Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên
-
Chương 61: Dược Thần Đường
Thành phố Tĩnh Thủy, Hà Vũ lông ngồi cau có, cầm bút vẽ bậy lên sổ.
“Tần Hiên, tên hỗn đản, vậy mà trốn học!”
Hà Vũ thầm hận chửi bới.
Còn có ba ngày nữa là thi tốt nghiệp, tên này mất tích lâu như vậy, ngay cả Tiêu Vũ cũng không biết Tần Hiên đi nơi nào.
Sau khi tan học, Hà Vũ chạy như bay về lớp Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ lẳng lặng ôm phật kinh, nhìn thấy Hà Vũ cũng không kinh ngạc, ngược lại lộ ra một nụ cười nhạt.
“Tiêu Vũ, thật là ngươi không biết Tần Hiên đang làm gì?”
“Ừm!” Tiêu Vũ buồn cười nhìn Hà Vũ.
Trong khoảng thời gian này, Hà Vũ cơ hồ mỗi ngày đều tới hỏi, cũng may là Tiêu Vũ tâm tính bình hòa, nếu là những người khác, đã sớm không kiên nhẫn được.
Hà Vũ giống như muốn tiết giận, dùng chân đá đá mấy hỏn sỏi dưới chân, làm như mấy hòn sỏi này là khuôn mặt của Tần Hiên vậy.
“Nghe nói, người của Dược Thần Đường đến!” Tiêu Vũ bỗng nhiên mở miệng, trong đôi mắt nổi lên dị sắc.
“Dược Thần Đường?” Hà Vũ khẽ giật mình, hừ một tiếng nói: “Là đám lão đầu kia a?”
Nàng biết được bối cảnh của Tiêu Vũ, sự tình đối với người bình thường nghe rợn cả người này, Hà Vũ cũng không ngại nói.
“Gia gia tự mình đi mời xem bệnh cho tỷ tỷ.”
Nghĩ tới thương thế của Hà Vận, giọng Hà Vũ của không khỏi trầm xuống một chút.
Tổn thương đoạn mạch, cho dù là Dược Thần Đường lại có thể làm được gì?
Tình trạng gần như phế bỏ tu vi này nếu dễ dàng chưa khỏi, vậy phế công đoạn mạch cũng sẽ không xảy ra nhiều như thế.
“Bất quá, lần này nghe nói là Đại trưởng lão Dược Thần Đường tới,” Tiêu Vũ lẳng lặng nói: “Nghe nói vị đại trưởng lão này có năng lực diệu thủ hồi xuân, được các đại gia tộc kính ngưỡng, ngoại trừ lão đường chủ Dược Thần Đường có thể cứu người sắp chết, toàn bộ Hoa Hạ không ai có thể so sánh y thuật với ngài ấy.”
Hà Vũ nhếch môi, không nói gì.
“Vì thế, Hà gia bỏ ra đại giới không nhỏ?” Ngữ khí Tiêu Vũ nhẹ nhàng, đem phật kinh khép lại, nhìn về phía Hà Vũ. “Nếu có khó khăn, ta có thể giúp đỡ một chút.”
Hà Vũ sắc mặt có chút gượng gạo, ngẩng đầu miễn cưỡng cười, “không cần!”
Tiêu Vũ liền không nói gì, trong đầu hiện lên thân ảnh Tần Hiên,
“Có lẽ, cũng không cần ta hỗ trợ?”
Phía dưới tòa nhà tập thể cũ kỹ, rất nhiều người vây xem bên cạnh một chiếc xe, âm thầm nghị luận.
“Chiếc xe này từng thấy ở trên mạng, hình như có giá hơn ba triệu?”
“Tê, đây là xe nhà ai? Aizzz, cuộc đời này của ta có thể ngồi lên lái một lần thật tốt.”
“Xuỵt, nói nhỏ thôi, có người xuống!”
Mạc Thanh Liên đi xuống, trong ánh mắt si mê của rất nhiều người, cung kính mở cửa xe.
Tần Hiên đi xuống xe, hơi gật đầu.
“Tần tiên sinh......”
“Không cần, ngươi trở về đi!” Tần Hiên thản nhiên nói.
Nói xong, Tần Hiên liền mang theo yêu huyết lên lầu, khi hắn về đến phòng, kinh ngạc phát hiện, Hà Vận không có ở nhà.
“Còn chưa hết giờ làm?” Tần Hiên khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi điện cho Hà Vận.
“Alo?” Âm thanh Hà Vận có chút suy yếu, khiến trong lòng Tần Hiên có cảm giác nặng nề.
“Ngươi ở đâu?” Tần Hiên trầm giọng hỏi.
“Ta tại Hàm Thủy Lâu Các!” Hà Vận nói xong câu đó, âm thanh tựa hồ càng yếu ớt. “Tiểu Hiên, lát nữa ta sẽ trở về.”
Hàm Thủy Lâu Các?
Tần Hiên ánh mắt hơi trầm xuống, trong lòng bỗng nhiên bất an.
Hắn lập tức xuống lầu, đón xe đi tới Hàm Thủy Lâu Các.
Hiện tại, trong Hàm Thủy Lâu, cả người Hà Vận mồ hôi lạnh tràn trề, mặt cắt không còn chút máu.
Cách đó không xa, một cái lão ẩu tay cầm ngân châm, từng cái đâm vào huyệt vị trên người Hà Vận.
“Sao rồi?” Tô Vân Nguyệt một bên đầy lo lắng, mặc dù lão ẩu này có vị trí như Thái Sơn Bắc Đẩu tại Dược Thần Đường, nhưng vẫn khiên Tô Vân Nguyệt lo lắng, tâm thần không tập trung.
Lão ẩu dần dần đem ngân châm rút ra, lúc này, Hà Vận đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
“Kinh mạch của nàng bị đoạn mất vài chỗ, muốn tục mạch, ta mặc dù cũng có thể làm được, nhưng cái giá quá lớn.” Lão ẩu trầm giọng nói, nhìn về phía Tô Vân Nguyệt, “E rằng, Hà gia đáp ứng ta ba cây trăm năm tuyết sâm cũng không đủ để cho ta bỏ ra đại giới lớn như thế.”
“Đại trưởng lão, ngài......” Một người trung niên ở bên cạnh thần sắc đột biến, Tô Vân Nguyệt sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Thời đại này, trăm năm tuyết sâm hoàn hảo vô khuyết biết bao hi hữu? Cho dù Hà gia, tìm tòi mấy năm, khó khăn lắm mới kiếm được hai gốc, còn một gốc vẫn luôn cất giữ, lúc này mới góp đủ yêu cầu của Dược Thần Đường,
Không nghĩ tới, lại còn không đủ?
Ba cây trăm năm tuyết sâm nếu bỏ ra có thể mời chào 3 tên nội kình đại thành cao thủ, Dược Thần Đường cũng không khỏi quá tham,
“Đại trưởng lão, ngài đúng thật là không thích hợp tại Dược Thần Đường tu y thuật trị bệnh cứu người,” Tô Vân Nguyệt cười lạnh, “không bằng đi làm thương nhân, ngài nhất định có thể trở nên giàu nhất Hoa Hạ nhà.”
“Vân Nguyệt, không được vô lễ!”Người trung niên nghiêm nghị nói.
Tô Vân Nguyệt bĩu môi, lơ đễnh.
Lão ẩu cũng không tức giận, con mắt già nua nhàn nhạt nhìn về phía Tô Vân Nguyệt.
Nháy mắt, Tô Vân Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo lui lại mấy bước, suýt nữa ngồi bệt trên mặt đất.
“Đại trưởng lão!” Trung niên biến sắc, vội vàng nói: “Vân Nguyệt còn nhỏ, không hiểu chuyện!”
Lão ẩu nhàn nhạt hừ một tiếng, thu lại khí thế,
Tô Vân Nguyệt mồ hôi lạnh tràn trề, nàng từ nhỏ liền ngang ngược, thích bênh vực kẻ yếu, bảo vệ lẽ phải. Bây giờ đột nhiên nhớ tới, vị này là Đại trưởng lão Dược Thần Đường, không chỉ là thánh thủ y sư của Dược Thần Đường, còn là một vị võ đạo tông sư.
Chỉ bất quá, danh khí y thuật vị lão ẩu này cao hơn thực lực, để cho người ta coi nhẹ.
Nhưng nếu có người cảm thấy cái lão ẩu này dễ bắt nạt thì sai hoàn toàn.
Lão ẩu quay đầu, nhìn qua trung niên nhân của Hà gia, không lên tiếng, tựa hồ chờ đợi trung niên nhân phản hồi.
“Ta đi hỏi gia chủ một chút !” Trung niên nhân mồ hôi đầy trán, chuyện này hắn không dám làm chủ.
Mấy phút sau, trung niên nhân trở về.
“Không biết Dược Thần Đường còn có yêu cầu gì!” Có thể thấy được, trung niên nhân này sắc mặt âm trầm, tựa hồ đã dự liệu được ý muốn của Dược Thần Đường.
“Hà gia Nguyệt Tinh Đỉnh!” trong đôi mắt già nua của Lão ẩu lập loè một vòng tinh quang.
Tô Vân Nguyệt hít sâu một cái khí lạnh, có chút khó tin nhìn về phía Đại trưởng lão Dược Thần Đường.
Nguyệt Tinh Đỉnh, đây chính chí bảo của là Hà gia, hơn nữa còn là vật được truyền thừa, nghe nói là một vị địa tiên nhận được từ thời nhà Thanh, trọng bảo như vậy chỉ riêng giá trị, xem như mười cây trăm năm tuyết sâm cũng không thể so sánh được.
“Chỉ là mượn dùng 3 năm, ta liền trả lại Hà gia!” Lão ẩu thản nhiên nói, tựa hồ sớm đã dự định, loại thái độ này, càng làm cho trung niên nhân Hà gia sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
“Hà gia các ngươi không biết cách sử dụng Nguyệt Tinh Đỉnh, đặt ở trong gia tộc cũng bất quá chỉ để trang trí.” Lão ẩu nếp nhăn đầy mặt tươi cười, “dùng một vật vô dụng, đổi một vị võ đạo tông sư tiền đồ vô lượng, chắc hẳn Hà gia sẽ không cự tuyệt.”
Trung niên nhân đôi mắt phát trầm, khẽ quát: “Được!”
Hắn cắn răng, huyệt thái dương nhô cao, có thể thấy quyết định này la khó khăn cỡ nào.
Nguyệt Tinh Đỉnh, dù cho không sử dụng, cũng là vật mà địa tiên để lại.
Bao nhiêu cường giả của các gia tộc ở Hoa Hạ đỏ mắt vì chiếc đỉnh này. Thậm chí ngay cả Hải Thanh Lâm Ca, đều từng lớn tiếng tuyên bố nhà nào có thể cho hắn mượn Tinh Đỉnh 3 năm, Hải Thanh liền có thể tương trợ gia tộc đó 3 năm.
“Hà gia quả nhiên thông minh!” Lão ẩu cười ôn hòa, quay người nhìn về phía Hà Vận đang hôn mê, “đã như vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay liền giúp nha đầu này tục mạch đi!”
Lão ẩu từ trong ngực lấy ra một cái hộp thuốc, còn có bảy cái ám kim châm nhỏ.
Đồng thời, tay áo vén lên, nội lực bắt đầu chuyển động.
Trung niên nhân cũng chưa từng nghĩ lão ẩu nhanh như vậy đã bắt đầu trị liệu cho Hà Vận. Nghĩ lại, trong lòng liền lửa giận hừng hực. Rõ ràng, Dược Thần Đường sớm đã tính toán kỹ, cho rằng Hà gia sẽ vì một nữ nhi tông sư của gia chủ mà giao ra Nguyệt Tinh Đỉnh.
Tô Vân Nguyệt cũng không khỏi trong mắt lóe lên kinh hãi, Hà gia tại Giang Nam cũng là một phương cự kình, dậm chân một cái Giang Nam đều phải chấn ba phần tồn tại, thế mà bị Dược Thần Đường đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nàng tựa hồ minh bạch vì sao khi lão gia tử nhà mình đánh giá Dược Thần Đường sắc,
Trong chớp mắt, kim châm nhẹ rơi vào trên da thịt trắng nuột của Hà Vận.
Lão ẩu không hổ là đại trưởng lão của Dược Thần Đường, vẻn vẹn mấy hơi, liền đem kim châm phong bế chính xác chỗ mạch đoạn của Hà Vận.
Cùng lúc đó, nội lực khẽ vận chuyển thành những tia nhỏ chậm rãi tiến vào thể nội của Hà Vận,
“Hừ!”
Thần sắc Hà Vận chợt trở nên đau đớn dữ tợn.
Dung nhan xinh đẹp đầy đau đớn cùng với đó khóe miệng Hà Vận không ngừng chảy máu.
Một màn này cơ hồ khiến trung niên nhân kia cùng Tô Vân Nguyệt thót cả tim.
Lão ẩu cũng biến sắc, lấy ra một cái dược hoàn màu nâu, nhét vào miệng Hà Vận.
Khi dược hoàn tiến vào trong miệng Hà Vận, thể nội của Hà Vận truyền đến tiếng bạo liệt nhỏ xíu, giống như là mạch máu bạo liệt, mấy chỗ trên da trở nên tím đen.
“Chuyện gì xảy ra?” Cho dù Tô Vân Nguyệt cùng trung niên nhân không hiểu gì cũng biết được đây không phải là chuyện tốt.
“Đừng nóng vội, chỉ là một chút ngoài ý muốn!” Trán lão ẩu hiện lên một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút tái nhợt. “Thể nội của nha đầu này lại còn ẩn dấu chưởng lực của Lâm Ca. Ta đang khu trục những chưởng lực này, bất quá sẽ tổn thương một chút đến căn cơ.”
Lão ẩu trầm giọng nói: “Các ngươi phải chuẩn bị tâm lý!”
“Cái gì?”
Trung niên nhân cực kỳ hoảng sợ, tức giận nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lão ẩu cười khổ, cái này quá ngoài ý muốn, nàng cũng chưa từng nói. Chưởng lực của một người thế mà sót lại tận mấy năm, mà Hà Vận vẫn dám mặc kệ để tu luyện?
Nàng rõ ràng, điều này tương đương với việc hai cỗ lực lượng trong cơ thể va chạm, thừa nhận đau đớn không người bình thường nào có thể tin được,
“Tông sư vô vọng!”
Lời lão ẩu nói trung niên nhân cùng Tô Vân Nguyệt giống như rơi xuống địa ngục.
Tông sư vô vọng!
Lão thái bà này vốn căn bản không biết, Hà Vận vì hai chữ tông sư đến cùng bỏ ra cái gì.
Một khi thành tông sư vô vọng, vậy thì tục mạch làm gì?
Tô Vân Nguyệt bây giờ trong lòng tràn ngập hối hận. Trung niên nhân cũng như thất hồn lạc phách, lảo đảo lui lại mấy bước, lập tức ngồi bệt trên mặt đất.
Đúng lúc này, cửa phòng ầm vang mở ra.
Một thân ảnh chân đạp trên cánh cửa, sắc mặt thiếu niên âm trầm như chảy ra nước. Hai tay nắm nhô cả gân xanh, khí thế kinh khủng là như Ma thần.
“Buông nàng ra rồi cút cho ta! Bằng không, ta làm thịt ngươi!”
“Tần Hiên, tên hỗn đản, vậy mà trốn học!”
Hà Vũ thầm hận chửi bới.
Còn có ba ngày nữa là thi tốt nghiệp, tên này mất tích lâu như vậy, ngay cả Tiêu Vũ cũng không biết Tần Hiên đi nơi nào.
Sau khi tan học, Hà Vũ chạy như bay về lớp Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ lẳng lặng ôm phật kinh, nhìn thấy Hà Vũ cũng không kinh ngạc, ngược lại lộ ra một nụ cười nhạt.
“Tiêu Vũ, thật là ngươi không biết Tần Hiên đang làm gì?”
“Ừm!” Tiêu Vũ buồn cười nhìn Hà Vũ.
Trong khoảng thời gian này, Hà Vũ cơ hồ mỗi ngày đều tới hỏi, cũng may là Tiêu Vũ tâm tính bình hòa, nếu là những người khác, đã sớm không kiên nhẫn được.
Hà Vũ giống như muốn tiết giận, dùng chân đá đá mấy hỏn sỏi dưới chân, làm như mấy hòn sỏi này là khuôn mặt của Tần Hiên vậy.
“Nghe nói, người của Dược Thần Đường đến!” Tiêu Vũ bỗng nhiên mở miệng, trong đôi mắt nổi lên dị sắc.
“Dược Thần Đường?” Hà Vũ khẽ giật mình, hừ một tiếng nói: “Là đám lão đầu kia a?”
Nàng biết được bối cảnh của Tiêu Vũ, sự tình đối với người bình thường nghe rợn cả người này, Hà Vũ cũng không ngại nói.
“Gia gia tự mình đi mời xem bệnh cho tỷ tỷ.”
Nghĩ tới thương thế của Hà Vận, giọng Hà Vũ của không khỏi trầm xuống một chút.
Tổn thương đoạn mạch, cho dù là Dược Thần Đường lại có thể làm được gì?
Tình trạng gần như phế bỏ tu vi này nếu dễ dàng chưa khỏi, vậy phế công đoạn mạch cũng sẽ không xảy ra nhiều như thế.
“Bất quá, lần này nghe nói là Đại trưởng lão Dược Thần Đường tới,” Tiêu Vũ lẳng lặng nói: “Nghe nói vị đại trưởng lão này có năng lực diệu thủ hồi xuân, được các đại gia tộc kính ngưỡng, ngoại trừ lão đường chủ Dược Thần Đường có thể cứu người sắp chết, toàn bộ Hoa Hạ không ai có thể so sánh y thuật với ngài ấy.”
Hà Vũ nhếch môi, không nói gì.
“Vì thế, Hà gia bỏ ra đại giới không nhỏ?” Ngữ khí Tiêu Vũ nhẹ nhàng, đem phật kinh khép lại, nhìn về phía Hà Vũ. “Nếu có khó khăn, ta có thể giúp đỡ một chút.”
Hà Vũ sắc mặt có chút gượng gạo, ngẩng đầu miễn cưỡng cười, “không cần!”
Tiêu Vũ liền không nói gì, trong đầu hiện lên thân ảnh Tần Hiên,
“Có lẽ, cũng không cần ta hỗ trợ?”
Phía dưới tòa nhà tập thể cũ kỹ, rất nhiều người vây xem bên cạnh một chiếc xe, âm thầm nghị luận.
“Chiếc xe này từng thấy ở trên mạng, hình như có giá hơn ba triệu?”
“Tê, đây là xe nhà ai? Aizzz, cuộc đời này của ta có thể ngồi lên lái một lần thật tốt.”
“Xuỵt, nói nhỏ thôi, có người xuống!”
Mạc Thanh Liên đi xuống, trong ánh mắt si mê của rất nhiều người, cung kính mở cửa xe.
Tần Hiên đi xuống xe, hơi gật đầu.
“Tần tiên sinh......”
“Không cần, ngươi trở về đi!” Tần Hiên thản nhiên nói.
Nói xong, Tần Hiên liền mang theo yêu huyết lên lầu, khi hắn về đến phòng, kinh ngạc phát hiện, Hà Vận không có ở nhà.
“Còn chưa hết giờ làm?” Tần Hiên khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi điện cho Hà Vận.
“Alo?” Âm thanh Hà Vận có chút suy yếu, khiến trong lòng Tần Hiên có cảm giác nặng nề.
“Ngươi ở đâu?” Tần Hiên trầm giọng hỏi.
“Ta tại Hàm Thủy Lâu Các!” Hà Vận nói xong câu đó, âm thanh tựa hồ càng yếu ớt. “Tiểu Hiên, lát nữa ta sẽ trở về.”
Hàm Thủy Lâu Các?
Tần Hiên ánh mắt hơi trầm xuống, trong lòng bỗng nhiên bất an.
Hắn lập tức xuống lầu, đón xe đi tới Hàm Thủy Lâu Các.
Hiện tại, trong Hàm Thủy Lâu, cả người Hà Vận mồ hôi lạnh tràn trề, mặt cắt không còn chút máu.
Cách đó không xa, một cái lão ẩu tay cầm ngân châm, từng cái đâm vào huyệt vị trên người Hà Vận.
“Sao rồi?” Tô Vân Nguyệt một bên đầy lo lắng, mặc dù lão ẩu này có vị trí như Thái Sơn Bắc Đẩu tại Dược Thần Đường, nhưng vẫn khiên Tô Vân Nguyệt lo lắng, tâm thần không tập trung.
Lão ẩu dần dần đem ngân châm rút ra, lúc này, Hà Vận đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
“Kinh mạch của nàng bị đoạn mất vài chỗ, muốn tục mạch, ta mặc dù cũng có thể làm được, nhưng cái giá quá lớn.” Lão ẩu trầm giọng nói, nhìn về phía Tô Vân Nguyệt, “E rằng, Hà gia đáp ứng ta ba cây trăm năm tuyết sâm cũng không đủ để cho ta bỏ ra đại giới lớn như thế.”
“Đại trưởng lão, ngài......” Một người trung niên ở bên cạnh thần sắc đột biến, Tô Vân Nguyệt sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Thời đại này, trăm năm tuyết sâm hoàn hảo vô khuyết biết bao hi hữu? Cho dù Hà gia, tìm tòi mấy năm, khó khăn lắm mới kiếm được hai gốc, còn một gốc vẫn luôn cất giữ, lúc này mới góp đủ yêu cầu của Dược Thần Đường,
Không nghĩ tới, lại còn không đủ?
Ba cây trăm năm tuyết sâm nếu bỏ ra có thể mời chào 3 tên nội kình đại thành cao thủ, Dược Thần Đường cũng không khỏi quá tham,
“Đại trưởng lão, ngài đúng thật là không thích hợp tại Dược Thần Đường tu y thuật trị bệnh cứu người,” Tô Vân Nguyệt cười lạnh, “không bằng đi làm thương nhân, ngài nhất định có thể trở nên giàu nhất Hoa Hạ nhà.”
“Vân Nguyệt, không được vô lễ!”Người trung niên nghiêm nghị nói.
Tô Vân Nguyệt bĩu môi, lơ đễnh.
Lão ẩu cũng không tức giận, con mắt già nua nhàn nhạt nhìn về phía Tô Vân Nguyệt.
Nháy mắt, Tô Vân Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo lui lại mấy bước, suýt nữa ngồi bệt trên mặt đất.
“Đại trưởng lão!” Trung niên biến sắc, vội vàng nói: “Vân Nguyệt còn nhỏ, không hiểu chuyện!”
Lão ẩu nhàn nhạt hừ một tiếng, thu lại khí thế,
Tô Vân Nguyệt mồ hôi lạnh tràn trề, nàng từ nhỏ liền ngang ngược, thích bênh vực kẻ yếu, bảo vệ lẽ phải. Bây giờ đột nhiên nhớ tới, vị này là Đại trưởng lão Dược Thần Đường, không chỉ là thánh thủ y sư của Dược Thần Đường, còn là một vị võ đạo tông sư.
Chỉ bất quá, danh khí y thuật vị lão ẩu này cao hơn thực lực, để cho người ta coi nhẹ.
Nhưng nếu có người cảm thấy cái lão ẩu này dễ bắt nạt thì sai hoàn toàn.
Lão ẩu quay đầu, nhìn qua trung niên nhân của Hà gia, không lên tiếng, tựa hồ chờ đợi trung niên nhân phản hồi.
“Ta đi hỏi gia chủ một chút !” Trung niên nhân mồ hôi đầy trán, chuyện này hắn không dám làm chủ.
Mấy phút sau, trung niên nhân trở về.
“Không biết Dược Thần Đường còn có yêu cầu gì!” Có thể thấy được, trung niên nhân này sắc mặt âm trầm, tựa hồ đã dự liệu được ý muốn của Dược Thần Đường.
“Hà gia Nguyệt Tinh Đỉnh!” trong đôi mắt già nua của Lão ẩu lập loè một vòng tinh quang.
Tô Vân Nguyệt hít sâu một cái khí lạnh, có chút khó tin nhìn về phía Đại trưởng lão Dược Thần Đường.
Nguyệt Tinh Đỉnh, đây chính chí bảo của là Hà gia, hơn nữa còn là vật được truyền thừa, nghe nói là một vị địa tiên nhận được từ thời nhà Thanh, trọng bảo như vậy chỉ riêng giá trị, xem như mười cây trăm năm tuyết sâm cũng không thể so sánh được.
“Chỉ là mượn dùng 3 năm, ta liền trả lại Hà gia!” Lão ẩu thản nhiên nói, tựa hồ sớm đã dự định, loại thái độ này, càng làm cho trung niên nhân Hà gia sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
“Hà gia các ngươi không biết cách sử dụng Nguyệt Tinh Đỉnh, đặt ở trong gia tộc cũng bất quá chỉ để trang trí.” Lão ẩu nếp nhăn đầy mặt tươi cười, “dùng một vật vô dụng, đổi một vị võ đạo tông sư tiền đồ vô lượng, chắc hẳn Hà gia sẽ không cự tuyệt.”
Trung niên nhân đôi mắt phát trầm, khẽ quát: “Được!”
Hắn cắn răng, huyệt thái dương nhô cao, có thể thấy quyết định này la khó khăn cỡ nào.
Nguyệt Tinh Đỉnh, dù cho không sử dụng, cũng là vật mà địa tiên để lại.
Bao nhiêu cường giả của các gia tộc ở Hoa Hạ đỏ mắt vì chiếc đỉnh này. Thậm chí ngay cả Hải Thanh Lâm Ca, đều từng lớn tiếng tuyên bố nhà nào có thể cho hắn mượn Tinh Đỉnh 3 năm, Hải Thanh liền có thể tương trợ gia tộc đó 3 năm.
“Hà gia quả nhiên thông minh!” Lão ẩu cười ôn hòa, quay người nhìn về phía Hà Vận đang hôn mê, “đã như vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay liền giúp nha đầu này tục mạch đi!”
Lão ẩu từ trong ngực lấy ra một cái hộp thuốc, còn có bảy cái ám kim châm nhỏ.
Đồng thời, tay áo vén lên, nội lực bắt đầu chuyển động.
Trung niên nhân cũng chưa từng nghĩ lão ẩu nhanh như vậy đã bắt đầu trị liệu cho Hà Vận. Nghĩ lại, trong lòng liền lửa giận hừng hực. Rõ ràng, Dược Thần Đường sớm đã tính toán kỹ, cho rằng Hà gia sẽ vì một nữ nhi tông sư của gia chủ mà giao ra Nguyệt Tinh Đỉnh.
Tô Vân Nguyệt cũng không khỏi trong mắt lóe lên kinh hãi, Hà gia tại Giang Nam cũng là một phương cự kình, dậm chân một cái Giang Nam đều phải chấn ba phần tồn tại, thế mà bị Dược Thần Đường đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nàng tựa hồ minh bạch vì sao khi lão gia tử nhà mình đánh giá Dược Thần Đường sắc,
Trong chớp mắt, kim châm nhẹ rơi vào trên da thịt trắng nuột của Hà Vận.
Lão ẩu không hổ là đại trưởng lão của Dược Thần Đường, vẻn vẹn mấy hơi, liền đem kim châm phong bế chính xác chỗ mạch đoạn của Hà Vận.
Cùng lúc đó, nội lực khẽ vận chuyển thành những tia nhỏ chậm rãi tiến vào thể nội của Hà Vận,
“Hừ!”
Thần sắc Hà Vận chợt trở nên đau đớn dữ tợn.
Dung nhan xinh đẹp đầy đau đớn cùng với đó khóe miệng Hà Vận không ngừng chảy máu.
Một màn này cơ hồ khiến trung niên nhân kia cùng Tô Vân Nguyệt thót cả tim.
Lão ẩu cũng biến sắc, lấy ra một cái dược hoàn màu nâu, nhét vào miệng Hà Vận.
Khi dược hoàn tiến vào trong miệng Hà Vận, thể nội của Hà Vận truyền đến tiếng bạo liệt nhỏ xíu, giống như là mạch máu bạo liệt, mấy chỗ trên da trở nên tím đen.
“Chuyện gì xảy ra?” Cho dù Tô Vân Nguyệt cùng trung niên nhân không hiểu gì cũng biết được đây không phải là chuyện tốt.
“Đừng nóng vội, chỉ là một chút ngoài ý muốn!” Trán lão ẩu hiện lên một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút tái nhợt. “Thể nội của nha đầu này lại còn ẩn dấu chưởng lực của Lâm Ca. Ta đang khu trục những chưởng lực này, bất quá sẽ tổn thương một chút đến căn cơ.”
Lão ẩu trầm giọng nói: “Các ngươi phải chuẩn bị tâm lý!”
“Cái gì?”
Trung niên nhân cực kỳ hoảng sợ, tức giận nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lão ẩu cười khổ, cái này quá ngoài ý muốn, nàng cũng chưa từng nói. Chưởng lực của một người thế mà sót lại tận mấy năm, mà Hà Vận vẫn dám mặc kệ để tu luyện?
Nàng rõ ràng, điều này tương đương với việc hai cỗ lực lượng trong cơ thể va chạm, thừa nhận đau đớn không người bình thường nào có thể tin được,
“Tông sư vô vọng!”
Lời lão ẩu nói trung niên nhân cùng Tô Vân Nguyệt giống như rơi xuống địa ngục.
Tông sư vô vọng!
Lão thái bà này vốn căn bản không biết, Hà Vận vì hai chữ tông sư đến cùng bỏ ra cái gì.
Một khi thành tông sư vô vọng, vậy thì tục mạch làm gì?
Tô Vân Nguyệt bây giờ trong lòng tràn ngập hối hận. Trung niên nhân cũng như thất hồn lạc phách, lảo đảo lui lại mấy bước, lập tức ngồi bệt trên mặt đất.
Đúng lúc này, cửa phòng ầm vang mở ra.
Một thân ảnh chân đạp trên cánh cửa, sắc mặt thiếu niên âm trầm như chảy ra nước. Hai tay nắm nhô cả gân xanh, khí thế kinh khủng là như Ma thần.
“Buông nàng ra rồi cút cho ta! Bằng không, ta làm thịt ngươi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook