Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
-
Chương 141: Ban tên, chuyện phu thê!
Đinh Tử vì sao bận rộn?
Việc này là lúc An Vương gia mang theo mấy người Lam Thanh Lăng, Đinh Tử từ trong cung hồi phủ.
Ngô Song mặc dù biết trong cung đã xảy ra chuyện, nhưng bởi vì Hoàng thượng nổi giận, cụ thể có chuyện gì trong hoàng cung, những người khác cũng không dám tùy tiện nói lung tung, hơn nữa hiện tại Hoàng thượng chỉ hạ lệnh trông coi Lâm Vương gia, cuối cùng cũng không thực sự xử quyết, không đến một khắc cuối cùng không ai dám nói.
Trong khoảng thời gian này, nếu chuyện của Lâm Vương gia đột nhiên từ trong miệng người nào đó truyền ra, nhưng nếu Lâm Vương gia có thể xoay người, vậy thì những người này còn có thể sống tốt sao? Còn nữa, Hoàng thượng còn chưa định tội, ngươi lại dám mở miệng định tội, tức là có quyền cao hơn hoàng đế rồi, vì thế người tham gia tiệc đón gió mặc dù nhân số đông đảo, nhưng không ít người chỉ biết đã xảy ra chuyện, còn cụ thể là cái gì thì chưa biết rõ.
Ngô Song đón đoàn người An Vương hồi phủ, trong lòng lại rất hiếu kỳ, lúc hầu hạ An Vương gia rửa mặt, không khỏi hiếu kỳ hỏi đến.
Trong lòng An Vương gia, lần này Lâm Vương hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hắn là huynh trưởng của Hoàng thượng, lúc trước Hoàng thượng đăng cơ cũng không phải chỉ dựa bản lĩnh của bản thân, mà là mẫu tộc của Thái hậu làm chỗ dựa vững chắc cùng công lao huynh đệ chinh chiến, có hai thế lực lớn ủng hộ, Hoàng thượng mới có khả năng leo lên đế vị. Đương nhiên không thể nói Hoàng thượng một điểm năng lực cũng không có, lúc đó hắn cũng âm thầm bồi dưỡng một ít văn võ thần tử của mình, tỷ như mấy người Lưu thái phó đương triều, nhưng chính bởi vì lúc trước Hoàng thượng đăng cơ có chứa nhiều nhân tố có khả năng biến hóa thời cuộc, vì thế Hoàng thượng càng thêm để ý đế vị của mình, một chút gió thổi cỏ lay của các thần tử tay cầm quyền cao đều bị hắn kiêng dè một hai, đồng dạng hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ nhất là chuyện mưu đồ soán vị, bất luận việc này có phải sự thật hay không, Lâm Vương gia là loại võ tướng tay cầm trọng binh làm cho hắn kiêng dè từ lâu, Hoàng thượng nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, răn đe!
Đối với chuyện của nam nhân này, đại sự triều đình, An Vương gia là đại nam tử, rất ít nói cùng những nữ nhân hậu trạch, nhưng Ngô Song vẻ mặt lo lắng, hắn liền lãnh đạm nói một câu: “Lâm Giai Thiến đối phó con dâu, kết quả tra được trên người Lâm Vương.”
Ngô Song ánh mắt chợt lóe, có thể làm cho Lam Diệc Hoành nói như thế thì Lâm Vương gia chắc hẳn phạm chuyện không nhỏ, Lâm Giai Thiến khắp nơi tìm Đinh Tử phiền phức, kết quả như thế cũng là tất nhiên, chỉ là trong lòng Ngô Song hơi tiếc nuối, hiện tại coi Đinh Tử là cái đinh trong mắt, không chỉ Lâm Giai Thiến mà còn có bà ta!
Trước đây bà ta muốn đối phó Lam Thanh Lăng còn có thể từ trong Lam Nguyệt viện nhúng tay, còn hiện tại thì trận địa này cũng không có, tương đối phiền toái, vì thế Ngô Song đồng dạng cũng muốn diệt trừ Đinh Tử trước.
Ngô Song nghĩ như vậy, hỏi vội: “Thế tử phi có bị thương?” Ngô Song trên mặt lo lắng, bộ dáng không giống giả vờ, An Vương gia nhìn bà ta liếc mắt một cái, “Bị ám khí đánh một cái, không đại sự gì.”
“Vậy sao được, ta phải tìm đại phu đi xem mới được.” Ngô Song nói như vậy, lập tức gọi Mộ Nguyệt đi thỉnh đại phu xem cho Đinh Tử, chờ khi trở về, liền nhìn thấy An Vương gia ngồi như có điều suy nghĩ, Ngô Song cũng không đi quấy rầy, chỉ yên tĩnh rót chén trà cho An Vương gia, “Còn bảy nữ tử kia là…”
“Nhị hoàng tử Nam Thái tặng người.” Ngô Song sửng sốt, mắt hơi nhíu lại, khóe miệng khẽ cong, cười thâm ý.
Ngô Song thỉnh đại phu xem cho Đinh Tử, không có đại sự gì liền rời đi, Ngô Song sau đó còn đưa một chút thuốc bổ qua, cùng ngày An Vương gia cũng nghỉ ở chỗ Ngô Song.
Sáng sớm hôm sau, Lam Thanh Lăng theo An Vương gia ra phủ, Đinh Tử lúc này mới ăn đồ ăn sáng xong đang chuẩn bị trong viện dạo một vòng, Ngô Song liền dẫn Ngô Nguyệt Nga đến Lam Nguyệt viện, nói là lo lắng Đinh Tử bị thương nên sang thăm, lúc hai người tới Lam Nguyệt viện, bảy vũ nương kia vừa lúc hẹn nhau đến đây thỉnh an Đinh Tử, một đám người trước trước sau sau tiến vào Lam Nguyệt viện.
Đinh Tử mặc dù đem bảy vũ nương mang về An Vương phủ, nhưng không an bài vào Lam Nguyệt viện mà chỉ đem bảy người an bài trong Tĩnh Tâm viện cách Lam Nguyệt viện không xa, không biết là cố ý định hay vô ý, hoặc là có ý gì khác, lúc Ngô Song nghe thấy tin tức này thì chỉ cười trào phúng, Đinh Tử vẫn là quá non a, cho rằng như vậy là có thể cản Lam Thanh Lăng thu người?
Đinh Tử ngồi ở phòng khách chờ các nàng, lúc Ngô Song mang theo Ngô Nguyệt Nga cùng với bảy vũ nương kia tiến vào phòng khách, Đinh Tử đang cúi đầu uống trà, Ngô Song lập tức quan tâm hỏi: “Nghe nói hôm qua Thế tử phi bị thương, bản phi lập tức tìm đại phu đến xem, nghe nói là không có trở ngại lớn, nhưng trong lòng bản phi vẫn lo lắng, hiện tại thân thể Thế tử phi tốt chưa?”
Đinh Tử đứng lên, cười nói: “Làm cho mẫu phi người lo lắng rồi, chỉ là bị ám khí gây thương tích, vốn cũng không trở ngại lớn, còn làm phiền mẫu phi tự mình đến thăm, thật làm cho bản Thế tử phi ngại ngùng a!”
“Đều là người một nhà, nói những lời khách khí này làm chi.” Ngô Song vội vã nắm tay Đinh Tử, thuận thế liền ngồi vào vị trí bề trên của Đinh Tử, Đinh Tử chỉ cười, làm như không thấy được, cũng không có để ý.
Ngô Nguyệt Nga cũng vẻ mặt lo lắng nói: “Biểu tẩu, ngươi thật không có chuyện gì sao, lúc đó ở trên thuyền biểu ca lo lắng như vậy, biểu muội rất sợ ngươi thật đã xảy ra chuyện gì, làm cho biểu ca thương tâm khổ sở.” Ngô Nguyệt Nga vừa nói trong mắt vừa dâng một làn nước, dùng khăn thêu che ngoài miệng, một bộ dáng lập tức sẽ khóc, chỉ là lời này nghe thế nào đều có chút oán giận Đinh Tử bị thương, ý tứ khiến Lam Thanh Lăng không hài lòng a.
Đứng ở bên người Đinh Tử là Hỉ nhi, mắt lạnh nhìn Ngô Nguyệt Nga, trong mắt không che ý giễu cợt, còn chưa có vào phòng cô gia đâu, đã muốn quản đến chuyện của tiểu thư rồi, Ngô Nguyệt Nga nghĩ bản thân là cái thứ gì chứ?
Đinh Tử cũng không quá để ý: “Biểu muội thật có tâm, ngược lại, lúc đó biểu muội bị dọa không nhẹ, biểu tẩu biết ngươi là người nhu nhược, cũng không cần vì làm hết cấp bậc lễ nghĩa của vãn bối mà mỗi ngày phải chạy đến Lam Nguyệt viện, ngươi không đến nhìn biểu tẩu, biểu tẩu cũng biết ngươi tốt cùng quan tâm, lúc này ngươi nên ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, nếu không bị dọa thành bệnh căn sẽ không tốt, đến lúc đó ngươi trở về, người ngoài không biết ngược lại nói An Vương phủ chậm trễ thân thích.”
Lúc đó tình hình mặc dù khẩn cấp, thế nhưng yên tĩnh ngẫm lại, Đinh Tử há có thể không biết biểu hiện lúc đó của Ngô Nguyệt Nga, vì tư lợi, gặp chuyện không may thì trốn ở phía sau, vô sự liền ở trước mặt người khác diễn tiểu nhân mà thôi.
Ngô Nguyệt Nga nghe thấy lời Đinh Tử nói thì trong mắt lạnh lẽo, nghĩ lại thì cho rằng Đinh Tử là để ý lúc đó Lam Thanh Lăng đến đây cứu các nàng, nàng cùng Lam Thanh Lăng giao hảo.
Ngô Nguyệt Nga ở trong lòng trào phúng cười rộ lên, nhưng khi thấy bảy vũ nương đứng trong phòng khách, mặt lại đen, Ngô Nguyệt Nga tất nhiên là lớn lên không tệ, thế nhưng nàng cho tới nay đều thích trang điểm kim sức lóng lánh trên người, trái lại có chút tục khí, đánh mất vẻ mỹ lệ nguyên thủy nhất, người bên ngoài nhìn thì thấy đẹp, nhưng lại giống như con búp bê khoác vàng, trái lại không có mỹ mạo đặc sắc như bảy vũ nương này, Ngô Nguyệt Nga sao có thể cho bảy người này sắc mặt tốt, càng thêm không muốn các nàng sống ở trong phủ.
Ngô Nguyệt Nga thấy Đinh Tử từ lúc các nàng tiến vào vẫn không để ý tới bảy người này, trong lòng liền tính toán, nói: “Biểu tẩu, ta cùng với đường cô vốn muốn thăm ngươi, không ngờ ngờ bảy người các nàng cũng có lòng, trùng hợp gặp phải, chúng ta liền cùng nhau tới.”
Lấy tâm tư của nữ nhân mà nghĩ thì Đinh Tử hiện tại chính hận chết bảy vũ nương này, Ngô Nguyệt Nga trở về đã nghĩ tới.
Lúc đó trên đại điện, Đinh Tử vì mặt mũi, cũng không tiện tại chỗ từ chối Nam Thái nhị hoàng tử, hiện trong lòng nhất định hối hận gần chết, không bằng làm cho các nàng đấu đến ngươi chết ta sống, đến lúc đó nàng tới khuyên giải, trước mặt Lam Thanh Lăng biểu hiện ra một mặt ôn nhu săn sóc, cũng không tin nàng không được Lam Thanh Lăng thích!
Đinh Tử quay đầu, hình như cuối cùng cũng chú ý tới trong phòng khách còn đứng bảy nữ tử, bảy nữ tử này mặc trang phục bảy màu, đỏ – cam – vàng – lục – lam – chàm – tím, làm cho người ta không dễ dàng nhìn nhầm, vốn cúi đầu nhu thuận đứng, nghe thấy Ngô Nguyệt Nga đề cập đến thì các nàng đều phản xạ ngẩng đầu nhìn lại, lúc nhìn đến ánh mắt Đinh Tử thì đều cúi đầu.
Kỳ thực bảy vũ nương này nói dễ nghe thì là vũ nương, kỳ thực cùng nửa kỹ nữ so thì không có gì khác nhau, khác ở chỗ, các nàng được phát hiện và được huấn luyện các loại kỹ năng, bao gồm bản lĩnh hầu hạ nam nhân, đều vì tương lai thu thập nhân tâm hoặc làm nội gian cho Nhị hoàng tử Nam Thái, các nàng đều không ngờ Nhị hoàng tử trực tiếp đem các nàng đưa cho Lam Thanh Lăng, lúc trước Hạ Hầu Dự cũng xác thực chưa từng muốn đem các nàng đưa cho Lam Thanh Lăng. Bất quá bây giờ trong lòng các nàng lại vui mừng, An Vương Thế tử kia các nàng đều xem qua, tướng mạo khí chất đều là hạng nhất, thân phận càng quý trọng, hơn nữa cùng Đinh Tử thành thân không lâu, trong phòng còn chưa có thông phòng, chính là cơ hội của các nàng.
Các nàng bị mang vào trong phủ, kỳ thực chính là người của Lam Thanh Lăng, đồng dạng, các nàng phải bị Đinh Tử kiềm chế, so sánh với Đinh Tử, địa vị và thân phận của các nàng đều quá hèn mọn.
“Các ngươi tên gì?”
Bảy người sửng sốt, sôi nổi cúi đầu nói, nữ tử hồng y, mặt mày khôn khéo nói: “Hồi Thế tử phi, tên của chúng ta là nghệ danh trước đây, vào An Vương phủ, chúng ta chính là người của An Vương phủ, thỉnh Thế tử phi ban tên.”
Biểu hiện hiện tại của Đinh Tử lãnh lãnh đạm đạm, nhìn không giống như có ý tứ muốn thu bảy người này, nhưng các nàng nếu như bị đuổi đi thì cũng không thể quay về Nam Thái, còn không bằng ở lại An Vương phủ, sống cuộc sống yên lặng cũng không tồi chút nào, cho nên bọn họ muốn tranh thủ được Đinh Tử công nhận, công nhận này đương nhiên là muốn Đinh Tử ban tên, một khi Đinh Tử ban tên, cũng đồng thời biểu thị, đồng ý thân phận bảy nữ nhân này.
Đinh Tử ánh mắt hơi chuyển, định danh trên người nữ tử, quả nhiên là từ hoàng cung Nam Thái đi ra, cũng là nữ nhân có một chút tâm tư, Ngô Song bên kia đã lộ ra biểu tình xem kịch vui, Ngô Nguyệt Nga lại vừa vui vừa buồn nửa nọ nửa kia, nàng ta mặc dù hi vọng những người này đấu đá, thế nhưng cũng sợ Lam Thanh Lăng thu quá nhiều người, tương lai đoạt sủng ái với nàng ta.
Đinh Tử lại cười nói: “Các ngươi là vũ nương Nhị hoàng tử tặng cho An Vương phủ, hiện tại đương nhiên là hạ nhân An Vương phủ, do bản Thế tử phi đến cho các ngươi ban tên thì cũng có thể.”
Thất nữ trên mặt trắng nhợt, muốn nói gì lại không dám mở miệng, Ngô Song há mồm đang muốn châm chọc thì dừng lại, dù Lam Thanh Lăng thu những người này, cũng bất quá là thông phòng hoặc nhiều nhất là di nương, ở trước mặt Đinh Tử Thế tử phi chính quy này, cũng không phải hạ nhân nô tài sao?
Đồng thời loại thái độ cao cao tại thượng này của Đinh Tử lại một lần nữa đâm vào lòng Ngô Song, lúc trước, nàng cũng là như thế này ngửa đầu đứng trong đám người nhìn Ngô Thư Viện xuất giá, nàng ta lúc đó không phải cũng là một bộ dáng cao cao tại thượng sao, sau này nàng mượn cớ đến đây, nàng đã thành công leo đến vị trí An Vương phi, hừ!
Chỉ là loại phúc này không phải ai cũng có thể hưởng thụ! Đinh Tử cũng nhảy nhót không được bao lâu!
“Các ngươi sau này đều ở tại Tĩnh Tâm viện, đã như vậy, dùng chữ Tĩnh làm họ, từ Nhất đến Thất liền là tên của các ngươi, hài lòng chứ?”
Bảy vũ nương trên mặt trắng bạch, hồng y kia càng mắt lạnh liếc nhìn Đinh Tử một cái, sau đó ẩn giấu, Tĩnh Tâm viện ẩn ý nhiều lắm, này là muốn cho các nàng thành thành thật thật đợi, không cho phép ra ngoài gây chuyện sao? Nhất Nhị Tâm đây mà xem là tên sao? So với tên chó mèo có gì khác nhau chứ, bất quá Đinh Tử đã lên tiếng cũng không có ai dám nói cái gì không phải.
“Tạ Thế tử phi ban tên, nô tỳ chắc chắn sẽ hảo hảo hầu hạ Thế tử cùng Thế tử phi, nhất định không phụ Thế tử phi ban tên.”
Ngô Song lúc này cười nói: “Vẫn là Thế tử có phúc khí a, nhìn bảy nữ tử này xem, thực sự là một so với một tướng mạo càng tốt hơn, bản phi nhìn cũng không muốn dời mắt huống chi là Thế tử gia a, mỗi ngày đều đổi một người để nhìn sợ cũng nhìn không đủ đâu.”
Đinh Tử lại ngoài ý muốn nhìn Ngô Song: “Nguyên lai mẫu phi rất thích các nàng sao, kia rất tốt a, nay ta liền phái người đem các nàng đưa đến chỗ mẫu phi nơi đó, để cho ngài mỗi ngày nhìn một người, mỗi ngày tâm tình đều vô cùng tốt.” Ngươi buồn nôn ta, tốt, ta đem người đưa qua mỗi ngày buồn nôn ngươi, thế nào, ngươi dám đáp ứng sao?
Ngô Song lạnh mặt, nụ cười cứng ngắt nói: “Chỗ Bản phi cũng quá nhiều người hầu hạ, Thế tử phi mới vừa vào Vương phủ không bao lâu, còn có nhiều chỗ chưa quen thuộc, bản phi sao có thể đoạt người Thế tử phi yêu thích đây?”
Đinh Tử chỉ cười, cũng không nói thêm gì nữa, Tĩnh Nhất đến Tĩnh Thất được ban tên xong liền đứng một bên cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, Đinh Tử cùng Ngô Song, Ngô Nguyệt Nga lại nói chuyện một hồi, Ngô Nguyệt Nga liền đỡ Ngô Song ly khai, Đinh Tử nhìn bảy nữ tử, thản nhiên nói: “Trở về Tĩnh Tâm viện đi, có chuyện gì, bản Thế tử phi tự sẽ phái người thông tri cho các ngươi.” Đây là ý nói các nàng không có việc gì thì đừng ra ngoài, ít rước lấy phiền phức, bảy người dịu ngoan vâng dạ ly khai, chờ lúc bảy người ly khai phòng khách, hồng y nữ tử quay đầu lại nhìn bên trong, cùng với sáu người còn lại ly khai, trở về Tĩnh Tâm viện.
Vừa mới ra khỏi Lam Nguyệt viện, Ngô Nguyệt Nga liền nhịn không được cả giận: “Đường cô, ngài sao lại muốn cho Đinh Tử thừa nhận bảy vũ nương này a, hiện tại người cùng ta tranh sủng càng ngày càng nhiều, sau này phiền toái của ta nhất định không ít.”
Ngô Song vỗ vỗ tay Ngô Nguyệt Nga: “Yên tâm, ngươi chỉ cần theo lời của ta mà làm, ở trước mặt Thế tử biểu hiện một mặt ôn nhu rộng lượng của ngươi thì tốt rồi, nam nhân đều thích nữ nhân bao dung như vậy, chờ các nàng đấu đá ầm ĩ, đến lúc đó chọc Lam Thanh Lăng phiền chán, khi đó ngươi chính là người được sủng ái nhất bên người Lam Thanh Lăng.”
Ngô Nguyệt Nga mặc dù còn có chút bất mãn, nhưng sự tình đã như thế, cũng chỉ có thể không hài lòng mà đáp ứng.
Ngô Song cười nhìn Ngô Nguyệt Nga, Ngô Nguyệt Nga so với Đinh Tử thì dễ đối phó hơn nhiều, cũng dễ khống chế hơn, đến lúc đó dùng nàng đối phó Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng càng thêm dễ!
Lúc Lam Thanh Lăng trở lại, đã đến buổi trưa.
Trong phòng Ngọc Du chưa kịp bôi thuốc trên vai Đinh Tử, vết thương trên người Đinh Tử tuy không lớn, nhưng bởi vì ám khí đánh rất nặng nên có chút sâu, bất quá thoa dược hai ba ngày cũng sẽ không có chuyện gì, Hỉ nhi cùng Linh nhi ở gian ngoài coi chừng, vừa nhìn thấy Lam Thanh Lăng trở về lập tức hành lễ.
“Thế tử phi đâu?”
“Hồi Thế tử, Ngọc Du đang bôi thuốc cho Thế tử phi, cần bọn nô tỳ thông báo một chút không?” Nói cho cùng là vết thương trên vai, Lam Thanh Lăng hiện tại đi vào, nhất định sẽ nhìn thấy Đinh Tử lõa thể nửa người.
Lam Thanh Lăng suy nghĩ một chút: “Các ngươi trước chuẩn bị thiện đi, bản Thế tử trước ở chỗ này chờ được rồi.”
Hỉ nhi Linh nhi liếc mắt nhìn nhau, Thế tử cứ như thế chờ tiểu thư? Dù sao thân phận Lam Thanh Lăng không tầm thường, chỉ có người khác chờ hắn, nào có chuyện hắn chờ người khác. Bất quá nghĩ đến bình thường hai người ở chung, Hỉ nhi Linh nhi liền cũng không chú ý cái gì, Thế tử rất sủng ái tiểu thư của các nàng, làm như vậy cũng không có gì đáng trách.
Hỉ nhi vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lam Trác bước vào, sát bên người hai người mà qua, Hỉ nhi không khỏi hừ lạnh một tiếng, Lam Trác có chút không hiểu, trái lại nhìn thấy Linh nhi đi ở phía sau thấp giọng cười quái dị nhìn hắn.
Lam Trác dừng lại nhìn hai người ly khai, vẫn nghĩ không ra nên đi vào phòng, cúi đầu ở bên tai Lam Thanh Lăng nói thầm một chút, Lam Thanh Lăng gật gật đầu, Lam Trác liền xuất môn.
Lúc này bên trong phòng vang lên một chút tiếng động, Đinh Tử cùng Ngọc Du trước sau lần lượt đi ra, Lam Thanh Lăng lập tức đứng dậy kéo Đinh Tử ngồi xuống: “Ta đã phân phó Hỉ nhi các nàng đi xuống chuẩn bị cơm, dù sao cũng bị thương, chảy máu, nàng nên bồi bổ.”
Đinh Tử mím môi cười, chút xíu máu này nàng còn không để vào mắt, bất quá Lam Thanh Lăng để ý như thế, nàng cũng không định cự tuyệt, Đinh Tử vừa mới ngồi xuống, Ngọc Du nhìn trái nhìn phải, chợt cảm thấy có chút xấu hổ, liền len lén ra khỏi phòng, ở bên ngoài coi chừng để ngừa có người đột nhiên xông tới, làm cho các chủ tử xấu hổ.
Lam Thanh Lăng đối với nhãn lực của Ngọc Du từ trước đến nay đều rất hài lòng, rốt cuộc là người Đinh Tử một lòng dạy dỗ, vươn cánh tay liền kéo Đinh Tử lại gần: “Ta nghe nói nàng sáng sớm gặp bảy nữ nhân kia, còn ban tên cho các nàng.” Nói đến đây, giọng Lam Thanh Lăng có chút thấp, hắn tuyệt đối sẽ không cho rằng việc Đinh Tử nhét người vào trong phòng của hắn là chuyện tốt gì, tựa như hắn để ý Đinh Tử, yêu Đinh Tử, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép trong lòng Đinh Tử không yêu hắn mà còn có nam nhân khác, bên người hắn thì càng không cho phép!
Hắn cảm giác Đinh Tử làm như thế chính là không để tâm đến hắn, chuyện này đối với lòng tự trọng của hắn là một đả kích thật lớn, mặc dù hắn đã từng chuẩn bị sẵn sàng, làm cho tâm của Đinh Tử cuối cùng chỉ thuộc về một mình hắn, cũng đã chuẩn bị xong tư tưởng trường kỳ đấu tranh, đáng tiếc lúc sự tình này thật sự phát sinh, hắn vẫn không thể tiếp thu.
Nghe thấy ngữ khí Lam Thanh Lăng không tốt chút nào, Đinh Tử nhẹ giọng nói: “Cho các nàng tên gọi, Tĩnh Nhất, Tĩnh Nhị, Tĩnh Tam, Tĩnh Tứ, Tĩnh Ngũ, Tĩnh Lục cùng Tĩnh Thất, thật dễ gọi, nếu không ta cũng không nhớ được nhiều tên như vậy.”
“…” Lam Thanh Lăng trầm mặc một chút, Đinh Tử có thể thẳng thắn nói cho hắn biết như thế, còn có, tên này nghe mấy lần đều làm cho người ta không nói được lời nào, rõ ràng giống như gọi con mèo con chó, nữ nhân hậu viện nhà ai cũng không có gọi loại tên này, Lam Thanh Lăng nhất thời minh bạch ý tứ Đinh Tử, oán khí trong lòng giảm một ít, thế nhưng trên mặt còn có chút rầu rĩ không vui.
“Một hồi ta chuẩn bị đem Tuyết Bích cùng Tuyết Uyển điều qua đó hầu hạ, sau lại cho Thủy ma ma chọn hai bà tử, rốt cuộc là người Nhị hoàng tử tặng sang đây, cũng không thể quá sơ sót, đến lúc đó có vẻ chúng ta chậm trễ, ta đắc tội không nổi đâu! Aiz…” Đinh Tử tiếp tục nói.
“…” Lam Thanh Lăng nhíu mày, đặt tên bảy vũ nương như vậy, còn đưa đại nha hoàn bên người Lam Thanh Lăng cùng bà tử Lam Nguyệt viện đi hầu hạ, cũng là chiếu cố đúng chỗ, Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử cũng không nói rốt cuộc có thu những người này hay không, việc làm ái muội này càng làm cho người ta không hiểu.
Đinh Tử đưa Tuyết Bích đồng dạng có tâm tư đối với Lam Thanh Lăng qua đó, vậy hãy để cho việc này phức tạp hơn.
Lam Thanh Lăng cúi đầu cười, quả nhiên là phong cách hành sự của Tử nhi của hắn, bảy vũ nương này, cộng thêm Tuyết Bích là đại nha hoàn bên người Lam Thanh Lăng, cộng thêm một biểu muội Ngô Nguyệt Nga, ba nữ nhân thành một vở kịch, chín nữ nhân này còn không biết sẽ ồn ào thành bộ dáng gì nữa đâu, để cho Thủy ma ma chọn cũng nhất định là người Đinh Tử nhìn không vừa mắt, hoặc là có chút vấn đề, đặt những kẻ này cùng một chỗ, có thể có náo nhiệt xem, mà Đinh Tử nhàn nhàn ở sau lưng nhìn, quả thực là quá giả dối a!
Lam Thanh Lăng đột nhiên mở cánh tay ra, trực tiếp đem Đinh Tử ôm trong lòng, môi liền hung hăng chà đạp môi đỏ mọng của Đinh Tử, hai người hôn đến hô hấp bấn loạn, giữa môi Lam Thanh Lăng lại ức chế không được thấp cười ra tiếng.
Đinh Tử phát hiện ở loại chuyện này, nàng càng ngày càng khó chiếm quyền chủ động, thường thường Lam Thanh Lăng lửa nóng kéo đến, nàng liền bị đánh tơi bời, quả thực thật mất thể diện, Đinh Tử đỏ mặt, môi mím thật chặt, cũng không nói gì, rất hiển nhiên tâm tình nàng lúc này chẳng phải tuyệt vời.
Lam Thanh Lăng cố ý bỏ qua bộ dáng Đinh Tử đỏ mặt mím môi giận dỗi, bàn tay to phía sau lưng Đinh Tử hơi động, cuối cùng trực tiếp đặt trước ngực Đinh Tử, mặt Đinh Tử “Phốc” một cái lại đỏ một tầng, vẫn mím chặt môi, ánh mắt có chút chớp động, cuối cùng cảm giác mình ngượng ngùng như vậy thực sự không có mặt mũi gì, tựa đầu vào trước ngực Lam Thanh Lăng không chịu ngẩng đầu lên, tự nhiên cũng không thể để cho hắn nhìn thấy bộ dáng nàng mất mặt.
Lam Thanh Lăng thấp giọng cười, càng lúc càng cảm thấy bộ dạng Đinh Tử lúc này đáng yêu động lòng người, bắt đầu hôn nhẹ lấm tấm theo tóc Đinh Tử rơi xuống phía dưới, lúc dời tới cổ thì trằn trọc xuống, lưu luyến ở trên mặt Đinh Tử không chịu rời đi, không bao lâu, mắt Đinh Tử liền mơ màng tán loạn, hai tay ôm Lam Thanh Lăng, trong mắt mờ mịt sương mù, quả thực câu dẫn nhân tâm đến phát run, mặt Lam Thanh Lăng cũng cấp tốc đỏ lên, hai tay xuất thủ, trực tiếp đánh úp về phía ngực Đinh Tử.
“Thế tử, Thế tử phi, ngọ thiện đã chuẩn bị tốt, hiện tại có khai thiện hay không ạ?” Lúc này thanh âm Hỉ nhi ở ngoài cửa vang lên, thân thể Lam Thanh Lăng nhất thời cứng đờ, ảo não gầm nhẹ một tiếng, hắn thế nào liền quên trước đã phân phó Hỉ nhi, Linh nhi đi xuống chuẩn bị cơm, hiện tại thực sự là mang đá đập chân của mình.
Thân thể Đinh Tử có chút nhũn ra, nghe được thanh âm này cũng sửng sốt, nhìn Lam Thanh Lăng xanh mặt, vẻ mặt cùng bộ dáng phiền muộn, nàng ôm thắt lưng Lam Thanh Lăng ha hả cười rộ lên, tại sao Lam Thanh Lăng phiền muộn, nàng hiểu rõ nên thanh âm có chút vui sướng khi người gặp họa, Lam Thanh Lăng hai mắt híp lại, ôm Đinh Tử hung hăng hôn.
Chờ lúc Lam Thanh Lăng cho Hỉ nhi, Linh nhi vào phòng đưa cơm, sắc mặt hai nha hoàn đều có chút hồng, Ngọc Du ở bên ngoài cũng đã nói các chủ tử đang có việc, không thể vào. Các nàng há có thể không biết hai người đàm sự có đôi khi thân mật, lúc tiến vào, hai người không khỏi liếc trộm một chút, y phục hai vị chủ tử thật đúng là rất chỉnh tề, đến tóc cũng không loạn, chỉ bất quá môi lại thần kỳ hồng, Đinh Tử càng mím chặt môi, trên mặt đỏ hồng, ánh mắt rất mông lung, vừa rồi chắc hẳn thật không phải tâm sự đơn giản như vậy a.
Hỉ nhi Linh nhi nhất thời đỏ mặt, bất quá thấy cảm tình của Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử không bị Ngô Nguyệt Nga cùng bảy nữ tử kia ảnh hưởng thì rất hài lòng, chỉ cần cô gia không thay đổi chân tâm, những nữ nhân kia có nhảy nhót thế nào cũng không việc gì, tiểu thư đều có chiêu đối phó các nàng a!
Ngọ thiện luôn luôn có đồ ăn phong phú nhất, cái gì cá Tây hồ chua ngọt, tôm Long Tỉnh bóc vỏ, dù là thức ăn chay cũng đều cực kỳ chú ý, Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử ngồi đối diện nhau, thập phần yên tĩnh dùng thiện, có lẽ là hai người vừa lăn qua lăn lại như vậy nên hơi đói, khẩu vị hôm nay đều vô cùng tốt, hai người dùng cơm xong, Lam Thanh Lăng khoát tay, phái Hỉ nhi Linh nhi dẫn người thu dọn.
Lam Thanh Lăng vẫn chưa yên tâm ra lệnh: “Thế tử phi bị thương, cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, không có chuyện gì đặc biệt quan trọng như hỏa hoạn thì đừng tới quấy rầy Thế tử phi nghỉ ngơi.”
Tay Hỉ nhi, Linh nhi thu dọn rõ ràng ngừng một cái, trên mặt lại đỏ một vòng, ngẩng đầu nhìn Lam Thanh Lăng trên mặt lạnh như băng, cùng bình thường không có nửa điểm khác biệt, trong lòng lại cười khúc khích một tiếng, tốc độ thu dọn nhanh hơn, sau khi thu dọn sạch sẽ liền mang người cấp tốc ly khai, còn nói cho Ngọc Du canh chừng không cho bất luận kẻ nào tiến vào, hai người cười trộm vai run rẩy ly khai.
Ngọc Du thở dài một tiếng, lại vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm.
Lúc Lam Thanh Lăng cùng Hỉ nhi Linh nhi nói chuyện, Đinh Tử đã quay người vào nội thất, hoàn toàn không muốn ở gian ngoài, chờ hạ nhân thu dọn tốt, Lam Thanh Lăng lúc này mới đi vào, vừa vào phòng liền nhìn thấy Đinh Tử hơi đỏ mặt ngồi uống trà, Lam Thanh Lăng đi qua đề nghị: “Nương tử có muốn tắm rửa một chút hay không?”
Đinh Tử nhíu mày nói: “Hôm nay không ra mồ hôi, buổi tối lại tắm rửa là được.”
Lam Thanh Lăng gật gật đầu nói: “Cũng tốt, sau chúng ta cùng nhau tắm rửa cũng không tệ.”
“Ai nói muốn cùng chàng cùng nhau tắm rửa?”
“Đến lúc đó nương tử không còn khí lực, đương nhiên vi phu phải đến cống hiến sức lực!” lúc Lam Thanh Lăng nói lời này, biểu tình trên mặt vẫn nhàn nhạt, thế nhưng ánh mắt lại rất câu dẫn người.
Mặt Đinh Tử đỏ lên, giận nói: “Chàng…” Nhưng chàng cái gì lại nói không nên lời.
Lam Thanh Lăng đi tới, một phen ôm eo Đinh Tử, xoay người phóng hai bước liền ôm lên giường, Đinh Tử thúc vào ngực Lam Thanh Lăng, buồn thanh nói: “Trời còn chưa có tối đâu.”
Lam Thanh Lăng vẻ mặt ngoài ý muốn: “Nguyên lai nương tử muốn cùng vi phu cùng nhau đến trời tối a!”
Đinh Tử phiền muộn muốn thổ huyết, Lam Thanh Lăng đối với sự tình bên ngoài tính tình vẫn không thay đổi, xuất thủ tàn nhẫn, tính tình lãnh đạm, nhưng vì cái gì đến loại chuyện này liền đặc biệt vô lại đây, quả thực làm cho nàng muốn cắn người!
“Chàng là An Vương Thế tử, làm gương mẫu cho các thiếu niên Đại Tề, sao có thể ban ngày tuyên dâm, đến lúc đó truyền đi đối với thanh danh của chàng không tốt nha.” Đinh Tử vẫn thúc vào ngực Lam Thanh Lăng đang muốn đè xuống nói, thật ra trong lòng Đinh Tử là người rất tùy tính, lúc trước nếu không phải phản kích Mã di nương các nàng, đối với các nàng ác ý hãm hại mà bất mãn thì nàng ngay cả bị coi là bất hiếu cũng không thèm quan tâm.
Nhưng cũng không bao gồm chuyện này đi, nàng cũng không phải quan tâm người khác nói nàng thế nào, thế nhưng sau mỗi lần Hỉ nhi Linh nhi nhìn sắc mặt nàng đỏ hồng, tổng làm cho Đinh Tử có cảm giác không thích hợp trong lòng, vì thế loại sự tình này có thể miễn thì miễn đi, buổi tối… buổi tối cũng không phải không được!
“Làm gương mẫu cái gì chứ, ta có thể thành tấm gương cho thiếu niên Đại Tề ư, nàng tin sao?” Lam Thanh Lăng hừ một tiếng, Đinh Tử hết chỗ nói rồi, ngẩng đầu lại muốn nói cái gì, Lam Thanh Lăng đã nhân cơ hội đè xuống, trực tiếp đem lời của nàng ngăn trong miệng, Đinh Tử chỉ có thể “Ngô” một tiếng, kế tiếp chỉ có cùng Lam Thanh Lăng cùng rơi vào mê loạn.
Chỉ chốc lát ánh mắt Đinh Tử liền một mảnh mơ hồ, trên người Lam Thanh Lăng cũng mạ một tầng sương mù sáng, một giọt mồ hôi trên người hắn rơi vào trên người Đinh Tử, Đinh Tử hình như có thể từ trong mồ hôi ngửi được mùi vị ái muội, theo Lam Thanh Lăng say mê, sa đọa…
Hồng sa trường rũ, phù dung nhan, say ngữ huyễn mộng, mê hoặc nhân tâm!
“Ngô, được rồi… Ta mệt mỏi quá?” Đinh Tử híp mắt, trong mắt hơi nước ẩm ướt, bĩu môi, rất xinh đẹp lại mị hoặc, Lam Thanh Lăng hô hấp căng thẳng, Đinh Tử sửng sốt một chút, trực tiếp đưa tay chống vai Lam Thanh Lăng, “Tướng công, ta mệt quá a, hiện tại giờ gì?” Nam nhân trên phương diện này thực sự quá tốt, Đinh Tử cảm thấy nàng tựa hồ cũng ngất xỉu một lần, Lam Thanh Lăng vì sao còn có khí lực cùng tinh lực như thế a?
Lam Thanh Lăng nhìn Đinh Tử thật sự không còn khí lực gì, hít sâu một hơi nói: “Sắp đến giờ Dậu.”
“Đã trễ thế này, nguy rồi, qua bữa tối a!” Nói cách khác các nàng từ sau ngọ thiện làm đến lúc này, mặc dù này cũng bao gồm giữa lúc đó hai người có ngủ một hồi, nhưng đây cũng quá… quá cái gì kia đi, hai người các nàng … thậm chí ngay cả bữa tối đều bỏ lỡ, truyền đi có phần quá kỳ cục, Đinh Tử thở dài.
“Tử nhi trước đây cũng mặc kệ mấy lời nói bên ngoài, bây giờ sao lại sợ hãi người ta nói gì như thế?” Lam Thanh Lăng bất mãn nói thầm.
Đinh Tử tức giận vươn ngón tay đâm đâm vào vòm ngực trần của Lam Thanh Lăng: “Vậy làm sao giống nhau, chuyện này cùng những chuyện trước kia ta làm không giống nhau, chàng… chàng, ta hỏi chàng cái này có gì tốt?”
Lam Thanh Lăng nắm chặt tay Đinh Tử, còn thuận tay sờ soạng một chút, nhìn ánh mắt Đinh Tử tóe hỏa mới dừng tay, kéo Đinh Tử ôm vào trong ngực: “Điều này nói rõ vi phu yêu nàng a, lời nói bên ngoài đều vì đố kị nàng, Tử nhi không nên xấu hổ, mặc dù nàng như vậy vi phu nhìn tâm càng ngứa khó nhịn, bất quá đối với ngoại nhân không nên như vậy, nàng dù thế nào đi nữa, vi phu thích là được rồi.”
Đinh Tử hừ một tiếng, khóe miệng lại không thể ức chế cong lên.
Lam Thanh Lăng thấy Đinh Tử không nói lời nào, nâng nàng dậy mặc áo cho nàng, lại khoác ngoại sam vào, Đinh Tử tùy ý Lam Thanh Lăng phục vụ, dù sao nàng bây giờ không còn khí lực gì. Hai người đơn giản chỉnh trang, Lam Thanh Lăng cho người bưng đồ ăn lên, hai người ăn bữa tối, Lam Thanh Lăng lại để cho người chuẩn bị nước nóng, làm cho Hỉ nhi các nàng không cần hầu hạ, Lam Thanh Lăng tự mình ôm Đinh Tử tắm rửa.
Đinh Tử toàn thân trần trụi dựa vào lồng ngực dày rộng của Lam Thanh Lăng cũng đồng dạng không mảnh vải, trên người không cần rửa đều hồng thành một mảnh, aizz, nghĩ đến Lam Thanh Lăng cứng mềm không ăn, cố nài nỉ tuyên bố hầu hạ nàng tắm rửa, Đinh Tử quẫn không thể làm gì, đối với hắn thật không có cách nào.
“Tử nhi, lực tay vi phu rất tốt sao?” Lam Thanh Lăng ở phía sau nhẹ giọng hỏi, Đinh Tử nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không quay đầu lại.
Lam Thanh Lăng cong môi cười, chờ lúc Đinh Tử phát hiện, tay kia của Lam Thanh Lăng đã không thành thật một hồi lâu.
Đinh Tử muốn cự tuyệt, muốn phẫn nộ cự tuyệt, muốn ầm ĩ chỉ trích Lam Thanh Lăng, cuối cùng nàng cái gì cũng không có làm, bởi vì nàng cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận một việc, ở loại chuyện này, ngươi cùng nam nhân giảng đạo lý căn bản nói không thông, đừng nói nam nhân này thương ngươi bao nhiêu, sủng ngươi thế nào, đến loại thời gian này hắn tức khắc biến thành sói đói, khi sói đói bụng, ngươi dám cùng chúng nói đạo đức cái gì a, quả thực là nói không thông!
Còn nữa, Đinh Tử không phải lần đầu tiên, thân thể ít xuất hiện loại khó chịu ban đầu, Đinh Tử ngửa đầu thở dài, giữa mũi nghe thấy được đều là khí tức nam tính trên người Lam Thanh Lăng, trong lòng lại lần nữa “Bang bang” nhảy lên.
Kỳ thực, trong lòng nàng cũng chẳng phải chán ghét, mỗi lần nhìn thấy Lam Thanh Lăng vì nàng điên cuồng, nàng vui vẻ nhiều hơn, nàng nghĩ nàng cũng có lòng hư vinh, có một người nam nhân nguyện ý vì nàng như vậy, có nam nhân ưu tú như vậy vì nàng, nàng dần dần có loại cảm giác thỏa mãn, càng hy vọng loại cảm giác này vĩnh viễn sẽ không biến mất!
Lam Thanh Lăng lau khô thân thể hai người, ôm Đinh Tử trở lại trên giường, ái muội thăng cấp, hai người cảm thụ được, cảnh xuân vô hạn!
Ngày thứ hai, Đinh Tử thân thể mệt mỏi không muốn đứng dậy, Lam Thanh Lăng trên mặt lộ ra mấy phần lo lắng, thế nhưng thần thái trên mặt nửa điểm áy náy cũng không có, Đinh Tử không muốn cùng hắn tính toán chuyện này, chỉ gọi Ngọc Du tới xoa bóp thắt lưng cho nàng, được Lam Thanh Lăng ân cần hầu hạ dùng qua đồ ăn sáng, đưa Lam Thanh Lăng ra cửa, liền trở lại nội gian chuẩn bị ngủ bù, ngày hôm qua nàng thế nhưng bị giằng co hơn nửa đêm.
Nhưng mà vừa mới về tới Lam Nguyệt viện, liền nhìn thấy Tuyết Bích, Tuyết Uyển theo thất Tĩnh vừa đến vấn an Đinh Tử, Đinh Tử chau mày, bảy người này thật xem bản thân đã là nữ nhân của Lam Thanh Lăng mà tới làm việc.
Đinh Tử cũng chú ý tới trong mấy người đó có vài ánh mắt nhìn nàng mang theo một tia quỷ dị, trước đây Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử dùng qua bữa tối, không có chuyện gì đều thích ở trong viện đi dạo vài vòng, ngày hôm qua cửa phòng đóng chặt căn bản không xuất môn, những người này há có thể không biết Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử ở trong phòng làm cái gì sao?
Bảy người các nàng vừa vào phủ, Đinh Tử liền quấn quít lấy Thế tử gia như thế, cũng có ý thức nguy cơ, chẳng lẽ An Vương Thế tử đối với nàng thật sự động tâm, những người này không thể không nghĩ như vậy. Kỳ thực bất luận Lam Thanh Lăng nghĩ thế nào, các nàng đều phải canh giữ ở An Vương phủ, các nàng đã bị đưa tặng thì chính là vì được Lam Thanh Lăng thích mà tồn tại.
Đinh Tử ánh mắt xoay chuyển: “Các ngươi cũng thật có lòng, bất quá bản Thế tử phi thật không có chú ý chuyện này, các ngươi sau này ở trong sân đợi là được, cũng không phải chuyện khẩn yếu nhất.”
“Ái chà, Thất Tĩnh bảy người thật đúng là hiểu lễ phép a, so với ta qua đây còn sớm hơn.” Ngô Nguyệt Nga mang theo nha hoàn, tay che miệng cười nói, Đinh Tử mắt lạnh đảo qua, trực tiếp vào phòng khách, bây giờ lập tức trở về phòng sợ là không được.
Ngô Nguyệt Nga cùng mấy người Thất Tĩnh trực tiếp theo Đinh Tử đi tới phòng khách, vừa mới vào ngồi, Ngô Nguyệt Nga liền cười nói: “Hôm qua biểu ca trở về vẫn không lộ diện, không biết đã xảy ra chuyện gì, làm biểu muội thật đúng là lo lắng, biểu tẩu có biết không?”
Ngô Nguyệt Nga nói lời này, sợ rằng hiện ở trong phủ, cũng không ai không biết hôm qua Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử hành sự, đã truyền ra, Đinh Tử càng không có gì che giấu: “Tướng công cả ngày vì công sự vất vả, thân thể tất nhiên mệt mỏi, trở lại trong viện chính mình tự nhiên làm chuyện mình thích.”
Ngô Nguyệt Nga sửng sốt, trên mặt không khỏi hơi phiếm hồng, biểu tình có chút vặn vẹo nói: “Biểu tẩu, tẩu thế là An Vương Thế tử phi a, có một số việc sợ là không nên nói với người ta đi, tẩu thế nào… nói, nói tẩu cùng biểu ca …” Ngô Nguyệt Nga ánh mắt lạnh lùng, ban ngày tuyên dâm, câu dẫn nam nhân mình không buông tay, đây chính là chuyện tiện thiếp, kỹ nữ trong kỹ viện mới làm được, chính thê nên có bộ dáng chính thê, nên đoan trang lấy tất cả lễ làm gốc!
Đinh Tử nghi hoặc nhìn Ngô Nguyệt Nga: “A, chẳng lẽ biểu ca ngươi bởi vì mệt nhọc ngủ nhiều một chút, ta là thê tử cũng nói không thể? Này là nói thế nào, hôm qua a, biểu muội kỳ thực có lẽ cũng nghe nói đi, chuyện Lâm Vương gia hiện tại náo rất dữ, Hoàng thượng thập phần nổi giận, hiện tại cả triều văn võ lúc lên triều cũng không dám thở mạnh một chút. Thế tử là thần tử, tự nhiên cũng muốn vì quân phân ưu, trong khoảng thời gian này trong triều điều tra quan viên trước đây cùng Lâm Vương gia lui tới gần, Thế tử luôn luôn bận rộn. Việc này làm nhiều liền dễ mệt, Thế tử trở lại liền có một chút mệt mỏi, liền ngủ, ta là thê tử vốn nên hầu hạ bên người, sợ hắn lạnh nóng bưng trà dâng nước, biểu muội chẳng lẽ cảm thấy ta như vậy không đúng?”
Ngô Nguyệt Nga rõ ràng mắc nghẹn, biết rõ không phải có chuyện như vậy lại không thể phản bác, người ta ở trong phòng làm cái gì, tất cả đều là những người này nghĩ ra, rốt cuộc thế nào ai cũng không biết, cũng không phải tùy Đinh Tử nói sao?
Hơn nữa chuyện đại sự triều đình, lại là chuyện Lâm Vương mưu nghịch, hiện người kinh thành đối với lần này đều nói năng thận trọng, chỉ sợ nói nhiều, người khác sẽ liên tưởng bản thân có ý mưu phản, tội liên đới.
Đinh Tử lại không nhìn Ngô Nguyệt Nga nữa, trái lại hướng về phía Thất Tĩnh vừa đến cười lên, nụ cười kia rất hữu hảo rất hoàn mỹ, bảy người Thất Tĩnh nhìn thấy bỗng có dự cảm bất hảo.
Đinh Tử cười nhạt, vốn nàng còn muốn một lần xử lý bảy người này cùng Ngô Nguyệt Nga, việc này không thể lập tức đi làm, đối phó Ngô Song cũng không thể nóng lòng nhất thời, bất quá nhìn thấy Ngô Nguyệt Nga nói chuyện càng ngày càng tiện miệng, tất nhiên là bị Ngô Song ám thị, hoặc là nói cái gì, nàng cũng tức giận không sao hiếu khách nổi.
Ngô Song ỷ vào chưởng quản nội viện An Vương phủ mới có thể kiêu ngạo như thế, nếu chuyện này không đúng sự thật, nàng còn dư lại cái gì? Chính yếu chính là, Đinh Tử vẫn rất để ý nguyên nhân cái chết của cố An Vương chính phi, nàng vẫn cảm thấy việc này có thể có liên quan tới Ngô Song, mặc dù An Vương phi chết là tự sát, nàng cũng muốn làm rõ ràng chân tướng.
Điểm này, Lam Thanh Lăng mặc dù chưa nói, nhưng cũng thập phần quan tâm!
“Bảy người các ngươi lúc trước ở trên Thịnh Vinh điện múa, bản Thế tử phi cũng xem qua, thực sự vô cùng tốt. Các ngươi cũng không hổ là được hoàng cung Nam Thái dạy dỗ, lúc trước đều tứ cho An Vương phủ chúng ta, bản Thế tử phi còn cảm thấy có chút quá mức đoạt thứ người khác yêu thích, thua thiệt Nhị hoàng tử.”
Bảy người kia hai mặt nhìn lẫn nhau, không biết Đinh Tử nói những cái này để làm gì, đều cảm giác nàng có chút lai giả bất thiện, nhân tiện nói: “Nô tỳ đã vào An Vương phủ, đã là người của An Vương phủ, bọn nô tỳ nghe theo Thế tử phi sai bảo.” Nói chuyện chính là Tĩnh Lục mặc áo lam, tướng mạo nàng nhạt nhòa hơn mấy người khác, nhưng lại quen nhìn ánh mắt người khác.
Đinh Tử mỉm cười, các Tĩnh còn lại đều nói: “Tĩnh Lục nói phải, tất cả chúng ta toàn nghe Thế tử phi phân phó, chắc chắn sẽ hầu hạ tốt Thế tử cùng Thế tử phi.” Tĩnh Nhất là người lớn tuổi nhất trong bảy người, cũng là người nhan sắc tốt nhất, mặt mày đều là phong tình, lúc đi lại vòng eo đong đưa, ngươi sẽ lo lắng nàng với vòng eo nhỏ nhắn vừa nắm chặt sẽ gãy hay không, có thể thấy được tư thái cao bao nhiêu, rất mê người.
“Các ngươi đã nói như vậy, bản Thế tử phi cũng không nói thêm cái gì, các ngươi nhận thức rõ vị trí của mình ở nơi nào, cách làm người thông minh. Bản Thế tử phi biết các ngươi lấy vũ thành danh, ở An Vương phủ a, trưởng bối không nhiều, trong ngày thường luôn luôn vắng ngắt, Hoàng thượng cùng Nam Thái nhị hoàng tử lúc trước tặng các ngươi vào vương phủ, cũng là do vũ kỹ của các ngươi, lấy thân phận ‘Vũ nương’ tặng vào, bản Thế tử phi cũng không thể quá mức chậm trễ ủy khuất các ngươi, bản Thế tử phi kỳ thực gần đây một mực nghĩ nên làm như thế nào, hiện tại cũng có một biện pháp có thể phát triển sở trường của các ngươi.” Đinh Tử nói làm cho người ta không hiểu, Ngô Nguyệt Nga cũng bình tĩnh, mím môi, hoàn toàn nghĩ không ra nguyên cớ.
Đinh Tử nhợt nhạt cười: “Không đến mười ngày nữa, bản Thế tử phi nhất định phải làm cho An Vương phủ này vô cùng náo nhiệt, các ngươi cũng có thể bởi vậy phát huy sở trường, vật tẫn kỳ dụng, điểm này các ngươi yên tâm, đi về trước đi, đến lúc đó bản Thế tử phi nhất định sẽ thông báo cho các ngươi.”
Nói nửa ngày một đống lời dẫn, mà thực chất cái gì cũng chưa nói, bảy người cùng Ngô Nguyệt Nga bị mê hoặc, trong lòng ngứa ngáy, nhưng hỏi thế nào Đinh Tử cũng không nói, mọi người bất đắc dĩ chỉ có trở về.
Ngô Nguyệt Nga ra khỏi Lam Nguyệt viện lại trực tiếp đi An viện, Ngô Song nghe Đinh Tử nói xong, cũng rất nghi hoặc, nhưng nghĩ Đinh Tử cũng làm không ra cái trò chơi gì, bảy người kia lại do Hoàng thượng ban cho Lam Thanh Lăng, cuối cùng Đinh Tử không thu người, cũng là đối với Hoàng thượng bất kính, việc này Đinh Tử thế nào cũng từ chối không được, Ngô Song cũng không tin Đinh Tử có thể có bản lĩnh gì, đem chuyện này đẩy ra ngoài!
Vì thế sau đó Đinh Tử liền dẫn Hỉ nhi Linh nhi thu xếp, thỉnh thoảng làm cho Thủy ma ma ra ngoài đi tìm gánh hát trong thành trao đổi, trong phủ Đinh Tử kêu công tượng, bắt đầu ở tiền viện An Vương phủ tìm khoảnh đất trống dựng lên khán đài, Ngô Song nghe vốn muốn đi ra ngoài khiển trách một phen, lại nhanh trí khẽ động, trái lại mỗi ngày tính phí Đinh Tử sử dụng, nhìn Đinh Tử mỗi một ngày chi càng nhiều, bà ta càng cười thoải mái!
Đinh Tử tuy là Thế tử phi, thế nhưng tất cả đều là chi phí của An Vương phủ, đều từ trong tay Ngô Song thông qua, Ngô Song nhìn sổ sách, trong lòng lạnh lùng cười, lần này Đinh Tử thế nhưng chính mình tìm chỗ khó!
Sau mười ngày, sân khấu kịch được dựng lên, Đinh Tử tìm đến gánh hát, mỗi ngày dựng lều kéo một đống nha hoàn bà tử Lam Nguyệt viện trong lúc rảnh rỗi xem cuộc vui. Thất Tĩnh đến đây vừa đúng một tuần, bảy ngày, bảy người, Đinh Tử cũng đúng theo như lời nàng nói, cái gọi là vật tẫn kỳ dụng, chính là làm cho các nàng cùng gánh hát xen kẽ biểu diễn, đây là đem các nàng như con hát mà dùng, cũng như trước xem các nàng là vũ nương, căn bản không có thừa nhận bọn họ.
Hành vi như vậy nhất thời bị bảy người bất mãn, nhưng lúc tìm tới Đinh Tử, Đinh Tử chỉ một câu liền đem các nàng ngăn chặn: “Lúc trước Nhị hoàng tử chẳng lẽ không phải lấy thân phận vũ nương đem các ngươi đưa đến An Vương phủ, cho các ngươi vì Thế tử phi múa một khúc, vì sao không thể?”
Đinh Tử cũng không có hưởng thụ một mình, mỗi ngày trước khi An Vương gia cùng Lam Thanh Lăng xuất phủ, mời An Vương gia cùng Lam Thanh Lăng hạ triều sau khi trở về hồi phủ xem ca khúc, An Vương gia thường xuyên trưng cái mặt lạnh, mắng Đinh Tử không hiểu chính sự, Đinh Tử chỉ cười nói: “Phụ vương, trong phủ nhân khẩu quá ít, con dâu cảm thấy trong An Vương phủ quá mức yên tĩnh, mẫu phi vội vàng như thế ở vương phủ cũng là mệt tâm, mẫu phi ngoài miệng không nói, chúng ta là tiểu bối cũng không thể làm như nhìn không thấy, không để ý tới a. Vì thế con dâu thầm nghĩ, không bằng ở trong phủ dựng đài, mời gánh hát, vừa lúc Hoàng thượng ban vũ nương cho phủ cũng có thể cùng nhau biểu diễn một chút, cũng có thể làm cho mẫu phi thả lỏng hài lòng một chút, lại nói tiếp, con dâu được hưởng theo vinh quang mẫu phi. Bất quá con dâu thực nghĩ đến phụ vương ngài cùng tướng công ngày ngày làm lụng vất vả quốc gia đại sự, hạ triều trở về thường thường soi đèn đêm nghĩ đại sự trong triều, thật không dễ dàng, trong phủ này không có việc gì thả lỏng một chút nhất chính là hai người. Liền không phải là vì mẫu phi, con dâu cũng muốn phụ vương cùng tướng công ở thời gian nhàn hạ nhẹ nhàng một chút, như vậy hai người cũng có thể có nhiều khí lực hơn giúp đỡ Hoàng thượng xử lý quốc gia đại sự a.”
Đinh Tử nói thập phần ủy khuất, lại có đủ lý do, người ta làm nhiều việc, nhưng tất cả điểm xuất phát đều là vì ngươi, thế nào lại nói người ta không hiểu chính sự, chẳng lẽ hiếu thuận trưởng bối, phụ thân ngươi còn giáo huấn nói không hiểu chính sự sao?
Sau đó Đinh Tử nhìn An Vương gia đen mặt, xoay người nhảy lên ngựa chuẩn bị giơ roi phóng đi, Lam Thanh Lăng cười nhẹ một tiếng: “Làm tốt a!” Lam Thanh Lăng nhìn An Vương gia tức giận, trong lòng liền thoải mái, lúc này cười khen một tiếng, cũng ngồi trên lưng ngựa, phụ tử hai người hướng về phương hướng hoàng cung mà đi.
Đinh Tử lắc đầu thở dài, phía sau còn có một đám người hầu, Đinh Tử nghi ngờ nói: “Hỉ nhi Linh nhi các ngươi nói, bản Thế tử phi làm không đúng sao, phụ thân người đây là sinh khí sao? Chẳng lẽ ta không nên tìm niềm vui cho người như vậy sao?”
Hỉ nhi Linh nhi mím môi, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng lại nói: “Thế tử phi làm đúng, An Vương gia trong lòng nhất định là thích con dâu hiếu thuận như Thế tử phi vậy, chỉ là ngoài miệng khó mà nói thôi!”
“Bản Thế tử phi cũng cảm thấy vậy!” Đinh Tử gật gật đầu, khoát tay chặn lại, “Bày sân khấu, xem cuộc vui đi.”
Đinh Tử dựng lều, bên trong còn bày nhuyễn tháp, có đôi khi nhìn nhìn liền ngủ, mà lại không cho người tan trở về phòng nghỉ ngơi, đương nhiên Đinh Tử mỗi ngày ngoại trừ mời An Vương cùng Lam Thanh Lăng, còn có thể cho Hỉ nhi đi mời Ngô Song qua đây, Ngô Song trong lòng có mưu tính khác đương nhiên là sẽ không theo Đinh Tử cùng hành sự, bằng không đến lúc đó sẽ gọi là thông đồng làm bậy.
Nhưng thật ra Ngô Nguyệt Nga cũng đến xem qua hai lần, lần thứ nhất đến, Đinh Tử đều oa ở trên nhuyễn tháp ngủ, nàng ta xem một hồi còn cảm thấy mới mẻ, nhìn hai ba tuồng sẽ không thú vị, lại không ai bồi nói chuyện phiếm, tự nhiên cũng không thú vị ly khai, mà Đinh Tử mỗi ngày nhìn tuồng ngủ ngon, vẫn như trước dựng đài xem cuộc vui, cũng không biết sân khấu kịch này rốt cuộc là làm cho ai, tiền bạc kia giống như nước chảy ra, Ngô Song bà ta cũng không hỏi đến chút nào.
Nửa tháng sau, Ngô Song kiểm toán, lập tức giận mắng quản sự tháng này chi tiêu quá lớn, quản sự kia lại nói đây cũng là bởi vì Thế tử phi dựng sân khấu kịch hao tài tốn của gây ra, Ngô Song vừa nghe đành phải chuyển hướng đến Lam Nguyệt viện hưng sư vấn tội!
Lúc này Đinh Tử ngồi ở phòng khách, Hỉ nhi đi tới nói: “Tiểu thư, Ngô Song mang theo quản sự phòng thu chi, còn có hai hạ nhân đi tới, biểu hiện trên mặt rất bất thiện.”
Đinh Tử tuyệt không ngoài ý muốn, trái lại vẻ mặt tươi cười nói: “Ta chính là chờ nàng đến kiếm chuyện!”
Việc này là lúc An Vương gia mang theo mấy người Lam Thanh Lăng, Đinh Tử từ trong cung hồi phủ.
Ngô Song mặc dù biết trong cung đã xảy ra chuyện, nhưng bởi vì Hoàng thượng nổi giận, cụ thể có chuyện gì trong hoàng cung, những người khác cũng không dám tùy tiện nói lung tung, hơn nữa hiện tại Hoàng thượng chỉ hạ lệnh trông coi Lâm Vương gia, cuối cùng cũng không thực sự xử quyết, không đến một khắc cuối cùng không ai dám nói.
Trong khoảng thời gian này, nếu chuyện của Lâm Vương gia đột nhiên từ trong miệng người nào đó truyền ra, nhưng nếu Lâm Vương gia có thể xoay người, vậy thì những người này còn có thể sống tốt sao? Còn nữa, Hoàng thượng còn chưa định tội, ngươi lại dám mở miệng định tội, tức là có quyền cao hơn hoàng đế rồi, vì thế người tham gia tiệc đón gió mặc dù nhân số đông đảo, nhưng không ít người chỉ biết đã xảy ra chuyện, còn cụ thể là cái gì thì chưa biết rõ.
Ngô Song đón đoàn người An Vương hồi phủ, trong lòng lại rất hiếu kỳ, lúc hầu hạ An Vương gia rửa mặt, không khỏi hiếu kỳ hỏi đến.
Trong lòng An Vương gia, lần này Lâm Vương hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hắn là huynh trưởng của Hoàng thượng, lúc trước Hoàng thượng đăng cơ cũng không phải chỉ dựa bản lĩnh của bản thân, mà là mẫu tộc của Thái hậu làm chỗ dựa vững chắc cùng công lao huynh đệ chinh chiến, có hai thế lực lớn ủng hộ, Hoàng thượng mới có khả năng leo lên đế vị. Đương nhiên không thể nói Hoàng thượng một điểm năng lực cũng không có, lúc đó hắn cũng âm thầm bồi dưỡng một ít văn võ thần tử của mình, tỷ như mấy người Lưu thái phó đương triều, nhưng chính bởi vì lúc trước Hoàng thượng đăng cơ có chứa nhiều nhân tố có khả năng biến hóa thời cuộc, vì thế Hoàng thượng càng thêm để ý đế vị của mình, một chút gió thổi cỏ lay của các thần tử tay cầm quyền cao đều bị hắn kiêng dè một hai, đồng dạng hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ nhất là chuyện mưu đồ soán vị, bất luận việc này có phải sự thật hay không, Lâm Vương gia là loại võ tướng tay cầm trọng binh làm cho hắn kiêng dè từ lâu, Hoàng thượng nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, răn đe!
Đối với chuyện của nam nhân này, đại sự triều đình, An Vương gia là đại nam tử, rất ít nói cùng những nữ nhân hậu trạch, nhưng Ngô Song vẻ mặt lo lắng, hắn liền lãnh đạm nói một câu: “Lâm Giai Thiến đối phó con dâu, kết quả tra được trên người Lâm Vương.”
Ngô Song ánh mắt chợt lóe, có thể làm cho Lam Diệc Hoành nói như thế thì Lâm Vương gia chắc hẳn phạm chuyện không nhỏ, Lâm Giai Thiến khắp nơi tìm Đinh Tử phiền phức, kết quả như thế cũng là tất nhiên, chỉ là trong lòng Ngô Song hơi tiếc nuối, hiện tại coi Đinh Tử là cái đinh trong mắt, không chỉ Lâm Giai Thiến mà còn có bà ta!
Trước đây bà ta muốn đối phó Lam Thanh Lăng còn có thể từ trong Lam Nguyệt viện nhúng tay, còn hiện tại thì trận địa này cũng không có, tương đối phiền toái, vì thế Ngô Song đồng dạng cũng muốn diệt trừ Đinh Tử trước.
Ngô Song nghĩ như vậy, hỏi vội: “Thế tử phi có bị thương?” Ngô Song trên mặt lo lắng, bộ dáng không giống giả vờ, An Vương gia nhìn bà ta liếc mắt một cái, “Bị ám khí đánh một cái, không đại sự gì.”
“Vậy sao được, ta phải tìm đại phu đi xem mới được.” Ngô Song nói như vậy, lập tức gọi Mộ Nguyệt đi thỉnh đại phu xem cho Đinh Tử, chờ khi trở về, liền nhìn thấy An Vương gia ngồi như có điều suy nghĩ, Ngô Song cũng không đi quấy rầy, chỉ yên tĩnh rót chén trà cho An Vương gia, “Còn bảy nữ tử kia là…”
“Nhị hoàng tử Nam Thái tặng người.” Ngô Song sửng sốt, mắt hơi nhíu lại, khóe miệng khẽ cong, cười thâm ý.
Ngô Song thỉnh đại phu xem cho Đinh Tử, không có đại sự gì liền rời đi, Ngô Song sau đó còn đưa một chút thuốc bổ qua, cùng ngày An Vương gia cũng nghỉ ở chỗ Ngô Song.
Sáng sớm hôm sau, Lam Thanh Lăng theo An Vương gia ra phủ, Đinh Tử lúc này mới ăn đồ ăn sáng xong đang chuẩn bị trong viện dạo một vòng, Ngô Song liền dẫn Ngô Nguyệt Nga đến Lam Nguyệt viện, nói là lo lắng Đinh Tử bị thương nên sang thăm, lúc hai người tới Lam Nguyệt viện, bảy vũ nương kia vừa lúc hẹn nhau đến đây thỉnh an Đinh Tử, một đám người trước trước sau sau tiến vào Lam Nguyệt viện.
Đinh Tử mặc dù đem bảy vũ nương mang về An Vương phủ, nhưng không an bài vào Lam Nguyệt viện mà chỉ đem bảy người an bài trong Tĩnh Tâm viện cách Lam Nguyệt viện không xa, không biết là cố ý định hay vô ý, hoặc là có ý gì khác, lúc Ngô Song nghe thấy tin tức này thì chỉ cười trào phúng, Đinh Tử vẫn là quá non a, cho rằng như vậy là có thể cản Lam Thanh Lăng thu người?
Đinh Tử ngồi ở phòng khách chờ các nàng, lúc Ngô Song mang theo Ngô Nguyệt Nga cùng với bảy vũ nương kia tiến vào phòng khách, Đinh Tử đang cúi đầu uống trà, Ngô Song lập tức quan tâm hỏi: “Nghe nói hôm qua Thế tử phi bị thương, bản phi lập tức tìm đại phu đến xem, nghe nói là không có trở ngại lớn, nhưng trong lòng bản phi vẫn lo lắng, hiện tại thân thể Thế tử phi tốt chưa?”
Đinh Tử đứng lên, cười nói: “Làm cho mẫu phi người lo lắng rồi, chỉ là bị ám khí gây thương tích, vốn cũng không trở ngại lớn, còn làm phiền mẫu phi tự mình đến thăm, thật làm cho bản Thế tử phi ngại ngùng a!”
“Đều là người một nhà, nói những lời khách khí này làm chi.” Ngô Song vội vã nắm tay Đinh Tử, thuận thế liền ngồi vào vị trí bề trên của Đinh Tử, Đinh Tử chỉ cười, làm như không thấy được, cũng không có để ý.
Ngô Nguyệt Nga cũng vẻ mặt lo lắng nói: “Biểu tẩu, ngươi thật không có chuyện gì sao, lúc đó ở trên thuyền biểu ca lo lắng như vậy, biểu muội rất sợ ngươi thật đã xảy ra chuyện gì, làm cho biểu ca thương tâm khổ sở.” Ngô Nguyệt Nga vừa nói trong mắt vừa dâng một làn nước, dùng khăn thêu che ngoài miệng, một bộ dáng lập tức sẽ khóc, chỉ là lời này nghe thế nào đều có chút oán giận Đinh Tử bị thương, ý tứ khiến Lam Thanh Lăng không hài lòng a.
Đứng ở bên người Đinh Tử là Hỉ nhi, mắt lạnh nhìn Ngô Nguyệt Nga, trong mắt không che ý giễu cợt, còn chưa có vào phòng cô gia đâu, đã muốn quản đến chuyện của tiểu thư rồi, Ngô Nguyệt Nga nghĩ bản thân là cái thứ gì chứ?
Đinh Tử cũng không quá để ý: “Biểu muội thật có tâm, ngược lại, lúc đó biểu muội bị dọa không nhẹ, biểu tẩu biết ngươi là người nhu nhược, cũng không cần vì làm hết cấp bậc lễ nghĩa của vãn bối mà mỗi ngày phải chạy đến Lam Nguyệt viện, ngươi không đến nhìn biểu tẩu, biểu tẩu cũng biết ngươi tốt cùng quan tâm, lúc này ngươi nên ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, nếu không bị dọa thành bệnh căn sẽ không tốt, đến lúc đó ngươi trở về, người ngoài không biết ngược lại nói An Vương phủ chậm trễ thân thích.”
Lúc đó tình hình mặc dù khẩn cấp, thế nhưng yên tĩnh ngẫm lại, Đinh Tử há có thể không biết biểu hiện lúc đó của Ngô Nguyệt Nga, vì tư lợi, gặp chuyện không may thì trốn ở phía sau, vô sự liền ở trước mặt người khác diễn tiểu nhân mà thôi.
Ngô Nguyệt Nga nghe thấy lời Đinh Tử nói thì trong mắt lạnh lẽo, nghĩ lại thì cho rằng Đinh Tử là để ý lúc đó Lam Thanh Lăng đến đây cứu các nàng, nàng cùng Lam Thanh Lăng giao hảo.
Ngô Nguyệt Nga ở trong lòng trào phúng cười rộ lên, nhưng khi thấy bảy vũ nương đứng trong phòng khách, mặt lại đen, Ngô Nguyệt Nga tất nhiên là lớn lên không tệ, thế nhưng nàng cho tới nay đều thích trang điểm kim sức lóng lánh trên người, trái lại có chút tục khí, đánh mất vẻ mỹ lệ nguyên thủy nhất, người bên ngoài nhìn thì thấy đẹp, nhưng lại giống như con búp bê khoác vàng, trái lại không có mỹ mạo đặc sắc như bảy vũ nương này, Ngô Nguyệt Nga sao có thể cho bảy người này sắc mặt tốt, càng thêm không muốn các nàng sống ở trong phủ.
Ngô Nguyệt Nga thấy Đinh Tử từ lúc các nàng tiến vào vẫn không để ý tới bảy người này, trong lòng liền tính toán, nói: “Biểu tẩu, ta cùng với đường cô vốn muốn thăm ngươi, không ngờ ngờ bảy người các nàng cũng có lòng, trùng hợp gặp phải, chúng ta liền cùng nhau tới.”
Lấy tâm tư của nữ nhân mà nghĩ thì Đinh Tử hiện tại chính hận chết bảy vũ nương này, Ngô Nguyệt Nga trở về đã nghĩ tới.
Lúc đó trên đại điện, Đinh Tử vì mặt mũi, cũng không tiện tại chỗ từ chối Nam Thái nhị hoàng tử, hiện trong lòng nhất định hối hận gần chết, không bằng làm cho các nàng đấu đến ngươi chết ta sống, đến lúc đó nàng tới khuyên giải, trước mặt Lam Thanh Lăng biểu hiện ra một mặt ôn nhu săn sóc, cũng không tin nàng không được Lam Thanh Lăng thích!
Đinh Tử quay đầu, hình như cuối cùng cũng chú ý tới trong phòng khách còn đứng bảy nữ tử, bảy nữ tử này mặc trang phục bảy màu, đỏ – cam – vàng – lục – lam – chàm – tím, làm cho người ta không dễ dàng nhìn nhầm, vốn cúi đầu nhu thuận đứng, nghe thấy Ngô Nguyệt Nga đề cập đến thì các nàng đều phản xạ ngẩng đầu nhìn lại, lúc nhìn đến ánh mắt Đinh Tử thì đều cúi đầu.
Kỳ thực bảy vũ nương này nói dễ nghe thì là vũ nương, kỳ thực cùng nửa kỹ nữ so thì không có gì khác nhau, khác ở chỗ, các nàng được phát hiện và được huấn luyện các loại kỹ năng, bao gồm bản lĩnh hầu hạ nam nhân, đều vì tương lai thu thập nhân tâm hoặc làm nội gian cho Nhị hoàng tử Nam Thái, các nàng đều không ngờ Nhị hoàng tử trực tiếp đem các nàng đưa cho Lam Thanh Lăng, lúc trước Hạ Hầu Dự cũng xác thực chưa từng muốn đem các nàng đưa cho Lam Thanh Lăng. Bất quá bây giờ trong lòng các nàng lại vui mừng, An Vương Thế tử kia các nàng đều xem qua, tướng mạo khí chất đều là hạng nhất, thân phận càng quý trọng, hơn nữa cùng Đinh Tử thành thân không lâu, trong phòng còn chưa có thông phòng, chính là cơ hội của các nàng.
Các nàng bị mang vào trong phủ, kỳ thực chính là người của Lam Thanh Lăng, đồng dạng, các nàng phải bị Đinh Tử kiềm chế, so sánh với Đinh Tử, địa vị và thân phận của các nàng đều quá hèn mọn.
“Các ngươi tên gì?”
Bảy người sửng sốt, sôi nổi cúi đầu nói, nữ tử hồng y, mặt mày khôn khéo nói: “Hồi Thế tử phi, tên của chúng ta là nghệ danh trước đây, vào An Vương phủ, chúng ta chính là người của An Vương phủ, thỉnh Thế tử phi ban tên.”
Biểu hiện hiện tại của Đinh Tử lãnh lãnh đạm đạm, nhìn không giống như có ý tứ muốn thu bảy người này, nhưng các nàng nếu như bị đuổi đi thì cũng không thể quay về Nam Thái, còn không bằng ở lại An Vương phủ, sống cuộc sống yên lặng cũng không tồi chút nào, cho nên bọn họ muốn tranh thủ được Đinh Tử công nhận, công nhận này đương nhiên là muốn Đinh Tử ban tên, một khi Đinh Tử ban tên, cũng đồng thời biểu thị, đồng ý thân phận bảy nữ nhân này.
Đinh Tử ánh mắt hơi chuyển, định danh trên người nữ tử, quả nhiên là từ hoàng cung Nam Thái đi ra, cũng là nữ nhân có một chút tâm tư, Ngô Song bên kia đã lộ ra biểu tình xem kịch vui, Ngô Nguyệt Nga lại vừa vui vừa buồn nửa nọ nửa kia, nàng ta mặc dù hi vọng những người này đấu đá, thế nhưng cũng sợ Lam Thanh Lăng thu quá nhiều người, tương lai đoạt sủng ái với nàng ta.
Đinh Tử lại cười nói: “Các ngươi là vũ nương Nhị hoàng tử tặng cho An Vương phủ, hiện tại đương nhiên là hạ nhân An Vương phủ, do bản Thế tử phi đến cho các ngươi ban tên thì cũng có thể.”
Thất nữ trên mặt trắng nhợt, muốn nói gì lại không dám mở miệng, Ngô Song há mồm đang muốn châm chọc thì dừng lại, dù Lam Thanh Lăng thu những người này, cũng bất quá là thông phòng hoặc nhiều nhất là di nương, ở trước mặt Đinh Tử Thế tử phi chính quy này, cũng không phải hạ nhân nô tài sao?
Đồng thời loại thái độ cao cao tại thượng này của Đinh Tử lại một lần nữa đâm vào lòng Ngô Song, lúc trước, nàng cũng là như thế này ngửa đầu đứng trong đám người nhìn Ngô Thư Viện xuất giá, nàng ta lúc đó không phải cũng là một bộ dáng cao cao tại thượng sao, sau này nàng mượn cớ đến đây, nàng đã thành công leo đến vị trí An Vương phi, hừ!
Chỉ là loại phúc này không phải ai cũng có thể hưởng thụ! Đinh Tử cũng nhảy nhót không được bao lâu!
“Các ngươi sau này đều ở tại Tĩnh Tâm viện, đã như vậy, dùng chữ Tĩnh làm họ, từ Nhất đến Thất liền là tên của các ngươi, hài lòng chứ?”
Bảy vũ nương trên mặt trắng bạch, hồng y kia càng mắt lạnh liếc nhìn Đinh Tử một cái, sau đó ẩn giấu, Tĩnh Tâm viện ẩn ý nhiều lắm, này là muốn cho các nàng thành thành thật thật đợi, không cho phép ra ngoài gây chuyện sao? Nhất Nhị Tâm đây mà xem là tên sao? So với tên chó mèo có gì khác nhau chứ, bất quá Đinh Tử đã lên tiếng cũng không có ai dám nói cái gì không phải.
“Tạ Thế tử phi ban tên, nô tỳ chắc chắn sẽ hảo hảo hầu hạ Thế tử cùng Thế tử phi, nhất định không phụ Thế tử phi ban tên.”
Ngô Song lúc này cười nói: “Vẫn là Thế tử có phúc khí a, nhìn bảy nữ tử này xem, thực sự là một so với một tướng mạo càng tốt hơn, bản phi nhìn cũng không muốn dời mắt huống chi là Thế tử gia a, mỗi ngày đều đổi một người để nhìn sợ cũng nhìn không đủ đâu.”
Đinh Tử lại ngoài ý muốn nhìn Ngô Song: “Nguyên lai mẫu phi rất thích các nàng sao, kia rất tốt a, nay ta liền phái người đem các nàng đưa đến chỗ mẫu phi nơi đó, để cho ngài mỗi ngày nhìn một người, mỗi ngày tâm tình đều vô cùng tốt.” Ngươi buồn nôn ta, tốt, ta đem người đưa qua mỗi ngày buồn nôn ngươi, thế nào, ngươi dám đáp ứng sao?
Ngô Song lạnh mặt, nụ cười cứng ngắt nói: “Chỗ Bản phi cũng quá nhiều người hầu hạ, Thế tử phi mới vừa vào Vương phủ không bao lâu, còn có nhiều chỗ chưa quen thuộc, bản phi sao có thể đoạt người Thế tử phi yêu thích đây?”
Đinh Tử chỉ cười, cũng không nói thêm gì nữa, Tĩnh Nhất đến Tĩnh Thất được ban tên xong liền đứng một bên cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, Đinh Tử cùng Ngô Song, Ngô Nguyệt Nga lại nói chuyện một hồi, Ngô Nguyệt Nga liền đỡ Ngô Song ly khai, Đinh Tử nhìn bảy nữ tử, thản nhiên nói: “Trở về Tĩnh Tâm viện đi, có chuyện gì, bản Thế tử phi tự sẽ phái người thông tri cho các ngươi.” Đây là ý nói các nàng không có việc gì thì đừng ra ngoài, ít rước lấy phiền phức, bảy người dịu ngoan vâng dạ ly khai, chờ lúc bảy người ly khai phòng khách, hồng y nữ tử quay đầu lại nhìn bên trong, cùng với sáu người còn lại ly khai, trở về Tĩnh Tâm viện.
Vừa mới ra khỏi Lam Nguyệt viện, Ngô Nguyệt Nga liền nhịn không được cả giận: “Đường cô, ngài sao lại muốn cho Đinh Tử thừa nhận bảy vũ nương này a, hiện tại người cùng ta tranh sủng càng ngày càng nhiều, sau này phiền toái của ta nhất định không ít.”
Ngô Song vỗ vỗ tay Ngô Nguyệt Nga: “Yên tâm, ngươi chỉ cần theo lời của ta mà làm, ở trước mặt Thế tử biểu hiện một mặt ôn nhu rộng lượng của ngươi thì tốt rồi, nam nhân đều thích nữ nhân bao dung như vậy, chờ các nàng đấu đá ầm ĩ, đến lúc đó chọc Lam Thanh Lăng phiền chán, khi đó ngươi chính là người được sủng ái nhất bên người Lam Thanh Lăng.”
Ngô Nguyệt Nga mặc dù còn có chút bất mãn, nhưng sự tình đã như thế, cũng chỉ có thể không hài lòng mà đáp ứng.
Ngô Song cười nhìn Ngô Nguyệt Nga, Ngô Nguyệt Nga so với Đinh Tử thì dễ đối phó hơn nhiều, cũng dễ khống chế hơn, đến lúc đó dùng nàng đối phó Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng càng thêm dễ!
Lúc Lam Thanh Lăng trở lại, đã đến buổi trưa.
Trong phòng Ngọc Du chưa kịp bôi thuốc trên vai Đinh Tử, vết thương trên người Đinh Tử tuy không lớn, nhưng bởi vì ám khí đánh rất nặng nên có chút sâu, bất quá thoa dược hai ba ngày cũng sẽ không có chuyện gì, Hỉ nhi cùng Linh nhi ở gian ngoài coi chừng, vừa nhìn thấy Lam Thanh Lăng trở về lập tức hành lễ.
“Thế tử phi đâu?”
“Hồi Thế tử, Ngọc Du đang bôi thuốc cho Thế tử phi, cần bọn nô tỳ thông báo một chút không?” Nói cho cùng là vết thương trên vai, Lam Thanh Lăng hiện tại đi vào, nhất định sẽ nhìn thấy Đinh Tử lõa thể nửa người.
Lam Thanh Lăng suy nghĩ một chút: “Các ngươi trước chuẩn bị thiện đi, bản Thế tử trước ở chỗ này chờ được rồi.”
Hỉ nhi Linh nhi liếc mắt nhìn nhau, Thế tử cứ như thế chờ tiểu thư? Dù sao thân phận Lam Thanh Lăng không tầm thường, chỉ có người khác chờ hắn, nào có chuyện hắn chờ người khác. Bất quá nghĩ đến bình thường hai người ở chung, Hỉ nhi Linh nhi liền cũng không chú ý cái gì, Thế tử rất sủng ái tiểu thư của các nàng, làm như vậy cũng không có gì đáng trách.
Hỉ nhi vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lam Trác bước vào, sát bên người hai người mà qua, Hỉ nhi không khỏi hừ lạnh một tiếng, Lam Trác có chút không hiểu, trái lại nhìn thấy Linh nhi đi ở phía sau thấp giọng cười quái dị nhìn hắn.
Lam Trác dừng lại nhìn hai người ly khai, vẫn nghĩ không ra nên đi vào phòng, cúi đầu ở bên tai Lam Thanh Lăng nói thầm một chút, Lam Thanh Lăng gật gật đầu, Lam Trác liền xuất môn.
Lúc này bên trong phòng vang lên một chút tiếng động, Đinh Tử cùng Ngọc Du trước sau lần lượt đi ra, Lam Thanh Lăng lập tức đứng dậy kéo Đinh Tử ngồi xuống: “Ta đã phân phó Hỉ nhi các nàng đi xuống chuẩn bị cơm, dù sao cũng bị thương, chảy máu, nàng nên bồi bổ.”
Đinh Tử mím môi cười, chút xíu máu này nàng còn không để vào mắt, bất quá Lam Thanh Lăng để ý như thế, nàng cũng không định cự tuyệt, Đinh Tử vừa mới ngồi xuống, Ngọc Du nhìn trái nhìn phải, chợt cảm thấy có chút xấu hổ, liền len lén ra khỏi phòng, ở bên ngoài coi chừng để ngừa có người đột nhiên xông tới, làm cho các chủ tử xấu hổ.
Lam Thanh Lăng đối với nhãn lực của Ngọc Du từ trước đến nay đều rất hài lòng, rốt cuộc là người Đinh Tử một lòng dạy dỗ, vươn cánh tay liền kéo Đinh Tử lại gần: “Ta nghe nói nàng sáng sớm gặp bảy nữ nhân kia, còn ban tên cho các nàng.” Nói đến đây, giọng Lam Thanh Lăng có chút thấp, hắn tuyệt đối sẽ không cho rằng việc Đinh Tử nhét người vào trong phòng của hắn là chuyện tốt gì, tựa như hắn để ý Đinh Tử, yêu Đinh Tử, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép trong lòng Đinh Tử không yêu hắn mà còn có nam nhân khác, bên người hắn thì càng không cho phép!
Hắn cảm giác Đinh Tử làm như thế chính là không để tâm đến hắn, chuyện này đối với lòng tự trọng của hắn là một đả kích thật lớn, mặc dù hắn đã từng chuẩn bị sẵn sàng, làm cho tâm của Đinh Tử cuối cùng chỉ thuộc về một mình hắn, cũng đã chuẩn bị xong tư tưởng trường kỳ đấu tranh, đáng tiếc lúc sự tình này thật sự phát sinh, hắn vẫn không thể tiếp thu.
Nghe thấy ngữ khí Lam Thanh Lăng không tốt chút nào, Đinh Tử nhẹ giọng nói: “Cho các nàng tên gọi, Tĩnh Nhất, Tĩnh Nhị, Tĩnh Tam, Tĩnh Tứ, Tĩnh Ngũ, Tĩnh Lục cùng Tĩnh Thất, thật dễ gọi, nếu không ta cũng không nhớ được nhiều tên như vậy.”
“…” Lam Thanh Lăng trầm mặc một chút, Đinh Tử có thể thẳng thắn nói cho hắn biết như thế, còn có, tên này nghe mấy lần đều làm cho người ta không nói được lời nào, rõ ràng giống như gọi con mèo con chó, nữ nhân hậu viện nhà ai cũng không có gọi loại tên này, Lam Thanh Lăng nhất thời minh bạch ý tứ Đinh Tử, oán khí trong lòng giảm một ít, thế nhưng trên mặt còn có chút rầu rĩ không vui.
“Một hồi ta chuẩn bị đem Tuyết Bích cùng Tuyết Uyển điều qua đó hầu hạ, sau lại cho Thủy ma ma chọn hai bà tử, rốt cuộc là người Nhị hoàng tử tặng sang đây, cũng không thể quá sơ sót, đến lúc đó có vẻ chúng ta chậm trễ, ta đắc tội không nổi đâu! Aiz…” Đinh Tử tiếp tục nói.
“…” Lam Thanh Lăng nhíu mày, đặt tên bảy vũ nương như vậy, còn đưa đại nha hoàn bên người Lam Thanh Lăng cùng bà tử Lam Nguyệt viện đi hầu hạ, cũng là chiếu cố đúng chỗ, Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử cũng không nói rốt cuộc có thu những người này hay không, việc làm ái muội này càng làm cho người ta không hiểu.
Đinh Tử đưa Tuyết Bích đồng dạng có tâm tư đối với Lam Thanh Lăng qua đó, vậy hãy để cho việc này phức tạp hơn.
Lam Thanh Lăng cúi đầu cười, quả nhiên là phong cách hành sự của Tử nhi của hắn, bảy vũ nương này, cộng thêm Tuyết Bích là đại nha hoàn bên người Lam Thanh Lăng, cộng thêm một biểu muội Ngô Nguyệt Nga, ba nữ nhân thành một vở kịch, chín nữ nhân này còn không biết sẽ ồn ào thành bộ dáng gì nữa đâu, để cho Thủy ma ma chọn cũng nhất định là người Đinh Tử nhìn không vừa mắt, hoặc là có chút vấn đề, đặt những kẻ này cùng một chỗ, có thể có náo nhiệt xem, mà Đinh Tử nhàn nhàn ở sau lưng nhìn, quả thực là quá giả dối a!
Lam Thanh Lăng đột nhiên mở cánh tay ra, trực tiếp đem Đinh Tử ôm trong lòng, môi liền hung hăng chà đạp môi đỏ mọng của Đinh Tử, hai người hôn đến hô hấp bấn loạn, giữa môi Lam Thanh Lăng lại ức chế không được thấp cười ra tiếng.
Đinh Tử phát hiện ở loại chuyện này, nàng càng ngày càng khó chiếm quyền chủ động, thường thường Lam Thanh Lăng lửa nóng kéo đến, nàng liền bị đánh tơi bời, quả thực thật mất thể diện, Đinh Tử đỏ mặt, môi mím thật chặt, cũng không nói gì, rất hiển nhiên tâm tình nàng lúc này chẳng phải tuyệt vời.
Lam Thanh Lăng cố ý bỏ qua bộ dáng Đinh Tử đỏ mặt mím môi giận dỗi, bàn tay to phía sau lưng Đinh Tử hơi động, cuối cùng trực tiếp đặt trước ngực Đinh Tử, mặt Đinh Tử “Phốc” một cái lại đỏ một tầng, vẫn mím chặt môi, ánh mắt có chút chớp động, cuối cùng cảm giác mình ngượng ngùng như vậy thực sự không có mặt mũi gì, tựa đầu vào trước ngực Lam Thanh Lăng không chịu ngẩng đầu lên, tự nhiên cũng không thể để cho hắn nhìn thấy bộ dáng nàng mất mặt.
Lam Thanh Lăng thấp giọng cười, càng lúc càng cảm thấy bộ dạng Đinh Tử lúc này đáng yêu động lòng người, bắt đầu hôn nhẹ lấm tấm theo tóc Đinh Tử rơi xuống phía dưới, lúc dời tới cổ thì trằn trọc xuống, lưu luyến ở trên mặt Đinh Tử không chịu rời đi, không bao lâu, mắt Đinh Tử liền mơ màng tán loạn, hai tay ôm Lam Thanh Lăng, trong mắt mờ mịt sương mù, quả thực câu dẫn nhân tâm đến phát run, mặt Lam Thanh Lăng cũng cấp tốc đỏ lên, hai tay xuất thủ, trực tiếp đánh úp về phía ngực Đinh Tử.
“Thế tử, Thế tử phi, ngọ thiện đã chuẩn bị tốt, hiện tại có khai thiện hay không ạ?” Lúc này thanh âm Hỉ nhi ở ngoài cửa vang lên, thân thể Lam Thanh Lăng nhất thời cứng đờ, ảo não gầm nhẹ một tiếng, hắn thế nào liền quên trước đã phân phó Hỉ nhi, Linh nhi đi xuống chuẩn bị cơm, hiện tại thực sự là mang đá đập chân của mình.
Thân thể Đinh Tử có chút nhũn ra, nghe được thanh âm này cũng sửng sốt, nhìn Lam Thanh Lăng xanh mặt, vẻ mặt cùng bộ dáng phiền muộn, nàng ôm thắt lưng Lam Thanh Lăng ha hả cười rộ lên, tại sao Lam Thanh Lăng phiền muộn, nàng hiểu rõ nên thanh âm có chút vui sướng khi người gặp họa, Lam Thanh Lăng hai mắt híp lại, ôm Đinh Tử hung hăng hôn.
Chờ lúc Lam Thanh Lăng cho Hỉ nhi, Linh nhi vào phòng đưa cơm, sắc mặt hai nha hoàn đều có chút hồng, Ngọc Du ở bên ngoài cũng đã nói các chủ tử đang có việc, không thể vào. Các nàng há có thể không biết hai người đàm sự có đôi khi thân mật, lúc tiến vào, hai người không khỏi liếc trộm một chút, y phục hai vị chủ tử thật đúng là rất chỉnh tề, đến tóc cũng không loạn, chỉ bất quá môi lại thần kỳ hồng, Đinh Tử càng mím chặt môi, trên mặt đỏ hồng, ánh mắt rất mông lung, vừa rồi chắc hẳn thật không phải tâm sự đơn giản như vậy a.
Hỉ nhi Linh nhi nhất thời đỏ mặt, bất quá thấy cảm tình của Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử không bị Ngô Nguyệt Nga cùng bảy nữ tử kia ảnh hưởng thì rất hài lòng, chỉ cần cô gia không thay đổi chân tâm, những nữ nhân kia có nhảy nhót thế nào cũng không việc gì, tiểu thư đều có chiêu đối phó các nàng a!
Ngọ thiện luôn luôn có đồ ăn phong phú nhất, cái gì cá Tây hồ chua ngọt, tôm Long Tỉnh bóc vỏ, dù là thức ăn chay cũng đều cực kỳ chú ý, Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử ngồi đối diện nhau, thập phần yên tĩnh dùng thiện, có lẽ là hai người vừa lăn qua lăn lại như vậy nên hơi đói, khẩu vị hôm nay đều vô cùng tốt, hai người dùng cơm xong, Lam Thanh Lăng khoát tay, phái Hỉ nhi Linh nhi dẫn người thu dọn.
Lam Thanh Lăng vẫn chưa yên tâm ra lệnh: “Thế tử phi bị thương, cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, không có chuyện gì đặc biệt quan trọng như hỏa hoạn thì đừng tới quấy rầy Thế tử phi nghỉ ngơi.”
Tay Hỉ nhi, Linh nhi thu dọn rõ ràng ngừng một cái, trên mặt lại đỏ một vòng, ngẩng đầu nhìn Lam Thanh Lăng trên mặt lạnh như băng, cùng bình thường không có nửa điểm khác biệt, trong lòng lại cười khúc khích một tiếng, tốc độ thu dọn nhanh hơn, sau khi thu dọn sạch sẽ liền mang người cấp tốc ly khai, còn nói cho Ngọc Du canh chừng không cho bất luận kẻ nào tiến vào, hai người cười trộm vai run rẩy ly khai.
Ngọc Du thở dài một tiếng, lại vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm.
Lúc Lam Thanh Lăng cùng Hỉ nhi Linh nhi nói chuyện, Đinh Tử đã quay người vào nội thất, hoàn toàn không muốn ở gian ngoài, chờ hạ nhân thu dọn tốt, Lam Thanh Lăng lúc này mới đi vào, vừa vào phòng liền nhìn thấy Đinh Tử hơi đỏ mặt ngồi uống trà, Lam Thanh Lăng đi qua đề nghị: “Nương tử có muốn tắm rửa một chút hay không?”
Đinh Tử nhíu mày nói: “Hôm nay không ra mồ hôi, buổi tối lại tắm rửa là được.”
Lam Thanh Lăng gật gật đầu nói: “Cũng tốt, sau chúng ta cùng nhau tắm rửa cũng không tệ.”
“Ai nói muốn cùng chàng cùng nhau tắm rửa?”
“Đến lúc đó nương tử không còn khí lực, đương nhiên vi phu phải đến cống hiến sức lực!” lúc Lam Thanh Lăng nói lời này, biểu tình trên mặt vẫn nhàn nhạt, thế nhưng ánh mắt lại rất câu dẫn người.
Mặt Đinh Tử đỏ lên, giận nói: “Chàng…” Nhưng chàng cái gì lại nói không nên lời.
Lam Thanh Lăng đi tới, một phen ôm eo Đinh Tử, xoay người phóng hai bước liền ôm lên giường, Đinh Tử thúc vào ngực Lam Thanh Lăng, buồn thanh nói: “Trời còn chưa có tối đâu.”
Lam Thanh Lăng vẻ mặt ngoài ý muốn: “Nguyên lai nương tử muốn cùng vi phu cùng nhau đến trời tối a!”
Đinh Tử phiền muộn muốn thổ huyết, Lam Thanh Lăng đối với sự tình bên ngoài tính tình vẫn không thay đổi, xuất thủ tàn nhẫn, tính tình lãnh đạm, nhưng vì cái gì đến loại chuyện này liền đặc biệt vô lại đây, quả thực làm cho nàng muốn cắn người!
“Chàng là An Vương Thế tử, làm gương mẫu cho các thiếu niên Đại Tề, sao có thể ban ngày tuyên dâm, đến lúc đó truyền đi đối với thanh danh của chàng không tốt nha.” Đinh Tử vẫn thúc vào ngực Lam Thanh Lăng đang muốn đè xuống nói, thật ra trong lòng Đinh Tử là người rất tùy tính, lúc trước nếu không phải phản kích Mã di nương các nàng, đối với các nàng ác ý hãm hại mà bất mãn thì nàng ngay cả bị coi là bất hiếu cũng không thèm quan tâm.
Nhưng cũng không bao gồm chuyện này đi, nàng cũng không phải quan tâm người khác nói nàng thế nào, thế nhưng sau mỗi lần Hỉ nhi Linh nhi nhìn sắc mặt nàng đỏ hồng, tổng làm cho Đinh Tử có cảm giác không thích hợp trong lòng, vì thế loại sự tình này có thể miễn thì miễn đi, buổi tối… buổi tối cũng không phải không được!
“Làm gương mẫu cái gì chứ, ta có thể thành tấm gương cho thiếu niên Đại Tề ư, nàng tin sao?” Lam Thanh Lăng hừ một tiếng, Đinh Tử hết chỗ nói rồi, ngẩng đầu lại muốn nói cái gì, Lam Thanh Lăng đã nhân cơ hội đè xuống, trực tiếp đem lời của nàng ngăn trong miệng, Đinh Tử chỉ có thể “Ngô” một tiếng, kế tiếp chỉ có cùng Lam Thanh Lăng cùng rơi vào mê loạn.
Chỉ chốc lát ánh mắt Đinh Tử liền một mảnh mơ hồ, trên người Lam Thanh Lăng cũng mạ một tầng sương mù sáng, một giọt mồ hôi trên người hắn rơi vào trên người Đinh Tử, Đinh Tử hình như có thể từ trong mồ hôi ngửi được mùi vị ái muội, theo Lam Thanh Lăng say mê, sa đọa…
Hồng sa trường rũ, phù dung nhan, say ngữ huyễn mộng, mê hoặc nhân tâm!
“Ngô, được rồi… Ta mệt mỏi quá?” Đinh Tử híp mắt, trong mắt hơi nước ẩm ướt, bĩu môi, rất xinh đẹp lại mị hoặc, Lam Thanh Lăng hô hấp căng thẳng, Đinh Tử sửng sốt một chút, trực tiếp đưa tay chống vai Lam Thanh Lăng, “Tướng công, ta mệt quá a, hiện tại giờ gì?” Nam nhân trên phương diện này thực sự quá tốt, Đinh Tử cảm thấy nàng tựa hồ cũng ngất xỉu một lần, Lam Thanh Lăng vì sao còn có khí lực cùng tinh lực như thế a?
Lam Thanh Lăng nhìn Đinh Tử thật sự không còn khí lực gì, hít sâu một hơi nói: “Sắp đến giờ Dậu.”
“Đã trễ thế này, nguy rồi, qua bữa tối a!” Nói cách khác các nàng từ sau ngọ thiện làm đến lúc này, mặc dù này cũng bao gồm giữa lúc đó hai người có ngủ một hồi, nhưng đây cũng quá… quá cái gì kia đi, hai người các nàng … thậm chí ngay cả bữa tối đều bỏ lỡ, truyền đi có phần quá kỳ cục, Đinh Tử thở dài.
“Tử nhi trước đây cũng mặc kệ mấy lời nói bên ngoài, bây giờ sao lại sợ hãi người ta nói gì như thế?” Lam Thanh Lăng bất mãn nói thầm.
Đinh Tử tức giận vươn ngón tay đâm đâm vào vòm ngực trần của Lam Thanh Lăng: “Vậy làm sao giống nhau, chuyện này cùng những chuyện trước kia ta làm không giống nhau, chàng… chàng, ta hỏi chàng cái này có gì tốt?”
Lam Thanh Lăng nắm chặt tay Đinh Tử, còn thuận tay sờ soạng một chút, nhìn ánh mắt Đinh Tử tóe hỏa mới dừng tay, kéo Đinh Tử ôm vào trong ngực: “Điều này nói rõ vi phu yêu nàng a, lời nói bên ngoài đều vì đố kị nàng, Tử nhi không nên xấu hổ, mặc dù nàng như vậy vi phu nhìn tâm càng ngứa khó nhịn, bất quá đối với ngoại nhân không nên như vậy, nàng dù thế nào đi nữa, vi phu thích là được rồi.”
Đinh Tử hừ một tiếng, khóe miệng lại không thể ức chế cong lên.
Lam Thanh Lăng thấy Đinh Tử không nói lời nào, nâng nàng dậy mặc áo cho nàng, lại khoác ngoại sam vào, Đinh Tử tùy ý Lam Thanh Lăng phục vụ, dù sao nàng bây giờ không còn khí lực gì. Hai người đơn giản chỉnh trang, Lam Thanh Lăng cho người bưng đồ ăn lên, hai người ăn bữa tối, Lam Thanh Lăng lại để cho người chuẩn bị nước nóng, làm cho Hỉ nhi các nàng không cần hầu hạ, Lam Thanh Lăng tự mình ôm Đinh Tử tắm rửa.
Đinh Tử toàn thân trần trụi dựa vào lồng ngực dày rộng của Lam Thanh Lăng cũng đồng dạng không mảnh vải, trên người không cần rửa đều hồng thành một mảnh, aizz, nghĩ đến Lam Thanh Lăng cứng mềm không ăn, cố nài nỉ tuyên bố hầu hạ nàng tắm rửa, Đinh Tử quẫn không thể làm gì, đối với hắn thật không có cách nào.
“Tử nhi, lực tay vi phu rất tốt sao?” Lam Thanh Lăng ở phía sau nhẹ giọng hỏi, Đinh Tử nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không quay đầu lại.
Lam Thanh Lăng cong môi cười, chờ lúc Đinh Tử phát hiện, tay kia của Lam Thanh Lăng đã không thành thật một hồi lâu.
Đinh Tử muốn cự tuyệt, muốn phẫn nộ cự tuyệt, muốn ầm ĩ chỉ trích Lam Thanh Lăng, cuối cùng nàng cái gì cũng không có làm, bởi vì nàng cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận một việc, ở loại chuyện này, ngươi cùng nam nhân giảng đạo lý căn bản nói không thông, đừng nói nam nhân này thương ngươi bao nhiêu, sủng ngươi thế nào, đến loại thời gian này hắn tức khắc biến thành sói đói, khi sói đói bụng, ngươi dám cùng chúng nói đạo đức cái gì a, quả thực là nói không thông!
Còn nữa, Đinh Tử không phải lần đầu tiên, thân thể ít xuất hiện loại khó chịu ban đầu, Đinh Tử ngửa đầu thở dài, giữa mũi nghe thấy được đều là khí tức nam tính trên người Lam Thanh Lăng, trong lòng lại lần nữa “Bang bang” nhảy lên.
Kỳ thực, trong lòng nàng cũng chẳng phải chán ghét, mỗi lần nhìn thấy Lam Thanh Lăng vì nàng điên cuồng, nàng vui vẻ nhiều hơn, nàng nghĩ nàng cũng có lòng hư vinh, có một người nam nhân nguyện ý vì nàng như vậy, có nam nhân ưu tú như vậy vì nàng, nàng dần dần có loại cảm giác thỏa mãn, càng hy vọng loại cảm giác này vĩnh viễn sẽ không biến mất!
Lam Thanh Lăng lau khô thân thể hai người, ôm Đinh Tử trở lại trên giường, ái muội thăng cấp, hai người cảm thụ được, cảnh xuân vô hạn!
Ngày thứ hai, Đinh Tử thân thể mệt mỏi không muốn đứng dậy, Lam Thanh Lăng trên mặt lộ ra mấy phần lo lắng, thế nhưng thần thái trên mặt nửa điểm áy náy cũng không có, Đinh Tử không muốn cùng hắn tính toán chuyện này, chỉ gọi Ngọc Du tới xoa bóp thắt lưng cho nàng, được Lam Thanh Lăng ân cần hầu hạ dùng qua đồ ăn sáng, đưa Lam Thanh Lăng ra cửa, liền trở lại nội gian chuẩn bị ngủ bù, ngày hôm qua nàng thế nhưng bị giằng co hơn nửa đêm.
Nhưng mà vừa mới về tới Lam Nguyệt viện, liền nhìn thấy Tuyết Bích, Tuyết Uyển theo thất Tĩnh vừa đến vấn an Đinh Tử, Đinh Tử chau mày, bảy người này thật xem bản thân đã là nữ nhân của Lam Thanh Lăng mà tới làm việc.
Đinh Tử cũng chú ý tới trong mấy người đó có vài ánh mắt nhìn nàng mang theo một tia quỷ dị, trước đây Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử dùng qua bữa tối, không có chuyện gì đều thích ở trong viện đi dạo vài vòng, ngày hôm qua cửa phòng đóng chặt căn bản không xuất môn, những người này há có thể không biết Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử ở trong phòng làm cái gì sao?
Bảy người các nàng vừa vào phủ, Đinh Tử liền quấn quít lấy Thế tử gia như thế, cũng có ý thức nguy cơ, chẳng lẽ An Vương Thế tử đối với nàng thật sự động tâm, những người này không thể không nghĩ như vậy. Kỳ thực bất luận Lam Thanh Lăng nghĩ thế nào, các nàng đều phải canh giữ ở An Vương phủ, các nàng đã bị đưa tặng thì chính là vì được Lam Thanh Lăng thích mà tồn tại.
Đinh Tử ánh mắt xoay chuyển: “Các ngươi cũng thật có lòng, bất quá bản Thế tử phi thật không có chú ý chuyện này, các ngươi sau này ở trong sân đợi là được, cũng không phải chuyện khẩn yếu nhất.”
“Ái chà, Thất Tĩnh bảy người thật đúng là hiểu lễ phép a, so với ta qua đây còn sớm hơn.” Ngô Nguyệt Nga mang theo nha hoàn, tay che miệng cười nói, Đinh Tử mắt lạnh đảo qua, trực tiếp vào phòng khách, bây giờ lập tức trở về phòng sợ là không được.
Ngô Nguyệt Nga cùng mấy người Thất Tĩnh trực tiếp theo Đinh Tử đi tới phòng khách, vừa mới vào ngồi, Ngô Nguyệt Nga liền cười nói: “Hôm qua biểu ca trở về vẫn không lộ diện, không biết đã xảy ra chuyện gì, làm biểu muội thật đúng là lo lắng, biểu tẩu có biết không?”
Ngô Nguyệt Nga nói lời này, sợ rằng hiện ở trong phủ, cũng không ai không biết hôm qua Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử hành sự, đã truyền ra, Đinh Tử càng không có gì che giấu: “Tướng công cả ngày vì công sự vất vả, thân thể tất nhiên mệt mỏi, trở lại trong viện chính mình tự nhiên làm chuyện mình thích.”
Ngô Nguyệt Nga sửng sốt, trên mặt không khỏi hơi phiếm hồng, biểu tình có chút vặn vẹo nói: “Biểu tẩu, tẩu thế là An Vương Thế tử phi a, có một số việc sợ là không nên nói với người ta đi, tẩu thế nào… nói, nói tẩu cùng biểu ca …” Ngô Nguyệt Nga ánh mắt lạnh lùng, ban ngày tuyên dâm, câu dẫn nam nhân mình không buông tay, đây chính là chuyện tiện thiếp, kỹ nữ trong kỹ viện mới làm được, chính thê nên có bộ dáng chính thê, nên đoan trang lấy tất cả lễ làm gốc!
Đinh Tử nghi hoặc nhìn Ngô Nguyệt Nga: “A, chẳng lẽ biểu ca ngươi bởi vì mệt nhọc ngủ nhiều một chút, ta là thê tử cũng nói không thể? Này là nói thế nào, hôm qua a, biểu muội kỳ thực có lẽ cũng nghe nói đi, chuyện Lâm Vương gia hiện tại náo rất dữ, Hoàng thượng thập phần nổi giận, hiện tại cả triều văn võ lúc lên triều cũng không dám thở mạnh một chút. Thế tử là thần tử, tự nhiên cũng muốn vì quân phân ưu, trong khoảng thời gian này trong triều điều tra quan viên trước đây cùng Lâm Vương gia lui tới gần, Thế tử luôn luôn bận rộn. Việc này làm nhiều liền dễ mệt, Thế tử trở lại liền có một chút mệt mỏi, liền ngủ, ta là thê tử vốn nên hầu hạ bên người, sợ hắn lạnh nóng bưng trà dâng nước, biểu muội chẳng lẽ cảm thấy ta như vậy không đúng?”
Ngô Nguyệt Nga rõ ràng mắc nghẹn, biết rõ không phải có chuyện như vậy lại không thể phản bác, người ta ở trong phòng làm cái gì, tất cả đều là những người này nghĩ ra, rốt cuộc thế nào ai cũng không biết, cũng không phải tùy Đinh Tử nói sao?
Hơn nữa chuyện đại sự triều đình, lại là chuyện Lâm Vương mưu nghịch, hiện người kinh thành đối với lần này đều nói năng thận trọng, chỉ sợ nói nhiều, người khác sẽ liên tưởng bản thân có ý mưu phản, tội liên đới.
Đinh Tử lại không nhìn Ngô Nguyệt Nga nữa, trái lại hướng về phía Thất Tĩnh vừa đến cười lên, nụ cười kia rất hữu hảo rất hoàn mỹ, bảy người Thất Tĩnh nhìn thấy bỗng có dự cảm bất hảo.
Đinh Tử cười nhạt, vốn nàng còn muốn một lần xử lý bảy người này cùng Ngô Nguyệt Nga, việc này không thể lập tức đi làm, đối phó Ngô Song cũng không thể nóng lòng nhất thời, bất quá nhìn thấy Ngô Nguyệt Nga nói chuyện càng ngày càng tiện miệng, tất nhiên là bị Ngô Song ám thị, hoặc là nói cái gì, nàng cũng tức giận không sao hiếu khách nổi.
Ngô Song ỷ vào chưởng quản nội viện An Vương phủ mới có thể kiêu ngạo như thế, nếu chuyện này không đúng sự thật, nàng còn dư lại cái gì? Chính yếu chính là, Đinh Tử vẫn rất để ý nguyên nhân cái chết của cố An Vương chính phi, nàng vẫn cảm thấy việc này có thể có liên quan tới Ngô Song, mặc dù An Vương phi chết là tự sát, nàng cũng muốn làm rõ ràng chân tướng.
Điểm này, Lam Thanh Lăng mặc dù chưa nói, nhưng cũng thập phần quan tâm!
“Bảy người các ngươi lúc trước ở trên Thịnh Vinh điện múa, bản Thế tử phi cũng xem qua, thực sự vô cùng tốt. Các ngươi cũng không hổ là được hoàng cung Nam Thái dạy dỗ, lúc trước đều tứ cho An Vương phủ chúng ta, bản Thế tử phi còn cảm thấy có chút quá mức đoạt thứ người khác yêu thích, thua thiệt Nhị hoàng tử.”
Bảy người kia hai mặt nhìn lẫn nhau, không biết Đinh Tử nói những cái này để làm gì, đều cảm giác nàng có chút lai giả bất thiện, nhân tiện nói: “Nô tỳ đã vào An Vương phủ, đã là người của An Vương phủ, bọn nô tỳ nghe theo Thế tử phi sai bảo.” Nói chuyện chính là Tĩnh Lục mặc áo lam, tướng mạo nàng nhạt nhòa hơn mấy người khác, nhưng lại quen nhìn ánh mắt người khác.
Đinh Tử mỉm cười, các Tĩnh còn lại đều nói: “Tĩnh Lục nói phải, tất cả chúng ta toàn nghe Thế tử phi phân phó, chắc chắn sẽ hầu hạ tốt Thế tử cùng Thế tử phi.” Tĩnh Nhất là người lớn tuổi nhất trong bảy người, cũng là người nhan sắc tốt nhất, mặt mày đều là phong tình, lúc đi lại vòng eo đong đưa, ngươi sẽ lo lắng nàng với vòng eo nhỏ nhắn vừa nắm chặt sẽ gãy hay không, có thể thấy được tư thái cao bao nhiêu, rất mê người.
“Các ngươi đã nói như vậy, bản Thế tử phi cũng không nói thêm cái gì, các ngươi nhận thức rõ vị trí của mình ở nơi nào, cách làm người thông minh. Bản Thế tử phi biết các ngươi lấy vũ thành danh, ở An Vương phủ a, trưởng bối không nhiều, trong ngày thường luôn luôn vắng ngắt, Hoàng thượng cùng Nam Thái nhị hoàng tử lúc trước tặng các ngươi vào vương phủ, cũng là do vũ kỹ của các ngươi, lấy thân phận ‘Vũ nương’ tặng vào, bản Thế tử phi cũng không thể quá mức chậm trễ ủy khuất các ngươi, bản Thế tử phi kỳ thực gần đây một mực nghĩ nên làm như thế nào, hiện tại cũng có một biện pháp có thể phát triển sở trường của các ngươi.” Đinh Tử nói làm cho người ta không hiểu, Ngô Nguyệt Nga cũng bình tĩnh, mím môi, hoàn toàn nghĩ không ra nguyên cớ.
Đinh Tử nhợt nhạt cười: “Không đến mười ngày nữa, bản Thế tử phi nhất định phải làm cho An Vương phủ này vô cùng náo nhiệt, các ngươi cũng có thể bởi vậy phát huy sở trường, vật tẫn kỳ dụng, điểm này các ngươi yên tâm, đi về trước đi, đến lúc đó bản Thế tử phi nhất định sẽ thông báo cho các ngươi.”
Nói nửa ngày một đống lời dẫn, mà thực chất cái gì cũng chưa nói, bảy người cùng Ngô Nguyệt Nga bị mê hoặc, trong lòng ngứa ngáy, nhưng hỏi thế nào Đinh Tử cũng không nói, mọi người bất đắc dĩ chỉ có trở về.
Ngô Nguyệt Nga ra khỏi Lam Nguyệt viện lại trực tiếp đi An viện, Ngô Song nghe Đinh Tử nói xong, cũng rất nghi hoặc, nhưng nghĩ Đinh Tử cũng làm không ra cái trò chơi gì, bảy người kia lại do Hoàng thượng ban cho Lam Thanh Lăng, cuối cùng Đinh Tử không thu người, cũng là đối với Hoàng thượng bất kính, việc này Đinh Tử thế nào cũng từ chối không được, Ngô Song cũng không tin Đinh Tử có thể có bản lĩnh gì, đem chuyện này đẩy ra ngoài!
Vì thế sau đó Đinh Tử liền dẫn Hỉ nhi Linh nhi thu xếp, thỉnh thoảng làm cho Thủy ma ma ra ngoài đi tìm gánh hát trong thành trao đổi, trong phủ Đinh Tử kêu công tượng, bắt đầu ở tiền viện An Vương phủ tìm khoảnh đất trống dựng lên khán đài, Ngô Song nghe vốn muốn đi ra ngoài khiển trách một phen, lại nhanh trí khẽ động, trái lại mỗi ngày tính phí Đinh Tử sử dụng, nhìn Đinh Tử mỗi một ngày chi càng nhiều, bà ta càng cười thoải mái!
Đinh Tử tuy là Thế tử phi, thế nhưng tất cả đều là chi phí của An Vương phủ, đều từ trong tay Ngô Song thông qua, Ngô Song nhìn sổ sách, trong lòng lạnh lùng cười, lần này Đinh Tử thế nhưng chính mình tìm chỗ khó!
Sau mười ngày, sân khấu kịch được dựng lên, Đinh Tử tìm đến gánh hát, mỗi ngày dựng lều kéo một đống nha hoàn bà tử Lam Nguyệt viện trong lúc rảnh rỗi xem cuộc vui. Thất Tĩnh đến đây vừa đúng một tuần, bảy ngày, bảy người, Đinh Tử cũng đúng theo như lời nàng nói, cái gọi là vật tẫn kỳ dụng, chính là làm cho các nàng cùng gánh hát xen kẽ biểu diễn, đây là đem các nàng như con hát mà dùng, cũng như trước xem các nàng là vũ nương, căn bản không có thừa nhận bọn họ.
Hành vi như vậy nhất thời bị bảy người bất mãn, nhưng lúc tìm tới Đinh Tử, Đinh Tử chỉ một câu liền đem các nàng ngăn chặn: “Lúc trước Nhị hoàng tử chẳng lẽ không phải lấy thân phận vũ nương đem các ngươi đưa đến An Vương phủ, cho các ngươi vì Thế tử phi múa một khúc, vì sao không thể?”
Đinh Tử cũng không có hưởng thụ một mình, mỗi ngày trước khi An Vương gia cùng Lam Thanh Lăng xuất phủ, mời An Vương gia cùng Lam Thanh Lăng hạ triều sau khi trở về hồi phủ xem ca khúc, An Vương gia thường xuyên trưng cái mặt lạnh, mắng Đinh Tử không hiểu chính sự, Đinh Tử chỉ cười nói: “Phụ vương, trong phủ nhân khẩu quá ít, con dâu cảm thấy trong An Vương phủ quá mức yên tĩnh, mẫu phi vội vàng như thế ở vương phủ cũng là mệt tâm, mẫu phi ngoài miệng không nói, chúng ta là tiểu bối cũng không thể làm như nhìn không thấy, không để ý tới a. Vì thế con dâu thầm nghĩ, không bằng ở trong phủ dựng đài, mời gánh hát, vừa lúc Hoàng thượng ban vũ nương cho phủ cũng có thể cùng nhau biểu diễn một chút, cũng có thể làm cho mẫu phi thả lỏng hài lòng một chút, lại nói tiếp, con dâu được hưởng theo vinh quang mẫu phi. Bất quá con dâu thực nghĩ đến phụ vương ngài cùng tướng công ngày ngày làm lụng vất vả quốc gia đại sự, hạ triều trở về thường thường soi đèn đêm nghĩ đại sự trong triều, thật không dễ dàng, trong phủ này không có việc gì thả lỏng một chút nhất chính là hai người. Liền không phải là vì mẫu phi, con dâu cũng muốn phụ vương cùng tướng công ở thời gian nhàn hạ nhẹ nhàng một chút, như vậy hai người cũng có thể có nhiều khí lực hơn giúp đỡ Hoàng thượng xử lý quốc gia đại sự a.”
Đinh Tử nói thập phần ủy khuất, lại có đủ lý do, người ta làm nhiều việc, nhưng tất cả điểm xuất phát đều là vì ngươi, thế nào lại nói người ta không hiểu chính sự, chẳng lẽ hiếu thuận trưởng bối, phụ thân ngươi còn giáo huấn nói không hiểu chính sự sao?
Sau đó Đinh Tử nhìn An Vương gia đen mặt, xoay người nhảy lên ngựa chuẩn bị giơ roi phóng đi, Lam Thanh Lăng cười nhẹ một tiếng: “Làm tốt a!” Lam Thanh Lăng nhìn An Vương gia tức giận, trong lòng liền thoải mái, lúc này cười khen một tiếng, cũng ngồi trên lưng ngựa, phụ tử hai người hướng về phương hướng hoàng cung mà đi.
Đinh Tử lắc đầu thở dài, phía sau còn có một đám người hầu, Đinh Tử nghi ngờ nói: “Hỉ nhi Linh nhi các ngươi nói, bản Thế tử phi làm không đúng sao, phụ thân người đây là sinh khí sao? Chẳng lẽ ta không nên tìm niềm vui cho người như vậy sao?”
Hỉ nhi Linh nhi mím môi, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng lại nói: “Thế tử phi làm đúng, An Vương gia trong lòng nhất định là thích con dâu hiếu thuận như Thế tử phi vậy, chỉ là ngoài miệng khó mà nói thôi!”
“Bản Thế tử phi cũng cảm thấy vậy!” Đinh Tử gật gật đầu, khoát tay chặn lại, “Bày sân khấu, xem cuộc vui đi.”
Đinh Tử dựng lều, bên trong còn bày nhuyễn tháp, có đôi khi nhìn nhìn liền ngủ, mà lại không cho người tan trở về phòng nghỉ ngơi, đương nhiên Đinh Tử mỗi ngày ngoại trừ mời An Vương cùng Lam Thanh Lăng, còn có thể cho Hỉ nhi đi mời Ngô Song qua đây, Ngô Song trong lòng có mưu tính khác đương nhiên là sẽ không theo Đinh Tử cùng hành sự, bằng không đến lúc đó sẽ gọi là thông đồng làm bậy.
Nhưng thật ra Ngô Nguyệt Nga cũng đến xem qua hai lần, lần thứ nhất đến, Đinh Tử đều oa ở trên nhuyễn tháp ngủ, nàng ta xem một hồi còn cảm thấy mới mẻ, nhìn hai ba tuồng sẽ không thú vị, lại không ai bồi nói chuyện phiếm, tự nhiên cũng không thú vị ly khai, mà Đinh Tử mỗi ngày nhìn tuồng ngủ ngon, vẫn như trước dựng đài xem cuộc vui, cũng không biết sân khấu kịch này rốt cuộc là làm cho ai, tiền bạc kia giống như nước chảy ra, Ngô Song bà ta cũng không hỏi đến chút nào.
Nửa tháng sau, Ngô Song kiểm toán, lập tức giận mắng quản sự tháng này chi tiêu quá lớn, quản sự kia lại nói đây cũng là bởi vì Thế tử phi dựng sân khấu kịch hao tài tốn của gây ra, Ngô Song vừa nghe đành phải chuyển hướng đến Lam Nguyệt viện hưng sư vấn tội!
Lúc này Đinh Tử ngồi ở phòng khách, Hỉ nhi đi tới nói: “Tiểu thư, Ngô Song mang theo quản sự phòng thu chi, còn có hai hạ nhân đi tới, biểu hiện trên mặt rất bất thiện.”
Đinh Tử tuyệt không ngoài ý muốn, trái lại vẻ mặt tươi cười nói: “Ta chính là chờ nàng đến kiếm chuyện!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook