Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973)
-
Chương 16
Cuối cùng trưởng thôn cũng kết thúc diễn thuyết. Ông mang bộ dạng thật thà chất phát, tươi
cười với ba người Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Hoan nghênh ba cháu đến với thôn
Miêu Thạch chúng tôi! Chúng tôi đã chuẩn bị chỗ ở thật tốt cho các cháu, hy vọng các cháu sẽ không ghét bỏ!”
Cổ Tiểu Nguyệt nhìn trưởng thôn, cảm thấy vô cùng thân thiết, không khỏi cười híp mắt nói: “Trưởng thôn, ông quá khách sáo rồi, chúng cháu đến đây để rèn luyện, nên ở đâu cũng được ạ!”
Còn chưa kịp đợi trưởng thôn trả lời, ở bên cạnh Trần Tú Mai đã cướp lời: “Thật là ở đâu cũng có thể sao? Trưởng thôn à, ở đầu thôn Đông không phải là còn hai gian phòng sao, có thể sắp xếp cho các đồng chí vào đó ở!” Nói xong còn khiêu khích nhìn Cổ Tiểu Nguyệt một cái.
Cổ Tiểu Nguyệt biết rõ hai gian phòng ở đầu thôn Đông vốn dĩ là của một đôi vợ chồng già ở, nhưng mà, vào một ngày đôi vợ chồng ấy đã không may mà chết đi. Sau khi người dân phát hiện, lập tức báo án, nhưng cũng không tìm được đầu mối gì.
Người trong thôn đều cảm thấy hai gian phòng này quỷ dị, cho tới bây giờ cũng không có ai dám tới gần, rất sợ sẽ có người gặp chuyện không may. Bây giờ Trần Tú Mai ở trước mặt trưởng thôn nói như vậy chính là để cho ba người bọn họ thêm việc, xem ra, kiếp này thù hận càng nhiều!
Cổ Tiểu Nguyệt không biết là kiếp trước mặc dù cô rất đẹp nhưng cũng không đẹp như bây giờ. Lần đầu tiên Tôn Văn Nghiễm nhìn thấy cũng chỉ là tò mò chứ không đến nỗi si mê như lúc này.
Trần Tú Mai chính là bởi vì thái độ của Tôn Văn Nghiễm, nên lựa chọn đối địch với Cổ Tiểu Nguyệt. Kiếp trước uy hiếp không lớn nên cô ta lựa chọn cách đứng sau đâm lén. Kiếp này, cả trái tim Tôn Văn Nghiễm dường như đa bị lấy đi, ánh mắt lúc nào cũng dán chặt lên người cô, nên trong lòng cô ta hận vô cùng, đương nhiên là phải chọn cách làm thô bạo nhất.
Trưởng thôn vẫn không trả lời, Tôn Văn Nghiễm vô cùng sốt ruột nói: “Không được, phòng ở đầu thôn Đông không thể ở. Trưởng thôn, cháu thấy hay là vẫn theo cách sắp xếp cũ đi, cho chúng cháu ở cách vách với nhau”.
Trưởng thôn cũng đang lo lắng định giải thích, nghe Tôn Văn Nghiễm nói, lập tức gật đầu nói: “Cứ quyết định như vậy đi, ba người các cháu hãy ở hai phòng trong thôn. Hai cháu gái ở chung một phòng có được không!”
Cổ Tiểu Nguyệt yên tâm, mặc dù Tôn Văn Nghiễm đã giúp một chút, nhưng cho dù hắn không lên tiếng, trưởng thôn cũng chẳng để ba người họ ở căn phòng quỷ đó. Cổ Tiểu Nguyệt chẳng hề cảm động với Tôn Văn Nghiễm.
Nghe trưởng thôn nói, Văn Mạn Lệ và Cổ Tiểu Nguyệt nhìn nhau cười nói: “Không sao ạ, chúng cháu ở chung vừa khéo lại có bạn, ha ha”.
Hai cô gái xinh đẹp như hoa tươi cười, khiến tất cả mọi người phải choáng váng. Ngô huy nhìn Văn Mạn Lệ cười yêu chiều, mà trái tim Tôn Văn Nghiễm lại đập dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng.
Trần Tú Mai nhìn thấy, hận đến mức nhức răng, con tiện nhân đó lại dám dụ dỗ đàn ông trước mặt mình, hỏi sao cô ta không tức chứ.
Cổ Tiểu Nguyệt mặc kệ suy nghĩ của hai người đó là gì, cô dắt tay Văn Mạn Lệ đi theo trưởng thôn tới nơi mà cô đã sống nhiều năm.
Nhìn hai gian phòng nhỏ gọn gàng sạch sẽ, cả ba người đều rất hài lòng. Cổ Tiểu Nguyệt chỉ ghét là gian phòng này cách quá gần với phòng của tên cặn bã kia, về sau thường xuyên gặp nhau sẽ ảnh hưởng không tốt đến tâm trạng của cô.
Trưởng thôn dặn các cô thu dọn lại phòng, sau đó thì đến phòng làm việc của thôn để lấy đồ dùng hàng ngày, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu làm việc.
Chờ trưởng thôn cùng với đoàn người đi rồi, Tôn Văn Nghiễm vẫn liên tục đi theo sau Cổ Tiểu Nguyệt. Hắn nhìn không rời cô gái trước mặt mình, xinh như một nàng tiên, giọng nói run rẩy: “Đồng chí, em khỏe chứ, anh là học sinh, cũng đến đây mấy năm trước. Tên anh là Tôn Văn Nghiễm rất vui được biết em”.
Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ đến việc kiếp này cũng không nên không có lý do mà nói lạnh nhạt với bọn họ. Đành phải lạnh lùng nói một tiếng, sau đó thu dọn đồ đạc, cũng không để ý đến hắn.
Tôn Văn Nghiễm nhìn thấy cô gái khiến mình yêu mến, sắc mặt đối với mình một chút cũng không thay đổi, nên biết rằng cô ấy không có cảm tình với mình, trong lòng sợ hãi, lại cảm thấy cực kỳ khổ sở. Không biết làm gì nói: “Để anh giúp em! Em vừa tới chắc cũng chưa quen với hoàn cảnh ở đây, lát nữa anh dẫn em đi dạo một chút, được không?”
Văn Mạn Lệ nhìn tôn Văn Nghiễm nịnh nọt Cổ Tiểu Nguyệt, trong mắt lại đầy tình ý. Nên trong lòng cô cảm thấy rất buồn cười, nhưng mà bạn tốt lại lạnh nhạt với người ta như vậy, cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô bây giờ có Ngô Huy ở bên, nên cũng muốn có một người đàn ông tốt chăm sóc cho Cổ Tiểu Nguyệt. Nhìn Tôn Văn Nghiễm lịch sự nhã nhặn, lại rất đẹp trai, chắc là không sai đâu.
Không nghĩ tới bạn tốt lại bỏ qua một người đàn ông tốt thích mình như vậy, Văn Mạn Lệ vỗ vỗ tay Cổ Tiểu Nguyệt, ý bảo cô hãy trả lời. Nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt không có hành động gì, liền cười nói: “Cũng được nha. Anh Tôn đúng không, anh hãy mang Tiểu Nguyệt đi dạo đi! Tiểu Nguyệt cậu đi về hay nói cho tớ nghe trong thôn có gì thú vị hay không nha!”
Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt rất bất đắc dĩ, cô biết rõ ý tốt của Văn Mạn Lệ nhưng mà cô quả thật không muốn nhìn thấy Tôn Văn Nghiễm. Tôn Văn Nghiễm kích động nói: “Thật tốt, hóa ra em tên Tiêu Nguyệt. Cái tên thật dễ nghe. Về sau anh có thể gọi em là Tiểu Nguyệt không?”
Trần Tú Mai theo mọi người tản đi, khi trở về đến phòng vô cùng hờn dỗi. Một lát sau cũng không thấy tiếng Tôn Văn Nghiễm trở về. Trần Tú Mai ngay lập tức nghĩ đến chuyện Tôn Văn Nghiễm đã bị hồ ly tinh dụ dỗ bắt hồn, chắc chắn vẫn còn ở bên cạnh Cổ Tiểu Nguyệt, nên sốt ruột đi ra ngoài tìm kiếm.
Quả nhiên ở ngoài của của Cổ Tiểu Nguyệt, Tôn Văn Nghiễm bộ dạng tình ý dâng trào, Trần Tú Mai hận đến không nhịn được. Còn chưa đợi Cổ Tiểu Nguyệt từ chối, cô ta đã giận giữ nói: “Không được, Tôn Văn Nghiễm, anh đã đồng ý, buổi chiều lên núi ngắm cảnh với em. Cô ta cũng mới tới, anh đã theo nịnh nọt, có phải anh thích cô ta rồi hay không! Anh mau nói đi có phải không?”
Mặt mũi Trần Tú Mai vặn vẹo, tronh lòng Tôn Văn Nghiễm trong lòng thấy may mắn, may là mấy năm nay cũng không đồng ý yêu cô ta, loại phụ nữ thế này không bằng một sợi tóc của Cổ Tiểu Nguyệt.
Tôn Văn Nghiễm tái mặt nói: “Đồng chí Trần Tú Mai, xin cô hãy chú ý lời nói của mình. Tôi đối tốt với ai, đó là quyền tự do của tôi, không mượn cô xen vào. Còn nữa, đừng cho là tôi không biết ý đồ của cô, cô ác độc như nào, còn đẩy ba người Cổ Tiểu Nguyệt vào trong căn nhà ma ám đó!”
Trần Tú Mai giống như không thể tin được, nhìn Tôn Văn Nghiễm. Cô a không thể tin người đàn ông mình yêu có thể đối xử với mình như vậy. Nhất định là do Cổ Tiểu Nguyệt mê hoặc Tôn Văn Nghiễm, nên anh ấy mới đối với cô như vậy.
Nhìn Trần Tú Mai trừng mắt đầy oán hận với Cổ Tiểu Nguyệt, Văn Mạn Lệ cũng trừng mắt lại, miệng lưỡi sắc bén nói: “Hóa ra ở đầu thôn đông chính là căn nhà ma ám, thật tiếc cho cô đã nghĩ ra. Cô là một cô gái trẻ như vậy, sao có thể ác độc thế? Vừa rồi chúng tôi cũng chẳng trêu ghẹo gì cô, là chính bản thân cô chả ra gì. Mất vài năm cũng không thể cưa đổ trái tim một người đàn ông. Tiểu Nguyệt nhà chúng tôi xinh đẹp hiền lành là thế, bất cứ ai là đàn ông cũng thích cô ấy thôi. Cô nên chấp nhận đi. Sau này còn dám bắt nạt Tiểu Nguyệt nữa tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Trần Tú Mai liên tục bị nhiều người chửi mắng. Trong thôn cô luôn được săn đón, chưa từng bị oán hận như vậy, nên tức giận trừng mắt với mọi ngươif, sau đó khóc lóc chạy đi!
Nhìn cô gái Trần Tú Mai đáng ghét chạy đi, Văn Mạn Lệ rất đắc ý, kéo tay Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Tiểu Nguyệt, không sao đâu! Cô gái kia chỉ đang ghen tị vì cậu lớn lên xinh đẹp hơn cô ta thôi, người ta thích cậu, nên mới đối xử tốt với cậu thôi. Có tớ ở đây, không ai dám bắt nạt cậu đâu, tớ sẽ bảo vệ cậu!”
Nhìn bạn tốt ra sức bảo vệ mình, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy rất ấm áp, cô cầm chặt tay Văn Mạn Lệ, vui vẻ nở nụ cười.
Bộ dáng tươi cười của giai nhân nhanh chóng an ủi trái tim tan vỡ như thủy tinh của Tôn Văn Nghiễm, hắn yêu thương nhìn Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Tiểu Nguyệt, đừng sợ, về sau anh cũng sẽ bảo vệ em, sẽ không để em phải chịu bất cứ tổn thương nào!”
Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt thở dài, kiếp trước mình cố gắng nịnh nọt như vậy, tưởng đến gần lại thành xa, cuối cùng thì bị bỏ rơi. Kiếp này, mình lạnh nhạt như vậy, hắn lại một lòng một dạ với mình. Người đàn ông này, thật không hiểu nổi.
Cổ Tiểu Nguyệt đối diện với khuôn mặt mong đợi của Tôn Văn Nghiễm, cố nén nội tâm chán ghét, sắc mặt không đổi nói: “Cám ơn anh, tôi không cần, tôi có Mạn Lệ rồi, anh đi đi, chúng tôi còn phải thu dọn đồ đạc, anh ở đây không tiện đâu!”
Mặc kệ Văn Mạn Lệ nháy mắt với mình như thế nào, Cổ Tiểu Nguyệt vẫn không hợp tác. Tôn Văn Nghiễm cảm giác mình nhận được ngàn vạn bi thương, hắn thật muốn móc tim mình đưa đến trước mặt cô gái này, hình như người ta căn bản là không cho mình cơ hội!
Đau khổ một lúc, Tôn Văn Nghiễm lại an ủi chính mình, chỉ cần mình chân thành, nhất định sẽ có một ngày, Tiểu Nguyệt cảm nhận được sự chân tình mà bị mình làm cảm động.
Tôn Văn Nghiễm miễn cưỡng cười nói: “Cũng được, vậy anh về trước, tụi em nếu có việc gì thì gọi anh, anh nhất định sẽ hỗ trợ!” Nhìn Cổ Tiểu Nguyệt không cười, Tôn Văn Nghiễm ấp úng nói: “Tiểu Nguyệt, vậy anh đi trước, sẽ quay lại gặp em sau!” Nói xong nhanh chóng rời đi.
Sau khi không còn nhìn thấy bóng lưng Tôn Văn Nghiễm nữa, Văn Mạn Lệ mới kéo bả vai Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Tiểu Nguyệt, chuyện này là sao. Tớ nhìn Tôn Văn Nghiễm rất tốt. Hắn cũng rất thích cậu, sao cậu lạnh lùng vậy, có người quan tâm cậu không tốt sao?”
Cổ Tiểu Nguyệt hiểu tâm tnhf Văn Mạn Lệ, nhưng mà cũng không có cách nào giải thích, chỉ cười khổ nói: “Mạn Lệ, đừng nói nữa, cho dù như thế nào, tớ cũng không chấp nhận hắn! Chúng ta nhanh thu dọn đồ đạc, sau đó đi lĩnh đồ dùng hàng ngày!” Nói xong nhanh chóng tự dọn dẹp.
Văn Mạn Lệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Cổ Tiểu Nguyệt định nói thêm điều gì. Ngô Huy đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả, ngăn cản Văn Mạn Lệ, lắc đầu, ý bảo nhiều lời cũng vô ích. Văn Mạn Lệ đành phải không cam tâm tình nguyện dọn dẹp.
Cổ Tiểu Nguyệt biết rằng kiếp này khác với kiếp trước, bây giờ hai người kia cũng chưa gây khó khăn gì cho mình, chỉ là mình đã đem thù hận ngày xưa đổ lên đầu của họ, bây giờ biện pháp duy nhất là cách xa họ mà thôi!
Cổ Tiểu Nguyệt nhìn trưởng thôn, cảm thấy vô cùng thân thiết, không khỏi cười híp mắt nói: “Trưởng thôn, ông quá khách sáo rồi, chúng cháu đến đây để rèn luyện, nên ở đâu cũng được ạ!”
Còn chưa kịp đợi trưởng thôn trả lời, ở bên cạnh Trần Tú Mai đã cướp lời: “Thật là ở đâu cũng có thể sao? Trưởng thôn à, ở đầu thôn Đông không phải là còn hai gian phòng sao, có thể sắp xếp cho các đồng chí vào đó ở!” Nói xong còn khiêu khích nhìn Cổ Tiểu Nguyệt một cái.
Cổ Tiểu Nguyệt biết rõ hai gian phòng ở đầu thôn Đông vốn dĩ là của một đôi vợ chồng già ở, nhưng mà, vào một ngày đôi vợ chồng ấy đã không may mà chết đi. Sau khi người dân phát hiện, lập tức báo án, nhưng cũng không tìm được đầu mối gì.
Người trong thôn đều cảm thấy hai gian phòng này quỷ dị, cho tới bây giờ cũng không có ai dám tới gần, rất sợ sẽ có người gặp chuyện không may. Bây giờ Trần Tú Mai ở trước mặt trưởng thôn nói như vậy chính là để cho ba người bọn họ thêm việc, xem ra, kiếp này thù hận càng nhiều!
Cổ Tiểu Nguyệt không biết là kiếp trước mặc dù cô rất đẹp nhưng cũng không đẹp như bây giờ. Lần đầu tiên Tôn Văn Nghiễm nhìn thấy cũng chỉ là tò mò chứ không đến nỗi si mê như lúc này.
Trần Tú Mai chính là bởi vì thái độ của Tôn Văn Nghiễm, nên lựa chọn đối địch với Cổ Tiểu Nguyệt. Kiếp trước uy hiếp không lớn nên cô ta lựa chọn cách đứng sau đâm lén. Kiếp này, cả trái tim Tôn Văn Nghiễm dường như đa bị lấy đi, ánh mắt lúc nào cũng dán chặt lên người cô, nên trong lòng cô ta hận vô cùng, đương nhiên là phải chọn cách làm thô bạo nhất.
Trưởng thôn vẫn không trả lời, Tôn Văn Nghiễm vô cùng sốt ruột nói: “Không được, phòng ở đầu thôn Đông không thể ở. Trưởng thôn, cháu thấy hay là vẫn theo cách sắp xếp cũ đi, cho chúng cháu ở cách vách với nhau”.
Trưởng thôn cũng đang lo lắng định giải thích, nghe Tôn Văn Nghiễm nói, lập tức gật đầu nói: “Cứ quyết định như vậy đi, ba người các cháu hãy ở hai phòng trong thôn. Hai cháu gái ở chung một phòng có được không!”
Cổ Tiểu Nguyệt yên tâm, mặc dù Tôn Văn Nghiễm đã giúp một chút, nhưng cho dù hắn không lên tiếng, trưởng thôn cũng chẳng để ba người họ ở căn phòng quỷ đó. Cổ Tiểu Nguyệt chẳng hề cảm động với Tôn Văn Nghiễm.
Nghe trưởng thôn nói, Văn Mạn Lệ và Cổ Tiểu Nguyệt nhìn nhau cười nói: “Không sao ạ, chúng cháu ở chung vừa khéo lại có bạn, ha ha”.
Hai cô gái xinh đẹp như hoa tươi cười, khiến tất cả mọi người phải choáng váng. Ngô huy nhìn Văn Mạn Lệ cười yêu chiều, mà trái tim Tôn Văn Nghiễm lại đập dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng.
Trần Tú Mai nhìn thấy, hận đến mức nhức răng, con tiện nhân đó lại dám dụ dỗ đàn ông trước mặt mình, hỏi sao cô ta không tức chứ.
Cổ Tiểu Nguyệt mặc kệ suy nghĩ của hai người đó là gì, cô dắt tay Văn Mạn Lệ đi theo trưởng thôn tới nơi mà cô đã sống nhiều năm.
Nhìn hai gian phòng nhỏ gọn gàng sạch sẽ, cả ba người đều rất hài lòng. Cổ Tiểu Nguyệt chỉ ghét là gian phòng này cách quá gần với phòng của tên cặn bã kia, về sau thường xuyên gặp nhau sẽ ảnh hưởng không tốt đến tâm trạng của cô.
Trưởng thôn dặn các cô thu dọn lại phòng, sau đó thì đến phòng làm việc của thôn để lấy đồ dùng hàng ngày, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu làm việc.
Chờ trưởng thôn cùng với đoàn người đi rồi, Tôn Văn Nghiễm vẫn liên tục đi theo sau Cổ Tiểu Nguyệt. Hắn nhìn không rời cô gái trước mặt mình, xinh như một nàng tiên, giọng nói run rẩy: “Đồng chí, em khỏe chứ, anh là học sinh, cũng đến đây mấy năm trước. Tên anh là Tôn Văn Nghiễm rất vui được biết em”.
Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ đến việc kiếp này cũng không nên không có lý do mà nói lạnh nhạt với bọn họ. Đành phải lạnh lùng nói một tiếng, sau đó thu dọn đồ đạc, cũng không để ý đến hắn.
Tôn Văn Nghiễm nhìn thấy cô gái khiến mình yêu mến, sắc mặt đối với mình một chút cũng không thay đổi, nên biết rằng cô ấy không có cảm tình với mình, trong lòng sợ hãi, lại cảm thấy cực kỳ khổ sở. Không biết làm gì nói: “Để anh giúp em! Em vừa tới chắc cũng chưa quen với hoàn cảnh ở đây, lát nữa anh dẫn em đi dạo một chút, được không?”
Văn Mạn Lệ nhìn tôn Văn Nghiễm nịnh nọt Cổ Tiểu Nguyệt, trong mắt lại đầy tình ý. Nên trong lòng cô cảm thấy rất buồn cười, nhưng mà bạn tốt lại lạnh nhạt với người ta như vậy, cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô bây giờ có Ngô Huy ở bên, nên cũng muốn có một người đàn ông tốt chăm sóc cho Cổ Tiểu Nguyệt. Nhìn Tôn Văn Nghiễm lịch sự nhã nhặn, lại rất đẹp trai, chắc là không sai đâu.
Không nghĩ tới bạn tốt lại bỏ qua một người đàn ông tốt thích mình như vậy, Văn Mạn Lệ vỗ vỗ tay Cổ Tiểu Nguyệt, ý bảo cô hãy trả lời. Nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt không có hành động gì, liền cười nói: “Cũng được nha. Anh Tôn đúng không, anh hãy mang Tiểu Nguyệt đi dạo đi! Tiểu Nguyệt cậu đi về hay nói cho tớ nghe trong thôn có gì thú vị hay không nha!”
Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt rất bất đắc dĩ, cô biết rõ ý tốt của Văn Mạn Lệ nhưng mà cô quả thật không muốn nhìn thấy Tôn Văn Nghiễm. Tôn Văn Nghiễm kích động nói: “Thật tốt, hóa ra em tên Tiêu Nguyệt. Cái tên thật dễ nghe. Về sau anh có thể gọi em là Tiểu Nguyệt không?”
Trần Tú Mai theo mọi người tản đi, khi trở về đến phòng vô cùng hờn dỗi. Một lát sau cũng không thấy tiếng Tôn Văn Nghiễm trở về. Trần Tú Mai ngay lập tức nghĩ đến chuyện Tôn Văn Nghiễm đã bị hồ ly tinh dụ dỗ bắt hồn, chắc chắn vẫn còn ở bên cạnh Cổ Tiểu Nguyệt, nên sốt ruột đi ra ngoài tìm kiếm.
Quả nhiên ở ngoài của của Cổ Tiểu Nguyệt, Tôn Văn Nghiễm bộ dạng tình ý dâng trào, Trần Tú Mai hận đến không nhịn được. Còn chưa đợi Cổ Tiểu Nguyệt từ chối, cô ta đã giận giữ nói: “Không được, Tôn Văn Nghiễm, anh đã đồng ý, buổi chiều lên núi ngắm cảnh với em. Cô ta cũng mới tới, anh đã theo nịnh nọt, có phải anh thích cô ta rồi hay không! Anh mau nói đi có phải không?”
Mặt mũi Trần Tú Mai vặn vẹo, tronh lòng Tôn Văn Nghiễm trong lòng thấy may mắn, may là mấy năm nay cũng không đồng ý yêu cô ta, loại phụ nữ thế này không bằng một sợi tóc của Cổ Tiểu Nguyệt.
Tôn Văn Nghiễm tái mặt nói: “Đồng chí Trần Tú Mai, xin cô hãy chú ý lời nói của mình. Tôi đối tốt với ai, đó là quyền tự do của tôi, không mượn cô xen vào. Còn nữa, đừng cho là tôi không biết ý đồ của cô, cô ác độc như nào, còn đẩy ba người Cổ Tiểu Nguyệt vào trong căn nhà ma ám đó!”
Trần Tú Mai giống như không thể tin được, nhìn Tôn Văn Nghiễm. Cô a không thể tin người đàn ông mình yêu có thể đối xử với mình như vậy. Nhất định là do Cổ Tiểu Nguyệt mê hoặc Tôn Văn Nghiễm, nên anh ấy mới đối với cô như vậy.
Nhìn Trần Tú Mai trừng mắt đầy oán hận với Cổ Tiểu Nguyệt, Văn Mạn Lệ cũng trừng mắt lại, miệng lưỡi sắc bén nói: “Hóa ra ở đầu thôn đông chính là căn nhà ma ám, thật tiếc cho cô đã nghĩ ra. Cô là một cô gái trẻ như vậy, sao có thể ác độc thế? Vừa rồi chúng tôi cũng chẳng trêu ghẹo gì cô, là chính bản thân cô chả ra gì. Mất vài năm cũng không thể cưa đổ trái tim một người đàn ông. Tiểu Nguyệt nhà chúng tôi xinh đẹp hiền lành là thế, bất cứ ai là đàn ông cũng thích cô ấy thôi. Cô nên chấp nhận đi. Sau này còn dám bắt nạt Tiểu Nguyệt nữa tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Trần Tú Mai liên tục bị nhiều người chửi mắng. Trong thôn cô luôn được săn đón, chưa từng bị oán hận như vậy, nên tức giận trừng mắt với mọi ngươif, sau đó khóc lóc chạy đi!
Nhìn cô gái Trần Tú Mai đáng ghét chạy đi, Văn Mạn Lệ rất đắc ý, kéo tay Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Tiểu Nguyệt, không sao đâu! Cô gái kia chỉ đang ghen tị vì cậu lớn lên xinh đẹp hơn cô ta thôi, người ta thích cậu, nên mới đối xử tốt với cậu thôi. Có tớ ở đây, không ai dám bắt nạt cậu đâu, tớ sẽ bảo vệ cậu!”
Nhìn bạn tốt ra sức bảo vệ mình, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy rất ấm áp, cô cầm chặt tay Văn Mạn Lệ, vui vẻ nở nụ cười.
Bộ dáng tươi cười của giai nhân nhanh chóng an ủi trái tim tan vỡ như thủy tinh của Tôn Văn Nghiễm, hắn yêu thương nhìn Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Tiểu Nguyệt, đừng sợ, về sau anh cũng sẽ bảo vệ em, sẽ không để em phải chịu bất cứ tổn thương nào!”
Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt thở dài, kiếp trước mình cố gắng nịnh nọt như vậy, tưởng đến gần lại thành xa, cuối cùng thì bị bỏ rơi. Kiếp này, mình lạnh nhạt như vậy, hắn lại một lòng một dạ với mình. Người đàn ông này, thật không hiểu nổi.
Cổ Tiểu Nguyệt đối diện với khuôn mặt mong đợi của Tôn Văn Nghiễm, cố nén nội tâm chán ghét, sắc mặt không đổi nói: “Cám ơn anh, tôi không cần, tôi có Mạn Lệ rồi, anh đi đi, chúng tôi còn phải thu dọn đồ đạc, anh ở đây không tiện đâu!”
Mặc kệ Văn Mạn Lệ nháy mắt với mình như thế nào, Cổ Tiểu Nguyệt vẫn không hợp tác. Tôn Văn Nghiễm cảm giác mình nhận được ngàn vạn bi thương, hắn thật muốn móc tim mình đưa đến trước mặt cô gái này, hình như người ta căn bản là không cho mình cơ hội!
Đau khổ một lúc, Tôn Văn Nghiễm lại an ủi chính mình, chỉ cần mình chân thành, nhất định sẽ có một ngày, Tiểu Nguyệt cảm nhận được sự chân tình mà bị mình làm cảm động.
Tôn Văn Nghiễm miễn cưỡng cười nói: “Cũng được, vậy anh về trước, tụi em nếu có việc gì thì gọi anh, anh nhất định sẽ hỗ trợ!” Nhìn Cổ Tiểu Nguyệt không cười, Tôn Văn Nghiễm ấp úng nói: “Tiểu Nguyệt, vậy anh đi trước, sẽ quay lại gặp em sau!” Nói xong nhanh chóng rời đi.
Sau khi không còn nhìn thấy bóng lưng Tôn Văn Nghiễm nữa, Văn Mạn Lệ mới kéo bả vai Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Tiểu Nguyệt, chuyện này là sao. Tớ nhìn Tôn Văn Nghiễm rất tốt. Hắn cũng rất thích cậu, sao cậu lạnh lùng vậy, có người quan tâm cậu không tốt sao?”
Cổ Tiểu Nguyệt hiểu tâm tnhf Văn Mạn Lệ, nhưng mà cũng không có cách nào giải thích, chỉ cười khổ nói: “Mạn Lệ, đừng nói nữa, cho dù như thế nào, tớ cũng không chấp nhận hắn! Chúng ta nhanh thu dọn đồ đạc, sau đó đi lĩnh đồ dùng hàng ngày!” Nói xong nhanh chóng tự dọn dẹp.
Văn Mạn Lệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Cổ Tiểu Nguyệt định nói thêm điều gì. Ngô Huy đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả, ngăn cản Văn Mạn Lệ, lắc đầu, ý bảo nhiều lời cũng vô ích. Văn Mạn Lệ đành phải không cam tâm tình nguyện dọn dẹp.
Cổ Tiểu Nguyệt biết rằng kiếp này khác với kiếp trước, bây giờ hai người kia cũng chưa gây khó khăn gì cho mình, chỉ là mình đã đem thù hận ngày xưa đổ lên đầu của họ, bây giờ biện pháp duy nhất là cách xa họ mà thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook