Trùng Sinh Chi Hôn Quân
-
Chương 1
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 1
Đại Tề năm 17, mùng 2 tháng 11, hiện tại cửa ải Văn Nghiêu cửa ải hiểm trở nhất Bắc cảnh (biên cương phía bắc) từ bầu trời mờ tối khe khẽ đổ xuống trận tuyết lớn. Tuyết lạnh lẽo từ trên trời đổ xuống một ngày một đêm, theo gió lướt qua người qua mặt.
Trời tuyết giá rét, dù đã mặc áo bông, nhưng cả người vẫn lạnh vô cùng.
Gương mặt không có gì che chắn, nhanh chóng sẽ bị gió thổi đến đỏ bừng lạnh đến mất cảm giác, nếu mà che nửa mặt chỉ lộ mắt ra ngoài, còn bị hơi thở từ miệng che khuất cũng rất nhanh lông mi đóng một màn băng mỏng.
Nói chung thời tiết ở Bắc Cảnh như thế, mùa đông tới, thì lạnh cùng cực.
Gặp phải thời tiết thế này, mọi người trong cửa ải sẽ hết sức rút trong phòng ngồi trên giường sưởi ấm, nếu không có chuyện đặc biệt sẽ không ra khỏi cửa, mà trên đường không người đi lại đã bị tuyết bao trùm.
Khi tuyết ngừng người lại xuất hiện, một mảnh trắng xóa, người đi dẫm lên tuyết trên mặt đất vang tiếng sột soạt. Vào lúc này năm trước, mọi người dọn dẹp tuyết trước cổng nhà cùng cười nói vui vẻ ân cần hỏi han nhau, vừa nói chuyện, vừa thở ra làn hơi trắng, mờ mờ ảo ảo trước mặt rồi nhanh chóng tiêu tán.
Nhưng cửa ải Văn Nghiêu năm nay lại không xuất hiện cảnh tượng như thế, rất nhiều người trầm mặc quét tuyết trước cửa nhà, rất nhiều ánh mắt lướt qua tuyết trắng trùng điệp nhìn về phía phủ tướng quân Trấn Bắc, trong lòng mọi người đều thầm lặng khẩn cầu, cầu mong phủ tướng quân Trấn Bắc Thẩm Dịch có thể bình yên vượt qua kiếp nạn.
Tuy rằng hy vọng xa vời, nhưng ở biên giới Bắc Cảnh này, quân Bắc Cảnh lén lút bị người khác xưng là quân Thẩm gia, rất nhiều người chỉ biết đại tướng quân Thẩm Dịch mà chẳng biết đến hoàng đế, bọn họ muốn cả nhà tướng quân được bình an.
Đại Tề vừa mới trải qua quốc tang bi thương, mùng 22 tháng 9, hoàng đế Tề Anh đột ngột bệnh nặng mà qua đời trong cung, hưởng dương 37 tuổi, danh xưng Tề Thái Tông.
Cảnh đế tuổi tác còn trẻ đã bệnh chết, khiến cho dân chúng Đại Tề đối với sự ra đi của y không quá đau buồn. Cảnh đế đăng cơ năm 20 tuổi, quá trình đăng cơ rất kỳ lạ. Có người nói năm đó lão hoàng đế phát hiện ra dã tâm của y muốn phế bỏ y, y đã giết cha giết vua trực tiếp leo lên đế vị, đương nhiên cũng có người nói đây là mưu hại.
Liên quan đến những lời đồn này, Cảnh đề chưa từng lên tiếng biện giải, thậm chí không đem văn nhân nói hắn bất hiếu giết cha giết vua bắt lại. Nhưng điều này cũng không thể nói Cảnh đế là một hoàng đế nhân từ, ngược lại, thủ đoạn của y lại tàn bạo máu tanh.
Trước khi Cảnh đế đăng cơ rốt cuộc có giết chết cha ruột của mình hay không thì không rõ, nhưng sau khi y đăng cơ dưới long ỷ quả thật là xương trắng chất chồng, máu tươi đầy đất. Huynh đệ Cảnh đế ngoài trừ em trai thứ sáu trời sinh đần độn được phong làm Anh vương, những người khác bị y dùng danh nghĩa hoặc giết hoặc giam giữ, tóm lại thanh lý sạch sẽ.
Bao gồm toàn bộ con nối dỗi của huynh đệ cũng bị lưu vong đổi tên sửa họ.
Tính tình Cảnh đế tàn bạo có một không hai, nghe lời y thì được trọng dụng, không nghe lời thì bị hành hình. Lúc còn tại vị, trong ngoài triều đình, người người cảm thấy bất an. Dáng vẻ Cảnh đế ưa nhìn, tình tình trời sinh phong lưu tham luyến mỹ sách, người đẹp hậu cung vô số, có khi hành sự rất hoang đường, lại thích ăn đan dược, tuổi còn trẻ đã mưu toan trường sinh bất lão.
Kết quả, trường sinh bất lão không có, mà ngược lại tuổi còn trẻ đã qua đời.
Cảnh đế bệnh chết, di chiếu trong hộp gấm sau hoàng phi trước cửa là tự tay viết truyền ngôi cho tam hoàng tử Tề Quân Mộ. Tân hoàng lên ngôi, trong triều ngoài triều tất nhiên là muốn thay đổi. Tất cả mọi người đang chờ đợi nóng giận lần đầu tiên của tân hoàng, nhìn tân hoàng sẽ phun lửa đến người nào, tiếp đó mới quan sát tính khí của vị tân hoàng này.
Khi tin tức Cảnh đế bệnh chết từ kinh thành triều đến cửa ải Văn Nghiêu Bắc Cảnh, đúng lúc đụng phải Bắc Nhung xâm phậm Bắc Cảnh, đại tướng quân Thẩm Dịch nén bi thương mang binh nghênh địch. Đất Bắc Nhung nghèo nàn thưa thớt, rừng núi chiếm đa số, sông ngòi rất ít, đa phần người dân săn thú để sống.
Rất nhiều người từ nhỏ đã vào sâu rừng già săn thú, luyện thành một thân dũng mãnh thô kệch, cũng nổi danh kiêu dũng thiện chiến không sợ chết.
Biên giới Bắc Nhung mỗi khi mùa đông đến trong nước sẽ thiếu thốn lương thực, bọn chúng sẽ gây rối biên giới Đại Tề, cướp giật lương thực của dân chúng Đại Tề để qua mùa đông. Tin tức Cảnh đế đột ngột bệnh chết truyền đến biên giới, quân tâm Bắc Cảnh tan rã, Thẩm Dịch trên chiến trường bị tướng quân Bắc Nhung Hô Hòa Liệt đâm bị thương, trên đao có độc, Thẩm Dịch dẫn quân lui vào trong cửa ải Văn Nghiêu.
Thẩm Dịch bị thương nặng thì cảm động thương nhớ Cảnh đế, ra roi thúc ngựa dâng sớ tân hoàng, cầu xin quay về kinh có thể hộ tống đưa tang Cảnh đế. Thỉnh cầu của Thẩm Dịch bị tân hoàng bác bỏ, tân hoàng lấy Cảnh đế bệnh chết quân tâm bất ổn làm lý do, mệnh lệnh Thẩm Dịch bị thương mang quân Bắc Cảnh trấn giữ cửa ải Văn Nghiêu, vô luận Bắc Nhung làm gì cũng phải đóng cửa thành không ra, để tránh chiến bại.
Tân hoàng làm như vậy cũng có nguyên nhân, từ xưa tân đế đăng cơ, nếu biên cảnh đúng lúc đánh thắng trận, đó chính là song hỉ, hoàng đế anh minh. Nếu gặp phải bại trận, sẽ khiến người khác nói đó là trời phạt, hoàng đế bất nhân. Sự tình này, làm không tốt đế vị tân hoàng bất ổn, mai sau sẽ xảy ra sự cố.
Để an toàn, thời điểm đặc thù này, rất nhiều người sẽ tìm kiếm biện pháp tương đối ổn thỏa.
Quân Bắc Cảnh nhận ý chỉ tân hoàng phải án binh bất động ở cửa ải Văn Nghiêu, Bắc Nhung lại nhân cơ hội cướp giật tàn sát bách tính Đại Tề. Thẩm Niệm, con của Thẩm Dịch, đứng một ngày một đêm trên tường thành, hôm sau dùng thân phận thiếu tướng quân lãnh binh xuất chiến, cùng Bắc Nhưng đại chiến một trận, đẩy lùi Bắc Nhung.
Lúc đó đã vào trung tuần tháng 10, chuyện này kinh thành tự nhiên biết được tin tức, tân hoàng hạ chỉ lên án kịch liệt tội kháng chỉ của Thẩm Niệm, phạm tội khi quân, yêu cầu Thẩm Niệm lập tức một mình hồi kinh.
Khi đó thương thế của Thẩm Dịch đã khó chữa, bệnh nặng sốt cao không lùi, Thẩm Niệm lần thứ hai kháng chỉ cự tuyệt một mình hồi kinh, đồng thời thay cha lần thứ hai khóc lóc dâng thư, còn cho thấy mình kháng chỉ, nguyện cùng cha vào kinh chịu phạt.
Bắc Cảnh đến kinh thành mấy nghìn dặm, mặc dù ra rơi thúc ngựa liên tục ngày đêm, tin tức truyền đến chỉ cần mấy ngày, nhưng ý chỉ của tân hoàng lại chậm chạp không đến Bắc Cảnh.
Vào lúc này, Bắc Nhung lại không ngừng gây rối Đại Tề, bức bách Thẩm Niệm liên tiếp xuất chiến, khiến hắn không ngừng khi quân kháng chỉ, dễ dàng lưu lại nhược điểm cho người ta.
Đương nhiên, Thẩm Niệm cũng không phải dễ chọc, đối với những thủ đoạn liên tiếp kéo đến, cuối cùng dùng khổ nhục kế dẫn dắt Hô Hòa Liệt, trực tiếp bắn chết người trong làn mưa tên, sau đó còn chém đầu của gã treo trên tường thành cửa ải Văn Nghiêu, báo thù cho Thẩm Dịch.
Cho dù như vậy, thân thể của Thẩm Dịch ngày càng sa sút, người càng ngày càng suy nhược, thời gian tỉnh lại càng ngày càng ngắn.
Sau trận tuyết lớn này, nơi nơi đều là tuyết trắng xóa, vài người đi lại, người trong phủ tướng quân càng vội vã, tuyết trên đường đến phòng của Thẩm Dịch cũng không còn, có thể thấy được có bao nhiêu người đi qua trên con đường này.
Lúc này Thẩm Niệm đứng trước cửa phòng Thẩm Dịch, tuyết rơi phía sau hắn, làm ướt áo choàng. Nói đến thì hắn cũng chỉ là thiếu niên vừa trưởng thành, dáng dấp thanh tú nho nhã, ngón tay trắng ngần khớp xương rõ ràng, tuyệt không phải dùng để chặt đầu người treo lên tường thành, ngược lại càng giống dùng để viết thơ viết văn. Còn cặp mắt của hắn, trời sinh mang ý cười, đôi mắt cong vầng trăng khuyết, thâm thúy tình thâm.
Lúc này trong ánh mắt đa tình kia ảm đạm trầm lắng, càng thêm nôn nóng bất an.
Không biết bao lâu, cửa phòng mở, đại phu râu bạc từ bên trong đi ra. Sắc mặt ông cụ không được tốt, thấy Trầm Niệm, ông lắc đầu trầm giọng nói: “Thiếu tướng quân, tướng quân cho ngươi đi vào nói chuyện.”
Thẩm Niệm từ động tác lắc đầu của ông cụ đã biết tình hình thân thể của Thẩm Dịch không tốt, hắn nén đau buồn vào tâm nói: “Làm phiền Diệp đại phu rồi.”
Ông cụ khẽ thở dài, lắc đầu đeo hòm thuốc rời đi.
Thẩm Niệm đẩy cửa đi vào, bên trong nồng đậm mùi thuốc đông y.
Thẩm Niệm đến gần phòng ngủ, gương mặt cha của hắn Thẩm Dịch lúc trước tái nhợt, bây giờ lại hồng hào, giống như một người khỏe mạnh mười phần.
Trong phòng Thẩm Dịch có chậu than, hắn đang dựa vào đầu giường nhìn khăn tay, đường biên chiếc khăn tay cũ nát cũng đã tưa ra, nhìn ra được là được người luôn luôn tỉ mỉ vuốt phẳng. Trên mặt còn dùng tơ vàng sợi bạc thêu một chữ, chữ có hơi phai mờ, nhìn như chữ Bạch, Thẩm Niệm nhìn cũng không rõ.
Chẳng là hiện tại, hắn cũng không quan tâm những điều này, hắn hiện tại lo lắng cho thân thể của Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch cũng còn trẻ, tuổi hắn chẳng qua là lớn hơn Cảnh đế một tuổi, năm đó còn từng là thư đồng của Cảnh đế, đã cứu Cảnh đế một mạng. Sau này trong hàng ngũ tranh đoạt hoàng vị thì Thẩm gia lại đứng thế đối địch với Cảnh đế.
Sau khi Cảnh đế đăng cơ đem anh em trong cung quét sạch, một nhà Thẩm gia tự sát thì tự sát, bị lưu vong thì lưu vong. Cảnh đế lộ chút thiện tâm hiếm có, niệm tình ân cứu mạng của Thẩm Dịch, sau phái một mình Thẩm Dịch đến một nơi hoang vắng ngược lại cũng không động thủ với cha mẹ vợ con hắn.
Đường nhiên, cũng không còn trọng dụng bọn họ nữa. Chẳng qua vì nguyên nhân thủ đoạn làm việc của Cảnh đế máu tanh vui buồn thất thường, cha của Thẩm Dịch suốt ngày hoảng hốt, sầu não mà chết.
Sau Cảnh đế say rượu từng nói, Thẩm Dịch nếu đứng sai hàng ngũ, vậy thì chết ở Bắc Cảnh cũng phải ở Bắc Cảnh, xương cốt cũng không được hồi kinh. Điều này không hợp quy củ, nhưng lời Cảnh đế nói ra thì thành quy củ, ai cũng không dám phản bác.
Mấy năm nay Thẩm Dịch ngoại trừ phòng thủ nghiêm ngặt Bắc Cảnh, còn vì Đại Tề lập vô số công lao hiển hách, theo công lao mà hắn thăng quan tiến chức, mỗi lần được phong thưởng, hắn ngược lại có thể hồi kinh một chuyến, mấy năm nay mấy bận tính toán lại không thể về cố thổ một lần.
Hiện nay hắn đã là tướng quân Trấn Bắc, tốt hơn những anh em Cảnh đế, mệnh hắn xem như là mệnh tốt.
Mà hôm nay nam tử mệnh tốt này, sắp gần đất xa trời.
Khuôn mặt Thẩm Dịch khí khái anh hùng, sắc mặt hơn thô ráp do gió bụi địa vực, nhưng vẫn còn anh tuấn. Mặc dù hiện tại thân thể gầy yếu, mặc dù phơi năng phơi sương ở biên quan Bắc Canh hơn mươi năm, da dẻ không trắng như quý tộc trong kinh, nhưng hắn chính là một người khá anh tuấn.
Hắn nhìn về phía Thẩm Niệm, ánh mắt thấu đáo, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ, sắc mặt hồng hào tinh thần phấn chấn hiện tại cũng chỉ là hư ảo.
Thẩm Dịch ho khan hai hơi, nôn ra tơ máu trong tay, hắn bình tĩnh thu tay nắm chặt đặt ở đầu giường khẽ nói: “Hoàng thượng nếu không đồng ý cho ta về kinh, ngươi cũng không cần thượng tấu nữa. Hoàng thượng không muốn ta về kinh, vậy thì chôn ta ở tại Bắc Cảnh này đi, thủ tại chỗ này nhìn giang sơn cũng không chút buồn chán.”
Ngữ khí mặc dù lãnh đạm, nhưng lại mang vài phần tịch mịch cùng phúc tạp. Sinh không vào gia môn, chết không về kinh, đối với Thẩm Dịch thật không công bằng, Cảnh đế làm nhiều chuyện hoang đường, nhiều thì không nhiều, ít cũng không ít.
Cảnh đế đối với Thẩm Dịch khoan dung, nhưng ở một mức độ nào đó lại tàn nhẫn khó tả.
Trong lòng Thẩm Niệm lắng xuống, ở biên quan đã quen nhìn sinh ly tử biệt, lúc này chân chính đối mặt với người thân có hơi khó chịu, ánh mắt hạ xuống ngữ khí hết sức hòa nhã nói: “Cha, ngươi chớ suy nghĩ nhiều, lần này người từ kinh thành tới muộn mấy ngày, có lẽ do Bắc Cảnh đột nhiên thay đổi, người kinh thành không quen thời tiết ở đây, trên đường mới dừng lại. Hoàng thượng vừa đăng cơ, nói thế nào thì chúng ta cũng đánh thắng trận, chung quy hắn sẽ cho chúng ta một chút mặt mũi.”
Thẩm Dịch lắc đầu cũng không phản bác lời này, hắn đưa mắt nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt có chút hoài niệm, sau đó nhẹ giọng nói: “Sau khi ta chết, hoàng thượng sẽ vì danh tiếng tạm thời sẽ không làm khó ngươi. Lúc ngươi hồi kinh, mang theo binh phù giao lên, tính tình tân hoàng ngươi ta đều không biết, nếu tính thế bất ổn, thì lập tức thỉnh tử. Ta biết ngươi tâm cao, phàm là muốn lấy tính mạng làm trọng. Còn nữa, ngươi cùng mẫu thân ngươi có ngăn cách, lúc hồi kinh khó tránh ngày ngày ở chung, ngươi cung kính nàng một chút, nhưng cũng không cần mọi chuyện đều nhân nhượng. Tổ mẫu ngươi, trong lòng tổ mẫu ngươi là hướng về ngươi.”
Thần sắc Thẩm Niệm nhợt nhạt, hắn nói: “Cha, chờ ta hồi kinh, lời này ngươi tự mình nói với mẫu thân đi.” Thẩm Dịch nhìn hắn còn muốn nói gì đó, chỉ là trong cổ họng ngứa rồi ho khan kịch liệt run cả người.
Hắn lập tức che miệng, lần này máu từ trong miệng chảy đầy tay, từng giọt từng giọt nhỏ lên giường, đúng lúc này ngoài cửa có người bẩm báo, báo thánh chỉ kinh thành đã tới.
Thẩm Dịch bỗng nhiên ngấng đầu nhìn về cửa, ngoảnh mặt không nhìn đến lo lắng của Thẩm Niệm, trong mắt lộ một tia kỳ vọng mà chính hắn chưa từng phát hiện. Thẩm Niệm biết khúc mắc của hắn, hắn muốn trở về kinh thành, nhưng hoàng mệnh không cho phép, cho dù vì đưa tang cho Cảnh đế cũng đều không được.
Thẩm Niệm cho rằng hoàng mệnh sẽ không hạ xuống, không hề nghĩ tới sau khi trì hoãn, hoàng mệnh lại một lần nữa đến Bắc Cảnh.
Hắn đã nghĩ tới trên thánh chỉ viết cái gì, đơn giản là mắng hắn lòng muôn dạ thú, coi thường hoàng uy, muốn hắn lập tức hồi kinh. Hắn vốn không muốn tiếp thánh chỉ này, nhưng đối với ánh mắt chờ mong của Thẩm Dịch, hắn thật không làm được.
Vô luận thế nào, hắn cũng phải để Thẩm Dịch an tâm ra đi. Thánh chỉ viết không dễ nghe, hắn có thể khiến người đọc đọc đến dễ nghe. Thẩm Niệm nghĩ rất nhiều, nghĩ như vậy vì phù hợp với hình tượng trước kia của tân hoàng, nhưng thánh chỉ này lại ngoài dự liệu của hắn.
Tân hoàng đồng ý cho Thẩm Dịch về kinh đưa Cảnh đế, Thẩm Niệm đồng hành. Công công truyền thành chỉ đến đây còn chưa bị uy hiếp, nụ cười trên mặt y chang tượng phật trong chùa, nói cái gì mà tân hoàng nhớ mong bọn họ, muốn bọn họ sớm ngày hồi kinh.
Thẩm Niệm chỉ cảm thấy ý chỉ này của tân hoàng tới rất mộng ảo cứ như Hồng Môn Yến.
Thẩm Dịch không nghĩ đến chuyện quanh co khúc khuỷu trong này, hắn tiếp nhận thánh chỉ, nhìn chữ viết bộc lộ tài năng của tân hoàng, chữ viết của tân hoàng cực giống của Cảnh đế.
Thấy bốn chữ Thẩm Dịch về kinh, tâm trạng cuồn cuộn ánh mắt hắn có chút mơ hồ, trong đầu nghĩ đến hiện tại kinh thành có bộ dạng thế nào. Hắn đột nhiên nhớ đến chính mình đứng ở kinh thành, dáng dấp vẫn còn trẻ.
Hắn đứng ở trên trong tường cung, nhìn người đến người đi, mọi người năm đó còn rất trẻ, rất nhiều sự việc còn chưa phát sinh, bon họ chính là những thiếu niên có thể cười nói, trên tay cũng không nhiễm máu tươi.
Thẩm Dịch nhớ đến rất nhiều, trong mắt người ngoài chẳng qua là chuyện chớp mắt, thánh chỉ từ trong tay hắn rơi xuống, kinh động những người bên cạnh, Thẩm Niệm đứng ở một bên nghẹn ngào khẽ kêu một tiếng cha, nhưng không còn người đáp lại hắn.
Người Thẩm Dịch dựa vào đầu giường, như là nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp, thần thái hắn bình tĩnh, khóe môi cong lên nụ cười yếu ớt. Bên trong phủ tướng quân trấn bắc vang lên tiếng khóc, lụa trắng lần nữa treo lên cửa.
Đại Tề Vĩnh Hòa năm 17, mùng 2 tháng 11, tướng quân trấn bắc Thẩm Dịch vì thương thế quá nặng mà qua đời tại Bắc Cảnh, trong Bắc Cảnh hiện rõ bi thương. Lúc này cách Cảnh đế chết cũng không quá một tháng mười ngày.
Hơn một tháng Đại Tề mất đi một hoàng đế, một tướng quân. Đại Tề có tân đế, có tân tướng quân.
Trong ngoài triều đình phong vân biến sắc, cơn sóng vô thanh mà dâng lên.
Vào lúc này, tân hoàng Tề Quân Mộ được Thẩm Niệm nhớ thương lại lười nhác ngồi trước ngự án, tại Kiền Hoa điện của y, toàn bộ cánh cửa đều mở rộng.
Từ bên trong có thể thấy bên ngoài, tháng 11 trên bầu trời đế kinh tuy không có tuyết rơi, nhưng trời vẫn lạnh. Tề Quân Mộ khoác chiến áo choàng lông chồn bạc trên người, tướng mạo phi phàm, dáng dấp anh tuấn, khuôn mặt tuấn tú, chỉ là môi hơi mỏng, nhìn là biết bạc tình, áo choàng chồn bạc càng tôn dung nhan như ngọc của y.
Vốn hình ảnh này vô cùng đẹp đẽ, nhưng cửa chính đại điện Càn Hoa lại xảy ra chuyện không mấy tốt đẹp, chỗ đó có một nội giám bị bịt miệng, tứ chi bị đè xuống nằm úp trên ghế chịu hình phạt đình trượng(*).
(*)Đình trượng, là hình phạt đặc biệt của đời Minh, cũng chính là hoàng đế sai người dùng côn trượng đánh vào mông của bề tôi. Vào đời Minh, phàm bề tôi vi nghịch ý đồ của hoàng đế, dám chạm vào “nghịch lân” hoàng đế lập tức lệnh cho “Cẩm y vệ” xốc người đó áp giải đến Ngọ Môn mà đánh, rất nhiều người bị đánh chết dưới cây trượng.
Lời của Tề Quân Mộ là đánh chết, tất nhiên không ai có cam đảm lưu lại tính mạng của thái giám này.
Nội giám bị đè dần dần không còn cảnh tượng giãy dụa, hơi thở quanh người càng ngày càng yếu. Không bao lâu, thân thể cứng ngắc trên ghế dài, người bịt miệng hắn bước lên trước sờ mũi hắn, quỳ xuống giọng run rẩy bẩm báo người đã chết.
Tề Quân Mộ lấy tay chống đầu, thờ ơ ừ một tiếng. Nội giám chết đi nhanh chóng bị người kéo xuống, vết máu còn lưu trên đất. Nội giám này là con nuôi nội giám thiếp thân Nguyễn Cát Khánh của Tề Quân Mộ, hôm nay Nguyễn Cát Khánh có bệnh nên không hầu hạ hoàng đế, con nuôi này là đến thế, kết quả ở trước mặt hoàng đế không chiếm được trọng dụng thì thôi, còn bị đánh mất tính mạng.
Nội giám cung nữ trong điện Càn Hoa đều cúi đầu không dám thở mạnh, lúc đầu Cảnh đế tàn bạo, người trong cung luôn là bộ dạng này. Khi tân hoàng kế vị, vô cùng khoan hồng với nội giám cung nữ, kính yêu thái hậu, nguyện ý lắng nghe ý kiến của triều thần, người người đều nói tính tình tân hoàng ôn hòa, sẽ là một hoàng đế tốt.
Những người này bọn họ cảm nhận sâu nhất, chủ tử là một người khoan hồng, bọn họ sẽ không kinh hãi sợ sệt nhiều như vậy, chí ít có thể ngủ một giấc an ổn.
Kết quả ai cũng không ngờ tới, tính tình ôn hòa này của tân hoàng cũng không quá một tháng, hôm nay sau khi tỉnh lại trực tiếp sai người đánh chết nội giám châm trà cho y. Lý do nước trà quá nóng, khiến y bị bỏng.
Nước trà cho hoàng đế uống, nội giám đều đã thử qua độ nóng, mà hoàng đế nói nước trà nóng, không ai dám nói độ nóng thích hợp. Tân hoàng vừa mới đăng cơ này có tính tính nói một không này rất giống với Cảnh đế, thủ đoạn… thủ đoạn cũng máu tanh như thế, cũng làm người ta kinh hãi sợ sệt như vậy.
Tề Quân Mộ nhìn vết máu trước cửa điện, ánh mắt có vẻ hưng phấn quái đản.
Y nghĩ, lúc này chỉ mới là bắt đầu, kẻ dị tâm bên người hắn bị mua chuộc này, muốn kê đơn khiến y từng chút từng chút mất đi sức khỏe, y sẽ từng bước từng bước thanh lý sạch sẽ.
Lúc này chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Sau khi nội giám rửa sạch vết máu trước cửa, có người trong cung thái hậu đến bẩm báo, nói thái hậu bị bệnh.
Tề Quân Mộ thu mắt, che dấu vẻ hung ác bên trong, y đứng lên chậm rãi nói: “Mẫu hậu thân thể không khỏe, một đám nô tài các ngươi hầu hạ như thế nào? Chuẩn bị kiệu cho trẫm.”
Cung nhân vội vàng đi chuẩn bị.
Tề Quân Mộ ngồi trên kiệu đến cung thái hậu, y nhớ rất nhiều chuyện, bao gồm đời trước bản thân tại sao muốn trở thành minh quân lưu danh thiên cổ, rồi làm sao lại chết uất ức.
Cũng nghĩ tới chuyện ly kỳ sau khi y chết lại trở về năm 18 tuổi, cuối cùng y nghĩ, tuy rằng y trở về thời cơ hơi muộn, song tới cùng y lại đứng ở đây một lần nữa.
Rất nhiều chuyện vẫn còn kịp, rất nhiều chuyện không tính là muộn, còn một số khoản nợ phải từ từ thanh toán. Y có thời gian, y không sốt ruột.
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 1
Đại Tề năm 17, mùng 2 tháng 11, hiện tại cửa ải Văn Nghiêu cửa ải hiểm trở nhất Bắc cảnh (biên cương phía bắc) từ bầu trời mờ tối khe khẽ đổ xuống trận tuyết lớn. Tuyết lạnh lẽo từ trên trời đổ xuống một ngày một đêm, theo gió lướt qua người qua mặt.
Trời tuyết giá rét, dù đã mặc áo bông, nhưng cả người vẫn lạnh vô cùng.
Gương mặt không có gì che chắn, nhanh chóng sẽ bị gió thổi đến đỏ bừng lạnh đến mất cảm giác, nếu mà che nửa mặt chỉ lộ mắt ra ngoài, còn bị hơi thở từ miệng che khuất cũng rất nhanh lông mi đóng một màn băng mỏng.
Nói chung thời tiết ở Bắc Cảnh như thế, mùa đông tới, thì lạnh cùng cực.
Gặp phải thời tiết thế này, mọi người trong cửa ải sẽ hết sức rút trong phòng ngồi trên giường sưởi ấm, nếu không có chuyện đặc biệt sẽ không ra khỏi cửa, mà trên đường không người đi lại đã bị tuyết bao trùm.
Khi tuyết ngừng người lại xuất hiện, một mảnh trắng xóa, người đi dẫm lên tuyết trên mặt đất vang tiếng sột soạt. Vào lúc này năm trước, mọi người dọn dẹp tuyết trước cổng nhà cùng cười nói vui vẻ ân cần hỏi han nhau, vừa nói chuyện, vừa thở ra làn hơi trắng, mờ mờ ảo ảo trước mặt rồi nhanh chóng tiêu tán.
Nhưng cửa ải Văn Nghiêu năm nay lại không xuất hiện cảnh tượng như thế, rất nhiều người trầm mặc quét tuyết trước cửa nhà, rất nhiều ánh mắt lướt qua tuyết trắng trùng điệp nhìn về phía phủ tướng quân Trấn Bắc, trong lòng mọi người đều thầm lặng khẩn cầu, cầu mong phủ tướng quân Trấn Bắc Thẩm Dịch có thể bình yên vượt qua kiếp nạn.
Tuy rằng hy vọng xa vời, nhưng ở biên giới Bắc Cảnh này, quân Bắc Cảnh lén lút bị người khác xưng là quân Thẩm gia, rất nhiều người chỉ biết đại tướng quân Thẩm Dịch mà chẳng biết đến hoàng đế, bọn họ muốn cả nhà tướng quân được bình an.
Đại Tề vừa mới trải qua quốc tang bi thương, mùng 22 tháng 9, hoàng đế Tề Anh đột ngột bệnh nặng mà qua đời trong cung, hưởng dương 37 tuổi, danh xưng Tề Thái Tông.
Cảnh đế tuổi tác còn trẻ đã bệnh chết, khiến cho dân chúng Đại Tề đối với sự ra đi của y không quá đau buồn. Cảnh đế đăng cơ năm 20 tuổi, quá trình đăng cơ rất kỳ lạ. Có người nói năm đó lão hoàng đế phát hiện ra dã tâm của y muốn phế bỏ y, y đã giết cha giết vua trực tiếp leo lên đế vị, đương nhiên cũng có người nói đây là mưu hại.
Liên quan đến những lời đồn này, Cảnh đề chưa từng lên tiếng biện giải, thậm chí không đem văn nhân nói hắn bất hiếu giết cha giết vua bắt lại. Nhưng điều này cũng không thể nói Cảnh đế là một hoàng đế nhân từ, ngược lại, thủ đoạn của y lại tàn bạo máu tanh.
Trước khi Cảnh đế đăng cơ rốt cuộc có giết chết cha ruột của mình hay không thì không rõ, nhưng sau khi y đăng cơ dưới long ỷ quả thật là xương trắng chất chồng, máu tươi đầy đất. Huynh đệ Cảnh đế ngoài trừ em trai thứ sáu trời sinh đần độn được phong làm Anh vương, những người khác bị y dùng danh nghĩa hoặc giết hoặc giam giữ, tóm lại thanh lý sạch sẽ.
Bao gồm toàn bộ con nối dỗi của huynh đệ cũng bị lưu vong đổi tên sửa họ.
Tính tình Cảnh đế tàn bạo có một không hai, nghe lời y thì được trọng dụng, không nghe lời thì bị hành hình. Lúc còn tại vị, trong ngoài triều đình, người người cảm thấy bất an. Dáng vẻ Cảnh đế ưa nhìn, tình tình trời sinh phong lưu tham luyến mỹ sách, người đẹp hậu cung vô số, có khi hành sự rất hoang đường, lại thích ăn đan dược, tuổi còn trẻ đã mưu toan trường sinh bất lão.
Kết quả, trường sinh bất lão không có, mà ngược lại tuổi còn trẻ đã qua đời.
Cảnh đế bệnh chết, di chiếu trong hộp gấm sau hoàng phi trước cửa là tự tay viết truyền ngôi cho tam hoàng tử Tề Quân Mộ. Tân hoàng lên ngôi, trong triều ngoài triều tất nhiên là muốn thay đổi. Tất cả mọi người đang chờ đợi nóng giận lần đầu tiên của tân hoàng, nhìn tân hoàng sẽ phun lửa đến người nào, tiếp đó mới quan sát tính khí của vị tân hoàng này.
Khi tin tức Cảnh đế bệnh chết từ kinh thành triều đến cửa ải Văn Nghiêu Bắc Cảnh, đúng lúc đụng phải Bắc Nhung xâm phậm Bắc Cảnh, đại tướng quân Thẩm Dịch nén bi thương mang binh nghênh địch. Đất Bắc Nhung nghèo nàn thưa thớt, rừng núi chiếm đa số, sông ngòi rất ít, đa phần người dân săn thú để sống.
Rất nhiều người từ nhỏ đã vào sâu rừng già săn thú, luyện thành một thân dũng mãnh thô kệch, cũng nổi danh kiêu dũng thiện chiến không sợ chết.
Biên giới Bắc Nhung mỗi khi mùa đông đến trong nước sẽ thiếu thốn lương thực, bọn chúng sẽ gây rối biên giới Đại Tề, cướp giật lương thực của dân chúng Đại Tề để qua mùa đông. Tin tức Cảnh đế đột ngột bệnh chết truyền đến biên giới, quân tâm Bắc Cảnh tan rã, Thẩm Dịch trên chiến trường bị tướng quân Bắc Nhung Hô Hòa Liệt đâm bị thương, trên đao có độc, Thẩm Dịch dẫn quân lui vào trong cửa ải Văn Nghiêu.
Thẩm Dịch bị thương nặng thì cảm động thương nhớ Cảnh đế, ra roi thúc ngựa dâng sớ tân hoàng, cầu xin quay về kinh có thể hộ tống đưa tang Cảnh đế. Thỉnh cầu của Thẩm Dịch bị tân hoàng bác bỏ, tân hoàng lấy Cảnh đế bệnh chết quân tâm bất ổn làm lý do, mệnh lệnh Thẩm Dịch bị thương mang quân Bắc Cảnh trấn giữ cửa ải Văn Nghiêu, vô luận Bắc Nhung làm gì cũng phải đóng cửa thành không ra, để tránh chiến bại.
Tân hoàng làm như vậy cũng có nguyên nhân, từ xưa tân đế đăng cơ, nếu biên cảnh đúng lúc đánh thắng trận, đó chính là song hỉ, hoàng đế anh minh. Nếu gặp phải bại trận, sẽ khiến người khác nói đó là trời phạt, hoàng đế bất nhân. Sự tình này, làm không tốt đế vị tân hoàng bất ổn, mai sau sẽ xảy ra sự cố.
Để an toàn, thời điểm đặc thù này, rất nhiều người sẽ tìm kiếm biện pháp tương đối ổn thỏa.
Quân Bắc Cảnh nhận ý chỉ tân hoàng phải án binh bất động ở cửa ải Văn Nghiêu, Bắc Nhung lại nhân cơ hội cướp giật tàn sát bách tính Đại Tề. Thẩm Niệm, con của Thẩm Dịch, đứng một ngày một đêm trên tường thành, hôm sau dùng thân phận thiếu tướng quân lãnh binh xuất chiến, cùng Bắc Nhưng đại chiến một trận, đẩy lùi Bắc Nhung.
Lúc đó đã vào trung tuần tháng 10, chuyện này kinh thành tự nhiên biết được tin tức, tân hoàng hạ chỉ lên án kịch liệt tội kháng chỉ của Thẩm Niệm, phạm tội khi quân, yêu cầu Thẩm Niệm lập tức một mình hồi kinh.
Khi đó thương thế của Thẩm Dịch đã khó chữa, bệnh nặng sốt cao không lùi, Thẩm Niệm lần thứ hai kháng chỉ cự tuyệt một mình hồi kinh, đồng thời thay cha lần thứ hai khóc lóc dâng thư, còn cho thấy mình kháng chỉ, nguyện cùng cha vào kinh chịu phạt.
Bắc Cảnh đến kinh thành mấy nghìn dặm, mặc dù ra rơi thúc ngựa liên tục ngày đêm, tin tức truyền đến chỉ cần mấy ngày, nhưng ý chỉ của tân hoàng lại chậm chạp không đến Bắc Cảnh.
Vào lúc này, Bắc Nhung lại không ngừng gây rối Đại Tề, bức bách Thẩm Niệm liên tiếp xuất chiến, khiến hắn không ngừng khi quân kháng chỉ, dễ dàng lưu lại nhược điểm cho người ta.
Đương nhiên, Thẩm Niệm cũng không phải dễ chọc, đối với những thủ đoạn liên tiếp kéo đến, cuối cùng dùng khổ nhục kế dẫn dắt Hô Hòa Liệt, trực tiếp bắn chết người trong làn mưa tên, sau đó còn chém đầu của gã treo trên tường thành cửa ải Văn Nghiêu, báo thù cho Thẩm Dịch.
Cho dù như vậy, thân thể của Thẩm Dịch ngày càng sa sút, người càng ngày càng suy nhược, thời gian tỉnh lại càng ngày càng ngắn.
Sau trận tuyết lớn này, nơi nơi đều là tuyết trắng xóa, vài người đi lại, người trong phủ tướng quân càng vội vã, tuyết trên đường đến phòng của Thẩm Dịch cũng không còn, có thể thấy được có bao nhiêu người đi qua trên con đường này.
Lúc này Thẩm Niệm đứng trước cửa phòng Thẩm Dịch, tuyết rơi phía sau hắn, làm ướt áo choàng. Nói đến thì hắn cũng chỉ là thiếu niên vừa trưởng thành, dáng dấp thanh tú nho nhã, ngón tay trắng ngần khớp xương rõ ràng, tuyệt không phải dùng để chặt đầu người treo lên tường thành, ngược lại càng giống dùng để viết thơ viết văn. Còn cặp mắt của hắn, trời sinh mang ý cười, đôi mắt cong vầng trăng khuyết, thâm thúy tình thâm.
Lúc này trong ánh mắt đa tình kia ảm đạm trầm lắng, càng thêm nôn nóng bất an.
Không biết bao lâu, cửa phòng mở, đại phu râu bạc từ bên trong đi ra. Sắc mặt ông cụ không được tốt, thấy Trầm Niệm, ông lắc đầu trầm giọng nói: “Thiếu tướng quân, tướng quân cho ngươi đi vào nói chuyện.”
Thẩm Niệm từ động tác lắc đầu của ông cụ đã biết tình hình thân thể của Thẩm Dịch không tốt, hắn nén đau buồn vào tâm nói: “Làm phiền Diệp đại phu rồi.”
Ông cụ khẽ thở dài, lắc đầu đeo hòm thuốc rời đi.
Thẩm Niệm đẩy cửa đi vào, bên trong nồng đậm mùi thuốc đông y.
Thẩm Niệm đến gần phòng ngủ, gương mặt cha của hắn Thẩm Dịch lúc trước tái nhợt, bây giờ lại hồng hào, giống như một người khỏe mạnh mười phần.
Trong phòng Thẩm Dịch có chậu than, hắn đang dựa vào đầu giường nhìn khăn tay, đường biên chiếc khăn tay cũ nát cũng đã tưa ra, nhìn ra được là được người luôn luôn tỉ mỉ vuốt phẳng. Trên mặt còn dùng tơ vàng sợi bạc thêu một chữ, chữ có hơi phai mờ, nhìn như chữ Bạch, Thẩm Niệm nhìn cũng không rõ.
Chẳng là hiện tại, hắn cũng không quan tâm những điều này, hắn hiện tại lo lắng cho thân thể của Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch cũng còn trẻ, tuổi hắn chẳng qua là lớn hơn Cảnh đế một tuổi, năm đó còn từng là thư đồng của Cảnh đế, đã cứu Cảnh đế một mạng. Sau này trong hàng ngũ tranh đoạt hoàng vị thì Thẩm gia lại đứng thế đối địch với Cảnh đế.
Sau khi Cảnh đế đăng cơ đem anh em trong cung quét sạch, một nhà Thẩm gia tự sát thì tự sát, bị lưu vong thì lưu vong. Cảnh đế lộ chút thiện tâm hiếm có, niệm tình ân cứu mạng của Thẩm Dịch, sau phái một mình Thẩm Dịch đến một nơi hoang vắng ngược lại cũng không động thủ với cha mẹ vợ con hắn.
Đường nhiên, cũng không còn trọng dụng bọn họ nữa. Chẳng qua vì nguyên nhân thủ đoạn làm việc của Cảnh đế máu tanh vui buồn thất thường, cha của Thẩm Dịch suốt ngày hoảng hốt, sầu não mà chết.
Sau Cảnh đế say rượu từng nói, Thẩm Dịch nếu đứng sai hàng ngũ, vậy thì chết ở Bắc Cảnh cũng phải ở Bắc Cảnh, xương cốt cũng không được hồi kinh. Điều này không hợp quy củ, nhưng lời Cảnh đế nói ra thì thành quy củ, ai cũng không dám phản bác.
Mấy năm nay Thẩm Dịch ngoại trừ phòng thủ nghiêm ngặt Bắc Cảnh, còn vì Đại Tề lập vô số công lao hiển hách, theo công lao mà hắn thăng quan tiến chức, mỗi lần được phong thưởng, hắn ngược lại có thể hồi kinh một chuyến, mấy năm nay mấy bận tính toán lại không thể về cố thổ một lần.
Hiện nay hắn đã là tướng quân Trấn Bắc, tốt hơn những anh em Cảnh đế, mệnh hắn xem như là mệnh tốt.
Mà hôm nay nam tử mệnh tốt này, sắp gần đất xa trời.
Khuôn mặt Thẩm Dịch khí khái anh hùng, sắc mặt hơn thô ráp do gió bụi địa vực, nhưng vẫn còn anh tuấn. Mặc dù hiện tại thân thể gầy yếu, mặc dù phơi năng phơi sương ở biên quan Bắc Canh hơn mươi năm, da dẻ không trắng như quý tộc trong kinh, nhưng hắn chính là một người khá anh tuấn.
Hắn nhìn về phía Thẩm Niệm, ánh mắt thấu đáo, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ, sắc mặt hồng hào tinh thần phấn chấn hiện tại cũng chỉ là hư ảo.
Thẩm Dịch ho khan hai hơi, nôn ra tơ máu trong tay, hắn bình tĩnh thu tay nắm chặt đặt ở đầu giường khẽ nói: “Hoàng thượng nếu không đồng ý cho ta về kinh, ngươi cũng không cần thượng tấu nữa. Hoàng thượng không muốn ta về kinh, vậy thì chôn ta ở tại Bắc Cảnh này đi, thủ tại chỗ này nhìn giang sơn cũng không chút buồn chán.”
Ngữ khí mặc dù lãnh đạm, nhưng lại mang vài phần tịch mịch cùng phúc tạp. Sinh không vào gia môn, chết không về kinh, đối với Thẩm Dịch thật không công bằng, Cảnh đế làm nhiều chuyện hoang đường, nhiều thì không nhiều, ít cũng không ít.
Cảnh đế đối với Thẩm Dịch khoan dung, nhưng ở một mức độ nào đó lại tàn nhẫn khó tả.
Trong lòng Thẩm Niệm lắng xuống, ở biên quan đã quen nhìn sinh ly tử biệt, lúc này chân chính đối mặt với người thân có hơi khó chịu, ánh mắt hạ xuống ngữ khí hết sức hòa nhã nói: “Cha, ngươi chớ suy nghĩ nhiều, lần này người từ kinh thành tới muộn mấy ngày, có lẽ do Bắc Cảnh đột nhiên thay đổi, người kinh thành không quen thời tiết ở đây, trên đường mới dừng lại. Hoàng thượng vừa đăng cơ, nói thế nào thì chúng ta cũng đánh thắng trận, chung quy hắn sẽ cho chúng ta một chút mặt mũi.”
Thẩm Dịch lắc đầu cũng không phản bác lời này, hắn đưa mắt nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt có chút hoài niệm, sau đó nhẹ giọng nói: “Sau khi ta chết, hoàng thượng sẽ vì danh tiếng tạm thời sẽ không làm khó ngươi. Lúc ngươi hồi kinh, mang theo binh phù giao lên, tính tình tân hoàng ngươi ta đều không biết, nếu tính thế bất ổn, thì lập tức thỉnh tử. Ta biết ngươi tâm cao, phàm là muốn lấy tính mạng làm trọng. Còn nữa, ngươi cùng mẫu thân ngươi có ngăn cách, lúc hồi kinh khó tránh ngày ngày ở chung, ngươi cung kính nàng một chút, nhưng cũng không cần mọi chuyện đều nhân nhượng. Tổ mẫu ngươi, trong lòng tổ mẫu ngươi là hướng về ngươi.”
Thần sắc Thẩm Niệm nhợt nhạt, hắn nói: “Cha, chờ ta hồi kinh, lời này ngươi tự mình nói với mẫu thân đi.” Thẩm Dịch nhìn hắn còn muốn nói gì đó, chỉ là trong cổ họng ngứa rồi ho khan kịch liệt run cả người.
Hắn lập tức che miệng, lần này máu từ trong miệng chảy đầy tay, từng giọt từng giọt nhỏ lên giường, đúng lúc này ngoài cửa có người bẩm báo, báo thánh chỉ kinh thành đã tới.
Thẩm Dịch bỗng nhiên ngấng đầu nhìn về cửa, ngoảnh mặt không nhìn đến lo lắng của Thẩm Niệm, trong mắt lộ một tia kỳ vọng mà chính hắn chưa từng phát hiện. Thẩm Niệm biết khúc mắc của hắn, hắn muốn trở về kinh thành, nhưng hoàng mệnh không cho phép, cho dù vì đưa tang cho Cảnh đế cũng đều không được.
Thẩm Niệm cho rằng hoàng mệnh sẽ không hạ xuống, không hề nghĩ tới sau khi trì hoãn, hoàng mệnh lại một lần nữa đến Bắc Cảnh.
Hắn đã nghĩ tới trên thánh chỉ viết cái gì, đơn giản là mắng hắn lòng muôn dạ thú, coi thường hoàng uy, muốn hắn lập tức hồi kinh. Hắn vốn không muốn tiếp thánh chỉ này, nhưng đối với ánh mắt chờ mong của Thẩm Dịch, hắn thật không làm được.
Vô luận thế nào, hắn cũng phải để Thẩm Dịch an tâm ra đi. Thánh chỉ viết không dễ nghe, hắn có thể khiến người đọc đọc đến dễ nghe. Thẩm Niệm nghĩ rất nhiều, nghĩ như vậy vì phù hợp với hình tượng trước kia của tân hoàng, nhưng thánh chỉ này lại ngoài dự liệu của hắn.
Tân hoàng đồng ý cho Thẩm Dịch về kinh đưa Cảnh đế, Thẩm Niệm đồng hành. Công công truyền thành chỉ đến đây còn chưa bị uy hiếp, nụ cười trên mặt y chang tượng phật trong chùa, nói cái gì mà tân hoàng nhớ mong bọn họ, muốn bọn họ sớm ngày hồi kinh.
Thẩm Niệm chỉ cảm thấy ý chỉ này của tân hoàng tới rất mộng ảo cứ như Hồng Môn Yến.
Thẩm Dịch không nghĩ đến chuyện quanh co khúc khuỷu trong này, hắn tiếp nhận thánh chỉ, nhìn chữ viết bộc lộ tài năng của tân hoàng, chữ viết của tân hoàng cực giống của Cảnh đế.
Thấy bốn chữ Thẩm Dịch về kinh, tâm trạng cuồn cuộn ánh mắt hắn có chút mơ hồ, trong đầu nghĩ đến hiện tại kinh thành có bộ dạng thế nào. Hắn đột nhiên nhớ đến chính mình đứng ở kinh thành, dáng dấp vẫn còn trẻ.
Hắn đứng ở trên trong tường cung, nhìn người đến người đi, mọi người năm đó còn rất trẻ, rất nhiều sự việc còn chưa phát sinh, bon họ chính là những thiếu niên có thể cười nói, trên tay cũng không nhiễm máu tươi.
Thẩm Dịch nhớ đến rất nhiều, trong mắt người ngoài chẳng qua là chuyện chớp mắt, thánh chỉ từ trong tay hắn rơi xuống, kinh động những người bên cạnh, Thẩm Niệm đứng ở một bên nghẹn ngào khẽ kêu một tiếng cha, nhưng không còn người đáp lại hắn.
Người Thẩm Dịch dựa vào đầu giường, như là nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp, thần thái hắn bình tĩnh, khóe môi cong lên nụ cười yếu ớt. Bên trong phủ tướng quân trấn bắc vang lên tiếng khóc, lụa trắng lần nữa treo lên cửa.
Đại Tề Vĩnh Hòa năm 17, mùng 2 tháng 11, tướng quân trấn bắc Thẩm Dịch vì thương thế quá nặng mà qua đời tại Bắc Cảnh, trong Bắc Cảnh hiện rõ bi thương. Lúc này cách Cảnh đế chết cũng không quá một tháng mười ngày.
Hơn một tháng Đại Tề mất đi một hoàng đế, một tướng quân. Đại Tề có tân đế, có tân tướng quân.
Trong ngoài triều đình phong vân biến sắc, cơn sóng vô thanh mà dâng lên.
Vào lúc này, tân hoàng Tề Quân Mộ được Thẩm Niệm nhớ thương lại lười nhác ngồi trước ngự án, tại Kiền Hoa điện của y, toàn bộ cánh cửa đều mở rộng.
Từ bên trong có thể thấy bên ngoài, tháng 11 trên bầu trời đế kinh tuy không có tuyết rơi, nhưng trời vẫn lạnh. Tề Quân Mộ khoác chiến áo choàng lông chồn bạc trên người, tướng mạo phi phàm, dáng dấp anh tuấn, khuôn mặt tuấn tú, chỉ là môi hơi mỏng, nhìn là biết bạc tình, áo choàng chồn bạc càng tôn dung nhan như ngọc của y.
Vốn hình ảnh này vô cùng đẹp đẽ, nhưng cửa chính đại điện Càn Hoa lại xảy ra chuyện không mấy tốt đẹp, chỗ đó có một nội giám bị bịt miệng, tứ chi bị đè xuống nằm úp trên ghế chịu hình phạt đình trượng(*).
(*)Đình trượng, là hình phạt đặc biệt của đời Minh, cũng chính là hoàng đế sai người dùng côn trượng đánh vào mông của bề tôi. Vào đời Minh, phàm bề tôi vi nghịch ý đồ của hoàng đế, dám chạm vào “nghịch lân” hoàng đế lập tức lệnh cho “Cẩm y vệ” xốc người đó áp giải đến Ngọ Môn mà đánh, rất nhiều người bị đánh chết dưới cây trượng.
Lời của Tề Quân Mộ là đánh chết, tất nhiên không ai có cam đảm lưu lại tính mạng của thái giám này.
Nội giám bị đè dần dần không còn cảnh tượng giãy dụa, hơi thở quanh người càng ngày càng yếu. Không bao lâu, thân thể cứng ngắc trên ghế dài, người bịt miệng hắn bước lên trước sờ mũi hắn, quỳ xuống giọng run rẩy bẩm báo người đã chết.
Tề Quân Mộ lấy tay chống đầu, thờ ơ ừ một tiếng. Nội giám chết đi nhanh chóng bị người kéo xuống, vết máu còn lưu trên đất. Nội giám này là con nuôi nội giám thiếp thân Nguyễn Cát Khánh của Tề Quân Mộ, hôm nay Nguyễn Cát Khánh có bệnh nên không hầu hạ hoàng đế, con nuôi này là đến thế, kết quả ở trước mặt hoàng đế không chiếm được trọng dụng thì thôi, còn bị đánh mất tính mạng.
Nội giám cung nữ trong điện Càn Hoa đều cúi đầu không dám thở mạnh, lúc đầu Cảnh đế tàn bạo, người trong cung luôn là bộ dạng này. Khi tân hoàng kế vị, vô cùng khoan hồng với nội giám cung nữ, kính yêu thái hậu, nguyện ý lắng nghe ý kiến của triều thần, người người đều nói tính tình tân hoàng ôn hòa, sẽ là một hoàng đế tốt.
Những người này bọn họ cảm nhận sâu nhất, chủ tử là một người khoan hồng, bọn họ sẽ không kinh hãi sợ sệt nhiều như vậy, chí ít có thể ngủ một giấc an ổn.
Kết quả ai cũng không ngờ tới, tính tình ôn hòa này của tân hoàng cũng không quá một tháng, hôm nay sau khi tỉnh lại trực tiếp sai người đánh chết nội giám châm trà cho y. Lý do nước trà quá nóng, khiến y bị bỏng.
Nước trà cho hoàng đế uống, nội giám đều đã thử qua độ nóng, mà hoàng đế nói nước trà nóng, không ai dám nói độ nóng thích hợp. Tân hoàng vừa mới đăng cơ này có tính tính nói một không này rất giống với Cảnh đế, thủ đoạn… thủ đoạn cũng máu tanh như thế, cũng làm người ta kinh hãi sợ sệt như vậy.
Tề Quân Mộ nhìn vết máu trước cửa điện, ánh mắt có vẻ hưng phấn quái đản.
Y nghĩ, lúc này chỉ mới là bắt đầu, kẻ dị tâm bên người hắn bị mua chuộc này, muốn kê đơn khiến y từng chút từng chút mất đi sức khỏe, y sẽ từng bước từng bước thanh lý sạch sẽ.
Lúc này chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Sau khi nội giám rửa sạch vết máu trước cửa, có người trong cung thái hậu đến bẩm báo, nói thái hậu bị bệnh.
Tề Quân Mộ thu mắt, che dấu vẻ hung ác bên trong, y đứng lên chậm rãi nói: “Mẫu hậu thân thể không khỏe, một đám nô tài các ngươi hầu hạ như thế nào? Chuẩn bị kiệu cho trẫm.”
Cung nhân vội vàng đi chuẩn bị.
Tề Quân Mộ ngồi trên kiệu đến cung thái hậu, y nhớ rất nhiều chuyện, bao gồm đời trước bản thân tại sao muốn trở thành minh quân lưu danh thiên cổ, rồi làm sao lại chết uất ức.
Cũng nghĩ tới chuyện ly kỳ sau khi y chết lại trở về năm 18 tuổi, cuối cùng y nghĩ, tuy rằng y trở về thời cơ hơi muộn, song tới cùng y lại đứng ở đây một lần nữa.
Rất nhiều chuyện vẫn còn kịp, rất nhiều chuyện không tính là muộn, còn một số khoản nợ phải từ từ thanh toán. Y có thời gian, y không sốt ruột.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook