Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
-
Chương 80: Đại tiểu thư là người có dã tâm (2)
Huệ An sư thái đã chuẩn bị mọi việc bên ngoài ổn thỏa, khi đi vào thì phát hiện không khí có phần quỷ dị. Đại công chúa thì đang lôi kéo Âu Dương Noãn nói chuyện, những người khác thì lộ ra vẻ mặt quẫn bách đứng một bên không biết làm gì. Huệ An sư thái hiểu rõ vị đại công chúa này xưa nay vốn không coi ai ra gì, Âu Dương Noãn nhất định sẽ cảm thấy không quen nên bà liền tiến lên phía trước cười nói: “Công chúa, nên bắt đầu rồi!”
Đại công chúa gật gật đầu, lúc này mới truyền lệnh xuống phía dưới. Bốn tiểu sư phụ nâng bàn ăn vào, trên bàn bày đồ ăn chay. Tiếp theo hai bên cũng được bày biện như vậy. Đồ ăn chay ngoài cơm rau còn có thịt gà chay, thịt vịt chay. Đại công chúa ngồi trên bàn vuông chính giữa, Đào cô cô cùng các vị cô cô khác hầu hạ các bàn, chia thức ăn. Đại công chúa uống một ngụm trà, những người khác mới dám nâng ly trà lên. Công chúa thử đồ ăn, những người khác mới dám cầm đũa.
Âu Dương Noãn đi xuống bên dưới, ngồi vào chỗ các vị tiểu thư khác đang ngồi. Thấy bọn họ đều đang dùng ánh mắt ghen tị nhìn mình thì làm như không thấy, chỉ nghiêm túc thưởng thức bàn tiệc chay thịnh soạn trước mặt. Thức ăn chay của Trữ quốc am rất nổi danh. Các món ăn chay trên bàn được làm từ nấm hương và tinh bột mì: gà hạt dẻ, thiêu can tiêm, thịt dê,….Thoạt nhìn một bàn đầy gà, vịt, cá, thịt. Sắc hương hấp dẫn, làm người ta chỉ nhìn thôi đã thấy thèm chảy nước miếng. Những món ăn mặn đều có mặt đầy đủ ở đây, hương vị vẫn vậy chỉ khác là chúng được làm từ nguyên liệu chay mà thôi. Lại còn có trà Bát Bảo thượng đẳng. Âu Dương Noãn ăn một miếng, nghĩ rằng Âu Dương Tước không biết đang ở đâu, đã có người thay hắn chuẩn bị cơm trưa chưa? Nếu biết sẽ gặp phải nhiều chuyện như vậy, thì đã sớm khuyên tổ mẫu nhanh chóng xuống núi rồi!
Đào cô cô đột nhiên hỏi: “Mời nhị phu nhân Trấn quốc Hầu phủ đến hầu hạ đại công chúa dùng bữa!”
Tương thị vừa nghe thì chiếc đũa trong tay ‘Ba’ một tiếng rơi trên bàn. Đào cô cô không khỏi lắc đầu. Những người ở đây luận phẩm cấp, Chu lão thái quân địa vị cao nhất, nhưng tuổi tác đã cao. Âu Dương lão phu nhân lại vừa đắc tội với đại công chúa, Chu tam phu nhân bên kia lại xuất thân từ nhà Tuyên thành công khiến đại công chúa thập phần không vui. Vì vậy mới tuyên Tương thị lên hầu hạ, vốn là đã quyết định trước khi công chúa dùng bữa. Đào cô cô đã ám chỉ với Tương thị nhưng bà ta lại nghe mà như không hiểu. Bây giờ còn luống cuống trước mặt mọi người như vậy, quả thực là không biết nói gì! Trong mắt người đời, đại công chúa vô lễ như thế nào cũng đều có thể bởi vì thân phận cao quý. Nhưng những người khác tuyệt đối không thể như vậy!
Tương thị thật sự rất sợ hãi vị đại công chúa này, bây giờ chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra không đứng dậy nổi. Lúc này liền nghe thấy một giọng một nữ tử nhẹ nhàng nói: “Đào cô cô, thân thể mẫu thân ta không được tốt. Sợ không thể nào hầu hạ công chúa tốt được. Hay là để ta thay mẫu thân đi!”
Âu Dương Noãn nhìn lên cũng vừa lúc Lâm Nguyên Nhu đứng dậy. Lâm Nguyên Nhu thấy Âu Dương Noãn đang nhìn mình thì khiêu khích nhìn lại nàng một cái ‘Hừ, không phải chỉ có ngươi mới biết cách lấy lòng đại công chúa a! Ta so với ngươi còn mạnh hơn’. Nàng ta thản nhiên đi đến bên cạnh đại công chúa, tự mình gắp một món rồi đưa lên bàn công chúa. Đại công chúa lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái rồi đột nhiên hỏi: “Ngươi nói xem, đây là món gì?”
Lâm Nguyên Nhu sửng sốt, nhìn thoáng qua Huệ An sư thái đang đứng bên cạnh. Huệ An sư thái mỉm cười, tiểu sư phụ đứng bên dưới nhỏ giọng nhắc nhở: “Lâm tiểu thư, là dị vị cuốn quả!” (Ta không biết đây là món gì, chắc là nhiều vị khác nhau gộp lại ^-^)
“Hồi bẩm đại công chúa, là…” Lâm Nguyên Hinh nhanh chóng trả lời.
“Ta còn chưa điếc đâu! Không cần nhắc lại. Cái này được làm từ gì?” Đại công chúa lại đột ngột hiếu kỳ hỏi.
Lâm Nguyên Nhu hoàn toàn nghẹn lời, quẫn bách không biết làm sao nhìn bọn tiểu sư. Tiểu sư im lặng nửa ngày, vừa định lên tiếng nhắc nhở thì Huệ An sư thái ho khan một tiếng nên lập tức ngậm miệng. Lâm Nguyên Nhu tròng mắt lưu chuyển rồi lớn tiếng nói: “Cái này…cái này chắc là Âu Dương tiểu thư có biết!” Nàng ta chắc chắn Âu Dương Noãn không thường xuất môn, muốn đem ngọn lửa này dẫn đến người nàng, chọc giận đại công chúa.
Nhưng mà ngoài dự kiến của mọi người, Âu Dương Noãn đứng lên mỉm cười nói: “Không biết đại công chúa có thể cho phép tiểu nữ giới thiệu một chút?”
Ánh mắt đại công chúa thoáng băn khoăn giữa Lâm Nguyên Nhu và Âu Dương Noãn. Lát sau lộ ra thâm ý cười nói: “Nói ta nghe một chút!”
“Đây là một loại điểm tâm cơm. Được làm từ nguyên liệu như mứt táo,củ từ, mật, đường trắng và hoa quế. Sau đó dùng da giấy cuốn lại chưng lên, sau đó cho thêm một ít mật. Sau khi lấy ra, thêm thanh hồng ti, kim cao điều, đường trắng tinh luyện. Đại công chúa có thể nếm thử, hương vị cũng rất tốt!” Âu Dương Noãn cười nói.
Huệ An sư thái liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn một cái, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Bà đâu biết rằng Âu Dương Noãn vì để lấy lòng Lý thị nên đã chăm chỉ tìm hiểu về các món ăn? Trên đời này không có ai vô duyên vô cớ mà yêu, cũng không vô duyên vô cớ sinh hận. Vì để làm cho tổ mẫu cao hứng, Âu Dương Noãn đã tốn rất nhiều tâm tư. Điểm này Lâm Nguyên Nhu vạn lần không thể ngờ được, ánh mắt vốn đắc ý của nàng ta chuyển thành ghen ghét nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn. Đại công chúa phất phất tay, nhìn Lâm Nguyên Nhu nói: “Ngươi lui xuống đi!” Nói xong lại hướng Âu Dương Noãn vẫy vẫy tay, ý bảo nàng đi qua.
Lúc này một tiểu sư phó cầm một cái khay gỗ sơn màu đỏ tiến vào. Bên trong khay là một tô sứ, bên cạnh là hai cái chén lá sen tinh xảo khéo léo. Huệ An sư thái mỉm cười nói: “Mời đại công chúa nếm thử!”
Âu Dương Noãn đi qua, nhấc nắp tô lên rồi rót ra cái chén bên cạnh. Nước trà màu xanh nhạt trong trẻo, một cỗ mùi hương thơm ngát từ đó tỏa ra tứ phía trong điện.
Đại công chúa uống một ngụm trà, cảm thấy mùi hương thơm ngát thấm đậm tâm can, thơm ngọt lạ thường. Bà hỏi Huệ An sư thái: “Trà này nấu như thế nào? Sao có thể có được mùi hương tinh khiết như thế này?”
Huệ An khẽ mỉm cười, nhìn Âu Dương Noãn nói: “Lần này Âu Dương tiểu thư có thể đoán được không?”
Đại công chúa thuận thế nhìn Âu Dương Noãn, “Bẩm đại công chúa!” Âu Dương Noãn thân thiết cười, giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh nói: “Tiểu nữ nghe nói Huệ An sư thái có một loại nước trân quý, không dễ dàng gì mà mang ra tiếp khách. Nghe nói loại nước dùng để pha trà này được lấy từ những bông tuyết đọng trên lá thông, khi ấm lên tan thành nước, dùng một cái bình để hứng lấy. Khi dùng nước này pha trà thì sẽ giữ được hương vị vốn có của lá trà cùng với vị tinh khiết của nước tuyết!”
“Âu Dương tiểu thư đoán không sai!” Huệ An sư thái khen ngợi gật đầu, nói: “Ngươi cũng thử uống một ngụm xem!” Nói xong, bà nhìn Đại công chúa, thấy đối phương không hờn không giận mới tự tay rót cho Âu Dương Noãn một ly trà.
Âu Dương Noãn nhận lấy ly trà, môi nàng vừa chạm vào nước trà thì liền cười nói: “Nói vậy khi sư thái pha trà có dùng thêm ba vị tùng nhân, cây phật thủ cùng hoa mai. Trận lỗn với nhau rồi đun trong nước mà thành!”
“Nha đầu kia đúng là nhanh nhẹn!” Trên mặt đại công chúa rốt cuộc cũng lộ ra chút tươi cười ấm áp, nhìn Đào cô cô nói: “Thái Hậu lúc nào cũng khoe với ta, nói Dung nha đầu bên cạnh người là nha đầu thông minh lanh lợi nhất. Lúc này trở về ta cũng muốn nói với Lão nhân gia, ta thấy nha đầu kia so với Noãn nha đầu này đúng là giống nhau. Nếu có cơ hội để cho hai người các ngươi đứng chung một chỗ thì đúng là hứng thú!”
Mọi người nghe vậy thì sửng sốt, Dung nha đầu mà đại công chúa nói đến không phải là nha đầu bình thường. Mà chính là Dung quận chúa bên người Thái Hậu. Phụ thân của nàng ta là Kha Minh Sơn, sau này được phong thành Hầu, là Anh quốc công. Sau khi tử trận sa trường thì được truy phong là Trung Sơn vương, nữ nhi duy nhất Kha Dung lập tức được đưa vào Từ Trung cung, được Thái Hậu tự tay nuôi lớn. Vị Dung quận chúa này chẳng những ôn nhu điềm tĩnh, khí chất cao quý lại rất thông minh cơ trí, cử chỉ tao nhã. Thi từ ca phú không có gì là không tinh thông, là tâm phúc của Thái Hậu. Nghe nói Thái Hậu sớm đã có ý định hứa gả nàng ta cho Minh quận vương. Chỉ tiếc Yến vương phi đột ngột qua đời, Minh quận vương lại đi xuất chinh nên chuyện tứ hôn không thể không gác lại.
Đại công chúa vậy mà cư nhiên lại đánh đồng Âu Dương Noãn với vị Dung quận chúa cực kỳ nổi danh này, đánh giá nàng cao như thế ngay cả Đào cô cô cũng đều chấn động, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc nói: “Đúng vậy! Nô tỳ cũng chưa bao giờ gặp qua cô nương nào lanh lợi, sắc bén như Âu Dương tiểu thư!”
Âu Dương Noãn hơi hơi cúi đầu, nói: “Đại công chúa tán thưởng, Âu Dương Noãn thật không dám nhận. Dung quận chúa phong hoa tuyến nguyệt, thế gian hiếm có. Noãn nhi không dám cùng người đánh đồng!”
Đại công chúa lắc đầu cười nói: “Ngươi nói chuyện không vội vàng hấp tấp, những lời ngươi nói khiến người khác cảm thấy đáng tin. Nhưng ta vẫn còn muốn kiểm tra thêm, ngươi biết loại trà tốt nhất trong thiên hạ này là loại nào không?”
Âu Dương Noãn còn chưa trả lời, Huệ An sư thái đã nói: “Đại công chúa đúng là trêu chọc tiểu hài tử. Ngọc Tuyền trà trong cung không phải là thiên hạ đệ nhất sao?”
Âu Dương Noãn gật gật đầu nói: “Sư thái nói không sai, Ngọc Tuyền trà trong cung đúng là thiên hạ đệ nhất. Nhưng tiểu nữ nghe nói ở vùng đất Hương Sơn ngàn dặm xa xôi có một loại lá trà. Trà này ngon ngọt mát lạnh, hương thơm thấm tận xương cốt. Vị vừa đậm vừa nồng, chỉ uống một chén nhỏ thôi cũng giống như uống rượu, sẽ say mê suốt ngày, là kỳ trà nổi danh đương thời. Chỉ là vùng Hương Sơn núi cao nước xa, Thánh Thượng thương cho dân tình, không muốn hao tài tốn của nên đã miễn mấy năm liên tục không cần tiến cống!”
Đại công chúa tựa hồ như rất hứng trí, lại hỏi: “Ngươi tuổi còn nhỏ, làm sao biết được trà này?”
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Ngoại tổ phụ tiểu nữ có một vị bằng hữu từ phương xa. Mỗi lần đến đều mang theo một ít lá trà. Nghe ngoại tổ mẫu nói, ngoại tổ phụ đã rất vui sướng, mỗi ngày đều uống một ly. Phàm là hướng gió, liền ngửi thấy mùi thơm nồng bay tứ phía. Ngay cả khi các tùy tùng vẫn còn trong viện, ông vẫn uống. Khi vừa nuốt xuống, giống như một tiểu hài tử mà thốt lên ‘Trà ngon! Đúng là trà ngon!’”
Nàng nói rất sinh động, giống như là nụ cười ấm áp của Lão Hầu gia đang ở ngay trước mặt. Đại công chúa bỗng nhiên nhớ đến lão nhân cố chấp lúc trước còn ở trước kim điện chống đối phụ hoàng thì không khỏi nở nụ cười, nói: “Tính cách của Lão Hầu gia đúng là như vậy! Ngươi nói đúng!”
Âu Dương Noãn không giống với những người khác, nàng nói chuyện không hề cố ý lấy lòng, cũng không một chút nịnh nọt. Những lời nàng nói ra khiến người nghe cảm thấy cao hứng, điều này làm cho Đại công chúa rất hiếu kỳ.
Dùng xong thức ăn chay, Huệ An sư thái nhìn Âu Dương Noãn nói: “Âu Dương tiểu thư, phiền người đổi trà cho đại công chúa!”
Âu Dương Noãn nhìn Huệ An sư thái, lập tức hiểu được ý đối phương. Lại nhìn Đại công chúa giống như không nghe chuyện gì nên nàng quỳ gối hành lễ rồi cùng Huệ An sư thái đi ra khỏi đại điện.
Đến nơi vắng người, Huệ An sư thái mới cười nói: “Chuyện vừa rồi bần ni đã có nghe qua. Noãn nhi ngươi chịu ủy khuất rồi!”
Bà không nói là nữ thí chủ mà lại kêu thẳng là Noãn nhi, Âu Dương Noãn trong lòng khẽ ấm áp. Biết rõ đối phương là tỷ muội tốt của ngoại tổ mẫu, sau khi hành lễ với trưởng bối mới nhẹ giọng nói: “Đa tạ sư thái tương trợ!”
“Hài tử ngốc! Chỉ cần là chuyện mà Lão thái quân nhờ cậy, bần ni có liều mạng cũng sẽ giúp người hoàn thành. Càng đừng nói đến chuyện nhỏ như hôm nay!” Huệ An sư thái lắc đầu, trên khuôn mặt từ ái mang theo tia chua xót.
“Sư thái!” Âu Dương Noãn lấy từ trong lòng ra một chuỗi phật châu, hai tay đưa lên cho Huệ An sư thái, “Con biết ngài thường xuyên được gặp Thái Hậu cùng các quý nhân trong cung, nên sẽ không còn thấy hiếm lạ mấy thứ này. Nhưng nếu con cứ vậy mà nhận sự giúp đỡ của ngài, Noãn nhi trong lòng cảm thấy hổ thẹn. Nghĩ tới nghĩ lui không có cái gì, đây là phật châu mà Noãn nhi tự tay xâu. Mong sư thái có thể nhận lấy!”
Huệ An sư thái nhận lấy phật châu, giữ trong tay thật cẩn thận. Chuỗi phật châu này màu vàng óng ánh, hương long lim. Màu vàng vân văn giống như bầu trời đầy bông tuyết ẩn trong ngàn tầng mây. Cẩn thận suy nghĩ lại thì thiện ý cũng chính là như thế, biến ảo vô cùng. Càng thần kỳ hơn là lại có 'Bắn tủy' văn xuất hiện, có thể thấy được đây nhất định không phải phàm vật. Bà nhìn kỹ thì thấy mỗi một viên phật châu đều có khắc kinh văn thật dài, nhìn cũng biết là không phải ngày một ngày hai mà làm được. Trong lòng nhất thời cảm động không nói nên lời: “Cảm ơn tâm ý của con!”
“Ngài trăm ngàn lần đừng nói như vậy. Nếu không có ngài, chỉ sợ tỷ đệ Noãn nhi đã phải chịu kiếp nạn rồi!” Âu Dương Noãn nói những lời thực lòng.
Huệ An sư thái gật gật đầu, nói: “Khó có được tiểu hài tử nào như con! Minh thù phân rõ trắng đen. Nói đến, bần ni còn muốn chúc mừng con trước!”
“Sư thái cứ nói đùa, Noãn nhi thì có chuyện gì vui?”
Âu Dương Noãn vừa nhìn thấy thần sắc của Huệ An sư thái thì liền nghĩ chắc là có liên quan đến đại công chúa. Quả nhiên nghe Huệ An sư thái nói: “Người thường muốn đại công chúa nhìn đến một cái cũng là điều khó khăn. Nhưng Noãn nhi lại có thể được người khen ngợi quả là hiếm thấy. Không biết có câu này bần ni có nên nói hay không?”
“Sư thái cùng ngoại tổ mẫu là tỷ muội tốt, cũng là trưởng bối của Noãn nhi. Ngài có gì mà không thể nói chứ!”
Đại công chúa gật gật đầu, lúc này mới truyền lệnh xuống phía dưới. Bốn tiểu sư phụ nâng bàn ăn vào, trên bàn bày đồ ăn chay. Tiếp theo hai bên cũng được bày biện như vậy. Đồ ăn chay ngoài cơm rau còn có thịt gà chay, thịt vịt chay. Đại công chúa ngồi trên bàn vuông chính giữa, Đào cô cô cùng các vị cô cô khác hầu hạ các bàn, chia thức ăn. Đại công chúa uống một ngụm trà, những người khác mới dám nâng ly trà lên. Công chúa thử đồ ăn, những người khác mới dám cầm đũa.
Âu Dương Noãn đi xuống bên dưới, ngồi vào chỗ các vị tiểu thư khác đang ngồi. Thấy bọn họ đều đang dùng ánh mắt ghen tị nhìn mình thì làm như không thấy, chỉ nghiêm túc thưởng thức bàn tiệc chay thịnh soạn trước mặt. Thức ăn chay của Trữ quốc am rất nổi danh. Các món ăn chay trên bàn được làm từ nấm hương và tinh bột mì: gà hạt dẻ, thiêu can tiêm, thịt dê,….Thoạt nhìn một bàn đầy gà, vịt, cá, thịt. Sắc hương hấp dẫn, làm người ta chỉ nhìn thôi đã thấy thèm chảy nước miếng. Những món ăn mặn đều có mặt đầy đủ ở đây, hương vị vẫn vậy chỉ khác là chúng được làm từ nguyên liệu chay mà thôi. Lại còn có trà Bát Bảo thượng đẳng. Âu Dương Noãn ăn một miếng, nghĩ rằng Âu Dương Tước không biết đang ở đâu, đã có người thay hắn chuẩn bị cơm trưa chưa? Nếu biết sẽ gặp phải nhiều chuyện như vậy, thì đã sớm khuyên tổ mẫu nhanh chóng xuống núi rồi!
Đào cô cô đột nhiên hỏi: “Mời nhị phu nhân Trấn quốc Hầu phủ đến hầu hạ đại công chúa dùng bữa!”
Tương thị vừa nghe thì chiếc đũa trong tay ‘Ba’ một tiếng rơi trên bàn. Đào cô cô không khỏi lắc đầu. Những người ở đây luận phẩm cấp, Chu lão thái quân địa vị cao nhất, nhưng tuổi tác đã cao. Âu Dương lão phu nhân lại vừa đắc tội với đại công chúa, Chu tam phu nhân bên kia lại xuất thân từ nhà Tuyên thành công khiến đại công chúa thập phần không vui. Vì vậy mới tuyên Tương thị lên hầu hạ, vốn là đã quyết định trước khi công chúa dùng bữa. Đào cô cô đã ám chỉ với Tương thị nhưng bà ta lại nghe mà như không hiểu. Bây giờ còn luống cuống trước mặt mọi người như vậy, quả thực là không biết nói gì! Trong mắt người đời, đại công chúa vô lễ như thế nào cũng đều có thể bởi vì thân phận cao quý. Nhưng những người khác tuyệt đối không thể như vậy!
Tương thị thật sự rất sợ hãi vị đại công chúa này, bây giờ chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra không đứng dậy nổi. Lúc này liền nghe thấy một giọng một nữ tử nhẹ nhàng nói: “Đào cô cô, thân thể mẫu thân ta không được tốt. Sợ không thể nào hầu hạ công chúa tốt được. Hay là để ta thay mẫu thân đi!”
Âu Dương Noãn nhìn lên cũng vừa lúc Lâm Nguyên Nhu đứng dậy. Lâm Nguyên Nhu thấy Âu Dương Noãn đang nhìn mình thì khiêu khích nhìn lại nàng một cái ‘Hừ, không phải chỉ có ngươi mới biết cách lấy lòng đại công chúa a! Ta so với ngươi còn mạnh hơn’. Nàng ta thản nhiên đi đến bên cạnh đại công chúa, tự mình gắp một món rồi đưa lên bàn công chúa. Đại công chúa lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái rồi đột nhiên hỏi: “Ngươi nói xem, đây là món gì?”
Lâm Nguyên Nhu sửng sốt, nhìn thoáng qua Huệ An sư thái đang đứng bên cạnh. Huệ An sư thái mỉm cười, tiểu sư phụ đứng bên dưới nhỏ giọng nhắc nhở: “Lâm tiểu thư, là dị vị cuốn quả!” (Ta không biết đây là món gì, chắc là nhiều vị khác nhau gộp lại ^-^)
“Hồi bẩm đại công chúa, là…” Lâm Nguyên Hinh nhanh chóng trả lời.
“Ta còn chưa điếc đâu! Không cần nhắc lại. Cái này được làm từ gì?” Đại công chúa lại đột ngột hiếu kỳ hỏi.
Lâm Nguyên Nhu hoàn toàn nghẹn lời, quẫn bách không biết làm sao nhìn bọn tiểu sư. Tiểu sư im lặng nửa ngày, vừa định lên tiếng nhắc nhở thì Huệ An sư thái ho khan một tiếng nên lập tức ngậm miệng. Lâm Nguyên Nhu tròng mắt lưu chuyển rồi lớn tiếng nói: “Cái này…cái này chắc là Âu Dương tiểu thư có biết!” Nàng ta chắc chắn Âu Dương Noãn không thường xuất môn, muốn đem ngọn lửa này dẫn đến người nàng, chọc giận đại công chúa.
Nhưng mà ngoài dự kiến của mọi người, Âu Dương Noãn đứng lên mỉm cười nói: “Không biết đại công chúa có thể cho phép tiểu nữ giới thiệu một chút?”
Ánh mắt đại công chúa thoáng băn khoăn giữa Lâm Nguyên Nhu và Âu Dương Noãn. Lát sau lộ ra thâm ý cười nói: “Nói ta nghe một chút!”
“Đây là một loại điểm tâm cơm. Được làm từ nguyên liệu như mứt táo,củ từ, mật, đường trắng và hoa quế. Sau đó dùng da giấy cuốn lại chưng lên, sau đó cho thêm một ít mật. Sau khi lấy ra, thêm thanh hồng ti, kim cao điều, đường trắng tinh luyện. Đại công chúa có thể nếm thử, hương vị cũng rất tốt!” Âu Dương Noãn cười nói.
Huệ An sư thái liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn một cái, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Bà đâu biết rằng Âu Dương Noãn vì để lấy lòng Lý thị nên đã chăm chỉ tìm hiểu về các món ăn? Trên đời này không có ai vô duyên vô cớ mà yêu, cũng không vô duyên vô cớ sinh hận. Vì để làm cho tổ mẫu cao hứng, Âu Dương Noãn đã tốn rất nhiều tâm tư. Điểm này Lâm Nguyên Nhu vạn lần không thể ngờ được, ánh mắt vốn đắc ý của nàng ta chuyển thành ghen ghét nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn. Đại công chúa phất phất tay, nhìn Lâm Nguyên Nhu nói: “Ngươi lui xuống đi!” Nói xong lại hướng Âu Dương Noãn vẫy vẫy tay, ý bảo nàng đi qua.
Lúc này một tiểu sư phó cầm một cái khay gỗ sơn màu đỏ tiến vào. Bên trong khay là một tô sứ, bên cạnh là hai cái chén lá sen tinh xảo khéo léo. Huệ An sư thái mỉm cười nói: “Mời đại công chúa nếm thử!”
Âu Dương Noãn đi qua, nhấc nắp tô lên rồi rót ra cái chén bên cạnh. Nước trà màu xanh nhạt trong trẻo, một cỗ mùi hương thơm ngát từ đó tỏa ra tứ phía trong điện.
Đại công chúa uống một ngụm trà, cảm thấy mùi hương thơm ngát thấm đậm tâm can, thơm ngọt lạ thường. Bà hỏi Huệ An sư thái: “Trà này nấu như thế nào? Sao có thể có được mùi hương tinh khiết như thế này?”
Huệ An khẽ mỉm cười, nhìn Âu Dương Noãn nói: “Lần này Âu Dương tiểu thư có thể đoán được không?”
Đại công chúa thuận thế nhìn Âu Dương Noãn, “Bẩm đại công chúa!” Âu Dương Noãn thân thiết cười, giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh nói: “Tiểu nữ nghe nói Huệ An sư thái có một loại nước trân quý, không dễ dàng gì mà mang ra tiếp khách. Nghe nói loại nước dùng để pha trà này được lấy từ những bông tuyết đọng trên lá thông, khi ấm lên tan thành nước, dùng một cái bình để hứng lấy. Khi dùng nước này pha trà thì sẽ giữ được hương vị vốn có của lá trà cùng với vị tinh khiết của nước tuyết!”
“Âu Dương tiểu thư đoán không sai!” Huệ An sư thái khen ngợi gật đầu, nói: “Ngươi cũng thử uống một ngụm xem!” Nói xong, bà nhìn Đại công chúa, thấy đối phương không hờn không giận mới tự tay rót cho Âu Dương Noãn một ly trà.
Âu Dương Noãn nhận lấy ly trà, môi nàng vừa chạm vào nước trà thì liền cười nói: “Nói vậy khi sư thái pha trà có dùng thêm ba vị tùng nhân, cây phật thủ cùng hoa mai. Trận lỗn với nhau rồi đun trong nước mà thành!”
“Nha đầu kia đúng là nhanh nhẹn!” Trên mặt đại công chúa rốt cuộc cũng lộ ra chút tươi cười ấm áp, nhìn Đào cô cô nói: “Thái Hậu lúc nào cũng khoe với ta, nói Dung nha đầu bên cạnh người là nha đầu thông minh lanh lợi nhất. Lúc này trở về ta cũng muốn nói với Lão nhân gia, ta thấy nha đầu kia so với Noãn nha đầu này đúng là giống nhau. Nếu có cơ hội để cho hai người các ngươi đứng chung một chỗ thì đúng là hứng thú!”
Mọi người nghe vậy thì sửng sốt, Dung nha đầu mà đại công chúa nói đến không phải là nha đầu bình thường. Mà chính là Dung quận chúa bên người Thái Hậu. Phụ thân của nàng ta là Kha Minh Sơn, sau này được phong thành Hầu, là Anh quốc công. Sau khi tử trận sa trường thì được truy phong là Trung Sơn vương, nữ nhi duy nhất Kha Dung lập tức được đưa vào Từ Trung cung, được Thái Hậu tự tay nuôi lớn. Vị Dung quận chúa này chẳng những ôn nhu điềm tĩnh, khí chất cao quý lại rất thông minh cơ trí, cử chỉ tao nhã. Thi từ ca phú không có gì là không tinh thông, là tâm phúc của Thái Hậu. Nghe nói Thái Hậu sớm đã có ý định hứa gả nàng ta cho Minh quận vương. Chỉ tiếc Yến vương phi đột ngột qua đời, Minh quận vương lại đi xuất chinh nên chuyện tứ hôn không thể không gác lại.
Đại công chúa vậy mà cư nhiên lại đánh đồng Âu Dương Noãn với vị Dung quận chúa cực kỳ nổi danh này, đánh giá nàng cao như thế ngay cả Đào cô cô cũng đều chấn động, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc nói: “Đúng vậy! Nô tỳ cũng chưa bao giờ gặp qua cô nương nào lanh lợi, sắc bén như Âu Dương tiểu thư!”
Âu Dương Noãn hơi hơi cúi đầu, nói: “Đại công chúa tán thưởng, Âu Dương Noãn thật không dám nhận. Dung quận chúa phong hoa tuyến nguyệt, thế gian hiếm có. Noãn nhi không dám cùng người đánh đồng!”
Đại công chúa lắc đầu cười nói: “Ngươi nói chuyện không vội vàng hấp tấp, những lời ngươi nói khiến người khác cảm thấy đáng tin. Nhưng ta vẫn còn muốn kiểm tra thêm, ngươi biết loại trà tốt nhất trong thiên hạ này là loại nào không?”
Âu Dương Noãn còn chưa trả lời, Huệ An sư thái đã nói: “Đại công chúa đúng là trêu chọc tiểu hài tử. Ngọc Tuyền trà trong cung không phải là thiên hạ đệ nhất sao?”
Âu Dương Noãn gật gật đầu nói: “Sư thái nói không sai, Ngọc Tuyền trà trong cung đúng là thiên hạ đệ nhất. Nhưng tiểu nữ nghe nói ở vùng đất Hương Sơn ngàn dặm xa xôi có một loại lá trà. Trà này ngon ngọt mát lạnh, hương thơm thấm tận xương cốt. Vị vừa đậm vừa nồng, chỉ uống một chén nhỏ thôi cũng giống như uống rượu, sẽ say mê suốt ngày, là kỳ trà nổi danh đương thời. Chỉ là vùng Hương Sơn núi cao nước xa, Thánh Thượng thương cho dân tình, không muốn hao tài tốn của nên đã miễn mấy năm liên tục không cần tiến cống!”
Đại công chúa tựa hồ như rất hứng trí, lại hỏi: “Ngươi tuổi còn nhỏ, làm sao biết được trà này?”
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Ngoại tổ phụ tiểu nữ có một vị bằng hữu từ phương xa. Mỗi lần đến đều mang theo một ít lá trà. Nghe ngoại tổ mẫu nói, ngoại tổ phụ đã rất vui sướng, mỗi ngày đều uống một ly. Phàm là hướng gió, liền ngửi thấy mùi thơm nồng bay tứ phía. Ngay cả khi các tùy tùng vẫn còn trong viện, ông vẫn uống. Khi vừa nuốt xuống, giống như một tiểu hài tử mà thốt lên ‘Trà ngon! Đúng là trà ngon!’”
Nàng nói rất sinh động, giống như là nụ cười ấm áp của Lão Hầu gia đang ở ngay trước mặt. Đại công chúa bỗng nhiên nhớ đến lão nhân cố chấp lúc trước còn ở trước kim điện chống đối phụ hoàng thì không khỏi nở nụ cười, nói: “Tính cách của Lão Hầu gia đúng là như vậy! Ngươi nói đúng!”
Âu Dương Noãn không giống với những người khác, nàng nói chuyện không hề cố ý lấy lòng, cũng không một chút nịnh nọt. Những lời nàng nói ra khiến người nghe cảm thấy cao hứng, điều này làm cho Đại công chúa rất hiếu kỳ.
Dùng xong thức ăn chay, Huệ An sư thái nhìn Âu Dương Noãn nói: “Âu Dương tiểu thư, phiền người đổi trà cho đại công chúa!”
Âu Dương Noãn nhìn Huệ An sư thái, lập tức hiểu được ý đối phương. Lại nhìn Đại công chúa giống như không nghe chuyện gì nên nàng quỳ gối hành lễ rồi cùng Huệ An sư thái đi ra khỏi đại điện.
Đến nơi vắng người, Huệ An sư thái mới cười nói: “Chuyện vừa rồi bần ni đã có nghe qua. Noãn nhi ngươi chịu ủy khuất rồi!”
Bà không nói là nữ thí chủ mà lại kêu thẳng là Noãn nhi, Âu Dương Noãn trong lòng khẽ ấm áp. Biết rõ đối phương là tỷ muội tốt của ngoại tổ mẫu, sau khi hành lễ với trưởng bối mới nhẹ giọng nói: “Đa tạ sư thái tương trợ!”
“Hài tử ngốc! Chỉ cần là chuyện mà Lão thái quân nhờ cậy, bần ni có liều mạng cũng sẽ giúp người hoàn thành. Càng đừng nói đến chuyện nhỏ như hôm nay!” Huệ An sư thái lắc đầu, trên khuôn mặt từ ái mang theo tia chua xót.
“Sư thái!” Âu Dương Noãn lấy từ trong lòng ra một chuỗi phật châu, hai tay đưa lên cho Huệ An sư thái, “Con biết ngài thường xuyên được gặp Thái Hậu cùng các quý nhân trong cung, nên sẽ không còn thấy hiếm lạ mấy thứ này. Nhưng nếu con cứ vậy mà nhận sự giúp đỡ của ngài, Noãn nhi trong lòng cảm thấy hổ thẹn. Nghĩ tới nghĩ lui không có cái gì, đây là phật châu mà Noãn nhi tự tay xâu. Mong sư thái có thể nhận lấy!”
Huệ An sư thái nhận lấy phật châu, giữ trong tay thật cẩn thận. Chuỗi phật châu này màu vàng óng ánh, hương long lim. Màu vàng vân văn giống như bầu trời đầy bông tuyết ẩn trong ngàn tầng mây. Cẩn thận suy nghĩ lại thì thiện ý cũng chính là như thế, biến ảo vô cùng. Càng thần kỳ hơn là lại có 'Bắn tủy' văn xuất hiện, có thể thấy được đây nhất định không phải phàm vật. Bà nhìn kỹ thì thấy mỗi một viên phật châu đều có khắc kinh văn thật dài, nhìn cũng biết là không phải ngày một ngày hai mà làm được. Trong lòng nhất thời cảm động không nói nên lời: “Cảm ơn tâm ý của con!”
“Ngài trăm ngàn lần đừng nói như vậy. Nếu không có ngài, chỉ sợ tỷ đệ Noãn nhi đã phải chịu kiếp nạn rồi!” Âu Dương Noãn nói những lời thực lòng.
Huệ An sư thái gật gật đầu, nói: “Khó có được tiểu hài tử nào như con! Minh thù phân rõ trắng đen. Nói đến, bần ni còn muốn chúc mừng con trước!”
“Sư thái cứ nói đùa, Noãn nhi thì có chuyện gì vui?”
Âu Dương Noãn vừa nhìn thấy thần sắc của Huệ An sư thái thì liền nghĩ chắc là có liên quan đến đại công chúa. Quả nhiên nghe Huệ An sư thái nói: “Người thường muốn đại công chúa nhìn đến một cái cũng là điều khó khăn. Nhưng Noãn nhi lại có thể được người khen ngợi quả là hiếm thấy. Không biết có câu này bần ni có nên nói hay không?”
“Sư thái cùng ngoại tổ mẫu là tỷ muội tốt, cũng là trưởng bối của Noãn nhi. Ngài có gì mà không thể nói chứ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook