Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
-
Chương 66: Anh muốn cưới em, em còn có anh
Mặc dù hôm nay bị Tần Thư Hàm làm mất mặt nên sắc mặt của Bạch Tín Hồng có chút khó coi, nhưng có thể để chính Tần Thư Hàm đưa hắn xuống lầu, Bạch Tín Hồng vẫn rất vui trong lòng. Ở trong thang máy, cùng Tần Thư Hàm nói chuyện câu được câu không.
Sau khi ra khỏi thang máy, đến trước xe của Bạch Tín Hồng, Tần Thư Hàm cảm giác có chút lạnh, hai cánh tay đan chéo chà xát vào cánh nhau.
“Thư Hàm, ngày mai anh lại đến thăm em nhé!” Bạch Tín Hồng cười nói.
“Anh Bạch, tôi hiểu ý của ba tôi, nhưng tôi đối với anh hoàn toàn không có ý gì!” Tần Thư Hàm cảm thấy có những chuyện vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn! Trước đây là vì muốn giữ thể diện cho ba Tần, nhưng hiện tại cô đã mang thai, liền không muốn kéo dài nữa, vẫn nên kịp thời giải thích rõ ràng tốt hơn: “Nếu như anh dưới cương vị là đồng nghiệp của ba tôi mà đến thăm, lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh, nhưng nếu là có ý khác thì quên đi!”
Bạch Tín Hồng hoàn toàn không liệu trước được là Tần Thư Hàm sẽ nói như vậy khiến cho hắn ta hoàn toàn ngây ngốc: “Anh…”
“Tạm biệt!” Tần Thư Hàm phất tay cáo biệt, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, lễ độ mà lạnh nhạt.
Đầu óc Bạch Tín Hồng trống rỗng, xấu hổ cười nói: “Em, em hôm nay bị bệnh, đầu óc có thể có chút không minh mẫn…”
Tần Thư Hàm không khỏi trợn mắt: “Đầu óc tôi rất tỉnh táo! Tôi thật sự đối với anh không có một chút hứng thú nào cả, giữa hai chúng ta cũng không có khả năng tiến thêm một bước! Vì vậy đến đây chấm dứt là tốt nhất!”
“Cô…” Bạch Tín Hồng có chút tức giận, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tần Thư Hàm: “Cô không phải thật sự thích cái tên làm vệ sĩ kia chứ!” tình huống ngày hôm đó hắn vẫn luôn nhìn ở trong mắt.
“Đây là chuyện cá nhân tôi, không cần nói cho anh biết!” Tần Thư Hàm nhíu mày cũng có chút tức giận.
“Cô cư nhiên thích tên vệ sĩ đó mà không thích tôi?” Bạch Tín Hồng cảm thấy chuyện này chính là một sự sỉ nhục đối với hắn! Từ nhỏ đến lớn hắn là một thiên chi kiêu tử, đã lúc nào chịu sự sỉ nhục như vậy, không dám tin mà bắt lấy hai cánh tay Tần Thư Hàm lắc mạnh: “Tại sao cô lại có thể thích tên vệ sĩ đó mà không thích tôi? Làm sao có thể?”
“Buông tay!” Hai cánh tay Tần Thư Hàm bị nắm đến phát đau: “Anh làm tay tôi đau! Buông ra!”
“Cô mau nói đi!” Bạch Tín Hồng nhìn chằm chằm vào Tần Thư Hàm, tựa hồ như uy nghiêm của hắn đã bị khiêu khích, Bạch Tín Hồng có chút không thuận theo nên không buông tha.
“Anh còn không buông tay thì đừng trách tôi không khách khí!” Dứt lời Tần Thư Hàm liền muốn ra tay phản kích, nhưng trước khi cô kịp ra tay, có một bóng dáng màu đen từ bên cạnh vọt tới, một chiêu liền ném cả người Bạch Tín Hồng ra, sau đó cẩn thận ôm cô vào trong ngực, cảm giác thân thuộc ập đến, trong khoảnh khắc cư nhiên làm cho Tần Thư Hàm có chút xúc động muốn khóc, vòng ôm này làm cho cô ngày nhớ đêm mong đằng đẵng hai tháng trời.
“Cút!” Lục An Duy ôm lấy Tần Thư Hàm lạnh băng băng nhìn vào Bạch Tín Hồng bị té ngã dưới đất, anh không muốn thêm phiền phức cho Tần Thư Hàm, cho nên cũng chỉ dùng có ba phần lực, đem người kéo ra mà thôi.
Bạch Tín Hồng bị ngã đến đầu óc choáng váng bò dậy từ trên đất, nương theo ánh đèn, nhìn thấy khuôn mặt của Lục An Duy, trong lòng ngẩn ra, sự phẫn nộ quẫn bách lập tức nảy lên trong lòng, nhưng khoảnh khắc đau đớn trên người mười phần nhắc nhở hắn, hắn nhất định không thể đánh lại tên vệ sĩ này, vì thế hung hăng phun một bọt nước miếng chửi bới: “Anh cẩn thận cho tôi!” sau đó lái xe rời đi, đem xe lái ra khỏi tiểu khu, Bạch Tín Hồng lấy điện thoại gọi một cuộc gọi: “Alô? Là tôi! Giúp tôi dọn dẹp một tên khốn kiếp!” vẫn còn đứng ở dưới lầu Tần Thư Hàm đang dựa vào trong lồng ngực ấm áp, tham lam hít thở mùi hương trên người anh, nước mắt không kiềm được mà trào ra khỏi hốc mắt, từng giọt từng giọt rơi trên vạt áo Lục An Duy.
Lục An Duy không biết nên làm gì, do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng để tay lên đỉnh dầu Tần Thư Hàm vỗ nhẹ, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, thật sự rất ngại ngùng.
Cảm nhận được nhiệt độ của Lục An Duy và cảm giác yên tâm trên đỉnh đầu, Tần Thư Hàm càng khóc dữ dội hơn. Ước chừng khóc hơn mười phút, mới dừng lại. Trước ngực Lục An Duy sớm đã dính hỗn hợp nước mắt nước mũi rất khó coi. Mặc dù bây giờ Tần Thư Hàm không còn khóc nữa, nhưng trên mặt lại có chút quẫn bách, có chút quỷ dị không dám nhìn mặt của Lục An Duy.
Thấy Tần Thư Hàm không còn khóc nữa, trái tim Lục An Duy vẫn luôn thấp thỏm cũng đã được buông lỏng. Gặp phải loại chuyện này, có lẽ đã dọa sợ cô ấy! Lục An Duy muốn nói gì đó, nhưng anh lại sợ mình nói sai câu nào, làm cho cô ấy phiền chán. Anh vốn chỉ muốn âm thầm theo dõi cô, nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt với bộ váy ngủ bằng voan, anh lại nhìn đến phát ngốc. Hai tháng không gặp, cô càng trở nên xinh đẹp hơn. Nhìn thấy cô dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt Bạch Tín Hồng, vả lại không hề phủ nhận đã yêu người làm “vệ sĩ” như anh, anh vui sướng không biết lí do, nhìn thấy cô bị ức hiếp, anh cũng chỉ có thể xua tan ý nghĩa âm thầm núp trong góc lặng lẽ nhìn cô, anh không thể chấp nhận việc cô bị ủy khuất, một chút ít đều không được!
Tần Thư Hàm rời khỏi vòng tay của Lục An Duy, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt anh, trước mắt không khỏi sáng lên, Lục An Duy để râu lại càng thêm trưởng thành chín chắn hơn, vết sẹo trên mặt cũng đã mờ đi rất nhiều, cách biệt hai tháng, cô chỉ có thể gặp anh ở trong mơ, hiện tại anh dã đứng trước mặt cô, giống như anh hùng mà cứu cô, cô có cảm giác bản thân vẫn còn ở trong giấc mơ. Vươn tay ra phủ lên mặt của Lục An Duy, xúc cảm ấm nóng đã nhắc nhở cô toàn bộ đây đều là sự thật, lòng bàn tay đụng vào chùm râu của anh, có chút vướng tay, hơi nhột. Cô vốn không hề ghét bỏ.
Màn đêm đen kịt, Lục An Duy nhìn vào đôi mắt long lanh của Tần Thư Hàm, trong lúc nhất thời như bị mê hoặc. Một tay đỡ lấy eo của Tần Thư Hàm, một tay khác nâng cằm cô lên, cúi đầu liền ngậm lấy đôi môi cô, đem ngàn vạn lời nói đều truyền vào đó.
Đột nhiên nhận được nụ hôn ấm nóng, cũng làm cho Tần Thư Hàm choáng váng, nhắm hai mắt vụng về đáp lại, cho đến khi hít thở không thông, đối phương mới lưu luyến không rời buông tha chính mình… Tần Thư Hàm hai mắt mê ly nhìn người trước mắt, hai tay ôm lấy hai vai của Lục An Duy, dưới chân có chút khập khiễng.
Nhìn ánh mắt mơ màng của Tần Thư Hàm, Lục An Duy nhẹ nhàng cười, nghiêm túc nói: “Thư Hàm, anh muốn nói chuyện với em một chút…”
“Nói chuyện?” giọng nói của Lục An Duy đem Tần Thư Hàm từ trên thiên đường kéo về hiện thực, cô kinh ngạc, sau đó ánh mắt có chút trốn tránh: “”Nói cái gì?”
“Anh muốn cưới em!” Lục An Duy đi thẳng vào vấn đề, lần trước Lục An Nhiên nói bản thân anh chưa đem lời nói của mình nói cho rõ ràng, lần này có lẽ anh đã nói khá rõ rồi đúng không!
Tần Thư Hàm ngẩn ra nói: “Anh nói cái gì?”
“Anh nói, anh muốn cưới em!” Lục An Duy lặp lại lời nói của mình một lần nữa, trước đây ở trong tiểu thuyết ngôn tình anh cũng đã từng xem qua, nữ chính thích nhất chính là được nam chính nói câu anh muốn cưới em! Hiện tại anh cũng nói với Tần Thư Hàm câu này, có lẽ Tần Thư Hàm cũng đã hiểu được rồi chứ! Thật sự anh muốn cùng với cô xây dựng một gia đình, nếu như Tần Thư Hàm đáp ứng, anh lập tức sẽ cưới cô về nhà, nếu như Tần Thư Hàm không đồng ý… Tâm Lục An Duy co rút đau đớn… nếu như Tần Thư Hàm không đáp ứng, anh sẽ tiếp tục âm thầm lặng lẽ bảo vệ cho cô.
Nghe xong lời Lục An Duy nói, Tần Thư Hàm cảm giác như trái tim mình như muốn vọt lên cổ họng, đây là câu mà nằm mơ cô cũng muốn nghe thấy! Nhưng mà… nhưng mà hiện tại, ngoại trừ vui mừng ra, cô vẫn luôn có cảm giác bất an, Lục An Duy chỉ là muốn chịu trách nhiệm mà thôi. Cô yêu anh, yêu đến muốn phát điên! Hai tháng này chỉ mình cô biết cô đã phải trải qua những ngày như thế nào. Lúc cô biết bản thân đã mang thai, cô vui mừng đến nỗi khóc cả một ngày, cô cảm kích ông trời đã trao cho cô đứa trẻ này, cô thề sẽ dùng cả đời này để bảo vệ đứa trẻ! Bởi vì đứa con này là do anh để lại cho cô… hiện tại cô nhận được lời cầu hôn từ anh, cũng đã cảm thấy mạn nguyện… cô biết Lục An Duy là người đàn ông tốt, anh muốn chịu trách nhiệm với cô, một cuộc hôn nhân không có tình yêu cũng giống như lâu đài được xây trên cát, nhìn qua rất đẹp rất hùng vĩ, nhưng chỉ cần một cơn sóng biển tràn qua, lâu đài cát liền sẽ triệt đệ biến mất, không còn tồn tại. Cô không muốn dùng hôn nhân làm cái gông khóa Lục An Duy lại, anh là một người đàn ông tốt, nên có một cuộc sống vui vẻ bên người mà anh ấy yêu, mà không phải hi sinh hạnh phúc của mình đến chịu trách nhiệm với cô, cô không cần.
“Em… nguyện ý gả cho anh không?” Hay tay Lục An Duy nắm lấy hai tay Tần Thư Hàm, có chút cẩn thận mà nói: “Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời này, chỉ tốt với một mình em!”
“Đừng nói đừa nữa.” Đẩy tay Lục An Duy ra, Tần Thư Hàm ngoan tuyệt tâm lạnh mà nói: “Nếu như vì muốn tốt cho tôi, không bằng đem những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng ta xem như chưa từng phát sinh đi. Như vậy là tốt nhất!”
“…” Trái tim Lục An Duy một lần nữa bị khoét một lỗ, cổ họng khô khốc run rẩy, qua nửa ngày mới có thể nói ra một chữ: “Được…” sự quấy rầy của anh, chỉ sợ là đã làm phiền đến cô rồi…
Nhìn Lục An Duy lần cuối, sau đó xoay người tiến vào cầu thang, trốn ở nơi góc khuất, nhìn trộm người đàn ông thuộc về nơi sâu nhất trong trái tim cô, nhìn thấy vẻ mặt anh chịu tổn thương, nhìn thấy anh suy sụp xoay người dần dần đi xa, nước mắt làm cho ánh nhìn của cô mơ hồ.
“Ding” một tiếng cửa thang máy mở ra, Tần Thư Mặc từ bên trong bước ra, nhìn thấy Tần Thư Hàm đang ngồi xổm ở chỗ ngoặt khóc như một đứa trẻ: “Chị? Chị sao rồi?”
Tần Thư Hàm vô lực lắc đầu: “Chị lại làm tổn thương anh ấy… anh ấy hướng chị cầu hôn, chị rất vui, rất vui… thật sự rất vui.. nhưng mà, nhưng mà anh ấy vốn dĩ không hề yêu chị… huhu…”
Tần Thư Mặc nghe xong, ngẩng đầu nhìn ra xa quả nhiên nhìn thấy một bóng lưng đang dần đi xa, trong lòng rõ ràng hiểu rõ người đàn ông này chính là ba ruột của đứa trẻ trong bụng Tần Thư Hàm, liền nhấc chân định đuổi theo.
“Đừng! Đừng đi!” Tần Thư Hàm biết rõ suy nghĩ trong lòng Tần Thư Mặc liền vội vàng ngăn cản anh: “Đừng đi! Đừng trách anh ấy! Anh ấy là người tốt, đây là quyết định của chị! Huhu… Đừng đi!”
Tần Thư Mặc nghe xong nhíu mày ngồi xổm xuống, vươn hai tay ra ôm lấy Tần Thư Hàm: “Chị, chị đừng khóc nữa… cho dù đứa trẻ này không có ba, còn có người cậu là em đây!” trong lòng Tần Thư Mặc loạn thành một đoàn, thân là em trai, anh không thể trơ mắt nhìn chính người thân của mình, chị gái duy nhất của anh chịu ủy khuất. Nhưng chị gái anh lại là một người mạnh mẽ bảo vệ người đàn ông đó thì anh làm như thế nào được?
“Đừng để tôi biết anh là ai!” trong mắt Tần Thư Mặc lướt qua một tia hung ác. Không ai có thể ức hiếp người nhà anh như thế! Chị gái anh đơn thuần dễ lừa, nhưng anh thì lại không dễ bị lừa gạt như vậy!
Sau khi ra khỏi thang máy, đến trước xe của Bạch Tín Hồng, Tần Thư Hàm cảm giác có chút lạnh, hai cánh tay đan chéo chà xát vào cánh nhau.
“Thư Hàm, ngày mai anh lại đến thăm em nhé!” Bạch Tín Hồng cười nói.
“Anh Bạch, tôi hiểu ý của ba tôi, nhưng tôi đối với anh hoàn toàn không có ý gì!” Tần Thư Hàm cảm thấy có những chuyện vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn! Trước đây là vì muốn giữ thể diện cho ba Tần, nhưng hiện tại cô đã mang thai, liền không muốn kéo dài nữa, vẫn nên kịp thời giải thích rõ ràng tốt hơn: “Nếu như anh dưới cương vị là đồng nghiệp của ba tôi mà đến thăm, lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh, nhưng nếu là có ý khác thì quên đi!”
Bạch Tín Hồng hoàn toàn không liệu trước được là Tần Thư Hàm sẽ nói như vậy khiến cho hắn ta hoàn toàn ngây ngốc: “Anh…”
“Tạm biệt!” Tần Thư Hàm phất tay cáo biệt, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, lễ độ mà lạnh nhạt.
Đầu óc Bạch Tín Hồng trống rỗng, xấu hổ cười nói: “Em, em hôm nay bị bệnh, đầu óc có thể có chút không minh mẫn…”
Tần Thư Hàm không khỏi trợn mắt: “Đầu óc tôi rất tỉnh táo! Tôi thật sự đối với anh không có một chút hứng thú nào cả, giữa hai chúng ta cũng không có khả năng tiến thêm một bước! Vì vậy đến đây chấm dứt là tốt nhất!”
“Cô…” Bạch Tín Hồng có chút tức giận, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tần Thư Hàm: “Cô không phải thật sự thích cái tên làm vệ sĩ kia chứ!” tình huống ngày hôm đó hắn vẫn luôn nhìn ở trong mắt.
“Đây là chuyện cá nhân tôi, không cần nói cho anh biết!” Tần Thư Hàm nhíu mày cũng có chút tức giận.
“Cô cư nhiên thích tên vệ sĩ đó mà không thích tôi?” Bạch Tín Hồng cảm thấy chuyện này chính là một sự sỉ nhục đối với hắn! Từ nhỏ đến lớn hắn là một thiên chi kiêu tử, đã lúc nào chịu sự sỉ nhục như vậy, không dám tin mà bắt lấy hai cánh tay Tần Thư Hàm lắc mạnh: “Tại sao cô lại có thể thích tên vệ sĩ đó mà không thích tôi? Làm sao có thể?”
“Buông tay!” Hai cánh tay Tần Thư Hàm bị nắm đến phát đau: “Anh làm tay tôi đau! Buông ra!”
“Cô mau nói đi!” Bạch Tín Hồng nhìn chằm chằm vào Tần Thư Hàm, tựa hồ như uy nghiêm của hắn đã bị khiêu khích, Bạch Tín Hồng có chút không thuận theo nên không buông tha.
“Anh còn không buông tay thì đừng trách tôi không khách khí!” Dứt lời Tần Thư Hàm liền muốn ra tay phản kích, nhưng trước khi cô kịp ra tay, có một bóng dáng màu đen từ bên cạnh vọt tới, một chiêu liền ném cả người Bạch Tín Hồng ra, sau đó cẩn thận ôm cô vào trong ngực, cảm giác thân thuộc ập đến, trong khoảnh khắc cư nhiên làm cho Tần Thư Hàm có chút xúc động muốn khóc, vòng ôm này làm cho cô ngày nhớ đêm mong đằng đẵng hai tháng trời.
“Cút!” Lục An Duy ôm lấy Tần Thư Hàm lạnh băng băng nhìn vào Bạch Tín Hồng bị té ngã dưới đất, anh không muốn thêm phiền phức cho Tần Thư Hàm, cho nên cũng chỉ dùng có ba phần lực, đem người kéo ra mà thôi.
Bạch Tín Hồng bị ngã đến đầu óc choáng váng bò dậy từ trên đất, nương theo ánh đèn, nhìn thấy khuôn mặt của Lục An Duy, trong lòng ngẩn ra, sự phẫn nộ quẫn bách lập tức nảy lên trong lòng, nhưng khoảnh khắc đau đớn trên người mười phần nhắc nhở hắn, hắn nhất định không thể đánh lại tên vệ sĩ này, vì thế hung hăng phun một bọt nước miếng chửi bới: “Anh cẩn thận cho tôi!” sau đó lái xe rời đi, đem xe lái ra khỏi tiểu khu, Bạch Tín Hồng lấy điện thoại gọi một cuộc gọi: “Alô? Là tôi! Giúp tôi dọn dẹp một tên khốn kiếp!” vẫn còn đứng ở dưới lầu Tần Thư Hàm đang dựa vào trong lồng ngực ấm áp, tham lam hít thở mùi hương trên người anh, nước mắt không kiềm được mà trào ra khỏi hốc mắt, từng giọt từng giọt rơi trên vạt áo Lục An Duy.
Lục An Duy không biết nên làm gì, do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng để tay lên đỉnh dầu Tần Thư Hàm vỗ nhẹ, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, thật sự rất ngại ngùng.
Cảm nhận được nhiệt độ của Lục An Duy và cảm giác yên tâm trên đỉnh đầu, Tần Thư Hàm càng khóc dữ dội hơn. Ước chừng khóc hơn mười phút, mới dừng lại. Trước ngực Lục An Duy sớm đã dính hỗn hợp nước mắt nước mũi rất khó coi. Mặc dù bây giờ Tần Thư Hàm không còn khóc nữa, nhưng trên mặt lại có chút quẫn bách, có chút quỷ dị không dám nhìn mặt của Lục An Duy.
Thấy Tần Thư Hàm không còn khóc nữa, trái tim Lục An Duy vẫn luôn thấp thỏm cũng đã được buông lỏng. Gặp phải loại chuyện này, có lẽ đã dọa sợ cô ấy! Lục An Duy muốn nói gì đó, nhưng anh lại sợ mình nói sai câu nào, làm cho cô ấy phiền chán. Anh vốn chỉ muốn âm thầm theo dõi cô, nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt với bộ váy ngủ bằng voan, anh lại nhìn đến phát ngốc. Hai tháng không gặp, cô càng trở nên xinh đẹp hơn. Nhìn thấy cô dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt Bạch Tín Hồng, vả lại không hề phủ nhận đã yêu người làm “vệ sĩ” như anh, anh vui sướng không biết lí do, nhìn thấy cô bị ức hiếp, anh cũng chỉ có thể xua tan ý nghĩa âm thầm núp trong góc lặng lẽ nhìn cô, anh không thể chấp nhận việc cô bị ủy khuất, một chút ít đều không được!
Tần Thư Hàm rời khỏi vòng tay của Lục An Duy, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt anh, trước mắt không khỏi sáng lên, Lục An Duy để râu lại càng thêm trưởng thành chín chắn hơn, vết sẹo trên mặt cũng đã mờ đi rất nhiều, cách biệt hai tháng, cô chỉ có thể gặp anh ở trong mơ, hiện tại anh dã đứng trước mặt cô, giống như anh hùng mà cứu cô, cô có cảm giác bản thân vẫn còn ở trong giấc mơ. Vươn tay ra phủ lên mặt của Lục An Duy, xúc cảm ấm nóng đã nhắc nhở cô toàn bộ đây đều là sự thật, lòng bàn tay đụng vào chùm râu của anh, có chút vướng tay, hơi nhột. Cô vốn không hề ghét bỏ.
Màn đêm đen kịt, Lục An Duy nhìn vào đôi mắt long lanh của Tần Thư Hàm, trong lúc nhất thời như bị mê hoặc. Một tay đỡ lấy eo của Tần Thư Hàm, một tay khác nâng cằm cô lên, cúi đầu liền ngậm lấy đôi môi cô, đem ngàn vạn lời nói đều truyền vào đó.
Đột nhiên nhận được nụ hôn ấm nóng, cũng làm cho Tần Thư Hàm choáng váng, nhắm hai mắt vụng về đáp lại, cho đến khi hít thở không thông, đối phương mới lưu luyến không rời buông tha chính mình… Tần Thư Hàm hai mắt mê ly nhìn người trước mắt, hai tay ôm lấy hai vai của Lục An Duy, dưới chân có chút khập khiễng.
Nhìn ánh mắt mơ màng của Tần Thư Hàm, Lục An Duy nhẹ nhàng cười, nghiêm túc nói: “Thư Hàm, anh muốn nói chuyện với em một chút…”
“Nói chuyện?” giọng nói của Lục An Duy đem Tần Thư Hàm từ trên thiên đường kéo về hiện thực, cô kinh ngạc, sau đó ánh mắt có chút trốn tránh: “”Nói cái gì?”
“Anh muốn cưới em!” Lục An Duy đi thẳng vào vấn đề, lần trước Lục An Nhiên nói bản thân anh chưa đem lời nói của mình nói cho rõ ràng, lần này có lẽ anh đã nói khá rõ rồi đúng không!
Tần Thư Hàm ngẩn ra nói: “Anh nói cái gì?”
“Anh nói, anh muốn cưới em!” Lục An Duy lặp lại lời nói của mình một lần nữa, trước đây ở trong tiểu thuyết ngôn tình anh cũng đã từng xem qua, nữ chính thích nhất chính là được nam chính nói câu anh muốn cưới em! Hiện tại anh cũng nói với Tần Thư Hàm câu này, có lẽ Tần Thư Hàm cũng đã hiểu được rồi chứ! Thật sự anh muốn cùng với cô xây dựng một gia đình, nếu như Tần Thư Hàm đáp ứng, anh lập tức sẽ cưới cô về nhà, nếu như Tần Thư Hàm không đồng ý… Tâm Lục An Duy co rút đau đớn… nếu như Tần Thư Hàm không đáp ứng, anh sẽ tiếp tục âm thầm lặng lẽ bảo vệ cho cô.
Nghe xong lời Lục An Duy nói, Tần Thư Hàm cảm giác như trái tim mình như muốn vọt lên cổ họng, đây là câu mà nằm mơ cô cũng muốn nghe thấy! Nhưng mà… nhưng mà hiện tại, ngoại trừ vui mừng ra, cô vẫn luôn có cảm giác bất an, Lục An Duy chỉ là muốn chịu trách nhiệm mà thôi. Cô yêu anh, yêu đến muốn phát điên! Hai tháng này chỉ mình cô biết cô đã phải trải qua những ngày như thế nào. Lúc cô biết bản thân đã mang thai, cô vui mừng đến nỗi khóc cả một ngày, cô cảm kích ông trời đã trao cho cô đứa trẻ này, cô thề sẽ dùng cả đời này để bảo vệ đứa trẻ! Bởi vì đứa con này là do anh để lại cho cô… hiện tại cô nhận được lời cầu hôn từ anh, cũng đã cảm thấy mạn nguyện… cô biết Lục An Duy là người đàn ông tốt, anh muốn chịu trách nhiệm với cô, một cuộc hôn nhân không có tình yêu cũng giống như lâu đài được xây trên cát, nhìn qua rất đẹp rất hùng vĩ, nhưng chỉ cần một cơn sóng biển tràn qua, lâu đài cát liền sẽ triệt đệ biến mất, không còn tồn tại. Cô không muốn dùng hôn nhân làm cái gông khóa Lục An Duy lại, anh là một người đàn ông tốt, nên có một cuộc sống vui vẻ bên người mà anh ấy yêu, mà không phải hi sinh hạnh phúc của mình đến chịu trách nhiệm với cô, cô không cần.
“Em… nguyện ý gả cho anh không?” Hay tay Lục An Duy nắm lấy hai tay Tần Thư Hàm, có chút cẩn thận mà nói: “Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời này, chỉ tốt với một mình em!”
“Đừng nói đừa nữa.” Đẩy tay Lục An Duy ra, Tần Thư Hàm ngoan tuyệt tâm lạnh mà nói: “Nếu như vì muốn tốt cho tôi, không bằng đem những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng ta xem như chưa từng phát sinh đi. Như vậy là tốt nhất!”
“…” Trái tim Lục An Duy một lần nữa bị khoét một lỗ, cổ họng khô khốc run rẩy, qua nửa ngày mới có thể nói ra một chữ: “Được…” sự quấy rầy của anh, chỉ sợ là đã làm phiền đến cô rồi…
Nhìn Lục An Duy lần cuối, sau đó xoay người tiến vào cầu thang, trốn ở nơi góc khuất, nhìn trộm người đàn ông thuộc về nơi sâu nhất trong trái tim cô, nhìn thấy vẻ mặt anh chịu tổn thương, nhìn thấy anh suy sụp xoay người dần dần đi xa, nước mắt làm cho ánh nhìn của cô mơ hồ.
“Ding” một tiếng cửa thang máy mở ra, Tần Thư Mặc từ bên trong bước ra, nhìn thấy Tần Thư Hàm đang ngồi xổm ở chỗ ngoặt khóc như một đứa trẻ: “Chị? Chị sao rồi?”
Tần Thư Hàm vô lực lắc đầu: “Chị lại làm tổn thương anh ấy… anh ấy hướng chị cầu hôn, chị rất vui, rất vui… thật sự rất vui.. nhưng mà, nhưng mà anh ấy vốn dĩ không hề yêu chị… huhu…”
Tần Thư Mặc nghe xong, ngẩng đầu nhìn ra xa quả nhiên nhìn thấy một bóng lưng đang dần đi xa, trong lòng rõ ràng hiểu rõ người đàn ông này chính là ba ruột của đứa trẻ trong bụng Tần Thư Hàm, liền nhấc chân định đuổi theo.
“Đừng! Đừng đi!” Tần Thư Hàm biết rõ suy nghĩ trong lòng Tần Thư Mặc liền vội vàng ngăn cản anh: “Đừng đi! Đừng trách anh ấy! Anh ấy là người tốt, đây là quyết định của chị! Huhu… Đừng đi!”
Tần Thư Mặc nghe xong nhíu mày ngồi xổm xuống, vươn hai tay ra ôm lấy Tần Thư Hàm: “Chị, chị đừng khóc nữa… cho dù đứa trẻ này không có ba, còn có người cậu là em đây!” trong lòng Tần Thư Mặc loạn thành một đoàn, thân là em trai, anh không thể trơ mắt nhìn chính người thân của mình, chị gái duy nhất của anh chịu ủy khuất. Nhưng chị gái anh lại là một người mạnh mẽ bảo vệ người đàn ông đó thì anh làm như thế nào được?
“Đừng để tôi biết anh là ai!” trong mắt Tần Thư Mặc lướt qua một tia hung ác. Không ai có thể ức hiếp người nhà anh như thế! Chị gái anh đơn thuần dễ lừa, nhưng anh thì lại không dễ bị lừa gạt như vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook