Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm
Chương 29: Sủng vật nhi tử

Lần thứ hai quang minh chính đại mà đi vào cái trường này, đầu Phương Thần nâng đến cao cao, đối với ánh mắt một số người, lòe ra vẻ mặt đắc ý.

Lúc trước bọn họ chính là trèo tường vào, được rồi, bây giờ là từ  cửa sau tiến vào, thậm chí còn lén lút.

“Lão Đại…” Chương Bàng nhìn thoáng con sói của lão đại, nhìn nhìn lại ánh mắt của hắn, vẫn có chút mê hoặc bất giải. Dù sao lúc trước lão Đại có  biểu tình như thế, làm cho bọn họ rớt cằm, một thời gian liền không khép lại được.

Phương Triệu Nhất lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, người  phía sau lập tức tận lực mà thu nhỏ thân thể, chờ mong lão Đại không thấy mình.

“Ngao ô…” Phương Thần liếm môi của mình,  nằm trong ngực cha mình, thoải mái mà nhìn những người đó  囧 mặt.

Thọ Ti hồ nghi mà nhìn mình tiểu sói con trong ngực lão Đại, “Lão Đại, ngươi muốn  tự mình chiếu cố nó?”

Khi đó không phải bọn họ sai,  ai mà nghĩ đến được, tiểu sói con thiếu chút nữa bị ăn.

Phương Triệu Nhất gật gật đầu, mà nam kính mắt lại  đẩy kính mắt một chút, sau đó hắn  mới chậm rãi nói, “Lão Đại, bên trong phòng học không cho phép mang sủng vật vào.” lão Đại của bọn họ, rốt cuộc  là yêu sủng con vật kia bao nhiêu mà lại om trong ngực như vậy.

“Không có việc gì.” Phương Triệu Nhất nói xong câu đó sau, liền biến mất trước mặt ba người khác.

Chương Bàng nhìn những người khác  sau đó liếc mắt một cái, tiếp dò hỏi, “Lão Đại  xem tiểu sói con là nhi tử sao?” Sủng vật như  nhi tử?! Như thế nào mà  thích một sủng vật đến thế, cũng không khả năng như thế đi?! Dù sao nội quy trường học trường học còn đặt tại  chỗ đó mà

“Nhìn tư thế hiện tại, cũng giống.” Trương Huy híp hai mắt của mình, thì thào tự nói.

Thọ Ti không có phát biểu ý kiến gì, nếu lão đại  nói tự mình chiếu cố, vậy nhóm hắn cũng không nên làm chuyện gì.

Phương Triệu Nhất ôm tiểu sói con tiến vào đến phòng học, mà bên trong phòng học, nháy mắt an tĩnh, ai cũng thật không ngờ, Phương Triệu Nhất  người luôn có thành tích học tập tốt nhất, cũng dám mang một sủng vật tiến vào.

Một ít nữ sinh, nhìn đến Phương Thần, ánh mắt lập tức liền chớp động quang mang yêu thích.

Trong đó một nữ sinh lớn mật một chút, trực tiếp đi đến bên người Phương Triệu Nhất, “Có thể cho ta ôm một không?” Lớn lên ngần này, cũng chưa từng thấy qua tiểu cẩu nào khiến  người  yêu thích như thế. tiểu cẩu này  cả người đều là  lông xù, đuôi vẫy lộc  cộc, vừa thấy chỉ biết  nó rất nghe lời.

Phương Triệu Nhất còn chưa  trả lời, lớp trưởng  lớp hai —— Tống Gia Ô liền ngăn cản, “Phương Triệu Nhất đồng học, trường học không cho phép mang sủng vật tới!” Đúng vậy,  cho dù người này được nữ sinh hoan nghênh,  thì với tình trạng này,  thì hắn mới là người nắm tóc.Phương Triệu Nhất ngay cả mi mắt cũng chẳng thèm nâng, trực tiếp trả lời, “Hắn là con ta, không phải là sủng vật.” Ngay cả thanh âm  cũng nhẹ nhàng, nhưng những  người ở chỗ này, cũng có thể cảm giác  được nam sinh cao lớn này đang tức giận,ngay cả hàn ý cũng không tự giác mà phát ra.

Sau khi nghe hắn nói, sắc mặt mỗi người trong lớp học  đều không giống nhau, họ thật không ngờ một đại nam sinh lãnh khốc, thế nhưng lại cung chiều một con cún con.

“Ngay cả là như thế đi nữa,  cũng thỉnh ngươi đem nó thả  ra bên ngoài.” Tống Gia Ô  lắp bắp nói, dù sao hắn cũng là người đầu tiên phát giác tên này nổi giận.

“để cho nó ở chỗ bẩn như vậy sao?” Phương Triệu Nhất vươn tay ra, nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng Phương Thần.

Phương Thần lúc này phi thường phức tạp, nó thật không có nghĩ đến cha của mình, thế nhưng có thể vì mình mà làm đến thế, “Ngao ô… ( ta…)” nó giãy dụa nghĩ muốn đi xuống, lại bị thiếu niên giữ lại.

” Nó và  ta cùng ăn cùng ở, học tập cũng là một phần trong đó.” Phương Triệu Nhất chút nào không để ý biểu tình cổ quái của  những người khác,  tự tin mà nói

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương