Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Chương 136: Nghiệt nợ

Từ thư phòng An viện đi ra, Đinh Tử có thể rõ ràng cảm giác được tâm tình Lam Thanh Lăng rất không tốt. Loại áp suất thấp này ngay cả các nha hoàn, bà tử của Lam Nguyệt viện đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không dám có nửa điểm sai lầm nào để bị tội, bởi vì trước đây khi tâm tình Thế tử không tốt mà phạm lỗi thì cơ bản đều không có hảo trái cây gì để ăn.

Đinh Tử không có lập tức đi hỏi nguyên nhân tâm tình Lam Thanh Lăng không tốt. Nàng mơ hồ biết chuyện phát sinh năm đó cùng việc Lam Thanh Lăng rời nhà trốn đi đến biên quan giết địch có liên quan: Là cái gì có thể làm cho một hài tử mới mấy tuổi thà tình nguyện chết ở chiến trường cũng không muốn ở vương phủ làm một Thế tử kim tôn ngọc quý? Chỉ sợ việc này không phải đôi lời nói là có thể rõ ràng.

Trở lại Lam Nguyệt viện, Lam Thanh Lăng vẫn trầm mặc cầm sách nhìn thế nhưng Đinh Tử lại phát hiện từ sau khi trở về Lam Thanh Lăng một tờ cũng đọc không xong, rõ ràng không phải muốn đọc sách. Đinh Tử suy tư mãi, âm thầm nghĩ: Nếu không thì trực tiếp uy mấy viên khống chế tâm thần đan để trực tiếp hỏi rõ ràng được rồi! Nhưng Đinh Tử lập tức lại bỏ ý niệm này đi, Lam Thanh Lăng cũng không phải người không hề có quan hệ gì với nàng, dù sau đó hắn không phát hiện không hỏi nàng, Đinh Tử cũng sẽ cảm giác mình quá đáng.

Nhưng mà Lam Thanh Lăng như vậy, không thể không làm cho Đinh Tử nóng vội, cũng thật tò mò đoạn quá khứ kia. Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, quá khứ thống khổ a…

Tiếng than nhẹ này cắt ngang Lam Thanh Lăng đang hồn du thiên ngoại, hắn thấy Đinh Tử cúi đầu đùa nghịch dược thảo của nàng. Lam Thanh Lăng đứng lên, bình thường Đinh Tử rất nhạy bén nhưng lúc này lại không phát hiện, khóe miệng Lam Thanh Lăng nhẹ nhàng cong, vươn tay cánh tay chậm rãi vòng qua vai Đinh Tử, muốn ôm nàng vào lòng. Đinh Tử sửng sốt muốn đưa tay đẩy công kích ra, nhưng khi nghe thấy hương vị thảo dược nhàn nhạt lẫn vào cùng hương cỏ xanh trên người Lam Thanh Lăng, nàng lập tức an tĩnh lại.

Đinh Tử có đôi khi thích nghịch dược thảo nên vì tiếp xúc với nàng nên trên người Lam Thanh Lăng mới có hai mùi hương kỳ dị lẫn vào cùng một chỗ như vậy.

Lam Thanh Lăng cúi đầu, quyến luyến hôn hít nhẹ trên cái gáy trắng nõn của Đinh Tử, giọng nam trầm thấp nói: “Hắn hỏi ta chuyện của nàng, ta cự tuyệt theo bản năng, sau đó chuyện rùm beng lên.”

Đinh Tử biết người này là ai, đơn giản chính là An Vương gi. Người tính tình lãnh đạm có như Lam Thanh Lăng, căn bản sẽ không để ở trong lòng người mà hắn hoàn toàn không để ý, nhìn không vừa mắt trực tiếp đánh phế hoặc giết chết hoặc không nhìn. Đinh Tử không nói gì chỉ chờ Lam Thanh Lăng chậm rãi chỉnh lý suy nghĩ của mình.

Không biết qua bao lâu, Lam Thanh Lăng nhẹ nhàng hôn lên vai Đinh Tử rồi hướng đến môi của nàng, Đinh Tử nóng bỏng đáp lại. Nếu là trước đây thì nàng cũng không đáp lại được, nhưng nàng phát hiện thân thể Lam Thanh Lăng đang run rẩy: Hắn tựa hồ hết sức thống khổ, nếu việc đáp lại này có thể làm cho hắn khôi phục bình tĩnh thì cũng không phải là không thể.

Nhưng lúc hai người triền miên hôn tới trên giường, đúng lúc tay Lam Thanh Lăng mở ngoại sam của Đinh Tử, đột nhiên phục hồi tinh thần lại rồi ngừng tay, ôm Đinh Tử không buông tay, cả người run rẩy kịch liệt. Đinh Tử ôm chặt lấy Lam Thanh Lăng: “Thanh Lăng, ta ở bên cạnh chàng đây, chàng làm sao vậy?”

Lam Thanh Lăng một chút cũng không vì vậy mà phục hồi tinh thần lại, trái lại run lợi hại hơn: “Đừng rời bỏ ta, đừng rời xa ta…”

“Không bao giờ, chúng ta là phu thê, ta sẽ không rời bỏ chàng, vĩnh viễn không sẽ rời xa chàng!” Đinh Tử vẫn nghiêm túc cam đoan, không biết qua bao lâu thì Lam Thanh Lăng trầm mặc xuống, đầu đặt ở bên tai Đinh Tử, yếu đuối tựa vào như nai con bị thương, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng.

Điều này làm cho lòng Đinh Tử co rút đau đớn, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Lam Thanh Lăng, ngay cả Đinh Tử cũng không nghĩ tới nàng đang ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve hắn.

Sau một hồi…

“Ta… Lúc trước ta rời nhà đi là để chạy thoát thân…” Lam Thanh Lăng thấp giọng nói, Đinh Tử nghe mà trong lòng căng thẳng. Trong đầu nàng cấp tốc chuyển biến nhiều loại mạch suy nghĩ, Lam Thanh Lăng thân là An Vương Thế tử, số người có thể buộc hắn chạy thoát thân cực ít.

Là Hoàng thượng sao? Bởi vì kiêng dè binh quyền của An Vương gia, vì thế hãm hại Lam Thanh Lăng? Đinh Tử ngẫm lại lại lắc đầu, không nói trước đây tiến cung mấy lần Hoàng thượng mặc dù đối với Lam Thanh Lăng không phải đặc biệt nhiệt tình, nhưng cũng không giống như lãnh huyết vô tình muốn giết hắn. Còn nữa, cho dù Hoàng thượng muốn động, hắn cũng phải xem Thái hậu có đồng ý hay không. Tuy nói Đại Tề này đều là Hoàng thượng làm chủ, nhưng có mẫu thân như Thái hậu, hắn cũng không thể không suy nghĩ thêm một chút, khả năng Hoàng thượng bức bách Lam Thanh Lăng cũng không phải cao.

Cho dù người trên triều đình có thù oán cùng An Vương gia, hoặc là nhìn An Vương phủ như khối thịt mỡ, tỷ như Lâm Vương gia, Ninh vương gia, hoặc là ngũ đại Hậu phủ cùng những tướng môn gia khác, nhưng này loại khả năng lại không thể không cân nhắc. Loại ý nghĩ này bọn họ có lẽ sẽ có, nhưng không nên đơn giản thực hiện mới phải, nếu không tội ám sát hoàng thân cũng không nhỏ, dù là loại người quyền mưu như Lâm Vương gia cũng không gánh tội nổi. Lúc đó Ninh vương gia so với Lam Thanh Lăng cũng lớn hơn không được bao nhiêu, khả năng cũng không lớn, ngũ đại Hậu phủ cùng Tướng môn phủ, dù không hướng về phía Lam Thanh Lăng thì luôn muốn hướng về phía An Vương gia – vương gia tay cầm trọng binh này đi, đây là muốn chết sao?

Nhưng nếu từ một phương diện khác mà nói, An Vương phủ này chỉ có hai con nối dõi: Một là Lam Thanh Lăng, một chính là Lam Thanh Nhiên. Lúc đó nếu Lam Thanh Lăng chết, dù cho hoàng gia không thừa nhận kế thất Ngô Song làm vương phi nhưng An Vương gia không có con nối dõi kế thừa An Vương phủ, nếu các đại thần vì An Vương gia vô hậu mà dâng thư xin chỉ thị thì chính là lúc Ngô Song thượng vị, Lam Thanh Nhiên kế thừa vị trí An Vương Thế tử.

Nghĩ như vậy… trong lòng Đinh Tử đầy lãnh ý, lúc đó Lam Thanh Lăng là hài tử mới mấy tuổi thế mà Ngô Song lại dám hạ thủ? Thế nhưng về phương diện khác Đinh Tử cũng không thể không thừa nhận, ở lúc Lam Thanh Lăng tuổi nhỏ mà hạ thủ thì tốt hơn là đợi hắn trưởng thành như hiện tại rất nhiều.

Cứ nhìn tốc độ trưởng thành những năm gần đây của Lam Thanh Lăng mà xem. Không! Chính là từ khi vừa mới bắt đầu, Đinh Tử cũng không có chân chính hiểu biết thế lực của Lam Thanh Lăng, hiện tại Ngô Song muốn lật đổ Lam Thanh Lăng khỏi Thế tử vị là cực kỳ không dễ dàng.

Trừ phi Lam Thanh Lăng chết bất đắc kỳ tử hoặc là hắn phạm cái tội tày trời gì, nếu không thì dù An Vương gia hạ lệnh, hoặc là Hoàng thượng hạ thánh chỉ thì cũng tuyệt đối không thể đơn giản cướp đoạt Thế tử vị của Lam Thanh Lăng. Hoàng thượng mặc dù quyền cao chức trọng thế nhưng hắn luôn phải cố kỵ danh tiếng của mình, tưởng thưởng hay trừng phạt còn có một dòng họ hoàng thất trấn thủ.

Cho nên lúc đó nếu Ngô Song động thủ thì đó chính là khoảng thời gian vô cùng tốt. Nếu thật sự là như thế thì Lam Thanh Lăng đã phải chịu bao nhiêu thống khổ cũng có thể nghĩ.

“Mẫu phi là một người rất rộng rãi, cũng là một người rất rộng lượng. Mặc dù ta không thể từ trên người bà cảm nhận được tình thương của mẹ, thế nhưng trong phủ mỗi hạ nhân nhìn thấy bà đều khen. Hồi bé ta đều ở trong Lam Nguyệt viện do Thủy ma ma chiếu cố cùng giáo dục. Lúc đó Thủy ma ma đối xử với ta cũng không khác gì nàng đối xử với đệ đệ mình vậy. Dù có người không hài lòng nhưng nàng là ma ma hồi môn mẫu thân mang đến, ở trong phủ ngay cả phụ vương cũng phải cho nàng mấy phần mặt mũi, hơn nữa ta tuổi nhỏ cần người chiếu cố nên cũng không có ai nói cái gì. Bất quá hết thảy những điều này từ lúc Ngô Song vào cửa liền bị đánh vỡ.”

“Dựa theo thời gian nàng vào cửa, Lam Thanh Nhiên là không đủ tháng sinh ra, thế nhưng người sáng suốt đều rất rõ ràng lý do nàng được thú vào. Ta tuổi còn nhỏ, Thủy ma ma mặc dù ghi hận Ngô Song nhưng cũng không tiện nói chuyện riêng của trưởng bối với ta. Ngô Song từ nhỏ đối với ta rất tốt, tựa như mẹ con thân sinh, bà ta cũng thường xuyên cùng ta nói về chuyện lý thú từ nhỏ đến lớn của mẫu thân, ôn nhu như một trưởng bối hiền lành. Vì thế Thủy ma ma thường xuyên ở bên tai ta lải nhải nàng không phải người tốt, nhưng lúc ấy ta cũng chưa từng để ý qua, chỉ cho rằng Thủy ma ma lo lắng quá độ.”

“Theo tuổi tác chậm rãi tăng trưởng, nam hài tử đều là tranh cường háo thắng, ta cùng với Lam Thanh Nhiên tự nhiên cũng là như thế, nhưng mỗi lần xảy ra sai lầm gì, Ngô Song chỉ răn dạy Lam Thanh Nhiên, trái lại với ta sủng ái có thừa. Ta càng cảm thấy dì có thể so với mẹ ruột tốt hơn, phụ thân cũng càng ngày càng tín nhiệm Ngô Song, chuyện giáo dục ta cùng với Lam Thanh Nhiên cùng chuyện trong phủ, bắt đầu toàn quyền giao cho Ngô Song đến xử lý.”

“Vốn tất cả đều là bình yên vô sự, dù ta cùng với Lam Thanh Nhiên tranh đoạt thế nào, chung quy chỉ là tranh cãi ầm ĩ giữa nam hài tử mà thôi, còn không náo loạn đến mức nào. Thế nhưng sau khi ta ba tuổi, liền có một chút thay đổi. Ta vốn không phải là người biết ăn nói, Lam Thanh Nhiên lại miệng càng ngày càng ngọt, thường thường khiến phụ vương cười ha ha khích lệ hắn. Ta càng ngày càng đố kị Lam Thanh Nhiên có thể làm phụ vương vui vẻ. Phụ vương với ta cho tới bây giờ đều là không tỏ thái độ, cho tới bây giờ chỉ là nghiêm khắc huấn luyện ta, không phải gọi ta kiểm tra học vấn thì là gọi ta luyện võ, đứa nhỏ ba tuổi không làm tốt trung bình tấn liền không cho ta ăn cơm, luyện võ không tốt sẽ không cho ta ngủ. Vì thế Thủy ma ma không biết tìm phụ vương cầu tình bao nhiêu lần, mà lệnh phụ vương ra chưa từng thay đổi, lúc đó trực tiếp làm cho người ta đem Thủy ma ma giám sát ở trong phòng, đối với huấn luyện của ta chưa bao giờ từng gián đoạn qua.”

“Mỗi lần nhìn Lam Thanh Nhiên hoàn thành huấn luyện của mình ở một bên cười nhạo ta, trong lòng ta đều nổi giận!” Đinh Tử cúi đầu, có thể nhìn thấy hai tay Lam Thanh Lăng đặt bên chân nàng nắm thật chặt. Lam Thanh Lăng mới ba tuổi ký ức có thể rõ ràng như thế, hiển nhiên đó là đoạn hết sức thống khổ.

Bị phụ thân chính mình kính yêu giáo dục thiên vị, lúc đó đứa nhỏ nơi nào sẽ hiểu được nghiêm cùng dễ dãi rốt cuộc là tốt hay là không tốt. Đinh Tử không khỏi âm thầm suy nghĩ từ vị trí của An Vương gia, đối xử với hai đứa con trai này khác biệt như vậy, với tính tình An Vương gia như vậy sẽ nghĩ không ra vấn đề sao? Hắn nhìn không giống như là người hồ đồ a! Nhưng mà nghe xong Đinh Tử đã cảm thấy điểm này thập phần quỷ dị.

“Mỗi ngày mỗi ngày so với Lam Thanh Nhiên đều huấn luyện ta gấp bội khiến trong lòng ta có lửa giận, mỗi ngày nhìn thấy Lam Thanh Nhiên, hai chúng ta không đánh nhau một trận đều không bình thường. Vậy đại khái cũng là chỗ tốt khi phụ vương để ta huấn luyện nhiều, mỗi lần cùng Lam Thanh Nhiên đánh nhau đều là ta đứng ở bậc trên, mỗi một lần hắn đều bị ta đánh mặt mũi bầm dập mấy ngày mới có thể tiêu xuống. Ngô Song cho tới bây giờ chưa từng mắng ta, chỉ là lúc Lam Thanh Nhiên hướng ta khiêu khích, thường xuyên mắng Lam Thanh Nhiên không quy củ bất kính huynh trưởng, nhưng thật ra lại làm cho ta rất áy náy với bà ta.” Đinh Tử ánh mắt lạnh lùng, nàng biết cách làm của Ngô Song như thế mới là cao minh, không chỉ thu phục Lam Thanh Lăng, càng thậm chí là An Vương gia còn có toàn bộ hạ nhân An Vương phủ.

Đối với đứa con do biểu tỷ lưu lại là Lam Thanh Lăng, so với đối với con trai ruột của mình còn tốt hơn, ngoại nhân không biết còn tưởng rằng Lam Thanh Lăng mới là thân sinh của nàng ta. Nữ tử khoan dung rộng lượng như vậy, ai có thể không thích?

“Năm ta sáu tuổi, tính tình càng thêm bừa bãi, ở trong vương phủ ngoại trừ phụ vương không có một ai không sợ ta. Ta đối đãi hạ nhân cũng là không đánh tức mắng, lại ỷ vào thiên phú tập võ khá cao, lúc sáu tuổi ta so với nữ tử thành niên khí lực còn lớn hơn, thường thường náo trong phủ người ngã ngựa đổ, ngay cả phụ vương cũng thường thường nhìn không được huấn luyện gấp bội để trừng phạt ta. Một ngày ta đang luyện võ, Lam Thanh Nhiên đột nhiên tới tìm ta, nói là có một chỗ chơi mới lạ tặng ta, lại xin lỗi ta, hắn nói mấy năm qua hắn không hiểu chuyện, ta liền cũng tin là thật, liền cùng hắn đi. Tới nơi ta còn ầm ĩ làm cho hắn đem đồ chơi thú vị ấy lấy ra, mà hắn lấy ra một thanh chủy thủ, bất ngờ hướng ta bụng đâm tới, sau đó bắt đầu la to lên. Ta lúc đó thân thể vừa đau vừa hận, lại mặc kệ thân thể chảy máu không ngừng, đánh về phía hắn rồi thành một trận đánh nhau, giữa lúc hỗn loạn đã cầm chủy thủ, muốn đâm vào mắt Lam Thanh Nhiên.”

“Chúng ta tranh cãi ầm ĩ rất lớn, khi phụ vương cùng hạ nhân trong phủ xuất hiện, vừa lúc nhìn thấy một màn ta đâm hướng Lam Thanh Nhiên, lúc đó phụ vương tức giận vô cùng, trực tiếp kéo ta liền đánh một cái tát đem ta đánh bay. A…” Lam Thanh Lăng nói đến đây, thanh âm có chút khàn khàn, Đinh Tử viền mắt cũng không khỏi đỏ, Lam Thanh Lăng tuy chỉ là bình thản tường thuật, nhưng mỗi một câu nói đều khiến Đinh Tử tâm càng ngày càng đau.

Ngô Song đây là phủng sát a! Đem tính tình Lam Thanh Lăng dưỡng thành duy ngã độc tôn, Lam Thanh Nhiên là đứa bé trai nhìn không vừa mắt khiêu khích cũng là chuyện thường. Đinh Tử thậm chí có chút không dám tin tưởng, Lam Thanh Nhiên khiêu khích là Ngô Song sai khiến sao?

Nếu nói vậy, nữ nhân này thật là đáng sợ!

Vì kế hoạch diệt trừ Lam Thanh Lăng, nàng thậm chí không tiếc để cho nhi tử trở thành bia ngắm, ép Lam Thanh Nhiên ghi hận Lam Thanh Lăng càng nhiều, lúc này mới thông qua việc chủy thủ? Hoặc là ngay từ đầu đây chính là kế hoạch của Ngô Song?

An Vương gia đối tính tình Lam Thanh Lăng càng ngày càng phiền chán, đối với hắn cùng huynh đệ tư đấu càng ngày càng bất mãn, hơn nữa Lam Thanh Nhiên từ khi sinh ra bởi vì không được Thái hậu yêu thích, không thể vào gia phả hoàng thất, bản thân hẳn là càng làm cho An Vương gia yêu thương với hắn. Hai bên khác biệt như vậy sẽ chỉ làm An Vương gia càng ngày càng chán ghét Lam Thanh Lăng, càng ngày càng thích Lam Thanh Nhiên.

Hiện tại tận mắt thấy Lam Thanh Lăng muốn giết Lam Thanh Nhiên, An Vương gia tức giận căn bản không cách nào nhịn được.

Thân là người hoàng gia, Đinh Tử rất rõ ràng, mặc dù mỗi lần hoàng quyền tranh đấu đều không thể thiếu tàn sát lẫn nhau, nhưng thân là bậc trưởng bối, tuyệt không hi vọng các con tàn sát lẫn nhau. Hắn hi vọng nhìn thấy chính là cảnh tượng tương thân tương ái, mặc dù đó là không có khả năng, nhưng loại kỳ vọng này mỗi một bậc trưởng bối mọi người đều sẽ kỳ vọng cao.

“Ta mất máu quá nhiều té xỉu, mặc dù về sau thông qua kiểm chứng là chúng ta đánh nhau trong lúc vô ý đả thương ta, thế nhưng hình ảnh ta cầm chủy thủ đâm hướng Lam Thanh Nhiên quá kinh tâm động phách, phụ vương phạt ta bế môn tư quá, một năm không cho phép xuất môn. Dựa vào tính tình của ta ngay từ đầu ta còn náo loạn, thế nhưng mấy lần sau biết phụ vương căn bản không để ý tới ta thì cũng dừng lại. Nhưng thân thể của ta càng ngày càng kém, có một lần ta không cẩn thận đổ chén thuốc, một con mèo hoang lạc vào phòng ta uống, tại chỗ thất khiếu chảy máu mà chết, ta bị hù chết. Mà khi ấy Thủy ma ma cũng bởi vì chiếu cố ta sơ sẩy bị phụ vương ta phạt nhốt tại phòng củi, ta lúc đó thực sự rất sợ hãi, ta cảm thấy là phụ vương cảm thấy ta làm hắn quá thất vọng rồi nên muốn giết ta, ta cảm thấy vương phủ giống như là một cái lưới đen khổng lồ, ta sẽ bị giam đến chết. Ta an tĩnh một tháng, không uống bất cứ thứ dược gì, ăn gì cũng đều dùng ngân trâm ta trộm của nha hoàn tiên nghiệm qua, một tháng sau nửa đêm ta thừa dịp ít người cảnh giác, lén chạy ra ngoài…”

Đinh Tử quay người lại, ôm Lam Thanh Lăng khẽ run, Lam Thanh Lăng hiện tại có thể không sợ, thế nhưng nỗi sợ hãi hồi bé đã là thâm căn cố đế. Lúc đó hắn nghĩ là cả An Vương phủ mọi người đều muốn mạng của hắn, đứa nhỏ mới sáu tuổi trốn nhà đi có thể trốn tới nơi nào, đáng tiếc nếu không trốn hắn cũng sẽ chết, còn không bằng chạy thoát thân, mặc dù kết quả vẫn là chết nhưng vẫn có cơ hội chạy thoát thân nhất định.

“Lúc đó Hoàng tổ mẫu cải trang du ngoạn bên ngoài, đối với chuyện của ta cũng không biết, sau khi trở lại kinh thành nghe nói chuyện này, trực tiếp kêu phụ vương ta tiến cung, triệu hắn tới hoàng cung răn dạy một trận, phạt hắn ở ngoài Trường Lạc cung ba ngày ba đêm không cho ăn uống, phái người trong cung trực tiếp giết Lam Thanh Nhiên cùng Ngô Song, cũng là đám người Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cùng đi khuyên bảo lúc này Hoàng tổ mẫu mới bỏ qua. Nói cho cùng Lam Thanh Nhiên vẫn là đứa nhỏ của phụ vương, ta đánh nhau với hắn đấu không lại cũng là thất thủ, vì như vậy mà giết mẹ con Ngô Song, không chỉ đối với thanh danh của hoàng thất, của phụ vương, thậm chí cả ta đều phải mệt mỏi. Hoàng tổ mẫu càng tuyên bố, hoàng gia vĩnh viễn sẽ không thừa nhận kế vương phi Ngô Song này, nàng chính là một tiện thiếp của phụ vương, Lam Thanh Nhiên vĩnh viễn không có tư cách kế thừa Thân vương vị. Nếu phụ vương chết không người kế thừa, Hoàng thượng phải thu lại tước vương vị, lúc đó cũng khiến cả triều văn võ dâng tấu, nói Hoàng tổ mẫu lần này, không hiền không đức, lúc đó Hoàng tổ mẫu cũng nổi nóng, âm thầm cho người đem một trong những kẻ dẫn đầu đó hành hung một hồi. Hoàng thượng cũng biết việc này nếu không theo ý tứ Hoàng tổ mẫu mà làm, sợ là không thể yên ổn, liền cũng đè việc này xuống.”

“Ta trốn ra khỏi An Vương phủ liền xen lẫn trong đám tiểu khất cái để ra khỏi thành, về sau Hoàng tổ mẫu tốn rất nhiều công sức mới tìm được ta, nhưng ta không muốn hồi kinh. Vì thế Hoàng tổ mẫu liền phái người đem ta đưa đi biên quan, đi đến chỗ Hồng gia quân nhà mẹ đẻ của Hoàng tổ mẫu. Hồng gia quân đóng ở tây nam Đại Tề, biên quan tây nam có chút phức tạp, mặc dù đối diện tiểu quốc Phong Nguyên, nhưng phía sau lại có một đại quốc có khoáng sản thiết thập phần phát đạt, cũng là chỗ phức tạp nhất biên quan Đại Tề. Ở nơi đó dù bọn hắn biết ta là An Vương Thế tử cũng không thể nào chiếu cố đến ta. Trên chiến trường không dưỡng phế vật cùng người vô năng, không giết địch thì sẽ bị địch giết chết. Mà ta vẫn sống! Ha ha, nếu không phải năm đó phụ vương nghiêm khắc huấn luyện ta, có thể ngay trận chiến dịch đầu tiên ta liền chết, kỳ thực ta nên cảm tạ hắn.”

Đinh Tử nằm trong lòng Lam Thanh Lăng, tay đặt trên vết thương ở bụng Lam Thanh Lăng. Lần đầu nàng nhìn thấy vết thương này còn cảm thấy vết thương này mặc dù nhỏ nhưng lại từng rất sâu, nghĩ rằng nó có thể là chủy thủ gây nên, nguyên lai nàng đoán đúng. Lam Thanh Lăng kể ra lý do năm đó hắn rời nhà, cũng kể lại ký ức phiến diện của hắn, Đinh Tử không thể xác định toàn bộ tư tưởng của những người khác lúc đó, cũng không biết toàn bộ chân tướng năm đó, nhưng nghe vẫn khiến nàng đau lòng.

Đứa nhỏ sáu tuổi a, ở kiếp trước khi nàng sáu tuổi đang làm cái gì a! Đúng rồi, lúc đó nàng xử trí một tỳ nữ do sủng phi của phụ vương an bài ở trong cung nàng, nàng cố ý làm cho Thái hậu nhìn thấy cái cung nữ kia đối với nàng chiếu cố không chu toàn, hành vi có khuyết điểm, bị loạn côn đánh chết.

Lúc đó nàng bị dọa cả đêm ngủ không yên, mặc dù nàng sợ hãi tay dính máu, thế nhưng nàng chưa từng có hối hận qua.

Không phải nàng ta chết chính là bản thân nàng chết, hiện thực chính là như vậy cho nên nàng nhất định phải diệt trừ cái cung nữ kia, nhưng mà đây chẳng qua là chính nàng ảo tưởng mà sợ hãi đưa ra lựa chọn.

Lam Thanh Lăng chính là trực tiếp trải qua sống chết! Đinh Tử thậm chí có chút không cách nào tưởng tượng, nếu là sáu tuổi nàng gặp được loại chuyện này, nàng sẽ xử lý như thế nào? Có thể giống Lam Thanh Lăng chạy đi như vậy sao? Hắn nói một chút cũng không sai, hắn đúng là đang chạy trối chết, lúc trước An Vương gia đang nổi nóng, tự nhiên sẽ không thế nào để ý tới Lam Thanh Lăng! Ngô Song làm hết thảy đều đã đến thời gian mấu chốt nhất, chính là thần không biết quỷ không hay giết chết Lam Thanh Lăng, lúc đó Lam Thanh Lăng càng làm ầm ĩ thì bà ta càng vui mừng, sẽ chỉ làm An Vương gia cảm thấy hắn là đang đùa giỡn tâm kế, càng không muốn gặp Lam Thanh Lăng.

Dược của Ngô Song hẳn là độc dược mãn tính, chỉ vì thân thể hắn còn nhỏ nên lập tức phát tác, nếu không thì sẽ có tác dụng từ từ. Lúc đó Thủy ma ma cũng bị nhốt lại, Lam Nguyệt viện đều thay người của Ngô Song, chậm rãi độc chết Lam Thanh Lăng. Đến lúc đó nàng ta sẽ có một trăm lý do đối ngoại giải thích nguyên nhân cái chết Lam Thanh Lăng. Đinh Tử bỗng nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước thành thân ngày thứ hai hướng Ngô Song kính trà, lúc đó Lam Thanh Nhiên chỉ vào mũi Lam Thanh Lăng mắng Lam Thanh Lăng, bản thân liền không có bao nhiêu tôn kính, căn bản không đem Lam Thanh Lăng để vào mắt.

Lam Thanh Lăng không ở trong phủ mấy năm nay, hắn cũng không ít ở bên ngoài rêu rao là nhi tử duy nhất của An Vương gia mà tác oai tác quái đi!

Đinh Tử mắt rét căm căm, Ngô Song đối với nhi tử của tỷ tỷ mình, đối với một đứa nhỏ sáu tuổi hạ tâm tư lớn như vậy, còn có thể vì sao? Lam Thanh Lăng vừa chết nàng ta thượng vị, Lam Thanh Nhiên chính là An Vương Thế tử, tương lai là đệ nhất thân vương, đó là tôn vinh lớn bực nào, nàng ta tự nhiên động tâm. Lúc bắt đầu nàng ta thường xuyên đến trong An Vương phủ, chỉ sợ là đã có tâm tư không nên có!

Quả nhiên là một nữ nhân tham lam vô sỉ lại hung ác!

Cách làm của Thái hậu ở lúc đó mà nói mặc dù hơi mạnh bạo một chút nhưng cũng đồng thời cấp cho Ngô Song một cái tuyên bố: Ngươi muốn không phải là muốn có được An Vương gia vị sao? Ta để ngươi vĩnh viễn cũng không có được! Đương nhiên lời này là Thái hậu khẩu dụ, Thái hậu sau trăm tuổi biến hóa không người nào có thể biết, nhưng làm cho Ngô Song mất đi thời gian tốt nhất tranh đoạt An Vương Thế tử vị, cho nên khi lúc Thái hậu chỉ trích các nàng, Ngô Song bắt đầu lựa chọn điệu thấp, những năm gần đây có thể không tham gia các đại yến hội liền không tham gia, tu thân dưỡng tính chờ Thái hậu chết đi mới lên kế hoạch sao? Nếu là như vậy thì Ngô Song những năm gần đây sợ là cũng chuẩn bị không ít, tuyệt đối so với nàng tưởng tượng còn khó đối phó hơn.

Đinh Tử cười lạnh, nhưng có người dám đối phó Lam Thanh Lăng như thế, Đinh Tử liền không thể bỏ qua. Bọn hắn bây giờ là người trên một cái thuyền, tất cả mọi thứ của Lam Thanh Lăng nàng đều phải bảo vệ.

Lam Thanh Lăng nói xong liền trầm mặc, giống như đang ngủ, tùy ý ngón tay Đinh Tử nhẹ nhàng xoa vết thương trên bụng hắn, bất quá lần này một chút cũng sinh ra dục niệm, Đinh Tử khí tức chậm rãi có chút trầm: “Thù này chúng ta nhất định sẽ báo!“

Lam Thanh Lăng không nói gì, chỉ là con ngươi đen thăm thẳm nhìn nóc giường, cánh tay ôm chặt lấy Đinh Tử. Từ sau khi hắn thoát khỏi An Vương phủ, tình phụ tử của hắn cùng với An Vương gia liền càng lúc càng xa. Hắn hận phụ vương hắn năm đó không hiểu, chỉ thấy chuyện phát sinh trước mắt liền định tội hắn. Về sau Lam Thanh Lăng cũng nghĩ đến, An Vương gia không có khả năng hạ độc hại con trai của mình, thuốc kia là Ngô Song phái người hạ, thế nhưng hắn mỗi lần nhìn thấy An Vương gia trong lòng đồng thời cũng thống hận: Nếu không phải hắn chỉ dùng nửa người dưới suy nghĩ, khi mẫu phi hắn tang kỳ chưa hết đã ngủ với Ngô Song thì sao lại có việc này!

Nếu nói là Ngô Song là đầu sỏ gây nên, An Vương gia này đem Ngô Song này là đầu sỏ gây nên dẫn tới bên cạnh hắn, thì càng là tội nhân! Lam Thanh Lăng không cách nào cùng An Vương gia ở chung. Hắn cảm thấy An Vương gia mỗi lần hỏi thăm người bên cạnh hắn đều là muốn hại bọn họ. Mặc dù bản thân không tin là như thế nhưng hắn cũng khống chế không được chính mình.

Người thường nói có yêu mới có hận. Lúc lòng ngưỡng mộ đối với phụ thân cuối cùng biến thành tuyệt vọng, nỗi hận kia đã làm hắn nói không rõ bên trong lòng mình còn có tình thương dành cho cha hay không.

Đinh Tử đột nhiên trong đầu chợt lóe, há mồm muốn nói gì lại ngậm miệng lại. Lam Thanh Lăng tựa hồ biết nàng muốn hỏi cái gì, thanh âm có chút khàn khàn nói: “Năm đó mẫu phi là tự sát mà chết!”

Đinh Tử có chút khiếp sợ, trong lòng nghi hoặc càng sâu: An Vương phi tại sao muốn tự sát mà chết? Nàng vừa mới sinh Lam Thanh Lăng, lúc đó hắn là người cần chiếu cố nhất, làm mẫu thân tại sao sẽ ở loại này thời gian bỏ rơi đứa nhỏ tự sát mà chết?

Trong đó có cái nguyên do gì, hoặc là có cái bí mật gì không thể nói sao? Nguyên bản Đinh Tử cho rằng An Vương phi là bị Ngô Song âm thầm giết chết, nhưng Lam Thanh Lăng đã nói An Vương phi tự sát, vậy hắn tất nhiên là tra rõ sự thực, hoặc là nói không luận quá trình thế nào, kết quả đích thực là An Vương phi tự sát mà chết.

Đinh Tử trong lòng mê mang chưa giải, nhưng vẫn đè xuống. Nàng chưa từng muốn Lam Thanh Lăng đem toàn bộ chuyện cũ kể hết hôm nay cho nàng biết, cái loại đau đớn chôn sâu trong lòng này, đào ra một chút liền phải đau đớn một hồi.

“Thanh Lăng, ta sẽ ở bên cạnh chàng, ta vĩnh viễn ở bên cạnh chàng!” Đinh Tử mắt hơi có một chút hồng, chăm chú nhìn Lam Thanh Lăng. Hắn chỉ ôm chặt Đinh Tử, cúi đầu miết nhẹ trán Đinh Tử.

“Ừ, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là đủ rồi!”

Đinh Tử hạ ánh mắt, đối với chuyện năm đó của Lam Thanh Lăng nàng đương nhiên là phải báo thù!

Ngoài An Vương phủ, lúc này có một chiếc xe ngựa tinh xảo đang chậm rãi chạy tới.

Thị vệ An Vương phủ lập tức nắm binh khí nói: “Người tới là ai, có thiếp mời không?”

Trong xe ngựa nhảy ra một tiểu nha đầu áo lam, tiểu nha đầu khẽ nâng cằm, sau đó đưa ra một tấm thiệp màu hồng nói: “Là An Vương phi ra thiệp mời tiểu thư của chúng ta đến đây, tiểu thư của chúng ta chính là đích nữ tộc trưởng Ngô thị đương nhiệm, là chất nữ của An Vương phi, còn không mau mau thông báo.”

“Đợi một lát!” Thị vệ kia lại không lập tức cho qua, mà là phái người đi hỏi một lần, chỉ chốc lát có một lão ma ma mặc áo sẫm màu, vải bồi đế giầy đi ra, cười với tiểu nha hoàn áo lam kia nói, “Vương phi tính ngày đường tiểu thư cũng là hai ngày này, để cho lão nô tỉ mỉ chuẩn bị, làm cho đường tiểu thư đợi lâu, còn không mau cho đi.”

Thị vệ thấy không có giả liền buông cánh cửa, trực tiếp cho xe ngựa chạy đi vào.

Lão ma ma kia trực tiếp theo xe ngựa vào phủ, sau đó ở trên con đường nối thẳng các đại viện đạo thì dừng xe. Nha hoàn áo lam trực tiếp vươn một cánh tay đỡ nữ tử trong xe ngựa xuống: Nữ tử một thân hồng y tơ vàng thêu hoa mai, tư thái xinh đẹp, bên hông một dải lụa hồng sắc buộc chặt, làm cho thắt lưng kia có vẻ càng nhỏ nhắn như một nắm tay.

Nữ tử nhẹ nheo đôi mắt phượng, ánh mắt cao ngạo lại thỉnh thoảng lóe ra nhè nhẹ mị ý, mũi rất cao, môi hồng, gò má cũng hồng, mỗi một động tác rất nhỏ cũng khiến trâm cài ngọc bội đinh đang lên tiếng, thập phần thanh thúy, nhìn kỹ nữ tử lại còn phối ba cây trâm cài khảm bảo thạch bốn màu, một kim bố diêu lớn bằng nửa bàn tay ở phía sau, hơn nữa còn cắm mấy cây trâm, vừa nhìn đã thấy sặc sỡ nặng nề.

Lão ma ma kia chính là Dự ma ma- quản sự ma ma của Song Mãn Viện, trong mắt hiện lên chút xem thường, sau đó cười nói: “Vương phi vẫn nhắc tới đường tiểu thư là một nữ tử mỹ lệ như ngọc, sinh ra mạo động nhân, lão nô vốn còn bán tín bán nghi, hôm nay vừa thấy quả nhiên là mở rộng nhãn giới, đường tiểu thư thật đúng là mỹ lệ.“

Ngô Nguyệt Nga nhàn nhạt cong môi dưới, thanh âm có chút lãnh: “Ma ma khách khí, Nguyệt Nga chỉ là diện mạo bình thường, mỹ mạo nữ tử trong kinh thành so với Nguyệt Nga sao lại ít.”

“Là do đường tiểu thư quá khiêm nhường.” Dự ma ma lại cười tiếp tục đưa đẩy, mang theo Ngô Nguyệt Nga trực tiếp đi An viện nơi hiện tại Ngô Song cư trú, mới vừa vào phòng tiếp khách, Ngô Song liền cười lên kéo Ngô Nguyệt Nga ngồi xuống.

“Nguyệt Nga mau để đường di nhìn xem! Thực sự là nữ nhi mười tám đại biến a, nhìn xem Nguyệt Nga chúng ta hiện tại chẳng những trở thành đại cô nương, còn là đại cô nương xinh đẹp.” Ngô Song cười ca ngợi, biểu hiện trên mặt cùng trong giọng nói đều là yêu thương cùng quan tâm đối với vãn bối, giống như là thật tình ca ngợi.

Ngô Nguyệt Nga trên mặt lãnh đạm cũng nổi lên tiếu ý, hơi đỏ mặt nói: “Đường di đừng trêu cháu, Nguyệt Nga xấu hổ, ngài còn nói nữa Nguyệt Nga cũng không dám nhìn ai.” Nói xong lại kéo cánh tay Ngô Song chu môi đỏ mọng, bộ dáng thập phần kiều diễm đáng yêu.

“Ngươi a! Từ nhỏ đến lớn đều là xấu hổ như thế, cùng đường di mà khách khí cái gì, lớn lên đẹp chính là muốn khen, há có thể giống ngươi trước đây chỉ biết ở nhà học tập cầm kỳ thư họa nữ hồng, ngươi cũng lớn rồi, nên ra ngoài nhiều một chút, nhận thức nhiều thêm mấy bằng hữu.” Ngô Song đưa tay điểm điểm trán Ngô Nguyệt Nga, mặt nàng ta tức thì bị nói đỏ lên.

“Đường di, người vừa cười ta!” Ngô Nguyệt Nga bất mãn nói, lại khiến Ngô Song cười ha ha.

Nhìn hai người ở chung, ai có thể biết các nàng tổng cộng số lần gặp mặt còn chưa vượt qua năm ngón đâu, trong đó ít nhất ba lần là chuyện Ngô Nguyệt Nga hồi bé.

Phụ thân của Ngô Nguyệt Nga là nhà mẹ đẻ của Ngô Song, cũng chính là tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Ngô thị, chính là người thuộc chi thứ lúc trước Ngô lão đương gia đề cử chọn ra. Ngô Nguyệt Nga tuy là đích nữ tộc trưởng đương nhiệm, thế nhưng thân phận nhưng có chút xấu hổ: Một là thân phụ ở trong tộc không có thực quyền, chẳng qua là con rối gia chủ, căn bản không có nhiều tác dụng nên cũng chỉ có cái thanh danh là dễ nghe. Ngô Nguyệt Nga năm nay mười bốn tuổi, đã đến tuổi làm mai, đáng tiếc những nhà danh môn quý tộc chân chính đối loại đích nữ của con rối gia chủ này nhìn không thuận mắt, mà tiểu gia tộc lại không xứng với thân phận Ngô Nguyệt Nga.

Bản thân Ngô Nguyệt Nga lại người thập phần cao ngạo, ở trong các tỷ muội cùng gia tộc nhan sắc cũng là tốt nhất, dù là vào cửa quý tộc thì nàng cũng tuyệt không cam lòng làm thiếp, nhưng người ta cũng chướng mắt lấy nàng làm thê. Phụ thân của nàng hai năm trước đã vì nàng chọn hôn sự, tất cả đều bị nàng lấy các loại lý do mà thất bại. Ngô Song mặc dù người không ở trong tộc, đối với chuyện trong tộc vẫn hết sức quan tâm, năm ngoái cũng đã bắt đầu chú ý tới Ngô Nguyệt Nga, lúc này vừa thấy quả nhiên y như trong truyền thuyết: Vừa cao ngạo lại tục khí.

Thân phụ của Ngô Nguyệt Nga mặc dù thân phận có chút xấu hổ nhưng thân là tộc trưởng Ngô thị, trên phương diện ăn mặc cho tới bây giờ không bạc đãi Ngô Nguyệt Nga. Nàng tiêu dùng hằng ngày thì một ít đích nữ trọng thần trong kinh thành cũng không nhiều hơn, từ nhỏ mắt cao hơn đầu, người bình thường nàng cũng không vừa mắt, trong đó cũng bao gồm Ngô Song.

Một vương phi danh nghĩa nỗ lực gần hai mươi năm còn chưa có được hoàng gia tán thành, ở trong mắt nàng là kẻ không cao quý, còn nữa thanh danh bên ngoài của Ngô Song cũng không tốt. Ngô Nguyệt Nga luôn cảm thấy ở chung với người như vậy càng lâu, cũng sẽ phá hủy thanh danh của nàng. Nhưng Ngô Song rốt cuộc vẫn là An Vương phi, cha nàng không dám đắc tội, lúc này mới liên tục khuyên nhủ Ngô Nguyệt Nga đáp ứng lời mời của Ngô Song, kỳ thực trong lòng nàng cực kì không muốn.

Hai người đều chướng mắt đối phương, lúc này lại có thể tiếu ngữ xinh đẹp trò chuyện, không thể bảo là không phải cao nhân, công phu diễn trò nhất thời cũng không phân cao thấp.

“Ai … mấy năm nay ở vương phủ, ta cũng ít đi trở về, không biết các trưởng bối trong tộc hiện tại thế nào?” Ngô Song rất quan tâm, hỏi.

Ngô Nguyệt Nga cũng cười ôn nhu, nheo mắt phượng, khiến ánh mắt càng hiển mấy phần quyến rũ: “Các thúc phụ còn luôn nhắc đến đường di, nói đường di mấy năm nay cũng là không dễ dàng. Đường dượng vẫn đóng ở biên quan, là đại anh hùng của Đại Tề, cũng thật khổ cho đường di nương một mực ở phía sau xử lý cái An Vương phủ lớn như vậy, còn nuôi lớn đường ca thực sự là mệt mỏi.”

“Chúng ta là nữ nhân, còn không phải đều là xuất giá tòng phụ tòng tử sao, đây là chuyện nên làm.” Nói đến đây Ngô Song lại thật sâu nhìn Ngô Nguyệt Nga mấy lần, nắm Ngô Nguyệt Nga tay ôn nhu nói, “Bất quá ta nhìn tướng mạo Nguyệt Nga lại cực tốt, cũng là cái tướng mạo có phúc khí! Ngươi a, cũng không là như số mệnh đường di này, ta xem tương lai ngươi sẽ gả cho một nam tử phi phú tức quý.”

Ngô Nguyệt Nga sửng sốt, lập tức nhìn thấy tiếu ý Ngô trong ánh mắt, lại thấp một tiếng, oán trách Ngô Song một câu lấy nàng ra nói đùa. Lời này hai người cũng không tiếp tục theo đuổi, thế nhưng lời này lại ở trong lòng Ngô Nguyệt Nga rung chuyển đứng lên.

Lần này nàng sở dĩ sẽ vì một phong thư của Ngô Song vào kinh, chính là bởi vì kinh thành rất nhiều danh môn công tử phú quý nhân gia, bên ngoài thành mặc dù Ngô thị là đại gia tộc, đồng dạng gia tộc nhà trai khác ở kinh thành so với Ngô thị cũng không chỗ thua kém, theo tính tình Ngô Nguyệt Nga xem đương nhiên là tốt. Nàng lần này vào kinh, cũng không ngoài chuyện đến xem tình hình danh môn công tử kinh thành. Xem ra Ngô Song cũng đang có ý tứ đầy hứa hẹn đưa lối dẫn đường làm mai cho nàng, nghĩ tới đây Ngô Nguyệt Nga trên mặt tiếu ý lại thâm sâu mấy câu, cùng Ngô Song nói cười rộ lên, so với mẹ thân sinh và con gái đều hòa hợp không kém gì.

Ngô Song kéo Ngô Nguyệt Nga nói chuyện một hồi, liền làm cho người ta an bài Ngô Nguyệt Nga ở một khách viện An Vương phủ nghỉ ngơi, Ngô Nguyệt Nga vừa mang theo nha hoàn ly khai, Mộ Nguyệt liền hừ lạnh: “Vương phi, nhìn Ngô Nguyệt Nga này cũng là kẻ có ánh mắt cao. Không phải nô tỳ nói câu ác độc nhưng nàng tuy có ánh mắt cao nhưng phương pháp hành sự lại không lên được mặt bàn.”

Bên kia Mộ Dung cũng cười nhạo nói theo: “Mộ Nguyệt tỷ tỷ nói phải, vương phi ngài không thấy được đâu, Ngô Nguyệt Nga kia hận không thể một thân tử đều đeo vàng bạc, chỉ sợ người khác không biết nàng mặc trang phục, đạo cụ cực kì quý. Lại không biết càng là như vậy lại càng có vẻ tục khí không lên được mặt bàn, cùng khí chất của vương phi chúng ta thực sự là không thể so sánh.“

Ngô Song nghe nói trong mắt cũng hiện lên cười nhạo, sau đó lại nhẹ cười ra tiếng: “Ta muốn chính là nàng ta mắt cao hơn đầu, tính tình ngạo khí, không có tính tình này, chuyện kế tiếp thế nào tiến hành đâu.“

Mộ Nguyệt, Mộ Dung liếc mắt nhìn nhau, lại không nói nữa. Nếu đã như vậy thì lời vương phi nói cũng đúng, người mắt cao hơn đầu như thế mới dễ khống chế.

Sáng sớm hôm sau, Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử ăn đồ ăn sáng. Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng ra viện, lại cùng hắn đi một hồi tiễn tới cửa, lúc này mới xoay người lại về Lam Nguyệt viện. Nhưng mà trong nháy mắt xoay người kia lại bị tia sáng chói chiếu vào mắt, làm cho nàng chợt nhắm hai mắt lại.

Đinh Tử ngẩng đầu hướng chỗ phát quang nhìn lại, lại thấy hành lang gấp khúc cách đó không xa, Ngô Song đang cười cùng một cái nữ tử xa lạ mặc hoa phục nói chuyện, mà phương hướng các nàng đối mặt chính là cửa lớn, lúc này Ngọc Du cúi đầu hướng bên tai Đinh Tử nói: “Chủ tử, nữ nhân kia chính là hôm qua ứng theo Ngô Song mời vào phủ, đích nữ tộc trưởng Ngô thị đương nhiệm- Ngô Nguyệt Nga.”

Chuyện này ngày hôm qua Đinh Tử liền biết, lại không quá để ở trong lòng. Bây giờ nhìn nhìn nữ nhân này, Đinh Tử khóe miệng nhàn nhạt cười xoay người mang người trở về Lam Nguyệt viện.

Trên hành lang gấp khúc, Ngô Song cùng Ngô Nguyệt Nga lại nói đến Lam Thanh Lăng đã xuất môn.

Nguyên lai sáng nay Ngô Nguyệt Nga đi An viện thỉnh an, mặc dù Song Mãn Viện đang tu tiến hành chỉnh đã sắp hoàn thành, nhưng không chuẩn bị cho tốt để ở nên Ngô Song vẫn ở trong An viện. An Vương gia ngày hôm qua xuất phủ nửa đêm về sáng mới trở về, cũng không có đi gian phòng lại ở trong trắc phòng của thư phòng ngủ một đêm, sáng sớm liền lại xuất phủ.

Ngô Nguyệt Nga đi vào thỉnh an cũng không gặp được An Vương gia, hai người cùng nhau dùng thiện, Ngô Song lấy lý do tiêu thực để hai người đi dạo, dọc theo con đường này thưởng thức phong cảnh An Vương phủ, liền đi tới chỗ hành lang gấp khúc gần đại môn.

“Vị kia là?” Vừa vặn lúc hai người đến tận đây, Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng xuất môn, Ngô Nguyệt Nga chỉ thấy một nam tử thân ảnh như ngọc, mặt như minh nguyệt ly khai, trong lòng vừa động liền hỏi.

Ngô Song nhìn, cười giới thiệu: “Đó chính là An Vương Thế tử, bên cạnh là Thế tử phi, mặc dù Thế tử hiện tại chỉ là danh hiệu, nhưng nói cho cùng cũng là cháu ruột của đương kim Hoàng thượng, tiền đồ tương lai bất khả hạn lượng. Thế tử phi cũng là người có phúc khí, tương lai cùng tiền đồ Thế tử cũng bất khả hạn lượng.” Ngô Song lại cố ý không đề cập đến thân phận Đinh Tử.

Mà Ngô Nguyệt Nga cũng không có miệt mài theo đuổi vấn đề này, chỉ nói lầm bầm một câu: “Hắn chính là An Vương Thế tử a!” Kỳ thực đối với đại danh Lam Thanh Lăng, sợ là Đại Tề hiếm có ai không biết đến. Những năm trước đây tin đồn Lam Thanh Lăng kiêu ngạo ngang ngược thì một ít thành khác cũng đều truyền sôi sùng sục, mặc dù Lam Thanh Lăng thân phận cao quý thế nhưng chuyện tích nữ tử vì hắn mà hương tiêu ngọc vẫn cũng lan truyền ra, ngược lại đối với tướng mạo của Lam Thanh Lăng thì dư luận cực ít nói tới.

Không ít gia tộc danh môn ngoại thành đối với Lam Thanh Lăng rất là kiêng dè, cũng rất sợ hãi, đều lén lấy hắn làm gương, cẩn thận không thể đem nữ nhi gả cho nam tử như vậy. Ngô thị tuy là ngoại tổ gia Lam Thanh Lăng nhưng bởi vì chuyện An Vương phi, sợ lão tộc trưởng không vui cũng ít đề cập, vì thế Ngô Nguyệt Nga vẫn cảm thấy Lam Thanh Lăng có thể truyền ra cái loại sự tích ác liệt này thì hẳn là một người có diện mạo tốt, lại không biết nguyên lai hắn là nam tử tuấn dật vô song như thế, tâm tư không khỏi rung động mạnh mẽ.

Thế tử phi, đó không phải là An Vương phi tương lai sao? Phu quân tương lai mà nàng muốn, không phải chính là người tuấn mỹ vô song, cao cao tại thượng như vậy sao?

Ngô Song nhìn Ngô Nguyệt Nga ngơ ngác nhìn đại môn An Vương phủ, tròng mắt hơi đổi, biểu cảm một lòng hướng về, liền biết kế hoạch của bản thân đã thành công một nửa. Nàng cũng không sốt ruột, chờ Ngô Nguyệt Nga phục hồi tinh thần lại, đỏ mặt giải thích nói ngoài cửa An Vương phủ có một đôi đại sư tử quá mức uy vũ nên nhìn mê li, Ngô Song cũng chỉ cười không miệt mài theo đuổi đề tài này, liền dẫn Ngô Nguyệt Nga tham quan An Vương phủ.

Ngày đó sau khi Lam Thanh Lăng hạ triều trực tiếp trở về Lam Nguyệt viện, kéo Đinh Tử nhân tiện nói: “Hoàng thượng hạ chỉ, hai ngày sau vì hai vương và cả hai vị hoàng tử Nam Thái quốc làm tiệc tẩy trần, đến lúc đó hoàng thân quốc thích toàn kinh thành, gia quyến các đại thần cũng phải tham gia.”

Đinh Tử đáp một tiếng, vẫn đang suy nghĩ: Vì hai vị vương gia đón gió thì là chuyện nhỏ, chiêu đãi sứ thần lại là đại sự a! Đến lúc đó xảy ra vấn đề gì liền có thể liên lụy đến vấn đề hai nước. Lam Thanh Lăng nói trước cho nàng biết cũng là sợ đến lúc đó xảy ra vấn đề gì!

Hai ngày sau, tiệc tẩy trần do hoàng cung tổ chức long trọng cử hành!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương