Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
-
Chương 134: Bại danh tiếng xấu, hai vương hồi kinh!
Đinh Tử nhìn thấy tình hình như vậy, trong mắt cười mang mấy phần mỉm cười, lại hơi nhíu mày nhìn phía Ngô Song: “Mẫu phi đang thẩm vấn đến đâu? Thực sự xin lỗi, đêm qua trong viện mẫu phi đi lấy nước, bản Thế tử phi cùng Thế tử cũng lo lắng một đêm không thế nào chợp mắt, vừa mới rồi có hơi mệt nhọc thế nhưng bất tri bất giác ngủ quên, vì thế không có nghe rõ.”
Ngô Song chỉ mím môi không nói lời nào, Mộ Nguyệt lại nhẹ giọng trả lời: “Hồi bẩm Thế tử phi, nha đầu kia là nha đầu Thúy Hoa của Song Mãn viện. Nàng là thô sử nha hoàn trong viện chúng ta, trong ngày thường căn bản không thể gần vương phi, nhưng qua kiểm chứng thì ngày hôm qua ngọn lửa hẳn là bắt đầu cháy trong phòng vương phi, vốn là Thúy Hoa không có chuyện gì. Nhưng hôm qua nha hoàn Tương Nhi quản dầu thắp ngọn nến bị tiêu chảy thân thể không thoải mái, hai người các nàng bình thường tương giao không tệ, Thúy Hoa liền giúp đỡ Tương Nhi làm gì đó, lúc đi đến phòng vương phi, Tuyết Hoa nói là đến tìm Mộ Dung của Song Mãn viện hỏi hình thêu, cùng Thúy Hoa chuyện phiếm hai câu, ban đêm đèn gian phòng vương phi có khác thường cứ thế đi lấy nước.”
Nói xong một phòng mọi người đem tầm mắt nhìn phía Đinh Tử, lời này còn có cái gì không rõ, Tuyết Hoa thế nhưng là người Lam Nguyệt viện, cũng là thông phòng dự bị cho Lam Thanh Lăng, còn có thể là người ngoài sao. Tương Nhi vừa xảy ra chuyện Tuyết Hoa liền đến tìm Thúy Hoa nói chuyện phiếm, việc này thế nào xảy ra đều giống như là Lam Nguyệt viện sai khiến.
Đinh Tử lại cúi đầu đưa tay, Hỉ nhi lập tức bưng chén trà đưa cho Đinh Tử. Đinh Tử phiết phiết lá trà, uống một hớp, híp mắt hưởng thụ một chút, lại mở mắt ra, lúc nhìn thấy mọi người nhìn nàng, nàng không khỏi sửng sốt một chút, có chút mơ hồ, nghi hoặc nhìn mấy người Ngô Song: “Mẫu phi, các người nhìn bản Thế tử phi như thế làm cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Nguyệt biểu hiện trên mặt có chút quỷ dị, không khỏi hỏi: “Thế tử phi, vừa rồi lời nô tỳ nói ngài đã nghe chưa?”
“Hử, đương nhiên là nghe được.” Đinh Tử gật đầu nói.
Mộ Nguyệt hơi lạnh mặt nói: “Nếu nghe được vậy Thế tử phi cảm thấy việc này nên xử lý như thế nào mới tốt?”
Đinh Tử càng nghi ngờ nói: “Việc này xử lý thế nào, ta chẳng qua là người đến giúp đỡ một chút, sao lại hỏi ý kiến ta, các ngươi nên làm cái gì thì liền làm thế ấy chứ. Việc này không cần hỏi bản Thế tử phi, bản Thế tử phi không có ý kiến.”
Mộ Nguyệt khóe miệng co rút: “Nhưng Tuyết Hoa ý tứ…”
Ngô Song lại đột nhiên nói: “Tương Nhi đâu, Mộ Dung đâu cũng gọi đi hỏi rõ ràng, không có hỏi rõ ràng, vạn không thể oan uổng người.” Chỉ là ánh mắt nhìn phía Đinh Tử, cũng đã định tội Đinh Tử.
Chỉ chốc lát lại có hai nha hoàn được mang vào, chính là Mộ Dung cùng cái gọi là Tương Nhi, Mộ Nguyệt đứng ở bên người Ngô Song cất giọng nói: “Ngày hôm qua rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, các ngươi nói rõ ràng, còn có Mộ Dung, Tuyết Hoa nói tìm ngươi hỏi hình thêu, có việc này không?”
Mộ Dung lập tức quỳ xuống dập đầu, mới trả lời: “Hồi bẩm vương phi, Thế tử phi, không có việc này, Tuyết Hoa trước đây mặc dù ngẫu nhiên có đôi khi tới hỏi nô tỳ thêu công, nhưng chuyện ngày hôm qua nàng không chào hỏi liền tới đây, hơn nữa lúc đến Song Mãn viện nô tỳ cũng chưa có gặp qua nàng, nàng xử lý xong việc, cũng không có tới tìm nô tỳ.”
“Vì thế Tuyết Hoa đến đó, nàng căn bản là không muốn tới tìm ngươi, nàng là có mưu đồ khác.” Mộ Nguyệt tiếp tục hỏi.
Mộ Dung cúi đầu nói: “Tuyết Hoa có mục đích gì, nô tỳ không biết, nhưng nô tỳ hôm qua xác thực chưa thấy qua nàng, cũng không biết chuyện trong này.”
Mộ Nguyệt cười lạnh nhìn Tuyết Hoa: “Tuyết Hoa ngươi còn cái gì để nói, Mộ Dung tất nhiên không phải cùng ngươi có hẹn, ngươi lại luôn mồm là hướng về phía nàng mà đến, sau quấn quít lấy Thúy Hoa hàn huyên một hồi liền rời đi, thật có việc thì thế nào không ở lại đợi Mộ Dung. Ngươi liền thành thật mà nói, đến Song Mãn viện rốt cuộc là mục đích gì.”
Tuyết Hoa trắng mặt, cẩn thận nhìn Đinh Tử, lại thấy nàng chỉ như lão thần yên tĩnh ngồi uống nước trà, căn bản là không nhìn Tuyết Hoa, bộ dáng Đinh Tử, có chút làm cho hạ nhân trong trong ngoài ngoài hình đường nghi hoặc, Tuyết Hoa lại híp mắt, trong lòng hung ác: “Này, nô tỳ nghĩ thầm Mộ Dung bận rộn nên không muốn làm trễ nãi, cho nên nghĩ trễ hơn một chút mới lại đến tìm nàng nên đi trở về.”
“Phải không, vậy ngươi nói một chút vì sao vương phủ chúng ta qua nhiều năm như vậy không có hỏa hoạn, mà Thúy Hoa chỉ phụ trách một ngày thì liền có vấn đề, ngươi đến mà lại kéo Thúy Hoa hàn huyên hồi lâu, Tuyết Hoa ngươi nói một chút việc này đổi lại là ai cũng sẽ nghi ngờ ngươi có vấn đề a?” Mộ Nguyệt nhàn nhạt nói xong đột nhiên quát lạnh một tiếng, “Tuyết Hoa, đừng tưởng rằng ngươi là nô tỳ Lam Nguyệt viện thì vương phi không thể động ngươi, loại đại sự này dù là chủ tử thì cũng phải chịu phạt, ngươi là một nô tỳ, vương phi trông coi toàn phủ, nghĩ muốn xử tử ngươi, ai cũng không dám nói một câu không phải!”
Tuyết Hoa vừa nghe mặt xám như tro tàn, run run môi nhìn Đinh Tử, trong mắt hình như có nước mắt lưng tròng chớp động.
Đinh Tử liếc mắt nhìn đến tình hình này, trong lòng lại cười, cừ thật, Tuyết Hoa này cũng là phái hành động a!
Đinh Tử nghe thấy phía sau “Xuy” một tiếng, nàng nghe ra đó là thanh âm Ngọc Du khinh bỉ, mặc dù rất nhỏ, cũng biểu hiện nàng khinh bỉ, bên này Tuyết Hoa cũng đã hai mắt đẫm lệ như mưa.
Mộ Nguyệt giận quát: “Tuyết Hoa, ngươi là nô tỳ trong phủ, nhưng đừng quên trong phủ này làm chủ vẫn là vương phi, cũng cho ngươi cam đoan, không có vương phi chúng ta bên này gật đầu, ngươi đừng nghĩ đạt thành. Còn nữa, người a chỉ phải sống mới có thể đạt thành mong muốn, ngươi nếu bởi vì việc này mà bị trọng phạt, đến lúc đó còn thế nào hoàn thành mong muốn trong lòng đây? Ngươi có phải hay không quên trong phủ ngươi còn có gia đình, nương ngươi cũng làm việc ở trong vương phủ, ngươi chết thì các nàng ở chỗ nào, ngươi thật có vì các nàng nghĩ tới sao!”
Tuyết Hoa càng nghe càng là muốn khóc, Tuyết Hoa lui thân thể, chán chường quỳ trên mặt đất, sau đó lại nghĩ đến cái gì đó, hướng về phía Đinh Tử dập đầu lạy ba cái: “Thế tử phi nô tỳ xin lỗi ngài, chuyện này nô tỳ cô phụ ngài, đáng tiếc nô tỳ có cha mẹ còn muốn cung cấp nuôi dưỡng, nô tỳ không thể không để ý tới bọn họ hoàn thành sứ mạng ngài giao cho ta, Thế tử phi xin ngươi tha thứ cho ta.”
“Uy…” Đinh Tử nhìn Tuyết Hoa thản nhiên nói, chỉ một âm, mọi người cũng không biết nàng đây là đồng ý hay là sinh khí, dù sao xem mặt Đinh Tử là nửa điểm nhìn không ra khác thường.
Tuyết Hoa cũng sửng sốt, sâu nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái, thấy nàng trên mặt không có vẻ khó khăn, trong lòng không khỏi phỏng đoán, sự tình đều đến mức này Thế tử phi sẽ không ngu xuẩn ngay cả chuyện gì phát sinh kế tiếp cũng không biết đi? Cứ như vậy cũng xứng sinh tồn ở trong An Vương phủ, quả thực ô uế cái chỗ này, lập tức trong lòng nàng lại nhảy nhót, chuyện này lộng không chết Đinh Tử, nàng ở trong phủ cũng không có địa vị, đến lúc đó Thế tử thu nàng vào phòng, Lam Nguyệt viện còn không phải là thiên hạ của nàng!
“Vương phi thỉnh ngài tha người nhà nô tỳ đi, bọn họ cái gì cũng không biết, là nô tỳ nhất thời mỡ heo mơ hồ tâm, lại bị Thế tử phi một câu hứa thu nô tỳ vào trong phòng Thế tử nên động tâm, mới… mới làm ra sai lầm lớn bậc này.”
“Cái gì, dĩ nhiên là Thế tử phi làm.”
“Quá đáng rồi, đây không chỉ là không tôn hiếu đạo, đây là muốn vương phi chết cháy a!”
“Vương phi là chủ tử tốt nhất mà ta thấy, cũng là bà bà ôn hòa nhất mà ta thấy, Thế tử phi quả thực quá độc ác!”
“Việc này nhất định phải phạt nặng!”
“Vậy còn phải nói sao, đó là thí mẫu, bất kính trưởng bối, là có thể làm cho Thế tử hưu Thế tử phi!”
Tuyết Hoa một hơi nói xong, tiếng nghị luận trong trong ngoài ngoài hình đường liền lan truyền ra, đều nói Đinh Tử bất hiếu bất kính, Đinh Tử lại chỉ tĩnh tĩnh uống trà, bình tĩnh nghe, chân mày cũng không nhăn một chút.
Ngô Song cùng Mộ Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, thế nào cảm thấy việc này có chút quỷ dị, người bình thường gặp được loại chỉ trích này còn không nhảy lên, này lại không có thái độ bị bức đến góc chết cũng không biện giải gì, một chút cũng không e ngại. Lấy hiểu biết của Ngô Song đối với Đinh Tử, nàng cũng không phải người sẽ đơn giản bị bức đến góc chết!
“Thế tử phi, đối với lời Tuyết Hoa nói ngươi còn cái gì muốn nói sao?” Ngô Song trầm mặt, không có ôn hòa như xưa, đương gia chủ mẫu uy nghiêm vô hình tỏa ra ngoài.
Đinh Tử đặt chén trà xuống, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tuyết Hoa một cái: “Tuyết Hoa a… lời nói một tiện tỳ, mẫu phi còn tưởng là thánh chỉ?”
Ngô Song trên mặt lạnh lẽo: “Thế tử phi là không thừa nhận sai lầm của ngươi?”
Đinh Tử đứng lên, tiện tay vuốt ve bạch hoa mai thêu ở cổ tay áo, ngón tay ngọc nhỏ và dài chỉ một cái: “Hạ nhân trong phủ phàn ô chủ tử, ấn quy cư trượng hình ba mươi đại bản, tiện tỳ nô tịch dám phàn ô hoàng thân quốc thích trượng hình gấp bội, sau đó đưa đi Kinh Triệu phủ doãn kia xử lý đi. Bản Thế tử phi cũng nghĩ đến, Song Mãn viện của mẫu phi đã bị đốt, đây chính là chuyện lớn, có người đã dám ở trong An Vương phủ chúng ta làm xằng làm bậy, thân phận địa vị tất nhiên là không nhỏ, tiện tỳ này không có chứng cứ thực chất liền dám chỉ chứng, hoang đường lại không biết nặng nhẹ, mẫu phi đêm qua trải qua cứu hỏa, tất là bị kinh hách không nhỏ, sợ là hiện tại tái thẩm chuyện này có lòng mà không đủ lực. Mộ Nguyệt nhìn rất cơ linh, đáng tiếc cũng chỉ là hầu hạ trước người, chuyện nam nhân phải làm này, xem bộ dáng là xử lý không được.” Đinh Tử trên mặt bình bình đạm đạm , chỉ là ánh mắt nàng quét tới chỗ nào, tất cả mọi người cúi đầu, thật giống như bị quái vật lớn gì che đỉnh đầu, ai cũng không dám ngẩng đầu lên, theo bản năng sợ hãi.
“Cứ làm như thế đi, Mộ Nguyệt cũng là người cơ linh, cũng nhanh một chút đem hai đương sự này, không đúng, còn có Tương Nhi cùng Mộ Dung tất cả đều mang đi Kinh Triệu phủ doãn, ta nghĩ Kinh Triệu phủ doãn gần đây cũng có chút nhàn, tất nhiên là thích thẩm thẩm mấy đại án này.”
Mọi người thở cũng không dám mạnh một chút, Đinh Tử lời này tức là đem sự tình náo lớn, mà đối với chuyện vừa bị lên án, nàng là nửa điểm cũng không giải thích, còn tuyên bố muốn cho Kinh Triệu phủ doãn xử trí. Vốn nghe xong Tuyết Hoa nói đều chỉ hướng Đinh Tử tâm khẩn trương, Đinh Tử nếu có vấn đề thật thì nàng sao dám đem sự tình náo lớn, còn dám náo đến Kinh Triệu phủ doãn nơi đó? Đến lúc đó điều tra ra thì là An Vương phủ sẽ không thể lén giải quyết chuyện này, đây chính là gièm pha khắp kinh thành không ai không biết. Chân chính đầu sỏ gây nên dám đem sự tình náo lớn? Đồ ngốc mới làm như vậy đi!
Chúng hạ nhân ánh mắt mang theo nghi hoặc, không tự chủ nhìn về vương phi, nhưng lại lập tức nghĩ đến thất lễ nên liền cúi đầu, thế nhưng trong lòng lại dâng lên thập phần nghi ngờ.
Đinh Tử lúc này thanh âm lại nhàn nhạt vung lên: “Ngốc làm gì, còn không trước đem Tuyết Hoa cùng Thúy Hoa kéo xuống đánh ba mươi hèo, lại đem người mang đi Kinh Triệu phủ doãn, chẳng lẽ bản Thế tử phi ở trong phủ không có địa vị như thế, mệnh lệnh mấy hạ nhân cũng không được?” Đinh Tử thanh âm nghe không ra vui buồn, lại có áp lực vô hình, mấy thô sử ma ma trên chân không khỏi đi lại, muốn đi kéo Tuyết Hoa cùng Thúy Hoa.
Tuyết Hoa vốn cười lạnh nhìn Đinh Tử thất thố, ai biết nàng thế nhưng xoay người lại trước muốn đánh mình, Tuyết Hoa sửng sốt, trong lòng vừa sợ vừa hận cắn răng nói: “Thế tử phi tâm thật ngoan độc a, lúc trước ngươi rõ ràng nói sau khi chuyện thành công, đối với nô tỳ chỗ tốt nhiều hơn, điều kiện thứ nhất là cho nô tỳ làm thông phòng của Thế tử. Nô tỳ vốn nghĩ lấy bộ dáng Thế tử phi đối đãi Thế tử, thế nào cũng không giống rộng lượng như vậy. Thì ra nguyên lai chính là Thế tử phi ngươi đố kị thành tính, sợ nô tỳ đoạt thương yêu của Thế tử đối với ngài, vì thế thiết kế hãm hại nô tỳ a. Nô tỳ là mệnh khổ, sinh ra không bằng Thế tử phi, nhưng Thế tử phi ngài cũng không thể hại nô tỳ như thế a, việc này rõ ràng là Thế tử phi oan uổng nô tỳ, hiện tại thấy sự tình bại lộ, ngươi trực tiếp trở mặt đẩy nô tỳ ra, không chỉ hắt nước bẩn, còn uy hiếp người, Thế tử phi thủ đoạn hung ác như vậy, người lại bá đạo ghen tị, thật cho rằng có thể vĩnh viễn đạt được Thế tử thích sao? Ta không phục! Vương phi, đây hết thảy tất cả đều là Thế tử phi muốn nô tỳ làm, muốn đi Kinh Triệu phủ nơi đó, Thế tử phi cũng là người hiềm nghi, nàng cũng phải đi!”
Tuyết Hoa này công phu cắn trả thật ra vô cùng tốt, lời này đem tất cả lời nói của Đinh Tử đều phá hỏng, ngươi đánh nàng, chính là muốn giết người diệt khẩu cùng với đố kị thành tính, không đánh nàng, một nô tỳ dám chỉ trích chủ tử như thế, ai trong lòng sẽ thoải mái. Hơn nữa việc này Đinh Tử không truy cứu đó là nàng sợ, chuyện nàng muốn thí bà bà sẽ lan truyền ra, đến lúc đó thanh danh sẽ xong, thậm chí sẽ bị kiện.
Đinh Tử từ khi vừa mới bắt đầu liền vẫn đứng, lúc này nhàn nhạt nhìn Tuyết Hoa, trên mặt chậm rãi mỉm cười nhàn nhạt, nụ cười kia rất diễm lệ, mặt ngoài lại thập phần ôn nhu, nhưng lại khiến Tuyết Hoa khiếp sợ run người. Đinh Tử cũng không để ý tới Tuyết Hoa, thản nhiên nói: “Rất tốt! Tuyết Hoa ngôn từ chuẩn xác như thế, chắc hẳn còn có chứng cứ gì chưa nói đi, đã như vậy bản Thế tử phi nếu không cùng các ngươi đi vào Kinh Triệu phủ, các ngươi nhất định cảm thấy bản Thế tử phi là thấp thỏm không yên. Cũng được, ai bảo bản Thế tử phi chính là vãn bối, mẫu phi gặp chuyện không may ta so với ai khác đều sốt ruột, càng không thể làm cho chuyện này ảnh hưởng quan hệ ta cùng với mẫu phi, bản Thế tử phi liền cùng các ngươi đi một chuyến.”
Đinh Tử quay đầu nhìn phía cửa, thân thể đứng thẳng tắp, khóe miệng lộ vẻ tiếu ý trào phúng, giờ khắc này, hạ nhân ở hình đường như thấy được một pho tượng phật ngọc cao quý tôn vinh, làm cho lòng người sinh kính sợ: “Bản Thế tử phi cũng không muốn vì một tỳ nữ phá hủy một đời anh minh của bản Thế tử phi, càng không thể làm cho tiểu nhân thực hiện được âm mưu phá hủy bình yên của vương phủ. Nhưng cuối cùng điều tra ra chứng cứ, nếu có người ác ý phàn ô bản Thế tử phi, hừ! Bản Thế tử phi sẽ tiến cung cáo ngự trạng! Đi! Đem người mang đi, cùng bản Thế tử phi đi Kinh Triệu phủ!”
Đinh Tử câu kia rõ ràng là uy hiếp, Ngô Song ánh mắt nhíu lại, việc này phát sinh đột ngột, nàng hôm qua mới lợi dụng Tuyết Hoa, muốn trực tiếp đem đầu mâu chỉa tới trên đầu Đinh Tử, liền dạy Tuyết Hoa nói mấy lời này, mà lời nói này lại không có gì sai lầm, người hữu tâm vừa nghe liền có thể định tội Đinh Tử.
Nhưng bởi vì thời gian chỉ có một đêm, muốn tìm chứng cứ gì bất lợi đối với Đinh Tử là không có khả năng. Việc này nếu tới Kinh Triệu phủ doãn, không có chứng cứ chứng minh Đinh Tử, Tuyết Hoa một hạ nhân dám phàn ô hoàng thân quốc thích, trực tiếp đánh chết cũng không cần thẩm tra. Ngô Song làm An Vương phi bao nhiêu năm há có thể không rõ ràng môn đạo trong này. Nàng trong lòng có chút thầm hận thời gian gấp gáp, nếu không nàng có thể trực tiếp an bài mấy chứng cứ đến trên người Đinh Tử, không phải Đinh Tử thì là Lam Thanh Lăng cũng tốt, đáng trách!
“Thế tử phi đừng nóng vội, này là chuyện hậu viện, sao có thể náo đến Kinh Triệu phủ doãn, đó chẳng phải là làm cho người ta chê cười sao?” Ngô Song lúc này ôn nhu lên tiếng.
Đinh Tử bước chân bước ra dừng lại: “Ồ, mẫu phi cảm thấy một tiện tỳ nói xấu chủ tử như vậy là chuyện đương nhiên sao? Tuyết Hoa nói đạo lý rõ ràng, bản Thế tử phi là một kẻ ăn nói vụng về nên nói không lại nàng, bản Thế tử phi nghĩ Kinh Triệu phủ doãn được thiên tử quan tâm, nhất định không phải người hồ đồ, chuyện này trong phủ chúng ta có thể làm không rõ, hắn thì có thể!”
Đinh Tử trong lời nói ý tứ rất rõ ràng, An Vương phi ngươi lộng không được hậu viện, tự có người giúp ngươi làm. Ngay cả một hạ nhân nói cũng có thể xem như thánh chỉ mà đối đãi, lại có năng lực gì tra án đây?
Ngô Song trên mặt hết xanh lại hồng, lạnh lùng nhìn hai người Tuyết Hoa, Thúy Hoa: “Thế tử phi đừng nóng vội, hiện tại mới là thời gian hỏi, ta còn muốn cho mấy người Mộ Nguyệt lục soát chứng cứ, chuyện này há có thể để một hạ nhân tùy tiện đổ tội cho chủ tử, chỗ nào lại có đạo lý như vậy?”
Tuyết Hoa không dám tin nhìn Ngô Song, sau khi thấy hàn quang âm lãnh trong mắt nàng ta, run run cúi đầu không dám nói lời nào.
Đinh Tử lạnh lùng cười, ngồi trở lại ghế: “Nguyên lai mẫu phi còn đang phá án, là bản Thế tử phi nóng nảy, kia mẫu phi tiếp tục đi.” Đinh Tử ngồi trở lại, chúng hạ nhân không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Kỳ thực trong mắt mấy hạ nhân đến xem, vốn tưởng rằng đêm qua chính là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Hôm nay Ngô Song muốn tới thẩm vấn người, các nàng liền tưởng tìm hạ nhân làm sai việc, hiện tại việc này lại liên lụy đến chủ tử, các nàng cúi đầu có chút lo lắng bị hại cùng cá trong chậu, nhưng lại nhịn không được hiếu kỳ suy nghĩ. Việc này nhìn như là Thế tử phi làm, nhưng nhìn biểu tình Thế tử phi, lại như là…
“Chờ một chút, Mộ Nguyệt cô nương đi kiểm soát, bản Thế tử phi đương nhiên là yên tâm, bất quá bản Thế tử phi đã cùng mẫu phi điều tra, cũng không thể làm cho người ta sau này tự khoe, nói là Mộ Nguyệt tra án khả năng xuất hiện sơ sẩy, liền để cho Thủy ma ma trong viện ta cùng Hỉ nhi đi theo đi. Hỉ nhi đương nhiên là đại biểu bản Thế tử phi nhìn từ xa là được, không cần tiến lên. Thủy ma ma là lão nhân trong phủ, người trong phủ lúc phụ vương còn ở đây, nàng ra mặt cũng tất nhiên là công chính.” Đinh Tử vừa nói như thế, chúng hạ nhân càng cảm thấy được Thế tử phi đây là sợ có người từ đó hãm hại, chẳng lẽ thật không phải là Thế tử phi làm, là có người khác sao?
Thủy ma ma sửng sốt một chút, từ đầu đến cuối bà cũng nhìn, chỉ là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm không phát biểu ý kiến mà thôi, kỳ thực bà cũng không biết việc này rốt cuộc chân tướng thế nào. Thân là lão nhân trong phủ, bà cũng chậm chậm nghe ra nơi này có một chút âm mưu, chỉ là bà cũng có nghĩ đến một khả năng, nhưng Đinh Tử là tiểu cô nương mới mười sáu tuổi, nàng vạn sẽ không tin tưởng Thế tử phi này đối mặt loại sự tình này có thể bình tĩnh như vậy, Thủy ma ma không thể không tin sự vô tội của nàng.
Đối với Đinh Tử yêu cầu Ngô Song không thể không đáp ứng, nếu không nàng trái lại tựa như là có vấn đề. Ngô Song làm việc thật cẩn thận, nhưng thật ra cũng không sợ tra ra thứ gì đó, nàng đang suy nghĩ, nếu việc này không có chứng cớ, tùy tiện hai hạ nhân muốn hại lại chủ tử đó là tuyệt không có khả năng, Tuyết Hoa cùng Thúy Hoa nhất định sẽ bị xử phạt, mà nàng có thể biết thời biết thế mượn chuyện này phạt Tuyết Hoa, lấy tính tình Tuyết Hoa đến lúc đó chắc chắn Đinh Tử không có trái cây hảo ăn.
Tuyết Hoa một mực chắc chắn là Đinh Tử làm, đến lúc đó dù không có chứng cứ, việc này không được làm rõ như thế, thanh danh Đinh Tử bất hiếu cũng ở trong phủ truyền ra, đối với nàng vẫn có ích.
Ngô Song biểu hiện trên mặt nhàn nhạt, trong mắt lại hiện lên mạt tia sáng, sau đó Mộ Nguyệt mang theo hai ma ma, Thủy ma ma còn có Hỉ nhi hơn nữa mấy thô sử nha hoàn, đi mấy gian phòng người có hiềm nghi lục soát chứng cứ, Đinh Tử im lặng uống trà, cúi mắt, ai cũng không biết nàng có tâm tình gì, thế nhưng bọn hạ nhân nhìn Đinh Tử ánh mắt không khỏi có chút sợ sệt, cũng không biết vì sao, chỉ là một loại cảm giác!
Hai nén hương thời gian trôi qua, Ngô Song chờ có chút gấp, đang muốn phái người đi xem, bọn người Mộ Nguyệt đã trở về, nhưng biểu hiện trên mặt Mộ Nguyệt lại có chút khó coi, Ngô Song nhướng mày, nhưng Thủy ma ma đã lên tiếng.
Nơi này Thủy ma ma tuổi tác lớn nhất, bà đứng ra nói cũng hợp lý: “Hồi vương phi, Thế tử phi, bọn nô tỳ không phát hiện chứng cớ gì, nhưng thật ra ở trong phòng Thúy Hoa, Tuyết Hoa cùng Mộ Dung lục soát mấy thứ đồ trang sức, nhưng nhìn tỉ lệ kiểu dáng, lại không giống như là các nàng có thể mang nổi.”
Thủy ma ma khoát tay liền có tiểu nha đầu giơ khay, trên khay có ba món đồ trang sức, mấy thứ này phần lớn là kim khí (kim: Vàng), có vài kim sức còn đính bảo thạch. Trong An Vương phủ này tiền tiêu hằng tháng mặc dù không ít, thế nhưng mấy đồ trang sức này mỗi thứ ít nhất hơn mười hai mươi lượng, cũng không phải thứ tiểu nha hoàn bỏ tiền dùng được.
Thủy ma ma chỉ vào ba món đồ trang sức, ngón tay chỉ từ trái sang phải nói: “Đôi này là chỗ Tuyết Hoa, đôi bên cạnh kia là Thúy Hoa, còn hai kiện kim sức kia thì là trong phòng Mộ Dung lục soát được.”
Đinh Tử chống cằm, lúc này tò mò nhìn, cũng không nói gì, chúng hạ nhân lại sôi nổi lặng yên nhìn phía Ngô Song. Những người này so với Đinh Tử ở An Vương phủ thời gian dài hơn, người ở đây xem qua mấy đồ trang sức này, Tuyết Hoa cùng Thúy Hoa nơi đó phàm là kim sức cũng có thể từ Ngô Song nơi đó tìm được xuất xứ. Mộ Dung thân là đại nha hoàn bên người Ngô Song có nàng thưởng cũng là bình thường, Thúy Hoa cùng Tuyết Hoa một thô sử nha hoàn, một ở Lam Nguyệt viện, vô duyên vô cớ Ngô Song vì sao phải thưởng hai người nàng. Hơn nữa sự kiện lần này Thúy Hoa, Tuyết Hoa cắn chặt răng chỉ chứng Đinh Tử, cùng với thái độ Đinh Tử ở trong chuyện này, không cần thẩm, những người ở vương phủ đối với mấy chuyện dơ bẩn này há có thể không biết.
Trong lòng nhịn không được cảm khái, đều nói vương phi cùng Thế tử gia quan hệ không tốt, bình thường nhìn vương phi vẫn quan tâm Thế tử gia, cũng là chủ tử ôn nhu khoan dung, làm sao sẽ làm chuyện như vậy đây? Rất nhiều người có chút không tin, nơi này có thể có cái vấn đề gì khác không?
Ngô Song nhìn thấy cũng trừng to mắt, lạnh lùng nhìn Mộ Nguyệt, Mộ Nguyệt cúi đầu, cũng có chút không rõ mấy thứ này thế nào tới trong phòng Tuyết Hoa cùng Thúy Hoa. Trong chuyện này Ngô Song biết càng ít người biết càng tốt, chỉ tìm Tuyết Hoa cùng các nàng mấy thiếp thân nha hoàn nói, Tuyết Hoa đã từng ở chỗ Ngô Song được thưởng qua, cũng bất quá là một kiện trâm vàng không chút thu hút mà thôi, Ngô Song căn bản không có khả năng cho nàng nhiều đồ trang sức như vậy để cho người ta bắt được sai lầm. Mà mấy người Thủy ma ma lại đi theo, Mộ Nguyệt muốn xử lý mấy thứ này cũng không có biện pháp, chỉ có thể cùng nhau mang về.
Trong lòng đồng thời nghi hoặc, thứ này thế nào đến gian phòng hai người, lúc này trong lòng các nàng đã sớm đối với nguyên nhân gây ra hỏa hoạn đêm qua không để ý!
Ngô Song sửng sốt xong thì nạt nhỏ: “Hai người các ngươi lúc nào vào trong phòng bản vương phi trộm mấy món đồ trang sức này, quả thực cả gan làm loạn!”
Tuyết Hoa, Thúy Hoa lúc này quỳ trên mặt đất, thân thể run lẩy bẩy, bị dọa đến không thể khống chế chính mình, càng làm cho người cảm thấy các nàng có vấn đề, Ngô Song mắt lạnh nhìn: “Đêm qua hai người các ngươi cứu hỏa tích cực như vậy, bản phi còn muốn sau này hảo hảo tưởng thưởng, nguyên lai các ngươi là mượn cơ hội này từ trong phòng ta trộm đồ a! Quả thực mượn gan trời, đồ của chủ tử mà các ngươi cũng dám tham, người tới a…”
“Phanh, ba!”
Đột nhiên giữa hình đường vang lên tiếng đồ sứ rơi xuống mặt đất vỡ vụn mọi người ngoài ý muốn nhìn sang, chỉ thấy Đinh Tử đứng phía trước, dưới chân nàng đúng lúc là một chén trà vỡ tan tành, chính là cái mà nàng đang bưng ở trong tay. Trên tay Đinh Tử còn giữ tư thế giống như vừa làm rơi chén, lúc này sắc mặt băng lãnh, nhìn Ngô Song. Ngô Song bị nhìn đều có chút ngồi không yên, Đinh Tử bỗng nhiên cong khóe môi.
“Thì ra là hai hạ nhân đui mù, thừa dịp lúc đêm qua đi lấy nước cứu hỏa ở trong viện mẫu phi trộm đồ a! Bản Thế tử phi biết, Tuyết Hoa đây là sợ phiền phức sự tình bại lộ, cho nên mới hãm hại chỉ trích bản Thế tử phi như thế a? Nha đầu kia bản Thế tử phi cũng không dám lưu, mẫu phi nếu là đương gia, việc này cứ giao cho mẫu phi xử trí đi, bản Thế tử phi mệt mỏi, sẽ không cùng mẫu phi thẩm tra. Thủy ma ma, mang người về đi.” Đinh Tử nhàn nhạt nói xong, xoay người đi ra ngoài, lúc đứng ở bên người Tuyết Hoa, vươn tay bạch ngọc không tỳ vết nhẹ nhẹ vuốt ve đỉnh đầu Tuyết Hoa, cảm giác được Tuyết Hoa dưới thân đã bị dọa trắng mặt toàn thân phát run, nói, “Tuyết Hoa a, ngươi nhan sắc không tệ, lại là người hiểu chuyện, vẫn hầu hạ Thế tử cực khổ, bản Thế tử phi kỳ thực rất coi trọng bốn người các ngươi. Đáng tiếc a…”
Đinh Tử đi xa, ly khai hình đường chỉ nhàn nhạt nói một tiếng: “Thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, đáng tiếc…”
Ngô Song trên mặt biểu tình âm âm lãnh lãnh. Nàng đột nhiên nhắm mắt lại, ẩn giấu con ngươi âm lãnh như rắn độc còn có mâu quang tàn bạo, lần này là do nàng nóng nảy!
Người còn ở lại hình đường nhân diện sắc đều hơi đổi, lời nói kia của Đinh Tử nếu tinh tế suy nghĩ ngươi sẽ rõ ràng: Nàng nói là nếu Tuyết Hoa tiếp tục hầu hạ, nàng nghĩ đến chuyện nâng làm thông phòng cũng không phải là không thể nào. Đinh Tử mới gả cho Lam Thanh Lăng hơn một tháng, lại chưa có thai, không cho Lam Thanh Lăng thêm người cũng là bình thường, Tuyết Hoa nếu không sốt ruột, cơ hội không phải là không có!
Mà câu kia, thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, càng làm người ta suy nghĩ sâu xa.
Hôm nay nếu không có Tuyết Hoa hãm hại, nàng ta sẽ được bỏ qua sao? Nếu như không có tính kế, nếu như không có người sai khiến mà nói…
Bọn hạ nhân trong lòng âm thầm nói thầm, Thế tử phi nhìn cũng là người ôn nhu đoan trang, vương phi thế nào lại nhìn Thế tử phi không vừa mắt đây? Mặc dù trong phủ còn có không ít người được Ngô Song chiếu cố, có chút không tin vương phi tốt đẹp trong lòng mình có thể làm ra loại chuyện ác này, nhưng tình hình nhìn thấy hôm nay, không thể không khiến các nàng dao động.
Đều nói chó sủa sẽ không cắn người, chó không sủa cắn người mới ngoan, có vài người giấu rất sâu. Những người nhìn quen trạch đấu, chính là muốn vì Ngô Song nói chuyện, nhưng lại không nói. Dù không tin lại có thể như thế nào đây?
Đối với một việc, lúc vừa mới bắt đầu ngươi có thể không tin, thế nhưng thời gian lâu dài, mỗi ngày có người ở bên tai ngươi nói, ngươi còn chưa tin? Căn bản không cần làm cái gì, người cũng đều có mắt có ý, việc này chỉ có hai ba chuyện như vậy nhưng cũng đều là bất lợi đối với Ngô Song, đến lúc đó Ngô Song dù chưa từng làm, nhưng nếu lại xảy ra chuyện gì, vậy cũng biến thành là nàng ta làm.
Muốn phủ định một người trong lòng các nàng đã nhận định, có đôi khi cũng không cần phí nhiều chuyện, chỉ cần phí thời gian. Muốn cho chuyện vốn sai lầm biến thành sự thực cũng không khó, chỉ cần thời gian mà thôi.
Đinh Tử căn bản chưa từng nghĩ bởi vì sự kiện này mà có thể trực tiếp đả kích Ngô Song. Ngô Song tại trong An Vương phủ hai mươi mấy năm, có thể nói trong phủ này tuyệt đại đa số đều là người của nàng. Đinh Tử mới vào phủ hơn một tháng, muốn cùng người như vậy đối kháng, đánh chính diện một điểm phần thắng cũng không có. Nhưng trong phủ này nhiều người là người của Ngô Song như vậy, nhưng không có nghĩa là đều một lòng, thế trung lập lúc trước chậm rãi tan rã đi.
Còn nữa, trong chuyện này mà nói kỳ thực Đinh Tử cũng bất quá là mượn lực trả lực mà thôi, lửa này, đúng là Đinh Tử cho người ta phóng hỏa. Dược khiến Tương Nhi bị tiêu chảy là Đinh Tử hạ không sai, Thúy Hoa trước đây không trải qua việc này, đương nhiên là có sơ sẩy. Đinh Tử cho chút chất dẫn cháy gì đó vào trong sáp dầu, nàng vốn cũng không muốn Ngô Song bị chết cháy, bởi vì đến lúc đó sự tình náo lớn, đối với nàng cũng không có lợi. Chuyện Lâm Vương phủ không phải vẹn toàn, nàng không thể dùng việc này đem Ngô Song ép đến nóng nảy. Đinh Tử vốn muốn Ngô Song lăn qua lăn lại một chút là xong việc. Nhưng nếu Ngô Song muốn tra, tức giận kiểu gì cũng chỉ có thể thấy là ngoài ý muốn mà thôi.
Chuyện kế tiếp vẫn là Ngô Song tự biên tự diễn, nàng đêm qua càng nghĩ càng cảm thấy việc này là Đinh Tử trả thù nàng. Dù không phải Đinh Tử làm, Ngô Song cũng muốn mượn cơ hội này để chụp cái mũ đại bất hiếu lên đầu Đinh Tử, vì thế âm thầm tìm đến Tuyết Hoa nói ra kế hoạch này, thế nhưng lại có chuyện tình mà Ngô Song không biết.
Lúc trước Đinh Tử chú ý tới Tuyết Hoa cứu hỏa thập phần tự cao anh dũng liền phái người chú ý. Tuyết Hoa có thể là do trước đây đi qua gian phòng Ngô Song, biết chỗ cất đồ trang sức, trên đường cứu hỏa nàng thấy tài sáng mắt, liền muốn thừa dịp người không chú ý trộm đồ trang sức, dù sao vì cháy nên Ngô Song chỉ lo chạy trối chết, ném bỏ vài món vật phẩm trang sức là điều đương nhiên. Còn Thúy Hoa có thể trong lúc vô ý thấy được, cũng sinh ra tâm tư không nên có, vì thế mượn gió bẻ măng cầm mấy thứ. Đinh Tử liền biết thời biết thế, làm cho Ngô Song tự biên tự diễn đi một nước cờ thua.
Chiêu thuật Đinh Tử muốn đoạt nhân tâm rất nhiều, không cần mỗi lần đều tiến công ở chính diện, tương kế tựu kế này, chính yếu căn bản vẫn là Đinh Tử công kích nhân tâm.
Trên đường hồi phủ, Đinh Tử khẽ vuốt ống tay áo, biểu hiện trên mặt nhàn nhạt.
Thẳng đến khi trở lại Lam Nguyệt viện vào gian phòng, Thủy ma ma phía sau cũng theo tiến vào, sau khi Đinh Tử ngồi xuống, Hỉ nhi rót chén trà đưa qua, Đinh Tử nhợt nhạt nhìn, Thủy ma ma vẫn nhìn Đinh Tử cũng không nói gì. Không biết qua bao lâu, Thủy ma ma mới nói: “Thế tử phi không phải người đơn giản.”
Đinh Tử đem chén trà đặt xuống cười nói: “Thủy ma ma đây là đang khích lệ bản Thế tử phi à, sao bản Thế tử phi nghe cũng không thấy giống?”
Thủy ma ma ánh mắt lợi hại không có nửa điểm thả lỏng, chăm chú nhìn Đinh Tử như trước: “Lão nô ở trong phủ hơn bốn mươi năm, còn chưa thấy qua nhân vật như Thế tử phi.”
“Hửm? Thủy ma ma cũng quá khen rồi.” Đinh Tử biểu tình nhàn nhạt như trước, đối với ánh mắt sắc bén của Thủy ma ma nhìn như không thấy.
Thủy ma ma đột nhiên cười: “Thế tử có thể lấy được nữ tử như Thế tử phi vậy, cũng là phúc khí của hắn, có trợ lực này, Thế tử cũng sẽ không quá giống như trước, gian nan như vậy.” Thủy ma ma lời này có chút thở dài, biểu tình có chút bi thương.
Đinh Tử giương mắt nhìn nhìn Thủy ma ma, cười nói: “Vì thế ta đây đã thông qua khảo nghiệm của Thủy ma ma.”
Thủy ma ma đối với lời này của Đinh Tử một điểm cũng không ngoài ý muốn, sau đó “Phanh” quỳ gối trước mặt Đinh Tử: “Thế tử phi thứ tội, lão nô dám khảo nghiệm chủ tử đây là đại nghịch bất đạo, nhưng lão nô không thể để cho Thế tử thú người vô dụng vào phủ, vì như vậy chính là hại người.”
Đinh Tử không có nâng Thủy ma ma dậy, chỉ hỏi: “Thủy ma ma ở trong phủ đã bao lâu?”
Thủy ma ma trả lời: “Lão nô là ma ma hồi môn của vương phi, nguyên ở trong nhà vương phi là quản sự, được vương phi tín nhiệm xuất giá liền dẫn lão nô theo. Vương phi tính tình chính là hiền lành nhất, nàng thật sự là người khoan dung nhưng cũng xử sự nghiêm khắc, cũng không phải loại tiện nhân trước mặt một bộ sau lưng một bộ có thể sánh bằng. Đáng tiếc năm đó nhi tử lão nô lúc làm công bị ngã gãy chân, vương phi thương tình cho lão nô hồi hương thăm con, chờ khi lão nô trở về, vương phi đã rời đi!” Nói đến đây Thủy ma ma liền khóc rống lên, nghẹn ngào nói, “Trong phủ này cũng không nên tồn tại nữ tử ôn nhu yếu ớt, Thế tử phi tuy là người Thái hậu vì Thế tử gia chọn lựa, lão nô… Lão nô vẫn là không yên lòng. Lúc trước thời gian Thế tử gia thay Thế tử phi làm đồ cưới lão nô liền quan tâm, Thế tử gia bình thường đối với người nào đều lãnh lãnh đạm đạm, còn chưa có thấy hắn đối với chuyện gì để bụng như thế, ngoại trừ mấy năm Thế tử gia xuất ngoại kia, lão nô coi như là nhìn hắn lớn lên, biết tâm tư của hắn. Vì thế lão nô càng không muốn nhìn thấy Thế tử gia thương tâm, nếu là Thế tử phi ngài năng lực không được, kia lão nô thà rằng làm người xấu.”
Thủy ma ma cũng thật trắng trợn, nếu Đinh Tử không có năng lực, nàng thậm chí nguyện làm người xấu trực tiếp giết chết Đinh Tử, đỡ phải mang lại cho Lam Thanh Lăng phiền phức bất tận. Sau đó chỉ cần thú người mới, Lam Thanh Lăng sớm muộn có thể khôi phục lại, sống chung lâu dần cảm tình sẽ thâm hậu.
Đinh Tử nhìn Thủy ma ma, Thủy ma ma này muốn giết nàng, nàng không thể nói mình hoàn toàn không tức giận, thế nhưng đối với loại trung tâm này nàng cũng bội phục, hơn nữa đứng ở lập trường của Thủy ma ma mà xem, ý tưởng của nàng cũng không sai.
Thủy ma ma nhìn Đinh Tử không nói, lại nói: “Chỉ cần Thế tử phi cùng Thế tử là người trên cùng một chiến tuyến, lão nô liền vĩnh viễn sẽ không phản bội Thế tử cùng Thế tử phi. Thế tử phi nếu cảm thấy lão nô bất trung, lão nô nguyện ý lấy cái chết tạ tội, bất quá lão nô trước khi chết nên vì Thế tử phi đề cử mấy người đắc dụng, coi như là một mảnh tâm ý lão nô.”
Đinh Tử nhẹ giọng thở dài đứng lên, tự mình nâng dậy Thủy ma ma, Thủy ma ma trong mắt hiện lên ánh nước, Đinh Tử đã hỏi: “Thủy ma ma nói lúc đó là ma ma sau khi rời đi, mẫu phi mới chết, lúc đó Ngô Song đã ở trong phủ.”
“Lúc đó nàng vẫn chưa ở trong phủ, bất quá nàng ỷ vào quan hệ tốt cùng tiểu thư, nhiều lần lấy lý do bồi vương phi vào phủ, không mấy ngày vương phi liền bị bệnh, nàng mới tiến vào, những thứ này đều là lão nô sau khi trở về hỏi thăm.” Nói đến đây Thủy ma ma ánh mắt có chút ảm đạm, đối với lúc đó không thể ở trong phủ, chuyện tiền vương phi chết vẫn còn tự trách.
Đinh Tử vỗ nhẹ vai Thủy ma ma: “Ma ma xin yên tâm, mẫu phi chết không minh bạch, chuyện này ta tự sẽ tra rõ, không chỉ vì ngươi, vì Thế tử, càng vì mẫu phi trên trời có linh thiêng.”
Thủy ma ma gật đầu lia lịa, cũng nhịn không được nữa khóc lên: “Lão nô nhất định sẽ tận tâm tận lực vì Thế tử Thế tử phi, dù phải liều cái mạng già này, cũng nhất định sẽ không để cho Thế tử phi bị ủy khuất!”
Đinh Tử nhẹ giọng thở dài, chuyện năm đó, sợ rằng không đơn giản như mặt ngoài vậy, không phải dễ tra như vậy a…
Buổi tối khi Lam Thanh Lăng trở về, Hỉ nhi đã qua bẩm báo kết quả xử trí của Ngô Song. Vốn lấy tội danh Tuyết Hoa, Thúy Hoa trộm đồ của chủ tử, tay không sạch sẽ, đủ để có thể chặt tay đem bán đi, hơn nữa Tuyết Hoa chụp mũ hãm hại Đinh Tử, tuy nói về sau bộ dáng Đinh Tử không giống như là muốn truy cứu, nhưng là cả hình đường, sợ rằng hiện tại toàn bộ An Vương phủ đều biết chuyện phát sinh. Ngô Song nếu thả Tuyết Hoa ra, như vậy liền khó làm kẻ dưới phục tùng. Dám hãm hại chủ tử, bất kính chủ tử, cũng đủ loạn côn đánh chết Tuyết Hoa, nhưng Tuyết Hoa khóc hô, về sau cha mẹ ả cũng khóc náo cầu xin tha thứ, Ngô Song niệm tình bọn hắn, miễn Tuyết Hoa tội chết, lại cho người ta phát mại đến kỹ viện.
Thế nhưng người Lỗ Dương phái đi theo xe ngựa kia, đi không có bao lâu liền nghe thấy trong xe có tiếng thét chói tai, chờ lúc Lỗ Dương đi vào, Thúy Hoa cùng Tuyết Hoa lại là một tay nắm một chủy thủ, đâm vào trái tim đối phương, hai người chết tại chỗ.
Ngô Song cũng là người thủ đoạn độc ác, tuyệt sẽ không để cho nhân tố bất lợi với nàng ở bên ngoài, đây là giết người diệt khẩu a! Ở trong phủ còn không quên lưu cho mình một thanh danh rộng lượng hiền lành, Đinh Tử cười lạnh, ra sức bảo hộ thanh danh như thế, đáng tiếc cũng phải hỏi một chút nàng có nguyện ý hay không a!
Nghe thấy kết quả Thúy Hoa cùng Tuyết Hoa như thế, Đinh Tử tuyệt không ngoài ý muốn. Nếu Ngô Song không làm như vậy, nàng ngược lại sẽ rất kỳ quái.
Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử dùng một chút bữa tối, hai người ở trong sân đứng ngắm cảnh, trở lại nội thất, vừa vào phòng Đinh Tử liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hôm nay Lam Thanh Lăng vẫn rất trầm mặc, không phải cái loại lãnh đạm trầm mặc hắn đối ngoại mà là một loại kiềm chế trầm mặc.
Lam Thanh Lăng ngẩng đầu, con ngươi đen tối như mực không chút tia sáng: “Đã qua ba năm, Nam Thái quốc bên kia đã an ổn xuống, Ninh vương gia lập tức phải về kinh, đồng thời chuyến này, vì việc hiệp nghị Hòa Bình như cũ là ba năm trước đây vẫn chưa xong, lần này đồng hành còn có Nam Thái quốc hoàng tử.”
Đinh Tử sửng sốt, nàng cũng sắp quên Ninh vương gia, không ngờ hắn cách ba năm lại muốn trở về. Nàng còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên thấy Ninh vương gia, sau chuyện ở thư phòng Ninh Vương phủ, Ninh vương gia này luôn làm cho nàng có cảm giác quỷ mị, là người không thích hợp trêu chọc. Hơn nữa chuyến này hắn mang theo Nam Thái hoàng tử trở về, đúng là đại sự. Đồng thời trực giác của nàng cũng không phải nhiều chuyện tốt gì. Nhìn bộ dáng Lam Thanh Lăng vẫn lãnh đạm, Đinh Tử lại cảm giác Lam Thanh Lăng sẽ không để ý đến loại sự tình này như thế, dù sao binh tới tướng đỡ, hắn không phải người buồn lo vô cớ.
“Cái lão gia hỏa kia… Phụ vương cũng muốn trở về.”
“Cái gì?” Đinh Tử sửng sốt, nhất thời cảm thấy không thích hợp, Hoàng thượng làm sao sẽ đột nhiên cho phép hai đại vương gia hồi kinh, bọn họ phân biệt đóng ở biên quan, tay cầm trọng binh. Hai vị tướng lĩnh đi lần này, biên quan xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ, làm như vậy là chuyện cực kỳ mạo hiểm, Đinh Tử cũng không nhận ra Hoàng thượng động kinh thế nào, đột nhiên suy nghĩ xoay chuyển bất quá đến cong mới nghĩ ra chủ ý này, nhưng Đinh Tử nhất thời cũng không rõ tính toán của Hoàng thượng.
Mặt khác có một điểm chính là…
Chuyện Vương phủ năm đó vẫn làm cho Đinh Tử nghi hoặc cùng không hiểu, nhìn biểu tình Lam Thanh Lăng, nói hắn hận An Vương gia thì không giống, nói không hận thì ánh mắt đạm lạnh lại u oán. Đinh Tử còn mò không ra quan hệ phụ tử này thế nào, An Vương gia rốt cuộc là loại người gì?
Nhưng Đinh Tử cũng không phải sợ hãi, trái lại đối với việc An Vương gia hồi kinh rất mong đợi.
Tháng mười cuối thu khí sảng, hôm nay kinh thành lại là thần kỳ náo nhiệt, không có những thứ khác, Ninh vương gia hồi kinh, hắn mang đến hiệp nghị Nam Thái Hòa Bình. Nếu bàn về hiệp nghị Hòa Bình, cao hứng nhất chính là dân chúng, bất luận khổ chiến, vất vả nhất chính là thuộc bách tính vô tội, nếu như có thể vĩnh viễn không chiến tranh thì tốt rồi!
Ngoài cửa thành, đại quân vào thành, khí thế hơn người, Hoàng thượng mang theo cả đám triều thần tĩnh tĩnh trông ngóng chờ đợi, Hoàng thượng tựa hồ quên ba năm trước đây chính là ở trong này, hắn bị ám sát.
Lúc này Ninh vương Lam Diệc đã cưỡi tuấn mã uy vũ, một thân tử y, uy phong lẫm lẫm vào thành…
Ngô Song chỉ mím môi không nói lời nào, Mộ Nguyệt lại nhẹ giọng trả lời: “Hồi bẩm Thế tử phi, nha đầu kia là nha đầu Thúy Hoa của Song Mãn viện. Nàng là thô sử nha hoàn trong viện chúng ta, trong ngày thường căn bản không thể gần vương phi, nhưng qua kiểm chứng thì ngày hôm qua ngọn lửa hẳn là bắt đầu cháy trong phòng vương phi, vốn là Thúy Hoa không có chuyện gì. Nhưng hôm qua nha hoàn Tương Nhi quản dầu thắp ngọn nến bị tiêu chảy thân thể không thoải mái, hai người các nàng bình thường tương giao không tệ, Thúy Hoa liền giúp đỡ Tương Nhi làm gì đó, lúc đi đến phòng vương phi, Tuyết Hoa nói là đến tìm Mộ Dung của Song Mãn viện hỏi hình thêu, cùng Thúy Hoa chuyện phiếm hai câu, ban đêm đèn gian phòng vương phi có khác thường cứ thế đi lấy nước.”
Nói xong một phòng mọi người đem tầm mắt nhìn phía Đinh Tử, lời này còn có cái gì không rõ, Tuyết Hoa thế nhưng là người Lam Nguyệt viện, cũng là thông phòng dự bị cho Lam Thanh Lăng, còn có thể là người ngoài sao. Tương Nhi vừa xảy ra chuyện Tuyết Hoa liền đến tìm Thúy Hoa nói chuyện phiếm, việc này thế nào xảy ra đều giống như là Lam Nguyệt viện sai khiến.
Đinh Tử lại cúi đầu đưa tay, Hỉ nhi lập tức bưng chén trà đưa cho Đinh Tử. Đinh Tử phiết phiết lá trà, uống một hớp, híp mắt hưởng thụ một chút, lại mở mắt ra, lúc nhìn thấy mọi người nhìn nàng, nàng không khỏi sửng sốt một chút, có chút mơ hồ, nghi hoặc nhìn mấy người Ngô Song: “Mẫu phi, các người nhìn bản Thế tử phi như thế làm cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Nguyệt biểu hiện trên mặt có chút quỷ dị, không khỏi hỏi: “Thế tử phi, vừa rồi lời nô tỳ nói ngài đã nghe chưa?”
“Hử, đương nhiên là nghe được.” Đinh Tử gật đầu nói.
Mộ Nguyệt hơi lạnh mặt nói: “Nếu nghe được vậy Thế tử phi cảm thấy việc này nên xử lý như thế nào mới tốt?”
Đinh Tử càng nghi ngờ nói: “Việc này xử lý thế nào, ta chẳng qua là người đến giúp đỡ một chút, sao lại hỏi ý kiến ta, các ngươi nên làm cái gì thì liền làm thế ấy chứ. Việc này không cần hỏi bản Thế tử phi, bản Thế tử phi không có ý kiến.”
Mộ Nguyệt khóe miệng co rút: “Nhưng Tuyết Hoa ý tứ…”
Ngô Song lại đột nhiên nói: “Tương Nhi đâu, Mộ Dung đâu cũng gọi đi hỏi rõ ràng, không có hỏi rõ ràng, vạn không thể oan uổng người.” Chỉ là ánh mắt nhìn phía Đinh Tử, cũng đã định tội Đinh Tử.
Chỉ chốc lát lại có hai nha hoàn được mang vào, chính là Mộ Dung cùng cái gọi là Tương Nhi, Mộ Nguyệt đứng ở bên người Ngô Song cất giọng nói: “Ngày hôm qua rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, các ngươi nói rõ ràng, còn có Mộ Dung, Tuyết Hoa nói tìm ngươi hỏi hình thêu, có việc này không?”
Mộ Dung lập tức quỳ xuống dập đầu, mới trả lời: “Hồi bẩm vương phi, Thế tử phi, không có việc này, Tuyết Hoa trước đây mặc dù ngẫu nhiên có đôi khi tới hỏi nô tỳ thêu công, nhưng chuyện ngày hôm qua nàng không chào hỏi liền tới đây, hơn nữa lúc đến Song Mãn viện nô tỳ cũng chưa có gặp qua nàng, nàng xử lý xong việc, cũng không có tới tìm nô tỳ.”
“Vì thế Tuyết Hoa đến đó, nàng căn bản là không muốn tới tìm ngươi, nàng là có mưu đồ khác.” Mộ Nguyệt tiếp tục hỏi.
Mộ Dung cúi đầu nói: “Tuyết Hoa có mục đích gì, nô tỳ không biết, nhưng nô tỳ hôm qua xác thực chưa thấy qua nàng, cũng không biết chuyện trong này.”
Mộ Nguyệt cười lạnh nhìn Tuyết Hoa: “Tuyết Hoa ngươi còn cái gì để nói, Mộ Dung tất nhiên không phải cùng ngươi có hẹn, ngươi lại luôn mồm là hướng về phía nàng mà đến, sau quấn quít lấy Thúy Hoa hàn huyên một hồi liền rời đi, thật có việc thì thế nào không ở lại đợi Mộ Dung. Ngươi liền thành thật mà nói, đến Song Mãn viện rốt cuộc là mục đích gì.”
Tuyết Hoa trắng mặt, cẩn thận nhìn Đinh Tử, lại thấy nàng chỉ như lão thần yên tĩnh ngồi uống nước trà, căn bản là không nhìn Tuyết Hoa, bộ dáng Đinh Tử, có chút làm cho hạ nhân trong trong ngoài ngoài hình đường nghi hoặc, Tuyết Hoa lại híp mắt, trong lòng hung ác: “Này, nô tỳ nghĩ thầm Mộ Dung bận rộn nên không muốn làm trễ nãi, cho nên nghĩ trễ hơn một chút mới lại đến tìm nàng nên đi trở về.”
“Phải không, vậy ngươi nói một chút vì sao vương phủ chúng ta qua nhiều năm như vậy không có hỏa hoạn, mà Thúy Hoa chỉ phụ trách một ngày thì liền có vấn đề, ngươi đến mà lại kéo Thúy Hoa hàn huyên hồi lâu, Tuyết Hoa ngươi nói một chút việc này đổi lại là ai cũng sẽ nghi ngờ ngươi có vấn đề a?” Mộ Nguyệt nhàn nhạt nói xong đột nhiên quát lạnh một tiếng, “Tuyết Hoa, đừng tưởng rằng ngươi là nô tỳ Lam Nguyệt viện thì vương phi không thể động ngươi, loại đại sự này dù là chủ tử thì cũng phải chịu phạt, ngươi là một nô tỳ, vương phi trông coi toàn phủ, nghĩ muốn xử tử ngươi, ai cũng không dám nói một câu không phải!”
Tuyết Hoa vừa nghe mặt xám như tro tàn, run run môi nhìn Đinh Tử, trong mắt hình như có nước mắt lưng tròng chớp động.
Đinh Tử liếc mắt nhìn đến tình hình này, trong lòng lại cười, cừ thật, Tuyết Hoa này cũng là phái hành động a!
Đinh Tử nghe thấy phía sau “Xuy” một tiếng, nàng nghe ra đó là thanh âm Ngọc Du khinh bỉ, mặc dù rất nhỏ, cũng biểu hiện nàng khinh bỉ, bên này Tuyết Hoa cũng đã hai mắt đẫm lệ như mưa.
Mộ Nguyệt giận quát: “Tuyết Hoa, ngươi là nô tỳ trong phủ, nhưng đừng quên trong phủ này làm chủ vẫn là vương phi, cũng cho ngươi cam đoan, không có vương phi chúng ta bên này gật đầu, ngươi đừng nghĩ đạt thành. Còn nữa, người a chỉ phải sống mới có thể đạt thành mong muốn, ngươi nếu bởi vì việc này mà bị trọng phạt, đến lúc đó còn thế nào hoàn thành mong muốn trong lòng đây? Ngươi có phải hay không quên trong phủ ngươi còn có gia đình, nương ngươi cũng làm việc ở trong vương phủ, ngươi chết thì các nàng ở chỗ nào, ngươi thật có vì các nàng nghĩ tới sao!”
Tuyết Hoa càng nghe càng là muốn khóc, Tuyết Hoa lui thân thể, chán chường quỳ trên mặt đất, sau đó lại nghĩ đến cái gì đó, hướng về phía Đinh Tử dập đầu lạy ba cái: “Thế tử phi nô tỳ xin lỗi ngài, chuyện này nô tỳ cô phụ ngài, đáng tiếc nô tỳ có cha mẹ còn muốn cung cấp nuôi dưỡng, nô tỳ không thể không để ý tới bọn họ hoàn thành sứ mạng ngài giao cho ta, Thế tử phi xin ngươi tha thứ cho ta.”
“Uy…” Đinh Tử nhìn Tuyết Hoa thản nhiên nói, chỉ một âm, mọi người cũng không biết nàng đây là đồng ý hay là sinh khí, dù sao xem mặt Đinh Tử là nửa điểm nhìn không ra khác thường.
Tuyết Hoa cũng sửng sốt, sâu nhìn Đinh Tử liếc mắt một cái, thấy nàng trên mặt không có vẻ khó khăn, trong lòng không khỏi phỏng đoán, sự tình đều đến mức này Thế tử phi sẽ không ngu xuẩn ngay cả chuyện gì phát sinh kế tiếp cũng không biết đi? Cứ như vậy cũng xứng sinh tồn ở trong An Vương phủ, quả thực ô uế cái chỗ này, lập tức trong lòng nàng lại nhảy nhót, chuyện này lộng không chết Đinh Tử, nàng ở trong phủ cũng không có địa vị, đến lúc đó Thế tử thu nàng vào phòng, Lam Nguyệt viện còn không phải là thiên hạ của nàng!
“Vương phi thỉnh ngài tha người nhà nô tỳ đi, bọn họ cái gì cũng không biết, là nô tỳ nhất thời mỡ heo mơ hồ tâm, lại bị Thế tử phi một câu hứa thu nô tỳ vào trong phòng Thế tử nên động tâm, mới… mới làm ra sai lầm lớn bậc này.”
“Cái gì, dĩ nhiên là Thế tử phi làm.”
“Quá đáng rồi, đây không chỉ là không tôn hiếu đạo, đây là muốn vương phi chết cháy a!”
“Vương phi là chủ tử tốt nhất mà ta thấy, cũng là bà bà ôn hòa nhất mà ta thấy, Thế tử phi quả thực quá độc ác!”
“Việc này nhất định phải phạt nặng!”
“Vậy còn phải nói sao, đó là thí mẫu, bất kính trưởng bối, là có thể làm cho Thế tử hưu Thế tử phi!”
Tuyết Hoa một hơi nói xong, tiếng nghị luận trong trong ngoài ngoài hình đường liền lan truyền ra, đều nói Đinh Tử bất hiếu bất kính, Đinh Tử lại chỉ tĩnh tĩnh uống trà, bình tĩnh nghe, chân mày cũng không nhăn một chút.
Ngô Song cùng Mộ Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, thế nào cảm thấy việc này có chút quỷ dị, người bình thường gặp được loại chỉ trích này còn không nhảy lên, này lại không có thái độ bị bức đến góc chết cũng không biện giải gì, một chút cũng không e ngại. Lấy hiểu biết của Ngô Song đối với Đinh Tử, nàng cũng không phải người sẽ đơn giản bị bức đến góc chết!
“Thế tử phi, đối với lời Tuyết Hoa nói ngươi còn cái gì muốn nói sao?” Ngô Song trầm mặt, không có ôn hòa như xưa, đương gia chủ mẫu uy nghiêm vô hình tỏa ra ngoài.
Đinh Tử đặt chén trà xuống, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tuyết Hoa một cái: “Tuyết Hoa a… lời nói một tiện tỳ, mẫu phi còn tưởng là thánh chỉ?”
Ngô Song trên mặt lạnh lẽo: “Thế tử phi là không thừa nhận sai lầm của ngươi?”
Đinh Tử đứng lên, tiện tay vuốt ve bạch hoa mai thêu ở cổ tay áo, ngón tay ngọc nhỏ và dài chỉ một cái: “Hạ nhân trong phủ phàn ô chủ tử, ấn quy cư trượng hình ba mươi đại bản, tiện tỳ nô tịch dám phàn ô hoàng thân quốc thích trượng hình gấp bội, sau đó đưa đi Kinh Triệu phủ doãn kia xử lý đi. Bản Thế tử phi cũng nghĩ đến, Song Mãn viện của mẫu phi đã bị đốt, đây chính là chuyện lớn, có người đã dám ở trong An Vương phủ chúng ta làm xằng làm bậy, thân phận địa vị tất nhiên là không nhỏ, tiện tỳ này không có chứng cứ thực chất liền dám chỉ chứng, hoang đường lại không biết nặng nhẹ, mẫu phi đêm qua trải qua cứu hỏa, tất là bị kinh hách không nhỏ, sợ là hiện tại tái thẩm chuyện này có lòng mà không đủ lực. Mộ Nguyệt nhìn rất cơ linh, đáng tiếc cũng chỉ là hầu hạ trước người, chuyện nam nhân phải làm này, xem bộ dáng là xử lý không được.” Đinh Tử trên mặt bình bình đạm đạm , chỉ là ánh mắt nàng quét tới chỗ nào, tất cả mọi người cúi đầu, thật giống như bị quái vật lớn gì che đỉnh đầu, ai cũng không dám ngẩng đầu lên, theo bản năng sợ hãi.
“Cứ làm như thế đi, Mộ Nguyệt cũng là người cơ linh, cũng nhanh một chút đem hai đương sự này, không đúng, còn có Tương Nhi cùng Mộ Dung tất cả đều mang đi Kinh Triệu phủ doãn, ta nghĩ Kinh Triệu phủ doãn gần đây cũng có chút nhàn, tất nhiên là thích thẩm thẩm mấy đại án này.”
Mọi người thở cũng không dám mạnh một chút, Đinh Tử lời này tức là đem sự tình náo lớn, mà đối với chuyện vừa bị lên án, nàng là nửa điểm cũng không giải thích, còn tuyên bố muốn cho Kinh Triệu phủ doãn xử trí. Vốn nghe xong Tuyết Hoa nói đều chỉ hướng Đinh Tử tâm khẩn trương, Đinh Tử nếu có vấn đề thật thì nàng sao dám đem sự tình náo lớn, còn dám náo đến Kinh Triệu phủ doãn nơi đó? Đến lúc đó điều tra ra thì là An Vương phủ sẽ không thể lén giải quyết chuyện này, đây chính là gièm pha khắp kinh thành không ai không biết. Chân chính đầu sỏ gây nên dám đem sự tình náo lớn? Đồ ngốc mới làm như vậy đi!
Chúng hạ nhân ánh mắt mang theo nghi hoặc, không tự chủ nhìn về vương phi, nhưng lại lập tức nghĩ đến thất lễ nên liền cúi đầu, thế nhưng trong lòng lại dâng lên thập phần nghi ngờ.
Đinh Tử lúc này thanh âm lại nhàn nhạt vung lên: “Ngốc làm gì, còn không trước đem Tuyết Hoa cùng Thúy Hoa kéo xuống đánh ba mươi hèo, lại đem người mang đi Kinh Triệu phủ doãn, chẳng lẽ bản Thế tử phi ở trong phủ không có địa vị như thế, mệnh lệnh mấy hạ nhân cũng không được?” Đinh Tử thanh âm nghe không ra vui buồn, lại có áp lực vô hình, mấy thô sử ma ma trên chân không khỏi đi lại, muốn đi kéo Tuyết Hoa cùng Thúy Hoa.
Tuyết Hoa vốn cười lạnh nhìn Đinh Tử thất thố, ai biết nàng thế nhưng xoay người lại trước muốn đánh mình, Tuyết Hoa sửng sốt, trong lòng vừa sợ vừa hận cắn răng nói: “Thế tử phi tâm thật ngoan độc a, lúc trước ngươi rõ ràng nói sau khi chuyện thành công, đối với nô tỳ chỗ tốt nhiều hơn, điều kiện thứ nhất là cho nô tỳ làm thông phòng của Thế tử. Nô tỳ vốn nghĩ lấy bộ dáng Thế tử phi đối đãi Thế tử, thế nào cũng không giống rộng lượng như vậy. Thì ra nguyên lai chính là Thế tử phi ngươi đố kị thành tính, sợ nô tỳ đoạt thương yêu của Thế tử đối với ngài, vì thế thiết kế hãm hại nô tỳ a. Nô tỳ là mệnh khổ, sinh ra không bằng Thế tử phi, nhưng Thế tử phi ngài cũng không thể hại nô tỳ như thế a, việc này rõ ràng là Thế tử phi oan uổng nô tỳ, hiện tại thấy sự tình bại lộ, ngươi trực tiếp trở mặt đẩy nô tỳ ra, không chỉ hắt nước bẩn, còn uy hiếp người, Thế tử phi thủ đoạn hung ác như vậy, người lại bá đạo ghen tị, thật cho rằng có thể vĩnh viễn đạt được Thế tử thích sao? Ta không phục! Vương phi, đây hết thảy tất cả đều là Thế tử phi muốn nô tỳ làm, muốn đi Kinh Triệu phủ nơi đó, Thế tử phi cũng là người hiềm nghi, nàng cũng phải đi!”
Tuyết Hoa này công phu cắn trả thật ra vô cùng tốt, lời này đem tất cả lời nói của Đinh Tử đều phá hỏng, ngươi đánh nàng, chính là muốn giết người diệt khẩu cùng với đố kị thành tính, không đánh nàng, một nô tỳ dám chỉ trích chủ tử như thế, ai trong lòng sẽ thoải mái. Hơn nữa việc này Đinh Tử không truy cứu đó là nàng sợ, chuyện nàng muốn thí bà bà sẽ lan truyền ra, đến lúc đó thanh danh sẽ xong, thậm chí sẽ bị kiện.
Đinh Tử từ khi vừa mới bắt đầu liền vẫn đứng, lúc này nhàn nhạt nhìn Tuyết Hoa, trên mặt chậm rãi mỉm cười nhàn nhạt, nụ cười kia rất diễm lệ, mặt ngoài lại thập phần ôn nhu, nhưng lại khiến Tuyết Hoa khiếp sợ run người. Đinh Tử cũng không để ý tới Tuyết Hoa, thản nhiên nói: “Rất tốt! Tuyết Hoa ngôn từ chuẩn xác như thế, chắc hẳn còn có chứng cứ gì chưa nói đi, đã như vậy bản Thế tử phi nếu không cùng các ngươi đi vào Kinh Triệu phủ, các ngươi nhất định cảm thấy bản Thế tử phi là thấp thỏm không yên. Cũng được, ai bảo bản Thế tử phi chính là vãn bối, mẫu phi gặp chuyện không may ta so với ai khác đều sốt ruột, càng không thể làm cho chuyện này ảnh hưởng quan hệ ta cùng với mẫu phi, bản Thế tử phi liền cùng các ngươi đi một chuyến.”
Đinh Tử quay đầu nhìn phía cửa, thân thể đứng thẳng tắp, khóe miệng lộ vẻ tiếu ý trào phúng, giờ khắc này, hạ nhân ở hình đường như thấy được một pho tượng phật ngọc cao quý tôn vinh, làm cho lòng người sinh kính sợ: “Bản Thế tử phi cũng không muốn vì một tỳ nữ phá hủy một đời anh minh của bản Thế tử phi, càng không thể làm cho tiểu nhân thực hiện được âm mưu phá hủy bình yên của vương phủ. Nhưng cuối cùng điều tra ra chứng cứ, nếu có người ác ý phàn ô bản Thế tử phi, hừ! Bản Thế tử phi sẽ tiến cung cáo ngự trạng! Đi! Đem người mang đi, cùng bản Thế tử phi đi Kinh Triệu phủ!”
Đinh Tử câu kia rõ ràng là uy hiếp, Ngô Song ánh mắt nhíu lại, việc này phát sinh đột ngột, nàng hôm qua mới lợi dụng Tuyết Hoa, muốn trực tiếp đem đầu mâu chỉa tới trên đầu Đinh Tử, liền dạy Tuyết Hoa nói mấy lời này, mà lời nói này lại không có gì sai lầm, người hữu tâm vừa nghe liền có thể định tội Đinh Tử.
Nhưng bởi vì thời gian chỉ có một đêm, muốn tìm chứng cứ gì bất lợi đối với Đinh Tử là không có khả năng. Việc này nếu tới Kinh Triệu phủ doãn, không có chứng cứ chứng minh Đinh Tử, Tuyết Hoa một hạ nhân dám phàn ô hoàng thân quốc thích, trực tiếp đánh chết cũng không cần thẩm tra. Ngô Song làm An Vương phi bao nhiêu năm há có thể không rõ ràng môn đạo trong này. Nàng trong lòng có chút thầm hận thời gian gấp gáp, nếu không nàng có thể trực tiếp an bài mấy chứng cứ đến trên người Đinh Tử, không phải Đinh Tử thì là Lam Thanh Lăng cũng tốt, đáng trách!
“Thế tử phi đừng nóng vội, này là chuyện hậu viện, sao có thể náo đến Kinh Triệu phủ doãn, đó chẳng phải là làm cho người ta chê cười sao?” Ngô Song lúc này ôn nhu lên tiếng.
Đinh Tử bước chân bước ra dừng lại: “Ồ, mẫu phi cảm thấy một tiện tỳ nói xấu chủ tử như vậy là chuyện đương nhiên sao? Tuyết Hoa nói đạo lý rõ ràng, bản Thế tử phi là một kẻ ăn nói vụng về nên nói không lại nàng, bản Thế tử phi nghĩ Kinh Triệu phủ doãn được thiên tử quan tâm, nhất định không phải người hồ đồ, chuyện này trong phủ chúng ta có thể làm không rõ, hắn thì có thể!”
Đinh Tử trong lời nói ý tứ rất rõ ràng, An Vương phi ngươi lộng không được hậu viện, tự có người giúp ngươi làm. Ngay cả một hạ nhân nói cũng có thể xem như thánh chỉ mà đối đãi, lại có năng lực gì tra án đây?
Ngô Song trên mặt hết xanh lại hồng, lạnh lùng nhìn hai người Tuyết Hoa, Thúy Hoa: “Thế tử phi đừng nóng vội, hiện tại mới là thời gian hỏi, ta còn muốn cho mấy người Mộ Nguyệt lục soát chứng cứ, chuyện này há có thể để một hạ nhân tùy tiện đổ tội cho chủ tử, chỗ nào lại có đạo lý như vậy?”
Tuyết Hoa không dám tin nhìn Ngô Song, sau khi thấy hàn quang âm lãnh trong mắt nàng ta, run run cúi đầu không dám nói lời nào.
Đinh Tử lạnh lùng cười, ngồi trở lại ghế: “Nguyên lai mẫu phi còn đang phá án, là bản Thế tử phi nóng nảy, kia mẫu phi tiếp tục đi.” Đinh Tử ngồi trở lại, chúng hạ nhân không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Kỳ thực trong mắt mấy hạ nhân đến xem, vốn tưởng rằng đêm qua chính là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Hôm nay Ngô Song muốn tới thẩm vấn người, các nàng liền tưởng tìm hạ nhân làm sai việc, hiện tại việc này lại liên lụy đến chủ tử, các nàng cúi đầu có chút lo lắng bị hại cùng cá trong chậu, nhưng lại nhịn không được hiếu kỳ suy nghĩ. Việc này nhìn như là Thế tử phi làm, nhưng nhìn biểu tình Thế tử phi, lại như là…
“Chờ một chút, Mộ Nguyệt cô nương đi kiểm soát, bản Thế tử phi đương nhiên là yên tâm, bất quá bản Thế tử phi đã cùng mẫu phi điều tra, cũng không thể làm cho người ta sau này tự khoe, nói là Mộ Nguyệt tra án khả năng xuất hiện sơ sẩy, liền để cho Thủy ma ma trong viện ta cùng Hỉ nhi đi theo đi. Hỉ nhi đương nhiên là đại biểu bản Thế tử phi nhìn từ xa là được, không cần tiến lên. Thủy ma ma là lão nhân trong phủ, người trong phủ lúc phụ vương còn ở đây, nàng ra mặt cũng tất nhiên là công chính.” Đinh Tử vừa nói như thế, chúng hạ nhân càng cảm thấy được Thế tử phi đây là sợ có người từ đó hãm hại, chẳng lẽ thật không phải là Thế tử phi làm, là có người khác sao?
Thủy ma ma sửng sốt một chút, từ đầu đến cuối bà cũng nhìn, chỉ là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm không phát biểu ý kiến mà thôi, kỳ thực bà cũng không biết việc này rốt cuộc chân tướng thế nào. Thân là lão nhân trong phủ, bà cũng chậm chậm nghe ra nơi này có một chút âm mưu, chỉ là bà cũng có nghĩ đến một khả năng, nhưng Đinh Tử là tiểu cô nương mới mười sáu tuổi, nàng vạn sẽ không tin tưởng Thế tử phi này đối mặt loại sự tình này có thể bình tĩnh như vậy, Thủy ma ma không thể không tin sự vô tội của nàng.
Đối với Đinh Tử yêu cầu Ngô Song không thể không đáp ứng, nếu không nàng trái lại tựa như là có vấn đề. Ngô Song làm việc thật cẩn thận, nhưng thật ra cũng không sợ tra ra thứ gì đó, nàng đang suy nghĩ, nếu việc này không có chứng cớ, tùy tiện hai hạ nhân muốn hại lại chủ tử đó là tuyệt không có khả năng, Tuyết Hoa cùng Thúy Hoa nhất định sẽ bị xử phạt, mà nàng có thể biết thời biết thế mượn chuyện này phạt Tuyết Hoa, lấy tính tình Tuyết Hoa đến lúc đó chắc chắn Đinh Tử không có trái cây hảo ăn.
Tuyết Hoa một mực chắc chắn là Đinh Tử làm, đến lúc đó dù không có chứng cứ, việc này không được làm rõ như thế, thanh danh Đinh Tử bất hiếu cũng ở trong phủ truyền ra, đối với nàng vẫn có ích.
Ngô Song biểu hiện trên mặt nhàn nhạt, trong mắt lại hiện lên mạt tia sáng, sau đó Mộ Nguyệt mang theo hai ma ma, Thủy ma ma còn có Hỉ nhi hơn nữa mấy thô sử nha hoàn, đi mấy gian phòng người có hiềm nghi lục soát chứng cứ, Đinh Tử im lặng uống trà, cúi mắt, ai cũng không biết nàng có tâm tình gì, thế nhưng bọn hạ nhân nhìn Đinh Tử ánh mắt không khỏi có chút sợ sệt, cũng không biết vì sao, chỉ là một loại cảm giác!
Hai nén hương thời gian trôi qua, Ngô Song chờ có chút gấp, đang muốn phái người đi xem, bọn người Mộ Nguyệt đã trở về, nhưng biểu hiện trên mặt Mộ Nguyệt lại có chút khó coi, Ngô Song nhướng mày, nhưng Thủy ma ma đã lên tiếng.
Nơi này Thủy ma ma tuổi tác lớn nhất, bà đứng ra nói cũng hợp lý: “Hồi vương phi, Thế tử phi, bọn nô tỳ không phát hiện chứng cớ gì, nhưng thật ra ở trong phòng Thúy Hoa, Tuyết Hoa cùng Mộ Dung lục soát mấy thứ đồ trang sức, nhưng nhìn tỉ lệ kiểu dáng, lại không giống như là các nàng có thể mang nổi.”
Thủy ma ma khoát tay liền có tiểu nha đầu giơ khay, trên khay có ba món đồ trang sức, mấy thứ này phần lớn là kim khí (kim: Vàng), có vài kim sức còn đính bảo thạch. Trong An Vương phủ này tiền tiêu hằng tháng mặc dù không ít, thế nhưng mấy đồ trang sức này mỗi thứ ít nhất hơn mười hai mươi lượng, cũng không phải thứ tiểu nha hoàn bỏ tiền dùng được.
Thủy ma ma chỉ vào ba món đồ trang sức, ngón tay chỉ từ trái sang phải nói: “Đôi này là chỗ Tuyết Hoa, đôi bên cạnh kia là Thúy Hoa, còn hai kiện kim sức kia thì là trong phòng Mộ Dung lục soát được.”
Đinh Tử chống cằm, lúc này tò mò nhìn, cũng không nói gì, chúng hạ nhân lại sôi nổi lặng yên nhìn phía Ngô Song. Những người này so với Đinh Tử ở An Vương phủ thời gian dài hơn, người ở đây xem qua mấy đồ trang sức này, Tuyết Hoa cùng Thúy Hoa nơi đó phàm là kim sức cũng có thể từ Ngô Song nơi đó tìm được xuất xứ. Mộ Dung thân là đại nha hoàn bên người Ngô Song có nàng thưởng cũng là bình thường, Thúy Hoa cùng Tuyết Hoa một thô sử nha hoàn, một ở Lam Nguyệt viện, vô duyên vô cớ Ngô Song vì sao phải thưởng hai người nàng. Hơn nữa sự kiện lần này Thúy Hoa, Tuyết Hoa cắn chặt răng chỉ chứng Đinh Tử, cùng với thái độ Đinh Tử ở trong chuyện này, không cần thẩm, những người ở vương phủ đối với mấy chuyện dơ bẩn này há có thể không biết.
Trong lòng nhịn không được cảm khái, đều nói vương phi cùng Thế tử gia quan hệ không tốt, bình thường nhìn vương phi vẫn quan tâm Thế tử gia, cũng là chủ tử ôn nhu khoan dung, làm sao sẽ làm chuyện như vậy đây? Rất nhiều người có chút không tin, nơi này có thể có cái vấn đề gì khác không?
Ngô Song nhìn thấy cũng trừng to mắt, lạnh lùng nhìn Mộ Nguyệt, Mộ Nguyệt cúi đầu, cũng có chút không rõ mấy thứ này thế nào tới trong phòng Tuyết Hoa cùng Thúy Hoa. Trong chuyện này Ngô Song biết càng ít người biết càng tốt, chỉ tìm Tuyết Hoa cùng các nàng mấy thiếp thân nha hoàn nói, Tuyết Hoa đã từng ở chỗ Ngô Song được thưởng qua, cũng bất quá là một kiện trâm vàng không chút thu hút mà thôi, Ngô Song căn bản không có khả năng cho nàng nhiều đồ trang sức như vậy để cho người ta bắt được sai lầm. Mà mấy người Thủy ma ma lại đi theo, Mộ Nguyệt muốn xử lý mấy thứ này cũng không có biện pháp, chỉ có thể cùng nhau mang về.
Trong lòng đồng thời nghi hoặc, thứ này thế nào đến gian phòng hai người, lúc này trong lòng các nàng đã sớm đối với nguyên nhân gây ra hỏa hoạn đêm qua không để ý!
Ngô Song sửng sốt xong thì nạt nhỏ: “Hai người các ngươi lúc nào vào trong phòng bản vương phi trộm mấy món đồ trang sức này, quả thực cả gan làm loạn!”
Tuyết Hoa, Thúy Hoa lúc này quỳ trên mặt đất, thân thể run lẩy bẩy, bị dọa đến không thể khống chế chính mình, càng làm cho người cảm thấy các nàng có vấn đề, Ngô Song mắt lạnh nhìn: “Đêm qua hai người các ngươi cứu hỏa tích cực như vậy, bản phi còn muốn sau này hảo hảo tưởng thưởng, nguyên lai các ngươi là mượn cơ hội này từ trong phòng ta trộm đồ a! Quả thực mượn gan trời, đồ của chủ tử mà các ngươi cũng dám tham, người tới a…”
“Phanh, ba!”
Đột nhiên giữa hình đường vang lên tiếng đồ sứ rơi xuống mặt đất vỡ vụn mọi người ngoài ý muốn nhìn sang, chỉ thấy Đinh Tử đứng phía trước, dưới chân nàng đúng lúc là một chén trà vỡ tan tành, chính là cái mà nàng đang bưng ở trong tay. Trên tay Đinh Tử còn giữ tư thế giống như vừa làm rơi chén, lúc này sắc mặt băng lãnh, nhìn Ngô Song. Ngô Song bị nhìn đều có chút ngồi không yên, Đinh Tử bỗng nhiên cong khóe môi.
“Thì ra là hai hạ nhân đui mù, thừa dịp lúc đêm qua đi lấy nước cứu hỏa ở trong viện mẫu phi trộm đồ a! Bản Thế tử phi biết, Tuyết Hoa đây là sợ phiền phức sự tình bại lộ, cho nên mới hãm hại chỉ trích bản Thế tử phi như thế a? Nha đầu kia bản Thế tử phi cũng không dám lưu, mẫu phi nếu là đương gia, việc này cứ giao cho mẫu phi xử trí đi, bản Thế tử phi mệt mỏi, sẽ không cùng mẫu phi thẩm tra. Thủy ma ma, mang người về đi.” Đinh Tử nhàn nhạt nói xong, xoay người đi ra ngoài, lúc đứng ở bên người Tuyết Hoa, vươn tay bạch ngọc không tỳ vết nhẹ nhẹ vuốt ve đỉnh đầu Tuyết Hoa, cảm giác được Tuyết Hoa dưới thân đã bị dọa trắng mặt toàn thân phát run, nói, “Tuyết Hoa a, ngươi nhan sắc không tệ, lại là người hiểu chuyện, vẫn hầu hạ Thế tử cực khổ, bản Thế tử phi kỳ thực rất coi trọng bốn người các ngươi. Đáng tiếc a…”
Đinh Tử đi xa, ly khai hình đường chỉ nhàn nhạt nói một tiếng: “Thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, đáng tiếc…”
Ngô Song trên mặt biểu tình âm âm lãnh lãnh. Nàng đột nhiên nhắm mắt lại, ẩn giấu con ngươi âm lãnh như rắn độc còn có mâu quang tàn bạo, lần này là do nàng nóng nảy!
Người còn ở lại hình đường nhân diện sắc đều hơi đổi, lời nói kia của Đinh Tử nếu tinh tế suy nghĩ ngươi sẽ rõ ràng: Nàng nói là nếu Tuyết Hoa tiếp tục hầu hạ, nàng nghĩ đến chuyện nâng làm thông phòng cũng không phải là không thể nào. Đinh Tử mới gả cho Lam Thanh Lăng hơn một tháng, lại chưa có thai, không cho Lam Thanh Lăng thêm người cũng là bình thường, Tuyết Hoa nếu không sốt ruột, cơ hội không phải là không có!
Mà câu kia, thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, càng làm người ta suy nghĩ sâu xa.
Hôm nay nếu không có Tuyết Hoa hãm hại, nàng ta sẽ được bỏ qua sao? Nếu như không có tính kế, nếu như không có người sai khiến mà nói…
Bọn hạ nhân trong lòng âm thầm nói thầm, Thế tử phi nhìn cũng là người ôn nhu đoan trang, vương phi thế nào lại nhìn Thế tử phi không vừa mắt đây? Mặc dù trong phủ còn có không ít người được Ngô Song chiếu cố, có chút không tin vương phi tốt đẹp trong lòng mình có thể làm ra loại chuyện ác này, nhưng tình hình nhìn thấy hôm nay, không thể không khiến các nàng dao động.
Đều nói chó sủa sẽ không cắn người, chó không sủa cắn người mới ngoan, có vài người giấu rất sâu. Những người nhìn quen trạch đấu, chính là muốn vì Ngô Song nói chuyện, nhưng lại không nói. Dù không tin lại có thể như thế nào đây?
Đối với một việc, lúc vừa mới bắt đầu ngươi có thể không tin, thế nhưng thời gian lâu dài, mỗi ngày có người ở bên tai ngươi nói, ngươi còn chưa tin? Căn bản không cần làm cái gì, người cũng đều có mắt có ý, việc này chỉ có hai ba chuyện như vậy nhưng cũng đều là bất lợi đối với Ngô Song, đến lúc đó Ngô Song dù chưa từng làm, nhưng nếu lại xảy ra chuyện gì, vậy cũng biến thành là nàng ta làm.
Muốn phủ định một người trong lòng các nàng đã nhận định, có đôi khi cũng không cần phí nhiều chuyện, chỉ cần phí thời gian. Muốn cho chuyện vốn sai lầm biến thành sự thực cũng không khó, chỉ cần thời gian mà thôi.
Đinh Tử căn bản chưa từng nghĩ bởi vì sự kiện này mà có thể trực tiếp đả kích Ngô Song. Ngô Song tại trong An Vương phủ hai mươi mấy năm, có thể nói trong phủ này tuyệt đại đa số đều là người của nàng. Đinh Tử mới vào phủ hơn một tháng, muốn cùng người như vậy đối kháng, đánh chính diện một điểm phần thắng cũng không có. Nhưng trong phủ này nhiều người là người của Ngô Song như vậy, nhưng không có nghĩa là đều một lòng, thế trung lập lúc trước chậm rãi tan rã đi.
Còn nữa, trong chuyện này mà nói kỳ thực Đinh Tử cũng bất quá là mượn lực trả lực mà thôi, lửa này, đúng là Đinh Tử cho người ta phóng hỏa. Dược khiến Tương Nhi bị tiêu chảy là Đinh Tử hạ không sai, Thúy Hoa trước đây không trải qua việc này, đương nhiên là có sơ sẩy. Đinh Tử cho chút chất dẫn cháy gì đó vào trong sáp dầu, nàng vốn cũng không muốn Ngô Song bị chết cháy, bởi vì đến lúc đó sự tình náo lớn, đối với nàng cũng không có lợi. Chuyện Lâm Vương phủ không phải vẹn toàn, nàng không thể dùng việc này đem Ngô Song ép đến nóng nảy. Đinh Tử vốn muốn Ngô Song lăn qua lăn lại một chút là xong việc. Nhưng nếu Ngô Song muốn tra, tức giận kiểu gì cũng chỉ có thể thấy là ngoài ý muốn mà thôi.
Chuyện kế tiếp vẫn là Ngô Song tự biên tự diễn, nàng đêm qua càng nghĩ càng cảm thấy việc này là Đinh Tử trả thù nàng. Dù không phải Đinh Tử làm, Ngô Song cũng muốn mượn cơ hội này để chụp cái mũ đại bất hiếu lên đầu Đinh Tử, vì thế âm thầm tìm đến Tuyết Hoa nói ra kế hoạch này, thế nhưng lại có chuyện tình mà Ngô Song không biết.
Lúc trước Đinh Tử chú ý tới Tuyết Hoa cứu hỏa thập phần tự cao anh dũng liền phái người chú ý. Tuyết Hoa có thể là do trước đây đi qua gian phòng Ngô Song, biết chỗ cất đồ trang sức, trên đường cứu hỏa nàng thấy tài sáng mắt, liền muốn thừa dịp người không chú ý trộm đồ trang sức, dù sao vì cháy nên Ngô Song chỉ lo chạy trối chết, ném bỏ vài món vật phẩm trang sức là điều đương nhiên. Còn Thúy Hoa có thể trong lúc vô ý thấy được, cũng sinh ra tâm tư không nên có, vì thế mượn gió bẻ măng cầm mấy thứ. Đinh Tử liền biết thời biết thế, làm cho Ngô Song tự biên tự diễn đi một nước cờ thua.
Chiêu thuật Đinh Tử muốn đoạt nhân tâm rất nhiều, không cần mỗi lần đều tiến công ở chính diện, tương kế tựu kế này, chính yếu căn bản vẫn là Đinh Tử công kích nhân tâm.
Trên đường hồi phủ, Đinh Tử khẽ vuốt ống tay áo, biểu hiện trên mặt nhàn nhạt.
Thẳng đến khi trở lại Lam Nguyệt viện vào gian phòng, Thủy ma ma phía sau cũng theo tiến vào, sau khi Đinh Tử ngồi xuống, Hỉ nhi rót chén trà đưa qua, Đinh Tử nhợt nhạt nhìn, Thủy ma ma vẫn nhìn Đinh Tử cũng không nói gì. Không biết qua bao lâu, Thủy ma ma mới nói: “Thế tử phi không phải người đơn giản.”
Đinh Tử đem chén trà đặt xuống cười nói: “Thủy ma ma đây là đang khích lệ bản Thế tử phi à, sao bản Thế tử phi nghe cũng không thấy giống?”
Thủy ma ma ánh mắt lợi hại không có nửa điểm thả lỏng, chăm chú nhìn Đinh Tử như trước: “Lão nô ở trong phủ hơn bốn mươi năm, còn chưa thấy qua nhân vật như Thế tử phi.”
“Hửm? Thủy ma ma cũng quá khen rồi.” Đinh Tử biểu tình nhàn nhạt như trước, đối với ánh mắt sắc bén của Thủy ma ma nhìn như không thấy.
Thủy ma ma đột nhiên cười: “Thế tử có thể lấy được nữ tử như Thế tử phi vậy, cũng là phúc khí của hắn, có trợ lực này, Thế tử cũng sẽ không quá giống như trước, gian nan như vậy.” Thủy ma ma lời này có chút thở dài, biểu tình có chút bi thương.
Đinh Tử giương mắt nhìn nhìn Thủy ma ma, cười nói: “Vì thế ta đây đã thông qua khảo nghiệm của Thủy ma ma.”
Thủy ma ma đối với lời này của Đinh Tử một điểm cũng không ngoài ý muốn, sau đó “Phanh” quỳ gối trước mặt Đinh Tử: “Thế tử phi thứ tội, lão nô dám khảo nghiệm chủ tử đây là đại nghịch bất đạo, nhưng lão nô không thể để cho Thế tử thú người vô dụng vào phủ, vì như vậy chính là hại người.”
Đinh Tử không có nâng Thủy ma ma dậy, chỉ hỏi: “Thủy ma ma ở trong phủ đã bao lâu?”
Thủy ma ma trả lời: “Lão nô là ma ma hồi môn của vương phi, nguyên ở trong nhà vương phi là quản sự, được vương phi tín nhiệm xuất giá liền dẫn lão nô theo. Vương phi tính tình chính là hiền lành nhất, nàng thật sự là người khoan dung nhưng cũng xử sự nghiêm khắc, cũng không phải loại tiện nhân trước mặt một bộ sau lưng một bộ có thể sánh bằng. Đáng tiếc năm đó nhi tử lão nô lúc làm công bị ngã gãy chân, vương phi thương tình cho lão nô hồi hương thăm con, chờ khi lão nô trở về, vương phi đã rời đi!” Nói đến đây Thủy ma ma liền khóc rống lên, nghẹn ngào nói, “Trong phủ này cũng không nên tồn tại nữ tử ôn nhu yếu ớt, Thế tử phi tuy là người Thái hậu vì Thế tử gia chọn lựa, lão nô… Lão nô vẫn là không yên lòng. Lúc trước thời gian Thế tử gia thay Thế tử phi làm đồ cưới lão nô liền quan tâm, Thế tử gia bình thường đối với người nào đều lãnh lãnh đạm đạm, còn chưa có thấy hắn đối với chuyện gì để bụng như thế, ngoại trừ mấy năm Thế tử gia xuất ngoại kia, lão nô coi như là nhìn hắn lớn lên, biết tâm tư của hắn. Vì thế lão nô càng không muốn nhìn thấy Thế tử gia thương tâm, nếu là Thế tử phi ngài năng lực không được, kia lão nô thà rằng làm người xấu.”
Thủy ma ma cũng thật trắng trợn, nếu Đinh Tử không có năng lực, nàng thậm chí nguyện làm người xấu trực tiếp giết chết Đinh Tử, đỡ phải mang lại cho Lam Thanh Lăng phiền phức bất tận. Sau đó chỉ cần thú người mới, Lam Thanh Lăng sớm muộn có thể khôi phục lại, sống chung lâu dần cảm tình sẽ thâm hậu.
Đinh Tử nhìn Thủy ma ma, Thủy ma ma này muốn giết nàng, nàng không thể nói mình hoàn toàn không tức giận, thế nhưng đối với loại trung tâm này nàng cũng bội phục, hơn nữa đứng ở lập trường của Thủy ma ma mà xem, ý tưởng của nàng cũng không sai.
Thủy ma ma nhìn Đinh Tử không nói, lại nói: “Chỉ cần Thế tử phi cùng Thế tử là người trên cùng một chiến tuyến, lão nô liền vĩnh viễn sẽ không phản bội Thế tử cùng Thế tử phi. Thế tử phi nếu cảm thấy lão nô bất trung, lão nô nguyện ý lấy cái chết tạ tội, bất quá lão nô trước khi chết nên vì Thế tử phi đề cử mấy người đắc dụng, coi như là một mảnh tâm ý lão nô.”
Đinh Tử nhẹ giọng thở dài đứng lên, tự mình nâng dậy Thủy ma ma, Thủy ma ma trong mắt hiện lên ánh nước, Đinh Tử đã hỏi: “Thủy ma ma nói lúc đó là ma ma sau khi rời đi, mẫu phi mới chết, lúc đó Ngô Song đã ở trong phủ.”
“Lúc đó nàng vẫn chưa ở trong phủ, bất quá nàng ỷ vào quan hệ tốt cùng tiểu thư, nhiều lần lấy lý do bồi vương phi vào phủ, không mấy ngày vương phi liền bị bệnh, nàng mới tiến vào, những thứ này đều là lão nô sau khi trở về hỏi thăm.” Nói đến đây Thủy ma ma ánh mắt có chút ảm đạm, đối với lúc đó không thể ở trong phủ, chuyện tiền vương phi chết vẫn còn tự trách.
Đinh Tử vỗ nhẹ vai Thủy ma ma: “Ma ma xin yên tâm, mẫu phi chết không minh bạch, chuyện này ta tự sẽ tra rõ, không chỉ vì ngươi, vì Thế tử, càng vì mẫu phi trên trời có linh thiêng.”
Thủy ma ma gật đầu lia lịa, cũng nhịn không được nữa khóc lên: “Lão nô nhất định sẽ tận tâm tận lực vì Thế tử Thế tử phi, dù phải liều cái mạng già này, cũng nhất định sẽ không để cho Thế tử phi bị ủy khuất!”
Đinh Tử nhẹ giọng thở dài, chuyện năm đó, sợ rằng không đơn giản như mặt ngoài vậy, không phải dễ tra như vậy a…
Buổi tối khi Lam Thanh Lăng trở về, Hỉ nhi đã qua bẩm báo kết quả xử trí của Ngô Song. Vốn lấy tội danh Tuyết Hoa, Thúy Hoa trộm đồ của chủ tử, tay không sạch sẽ, đủ để có thể chặt tay đem bán đi, hơn nữa Tuyết Hoa chụp mũ hãm hại Đinh Tử, tuy nói về sau bộ dáng Đinh Tử không giống như là muốn truy cứu, nhưng là cả hình đường, sợ rằng hiện tại toàn bộ An Vương phủ đều biết chuyện phát sinh. Ngô Song nếu thả Tuyết Hoa ra, như vậy liền khó làm kẻ dưới phục tùng. Dám hãm hại chủ tử, bất kính chủ tử, cũng đủ loạn côn đánh chết Tuyết Hoa, nhưng Tuyết Hoa khóc hô, về sau cha mẹ ả cũng khóc náo cầu xin tha thứ, Ngô Song niệm tình bọn hắn, miễn Tuyết Hoa tội chết, lại cho người ta phát mại đến kỹ viện.
Thế nhưng người Lỗ Dương phái đi theo xe ngựa kia, đi không có bao lâu liền nghe thấy trong xe có tiếng thét chói tai, chờ lúc Lỗ Dương đi vào, Thúy Hoa cùng Tuyết Hoa lại là một tay nắm một chủy thủ, đâm vào trái tim đối phương, hai người chết tại chỗ.
Ngô Song cũng là người thủ đoạn độc ác, tuyệt sẽ không để cho nhân tố bất lợi với nàng ở bên ngoài, đây là giết người diệt khẩu a! Ở trong phủ còn không quên lưu cho mình một thanh danh rộng lượng hiền lành, Đinh Tử cười lạnh, ra sức bảo hộ thanh danh như thế, đáng tiếc cũng phải hỏi một chút nàng có nguyện ý hay không a!
Nghe thấy kết quả Thúy Hoa cùng Tuyết Hoa như thế, Đinh Tử tuyệt không ngoài ý muốn. Nếu Ngô Song không làm như vậy, nàng ngược lại sẽ rất kỳ quái.
Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử dùng một chút bữa tối, hai người ở trong sân đứng ngắm cảnh, trở lại nội thất, vừa vào phòng Đinh Tử liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hôm nay Lam Thanh Lăng vẫn rất trầm mặc, không phải cái loại lãnh đạm trầm mặc hắn đối ngoại mà là một loại kiềm chế trầm mặc.
Lam Thanh Lăng ngẩng đầu, con ngươi đen tối như mực không chút tia sáng: “Đã qua ba năm, Nam Thái quốc bên kia đã an ổn xuống, Ninh vương gia lập tức phải về kinh, đồng thời chuyến này, vì việc hiệp nghị Hòa Bình như cũ là ba năm trước đây vẫn chưa xong, lần này đồng hành còn có Nam Thái quốc hoàng tử.”
Đinh Tử sửng sốt, nàng cũng sắp quên Ninh vương gia, không ngờ hắn cách ba năm lại muốn trở về. Nàng còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên thấy Ninh vương gia, sau chuyện ở thư phòng Ninh Vương phủ, Ninh vương gia này luôn làm cho nàng có cảm giác quỷ mị, là người không thích hợp trêu chọc. Hơn nữa chuyến này hắn mang theo Nam Thái hoàng tử trở về, đúng là đại sự. Đồng thời trực giác của nàng cũng không phải nhiều chuyện tốt gì. Nhìn bộ dáng Lam Thanh Lăng vẫn lãnh đạm, Đinh Tử lại cảm giác Lam Thanh Lăng sẽ không để ý đến loại sự tình này như thế, dù sao binh tới tướng đỡ, hắn không phải người buồn lo vô cớ.
“Cái lão gia hỏa kia… Phụ vương cũng muốn trở về.”
“Cái gì?” Đinh Tử sửng sốt, nhất thời cảm thấy không thích hợp, Hoàng thượng làm sao sẽ đột nhiên cho phép hai đại vương gia hồi kinh, bọn họ phân biệt đóng ở biên quan, tay cầm trọng binh. Hai vị tướng lĩnh đi lần này, biên quan xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ, làm như vậy là chuyện cực kỳ mạo hiểm, Đinh Tử cũng không nhận ra Hoàng thượng động kinh thế nào, đột nhiên suy nghĩ xoay chuyển bất quá đến cong mới nghĩ ra chủ ý này, nhưng Đinh Tử nhất thời cũng không rõ tính toán của Hoàng thượng.
Mặt khác có một điểm chính là…
Chuyện Vương phủ năm đó vẫn làm cho Đinh Tử nghi hoặc cùng không hiểu, nhìn biểu tình Lam Thanh Lăng, nói hắn hận An Vương gia thì không giống, nói không hận thì ánh mắt đạm lạnh lại u oán. Đinh Tử còn mò không ra quan hệ phụ tử này thế nào, An Vương gia rốt cuộc là loại người gì?
Nhưng Đinh Tử cũng không phải sợ hãi, trái lại đối với việc An Vương gia hồi kinh rất mong đợi.
Tháng mười cuối thu khí sảng, hôm nay kinh thành lại là thần kỳ náo nhiệt, không có những thứ khác, Ninh vương gia hồi kinh, hắn mang đến hiệp nghị Nam Thái Hòa Bình. Nếu bàn về hiệp nghị Hòa Bình, cao hứng nhất chính là dân chúng, bất luận khổ chiến, vất vả nhất chính là thuộc bách tính vô tội, nếu như có thể vĩnh viễn không chiến tranh thì tốt rồi!
Ngoài cửa thành, đại quân vào thành, khí thế hơn người, Hoàng thượng mang theo cả đám triều thần tĩnh tĩnh trông ngóng chờ đợi, Hoàng thượng tựa hồ quên ba năm trước đây chính là ở trong này, hắn bị ám sát.
Lúc này Ninh vương Lam Diệc đã cưỡi tuấn mã uy vũ, một thân tử y, uy phong lẫm lẫm vào thành…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook