Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Chương 64: Dự cảm không lành, kiểm tra thân thể

“Ọe…” một tay vịnh vào tường, một tay khác vịnh vào thành bồn cầu, Lục An Hổ cảm giác toàn bộ dạ dày đều muốn nổ tung.

Ước chừng qua khoảng mười lăm phút, Lục An Hổ mới cảm thấy dạ dày đỡ hơn một chút, bám vào thành tường, từ trong nhà vệ sinh đi ra đôi chân anh mềm nhũn ngã xuống giường. Lục An Hổ anh thề với trời, nếu như anh còn đi với Lục An Nhiên làm cái gì mà thực nghiệm đồ ăn, thì anh sẽ chết không được tốt! Buổi chiều này là một buổi chiều khủng bố! Thử hết nhà hàng này đến nhà hàng khác, ở giữa lại còn phải ngồi xe, trong xe xóc nảy khiến anh phải nhẫn nhịn đến nỗi mặt cũng biến xanh.

Lục An Nhiên cũng ăn không ít đồ, nhưng Lục An em ấy còn đỡ hơn một chút, lưỡi của em ấy mẫn cảm, chỉ ăn một miếng là đủ, vả lại em ấy cũng chỉ ăn đồ chay, toàn bộ những món dầu mỡ, thịt thà đều là Lục An Hổ anh đến thử! Mà anh thì không có cái lưỡi mẫn cảm như Lục An Nhiên, ăn đi ăn lại, anh cảm thấy đầu lưỡi của anh cũng bị tê liệt mất rồi! Đặc biệt là có sáu nhà hàng thịt đông pha và thịt kho tàu đều là do đồ ngốc Lục An Nhiên làm ghi chép! Món thịt heo ngũ sắc vừa béo vừa ngán, cả đời này anh sẽ không dám ăn lại món đó nữa!

Nhớ lại loại cảm giác dầu mỡ ngán ngẫm đó, Lục An Hổ lần nữa vọt vào nhà vệ sinh, bò trên bồn cầu lại ói một trận.

Lục An Nhiên cầm một ly nước chanh nhẹ nhàng gõ cửa phòng Lục An Hổ sau đó mở cửa bước vào, vừa bước vào liền nhìn thấy bộ dáng chật vật của anh, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi: “An Hổ, anh sao rồi?”

“Vẫn… vẫn còn sống…” Lục An Hổ vừa mới ói xong một trận, đứng dậy, sau đó nhất nút xả nước bồn cầu, xoay người ở bồn rửa mặt dùng hai tay vốc nước súc miệng. Hiện tại anh cảm thấy tay chân đều run rẩy, dạ dày vẫn là cảm giác ngán ngẫm khó chịu.

“Pha anh ly nước chanh nè.” Lục An Nhiên thấy Lục An Hổ súc miệng xong, liền đưa ly nước chanh lên với vẻ mặt xin lỗi.

“Cảm ơn.” Lục An Hổ uống nước chanh, vị chua chua thật sự có thể xóa cảm giác ngán ngẫm vì dầu mỡ kia.

“Cái đó…” Hai tay Lục An Nhiên chụm vào một chỗ: “Ngày mai…”

“Ngày mai e muốn nhờ ai đi thì nhờ!” Lục An Hổ nhấn mạnh cự tuyệt lúc Lục An Nhiên vừa muốn mở miệng: “Anh sẽ không đi với em nữa đâu!” còn đi với em ấy, sợ là cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ nỗi nữa!

“Ơ…” vốn dĩ Lục An Nhiên cũng đã suy đoán được Lục An Hổ sẽ cự tuyệt mình, nhưng mà chính tai mình nghe thấy, vẫn rất tổn thương. Cô cũng không muốn như vậy! Nhưng mà trung tâm mua sắm Long thị sắp khai trương rồi, cô phải nhanh chóng thiết lập định hướng kinh doanh cho cửa hàng thứ 100 này càng sớm càng tốt! Mặc dù cô đã nói Kỷ Nhu và Lục Kiếm Hào đã giao toàn bộ cho cô, nhưng mà… cô thực ra cũng rất thấp thỏm, cô không thể ăn thức ăn có mùi tanh, vì vậy chỉ có thể nhờ người khác đi thử giúp! Trong thành phố S có mấy chục nhà hàng nổi tiếng, cô muốn thử hết tất cả những nhà hàng này, thử xem có thể từ việc này mà lấy được linh cảm linh tinh gì không.

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lục An Nhiên, Lục An Hổ có chút do dự, há há miệng, vẫn là quay mặt đi. Mặc dù anh cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng tổn thương này của Lục An Nhiên, nhưng mà cái mạng nhỏ này của anh cũng rất quan trọng! Hơn nữa, cũng không thể bắt anh chịu đựng một mình anh như vậy!

“Cộc cộc cộc” sau ba tiếng gõ cửa, nữ giúp việc ở ngoài nhẹ giọng nói: “Đại tiểu thư, thiếu gia An Hổ, có thể ăn cơm tối rồi!”

“Không ăn!” Lục An Nhiên và Lục An Hổ đồng thanh từ chối, suốt cả một buổi chiều, hai người ăn đến nỗi không thể ăn được nữa! Lục An Hổ chỉ cần đụng nhẹ là có thể ói ra rồi, mà Lục An Nhiên thì cũng không tốt hơn Lục An Hổ bao nhiêu, mặc dù không đến nỗi phải ói ra, nhưng mà dạ dày của cô cũng bị cương lên rất khó chịu.

“Vâng ạ.” Nữ giúp việc đáp một tiếng sau đó lại nói: “Đại tiểu thư, thiếu gia An Minh và thiếu gia An Thạc đến rồi, lão gia muốn cô xuống đó, hình như là có chuyện gì muốn nói.”

“Anh An Minh?” Lục An Nhiên và Lục An Hổ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, hai người đều từ trong mắt đối phương nhìn ra một tia tính kế, khóe miệng Lục An Nhiên cong lên một độ cong xinh đẹp: “Tôi biết rồi! Cô đi trước đi!”

“Vâng.” Sau khi đáp một tiếng, nữ giúp việc liền rời khỏi cửa.

“Em cảm thấy á…” Lục An Nhiên cố ý kéo dài giọng.

“Cũng không thể bắt anh một mình chịu đựng đúng không…” Lục An Hổ cười tiếp lời, hai người vỗ tay nhau, đồng thời phát ra giọng cười quỷ dị: “Hắc hắc hắc…”

Cùng lúc đó, Lục An Minh đang ngồi trong nhà ăn dùng cơm liền cảm thấy một trận lạnh gáy, sống lưng cũng lạnh căm. Cả người anh run lẩy bẩy, đôi đũa trong tay cũng đánh rơi xuống mặt bàn, sau đó lăn xuống đất phát ra âm thanh giòn giã.

“Sao vậy?” Lục Kiếm Hào nhìn Lục An Minh: “Lớn như vậy rồi, ngay cả đũa cũng cầm không chắc?”

“Ha ha…” Lục An Minh xấu hổ cười nói: “Trong khoảng thời gian ngắn có điểm thất thần...” Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng anh cứ có một cổ không yên xua mãi không đi. Lại dùng muỗng uống mấy muỗng canh, mới cảm thấy yết hầu như bị nghẹn không cảm nhận được mùi vị gì. Một bữa cơm lại cứ cảm thấy trong lòng run sợ, một bên vừa an ủi bản thân rằng đây chỉ là cảm giác sai lầm, một bên lại dùng ánh mắt nhìn khắp bốn phía, dường như chỉ cần anh không chú ý một chút liền ở một góc nào đó bay ra một con dao đâm chết anh.

Loại hành động quỷ dị này đều bị Lục Kiếm Hào thu vào đáy mắt, trong lòng cân nhắc chắc có lẽ là do cháu trai quá mệt mỏi, áp lực quá lớn làm cho tinh thần không ổn định. Vì thế hạ quyết tâm cho Lục An Minh nghỉ phép, liền thanh thanh cổ họng nói: “An Minh à! Việc trên công ty con xử lý như thế nào rồi?”

“Hả?” Lục An Minh sửng sốt nói: “Công ty à! Ừm… cũng xử lý rất tốt rồi! Tuần này chắc là không cần tăng ca nữa!” trước mắt học sinh đã bắt đầu đi học, đoạn thời gian bận rộn nhất cũng đã qua rồi, chỉ còn lại công đoạn sau cùng nữa là xong, sau đoạn thời gian này còn phải bận rộn chuẩn bị cho các hoạt động ăn uống mùa thu vàng của tháng 10, tuần cuối cùng của tháng 9 là ngày quảng cáo sản phẩm, do bộ phận quảng cáo của Kỷ Nhu chịu trách nhiệm, bộ phận sản xuất thực phẩm của anh thì vẫn ổn.

“Ừm, ngày mai thứ sáu, con đừng đi làm nữa. Nghỉ ngơi cho thật tốt! Chuyện trên công ty, giao cho An Thạc là được!” Lục Kiếm Hào nói.

“Con biết rồi.” Lục An Thạc gật đầu, công việc của anh căn bản đều đã giải quyết xong, giúp Lục An Minh hoàn thành công đoạn sau cùng cũng không có vấn đề gì.

“Hả?” Lục An Minh ngẩn người, tự dưng đang êm đẹp lại muốn cho anh nghỉ phép? Mặc dù được nghỉ phép thì anh rất vui! Bất quá chuyện vui đột nhiên đến cộng thêm cảm giác bất an lúc nãy, Lục An Minh lại cảm thấy có chút sợ hãi.

“Vậy đúng lúc!” Lục An Nhiên từ lầu hai xuống, cười tủm tỉm nói: “Ngày mai anh An Minh đi với em một ngày đi! Ngày mai em phải đi khảo sát một chút!”

“Cũng được!” Lục Kiếm Hào gật đầu: “Chi nhánh nhà hàng ở Tân Đông cuối tháng 9 cũng phải bắt đầu trang trí, An Minh đi giúp An Nhiên kiểm tra cũng tốt! Phí khảo sát An Minh trực tiếp báo cáo lên trên là được!” vốn dĩ ông cũng muốn hỏi Lục An Nhiên công tác chuẩn bị của nhà hàng mới, nếu Lục An Nhiên đã có sự chuẩn bị như vậy, ông cũng không hỏi nhiều nữa.

“Ơ…” Mí mắt Lục An Minh lúc đó bỗng dưng giật điên cuồng, đối với ánh mắt cười tủm tỉm của Lục An Nhiên, cổ bất an đó lại bắt đầu nỗi bão trong lòng. Nhưng khi nhìn sang Lục Kiếm Hào, Lục An Minh lại không thể chống lại lời nói của ông nội, vì thế chỉ có thể cứng rắn gật đầu nói: “Được…”

“Ngày mai anh An Duy cũng đi cùng em đi, thân thể anh An Hổ… không khỏe lắm.” Lục An Nhiên nói.

“Ừm.” Lục An Duy để chén đũa xuống: “Tối nay em đi ra ngoài sao?”

“Tối nay không đi nữa.” Tối nay cô cần phải tra chút tư liệu, cho nên không đi nữa.

“Tối nay anh phải đi ra ngoài một chút, chưa biết khi nào mới về.” Lục An Duy nhàn nhạt nói.

“…” Lục An Nhiên hiểu suy nghĩ của Lục An Duy, cho nên gật đầu: “Đi đi, đi đi!”

Lục An Minh cũng không có tâm trạng ăn cơm nữa: “Con, con có hẹn với Tiết Định An lát nữa đi ra ngoài hóng gió, trước 12 giờ mới về.” Dù gì thì tối nay cũng phải ở nhà của ông nội, về quá trễ ông nội sẽ không vui, ngày mai còn phải đi ra ngoài với An Nhiên.

“Đi đi!” Căn bản Lục Kiếm Hào cũng không thích Lục An Minh đi cùng với Tiết Định An ra ngoài chơi bời, nhưng Tiết Định An là người đã cứu mạng Lục An Nhiên, cho nên bây giờ ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.

“Vậy cứ để anh Tiết cùng đi đi!” Lục An Nhiên nói: “Lần trước anh ấy cứu em, em cũng muốn mời anh ấy ăn cơm!” nếu như có nhiều người, ngày mai có lẽ có thể đi thử hết hết những nhà hàng còn lại!

“Được đó! Tối nay anh sẽ nói với cậu ấy một tiếng!” Lục An Minh cười, kéo theo Tiết Định An, trong lòng anh cũng thả lỏng được chút không phải sao?

“Các con quyết định đi!” Lục Kiếm Hào để chén đũa xuống: “Ông lên lầu đây!”

“Lão gia, từ từ thôi.” Bác Lục vẫn luôn đứng bên cạnh vội vàng đi lên vịnh lấy một tay.

Thấy Bác Lục, Lục An Nhiên nhíu mày: “Bác Lục, bác còn chưa đi bệnh viện kiểm tra thân thể sao?”

Bác Lục hơi sửng sốt: “Thời gian này có chút bận.” Ông làm gì có thời gian đi chứ.

“Thứ Hai đi đi!” Lục An Nhiên không cho bác Lục kéo dài thời gian nữa: “Anh An Duy, Thứ Hai tuần sau em bắt đầu đi học rồi, anh đưa bác Lục đi kiểm tra đi! Làm một cuộc kiểm tra toàn thân, đặc biệt là khoa mắt!”

“Anh biết rồi!” Lục An Duy gật đầu, đi bệnh viện cũng không sao.

“Chuyện… chuyện này làm sao được?” bác Lục có chút thụ sủng nhược kinh, đây là muốn thiếu gia đưa một người giúp việc như ông đi kiểm tra sao! Chuyện này làm sao được!

“Chuyện này thì có sao chứ!” Lục An Nhiên không vui nói: “Con đã hối ông mấy tháng rồi!” khoảng thời gian chuẩn bị tiệc mừng thọ cho Lục Kiếm Hào cô đã hối bác Lục đi kiểm tra sức khỏe rồi, bác Lục này tại sao không biết tự mình sốt ruột cơ chứ? Nên biết là kiếp trước bác Lục chính là bị một khối u ác tính trong mắt nên mới chết! Bây giờ vẫn còn kịp, nếu như cô không hối sớm một chút, cô cũng lo lắng cho bác Lục! Bác Lục tận tâm tận lực cả đời hầu hạ ông nội, cuối cùng cũng không có một kết thúc tốt đẹp, cô tuyệt đối không muốn như thế!

“Đi đi!” Lục Kiếm Hào cũng nói chuyện: “Phí khám bệnh tôi ra!” dứt lời liền rời khỏi bàn ăn quay về thư phòng của mình trước.

“Chuyện này… chuyện này…” Bác Lục chỉ có thể gật đầu nhận lệnh: “Cám ơn đại tiểu thư.” Sau đó nhấc chân đuổi theo Lục Kiếm Hào, lão gia này cũng thật là, không biết bản thân bao nhiêu tuổi rồi sao? Lại còn đi nhanh như vậy! nếu như không cẩn thận mà va phải gì đó thì biết làm sao?

“Anh đi ra ngoài đây.” Lục An Duy đứng dậy liền hướng cửa bước đi.

“Em về phòng trước đây!” Lục An Nhiên xoay người dừng bước: “Đúng rồi! Anh An Minh, sáng sớm ngày mai 6 giờ chúng ta xuất phát nhé!”

“Sớm như vậy?” Lục An Minh kinh ngạc, bình thường anh toàn 8 giờ mới dậy!

“He he…” không có giải thích gì thêm, Lục An Nhiên để lại một bóng lưng tiêu sái cho Lục An Minh. 6 giờ xuất phát là đã chiếu cố Lục An Minh và Tiết Định An rồi, dù gì cũng có đến bảy nhà hàng điểm tâm cần thử mùi vị!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương