“Ba…” Một tiếng, đầu của tên  mập mạp bị người  nhỏ gầy đánh một chút,hắn  lớn tiếng quát lớn đạo, “Ngươi mới là con chuột,! Lão Đại làm sao có thể là con chuột đâu? Cho dù là lão đại là con chuột, cũng là thử vương!” Thật là, chẳng lẽ không có nhìn đến sắc mặt nan giải  đó sao?! Lãnh khí  phóng ra bên ngoài, ngay cả bây giờ là mùa hè, nhưng  thực dễ dàng cảm mạo  lắm đó

Phương Thần căn bản cũng không có nghỉ tới, cha của mình  trong trường chính là cái dạng này, nhìn xem đàn học sinh bất lương này, thật sự mà muốn bọn họ đi đánh nhau, khẳng định sẽ trở thành thớt gỗ cho người khác băm thịt.

“Hắc hắc… Lão Đại, ta cũng không dám nói ngươi, ta mới là con chuột.” Chương Bàng nháy mắt lên đường khiểm đạo, thuận tiện rụt cổ một chút, bất quá lão Đại mang sủng vật đến trường học, rốt cuộc muốn làm gì?!

Phương Thần cảm thấy từ trường của  cha mình thật sự là quá lớn, nhìn xem đây là khí thế gì, căn bản liền không cần nói, đã muốn khiến người cảm giác được sợ hãi cùng với khủng bố.

Nếu những người này không là thiếu căn cân,Phương Thần sẽ cảm thấy bọn họ tương đối tốt.

Trong đó một nam sinh mang kính mắt vẫn không nói gì, “Lão Đại, ngươi muốn xử lý tiểu sói con trong ngực ngươi như thế nào?” Trải qua một thời gian quan sát, hắn tinh tường biết lão Đại đối với sủng vật này rất  sủng ái.

Ngay cả khi lão đại là mặt than, có thể nói, một câu hắn nói ra, đều sẽ bị mọi người  coi là thánh chỉ, chính là thời điểm vừa mới qua  hắn nhìn tiểu sói con, chợt lóe nhu tình, hắn chính là nhìn rất rõ ràng.

“Ngao ô… ( ngươi mới bị xử lý!)” Phương Thần căm tức liếc nhìn, tên kính mắt này, vừa thấy liền không phải là người tốt,  y mới không cần bị người này bình luận đâu.

Phương Triệu Nhất cúi  thấp đầu, nhìn đầu lông xù của y, “Ngươi  để ý hắn.” Hắn vừa nghĩ tới mình ôm lấy một tiểu sói con tiến phòng học, liền thần tình rối rắm.

Như vậy thì sẽ ra sao, hình tượng của hắn ở trường học, toàn bộ đều không còn.

“Ngao ô… ( không cần!)” Phương Thần lập tức liền phản đối, đáng tiếc y nói  ngôn ngữ của lang, căn bản sẽ không có người có thể nghe hiểu được.

“Lão Đại, này…”  kính mắt vẻ mặt khó xử, đáng tiếc thời điểm lời còn chưa nói hết, Phương Thần  ở trong ngực của hắn, rất nhanh mà ôm hắn, không  thì ngã xuống.

Phương Triệu Nhất không có nhìn tiểu sói con, lướt qua bọn họ, giao  nhiệm vụ “Tan học cho ta!” Sau khi nói xong liền tiêu thất, còn lại một đám vài người không biết sai sở.

Phương Thần nháy mắt liền giãy dụa, phụ thân rất đáng giận, thế nhưng đem mình giao cho tiểu đệ của hắn, bất quá nam kính mắt cũng không phải ngồi không, trực tiếp đè tiểu sói con xuống.

“Tiểu sói con, ta cũng không có cách nào, kỳ thật ta không thích mang theo sủng vật.” Kính mắt thanh âm phi thường bình thản, nhìn thoáng qua Thọ Ti cùng Chương Bàng sau đó dặn dò, “Đi tìm cái gì cho tiểu sói con ăn.”

“Lão Nhị, này tiểu sói con ăn phân  sao?” Chương Bàng thật cẩn thận mà dò hỏi, hắn biết chó ăn phân, kia lang cũng thế đi?!

Phương Thần nghe đến đó, nhất thời trừng lớn hai mắt của mình, “Ngao ô… ( ta sát! Ngươi mới ăn! Ngươi cả nhà đều ăn!)” không thể tiếp tục ở trong này, phải rời đi, nếu không nói, người này đó không đầu óc, thật sự sẽ bắt  chính mình ăn.

Kính mắt sửng sốt, nháy mắt đã bị tiểu sói con trảo một chút, sau đó Phương Thần dùng tốc độ nhanh nhất hướng một bên tiến lên…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương