Trùng Sinh Chi Hôn Quân
-
Chương 14
Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 14
“Cái gì?” Tề Quân Mộ vừa nghe, trên mặt khống chế không được vẻ kinh ngạc.
Anh vương, Tề Lượng thúc phụ của Tề Quân Mộ, em trai duy nhất còn sống của Cảnh đế. Cảnh đế tên Anh, hạ chỉ sắc phong em trai là Anh vương, lúc đó có người cực lực phản đối, nói chữ Anh này phạm húy đến tục danh Cảnh đế.
Còn có người nói, đây là Cảnh đế bất mãn Anh vương, sớm muộn gì có ngày sẽ mượn cớ phong hào này giết chết Anh vương.
Lúc đó Anh vương cũng hoảng sợ, rất sợ Cảnh đế bất mãn với mình, kết cục dẫn đến cánh cửa hoang vu thi cốt vô tồn như các anh em khác. mang vẻ mặt hoảng sợ quỳ gối trước cửa điện Càn Hoa, khóc lóc van xin hoàng đế thu hồi ý chỉ.
Cảnh đế lúc đó chẳng để tâm cười nói: “Một cái danh hiệu mà thôi, hoảng sợ cái gì, trẫm bảo ngươi có thể nhận thì người chứ nhận.”
Anh vương không dám phản bác Cảnh đế, yên lặng tiếp nhận phong hào. Anh vương tâm không chí lớn, không có đầu óc như anh em khác, cũng không có sự quyết liệt của Cảnh đế, ông chỉ muốn sống tốt, được ăn được ngủ.
Anh vương mấy năm nay vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ bị Cảnh đế nắm thóp. Đừng nói bình thường kết giao với triều thần, đến cả có thể không ra khỏi cửa, ông đều tận lực không đi ra.
Mỹ nhân hậu viện lại rực rỡ muôn màu vô số, nhưng con nối dõi chỉ có một, tên Phàm.
Anh vương đã sớm xin cho Tề Phàm làm thế tử, Anh vương thế tử này là Tề Phàm.
Tề Phàm trong vương phủ rất được cưng chiều, làm việc không như Anh vương lo đầu lo đuôi, rất ngang ngược.
Em vợ của hoàng đế, em ruột của hoàng hậu Ôn Uyển tên Ôn Diệu, tự (tên chữ) Chiếu Lâm, tình chị em với Ôn Uyển rất thắm thiết.
Ngày thường gã thích đấu chó chơi chim, thành em vợ của vua càng kiêu ngạo không gì bằng, hơn được chị là hoàng hậu, lại là phụ nữ duy nhất trong hậu cung của hoàng đế, sủng ái chiếm phần độc nhất, người kinh thành gặp Ôn Diệu đa phần đều nhường nhịn ba phần.
Hiện tại Tề Phàm với Ôn Diệu chẳng qua có thêm giao tình đấu chó, sau một năm danh tiếng hai người càng thêm hiển hách. Uống rượu ở hoa tửu, đại náo phố xá, vung tiền như rác mua tiếng cười của mỹ nhân, đấy là sinh hoạt hằng ngày của hai kẻ đó.
Có thể nói là hai kẻ quần là áo lụa kinh thành Đại Tề.
Sau đó hai người vì tranh đoạt một mỹ nhân mà ầm ĩ trở mặt, hai người đánh nhau trước mặt mọi người, náo loạn nói xằng nói xiên, chỉ trích đối phương ỷ thế hiếp người tranh cãi ầm ĩ chướng mắt đối phương, náo loạn thì dư luận xôn xao.
Còn có mấy tiết mục ngắn đặc biệt lấy bọn hắn ra làm hình mẫu, viết ra một bản chuyện xưa hai nam tranh một nữ, lưu truyền khá rộng rãi tại tửu lâu với trên sân khấu.
Sau khi biết chuyện Tề Quân Mộ đã gọi hai người vào hung hãn mắng một trận, nói thể diện bọn họ đều mất hết, sau đó nhốt người ở trong nhà không cho ra khỏi cửa.
Sau sự cố đó khi Tề Phàm lần thứ hai xuất hiện trước mặt người khác, đã thay đổi triệt để, Ôn Diệu cũng trầm ổn hơn nhiều, trực tiếp đi Tây Cảnh. Sau đó Tề Quân Chước biến mất tại Tây Cảnh, có người nói có liên quan đến Ôn Diệu.
Còn Tề Phàm rất thân cận với anh hai Tề Quân Hữu của Tề Quân Mộ, đời trước, trước khi chết Tề Quân Mộ còn đang sai người tra việc này, vừa tra ra chút manh mối, kẻ khác đã biến mất.
Hiện tại đột nhiên nghe đến Anh vương thế tử cùng em vợ, Tề Quân Mộ lập tức nghĩ đến hai kẻ quần là áo lụa sau này.
Đời trước hai kẻ này đã ở trước mặt Thẩm Niệm diễu võ dương oai, cũng từng châm biếm Thẩm Niệm.
Khi đó Tề Quân Mộ tuy có tâm phòng bị với Thẩm Niệm, muốn đánh rớt địa vị của Thẩm gia trong lòng quân Bắc Cảnh, nhưng tương đối tôn trọng bản thân Thẩm Niệm. Bởi vậy cũng trách cứ qua Tề Phàm và Ôn Diệu. Biểu hiện lúc đó của Thẩm Niệm tương đối độ lượng, còn không có ý động thủ.
Tề Quân Mộ kinh ngạc nửa thật nửa giả, trên mặt chỉ còn vẻ khiếp sợ. Thái hậu vốn đang có hảo cảm với Thẩm Niệm, chuyện trên triều hôm nay, bà cũng có nghe, tính tình người này không tốt, đối với hoàng đế cực kỳ bất lợi.
Thẩm Niệm có thể ra mặt, đó chính là có ân với hoàng đế, trong lòng thái hậu tất nhiên coi trọng hắn, cũng là thái hậu vừa nghe hai chữ Trấn Bắc hầu lại nhịn không được nói thêm hai ba câu hỏi nguyên nhân.
Bây giờ nghe Thẩm Niệm vậy mà đánh nhau với hai người hoàng thân quốc thích, lại động thủ ngay cửa cung, trong lòng thái hậu có phần không thích, độ hảo cảm giảm xuống rất nhanh, nghĩ thầm vị Trấn Bắc hầu này có phần quá bừa bãi.
Tề Quân Mộ thu lại biểu cảm trên mặt, y đứng lên quay lại nói với thái hậu: “Mẫu hậu, hài nhi đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Thái hậu gật đầu, hiện tại cũng không có tâm trạng nói chuyện về Ôn Uyển với y, giọng nói của bà mang hai phần ôn hòa: “Ngươi là hoàng thượng, Trấn Bắc hầu là sủng thần, chuyện này ngươi phải hỏi kỹ càng, nếu thật sự là lỗi của Tề Phàm cùng Chiếu Lâm, ngươi không thể che chở cho bọn họ.”
Ngụ ý đó là Tề Quân Mộ thiên vị cho Thẩm Niệm.
Trong lòng thái hậu mặc dù không thích Thẩm Niệm, nhưng bà hiểu lúc này là thời kỳ đặc biệt, quân Bắc Cảnh lại bị người khác nói thành quân Thẩm gia, Thẩm Dịch ở trong lòng quân Bắc Cảnh còn nặng hơn so với hoàng đế.
Hiện này Thẩm Dịch vừa mới chết, Thẩm Niệm nếu bị oan ức, quân tâm Bắc Cảnh bất ổn, bất mãn với hoàng đế, đó là chuyện lớn.
Thái hậu, đương nhiên không chỉ là có thái hậu, tất cả mọi người đều cho rằng hoàng đế là vì vậy mới phá lệ khoang dung cho Thẩm Niệm.
Nếu không, bọn họ cũng không tìm được nguyên nhân nào khác khiến hoàng thượng bảo vệ Thẩm Niệm như thế.
Tề Quân Mộ biết ý tứ của thái hậu, y nói: “Mẫu hậu yên tâm, nếu sự việc rõ ràng không trách cứ Trấn Bắc hầu, trẫm tuyệt sẽ không thiên vị, nếu là Trấn Bắc hầu sai, trẫm sẽ không khoan dung.”
Hoàng thân quốc thích, Trấn Bắc hầu, đều là thần tử của y, y tất nhiên sẽ đối xử bình đẳng. Là lỗi của hoàng thân quốc thích, vậy phải trừng phạt, là lỗi của Thẩm Niệm, y cũng sẽ không e ngại, lại càng không vì quân Bắc Cảnh mà nhẫn nhịn.
Tề Quân Mộ nói xong, lập tức rời đi, Nguyễn Cát Khánh dập đầu với thái hậu rồi đứng lên theo sau y.
Chờ người đi rồi, thái hậu thở dài, bà biết Tề Quân Mộ căn bản không đem lời của bà vào tai, nét mặt mệt mỏi.
Phù Hoa cùng Nhạc thị liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu, đi dạo ngự hoa viên cũng chỉ là mượn cớ, các nàng không muốn tham dự vào giữa thái hậu và hoàng đế. Hiện tại hoàng đế đã rời đi, tâm tình thái hậu không tốt, các nàng vốn còn chưa đi, hiện tại càng không thể rời đi.
Nhạc thị nhìn thái hậu, ra hiệu cho Lâm Ân, ý bảo hắn nói chuyện đi.
Lâm Ân chớp chớp đôi mắt sáng như sao trời, sau đó nhìn về phía thái hậu kêu thái hậu.
Thái hậu ngước mắt thấy đôi mắt mang vẻ lo lắng của hắn, bà nhẹ lòng ngồi thẳng lên, bà gọi Lâm Ân đến trước mặt rồi nói: “Ta không sao, chắc vì trời lạnh nên có chút phiền lòng thôi.”
Lâm Ân đáp vâng.
Phù Hoa bên cạnh vội nói: “Mẫu hậu, nếu người phiền lòng, vậy để cữu mẫu kể chuyện xưa, con thích nhất cữu mẫu kể chuyện.”
Nhạc thị mĩm cười, nàng xua tay vẻ mặt đau khổ nói: “Công chúa cùng đừng để ta mất mặt trước thái hậu, ta làm gì mà kể hay nào, đều là thái hậu nể tình.”
Thái hậu cuối cùng cũng cười, bà lắc đầu nói: “Nếu chuyện xưa từ trong miệng ngươi mà không hay, vậy trên đời sẽ khồng có ai kể hay chuyện xưa rồi.”
Như Yến nhân cơ hội đổi trà mới cho mọi người, nghe vậy cười nói: “Phu nhân, thái hậu thích nhất nghe ngài kể chuyện xưa, hôm ngay ngài phải kể mới được đi đó, bằng không thái hậu lại nhớ thương, ăn cái gì cũng không ngon.”
“Các ngươi không hổ là người bên cạnh thái hậu, dáng vẻ xinh đẹp, nói còn dễ nghe.” Nhạc thị vui vẻ nói.
Thái hậu nhấp ngụm trà, nói: “Ngươi cũng đừng khen nàng quá, nụ cười sắp không giữ được rồi kìa.”
Như Yến cười hì hì nói: “Thái hậu, phu nhân nói cũng là lời nói thật, nô tỳ cũng là được thái hậu dạy bảo tốt.” Lại một câu chọc cười, vẻ u sầu trên mặt thái hậu cuối cùng cũng tiêu tán, trong điện lại náo nhiệt.
Ngồi bên trái thái hậu là Phù Hoa, bên phải là Lâm Ân.
Lâm Ân bất chợt sẽ len lén ngẩng đầu nhìn Phù Hoa, sau đó rất nhanh cúi đầu, cằm trằng ngần tinh xảo ửng đỏ lên, có thể tưởng tượng hắn ngượng ngùng thế nào.
Nhạc thị nhìn rất rõ tình hình, nét cười trong đáy mắt càng sâu. Thái hậu cũng thõa mãn, chỉ là bà cũng lo lăng. Lâm Ân có cảm giác với Phù Hoa, Phù Hoa tựa hồ chỉ xem hắn như anh trai, cũng không có ý tứ khác.
Thái hậu muốn kết thân, cũng không muốn kết thành hận thù.
@@@
Cung Nhân Thọ một màn hân hoan vui vẻ, còn Tề Quân Mộ nhìn ba người quỳ gối trước cửa Càn Hoa, y cũng không có hỏi chuyện gì, chỉ nhìn bọn họ như thế.
Tề Phàm cùng Ôn Diệu cắn răng chịu đựng, nước mắt lưng tròng, vì đau mà nhăn nhó mặt mũi. Nhưng quan trọng là ngoại trừ tóc tai lộn xộn, trên mặt của bọn họ cũng không có tổn thương gì mấy.
Ngược lại, Thẩm Niệm lại tương đối bình tĩnh, hắn một câu cũng không nói, thẳng lưng quỳ trên mặt đất. Trên mũi của hắn còn cò vết máu, khóe miệng bên trái cũng rách, vừa nhìn đã biết bị người khác đánh.
Nghe Tề Phàm cùng Ôn Diệu rên rĩ, Tề Quân Mộ nhíu mày lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi liên thủ đánh người khác thành bộ dạng này, còn có mặt mũi kẻ ác cáo trạng trước?”
Ôn Diệu vừa nghe lời này đã kích động đứng thẳng lên, gã vừa động, lập tức thấy đau không kể xiết, nước mắt long lanh nói: “Hoàng thượng, rõ ràng là hắn nặng tay, người thế nào lại trách cứ chúng ta.” Gã vốn hơi úc núc, nhìn nước mắt long lanh như thế, thoạt nhìn vô cùng ủy khuất.
Tề Phàm bên cạnh nhếch mép gật đầu làm chứng, thật là Thẩm Niệm ra tay hung ác không phải bọn hắn nói bậy, hiện tại cả người hắn xương cốt đau nhức muốn rã rời.
Bọn họ nói rất thành khẩn, Tề Quân Mộ cũng không tin, ít nhất nhìn bề ngoài thì thương tích của Thẩm Niệm dường như rất nặng.
Tề Quân Mộ nhìn Ôn Diệu, y gằn từng chữ: “Ngươi nghĩ trẫm không có mắt sao, ai mà không thấy thương tích này?”
“Không phải hoàng thượng.” Ôn Diệu ủy khuất cực kỳ: “Bon ta chỉ đánh hắn hai cái, là hắn cố ý để bọn ta đánh, hắn đánh lại bọn ta rất ác, hoàng thương người không tin có thể để cho người khác xem thương tích trên người bọn ta.”
Tề Quân Mộ liếc mắt nhìn Thẩm Niệm, Thẩm Niệm bất động, một câu giải thích cũng không nói.
Hoàng đế nhìn tình huống nói: “Vậy kiểm tra thương tích đi.” Nói xong vẫy tay, để Nguyễn Cát Khánh mang người đến thiên điện cởi quần áo kiểm tra thương tích.
Tề Phàm cùng Ôn Diệu rên rên rĩ rĩ khập khiễng đỡ nhau đi theo Nguyễn Cát Khánh, không bao lâu, Nguyễn Cát Khánh kể cả mấy nội giám đưa người đã trở ra.
Nguyễn Cát Khánh hiện vẻ phức tạp: “Hoàng thượng, trên người thế tử cùng quốc cữu gia…trên người không có vết thương nào hết.” Đường nói vết thương, đến cả vết bầm cũng không có.
Ôn Diệu và Tề Phàm cùng kếu lên khiếp sợ nói: “Không có khả năng.” Bọn họ đau muốn chết, làm sao lại không có vết thương.
Sau đó hai người đều đồng thời nhìn hầm hầm Thẩm Niệm, người này là cố ý.
Tề Quân Mộ lại cười nhạt: “Đánh người còn không thừa nhận, còn ỷ vào nhiều người còn nói dối, thật sự không thấy hổ thẹn, lát nữa đi nhận phạt đi.”
Dứt lời, hoàng đế nhìn về phía Thẩm Niệm, sắc mặt trở nên vô cùng hiền lành nói: “Thẩm hầu, việc hôm nay rốt cuộc là sao?”
Thẩm Niệm vốn có vẻ mặt bất biến, hiện tại nghe hoàng đế hỏi, vành mắt của hắn bỗng nhiên đỏ lên, nhìn như thương tâm ẩn dấu cực độ bị người ta vô tình đào lên.
Tề Quân Mộ cũng bị vẻ mặt của hắn làm cho câm lặng, môi giật giật cũng không nói gì khác.
Ôn Diệu cùng Tề Phàm mang vẻ chột dạ.
Thẩm Niệm ngẩng đầu lên, nén lệ trong mắt, hắn ngẩng đầu phẫn hận nói: “Hoàng thượng, quốc cữu gia cùng Anh vương thế tử nói phụ thân của vi thần không được tiên hoàng yêu thích, trong mắt tiên hoàng thì Thẩm gia chỉ là binh sĩ bị đuổi tới Bắc Cảnh, tiện tay có thể bị vứt bỏ, không đáng để ý. Bọn họ còn nói vi thần tuổi tác như vậy còn chưa thành thân, là bởi vì ai ai trong kinh đều biết, vi thần ở trong mắt ngài cũng không bằng châu chấu sau mùi gặt, nhảy nhót không được mấy ngày. Cho nên không ai nguyện ý đem nữ nhi trong nhà gả cho vi thần, rõ ràng là bán nữ cầu vinh, là muốn thủ tiết con gái nhà mình. Vi thần nghe xong tức quá, xông lên cùng bọn hắn lý luận, không ngờ bọn hắn người đông thế mạnh, ngược lại trên mặt vi thần lại bị thương.”
Người đông thế mạnh Tề Phàm và Ôn Diệu: “…”
Không biết xấu hổ, nói xạo không biết xấu hổ như vậy.
Rõ ràng vết thương của bọn hắn nặng hơn có được không, bọn họ thì thầm nhau chẳng qua cũng là tin đồn trên phố. Cũng không có nói trắng ra như vậy, chỉ nói Thẩm Niệm hiện nay uy phong sau này còn không nhất định đâu, nhớ trước đây Thẩm Dịch là thư đồng của Cảnh đế, trước khi chết cái gì cũng không có ngay cả kinh thành cũng không về được…
Ai biết lời của bọn họ sẽ đụng chạm đến bản thân Thẩm Niệm.
Quan trọng là sau khi Thẩm Niệm nghe xong trực tiếp nhào vào đánh bọn hắn, chỗ nào tìm bọn hắn lý luận đâu?
Mấy hạ nhân của bọn hắn cũng bị Thẩm Niệm đánh đến kêu cha gọi mẹ sao không thấy nói đến?
Hắn đây là trợn mắt nói dối.
Đáy mắt Tề Quân Mộ phát lạnh, y bỗng nhiên lớn giọng nói: “Người đâu, kéo Tề Phàm, Ôn Diệu ra ngoài trượng hình, Trấn Bắc hầu tự mình giám sát.”
Ngụ ý, hình phạt này, muốn đánh bao nhiêu, đánh thật đánh giả phải xem tâm tình của Thẩm Niệm.
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 14
“Cái gì?” Tề Quân Mộ vừa nghe, trên mặt khống chế không được vẻ kinh ngạc.
Anh vương, Tề Lượng thúc phụ của Tề Quân Mộ, em trai duy nhất còn sống của Cảnh đế. Cảnh đế tên Anh, hạ chỉ sắc phong em trai là Anh vương, lúc đó có người cực lực phản đối, nói chữ Anh này phạm húy đến tục danh Cảnh đế.
Còn có người nói, đây là Cảnh đế bất mãn Anh vương, sớm muộn gì có ngày sẽ mượn cớ phong hào này giết chết Anh vương.
Lúc đó Anh vương cũng hoảng sợ, rất sợ Cảnh đế bất mãn với mình, kết cục dẫn đến cánh cửa hoang vu thi cốt vô tồn như các anh em khác. mang vẻ mặt hoảng sợ quỳ gối trước cửa điện Càn Hoa, khóc lóc van xin hoàng đế thu hồi ý chỉ.
Cảnh đế lúc đó chẳng để tâm cười nói: “Một cái danh hiệu mà thôi, hoảng sợ cái gì, trẫm bảo ngươi có thể nhận thì người chứ nhận.”
Anh vương không dám phản bác Cảnh đế, yên lặng tiếp nhận phong hào. Anh vương tâm không chí lớn, không có đầu óc như anh em khác, cũng không có sự quyết liệt của Cảnh đế, ông chỉ muốn sống tốt, được ăn được ngủ.
Anh vương mấy năm nay vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ bị Cảnh đế nắm thóp. Đừng nói bình thường kết giao với triều thần, đến cả có thể không ra khỏi cửa, ông đều tận lực không đi ra.
Mỹ nhân hậu viện lại rực rỡ muôn màu vô số, nhưng con nối dõi chỉ có một, tên Phàm.
Anh vương đã sớm xin cho Tề Phàm làm thế tử, Anh vương thế tử này là Tề Phàm.
Tề Phàm trong vương phủ rất được cưng chiều, làm việc không như Anh vương lo đầu lo đuôi, rất ngang ngược.
Em vợ của hoàng đế, em ruột của hoàng hậu Ôn Uyển tên Ôn Diệu, tự (tên chữ) Chiếu Lâm, tình chị em với Ôn Uyển rất thắm thiết.
Ngày thường gã thích đấu chó chơi chim, thành em vợ của vua càng kiêu ngạo không gì bằng, hơn được chị là hoàng hậu, lại là phụ nữ duy nhất trong hậu cung của hoàng đế, sủng ái chiếm phần độc nhất, người kinh thành gặp Ôn Diệu đa phần đều nhường nhịn ba phần.
Hiện tại Tề Phàm với Ôn Diệu chẳng qua có thêm giao tình đấu chó, sau một năm danh tiếng hai người càng thêm hiển hách. Uống rượu ở hoa tửu, đại náo phố xá, vung tiền như rác mua tiếng cười của mỹ nhân, đấy là sinh hoạt hằng ngày của hai kẻ đó.
Có thể nói là hai kẻ quần là áo lụa kinh thành Đại Tề.
Sau đó hai người vì tranh đoạt một mỹ nhân mà ầm ĩ trở mặt, hai người đánh nhau trước mặt mọi người, náo loạn nói xằng nói xiên, chỉ trích đối phương ỷ thế hiếp người tranh cãi ầm ĩ chướng mắt đối phương, náo loạn thì dư luận xôn xao.
Còn có mấy tiết mục ngắn đặc biệt lấy bọn hắn ra làm hình mẫu, viết ra một bản chuyện xưa hai nam tranh một nữ, lưu truyền khá rộng rãi tại tửu lâu với trên sân khấu.
Sau khi biết chuyện Tề Quân Mộ đã gọi hai người vào hung hãn mắng một trận, nói thể diện bọn họ đều mất hết, sau đó nhốt người ở trong nhà không cho ra khỏi cửa.
Sau sự cố đó khi Tề Phàm lần thứ hai xuất hiện trước mặt người khác, đã thay đổi triệt để, Ôn Diệu cũng trầm ổn hơn nhiều, trực tiếp đi Tây Cảnh. Sau đó Tề Quân Chước biến mất tại Tây Cảnh, có người nói có liên quan đến Ôn Diệu.
Còn Tề Phàm rất thân cận với anh hai Tề Quân Hữu của Tề Quân Mộ, đời trước, trước khi chết Tề Quân Mộ còn đang sai người tra việc này, vừa tra ra chút manh mối, kẻ khác đã biến mất.
Hiện tại đột nhiên nghe đến Anh vương thế tử cùng em vợ, Tề Quân Mộ lập tức nghĩ đến hai kẻ quần là áo lụa sau này.
Đời trước hai kẻ này đã ở trước mặt Thẩm Niệm diễu võ dương oai, cũng từng châm biếm Thẩm Niệm.
Khi đó Tề Quân Mộ tuy có tâm phòng bị với Thẩm Niệm, muốn đánh rớt địa vị của Thẩm gia trong lòng quân Bắc Cảnh, nhưng tương đối tôn trọng bản thân Thẩm Niệm. Bởi vậy cũng trách cứ qua Tề Phàm và Ôn Diệu. Biểu hiện lúc đó của Thẩm Niệm tương đối độ lượng, còn không có ý động thủ.
Tề Quân Mộ kinh ngạc nửa thật nửa giả, trên mặt chỉ còn vẻ khiếp sợ. Thái hậu vốn đang có hảo cảm với Thẩm Niệm, chuyện trên triều hôm nay, bà cũng có nghe, tính tình người này không tốt, đối với hoàng đế cực kỳ bất lợi.
Thẩm Niệm có thể ra mặt, đó chính là có ân với hoàng đế, trong lòng thái hậu tất nhiên coi trọng hắn, cũng là thái hậu vừa nghe hai chữ Trấn Bắc hầu lại nhịn không được nói thêm hai ba câu hỏi nguyên nhân.
Bây giờ nghe Thẩm Niệm vậy mà đánh nhau với hai người hoàng thân quốc thích, lại động thủ ngay cửa cung, trong lòng thái hậu có phần không thích, độ hảo cảm giảm xuống rất nhanh, nghĩ thầm vị Trấn Bắc hầu này có phần quá bừa bãi.
Tề Quân Mộ thu lại biểu cảm trên mặt, y đứng lên quay lại nói với thái hậu: “Mẫu hậu, hài nhi đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Thái hậu gật đầu, hiện tại cũng không có tâm trạng nói chuyện về Ôn Uyển với y, giọng nói của bà mang hai phần ôn hòa: “Ngươi là hoàng thượng, Trấn Bắc hầu là sủng thần, chuyện này ngươi phải hỏi kỹ càng, nếu thật sự là lỗi của Tề Phàm cùng Chiếu Lâm, ngươi không thể che chở cho bọn họ.”
Ngụ ý đó là Tề Quân Mộ thiên vị cho Thẩm Niệm.
Trong lòng thái hậu mặc dù không thích Thẩm Niệm, nhưng bà hiểu lúc này là thời kỳ đặc biệt, quân Bắc Cảnh lại bị người khác nói thành quân Thẩm gia, Thẩm Dịch ở trong lòng quân Bắc Cảnh còn nặng hơn so với hoàng đế.
Hiện này Thẩm Dịch vừa mới chết, Thẩm Niệm nếu bị oan ức, quân tâm Bắc Cảnh bất ổn, bất mãn với hoàng đế, đó là chuyện lớn.
Thái hậu, đương nhiên không chỉ là có thái hậu, tất cả mọi người đều cho rằng hoàng đế là vì vậy mới phá lệ khoang dung cho Thẩm Niệm.
Nếu không, bọn họ cũng không tìm được nguyên nhân nào khác khiến hoàng thượng bảo vệ Thẩm Niệm như thế.
Tề Quân Mộ biết ý tứ của thái hậu, y nói: “Mẫu hậu yên tâm, nếu sự việc rõ ràng không trách cứ Trấn Bắc hầu, trẫm tuyệt sẽ không thiên vị, nếu là Trấn Bắc hầu sai, trẫm sẽ không khoan dung.”
Hoàng thân quốc thích, Trấn Bắc hầu, đều là thần tử của y, y tất nhiên sẽ đối xử bình đẳng. Là lỗi của hoàng thân quốc thích, vậy phải trừng phạt, là lỗi của Thẩm Niệm, y cũng sẽ không e ngại, lại càng không vì quân Bắc Cảnh mà nhẫn nhịn.
Tề Quân Mộ nói xong, lập tức rời đi, Nguyễn Cát Khánh dập đầu với thái hậu rồi đứng lên theo sau y.
Chờ người đi rồi, thái hậu thở dài, bà biết Tề Quân Mộ căn bản không đem lời của bà vào tai, nét mặt mệt mỏi.
Phù Hoa cùng Nhạc thị liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu, đi dạo ngự hoa viên cũng chỉ là mượn cớ, các nàng không muốn tham dự vào giữa thái hậu và hoàng đế. Hiện tại hoàng đế đã rời đi, tâm tình thái hậu không tốt, các nàng vốn còn chưa đi, hiện tại càng không thể rời đi.
Nhạc thị nhìn thái hậu, ra hiệu cho Lâm Ân, ý bảo hắn nói chuyện đi.
Lâm Ân chớp chớp đôi mắt sáng như sao trời, sau đó nhìn về phía thái hậu kêu thái hậu.
Thái hậu ngước mắt thấy đôi mắt mang vẻ lo lắng của hắn, bà nhẹ lòng ngồi thẳng lên, bà gọi Lâm Ân đến trước mặt rồi nói: “Ta không sao, chắc vì trời lạnh nên có chút phiền lòng thôi.”
Lâm Ân đáp vâng.
Phù Hoa bên cạnh vội nói: “Mẫu hậu, nếu người phiền lòng, vậy để cữu mẫu kể chuyện xưa, con thích nhất cữu mẫu kể chuyện.”
Nhạc thị mĩm cười, nàng xua tay vẻ mặt đau khổ nói: “Công chúa cùng đừng để ta mất mặt trước thái hậu, ta làm gì mà kể hay nào, đều là thái hậu nể tình.”
Thái hậu cuối cùng cũng cười, bà lắc đầu nói: “Nếu chuyện xưa từ trong miệng ngươi mà không hay, vậy trên đời sẽ khồng có ai kể hay chuyện xưa rồi.”
Như Yến nhân cơ hội đổi trà mới cho mọi người, nghe vậy cười nói: “Phu nhân, thái hậu thích nhất nghe ngài kể chuyện xưa, hôm ngay ngài phải kể mới được đi đó, bằng không thái hậu lại nhớ thương, ăn cái gì cũng không ngon.”
“Các ngươi không hổ là người bên cạnh thái hậu, dáng vẻ xinh đẹp, nói còn dễ nghe.” Nhạc thị vui vẻ nói.
Thái hậu nhấp ngụm trà, nói: “Ngươi cũng đừng khen nàng quá, nụ cười sắp không giữ được rồi kìa.”
Như Yến cười hì hì nói: “Thái hậu, phu nhân nói cũng là lời nói thật, nô tỳ cũng là được thái hậu dạy bảo tốt.” Lại một câu chọc cười, vẻ u sầu trên mặt thái hậu cuối cùng cũng tiêu tán, trong điện lại náo nhiệt.
Ngồi bên trái thái hậu là Phù Hoa, bên phải là Lâm Ân.
Lâm Ân bất chợt sẽ len lén ngẩng đầu nhìn Phù Hoa, sau đó rất nhanh cúi đầu, cằm trằng ngần tinh xảo ửng đỏ lên, có thể tưởng tượng hắn ngượng ngùng thế nào.
Nhạc thị nhìn rất rõ tình hình, nét cười trong đáy mắt càng sâu. Thái hậu cũng thõa mãn, chỉ là bà cũng lo lăng. Lâm Ân có cảm giác với Phù Hoa, Phù Hoa tựa hồ chỉ xem hắn như anh trai, cũng không có ý tứ khác.
Thái hậu muốn kết thân, cũng không muốn kết thành hận thù.
@@@
Cung Nhân Thọ một màn hân hoan vui vẻ, còn Tề Quân Mộ nhìn ba người quỳ gối trước cửa Càn Hoa, y cũng không có hỏi chuyện gì, chỉ nhìn bọn họ như thế.
Tề Phàm cùng Ôn Diệu cắn răng chịu đựng, nước mắt lưng tròng, vì đau mà nhăn nhó mặt mũi. Nhưng quan trọng là ngoại trừ tóc tai lộn xộn, trên mặt của bọn họ cũng không có tổn thương gì mấy.
Ngược lại, Thẩm Niệm lại tương đối bình tĩnh, hắn một câu cũng không nói, thẳng lưng quỳ trên mặt đất. Trên mũi của hắn còn cò vết máu, khóe miệng bên trái cũng rách, vừa nhìn đã biết bị người khác đánh.
Nghe Tề Phàm cùng Ôn Diệu rên rĩ, Tề Quân Mộ nhíu mày lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi liên thủ đánh người khác thành bộ dạng này, còn có mặt mũi kẻ ác cáo trạng trước?”
Ôn Diệu vừa nghe lời này đã kích động đứng thẳng lên, gã vừa động, lập tức thấy đau không kể xiết, nước mắt long lanh nói: “Hoàng thượng, rõ ràng là hắn nặng tay, người thế nào lại trách cứ chúng ta.” Gã vốn hơi úc núc, nhìn nước mắt long lanh như thế, thoạt nhìn vô cùng ủy khuất.
Tề Phàm bên cạnh nhếch mép gật đầu làm chứng, thật là Thẩm Niệm ra tay hung ác không phải bọn hắn nói bậy, hiện tại cả người hắn xương cốt đau nhức muốn rã rời.
Bọn họ nói rất thành khẩn, Tề Quân Mộ cũng không tin, ít nhất nhìn bề ngoài thì thương tích của Thẩm Niệm dường như rất nặng.
Tề Quân Mộ nhìn Ôn Diệu, y gằn từng chữ: “Ngươi nghĩ trẫm không có mắt sao, ai mà không thấy thương tích này?”
“Không phải hoàng thượng.” Ôn Diệu ủy khuất cực kỳ: “Bon ta chỉ đánh hắn hai cái, là hắn cố ý để bọn ta đánh, hắn đánh lại bọn ta rất ác, hoàng thương người không tin có thể để cho người khác xem thương tích trên người bọn ta.”
Tề Quân Mộ liếc mắt nhìn Thẩm Niệm, Thẩm Niệm bất động, một câu giải thích cũng không nói.
Hoàng đế nhìn tình huống nói: “Vậy kiểm tra thương tích đi.” Nói xong vẫy tay, để Nguyễn Cát Khánh mang người đến thiên điện cởi quần áo kiểm tra thương tích.
Tề Phàm cùng Ôn Diệu rên rên rĩ rĩ khập khiễng đỡ nhau đi theo Nguyễn Cát Khánh, không bao lâu, Nguyễn Cát Khánh kể cả mấy nội giám đưa người đã trở ra.
Nguyễn Cát Khánh hiện vẻ phức tạp: “Hoàng thượng, trên người thế tử cùng quốc cữu gia…trên người không có vết thương nào hết.” Đường nói vết thương, đến cả vết bầm cũng không có.
Ôn Diệu và Tề Phàm cùng kếu lên khiếp sợ nói: “Không có khả năng.” Bọn họ đau muốn chết, làm sao lại không có vết thương.
Sau đó hai người đều đồng thời nhìn hầm hầm Thẩm Niệm, người này là cố ý.
Tề Quân Mộ lại cười nhạt: “Đánh người còn không thừa nhận, còn ỷ vào nhiều người còn nói dối, thật sự không thấy hổ thẹn, lát nữa đi nhận phạt đi.”
Dứt lời, hoàng đế nhìn về phía Thẩm Niệm, sắc mặt trở nên vô cùng hiền lành nói: “Thẩm hầu, việc hôm nay rốt cuộc là sao?”
Thẩm Niệm vốn có vẻ mặt bất biến, hiện tại nghe hoàng đế hỏi, vành mắt của hắn bỗng nhiên đỏ lên, nhìn như thương tâm ẩn dấu cực độ bị người ta vô tình đào lên.
Tề Quân Mộ cũng bị vẻ mặt của hắn làm cho câm lặng, môi giật giật cũng không nói gì khác.
Ôn Diệu cùng Tề Phàm mang vẻ chột dạ.
Thẩm Niệm ngẩng đầu lên, nén lệ trong mắt, hắn ngẩng đầu phẫn hận nói: “Hoàng thượng, quốc cữu gia cùng Anh vương thế tử nói phụ thân của vi thần không được tiên hoàng yêu thích, trong mắt tiên hoàng thì Thẩm gia chỉ là binh sĩ bị đuổi tới Bắc Cảnh, tiện tay có thể bị vứt bỏ, không đáng để ý. Bọn họ còn nói vi thần tuổi tác như vậy còn chưa thành thân, là bởi vì ai ai trong kinh đều biết, vi thần ở trong mắt ngài cũng không bằng châu chấu sau mùi gặt, nhảy nhót không được mấy ngày. Cho nên không ai nguyện ý đem nữ nhi trong nhà gả cho vi thần, rõ ràng là bán nữ cầu vinh, là muốn thủ tiết con gái nhà mình. Vi thần nghe xong tức quá, xông lên cùng bọn hắn lý luận, không ngờ bọn hắn người đông thế mạnh, ngược lại trên mặt vi thần lại bị thương.”
Người đông thế mạnh Tề Phàm và Ôn Diệu: “…”
Không biết xấu hổ, nói xạo không biết xấu hổ như vậy.
Rõ ràng vết thương của bọn hắn nặng hơn có được không, bọn họ thì thầm nhau chẳng qua cũng là tin đồn trên phố. Cũng không có nói trắng ra như vậy, chỉ nói Thẩm Niệm hiện nay uy phong sau này còn không nhất định đâu, nhớ trước đây Thẩm Dịch là thư đồng của Cảnh đế, trước khi chết cái gì cũng không có ngay cả kinh thành cũng không về được…
Ai biết lời của bọn họ sẽ đụng chạm đến bản thân Thẩm Niệm.
Quan trọng là sau khi Thẩm Niệm nghe xong trực tiếp nhào vào đánh bọn hắn, chỗ nào tìm bọn hắn lý luận đâu?
Mấy hạ nhân của bọn hắn cũng bị Thẩm Niệm đánh đến kêu cha gọi mẹ sao không thấy nói đến?
Hắn đây là trợn mắt nói dối.
Đáy mắt Tề Quân Mộ phát lạnh, y bỗng nhiên lớn giọng nói: “Người đâu, kéo Tề Phàm, Ôn Diệu ra ngoài trượng hình, Trấn Bắc hầu tự mình giám sát.”
Ngụ ý, hình phạt này, muốn đánh bao nhiêu, đánh thật đánh giả phải xem tâm tình của Thẩm Niệm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook