Khi bọn Lý Quang Hoa nghỉ ngơi, Văn Mạn Lệ và Ngô Huy đã chủ động để cho bọn họ không gian riêng, Văn Mạn Lệ kéo Ngô Huy chạy đến tận bờ bên kia bắt bươm bướm.

Ngô Huy nhìn cô gái trước mắt cười giống như trẻ con, bóng dáng cô đuổi theo bươm bướm khoan khoái dưới ánh mặt trời thật mê người, nhất thời nhìn đến ngây dại.

Mạn Lệ tự vui đùa sau đó phát hiện Ngô Huy không có động tĩnh gì, lúc cô dừng lại đã phát hiện người ấy đang ngây ngốc nhìn mình.

Văn Mạn Lệ thật đắc ý, đảo mắt định trêu đùa Ngô Huy. Cô cố ý chạy đi, làm bộ như không để ý đến đường gập ghềnh, nhìn ánh mắt trở nên tội nghiệp của Ngô Huy.

Luôn luôn chú y đến người trog lòng, Ngô Huy nhìn thấy Văn Mạn Lệ sắp ngã xuống thì khẩn trương không thôi. Anh lo lắng chạy đến bên cạnh, đỡ chân Văn Mạn Lệ nói: "Mạn Lệ có phải rất đau không, anh đưa em về chỗ bác sỹ".

Đạt được mục đích Văn Mạn Lệ đương nhiên sẽ không nói dối nữa, cô cười duyên nói:  "Anh Huy, không sao đâu, một lát nữa thì ổn rồi. Nhưng mà người ta muốn anh cõng lên để bắt bươm bướm, có được hay không!"

Ngô Huy vẫn lo lắng nói: "Không được, chúng ta vẫn nên đi trạm y tế một lát, nếu không kịp thời chữa trị, nếu có di chứng thì phải làm sao?"

Văn Mạn Lệ không nghĩ tới Ngô Huy ngốc nghếch như vậy, nhưng mà anh làm vậy cũng do quá lo lắng cho mình, Văn Mạn Lệ tuy bất đắc dĩ nhưng cảm giác thật ngọt ngào. Cô không để cho Ngô Huy tiếp tục lo lắng liền cười duyên đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Ngô Huy khoan khoái nhảy nhót.

Ngô Huy không biết làm gì nói: "Mạn Lệ, em dừng lại một chút, chân của em còn bị thương, nếu không sẽ càng nghiêm trọng, ngoan, nghe lời!" Văn Mạn Lệ thật hết cách nói, cô cười liếc mắt Ngô Huy một cái, làm nũng nói: "Ôi trời, anh Huy, sao anh còn chưa chịu hiểu, người ta căn bản là không bị gì cả. Người ta chỉ muốn trêu anh một chút thôi, muốn anh cùng bắt bươm bướm thôi!"

Nói trắng ra, nếu Ngô Huy phản ứng không kịp, sẽ không phải là ngây người, mà là ngu ngốc luôn rồi. Anh thở dài nhẹ nhõm một cái, nhìn cô gái đang nũng nịu trước mắt, tức giận nói: "Em, em vừa rồi thực sự làm anh lo lắng muốn chết. Muốn anh cõng thì nói thẳng, em có biết anh nguyện ý làm bất cứ điều gì cho em mà".

Ngô Huy thâm tình nói, trong phút chốc Văn Mạn Lệ cảm thấy thật cảm động, cô khẽ mỉm cười hôn lên môi Ngô Huy một cái, nhìn mặt Ngô Huy chỉ trong chốc lát đỏ bừng, cả người cứng ngắc, lại vô lương cười ha hả.

Ban ngày ban mặt lại bị bạn gái nhỏ hôn lén, Ngô Huy cảm giác toàn thân giống như có lửa đốt, nhìn xung quanh một chút may mắn mọi người làm việc ở đầu thôn Đông cũng không nhiều, mặt bên cạnh lại là núi, nên cũng hơi ổn. Nếu không ở thời đại này, nhìn thấy một nam một nữ thân mật không tránh được bị chỉ trỏ.

Văn Mạn Lệ cảm thấy phản ứng của Ngô Huy thật đáng yêu, còn cô thì chưa bao giờ để ý đến điều đó. Từ nhỏ đến giờ cô được giáo dục theo tư tưởng của phương Tây, chỉ cần bản thân ở chung với người trong lòng, còn mặc kệ người khác nghĩ thế nào.

Nhưng mà, vì cảm xúc của Ngô Huy, Văn Mạn Lệ quyết định về sau sẽ chú ý nhiều hơn. Trước mặt người khác sẽ thu lại bớt, cứ ở phía sau người này, hắc hắc, tùy ý thu thập, nghĩ lại cũng rất tốt.

Không để ý Ngô Huy cứng đờ, Văn Mạn Lệ đứng sát vào kéo cánh tay anh làm nũng: "Anh Huy, anh có thể cõng người ta bắt bươm bướm hay không?"

Ngô Huy biết bản thân mình không có cách nào với Văn Mạn Lệ, hơn nữa tuy rằng anh sợ bị người ta nhìn thấy anh thân thiết với Văn Mạn Lệ, cũng bởi vì anh lo lắng cho thanh danh Văn Mạn Lệ, anh không muốn người khác khinh thường cô gái mà mình yêu sâu đậm.

Nhưng mà mỹ nhân đã chủ động thân mật, Ngô Huy cũng vô cùng hưởng thụ. Anh thật sự rât yêu Văn Mạn Lệ, cô bé đáng yêu giống như tiểu tinh linh vậy, đối với cô dĩ nhiên không gì không thể.

Ngồi xổm xuống, nhìn về phía Văn Mạn Lệ đang đắc ý không thôi nói: "Tiểu công chúa, mời lên ngựa nào! Tôi rất vinh hạnh có thể cõng công chúa bắt bươm bướm, tới đây!"

Ngô Huy khó có lúc lại hài hước như vậy, Văn Mạn Lệ cười duyên nhào lên lưng anh. Bị Ngô Huy cõng lên đuổi theo bươm bướm, Văn Mạn Lệ đặt tất cả tâm tư lên đôi vai gầy yếu mà an toàn của Ngô Huy. Cô ôm chặt lấy Ngô Huy, tình cảm trong lòng tràn đầy.

Ngô Huy cười, mang theo giai nhân đuổi theo bươm bướm, dưới cái nóng mùa hạ, anh giống như không biết mệt mỏi, chỉ cần có thể ngồi trên lưng người trong lòng, thật giống như có thể vui vẻ cả đời.

Ở thôn Miêu Thạch non xanh nước biếc, có ba cặp nam nữ ở chung khác thường. Giữa bọn họ không những có khúc mắc, mặc kệ là hai bên có tình hay một bên tình nguyện, thì tình cảm vẫn tốt đẹp nếu không muốn nói đến chuyện họ vì yêu mà làm ra những hành động không tốt.

Cổ Tiểu Nguyệt tuy rằng biết Lý Quang Hoa yêu cô sâu đậm, cho dù bây giờ cô có gả vào nhà họ Lý thì cũng có thể có hạnh phúc. Nhưng cô vẫn cho rằng bây giờ nhắc đến chuyện hôn nhân vẫn là quá sớm.

Bản thân cô muốn lập tức gả cho Lý Quang Hoa là không sai, nhưng chuyện cưới chui gì đó, ở trong thôn này thực sự không thích hợp. Người khác sẽ nghĩ rằng cô đến thôn này không phải để làm việc mà đến để tìm đàn ông.

Cổ Tiểu Nguyệt vốn định ở rất lâu tại thôn Miêu Thạch, cho nên cô không thể không để ý đến ánh mắt của người dân. Cô đành buông tha một khoảng thời gian, chẳng sợ nửa năm hay một năm. Cũng có thể trong thời gian này, hưởng thụ khoảng thời gian yêu đương tốt đẹp, ở đời trước cô không có, nên phải biết quý trọng.

Thời gian nhóm trẻ tuổi làm việc gần xong, bọn họ định dừng lại, ngày mai lại tiếp tục. Mà ở bên này, Trần Tú Mai ghé lên người Tôn Văn Nghiễm, dùng âm thanh quyến rũ nói: "Văn Nghiễm, anh nói xem chúng ta có phải thật hưởng thụ hay không. Vì sao anh cứ phải theo đuổi cái người chẳng thèm ngó đến anh chứ, có em ở bên cạnh anh còn chưa đủ sao?"

Tôn Văn Nghiễm hưởng thụ điên cuồng vận động, trong lòng hắn còn đang lên kế hoạch lần sau tiến hành chuyện tốt với Trần Tú Mai, cho nên thái độ cũng không còn kiên quyết như lúc đầu. Lấy tay vuốt ve cơ thể trơn bóng của Trần Tú Mai, dằn lại lòng khinh thường, Tôn Văn Nghiễm trấn an nói: "Tú Mai, trước kia là anh bỏ qua em, không nghĩ đến tư vị của em lại tốt đẹp như vậy. Ha ha! Chúng ta về sau có thể làm chuyện tốt này nhiều hơn một chút, như vậy, hai chúng ta đều được hưởng thụ, em thấy sao?"

Trần Tú Mai biết Tôn Văn Nghiễm nhất định là không có dễ dàng hết hy vọng đối với Cổ Tiểu Nguyệt, nhưng mà cô cũng rất tin tưởng ở bản thân mình. Bây giờ Tôn Văn Nghiễm không rời xa mình, một ngày nào đó hắn cũng sẽ không thể rời xa.

Trải qua trận vận động này, Tôn Văn Nghiễm quả thật kiệt sức rồi. Cô gái Trần Tú Mai này thật sự quá điên cuồng, cô giống như một chiếc máy vĩnh viễn cũng chưa thỏa mãn, luôn luôn áp bức tinh lực bản thananh, cho đến cuối cùng bản thân thật sự là không đứng dậy nổi, mới miễn cưỡng rời đi.

Tôn Văn Nghiễm cảm thấy sau này mình phải rèn luyện tăng thêm, bằng không sớm hay muộn cũng có ngày bị Trần Tú Mai ép ra tia tinh lực cuối cùng. Hơn nữa, một người đàn ông không bằng một người phụ nữ, thật sự thấy mất mặt.

Trần Tú Mai cũng nhận ra Tôn Văn Nghiễm thật sự thể lực không đủ, nhưng mà, khuôn mặt của hắn làm cô mê muội không thôi. Con người sinh ra làm gì có ai hoàn mỹ, chỉ cần bản thân có thể đem Tôn Văn Nghiễm nắm vào tay, như vậy các vấn đề khác có thể tạm thời không tính.

Vì biểu hiện sự hiền lành của bản thân, Trần Tú Mai cố ý mặc quần áo chậm rì trước mặt Tôn Văn Nghiễm. Nhìn Tôn Văn Nghiễm rõ ràng sức cùng lực kiệt, lại vẫn cứ nuốt nước miếng, Trần Tú Mai đắc ý không thôi. Cô cười duyên nói: "Văn Nghiễm, khoảng thời gian như vậy, chúng ta cũng chưa ăn cơm, rem đi nấu cơm cho anh ăn được không, anh nằm nghỉ một lát đi!"

Tôn Văn Nghiễm thật sự vừa mệt vừa đói, nghe Trần Tú Mai nói xong, gật đầu mãi. Trần Tú Mai trước khi ra cửa còn không quên cười quyến rũ một cái.

Chính cô cũng không để ý, khi cô vừa đi ra khỏi phòng, Tôn Văn Nghiễm lập tức xì một tiếng khinh miệt nói: "Đồ đê tiện! Còn dám so sánh với Tiểu Nguyệt, tôi chỉ chơi đùa cô thôi, còn dám nghĩ rằng mình quan trọng".

Cổ Tiểu Nguyệt tiễn Lý Quang Hoa đang kiên trì muốn cùng mình về nhà, nhìn bóng lưng Lý Quang Hoa lưu luyến không rời, Cổ Tiểu Nguyệt tràn ra nụ cười ngọt ngào.

Văn Mạn Lệ trêu ghẹo nói: "Ôi trời trời, mới ở chung một ngày đã khó chia lìa như vậy, Tiểu Nguyệt tớ nhìn cậu, có lẽ nên gả luôn cho Lý Quang Hoa đi, đỡ cho anh ấy mỗi ngày phải chạy tới chạy lui, nhiều vất vả. Anh Huy, anh nói đúng không!" Nói xong còn nhìn Ngô Huy nháy mắt mấy cái.

Ngô Huy sủng nịnh cười cười, hai cô gái nói những lời này, anh cũng không tiện xen miệng vào. Cổ Tiểu Nguyệt cười giận liếc mắt Văn Mạn Lệ một cái: "Tớ làm sao mà so được với Văn đại tiểu thư đây, mới chỉ có ba ngày lại có thể thân mật đến trình độ như vậy, ôi trời, thật không dám tưởng tượng, thật ngại quá!" Nói xong còn biểu cảm không dám nhìn.

Ngô Huy đứng nằm đều trúng đạn, anh nhớ tới việc thân thiết với Mạn Lệ tối qua, nhất thời sắc mặt đỏ hồng giống như muốn bốc cháy, thật sự vô cùng ngại ngùng.

Ngược lại, Văn Mạn Lệ lại thoải mái đem Ngô Huy để phía sau mình, dùng bộ dạng không sợ trời không sợ đất nói: "Có gì đâu chứ, chỉ cần anh Huy khẳng định cưới tớ, thậm chí tớ cùng anh ấy động phòng cũng được! Ngược lại, người nào đó bây giờ còn do dự, thật đúng là làm khó cho Lý Quang Hoa, một anh chàng khí huyết sôi trào như thế!"

Ngô Huy nghe Văn Mạn Lệ nói nguyện ý muốn lập tức gả cho mình, quả thực kích động đến mức không biết làm gì. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Văn Mạn Lệ nói: "Mạn Lệ, em thật sự nguyện ý gả cho anh sao?"

Cổ Tiểu Nguyệt vốn dĩ bị Văn Mạn Lệ lớn mật dọa, nhưng mà nhìn Văn Mạn Lệ tự rước họa vào thân trong lòng cười trộm không thôi. Chính cô đi về phòng trước, để lại Văn Mạn Lệ đang đối diện với gương mặt kích động của Ngô Huy.

Văn Mạn Lệ nhìn bộ dạng Ngô Huy ngốc nghếch, nhìn bốn phía không có người, vòng tay lên cổ  Ngô Huy, kề lên trán anh nói: "Đồ ngốc, lần đầu tiên người ta gặp anh đã thích anh, người ta nguyện ý gả cho anh, chỉ cần anh nguyện ý cưới em!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương