Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên
-
Chương 74: Tiêu Như Quân
Sự chú ý của mọi người cơ hồ đều tập trung vào Tiêu Như Quân, cử động kia của Tần Hiên gần như không có người phát giác.
Ngoại trừ một người!
Cha đẻ Tiêu Vũ, Tiêu Như Quân!
đôi mắt thâm thúy của Tiêu Như Quân hơi híp lại.
Trước mặt cha người ta, nắm tay khuê nữ nhà người ta, hơn nữa còn là người mà Tiêu Như Quân chưa từng thấy, e rằng bất cứ người làm cha nào cũng sẽ không thờ ơ.
Nếu như, Tiêu Vũ thừa nhận Tiêu Như Quân là cha nàng.
Dưới mắt mọi người, Tiêu Như Quân chậm rãi dậm chân đi thẳng tới trước mặt Tiêu Vũ.
“Tiểu Vũ!”
Bạc tình bạc nghĩa như hắn bây giờ nhưng cũng nhịn không được lộ ra thần sắc kinh yêu.
Hắn vẫn nhớ kỹ, lần trước nhìn thấy Tiêu Vũ, Tiêu Vũ vẫn còn đang trong tã lót.
Bây giờ cũng đã duyên dáng yêu kiều, nhất là dung mạo này có tám phần giống mẫu thân nàng.
Tiêu Như Quân không khỏi nhớ tới mẫu thân Tiêu Vũ, nữ tử cho dù cạo tác làm ni cũng như phượng hoàng niết bàn.
Tiêu Vũ tay hơi dùng sức, thời điểm Tiêu Như Quân chân chính xuất hiện trước mặt nàng, Tiêu Vũ mới biết được, nhân quả mình mình muốn kết thúc khó khăn cỡ nào.
Kích động, kinh hỉ, còn có một tia chất vấn, nhàn nhạt hận ý......
Giờ phút này trên mặt Tiêu Vũ hiện ra quá nhiều cảm xúc mà 17 năm qua chưa từng có.
Nàng bỗng nhiên cảm giác trong lòng bàn tay một mảnh thanh lương, trong cảm giác thanh lương ấy, nội tâm đang chập trùng gợn sóng dần dần bình tĩnh.
Tiêu Vũ thu liễm cảm xúc, khôi phục như lúc ban đầu.
Trong lòng Tiêu Vũ âm thầm cảm kích đối với Tần Hiê, nhìn lên nam tử trước mắt từng là cha đẻ, lại đem nàng cùng mẫu thân vứt bỏ.
“Ngươi chính là Tiêu Như Quân?”
Tiêu Vũ thanh âm rất nhẹ, cũng rất bình tĩnh, thật giống như chào hỏi một người xa lạ.
Bất quá câu nói này lại khiến cho Tiêu Như Quân trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
Hắn lòng dạ cực sâu, lần này tới Tĩnh Thủy, thậm chí có một phần nguyên nhân là vì muốn gặp mặt nữ nhi hơn mười năm chưa từng gặp này.
Hắn nghĩ tới rất nhiều biểu hiện của Tiêu Vũ, tỷ như giận không thể ngừng chất vấn, hoặc cha con gặp lại ôm nhau.
Nhưng hắn không hề nghĩ rằng Tiêu Vũ sẽ lấy thái độ bình tĩnh như vậy tới đối mặt hắn.
Có lẽ, một giây một giây trước đó, nội tâm Tiêu Vũ còn có chút giãy dụa.
“Nha đầu, đây là cha ruột ngươi, sao ngươi có thể trực tiếp gọi tên hắn?” Bên cạnh Tiêu Như Quân, một lão giả tóc muối tiêu nhíu mày.
“Hàn lão!” Tiêu Như Quân ngẩng đầu, rất nhanh tất cả cảm xúc đều được hắn giấu ở trong đôi mắt thâm thúy.
Lão giả không lên tiếng nữa, chỉ âm thầm nhíu mày.
“Tiểu Vũ, ta biết ngươi hận ta! Nhưng ta là cha ngươi không thể nghi ngờ.” Tiêu Như Quân chậm rãi nói: “Ta không mong ngươi có thể tha thứ cho ta, bất quá từ nay về sau, ngươi chính là nữ nhi của Tiêu Như Quân ta.”
“Khinh ngươi như lấn ta!”
Ánh mắt Tiêu Như Quân lăng lệ như đao, giờ khắc này, vị ngọa long phương nam tương lai này lộ rõ tài năng.
Hắn đảo mắt quét qua vô số quyền quý tại đây khiến cho đông đảo sắc mặt trắng bệch, đối mặt khí thế của Tiêu Như Quân, nhịn không được trong lòng sợ hãi.
Khinh ngươi như lấn ta?
Tần Hiên ở một bên chỉ cười nhẹ một cái, Tiêu Như Quân đúng là có chút thủ đoạn, đổi lại là thiếu nữ bình thường khác, nghe được câu này e rằng dù có hận cũng sẽ mủi lòng mấy phần.
Chỉ tiếc, người Tiêu Như Quân đối mặt là Tiêu Vũ.
Tần Hiên âm thầm lắc đầu, cử động khó nhận ra này lại bị Tiêu Như Quân một mực chú ý, hơi biến sắc mặt.
“Không cần!”
Tiêu Vũ tâm như giếng cổ, nàng lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt này.
“Lần này, ta tới gặp ngươi, cũng không phải để cho ngươi thừa nhận thân phận của ta.” Tiêu Vũ không nhanh không chậm lên tiếng: “Ta gặp ngươi, chỉ là đơn thuần là muốn bình tâm. Sau hôm nay, ta cùng ngươi không còn quan hệ gì!”
Lời nói nhàn nhạt lại phảng phất như một nhát đao, khiến cho Tiêu Như Quân thần sắc đột biến.
Sắc mặt hắn hơi trắng bệch, hai tay nắm chặt.
Tiêu Như Quân còn nhớ, mười lăm năm trước trong một đêm tuyết rơi, hắn đã làm ra quyết định khiến mình cả đời áy náy, nữ tử mình yêu thương nhất bị mình ruồng bỏ, ôm nữ nhi chỉ có hai tuổi bước đi trong màn trời đầy tuyết.
“Tiêu Như Quân, từ nay về sau, ta cùng ngươi không còn quan hệ gì!”
Lời nói của nữ tử ấy cùng lời nói của Tiêu Vũ bây giờ không khác nhau chút nào, hồi ức như đao trảm vào nội tâm Tiêu Như Quân.
Ước chừng hơn mười hơi, Tiêu Như Quân cũng không có mở miệng.
Toàn bộ yến hội cũng hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều người nhìn qua biến hóa bất thình lình, không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Đối với chuyện cũ của Tiêu Như Quân, có một số người biết được một hai, hiện tại xem ra lời đồn có mấy phần là thật.
Trước đây Tiêu Như Quân vì quyền thế, bỏ vợ bỏ con, cùng một thiên kim đại tộc khác kết hôn.
Thần sắc Tiêu Như Quân dần dần bình phục, hắn biết hôm nay đã không còn thích hợp ở đây cùng Tiêu Vũ nhiều lời. Bằng không, hắn sẽ bị toàn bộ quyền quý Tĩnh Thủy chê cười.
Ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, rơi vào trên người Tần Hiên, nhất là khi ánh mắt đảo qua bàn tay Tần Hiên đang nắm Tiêu Vũ, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Ngươi là ai?”
Tiêu Vũ cách hắn từ ngàn dặm nhưng lại đối với một thiếu niên xa lạ thân mật có thừa, ít nhiều khiến Tiêu Như Quân trong lòng dâng lên mấy phần địch ý cùng khó chịu.
Tiêu Vũ khẽ nhíu mày, vừa muốn mở miệng, Tần Hiên lại tiến về phía trước một bước, lên tiếng trước, “Tần Hiên!”
Đối với cử động này của Tần Hiên, trong mắt Tiêu Như Quân lóe lên vẻ kinh ngạc.
Ở trước mặt hắn, thiếu niên này lại còn bình tĩnh như vậy?
“Vậy ngươi biết, nàng là ai?”
“Tiêu Vũ!”
Tần Hiên cười nhạt, lôi kéo Tiêu Vũ tay từ đầu đến cuối không có thả ra.
“Nàng là nữ nhi của ta!” Âm thanh Tiêu Như Quân có mấy phần băng lãnh, một cỗ khí thế từ trên người bàng bạc phát ra.
Đây là khí thế ở địa vị cao lâu ngày mà có, trong yến hội quyền quý Tĩnh Thủy này, như hổ trong bầy cừu, không ai địch nổi.
“Nàng nói, sau hôm nay, cùng ngươi không có quan hệ!” Tần Hiên cười, thản nhiên nói.
Lời nói này khiến đám người đứng ngoài xem hít một hơi lãnh khí.
Cho dù Mạc Thanh Liên cũng là như thế, trong mắt nhiều ít có mấy phần vội vàng.
“Tiểu tử này điên rồi? Hắn có biết mình đang đối mặt với ai hay không? Dám đối với Tiêu Như Quân nói như vậy, liền xem như Mạc gia đại thiếu cũng tuyệt đối không có can đảm này, huống chi, hắn họ Tần!”
“Lâm Hải không có một thế gia nào họ Tần, tiểu tử này...... Tê, hắn vậy mà đang nắm tay Tiêu Vũ? Chẳng lẽ là bạn trai Tiêu Vũ?”
Mạc Thanh Liên khẽ mím môi, nàng nhìn thần sắc Tần Hiên bình tĩnh như nước, sắc mặt phức tạp.
Tiêu gia cũng không phải thế gia Lâm Hải, Tần Hiên tất nhiên có tông sư chi lực, nhưng ở trước mặt Tiêu gia, một vị tông sư lại coi là cái gì?
Cho dù là Tiêu Như Quân, bên cạnh hắn ít nhất cũng có ba vị tông sư trở lên, Tần Hiên nếu chọc giận Tiêu Như Quân, chỉ sợ cũng phải có nguy cơ sinh tử.
Tiêu Như Quân trên mặt có chút hàn ý, hắn nhìn Tần Hiên, chậm rãi nói: “Ngươi có biết tại Lâm Hải, bất luận ngươi là thiếu gia nhà nào, trong mắt ta cũng bất quá sâu kiến.”
“Nếu như ta muốn, ngày mai ngươi sẽ như chó hoang đầu đường xó chợ, không người hỏi thăm!”
Lời nói này nói rất bình tĩnh, lại khiến cho tất cả thiên kim đại thiếu tại chỗ không khỏi tê cả da đầu.
Không có ai hoài nghi tính chân thực lời Tiêu Như Quân nói, Tiêu Như Quân tại Lâm Hải là địa chủ của ba thành phố lớn, tại Giang Nam, cũng có doanh trại quân đội tại năm thành phố, cho dù là tam đại thế gia Giang Nam cũng không nguyện ý cùng Tiêu Như Quân là địch, huống chi Lâm Hải không có tông sư.
Tiêu Vũ âm thầm nhíu mày, nhưng lại không lên tiếng.
Tần Hiên cười nhạt một tiếng, phảng phất gió thoảng bên tai.
Hắn lẳng lặng nhìn Tiêu Như Quân, miệng cười khẩy.
“Thée nào? Tiêu gia Tiêu Như Quân ở trước mặt con gái mất hết uy phong, liền muốn đối với người tìm lại mặt mũi sao?”
Tần Hiên ngẩng đầu, cùng đôi mắt thâm thúy của Tiêu Như Quân đối mặt.
Đôi mắt Tần Hiên như hắc dạ tinh không, bình tĩnh nhìn Tiêu Như Quân, gằn từng chữ một: “Tiêu Như Quân, cũng bất quá như thế!”
Một lời ra, toàn trường tĩnh mịch.
Ngoại trừ một người!
Cha đẻ Tiêu Vũ, Tiêu Như Quân!
đôi mắt thâm thúy của Tiêu Như Quân hơi híp lại.
Trước mặt cha người ta, nắm tay khuê nữ nhà người ta, hơn nữa còn là người mà Tiêu Như Quân chưa từng thấy, e rằng bất cứ người làm cha nào cũng sẽ không thờ ơ.
Nếu như, Tiêu Vũ thừa nhận Tiêu Như Quân là cha nàng.
Dưới mắt mọi người, Tiêu Như Quân chậm rãi dậm chân đi thẳng tới trước mặt Tiêu Vũ.
“Tiểu Vũ!”
Bạc tình bạc nghĩa như hắn bây giờ nhưng cũng nhịn không được lộ ra thần sắc kinh yêu.
Hắn vẫn nhớ kỹ, lần trước nhìn thấy Tiêu Vũ, Tiêu Vũ vẫn còn đang trong tã lót.
Bây giờ cũng đã duyên dáng yêu kiều, nhất là dung mạo này có tám phần giống mẫu thân nàng.
Tiêu Như Quân không khỏi nhớ tới mẫu thân Tiêu Vũ, nữ tử cho dù cạo tác làm ni cũng như phượng hoàng niết bàn.
Tiêu Vũ tay hơi dùng sức, thời điểm Tiêu Như Quân chân chính xuất hiện trước mặt nàng, Tiêu Vũ mới biết được, nhân quả mình mình muốn kết thúc khó khăn cỡ nào.
Kích động, kinh hỉ, còn có một tia chất vấn, nhàn nhạt hận ý......
Giờ phút này trên mặt Tiêu Vũ hiện ra quá nhiều cảm xúc mà 17 năm qua chưa từng có.
Nàng bỗng nhiên cảm giác trong lòng bàn tay một mảnh thanh lương, trong cảm giác thanh lương ấy, nội tâm đang chập trùng gợn sóng dần dần bình tĩnh.
Tiêu Vũ thu liễm cảm xúc, khôi phục như lúc ban đầu.
Trong lòng Tiêu Vũ âm thầm cảm kích đối với Tần Hiê, nhìn lên nam tử trước mắt từng là cha đẻ, lại đem nàng cùng mẫu thân vứt bỏ.
“Ngươi chính là Tiêu Như Quân?”
Tiêu Vũ thanh âm rất nhẹ, cũng rất bình tĩnh, thật giống như chào hỏi một người xa lạ.
Bất quá câu nói này lại khiến cho Tiêu Như Quân trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
Hắn lòng dạ cực sâu, lần này tới Tĩnh Thủy, thậm chí có một phần nguyên nhân là vì muốn gặp mặt nữ nhi hơn mười năm chưa từng gặp này.
Hắn nghĩ tới rất nhiều biểu hiện của Tiêu Vũ, tỷ như giận không thể ngừng chất vấn, hoặc cha con gặp lại ôm nhau.
Nhưng hắn không hề nghĩ rằng Tiêu Vũ sẽ lấy thái độ bình tĩnh như vậy tới đối mặt hắn.
Có lẽ, một giây một giây trước đó, nội tâm Tiêu Vũ còn có chút giãy dụa.
“Nha đầu, đây là cha ruột ngươi, sao ngươi có thể trực tiếp gọi tên hắn?” Bên cạnh Tiêu Như Quân, một lão giả tóc muối tiêu nhíu mày.
“Hàn lão!” Tiêu Như Quân ngẩng đầu, rất nhanh tất cả cảm xúc đều được hắn giấu ở trong đôi mắt thâm thúy.
Lão giả không lên tiếng nữa, chỉ âm thầm nhíu mày.
“Tiểu Vũ, ta biết ngươi hận ta! Nhưng ta là cha ngươi không thể nghi ngờ.” Tiêu Như Quân chậm rãi nói: “Ta không mong ngươi có thể tha thứ cho ta, bất quá từ nay về sau, ngươi chính là nữ nhi của Tiêu Như Quân ta.”
“Khinh ngươi như lấn ta!”
Ánh mắt Tiêu Như Quân lăng lệ như đao, giờ khắc này, vị ngọa long phương nam tương lai này lộ rõ tài năng.
Hắn đảo mắt quét qua vô số quyền quý tại đây khiến cho đông đảo sắc mặt trắng bệch, đối mặt khí thế của Tiêu Như Quân, nhịn không được trong lòng sợ hãi.
Khinh ngươi như lấn ta?
Tần Hiên ở một bên chỉ cười nhẹ một cái, Tiêu Như Quân đúng là có chút thủ đoạn, đổi lại là thiếu nữ bình thường khác, nghe được câu này e rằng dù có hận cũng sẽ mủi lòng mấy phần.
Chỉ tiếc, người Tiêu Như Quân đối mặt là Tiêu Vũ.
Tần Hiên âm thầm lắc đầu, cử động khó nhận ra này lại bị Tiêu Như Quân một mực chú ý, hơi biến sắc mặt.
“Không cần!”
Tiêu Vũ tâm như giếng cổ, nàng lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt này.
“Lần này, ta tới gặp ngươi, cũng không phải để cho ngươi thừa nhận thân phận của ta.” Tiêu Vũ không nhanh không chậm lên tiếng: “Ta gặp ngươi, chỉ là đơn thuần là muốn bình tâm. Sau hôm nay, ta cùng ngươi không còn quan hệ gì!”
Lời nói nhàn nhạt lại phảng phất như một nhát đao, khiến cho Tiêu Như Quân thần sắc đột biến.
Sắc mặt hắn hơi trắng bệch, hai tay nắm chặt.
Tiêu Như Quân còn nhớ, mười lăm năm trước trong một đêm tuyết rơi, hắn đã làm ra quyết định khiến mình cả đời áy náy, nữ tử mình yêu thương nhất bị mình ruồng bỏ, ôm nữ nhi chỉ có hai tuổi bước đi trong màn trời đầy tuyết.
“Tiêu Như Quân, từ nay về sau, ta cùng ngươi không còn quan hệ gì!”
Lời nói của nữ tử ấy cùng lời nói của Tiêu Vũ bây giờ không khác nhau chút nào, hồi ức như đao trảm vào nội tâm Tiêu Như Quân.
Ước chừng hơn mười hơi, Tiêu Như Quân cũng không có mở miệng.
Toàn bộ yến hội cũng hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều người nhìn qua biến hóa bất thình lình, không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Đối với chuyện cũ của Tiêu Như Quân, có một số người biết được một hai, hiện tại xem ra lời đồn có mấy phần là thật.
Trước đây Tiêu Như Quân vì quyền thế, bỏ vợ bỏ con, cùng một thiên kim đại tộc khác kết hôn.
Thần sắc Tiêu Như Quân dần dần bình phục, hắn biết hôm nay đã không còn thích hợp ở đây cùng Tiêu Vũ nhiều lời. Bằng không, hắn sẽ bị toàn bộ quyền quý Tĩnh Thủy chê cười.
Ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, rơi vào trên người Tần Hiên, nhất là khi ánh mắt đảo qua bàn tay Tần Hiên đang nắm Tiêu Vũ, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Ngươi là ai?”
Tiêu Vũ cách hắn từ ngàn dặm nhưng lại đối với một thiếu niên xa lạ thân mật có thừa, ít nhiều khiến Tiêu Như Quân trong lòng dâng lên mấy phần địch ý cùng khó chịu.
Tiêu Vũ khẽ nhíu mày, vừa muốn mở miệng, Tần Hiên lại tiến về phía trước một bước, lên tiếng trước, “Tần Hiên!”
Đối với cử động này của Tần Hiên, trong mắt Tiêu Như Quân lóe lên vẻ kinh ngạc.
Ở trước mặt hắn, thiếu niên này lại còn bình tĩnh như vậy?
“Vậy ngươi biết, nàng là ai?”
“Tiêu Vũ!”
Tần Hiên cười nhạt, lôi kéo Tiêu Vũ tay từ đầu đến cuối không có thả ra.
“Nàng là nữ nhi của ta!” Âm thanh Tiêu Như Quân có mấy phần băng lãnh, một cỗ khí thế từ trên người bàng bạc phát ra.
Đây là khí thế ở địa vị cao lâu ngày mà có, trong yến hội quyền quý Tĩnh Thủy này, như hổ trong bầy cừu, không ai địch nổi.
“Nàng nói, sau hôm nay, cùng ngươi không có quan hệ!” Tần Hiên cười, thản nhiên nói.
Lời nói này khiến đám người đứng ngoài xem hít một hơi lãnh khí.
Cho dù Mạc Thanh Liên cũng là như thế, trong mắt nhiều ít có mấy phần vội vàng.
“Tiểu tử này điên rồi? Hắn có biết mình đang đối mặt với ai hay không? Dám đối với Tiêu Như Quân nói như vậy, liền xem như Mạc gia đại thiếu cũng tuyệt đối không có can đảm này, huống chi, hắn họ Tần!”
“Lâm Hải không có một thế gia nào họ Tần, tiểu tử này...... Tê, hắn vậy mà đang nắm tay Tiêu Vũ? Chẳng lẽ là bạn trai Tiêu Vũ?”
Mạc Thanh Liên khẽ mím môi, nàng nhìn thần sắc Tần Hiên bình tĩnh như nước, sắc mặt phức tạp.
Tiêu gia cũng không phải thế gia Lâm Hải, Tần Hiên tất nhiên có tông sư chi lực, nhưng ở trước mặt Tiêu gia, một vị tông sư lại coi là cái gì?
Cho dù là Tiêu Như Quân, bên cạnh hắn ít nhất cũng có ba vị tông sư trở lên, Tần Hiên nếu chọc giận Tiêu Như Quân, chỉ sợ cũng phải có nguy cơ sinh tử.
Tiêu Như Quân trên mặt có chút hàn ý, hắn nhìn Tần Hiên, chậm rãi nói: “Ngươi có biết tại Lâm Hải, bất luận ngươi là thiếu gia nhà nào, trong mắt ta cũng bất quá sâu kiến.”
“Nếu như ta muốn, ngày mai ngươi sẽ như chó hoang đầu đường xó chợ, không người hỏi thăm!”
Lời nói này nói rất bình tĩnh, lại khiến cho tất cả thiên kim đại thiếu tại chỗ không khỏi tê cả da đầu.
Không có ai hoài nghi tính chân thực lời Tiêu Như Quân nói, Tiêu Như Quân tại Lâm Hải là địa chủ của ba thành phố lớn, tại Giang Nam, cũng có doanh trại quân đội tại năm thành phố, cho dù là tam đại thế gia Giang Nam cũng không nguyện ý cùng Tiêu Như Quân là địch, huống chi Lâm Hải không có tông sư.
Tiêu Vũ âm thầm nhíu mày, nhưng lại không lên tiếng.
Tần Hiên cười nhạt một tiếng, phảng phất gió thoảng bên tai.
Hắn lẳng lặng nhìn Tiêu Như Quân, miệng cười khẩy.
“Thée nào? Tiêu gia Tiêu Như Quân ở trước mặt con gái mất hết uy phong, liền muốn đối với người tìm lại mặt mũi sao?”
Tần Hiên ngẩng đầu, cùng đôi mắt thâm thúy của Tiêu Như Quân đối mặt.
Đôi mắt Tần Hiên như hắc dạ tinh không, bình tĩnh nhìn Tiêu Như Quân, gằn từng chữ một: “Tiêu Như Quân, cũng bất quá như thế!”
Một lời ra, toàn trường tĩnh mịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook