Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên
-
Chương 51: Lý Hổ Kinh Khủng
“Lão giả kia tên Ngô Hiểu Phi, là cường giả Ngô gia ở Bạch Hải!”
Mạc Thanh Liên sắc mặt dần trở nên ngưng trọng: “Nghe nói Ngô lão hai mươi năm trước cũng đã là võ giả nội kình, hiện tại chỉ kém nửa bước là vào nội kình đại thành. Chỉ tiếc, thực lực Ngô gia cũng không lớn, chỉ có thể xưng bá ở Bạch Hải, tài nguyên cùng thiên phú có hạn, Ngô lão vẫn luôn dừng bước không thể vào nội kình đại thành.”
Tần Hiên khẽ gật đầu, Ngô lão đúng là có chút bản sự, chỉ tiếc, Lý Hổ mạnh hơn.
Cho dù cách nhau khá xa, Tần Hiên liếc một mắt liền có thể phân biệt mạnh yếu.
Nội kình trong cơ thể Ngô Hiểu Phi mặc dù hùng hậu, so với Lý Hổ vẫn yếu mấy phần. Huống chi, Lý Hổ bất quá hơn ba mươi tuổi, đang thời tráng niên, mà Ngô Hiểu Phi đã năm mươi có thừa, chỉ riêng thể lực đã không thể so sánh.
Một bên Vương Hiểu nghe như lọt vào sương mù, thận trọng liếc mắt nhìn Lục Vân Phàm, thấp giọng hỏi: “Lục thiếu, nội kình võ giả là gì?”
Gia cảnh của hắn so với thế gia chân chính cách biệt một trời một vực, làm sao biết được cường giả võ đạo là gì.
Lục Vân Phàm hít một hơi lạnh, lãnh ý tràn ngập phế phủ.
“Đó là võ giả nội kình?” Vẻ mặt hắn tràn đầy sùng kính, chậm rãi nói: “Ta nghe gia gia từng nói, võ giả nội kình cực kỳ khủng bố, nghe nói tấm thép dày cũng có thể đánh thủng, võ giả nội kình đại thành ngay cả súng ống đạn dược cũng không làm gì được.”
Lục Vân Phàm có chút hâm mộ, Lục gia hắn cũng chưa từng có một vị võ giả nội kình.
Trên mặt Vương Hiểu dần dần tràn ngập sợ hãi, đây còn là người sao? Súng cũng không thể làm gì được, vậy......
Loại tồn tại này cách hắn thực sự quá xa vời.
Lục Vân Phàm hơi dừng lại, lại lộ ra một nụ cười: “Bất quá, nghe nói Tĩnh Thủy chúng ta xuất hiện một vị thuật phát đại sư, biệt hiệu Tần đại sư, liền xem như võ giả nội kình cũng không thể cùng hắn so sánh.”
“Thuật pháp đại sư?” Ngay cả biểu lộ của Tiêu Vũ cũng khẽ động, nàng cũng có nghe thấy.
Vị này thuật pháp đại sư này cùng Mạc gia quan hệ vô cùng tốt.
Tiêu Vũ không khỏi nhìn về phía Mạc Thanh Liên, nếu như vị Tần đại sư này kinh khủng như lời đồn e rằng Mạc Thanh Liên hẳn phải biết là ai.
“Nếu có một vị thuật pháp đại sư tương trợ, không biết có thể giúp ta gặp hắn một lần hay không!” Tiêu Vũ tự hỏi trong lòng, khóe mắt lên một tia hy vọng.
Chấp niệm duy nhất của nàng bây giờ cũng chỉ có vị phụ thân từ nhỏ chưa từng được gặp mặt......
Một bên Mạc Thanh Liên biểu lộ có chút quái dị, ánh mắt nàng rơi vào trên người Tần Hiên, muốn nói lại thôi.
Tần đại sư?
Tần đại sư trong miệng các ngươi chẳng phải ở trước mặt đây sao?
Mạc Thanh Liên bật cười trong lòng, nhưng Tần Hiên ở đây nàng sao dám tự ý làm chủ, hé môi nửa lời..
Trong tràng, Lý Hổ cùng Ngô Hiểu Phi đứng nhìn nhau.
“Hải Thanh Lý Hổ, nghe danh đã lâu, không nghĩ tới hôm nay được diện kiến trên sinh tử lôi đài.” Ngô Hiểu Phi thở dài, ánh mắt của hắn nhìn vào dấu chân sâu 3 tấc dưới nền sắt kia, trong mắt ngưng trọng.
Vị cường giả hải ngoại này, so với tưởng tượng của hắn khủng bố hơn rất nhiều.
Thần sắc Lý Hổ lạnh lùng, chiếc đầu bóng loáng khiến hắn trông cực kỳ hung hãn
Một đôi tròng mắt như hổ báo, chăm chú nhìn Ngô Hiểu Phi.
“Bớt nói nhảm, hôm nay ta muốn mở mang kiến thức một chút, cường giả Lâm Hải có thực lực như thế nào, hay là võ giả nội kình cũng chỉ toàn một đám ô hợp.” Âm thanh Lý Hổ băng lãnh, lời nói cuồng vọng khiến rất nhiều đại lão của Lâm Hải đang ở trong phòng giận dữ.
Ngay cả Ngô Hiểu Phi sắc mặt cũng dần dần âm trầm, hừ lạnh nói: “Lâm Hải, còn chưa tới lượt người của Hải Thanh bình luận!”
Lý Hổ cười lớn một tiếng, hàn ý ngập tràn đôi mắt: “Vậy để ta xem một chút, thực lực của ngươi như thế nào”.
Nói xong, Ngô Hiểu Phi quát to một tiếng, hai chân hơi trùng xuống, cả người giống như một đầu mãnh hổ, song quyền như thiết chùy, bắn mạnh về phía trước.
Trong chớp mắt, thân thể Ngô Hiểu Phi liền xuất hiện ở trước mặt Lý Hổ, thân thể hắn đột nhiên xoay tròn, mượn lực xoáy kinh khủng khiến cho song quyền sức mạnh càng lớn.
Cho dù là tấm thép dày hắn đều có thể đấm thủng.
Bốn phía tiếng kinh hô không ngừng, thần sắc Lý Hổ vẫn lạnh băng.
Hắn nhìn chằm chằm đôi thiết quyền của Ngô Hiểu Phi, một vòng tinh quang lướt qua trong mắt.
Lý Hổ nở một nụ cười khinh miệt, dưới chân đột nhiên đạp mạnh, cả tòa lôi đài đều phát ra một tiếng oanh minh. Tay phải hóa chưởng giơ về phía trước, trực tiếp đón lấy nắm đấm của Ngô Hiểu Phi
Ngô Hiểu Phi đình trệ giữa không trung, đôi mắt già nua thoáng qua một tia kinh ngạc.
Cú đấm này của hắn thế mà bị Lý Hổ chặn lại!
Làm sao có thể?
Lý Hổ lạnh nhạt nở nụ cười, hờ hững liếc nhìn Ngô Hiểu Phi.
“Võ giả Lâm Hải, bất quá cũng chỉ đến vậy!”
Nói xong, tay trái đang thủ ở eo của hắn đột nhiên đấm mạnh ra, có thể nghe thấy âm thanh không khí như bị nứt ra.
Một đấm này phá vỡ không khí hướng thẳng về phí bụng Ngô Hiểu Phi.
Phanh!
Một tiếng vang dội, thân thể Ngô Hiểu Phi như mũi tên, bay ngược về phía sau. Một ngụm máu tươi phụt ra tạo thành một đường parabol dưới ánh đèn vô cùng chói mắt.
Một cú đấm này khiến bụng của Ngô Hiểu Phi suýt chút nữa thì bị phá nát, miệng thổ huyết không ngừng.
Gia nhân của Ngô gia vội vàng chạy lại đỡ lấy Ngô Hiểu Phi.
Chỉ thấy, Ngô Hiểu Phi khí tức dần dần suy yếu, một chưởng này đem đan điền của hắn gần như phá vỡ, xem như không chết, con đường võ giả cũng đã đoạn.
“Lý Hổ, ngươi dám làm vậy!”
Có người của Ngô gia gầm thét, bạo nộ không ngừng.
Mặc dù là sinh tử đấu, nhưng nếu là tranh đấu giữa võ giả nội kình, cũng nên hạ thủ lưu tình. Dù sao võ giả nội kình cũng không giống phàm nhân, một khi thiệt mang, đối với Lâm Hải cũng là thiệt hại khổng lồ.
Trừ khi là tử thù, bình thường sẽ không hạ độc thủ.
“Ta không giết hắn đã là hạ thủ lưu tình.” Lý Hổ đạm mạc nói, hắn đứng chắp tay, ngạo nghễ nhìn xung quanh.
“Còn ai muốn chịu chết?”
Đám người chung quanh rât nhiều người ôm hận trong lòng. Bên trong một căn phòng, Mạc Kinh Phong sắc mặt âm trầm, Tôn Hưng đang muốn xuất thủ dạy dỗ Lý Hổ một chút.
“Tôn lão khoan đã!” Mạc Kinh Phong đưa tay ngăn cản Tôn Hưng.
“Lúc trước ngươi từng cùng Lý Hổ một trận chiến bất phân thắng bại, lần này, ngươi chưa chắc đã thắng được hắn!” Mạc Kinh Phong sắc mặt có chút khó coi: “Tên Lý Hổ này lại có tiến cảnh, e rằng hắn đã là nội kình đại thành !”
Tôn Hưng khẽ giật mình, nhìn về phía Lý Hổ, phát hiện quả thật như thế, không khỏi cực kỳ hoảng sợ.
Lúc trước hắn từng cùng Lý Hổ một trận chiến, mặc dù bất phân thắng bại, khi đó Lý Hổ còn chưa vào nội kình đại thành, bây giờ e rằng hắn cũng sẽ không phải là đối thủ của Lý Hổ.
Ba mươi mấy tuổi nội kình đại thành, tiền đồ vô lượng!
Mạc Kinh Phong biểu lộ cũng hết sức khó coi, Lý Hổ đột phá tới nội kình đại thành, đây không phải là tin tức tốt đối với hắn. Dù sao, bây giờ Lý Hổ là giúp đỡ của Chu gia, e rằng sau hôm nay, Mạc gia phải ăn thiệt thòi .
Trừ phi phụ thân hắn Mạc Tranh Phong xuất quan, hai tên võ giả nội kình liên thủ, bằng không, Mạc gia tuyệt đối không phải là đối thủ của Chu gia.
Lý Hổ khinh thường toàn trường, võ giả nội kình trong các gian phòng xung quanh cũng không ít, nhưng đối mặt với Lý Hổ kinh khủng như vậy, tất cả đều trầm mặc.
Ai lại muốn đi chịu chết?
Đúng lúc này, một âm thanh phổ thông vang lên.
“Các hạ không hổ là cao thủ hải ngoại, không biết sư phụ ngươi Lâm Ca bây giờ thế nào?”
Trong bóng tối, một thân ảnh chắp tay đi đến, hắn bước trên không, mỗi một bước đều cách mặt đất một thước, đi lại như dẫm trên đất bằng.
Thời khắc người xuất hiện, tất cả mọi người đều không khỏi động dung, ánh mắt nhìn về phía lão giả trên không.
Ngay cả Tần Hiên, cũng hơi kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Thú vị, không nghĩ tới Lâm Hải còn có tu sĩ thý vị như vậy.” Trong mắt Tần Hiên nổi lên một tia hứng thú, lăng không mà đi, nhìn như huyền diệu, trên thực tế chẳng qua là một loại thủ đoạn mưu lợi, hơn nữa còn tiêu hao rất nhiều, có hoa không quả, chỉ dùng để phô trương.
Trong lúc người này xuất hiện, sắc mặt Mạc Thanh Liên cũng trở nên khó coi dị thường, nàng nhìn về phía Tần Hiên.
“Hắn, chính là Trần Phù Vân!”
Mạc Thanh Liên sắc mặt dần trở nên ngưng trọng: “Nghe nói Ngô lão hai mươi năm trước cũng đã là võ giả nội kình, hiện tại chỉ kém nửa bước là vào nội kình đại thành. Chỉ tiếc, thực lực Ngô gia cũng không lớn, chỉ có thể xưng bá ở Bạch Hải, tài nguyên cùng thiên phú có hạn, Ngô lão vẫn luôn dừng bước không thể vào nội kình đại thành.”
Tần Hiên khẽ gật đầu, Ngô lão đúng là có chút bản sự, chỉ tiếc, Lý Hổ mạnh hơn.
Cho dù cách nhau khá xa, Tần Hiên liếc một mắt liền có thể phân biệt mạnh yếu.
Nội kình trong cơ thể Ngô Hiểu Phi mặc dù hùng hậu, so với Lý Hổ vẫn yếu mấy phần. Huống chi, Lý Hổ bất quá hơn ba mươi tuổi, đang thời tráng niên, mà Ngô Hiểu Phi đã năm mươi có thừa, chỉ riêng thể lực đã không thể so sánh.
Một bên Vương Hiểu nghe như lọt vào sương mù, thận trọng liếc mắt nhìn Lục Vân Phàm, thấp giọng hỏi: “Lục thiếu, nội kình võ giả là gì?”
Gia cảnh của hắn so với thế gia chân chính cách biệt một trời một vực, làm sao biết được cường giả võ đạo là gì.
Lục Vân Phàm hít một hơi lạnh, lãnh ý tràn ngập phế phủ.
“Đó là võ giả nội kình?” Vẻ mặt hắn tràn đầy sùng kính, chậm rãi nói: “Ta nghe gia gia từng nói, võ giả nội kình cực kỳ khủng bố, nghe nói tấm thép dày cũng có thể đánh thủng, võ giả nội kình đại thành ngay cả súng ống đạn dược cũng không làm gì được.”
Lục Vân Phàm có chút hâm mộ, Lục gia hắn cũng chưa từng có một vị võ giả nội kình.
Trên mặt Vương Hiểu dần dần tràn ngập sợ hãi, đây còn là người sao? Súng cũng không thể làm gì được, vậy......
Loại tồn tại này cách hắn thực sự quá xa vời.
Lục Vân Phàm hơi dừng lại, lại lộ ra một nụ cười: “Bất quá, nghe nói Tĩnh Thủy chúng ta xuất hiện một vị thuật phát đại sư, biệt hiệu Tần đại sư, liền xem như võ giả nội kình cũng không thể cùng hắn so sánh.”
“Thuật pháp đại sư?” Ngay cả biểu lộ của Tiêu Vũ cũng khẽ động, nàng cũng có nghe thấy.
Vị này thuật pháp đại sư này cùng Mạc gia quan hệ vô cùng tốt.
Tiêu Vũ không khỏi nhìn về phía Mạc Thanh Liên, nếu như vị Tần đại sư này kinh khủng như lời đồn e rằng Mạc Thanh Liên hẳn phải biết là ai.
“Nếu có một vị thuật pháp đại sư tương trợ, không biết có thể giúp ta gặp hắn một lần hay không!” Tiêu Vũ tự hỏi trong lòng, khóe mắt lên một tia hy vọng.
Chấp niệm duy nhất của nàng bây giờ cũng chỉ có vị phụ thân từ nhỏ chưa từng được gặp mặt......
Một bên Mạc Thanh Liên biểu lộ có chút quái dị, ánh mắt nàng rơi vào trên người Tần Hiên, muốn nói lại thôi.
Tần đại sư?
Tần đại sư trong miệng các ngươi chẳng phải ở trước mặt đây sao?
Mạc Thanh Liên bật cười trong lòng, nhưng Tần Hiên ở đây nàng sao dám tự ý làm chủ, hé môi nửa lời..
Trong tràng, Lý Hổ cùng Ngô Hiểu Phi đứng nhìn nhau.
“Hải Thanh Lý Hổ, nghe danh đã lâu, không nghĩ tới hôm nay được diện kiến trên sinh tử lôi đài.” Ngô Hiểu Phi thở dài, ánh mắt của hắn nhìn vào dấu chân sâu 3 tấc dưới nền sắt kia, trong mắt ngưng trọng.
Vị cường giả hải ngoại này, so với tưởng tượng của hắn khủng bố hơn rất nhiều.
Thần sắc Lý Hổ lạnh lùng, chiếc đầu bóng loáng khiến hắn trông cực kỳ hung hãn
Một đôi tròng mắt như hổ báo, chăm chú nhìn Ngô Hiểu Phi.
“Bớt nói nhảm, hôm nay ta muốn mở mang kiến thức một chút, cường giả Lâm Hải có thực lực như thế nào, hay là võ giả nội kình cũng chỉ toàn một đám ô hợp.” Âm thanh Lý Hổ băng lãnh, lời nói cuồng vọng khiến rất nhiều đại lão của Lâm Hải đang ở trong phòng giận dữ.
Ngay cả Ngô Hiểu Phi sắc mặt cũng dần dần âm trầm, hừ lạnh nói: “Lâm Hải, còn chưa tới lượt người của Hải Thanh bình luận!”
Lý Hổ cười lớn một tiếng, hàn ý ngập tràn đôi mắt: “Vậy để ta xem một chút, thực lực của ngươi như thế nào”.
Nói xong, Ngô Hiểu Phi quát to một tiếng, hai chân hơi trùng xuống, cả người giống như một đầu mãnh hổ, song quyền như thiết chùy, bắn mạnh về phía trước.
Trong chớp mắt, thân thể Ngô Hiểu Phi liền xuất hiện ở trước mặt Lý Hổ, thân thể hắn đột nhiên xoay tròn, mượn lực xoáy kinh khủng khiến cho song quyền sức mạnh càng lớn.
Cho dù là tấm thép dày hắn đều có thể đấm thủng.
Bốn phía tiếng kinh hô không ngừng, thần sắc Lý Hổ vẫn lạnh băng.
Hắn nhìn chằm chằm đôi thiết quyền của Ngô Hiểu Phi, một vòng tinh quang lướt qua trong mắt.
Lý Hổ nở một nụ cười khinh miệt, dưới chân đột nhiên đạp mạnh, cả tòa lôi đài đều phát ra một tiếng oanh minh. Tay phải hóa chưởng giơ về phía trước, trực tiếp đón lấy nắm đấm của Ngô Hiểu Phi
Ngô Hiểu Phi đình trệ giữa không trung, đôi mắt già nua thoáng qua một tia kinh ngạc.
Cú đấm này của hắn thế mà bị Lý Hổ chặn lại!
Làm sao có thể?
Lý Hổ lạnh nhạt nở nụ cười, hờ hững liếc nhìn Ngô Hiểu Phi.
“Võ giả Lâm Hải, bất quá cũng chỉ đến vậy!”
Nói xong, tay trái đang thủ ở eo của hắn đột nhiên đấm mạnh ra, có thể nghe thấy âm thanh không khí như bị nứt ra.
Một đấm này phá vỡ không khí hướng thẳng về phí bụng Ngô Hiểu Phi.
Phanh!
Một tiếng vang dội, thân thể Ngô Hiểu Phi như mũi tên, bay ngược về phía sau. Một ngụm máu tươi phụt ra tạo thành một đường parabol dưới ánh đèn vô cùng chói mắt.
Một cú đấm này khiến bụng của Ngô Hiểu Phi suýt chút nữa thì bị phá nát, miệng thổ huyết không ngừng.
Gia nhân của Ngô gia vội vàng chạy lại đỡ lấy Ngô Hiểu Phi.
Chỉ thấy, Ngô Hiểu Phi khí tức dần dần suy yếu, một chưởng này đem đan điền của hắn gần như phá vỡ, xem như không chết, con đường võ giả cũng đã đoạn.
“Lý Hổ, ngươi dám làm vậy!”
Có người của Ngô gia gầm thét, bạo nộ không ngừng.
Mặc dù là sinh tử đấu, nhưng nếu là tranh đấu giữa võ giả nội kình, cũng nên hạ thủ lưu tình. Dù sao võ giả nội kình cũng không giống phàm nhân, một khi thiệt mang, đối với Lâm Hải cũng là thiệt hại khổng lồ.
Trừ khi là tử thù, bình thường sẽ không hạ độc thủ.
“Ta không giết hắn đã là hạ thủ lưu tình.” Lý Hổ đạm mạc nói, hắn đứng chắp tay, ngạo nghễ nhìn xung quanh.
“Còn ai muốn chịu chết?”
Đám người chung quanh rât nhiều người ôm hận trong lòng. Bên trong một căn phòng, Mạc Kinh Phong sắc mặt âm trầm, Tôn Hưng đang muốn xuất thủ dạy dỗ Lý Hổ một chút.
“Tôn lão khoan đã!” Mạc Kinh Phong đưa tay ngăn cản Tôn Hưng.
“Lúc trước ngươi từng cùng Lý Hổ một trận chiến bất phân thắng bại, lần này, ngươi chưa chắc đã thắng được hắn!” Mạc Kinh Phong sắc mặt có chút khó coi: “Tên Lý Hổ này lại có tiến cảnh, e rằng hắn đã là nội kình đại thành !”
Tôn Hưng khẽ giật mình, nhìn về phía Lý Hổ, phát hiện quả thật như thế, không khỏi cực kỳ hoảng sợ.
Lúc trước hắn từng cùng Lý Hổ một trận chiến, mặc dù bất phân thắng bại, khi đó Lý Hổ còn chưa vào nội kình đại thành, bây giờ e rằng hắn cũng sẽ không phải là đối thủ của Lý Hổ.
Ba mươi mấy tuổi nội kình đại thành, tiền đồ vô lượng!
Mạc Kinh Phong biểu lộ cũng hết sức khó coi, Lý Hổ đột phá tới nội kình đại thành, đây không phải là tin tức tốt đối với hắn. Dù sao, bây giờ Lý Hổ là giúp đỡ của Chu gia, e rằng sau hôm nay, Mạc gia phải ăn thiệt thòi .
Trừ phi phụ thân hắn Mạc Tranh Phong xuất quan, hai tên võ giả nội kình liên thủ, bằng không, Mạc gia tuyệt đối không phải là đối thủ của Chu gia.
Lý Hổ khinh thường toàn trường, võ giả nội kình trong các gian phòng xung quanh cũng không ít, nhưng đối mặt với Lý Hổ kinh khủng như vậy, tất cả đều trầm mặc.
Ai lại muốn đi chịu chết?
Đúng lúc này, một âm thanh phổ thông vang lên.
“Các hạ không hổ là cao thủ hải ngoại, không biết sư phụ ngươi Lâm Ca bây giờ thế nào?”
Trong bóng tối, một thân ảnh chắp tay đi đến, hắn bước trên không, mỗi một bước đều cách mặt đất một thước, đi lại như dẫm trên đất bằng.
Thời khắc người xuất hiện, tất cả mọi người đều không khỏi động dung, ánh mắt nhìn về phía lão giả trên không.
Ngay cả Tần Hiên, cũng hơi kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Thú vị, không nghĩ tới Lâm Hải còn có tu sĩ thý vị như vậy.” Trong mắt Tần Hiên nổi lên một tia hứng thú, lăng không mà đi, nhìn như huyền diệu, trên thực tế chẳng qua là một loại thủ đoạn mưu lợi, hơn nữa còn tiêu hao rất nhiều, có hoa không quả, chỉ dùng để phô trương.
Trong lúc người này xuất hiện, sắc mặt Mạc Thanh Liên cũng trở nên khó coi dị thường, nàng nhìn về phía Tần Hiên.
“Hắn, chính là Trần Phù Vân!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook