Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên
Chương 48: Ta Có Một Chưởng

Mạc Kinh Phong cùng Tôn Hưng không nghĩ tới Tần Hiên thật sự dám đáp ứng, thầm cười.

' Thật đúng là nghé con không sợ cọp! '

Trong lòng hai người đồng thời thở dài, Tôn Hưng mỉm cười, nhìn về phía Tần Hiên.

“Nghe nói Tần đại sư có thủ đoạn Ngự Lôi Hóa Long, ta nguyện ý kiến thức một chút!”

Trong mắt hắn thoáng qua một vòng ngạo ý, đừng nói là nghe đồn, xem như hắn thật sự có thủ đoạn Ngự Lôi Hóa Long, trước nội lực của hắn, cũng không gây nổi sóng gió gì.

Nội kình đại thành, tiến thêm một bước, có thể cô đọng lực lượng, nội lực hóa cương.

Cương khí ngoại phóng, cho dù thân ở thiên quân vạn mã, lấy thủ cấp địch cũng như lấy đồ trong túi.

Ngay cả bộ đội đặc chủng quân khu cũng không dám cùng nội lực tông sư là địch.

Nội lực tông sư, nhìn khắp toàn bộ Hoa Hạ cũng là phượng mao lân giác, đến cảnh giới đó, cơ hồ người bình thường chỉ có khả năng ngưỡng vọng .

Tôn Hưng tất nhiên còn chưa bước vào, nhưng hắn đã là nội kình đại thành, bán bộ tông sư, cho dù là lôi đình chân chính cũng chưa chắc có thể đả thương hắn.

Cho nên, hắn mới có thể nói ra ba chữ ' khi dễ người ' này.

Hắn đã hơn năm mươi tuổi, tu vi nội kình đại thành, bây giờ lại muốn ra tay với một thiếu niên 17, 18 tuổi, nếu truyền đi, không biết bao nhiêu người sẽ chế nhạo hắn ỷ mạnh hiếp yếu.

Tần Hiên cười nhạt một tiếng, vừa muốn mở miệng, lại thấy một đạo thân ảnh.

Mạc Thanh Liên đi tới, nhìn thấy Tôn Hưng cùng Mạc Kinh Phong hô: “Cha, sư phụ!”

Nàng tung tăng chạy tới, mang theo từng trận gió thơm, thời điểm ánh mắt nàng nhìn thấy Tần Hiên, cả người khẽ cương trệ, vội vàng thu liễm cử chỉ của mình, cung kính nói: “Tần tiên sinh, ngài cũng ở đây?”

“Thanh Liên?”

Mạc Kinh Phong cũng lộ ra nụ cười, đời này hắn chỉ có một tiểu nữ, sủng ái có thừa.

Bất quá nhìn thấy Mạc Thanh Liên đối với Tần Hiên cung kính như thế, Mạc Kinh Phong tối sầm mặt mày, đối với Tần Hiên càng thêm không vui.

Mạc Thanh Liên chính là bảo châu của hắn, thế mà đối với một thiếu niên cung kính như vậy.

Tần Hiên khẽ gật đầu, đáp: “Ừm!”

Mạc Thanh Liên lúc này mới ngẩng đầu, liền vội vàng đem Mạc Kinh Phong kéo đến một bên, thấp giọng nói: “Cha, vị này là Tần tiên sinh, chính là người đã chữa khỏi cho gia gia, không chỉ có như thế, còn đem Lăng Thủy Quyết tu bổ.”

Mạc Kinh Phong ánh mắt cưng chiều nhìn Mạc Thanh Liên, cười nói: “Ta tự nhiên biết!”

Nếu không phải vậy, hắn làm sao đi quản sống chết của thiếu niên này?

Mạc Kinh Phong nhìn thấy ánh mắt sùng bái của Mạc Thanh Liên, trong lòng càng trầm hơn.

Đã biết nữ nhi từ trước đến nay thanh cao lãnh ngạo, thế mà bây giờ đối với một thiếu niên thái độ như vậy, chuyện này đối với người làm cha như hắn cũng không phải chuyện tốt.



“Thanh Liên, vừa vặn Tôn lão muốn cùng vị Tần đại sư này tỷ thí một phen, ngươi có muốn hay không cũng xem?”

Mạc Kinh Phong mỉm cười nói, nhưng trong lòng lại hừ lạnh một cái.

Đợi Tôn Hưng cùng thiếu niên này tỷ thí, nhất định phải làm cho vị Tần đại sư không biết trời cao đất rộng này lộ nguyên hình. Đến lúc đó, Mạc Thanh Liên thấy rõ Tần đại sư bản sự, chút tâm tư kia tự nhiên tan thành mây khói.

Mạc Kinh Phong bỗng nhiên cảm giác, quyết định này của hắn thật quá chính xác.

Tôn Hưng cười rạng rỡ, hắn chậm rãi đi đến trung ương, đứng chắp tay, rất có đại sư khí phách.

“Tần đại sư, mời xuất thủ!” Tôn Hưng chậm rãi nói.

Tần Hiên lắc đầu nở nụ cười, âm thanh chậm rãi vang lên: “Nếu ta xuất thủ, ngươi sẽ không có cơ hội!”

Lời nói này, khiến cho nụ cười của Tôn Hưng cứng đờ, ngay cả Mạc Kinh Phong cũng lắc đầu thở dài.

Lúc trước bọn hắn đã cảm thấy vị Tần đại sư này cuồng vọng, không nghĩ đến lại cuồng vọng đến trình độ này.

“Không biết sống chết, vốn định cho ngươi một cơ hội .” Tôn Hưng hừ lạnh một tiếng, trong lòng nộ khí.

Thân là võ giả nội kình đại thành, hắn vậy mà bị một tên mao đầu tiểu tử khinh thị.

“Tần đại sư, mời tiếp chiêu!”

Hắn khẽ quát một tiếng, dưới chân đột nhiên đạp mạnh, thân ảnh xẹt qua từng đạo tàn ảnh trên không trung, trong chớp mắt, liền xuất hiện ở trước người Tần Hiên.

Trong mắt Tôn Hưng tinh quang bốn phía, mười ngón tay cong lại như ưng trảo sắc bén.

Dưới trải này, không khí phảng phất như bị xé ra thành từng lỗ hổng, phong áp kịch liệt sắc bén như đao, chung quanh khí tràng tạo thành một lốc xoáy bao trùm tứ phía.

Công kích kinh khủng như thế, đám người Mạc Vân Nghị biến sắc.

Trong ánh mắt lạnh lùng của Tôn Hưng, Tần Hiên động, tay phải hời hợt đưa ra, bàn tay phảng phất bao phủ một lớp ngọc sắc, khoảnh khắc công kích của Tôn Hưng rơi xuống, bàn tay thoáng qua hai đạo tàn ảnh trên không trung.

Một hơi hai chưởng!

Con ngươi Tôn Hưng đột nhiên co lại, trong lòng thoáng qua một tia kinh hãi.

Hai trảo của hắn, thời điểm này phảng phất giống như đánh vào trên hợp kịp titan, chấn động đến mức cả mười ngón tay đau nhức, cự lực phản chấn khiến cho thân thể của hắn không khống chế lùi về phía sau mấy bước.

Phanh phanh phanh......

Thân thể Tôn Hưng rơi xuống đất, hắn lui ròng rã thập bộ, lúc này mới miễn cưỡng dừng lại, lúc ngẩng đầu, khuôn mặt già nua đã sớm đã hiện đầy kinh ngạc.

Liền xem như tấm thép dày ba ngón tay, dưới song trảo của hắn, trong nháy mắt cũng sẽ bị xé rách. Thế mà Tần đại sư thế chỉ bằng một tay, liền liến hắn suýt nữa đoạn luôn mười ngón.

Một bên, Mạc Kinh Phong hai con ngươi cũng đột nhiên co lại, giật mình không thôi nhìn về phía Tần Hiên.



Tần đại sư không phải thuật pháp cao thủ sao?

Thế mà chỉ bằng một cái tay, liền đem Tôn lão tu vi nội kình đại thành đánh lui?

Tôn Hưng hít sâu một hơi, ngăn chặn nội tâm kinh hãi, thần sắc ngưng trọng đến cực điểm.

“Tần đại sư quả nhiên danh bất hư truyền.” Thanh âm hắn ngưng trọng, chậm rãi nói: “Bất quá vừa rồi ta chỉ dùng ba phần lực, lần này, ta sẽ không lưu thủ!”

Tần Hiên bật cười, khẽ lắc đầu.

Một chưởng mới rồi, ngay cả 1% uy lực của Tử Lôi Chưởng Tần Hiên cũng còn chưa thi triển ra, bất quá nếu Tôn Hưng cùng Mạc Kinh Phong khinh thị hắn như thế, hắn không ngại cho hai người kiến thức một chút thực lực chân chính.

Tôn Hưng quát to một tiếng, giống như kinh lôi, hai tay của hắn đột nhiên chuyển sang màu tím đen, mười ngón như kiếm, một tấc kình mang từ chỗ đầu ngón tay lộ ra.

“Đó là cương khí?” Mạc Thanh Liên kinh hô, khuôn mặt khó có thể tin.

Mạc Kinh Phong lắc đầu nói: “Tôn lão còn chưa ngưng kết nội lực, sao có thể thi triển cương khí? Bất quá nội kình của hắn ngưng luyện đến cực hạn, mặc dù chưa đạt đến mức cương khí ngoại phóng, nhưng cũng có mấy phần thần vận.”

Hắn cau mày, Tôn lão thật sự vận dụng toàn lực, chẳng lẽ, bản sự của vị Tần đại sư này quả thật không tầm thường?

Tôn Hưng đạp mạnh, nền thép dưới chân thế mà hơi lõm xuống, cả gian phòng vang lên một tiếng oanh minh như đánh hồng chung đại lữ một dạng, đinh tai nhức óc.

Thân ảnh của hắn như một mũi tên, hướng Tần Hiên bắn tới.

Những nơi đi qua, không khí giống như một bao bố lớn bị Tôn Hưng mười ngón triệt để xé rách, mười ngón kình mang, xem như tường đồng vách sắt, e rằng cũng có thể dễ dàng xé rách.

Mạc Thanh Liên cũng không khỏi phát ra một tiếng kinh hô, đây chính là toàn lực công kích của sư phụ nàng, liệu Tần Hiên có thể ngăn cản được không?

Tại khoảnh khắc Tôn Hưng tới gần, Tần Hiên thủ chưởng như ngọc, từng tia điện mang vũ động quanh năm đầu ngón tay, dần dần cả bàn tay đều bị thanh lôi bao trùm, tiếng sấm nhỏ xíu như muốn xé tan cả không gian.

Tần Hiên một tay đút túi, ngạo nghễ mà đứng, giờ khắc này, ánh mắt của hắn trở nên phiêu miểu bá khí, như một đế vương, ngạo thị chúng sinh.

Ta có một chưởng, có thể phá chư thiên vạn đạo!

Một chưởng vỗ ra, thanh lôi hóa thành một đạo chưởng ấn lớn chừng năm tấc lơ lửng trên không, trong âm thanh vang rền đánh về phía Tôn Hưng.

Oanh!

Tôn Hưng sắc mặt đột biến, một tâm tìm sợ hãi dần dần sinh sôi tràn ngập trong đôi mắt, cuối cùng bao trùm cả khuôn mặt già nua.

Lôi chưởng rơi xuống, mười ngón kình mang cũng đã tan thành mây khói.

Dưới chưởng ấn này, Tôn Hưng cảm thấy mình phảng phất giống như phù du hám thụ, sinh tử cũng không chịu chưởng khống của chính mình.

Chưởng ấn kinh khủng rơi vào trên người Tôn Hưng, Tôn Hưng phun ra một ngụm máu tươi, một đạo chưởng ấn lớn chừng năm tấc cháy đen trên ngực của hắn, vết cháy thỉnh thoảng vẫn còn nổi lên tia điện, toàn thân hắn bị điện giật cứng đờ, không cử động được.

Nếu không phải Tần Hiên lưu thủ, chỉ vận dụng một trượng Linh Hải, bằng không mà nói một chưởng này đủ để đen Tôn Hưng biến thành than.

Bàn tay Tần Hiên dần dần khôi phục như cũ, đút vào túi quần, ngạo nghễ mà đứng. Ánh mắt của hắn đảo qua 3 người Mạc Kinh Phong, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương