Tịch Lục cứng đờ cổ từ từ quay đầu nhìn Trần Mãnh đột nhiên xuất hiện ở phía sau mình, một đôi mắt trợn to, sau đó nhảy ra sau mấy mét, vươn tay, chỉ vào Trần Mãnh, nói lắp bắp: “Bố… bố… bố bố bố… … bố… … bố…”

Trần Mãnh xắn xắn cổ tay áo, Tịch Lục lập tức co rút hoa cúc, sửa miệng nói: “Chú! Chú làm con giật cả mình!”

Trần Mãnh nói: “Thằng chết tiệt, vừa rồi mày định gọi tao là gì?”

Tịch Lục nhìn xung quanh một lần, sau đó nhanh chóng tìm ở trong đầu đáp án, cậu nói: “Đương nhiên là, càng ngày càng đẹp rồi, Trần Giới! Con là đang định nói câu đó.”

Trần Mãnh xoa xoa cằm, vẻ mặt không tin tưởng nhìn Tịch Lục, nói: “Mày đi thành phố D cảm thấy như thế nào?”

Tịch Lục vội vàng trả lời: “Con cảm thấy rất được ạ, chỉ là không nhìn thấy các chú, có hơi thất vọng.”

Trần Mãnh nói: “Là không nhìn thấy Trần Giới ý chứ.”

Mặt Tịch Lục đỏ lên, nói: “… Chú, chú… chú chú chú…”

Trần Mãnh không nhịn được nói: “Chú cái gì mà chú, lề mà lề mề, tao biết rồi, biết rồi, có rảnh trở về thành phố A chơi nhé, tuy rằng nhìn thấy mặt mày là tao rất phiền, chẳng qua chỉ cần…” Ông nhìn chỗ Trần Giới đi qua, ánh mắt nhu hòa một chút, nói: “Con gái tao vui là được rồi.”

Tịch Lục giật mình nhìn Trần Mãnh, sau đó gật mạnh đầu, nói: “Cám ơn chú, cám ơn ngài.”

Trần Mãnh nhìn thoáng qua Tịch Lục, sau đó đẩy xe đạp của mình, nói với Tịch Lục: “Chú đi làm đây, mày cũng về sớm một chút đi, có rảnh… lại đến nhé.”

Sau khi Trần Mãnh nói xong, cưỡi lên xe đạp, rồi rời đi.

Tịch Lục nhìn Trần Mãnh, cả ánh mắt cả người đều sáng lên rồi, quả nhiên không phải là ảo giác của cậu, thái độ đối với cậu của Trần Mãnh bây giờ càng ngày càng tốt.

Tịch Lục cất bước, không tự chủ được nhẹ nhàng hẳn lên.

Cậu gọi một cú điện thoại cho Trứng Lùn, có ý mình sắp đi, Trứng Lùn lập tức nổi giận đùng đùng, cậu ta nói: “Tịch Lục, mày vừa trở về đã đi ngay, chúng ta ngay cả chơi cũng chưa chơi được gì.”

Tịch Lục trả lời: “Vé xe lửa của tao là năm giờ chiều.”

Trứng Lùn thở dài một hơi, nói: “Vậy không có cách nào rồi, lúc nào lại trở về?”

Tịch Lục suy nghĩ một chút, nói: “Kỳ nghỉ, đến lúc đó tao sẽ cùng mẹ tao trở về, thời gian sẽ dài hơn một chút.”

Trứng Lùn không kiên trì nữa nói: “Vậy được rồi, quả nhiên là đại diện của trọng sắc khinh bạn, mày trở về chỉ là vì gặp Trần Giới thôi nhỉ.”

Tịch Lục nói: “Trứng Lùn… làm sao mày cứ y như nữ sinh, cảm giác giống như đang ghen thế? Được rồi, tao đây không phải là đã tới gặp mày rồi sao?”

Trứng Lùn cả giận nói: “Mẹ mày, bố mày chỉ là nói một câu, mày đừng tưởng thật, không có mày bố mày còn có một đống bạn đấy!”

Tịch Lục cười rộ lên, nói: “Cơ mà, bạn tao không nhiều lắm, Trứng Lùn mày là thằng bạn tốt nhất.”

Cơn giận của Trứng Lùn đột nhiên tiêu tan luôn, không được tự nhiên nói: “Buồn nôn quá, mày cút đi, đừng phiền bố mày, tao lên lớp đây.” Nói xong rồi cúp điện thoại.

Tịch Lục cất điện thoại vào trong túi, nhìn đồng hồ, còn có vài giờ, bèn đi dạo loanh quanh, ở trong thành phố A.

Cậu cầm lấy máy ảnh kỹ thuật số trong tay, đi đến chỗ quen thuộc sẽ lưu lại một tấm ảnh.

Lặp đi lặp lại như thế, cho tới khi gần năm giờ, bèn đeo ba lô đi vào nhà ga.



Từ Diêm Á nghĩ, không có ai ngu hơn mình, rõ ràng chỉ thiếu chút nữa là có thể gặp được Tịch Lục, nhưng bao giờ cũng lệch một bước như vậy, loại tâm tình uể oải này, làm cho cô thậm chí giờ học buổi chiều cũng không đi.

Cô cũng không có về nhà, chỉ là đi lơ vơ ở trên đường, cô ngẩng đầu, nhìn thấy có một bóng lưng người cực kỳ giống Tịch Lục, cô gần như là chạy tới bằng phản xạ có điều kiện, sau đó gọi người đó: “Tịch Lục, Tịch Lục, Tịch Lục!”

Nhưng người kia từ đầu đến cuối cũng không có quay đầu, cô không cam lòng, cô chạy rất gấp, kéo cánh tay của người đó lại, nói: “Tịch Lục.”

Sau đó cho đến khi nhìn thấy chính diện, ánh sáng trong mắt cô ảm đạm xuống.

Cái gì mà, thì ra là không phải.

Người kia kinh ngạc nhìn cô, nói: “Cô là ai vậy?”

Từ Diêm Á cười cười, nói: “Ngại quá, tôi nhận lầm người.”

Sau đó cô nghĩ, thật ra nhìn kỹ bóng lưng người kia một chút cũng không giống Tịch Lục, Tịch Lục cao hơn anh ta, tóc cậu ngắn hơn anh ta, cắt sửa sạch sẽ, làn da rất trắng, còn trắng hơn cả nữ sinh.

Người kia thật là một chút cũng không giống cậu.

Từ Diêm Á cười cười, đi về phía trước.

Sau đó cô nghiêng mắt nhìn thấy một người đang cầm máy ảnh chụp ảnh, bóng lưng cực kỳ giống Tịch Lục, thật sự là cực kỳ giống, chỉ là cô nghĩ, cũng chỉ là rất giống mà thôi.

Anh ta cao hơn Tịch Lục.

Từ Diêm Á chầm chậm đi qua, sau đó cho đến khi đi qua đường lớn, đột nhiên lại nhanh chóng xoay người, lỡ như lỡ như lần này thật sự là cậu ấy đây…

Khi đèn đỏ cuối cùng cũng trở thành đèn xanh, Từ Diêm Á băng qua đường phố, đi đến con phố vừa đi qua kia.

Người kia đã đi rồi.

Giống như là cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.

Từ Diêm Á bụm mặt, ngồi xổm xuống đất.

Đúng như tình cảm không kịp nở hoa đã điêu tàn của cô, cũng giống như Tịch Lục trước giờ đều chưa từng xuất hiện ở trong sinh mệnh của cô, có lẽ, là đúng nhỉ, thanh xuân của Tịch Lục chỉ thuộc về một mình Trần Giới.

Nước mắt của Từ Diêm Á từ từ tràn ra từ giữa kẽ tay, sau đó nhỏ xuống đất, hòa vào bụi đất trên mặt đất.

Tình cảm như vậy, ngay từ đầu đã không nên tồn tại.



Tịch Lục ở trên đường xóc nảy đến buổi tối, khi về nhà đã là đêm khuya, Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên đã ngủ rồi, cậu lặng lẽ khép cửa lại, sau đó tắm một trận, rồi nằm ở trên giường, cầm máy ảnh kỹ thuật số bắt đầu mở ra ảnh chụp bên trong, lúc nhìn thấy một tấm ảnh, cậu ngẩn người, một người qua đường trong đó làm cho cậu cảm thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ một chút, Tịch Lục nghĩ tới, hình như là Từ Diêm Á.

Từ Diêm Á sao?

Tịch Lục có chút không nhớ rõ hình dáng của cô, chỉ mang máng nhớ được cô rất xinh đẹp, tính cách rất tốt, rất được chào đón, là một học bá.

Chỉ thế thôi.

Xem đi, đàn ông luôn là đối với người phụ nữ mình không có hứng thú ấn tượng đã ít lại càng ít.

Cậu nhìn một chút ảnh này trong máy ảnh hình như chụp trùng hai lần, sau đó cậu vươn tay xóa bỏ tấm hình có Từ Diêm Á kia.

Cậu nghĩ ngày mai sẽ đi in ra lưu niệm.



Bởi vì xe lửa xóc nảy, Tịch Lục chẳng được bao lâu cũng đã ngủ rồi.

Bên kia, Trần Giới vừa mới buông sách luyện tập xuống, đi đến trước giường, cầm quà hôm nay Tịch Lục tặng cho mình lên, dọc theo mép mở ra cẩn thận.

Trần Giới mở hộp ra, bên trong có một cái dây bạc kiểu dáng xinh đẹp.

Kiểu dáng không khoa trương, chi tiết lại rất tinh xảo.

Trần Giới cầm dây chuyền lẳng lặng nhìn ở dưới ánh đèn.

Hà Tình đi đến cửa phòng cô, gõ cửa, rồi tiến vào, bà nói: “Trần Giới, vẫn chưa ngủ sao?”

Trần Giới gật gật đầu, nói: “Lát nữa con sẽ ngủ.”

Hà Tình nhìn thấy dây chuyền trên tay Trần Giới, đáy mắt một màn sáng tỏ, bà ngồi xuống bên cạnh Trần Giới, nói: “Mẹ đeo lên giúp con, thế nào?”

Trần Giới nhìn Hà Tình, đôi mắt lành lạnh đột nhiên có chút né tránh, cuối cùng gật gật đầu.

Hà Tình cười lên, cầm lấy dây chuyền, vừa đeo vừa nói: “Hôm nay lúc Tịch Lục đến, thật đúng là làm cho mẹ giật cả mình, không nghĩ tới thằng bé vậy mà chạy về từ thành phố D thị xa như vậy, tặng quà sinh nhật cho con.”

Trần Giới không nói gì.

Hà Tình nhìn cái cổ trắng nõn của con gái mình, nói: “Trần Giới, hôm nay vui vẻ không?”

Trần Giới rũ mắt xuống, cô khẽ “vâng” một tiếng.

Hà Tình nhếch miệng cười, nói: “Trần Giới, từ nhỏ đến lớn chuyện gì con cũng không muốn nhiều lời với chúng ta, luôn là giấu ở trong lòng, cũng chỉ có khi ở cùng với Tịch Lục, mới có thể thường xuyên cười.”

Trần Giới ngước mắt lên, yên lặng nhìn Hà Tình.

Hà Tình vươn tay, xoa xoa tóc Trần Giới, nói: “Nếu như rất khó chịu mà nói, thì tìm một người dốc bầu tâm sự đi, đừng giấu ở trong lòng, không còn sớm nữa, nhớ đi ngủ sớm một chút.”

Bà đứng dậy, sau đó đi ra khỏi phòng Trần Giới.

Trần Giới vươn tay, sờ sờ dây chuyền có chút lạnh giá giữa cổ.

Chỉ cần một chút xíu ánh sáng, ánh mắt của cô có thể thấy rõ con đường phía trước, chỉ cần ánh sáng kia vẫn luôn ở đây, là được rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương