Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
-
Chương 159: Đi thăm thư hàm, bóng lưng của anh
Sau khi gọi điện thoại cho Tần Thư Mặc xác nhận Tần Thư Hàm đang ở nhà, Lục An Nhiên liền cùng với Lục An Duy hướng Tần gia mà đi, đến nhà Tần Thư Hàm, Lục An Nhiên gõ cửa, người mở cửa là Tần Thư Mặc, nhìn thấy Lục An Nhiên, Tần Thư Mặc khó khăn nặn ra một nụ cười, đêm qua khi nhìn thấy cảnh ấy, anh liền chạy một mạch về nhà, món quà chưa được tặng đến bây giờ vẫn còn nằm trong phòng, lời tỏ tình còn chưa được nói ra cũng không biết nên nói như thế nào, hiện tại lại nhìn thấy Lục An Nhiên xuất hiện trước mắt mình, Tần Thư Mặc thật sự không thể xem như không có chuyện gì mà mỉm cười.
“Cái này là lễ vật.” Lục An Nhiên nói: “Cô Tần đâu rồi?”
“Ở trên lầu.” Tần Thư Mặc vừa đưa tay ra nhận lấy giỏ trái cây mà Lục An Nhiên đưa qua, vừa trả lời câu hỏi của cô.
“Mình có thể đi lên không?” Lục An Nhiên dò hỏi.
“Có thể.” Tần Thư Mặc ngước mắt nhìn Lục An Duy đang đứng sau lưng Lục An Nhiên, ánh mắt mang theo tia thăm dò, người này anh chưa hề thấy qua.
“Ừm.” Vì thế Lục An Nhiên và Lục An Duy liền cùng nhau lên lầu hai, đến lầu hai Lục An Duy đi thẳng đến trước cửa phòng của Tần Thư Hàm, đương lúc bàn tay chuẩn bị đụng đến tay nắm cửa, anh hơi do dự...
Dường như Tần Thư Hàm chẳng xảy ra chuyện gì cả, nhưng còn anh thì sao? mắt trái của anh đã bị cắt bỏ, vai trái lại thêm một lỗ đạn. Một thân thể tàn tạ như vậy của anh... Lục An Duy thật sự không biết nên làm thế nào khi xuất hiện trước mặt Tần Thư Hàm.
“Anh An Duy?” nhìn thấy sự do dự của anh, Lục An Nhiên hối thúc: “Anh không muốn tận mắt nhìn cô Tần hiện tại như thế nào sao?”
Lục An Duy không trả lời câu hỏi của Lục An Nhiên, mà là nhìn Tần Thư Mặc đang đi lên cầu thang: “Cô ấy có khỏe không?”
“Cô ấy?” Tần Thư Mặc ngây ngẩn: “Chị tôi? Rất khỏe!” bây giờ vì đứa bé, Tần Thư Hàm đối xử với bản thân tốt hơn rất nhiều so với trước đây, sẽ chú ý nghỉ ngơi, còn tập những động tác yoga kỳ lạ để an thai, anh cứ cảm thấy Tần Thư Hàm như là đã gia nhập vào tà giáo nào đó đang tổ chức tế bái mặt trăng...
“Ồ…” biết được cô ấy sống tốt như vậy là anh yên tâm rồi, Lục An Duy thu tay lại nói: “An Nhiên, em vào đi, anh ra trước cửa đợi em.” Nói xong câu đó, Lục An Duy lướt nhẹ qua người Lục An Nhiên nhẹ giọng dặn dò: “Đừng để cô ấy biết anh đã từng đến đây.”
“… …” Lục An Nhiên nhíu mày, cô không hiểu tại sao Lục An Duy lại phải làm như vậy, rõ ràng bản thân yêu Tần Thư Hàm sâu đậm đến thế, tại sao anh ấy cứ nhất quyết không chịu gặp mặt? sự lo lắng của Lục An Duy đối với Tần Thư Hàm không phải giả, anh thật sự lo lắng cho tình hình an nguy của cô ấy, nhưng cô không hiểu, tại sao? Nếu đã lo lắng như vậy tại sao không tự mình đi nhìn xem thế nào?
Lúc này cửa phòng mở ra, Tần Thư Hàm ánh mắt ngỡ ngàng nhìn bóng lưng của Lục An Duy, lúc nãy cô đã cảm thấy mình nghe thấy giọng nói của anh, cô cứ tưởng là ảo giác, nhưng tại sao ảo giác này lại rõ ràng như vậy? cho nên cô đã mở cửa, đập vào mắt cô sau khi mở cửa chính là bóng lưng của anh, chỉ một cái liếc mắt cô liền nhận ra.
“Tần Thư Mặc, cùng mình ra ngoài dạo một lát!” Lục An Nhiên cảm thấy hiện tại để hai người đó có không gian riêng một lúc là tốt nhất.
“Hả?” Tần Thư Mặc không hiểu, Lục An Nhiên không phải là đến thăm Tần Thư Hàm sao? Tại sao một câu còn chưa nói liền muốn đi ra ngoài dạo rồi chứ?
“Anh bảo vệ em.” Lục An Duy mở miệng dứt lời liền muốn đi theo Lục An Nhiên rời khỏi.
“Ơ…” Lục An Nhiên ngây ngô: “Không gấp…” Cô nhìn Tần Thư Hàm, vươn tay nắm lấy tay cô ấy: “Cô Tần, lâu rồi cô không tới, tụi em rất lo lắng cho cô!”
“Ưm…” Tần Thư Hàm dời ánh mắt từ trên bóng lưng của Lục An Duy quay lại khuôn mặt của Lục An Nhiên: “Đoạn thời gian này… có chút bận…” anh ấy thật sự không muốn nhìn thấy mình sao? Tần Thư Hàm đặt tay trên bụng, cô đã mang thai 6 tháng rồi, hiện tại bụng đã to tròn giống như một trái bóng rổ, hiện tại không thể dùng lý do ăn nhiều nên mập để che mắt người khác được nữa.
“Cô Tần… tình trạng của cô hiện tại có chút đặc biệt, nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới được.” Lục An Nhiên nhìn bụng của Tần Thư Hàm nói.
“Ừm, cô sẽ chú ý.” Tần Thư Hàm gật đầu rồi nghiêng người qua: “Vào phòng cô ngồi một chút đi!”
“Được.” Lục An Nhiên nghe lời tiến vào phòng Tần Thư Hàm, sau khi vào cửa Lục An Nhiên quay đầu hỏi một câu: “Anh An Duy, anh không vào sao?”
“Anh ở bên ngoài được rồi.” Nghe thấy giọng của Tần Thư Hàm là đã đủ khiến anh yên tâm rồi, âm thanh nghe qua cũng không tệ, chỉ là anh nghe không hiểu câu tình trạng đặc biệt của Lục An Nhiên là ý gì.
“… …” Lục An Nhiên nghe xong cũng không muốn bắt ép nữa chỉ là sau khi Tần Thư Mặc cũng vào phòng liền đóng cửa lại.
“An Nhiên, người đó là ai! sao mình chưa từng thấy qua? nhìn rất khỏe mạnh!” Tần Thư Mặc muốn tìm một chủ đề nào đó nhẹ nhàng một chút liền mở miệng hỏi.
“Là anh họ xa của tớ, anh trai ruột của An Hổ.” Lục An Nhiên giải thích.
“Ồ… Vậy thật sự cũng có chút đáng tiếc.” Tần Thư Mặc thừa nhận lúc vừa mới nhìn thấy khuôn mặt của Lục An Duy anh đã thật sự bị dọa, lớp da bên dưới miếng bịch mắt không được bằng phẳng, tựa hồ như vừa mới bị thương không lâu, biểu tình lại rất nghiêm túc, cho người ta cảm giác khí tràng đầy đủ cũng rất nguy hiểm.
“Trước đây anh ấy không phải như vậy.” Lục An Nhiên giải thích: “Chính là lần này trở về, mới bị thương.”
“Anh ấy bị thương?” Tần Thư Hàm kinh ngạc hỏi: “Bị thương ở đâu? Nặng không? Tại sao lại bị thương?”
“Anh ấy nói là do bị mảnh đạn sượt qua mà bị thương.” Lục An Nhiên thở dài một hơi, viên đạn không mắt, đây cũng là chuyện không có cách nào.
“Bị mảnh đạn làm bị thương...” Tần Thư Hàm dường như thở phào nhẹ nhõm, chỉ là làm sượt qua mà thôi, có lẽ không nặng lắm.
“Mảnh đạn?” Tần Thư Mặc cau mày: “Anh ấy làm công việc gì thế?”
“Chuyện này mình không biết nói thế nào, chuyện của anh ấy mình không có cách nào tiết lộ nhiều hơn.” Lục An Nhiên so vai, thân phận của Lục An Duy thật sự có chút đặc biệt.
“Lần này anh ấy sẽ ở lại bao lâu?” Tần Thư Hàm thuận miệng hỏi.
“Không biết.” Lục An Nhiên lắc đầu: “Lần trước lên đường cũng rất đột ngột, nghe nói lần này trở về cũng rất nguy hiểm, tổng cộng mười mấy người, chỉ có ba người sống sót mà thôi.”
Nghe Lục An Nhiên nói như thế, tim Tần Thư Hàm cũng xoắn thành một đoàn: “Chỉ có ba người sống sót trở về sao?” Cô biết ngay làm vệ sĩ cũng là công việc nguy hiểm, trong phim cũng diễn như thế! Tần Thư Hàm do dự nói: “An Nhiên, hay là khuyên anh ấy đổi công việc khác đi...”
“Em cũng nghĩ vậy!” hai tay Lục An Nhiên đan vào nhau: “Bất quá sau này sẽ không cực khổ như vậy nữa đâu! Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của em mà thôi.”
“Cũng đúng, công việc nguy hiểm như vậy thay đổi sớm chút sẽ tốt hơn, dù gì thì mắt của anh ấy cũng đã trở thành như vậy rồi!” Tần Thư Mặc cau mày, mặc dù không biết Lục An Duy làm công việc gì, nhưng loại công việc không cần mạng sống này, vẫn là nên thay đổi thì tốt hơn.
“Mắt? Mắt của anh ấy thế nào rồi?” Tần Thư Hàm cảm giác trái tim mình như đang treo lơ lửng giữa không trung, nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, tim của cô cũng theo đó mà phập phồng lo lắng.
Thật sự là hành hạ trái tim của cô quá mà!
“Cái này là lễ vật.” Lục An Nhiên nói: “Cô Tần đâu rồi?”
“Ở trên lầu.” Tần Thư Mặc vừa đưa tay ra nhận lấy giỏ trái cây mà Lục An Nhiên đưa qua, vừa trả lời câu hỏi của cô.
“Mình có thể đi lên không?” Lục An Nhiên dò hỏi.
“Có thể.” Tần Thư Mặc ngước mắt nhìn Lục An Duy đang đứng sau lưng Lục An Nhiên, ánh mắt mang theo tia thăm dò, người này anh chưa hề thấy qua.
“Ừm.” Vì thế Lục An Nhiên và Lục An Duy liền cùng nhau lên lầu hai, đến lầu hai Lục An Duy đi thẳng đến trước cửa phòng của Tần Thư Hàm, đương lúc bàn tay chuẩn bị đụng đến tay nắm cửa, anh hơi do dự...
Dường như Tần Thư Hàm chẳng xảy ra chuyện gì cả, nhưng còn anh thì sao? mắt trái của anh đã bị cắt bỏ, vai trái lại thêm một lỗ đạn. Một thân thể tàn tạ như vậy của anh... Lục An Duy thật sự không biết nên làm thế nào khi xuất hiện trước mặt Tần Thư Hàm.
“Anh An Duy?” nhìn thấy sự do dự của anh, Lục An Nhiên hối thúc: “Anh không muốn tận mắt nhìn cô Tần hiện tại như thế nào sao?”
Lục An Duy không trả lời câu hỏi của Lục An Nhiên, mà là nhìn Tần Thư Mặc đang đi lên cầu thang: “Cô ấy có khỏe không?”
“Cô ấy?” Tần Thư Mặc ngây ngẩn: “Chị tôi? Rất khỏe!” bây giờ vì đứa bé, Tần Thư Hàm đối xử với bản thân tốt hơn rất nhiều so với trước đây, sẽ chú ý nghỉ ngơi, còn tập những động tác yoga kỳ lạ để an thai, anh cứ cảm thấy Tần Thư Hàm như là đã gia nhập vào tà giáo nào đó đang tổ chức tế bái mặt trăng...
“Ồ…” biết được cô ấy sống tốt như vậy là anh yên tâm rồi, Lục An Duy thu tay lại nói: “An Nhiên, em vào đi, anh ra trước cửa đợi em.” Nói xong câu đó, Lục An Duy lướt nhẹ qua người Lục An Nhiên nhẹ giọng dặn dò: “Đừng để cô ấy biết anh đã từng đến đây.”
“… …” Lục An Nhiên nhíu mày, cô không hiểu tại sao Lục An Duy lại phải làm như vậy, rõ ràng bản thân yêu Tần Thư Hàm sâu đậm đến thế, tại sao anh ấy cứ nhất quyết không chịu gặp mặt? sự lo lắng của Lục An Duy đối với Tần Thư Hàm không phải giả, anh thật sự lo lắng cho tình hình an nguy của cô ấy, nhưng cô không hiểu, tại sao? Nếu đã lo lắng như vậy tại sao không tự mình đi nhìn xem thế nào?
Lúc này cửa phòng mở ra, Tần Thư Hàm ánh mắt ngỡ ngàng nhìn bóng lưng của Lục An Duy, lúc nãy cô đã cảm thấy mình nghe thấy giọng nói của anh, cô cứ tưởng là ảo giác, nhưng tại sao ảo giác này lại rõ ràng như vậy? cho nên cô đã mở cửa, đập vào mắt cô sau khi mở cửa chính là bóng lưng của anh, chỉ một cái liếc mắt cô liền nhận ra.
“Tần Thư Mặc, cùng mình ra ngoài dạo một lát!” Lục An Nhiên cảm thấy hiện tại để hai người đó có không gian riêng một lúc là tốt nhất.
“Hả?” Tần Thư Mặc không hiểu, Lục An Nhiên không phải là đến thăm Tần Thư Hàm sao? Tại sao một câu còn chưa nói liền muốn đi ra ngoài dạo rồi chứ?
“Anh bảo vệ em.” Lục An Duy mở miệng dứt lời liền muốn đi theo Lục An Nhiên rời khỏi.
“Ơ…” Lục An Nhiên ngây ngô: “Không gấp…” Cô nhìn Tần Thư Hàm, vươn tay nắm lấy tay cô ấy: “Cô Tần, lâu rồi cô không tới, tụi em rất lo lắng cho cô!”
“Ưm…” Tần Thư Hàm dời ánh mắt từ trên bóng lưng của Lục An Duy quay lại khuôn mặt của Lục An Nhiên: “Đoạn thời gian này… có chút bận…” anh ấy thật sự không muốn nhìn thấy mình sao? Tần Thư Hàm đặt tay trên bụng, cô đã mang thai 6 tháng rồi, hiện tại bụng đã to tròn giống như một trái bóng rổ, hiện tại không thể dùng lý do ăn nhiều nên mập để che mắt người khác được nữa.
“Cô Tần… tình trạng của cô hiện tại có chút đặc biệt, nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới được.” Lục An Nhiên nhìn bụng của Tần Thư Hàm nói.
“Ừm, cô sẽ chú ý.” Tần Thư Hàm gật đầu rồi nghiêng người qua: “Vào phòng cô ngồi một chút đi!”
“Được.” Lục An Nhiên nghe lời tiến vào phòng Tần Thư Hàm, sau khi vào cửa Lục An Nhiên quay đầu hỏi một câu: “Anh An Duy, anh không vào sao?”
“Anh ở bên ngoài được rồi.” Nghe thấy giọng của Tần Thư Hàm là đã đủ khiến anh yên tâm rồi, âm thanh nghe qua cũng không tệ, chỉ là anh nghe không hiểu câu tình trạng đặc biệt của Lục An Nhiên là ý gì.
“… …” Lục An Nhiên nghe xong cũng không muốn bắt ép nữa chỉ là sau khi Tần Thư Mặc cũng vào phòng liền đóng cửa lại.
“An Nhiên, người đó là ai! sao mình chưa từng thấy qua? nhìn rất khỏe mạnh!” Tần Thư Mặc muốn tìm một chủ đề nào đó nhẹ nhàng một chút liền mở miệng hỏi.
“Là anh họ xa của tớ, anh trai ruột của An Hổ.” Lục An Nhiên giải thích.
“Ồ… Vậy thật sự cũng có chút đáng tiếc.” Tần Thư Mặc thừa nhận lúc vừa mới nhìn thấy khuôn mặt của Lục An Duy anh đã thật sự bị dọa, lớp da bên dưới miếng bịch mắt không được bằng phẳng, tựa hồ như vừa mới bị thương không lâu, biểu tình lại rất nghiêm túc, cho người ta cảm giác khí tràng đầy đủ cũng rất nguy hiểm.
“Trước đây anh ấy không phải như vậy.” Lục An Nhiên giải thích: “Chính là lần này trở về, mới bị thương.”
“Anh ấy bị thương?” Tần Thư Hàm kinh ngạc hỏi: “Bị thương ở đâu? Nặng không? Tại sao lại bị thương?”
“Anh ấy nói là do bị mảnh đạn sượt qua mà bị thương.” Lục An Nhiên thở dài một hơi, viên đạn không mắt, đây cũng là chuyện không có cách nào.
“Bị mảnh đạn làm bị thương...” Tần Thư Hàm dường như thở phào nhẹ nhõm, chỉ là làm sượt qua mà thôi, có lẽ không nặng lắm.
“Mảnh đạn?” Tần Thư Mặc cau mày: “Anh ấy làm công việc gì thế?”
“Chuyện này mình không biết nói thế nào, chuyện của anh ấy mình không có cách nào tiết lộ nhiều hơn.” Lục An Nhiên so vai, thân phận của Lục An Duy thật sự có chút đặc biệt.
“Lần này anh ấy sẽ ở lại bao lâu?” Tần Thư Hàm thuận miệng hỏi.
“Không biết.” Lục An Nhiên lắc đầu: “Lần trước lên đường cũng rất đột ngột, nghe nói lần này trở về cũng rất nguy hiểm, tổng cộng mười mấy người, chỉ có ba người sống sót mà thôi.”
Nghe Lục An Nhiên nói như thế, tim Tần Thư Hàm cũng xoắn thành một đoàn: “Chỉ có ba người sống sót trở về sao?” Cô biết ngay làm vệ sĩ cũng là công việc nguy hiểm, trong phim cũng diễn như thế! Tần Thư Hàm do dự nói: “An Nhiên, hay là khuyên anh ấy đổi công việc khác đi...”
“Em cũng nghĩ vậy!” hai tay Lục An Nhiên đan vào nhau: “Bất quá sau này sẽ không cực khổ như vậy nữa đâu! Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của em mà thôi.”
“Cũng đúng, công việc nguy hiểm như vậy thay đổi sớm chút sẽ tốt hơn, dù gì thì mắt của anh ấy cũng đã trở thành như vậy rồi!” Tần Thư Mặc cau mày, mặc dù không biết Lục An Duy làm công việc gì, nhưng loại công việc không cần mạng sống này, vẫn là nên thay đổi thì tốt hơn.
“Mắt? Mắt của anh ấy thế nào rồi?” Tần Thư Hàm cảm giác trái tim mình như đang treo lơ lửng giữa không trung, nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, tim của cô cũng theo đó mà phập phồng lo lắng.
Thật sự là hành hạ trái tim của cô quá mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook