Phàn Ngọc Hương đời này chưa bao giờ phẫn nộ như thế.

Nhậm Thương Diêu tên bạch nhãn lang này thực sự tạo phản, không chỉ đánh lén nàng, còn thô lỗ khiêng nàng lên vai, sau đó còn để nàng trên lưng ngựa!

Phàn Ngọc Hương ghé vào lưng ngựa, cứ như vậy một đường bị xốc nảy.

Nhậm Thương Diêu điểm huyệt đạo làm cho thân thể Phàn Ngọc Hương không thể động đậy, nhưng đầu lưỡi còn có thể động.

Phàn Ngọc Hương đời này chưa từng chịu loại khổ này, ngay từ đầu nàng còn phẫn nộ mắng to, không bao lâu sau, nàng đã bị xốc nảy suýt nôn.

Lúc Phàn Ngọc Hương được Nhậm Thương Diêu đỡ ngồi dậy trên lưng ngựa, mặt nàng đã trắng bệch, chỉ có đôi mắt đen vẫn hừng hực lửa giận, hung hăng trừng tên nô phản bội của nàng.

Nhậm Thương Diêu đã xuống ngựa, y vốn cao lớn, mà Phàn Ngọc Hương lại rất bé bỏng, cho dù ngồi trên ngựa, nàng chỉ vừa khéo nhìn thẳng vào y.

Thấy sắc mặt Phàn Ngọc Hương trắng bệch, Nhậm Thương Diêu đau lòng, vươn tay khẽ chạm vào mặt nàng, “Có khỏe không?”

Phàn Ngọc Hương quay mặt, căm tức y, “Thích khách là ngươi phái tới?”

Nhậm Thương Diêu nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn kinh ngạc, “Chủ tử, sao người lại nghĩ như vậy? Ta mà thật muốn gây bất lợi cho người, còn cần tìm thích khách sao?”

Hai người có thể nói là sớm chiều ở chung, Phàn Ngọc Hương lại không phòng bị y, y thật muốn gây bất lợi cho nàng, phí công phu như vậy làm gì.

Nhậm Thương Diêu nói như vậy, Phàn Ngọc Hương đang phẫn nộ cũng thoáng bình tĩnh một chút. Bạch nhãn lang nói không sai, y mà thật sự muốn gây bất lợi cho nàng, tùy thời đều có thể động thủ, tìm thích khách làm gì, căn bản là vẽ vời thêm chuyện.

Vậy thích khách là từ đâu đến?

Nhìn ra nghi vấn của Phàn Ngọc Hương, Nhậm Thương Diêu lập tức kinh ngạc nói: “Chủ tử, đừng nói rằng người cho rằng mình gây thù địch với không nhiều người đi?”

Ở võ lâm nếu bàn về chuyện ai đắc tội nhiều người nhất, Phàn Ngọc Hương xếp thứ hai tuyệt đối không ai dám xếp thứ nhất.

Kẻ địch nhiều, ra ngoài lại không điệu thấp, tuy rằng không gióng trống khua chiêng, nhưng cũng không kém nhiều lắm, đây không phải quang minh chính đại nói cho người khác nhanh nhanh tới trả thù sao?

Đừng tưởng rằng nàng không nghe ra ý trong lời của y! Lửa giận hơi nén xuống lại bùng lên, nhưng mà nàng lại ép chính mình phải nhịn xuống, lạnh giọng chất vấn: “Vậy ngươi đánh lén ta làm cái gì?”

Cho dù thích khách không quan hệ với y, đánh lén nàng, điểm nàng huyệt, điều này phải nói sao?

“Đương nhiên là có nguyên nhân......” Nhậm Thương Diêu nhếch khóe môi, đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt nàng.

Phàn Ngọc Hương nhíu mày. Nói chuyện thì nói chuyện, tên bạch nhãn lang này cứ luôn động thủ động cước làm gì! Nếu không phải bây giờ không thể động, chắc chắn nàng sẽ chặt tay Nhậm Thương Diêu...... Không, Nhậm Thương Diêu chắc chắn sẽ lại bị nàng đánh thành đầu heo.

“Nguyên nhân......” Phàn Ngọc Hương còn chưa hỏi xong, Nhậm Thương Diêu đột nhiên cúi đầu tới gần nàng.

Phàn Ngọc Hương sớm đã đề phòng, lập tức lui đầu về phía, nhưng Nhậm Thương Diêu lại sớm dự đoán được, liền nắm cằm của nàng, nàng bị đau, một thứ gì đó ấm áp bao lấy môi của nàng.

Phàn Ngọc Hương trợn tròn mắt, kinh ngạc trừng mắt nhìn Nhậm Thương Diêu.

Nàng cho rằng Nhậm Thương Diêu muốn động thủ với nàng, ví dụ như thừa cơ đánh nàng một quyền, nhưng nàng không ngờ Nhậm Thương Diêu lại......

Phàn Ngọc Hương triệt để ngây ngẩn cả người, nhất thời phản ứng không kịp, Nhậm Thương Diêu nhân cơ hội này vói đầu lưỡi vào, liếm hàm răng nho nhỏ, chạm vào đầu lưỡi mềm mại.

“Ưm!” Phàn Ngọc Hương hồi thần, không chút nghĩ ngợi dùng sức cắn một cái.

Nhậm Thương Diêu lại nắm hai gò má của nàng, đầu lưỡi cuốn một viên thuốc, đẩy nhẹ vào yết hầu của nàng, lại thong thả rời khỏi.

Lúc Phàn Ngọc Hương phát hiện đã không kịp rồi, viên thuốc bị nàng nuốt xuống.

“Khụ khụ khụ khụ......” Nàng chật vật khụ, mặt trắng bệch nhiễm một tầng hồng, mắt ửng đỏ kinh sợ nhìn Nhậm Thương Diêu.

Nhậm Thương Diêu vươn ngón cái nhẹ nhàng lau nước bọt bên miệng Phàn Ngọc Hương, thậm chí còn lạnh lạnh hỏi một câu, “Có khỏe không?”

Một câu hỏi như nhau, cũng kích khởi cơn giận của Phàn Ngọc Hương.

“Nhậm Thương Diêu, ngươi dám, dám......” Nàng tức giận đến mức không nói ra lời, miệng vẫn còn hương vị của y, ngay cả môi của nàng cũng vẫn hơi hơi nhói đau, nói cho nàng biết vừa rồi bạch nhãn lang thối tha này đã làm gì với nàng!

Còn có! “Ngươi cho ta ăn cái gì!”

“Tán công hoàn.” Nhậm Thương Diêu miễn cưỡng trả lời nàng, khuôn mặt tuấn tú thậm chí còn mang nụ cười. Y không có khả năng luôn luôn điểm huyệt nàng, nhwngneeus giải huyệt, y chắc chắn sẽ không đánh lại được nàng, cho nên đành phải cho nàng uống thuốc.

“Đừng lo lắng, dược hiệu chỉ có một tháng mà thôi.” Nhậm Thương Diêu an ủi nàng.

Nhưng lời này vào tai Phàn Ngọc Hương chính là đang châm chọc nàng, trừng mắt nhìn tươi cười chói mắt trên mặt Nhậm Thương Diêu, nàng cắn răng hỏi: “Nhậm Thương Diêu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Y muốn làm gì? Y thu hồi nụ cười, không bày ra bộ dáng vô lại nữa, mắt vàng nghiêm túc mà nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc lại ẩn ẩn chiếm đoạt làm cho nàng kinh hãi.

Trong nháy mắt, Phàn Ngọc Hương đột nhiên cảm thấy Nhậm Thương Diêu có chút xa lạ, xa lạ làm cho nàng...... Giận hoảng.

Thứ Nhậm Thương Diêu muốn luôn luôn chỉ có một, đám thích khách kia quả thật không có quan hệ gì với y, nhưng lúc nhìn thấy thích khách, trong lòng y lại đột nhiên dâng lên một ý niệm -- sao không nhân cơ hội này ép buộc Phàn Ngọc Hương?

Y biết chắc chắn Phàn Ngọc Hương sẽ giận dữ, nhưng vậy thì sao? Y muốn nàng nhìn thẳng vào sự tồn tại của y, cho dù nàng tức giận đến muốn giết y, y cũng không để ý.

Tất cả của y đều là Phàn Ngọc Hương cho, y có thể dùng thân phận nô này ở bên cạnh Phàn Ngọc Hương cả đời, nhưng người có lòng tham, là người lại là thú, y lại càng tham lam, một ngày lại một ngày, y không muốn mình chỉ là nô của nàng.

“Người hỏi ta muốn gì......” Nhậm Thương Diêu mở miệng, khuôn mặt anh tuấn từ từ tới gần nàng, thẳng đến khi mặt hai người cách nhau không đến một tấc, “Người thực sự không biết sao?”

Nàng đương nhiên không biết! làm sao nàng có thể biết? Nàng chuẩn bị nói như vậy, nhưng nhìn lại ánh mắt chuyên chú khát vọng của Nhậm Thương Diêu, nàng không biết làm thế nào nói ra khỏi miệng.

Mà Nhậm Thương Diêu cũng không muốn đáp án của nàng, ngón tay y nhẹ nhàng sờ khóe mắt nàng, môi dường như là gần sát nàng, hô hấp của hai người hòa chung với nhau.

“Ta nói cho người......” mâu quang Nhậm Thương Diêu sâu thẳm, mắt vàng ảnh ngược hình bóng nữ nhân y luôn luôn truy đuổi, “Phàn Ngọc Hương, ta muốn nàng.”

Đây là lần đầu tiên y không gọi nàng là chủ tử, mà kêu tên của nàng.

Muốn nàng? Nàng sửng sốt, ánh mắt y làm cho tim nàng nhảy dựng, không hiểu sao lại khẩn trương.

“Ta không muốn làm nô của nàng.” Nhậm Thương Diêu gằn từng tiếng nhẹ giọng nói: “Bởi vì ta thích nàng.”

Cái gì? Phàn Ngọc Hương trừng to mắt, phẫn nộ đầy ngập nhất thời chuyển thành kinh ngạc.

Nhậm Thương Diêu cong môi, mắt vàng bình tĩnh nhìn nàng.

“Ta thích nàng, Phàn Ngọc Hương.”

Nhậm Thương Diêu vô cùng kiên nhẫn, nhưng khi đối mặt với Phàn Ngọc Hương, chỉ kiên nhẫn vẫn không đủ, bởi vì một khi Phàn Ngọc Hương nhận định cái gì, trừ khi ngoài ý muốn, bằng không sẽ không thay đổi nhận định của nàng.

Ví dụ như, Nhậm Thương Diêu là nô của nàng, vậy cả đời chính là nô của nàng, nàng ham muốn chiếm hữu nặng với Nhậm Thương Diêu như vậy, là vì nàng cho rằng Nhậm Thương Diêu là vật sở hữu của nàng, với vật sở hữu, đương nhiên nàng muốn nắm chặt.

Cho nên, Phàn Ngọc Hương sẽ tức giận khi Đào Vũ Nhi mơ ước Nhậm Thương Diêu, nhưng nàng chỉ biết quy nguyên nhân về việc Nhậm Thương Diêu là của nàng, cái khác, nàng sẽ không nghĩ nhiều.

Nhậm Thương Diêu vô cùng hiểu điểm ấy, ở phương diện nào đó y vô cùng rõ ràng sự cố chấp của Phàn Ngọc Hương, bởi vậy cho dù y có thể tiến hành theo phương thức chất lượng, nhưng mà đối mặt với một người cố chấp, phương pháp gián tiếp là vô dụng.

Cho nên y áp dụng trực tiếp, y muốn Phàn Ngọc Hương biết y - Nhậm Thương Diêu là một nam nhân, mà không phải là trung khuyển nàng nói gì nghe nấy, y muốn nàng nhìn thẳng vào y.

Mà phương pháp của Nhậm Thương Diêu thực thành công, lúc y cởi bỏ huyệt đạo của Phàn Ngọc Hương, Phàn Ngọc Hương thẳng tắp tiếp đất tát y một cái.

“Cút!” Tát xong, Phàn Ngọc Hương chỉ quăng ra lời này.

Nàng hoàn toàn không muốn nhìn thấy Nhậm Thương Diêu!

Phàn Ngọc Hương chưa từng nghĩ tới việc Nhậm Thương Diêu sẽ ôm ý tưởng này với nàng...... Y là nô của nàng! Mà tên nô này dám phạm thượng!

Phàn Ngọc Hương vừa sợ vừa giận, còn hoảng loạn nói không nên lời, Phàn Ngọc Hương không muốn tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân hoảng loạn, nàng cố chấp để phẫn nộ làm chủ hết thảy.

Nàng chắc chắn sẽ không lưu một người có tâm tư gây rối bên người!

Nếu không ăn tán công hoàn, chắc chắn nàng sẽ một chưởng bổ đôi Nhậm Thương Diêu, chứ không phải chỉ là một cái tát.

Nhậm Thương Diêu tuyệt không để ý bàn tay trên mặt, Phàn Ngọc Hương thiếu nội lực, một bàn tay đối với Nhậm Thương Diêu da thô thịt dày mà nói, không đáng kể chút nào, mà phản ứng của Phàn Ngọc Hương trong dự kiến của y.

Nhậm Thương Diêu lại khôi phục nụ cười lưu manh, “Đừng quên nàng ăn tán công hoàn, thiếu ta, nếu gặp người muốn giết nàng thì làm sao bây giờ?”

Phàn Ngọc Hương trừng y, “Đưa giải dược đây.”

“Không có giải dược.”

“Ngươi!”

“Ta không nói dối.” Nhậm Thương Diêu thành thực, “Thuốc này là tam tiểu thư làm, nàng biết dược tam tiểu thư làm chưa bao giờ có giải dược mà.”

Phàn gia lão Tam tuy rằng là đại phu, nhưng lại ham thích luyện dược, làm ra trăm loại thuốc, hơn nữa tất cả đều không có giải dược.

Phàn Ngọc Hương kinh ngạc, trừng mắt hỏi: “Sao Tam tỷ lại đưa thuốc cho ngươi?”

“Đương nhiên là ta hỏi tam tiểu thư.” Về phần sử dụng, Phàn gia tam tiểu thư đương nhiên có hỏi, mà Nhậm Thương Diêu cũng thực thành thực bộc trực báo cáo, Phàn gia tam tiểu thư lập tức không nói hai lời, hào sảng cho y một lọ tán công hoàn.

Theo như lời Phàn Ngọc Lâm, tâm tư của Nhậm Thương Diêu, mọi người của Phàn gia đã nhìn ra, chỉ có Phàn Ngọc Hương không biết gì, xem ác sói là trung khuyển, cho rằng trung khuyển này sẽ vĩnh viễn không cắn ngược.

Phàn Ngọc Hương đột nhiên có cảm giác bị cả nhà thiết kế. Theo hiểu biết của nàng đối với Tam tỷ, Tam tỷ chắc chắn sẽ hỏi Nhậm Thương Diêu dùng tán công hoàn làm gì, hơn nữa sau khi Nhậm Thương Diêu nói chuyện với đại tỷ, mới đột nhiên bắt đầu phản kháng nàng......

Mà bây giờ, Nhậm Thương Diêu lại nói thích nàng...... Nàng làm sao có thể nhận! Ở trong lòng nàng, Nhậm Thương Diêu chính là nô, nàng chỉ yêu cầu Nhậm Thương Diêu phải trung thành, mà bây giờ Nhậm Thương Diêu lại cắn ngược nàng một miếng!

Phàn Ngọc Hương khống chế dục mạnh luôn luôn muốn nắm giữ mọi vật trong tay, nhưng bây giờ sự tình lại hoàn toàn thoát khỏi khống chế của nàng, mà ngọn nguồn của tất cả hỗn loạn đều đến từ người trước mặt -- Nhậm Thương Diêu.

Phàn Ngọc Hương cảm thấy mình thật sự là bị mù!

Phàn Ngọc Hương lạnh mặt, giữ chặt dây cương, phẫn nộ đá bụng ngựa, giá mã rời đi.

Được, Nhậm Thương Diêu không cút, nàng đi là được! Không thèm để ý có gặp thích khách hay không.

Phàn Ngọc Hương tức giận hoàn toàn mất đi lý trí, bây giờ nàng chỉ muốn rời khỏi Nhậm Thương Diêu rất xa!

Nhưng Nhậm Thương Diêu làm sao để nàng như ý, y nhanh chóng bắt lấy dây cương, xoay người nhảy lên lưng ngựa, khóa ngồi phía sau Phàn Ngọc Hương.

“Đi xuống cho ta!” Phàn Ngọc Hương gấp khuỷu tay đánh về phía sau, cho dù không có nội lực, nhưng quyền cước công phu của nàng vẫn còn, không chỉ đánh khuỷu tay, nàng còn xoay người trên lưng ngựa, một tay chống yên ngựa, lấy tay làm điểm tựa, nghiêng người đá đánh Nhậm Thương Diêu, muốn đá bạch nhãn lang thối tha đáng giận này xuống ngựa.

Nhậm Thương Diêu dễ dàng bắt lấy cái chân đang đá tới, Phàn Ngọc Hương không có nội lực ở y trong mắt chỉ giống như con mèo nhỏ giương oai, không có tính uy hiếp.

Y thậm chí còn nghiêng người áp tới, bắt lấy hai chân của Phàn Ngọc Hương.

“Nhậm Thương Diêu!” Phàn Ngọc Hương tức giận dường như là rống lên, Nhậm Thương Diêu áp lại đây, nàng muốn lui về sau, nhưng sau lưng là yên ngựa, căn bản không thể lui, nàng dứt khoát ném quyền, đánh lên mặt Nhậm Thương Diêu.

Nhậm Thương Diêu nghiêng đầu tránh nắm đấm, ngựa dưới chân chạy băng băng, hơn nữa hình như bị động tác của hai người dọa đến, chạy càng nhanh hơn.

“Phàn Ngọc Hương, nàng không sợ ngã xuống?”

Nàng sợ cái quỷ! Nàng cưỡi ngựa rất giỏi, đời này chưa từng ngã ngựa, với lại, giờ phút này nàng lửa giận xông lên não, căn bản mặc kệ, gặp Nhậm Thương Diêu là vung nắm đấm, hai đấm cùng tiến lên.

“Cút cho ta!” Nàng rống giận, hai chân bị áp chế giãy dụa.

Nhậm Thương Diêu ngưỡng về phía sau tránh nắm đấm, tay áp chế hai chân cũng hơi buông lỏng, Phàn Ngọc Hương thừa dịp này muốn nhảy lên, Nhậm Thương Diêu thấy thế nhanh chóng bắt lấy nàng, kéo dây cương, trói nàng lại.

Phàn Ngọc Hương giận trừng mắt.

“Nhậm Thương Diêu, ngươi dám!” Nàng vừa rống vừa phản kháng, nhưng thiếu nội lực, nàng căn bản không đánh lại Nhậm Thương Diêu, chỉ chốc lát sau đã bị cột vào trên lưng ngựa.

Mà hai chân của nàng khóa bên hông Nhậm Thương Diêu, chỗ tư mật của hai người dường như là chạm, sau đó...... Nàng trừng mắt to, cảm giác được một vật cứng chạm vào nàng.

“Nhậm Thương Diêu!” Phàn Ngọc Hương giận mặt đỏ, nàng vặn vẹo, muốn lùi lại, nhưng yên ngựa nhỏ như vậy, nàng lại bị trói chặt, muốn đá y, hai chân lại bị bắt lấy.

“Nàng xác định nàng vẫn muốn động?” Nhậm Thương Diêu cười tà ác nhìn nàng, hạ thân bị cọ đến cứng rắn luôn luôn dán vào nơi riêng tư của nàng, hoàn toàn không để ý, thản nhiên để lộ dục vọng với nàng.

Phàn Ngọc Hương sửng sốt, phát hiện vật cứng chống lấy mình hình như có dấu hiệu biến lớn hơn, mà ánh mắt Nhậm Thương Diêu nóng rực như muốn nuốt lấy nàng, nàng lập tức nghĩ đến Nhậm Thương Diêu luôn luôn gây rối nàng, điều này làm cho thân thể nàng cứng đờ, không dám động nữa.

Lần đầu tiên Phàn Ngọc Hương gặp phải loại chuyện làm cho nàng vừa tức vừa giận vừa bối rối thế nàng, nàng nghiến răng nghiến lợi, “Nhậm Thương Diêu, ta nhất định sẽ làm thịt ngươi!”

“Ta biết.” Nhậm Thương Diêu hoàn toàn không sợ, thậm chí còn vươn tay vỗ nhẹ mặt nàng, phiền não hỏi: “Ta đây có nên thừa dịp nàng chưa làm thịt ta, nên làm thêm nhiều chuyện một chút hay không......”

Y vừa nói, tay đi xuống, lướt qua đôi môi run run của Phàn Ngọc Hương, gáy tuyết trắng, chậm rãi đi đến bộ ngực mềm mại, đầu ngón tay dường như muốn tiến vào vạt áo.

Khóe mắt Phàn Ngọc Hương đỏ lên, tuyệt đối không phải bị dọa đến muốn khóc, mà là giận đỏ lên, “Ngươi, dám!”

Nàng không biết nàng càng kiêu ngạo, càng làm cho người ta muốn làm nhục, Nhậm Thương Diêu thật muốn xé hết quần áo chướng mắt trên người nàng, hung hăng làm nhục nàng, hung hăng xé bỏ kiêu ngạo của nàng. Máu thú tộc sôi trào trong cơ thể, rục rịch.

Nhưng y biết, nếu y thật sự làm như vậy thì cả đời này y sẽ không chiếm được nàng.

Áp chế dã thú trong lòng, Nhậm Thương Diêu nhếch môi cười.

“Đương nhiên không dám.” Y thu tay, lại thở dài một câu, “Chủ tử, người thực không hài hước.”

Con mẹ ngươi...... Phàn Ngọc Hương thiếu chút tuôn ra lời thô tục lần đầu tiên trong đời, nhưng nàng nhịn xuống. Không phải chỉ có Nhậm Thương Diêu hiểu nàng, đối với tên nô Nhậm Thương Diêu này, nàng cũng hiểu biết nhất định.

Nhậm Thương Diêu thích cười, cười lưu manh làm y nhìn có vẻ rất vô hại, nhưng Phàn Ngọc Hương biết, cho dù Nhậm Thương Diêu bị nàng dạy ra khuông ra dạng, nhưng bản tính của y vẫn là thú.

Bởi vậy cho dù khuôn mặt anh tuấn trước mắt này cười đến vui vẻ, nhưng Phàn Ngọc Hương không xem nhẹ tia hào quang xâm lược của dã thú xẹt qua trong mắt Nhậm Thương Diêu, nó làm cho lòng nàng phát run.

Điều này làm cho Phàn Ngọc Hương đang vô cùng táo bạo không thể không tỉnh táo lại xem kỹ tình cảnh chính mình bây giờ, nàng hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh xấu, mà Nhậm Thương Diêu...... Ai biết người này duy trì được nhân tính bao lâu! Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bị uy hiếp.

Nàng ép chính mình áp chế lửa giận, dùng khẩu khí bình tĩnh ra lệnh, “Lăn xuống.”

Sau đó hình như phát hiện khẩu khí của mình quá mức lãnh ngạnh, nàng lại ép chính mình phóng nhuyễn giọng điệu, “Ta sẽ không trốn.”

Nhậm Thương Diêu nhíu mày. Không ngờ Phàn Ngọc Hương kiêu ngạo gần như tự đại thế nhưng cũng sẽ có lúc khuất phục phóng nhuyễn, chậc chậc, y không thể không thừa nhận khoái cảm đang dâng lên trong lòng mình.

Cảm giác này thật tốt, khó trách Phàn Ngọc Hương yêu ức hiếp người như vậy.

Nhìn Nhậm Thương Diêu kinh ngạc, lập tức hứng thú nhìn nàng, trần trụi cười nàng, nàng thiếu chút nữa bạo hỏa.

“Ngươi đi xuống!” Không chỉ cút, còn đem nghiệt căn kia của ngươi cách xa ta một chút!

Nhậm Thương Diêu làm như không biết ý của Phàn Ngọc Hương, y càng cố ý, như có như không, dùng dục vọng trướng đau cọ nàng.

Phàn Ngọc Hương trợn to mắt, không nhịn được, “Nhậm......”

“Suỵt.” Nhậm Thương Diêu vuốt cằm của nàng, cười lưu manh, “Đừng lo lắng, ta sẽ không đối làm gì nàng, chờ ta tỉnh táo lại, nó sẽ tiêu xuống, nhưng mà chủ tử, nếu người lại tiếp tục kích động, ta không dám cam đoan.”

Uy hiếp! Đây chắc chắn là uy hiếp!

Tên thối tha này miệng thì kêu nàng là chủ tử, nhưng căn bản không đem chủ tử nàng đây để vào mắt! hai chữ chủ tử kia nàng nghe vào tai, chính là trào phúng trần trụi.

Phàn Ngọc Hương cắn răng, tức giận cả người phát run.

Nhậm Thương Diêu nhẹ nhàng vuốt nàng, hạ thân nóng bỏng kề sát nàng, thậm chí nàng có thể cảm nhận được nhịp đập đáng chết của cái kia...... Mẹ nó! Nàng chắc chắn sẽ chặt y ra!

Nhậm Thương Diêu còn cố ý, “Chủ tử, người run thật lợi hại, lạnh sao?”

Phàn Ngọc Hương không hé răng, chỉ là, tiếng hít thở rất nặng, biểu hiện nàng phẫn nộ đến cỡ nào.

Nhậm Thương Diêu càng ác liệt.

“Muốn ta ủ ấm cho người sao? Chủ tử.” hai chữ cuối cùng, y nói rất nhẹ, nhưng cũng rất nặng.

Ba!

Rốt cuộc Phàn Ngọc Hương không thể chịu đựng được nữa, nàng nghe thấy tiếng sợi dây lý trí của mình đứt đoạn một cách rõ ràng.

“Nhậm Thương Diêu!” Tay bị trói trụ, chân cũng không thể động đậy, Phàn Ngọc Hương tức giận ngẩng đầu, hung hăng đập vào Nhậm Thương Diêu.

“Thao!” rốt cục Phàn Ngọc Hương cũng nói lời thô tục, hơn nữa còn trào nước mắt.

[Ờm ờ, từ thao này không khác từ “ĐM” ở nước mình là mấy ^^!]

Mẹ nó! Sao không ai nói với nàng đầu của người thú tộc cứng như vậy!

Nếu hỏi Phàn Ngọc Hương đời này nàng hối hận chuyện gì, chắc chắn nàng sẽ không nuôi dưỡng một kẻ tàn nhẫn như vậy. Nếu hỏi lại nàng lần thứ hai nàng hối hận chuyện gì, chắc chắn nàng sẽ -- mẹ nó, sao nàng lại không luyện thiết đầu công!

Bây giờ Phàn Ngọc Hương cảm thấy trán mình đau nhói, toàn bộ đầu đều choáng váng nặng nề, bây giờ đừng nói từ chối, ngay cả lớn tiếng nói chuyện nàng cũng muốn nôn.

Nhậm Thương Diêu không ngờ Phàn Ngọc Hương sẽ dùng đầu đánh lên, lúc nàng đánh lên đó, phát ra tiếng “cộc” vang dội, sau đó chính là tiếng Phàn Ngọc Hương mắng.

Sau đó nữa, cái gì Phàn Ngọc Hương cũng không muốn nói, nàng chỉ cảm thấy trán của mình đau quá, nước mắt không khống chế được tuôn rơi.

Về phần Nhậm Thương Diêu thì không có việc gì, mà trán Phàn Ngọc Hương thực rõ ràng hồng một khối.

Nhìn Phàn Ngọc Hương mệt mỏi bộ, Nhậm Thương Diêu cũng không biết có nên đồng tình nàng hay không, nhưng ít nhất nàng cũng an tĩnh lại, bởi vì giờ nàng choáng váng đến vô lực.

Nhưng vì dự phòng vạn nhất, Nhậm Thương Diêu vẫn cột nàng vào lưng ngựa. Để tránh người Trầm Hương sơn trang đuổi theo, y chuyên chọn đường nhỏ trên núi, thẳng đến khi phát hiện một dòng suối nhỏ mới dừng lại.

Cởi bỏ dây cương, y ôm Phàn Ngọc Hương xuống ngựa.

Ngay cả khí lực giãy dụa Phàn Ngọc Hương cũng không có, để Nhậm Thương Diêu ôm nàng đến dưới tàng cây.

Nàng dựa vào thân cây, ánh mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn làm cho nơi sưng đỏ trên trán vô cùng dễ thấy.

Nhậm Thương Diêu vươn tay chạm nhẹ.

“Hừ.” Phàn Ngọc Hương lập tức nhíu mày, mất hứng hất tay y ra, “Cút ngay!”

Mở mắt ra, nàng hung hăng trừng y, đuôi mắt đỏ lên, uất ức ngoài ý muốn.

Nhưng Nhậm Thương Diêu biết chỉ có mình cho rằng như vậy, y chưa bao giờ bị bề ngoài nhu nhược của Phàn Ngọc Hương lừa gạt, nhưng khó thấy được bộ dáng thống khổ của nàng như vậy, tuy rằng cảm thấy nàng tự làm tự chịu, nhưng y vẫn mềm lòng.

“Đầu có khỏe không?” Cũng không biết có nên nói nàng ngốc hay không, lấy đầu đụng y...... Trừ một thân võ công, toàn thân cao thấp người nàng đều là da mềm thịt nộn, sao chịu nổi nha!

Phàn Ngọc Hương đã sớm hối hận, lúc đánh lên nàng thực sự có cảm giác đụng phải tảng đá, đầu nàng choáng váng, mà Nhậm Thương Diêu tên thối tha này hoàn toàn không có việc gì, thậm chí còn cười.

Đúng vậy, Nhậm Thương Diêu kinh ngạc cười to, y thực sự không ngờ chủ tử của y lại ngốc như vậy!

“Đừng có giả vờ tốt bụng!” Phàn Ngọc Hương hừ lạnh, nhắm mắt lại, hoàn toàn không muốn nhìn mặt Nhậm Thương Diêu, quản y cười nàng hay là như thế nào, tùy tiện! Nàng bây giờ đau đầu căn bản không muốn để ý y.

Nhưng không ngờ Nhậm Thương Diêu cái gì cũng chưa nói, Phàn Ngọc Hương tiếng bước chân y rời đi, chốc lát sau lại trở về, sau đó một cái khăn lạnh dán lên trán nàng.

“Chườm lạnh hẳn sẽ tốt một chút.” Nhậm Thương Diêu nhẹ giọng nói.

Phàn Ngọc Hương cảm thấy mình nên quăng cái khăn trên trán đi, nàng mới không cần! Nhưng mà...... khăn lạnh quả thật làm cho cái trán vừa đau vừa nóng tốt hơn chút, điều này làm cho nàng do dự, sau đó lại cảm thấy vì sao nàng phải ngược đãi bản thân, tên thối tha này đã hạ mình, sao nàng phải cự tuyệt!

Nghĩ như vậy, Phàn Ngọc Hương liền đương nhiên tiếp nhận, mắt vẫn nhắm, khinh thường không muốn nhìn y.

Nhậm Thương Diêu cong môi, sớm quen tính nết Phàn Ngọc Hương, nàng không để ý tới y, y có thể tự quyết định.

“Nàng đói bụng không? Ta đi tìm đồ ăn, đừng chạy loạn.” Nói xong, Nhậm Thương Diêu cũng không điểm huyệt Phàn Ngọc Hương, không lấy dây thừng buộc nàng, vô cùng yên tâm mà rời đi.

Phàn Ngọc Hương nghe tiếng bước chân rời đi, không hề động, lại đếm một chút, xác định Nhậm Thương Diêu đi đủ xa, nàng nhanh chóng mở mắt ra, lúc này không trốn thì đợi lúc nào!

Nhưng mà......

“A!” Thân thể vừa động đầu liền choáng váng, Phàn Ngọc Hương đỡ trán, lại động đến miệng vết thương, đau đến kêu ra tiếng, cuối cùng lại mệt mỏi ngồi xuống.

Không được! Nàng không động được!

Đời này Phàn Ngọc Hương sợ nhất chính là đau, tuy rằng người tập võ nào có sợ đau, nhưng Phàn Ngọc Hương sợ, nếu không phải tư chất nàng rất tốt, ngay cả Úy Phạm Thiên cũng nói đời này cháu gái có thể luyện võ công thật sự là kỳ tích.

Tham lam lười biếng chỉ biết hưởng thụ, lại sợ đau, hơn nữa đừng nhìn Phàn Ngọc Hương luôn lạnh như băng, trên thực tế, tính tình của nàng vô cùng táo bạo, cũng không có tính nhẫn nại, tâm tính hoàn toàn không trầm ổn như người tập võ vốn nên có.

Nhưng mà Phàn Ngọc Hương có một ưu điểm, đối với vật mình thích, nàng bỏ rất nhiều tâm tư, võ công của nàng tuyệt thế chính là vì vậy, Trầm Hương sơn trang càng ngày càng nhiều tiền, công nàng không thể thiếu.

Nhậm Thương Diêu yên tâm rời đi như vậy không phải không có nguyên nhân, đối với chủ tử Phàn Ngọc Hương này, y đã sớm hiểu thấu.

Quả nhiên, chờ y cầm con mồi trở về, Phàn Ngọc Hương vẫn cứ ngồi tại chỗ, chỉ là, khăn vốn ở trên trán đã rơi xuống đất.

Nhậm Thương Diêu buông con mồi cùng cành khô, nhặt khăn lên, đến bên dòng suối rửa sạch, lại cầm khăn đi đến trước Phàn Ngọc Hương, phủ nó lên trán nàng.

Phàn Ngọc Hương hoàn toàn không hé răng, trong lòng nghẹn khuất trước nay chưa từng có.

Mẹ nó, chờ đầu nàng không đau không choáng, chắc chắn nàng sẽ trốn cho y xem!

Phàn Ngọc Hương nổi giận trong lòng, vừa dùng lỗ tai nghe động tĩnh của Nhậm Thương Diêu.

Đầu tiên nàng nghe được tiếng lửa cháy, lại ngửi được mùi mật ngọt, sau đó không bao lâu là mùi thịt nướng hòa cùng mùi mật, rốt cục nàng nhịn không được nuốt nước miếng, bụng cũng phát ra tiếng rột rột nho nhỏ.

Nhậm Thương Diêu nướng thịt thỏ, vừa quét mật -- mới vừa rồi khi săn thú, y thấy trên cây có tổ ong nhỏ, dùng khói hong đuổi hết ong rồi lấy đi.

Thịt nướng quét một lớp mật, đây là món Phàn Ngọc Hương thích ăn nhất.

Phàn Ngọc Hương phát ra tiếng rột rột tuy rằng nhỏ, nhưng Nhậm Thương Diêu vẫn nghe thấy, y không nhịn được cười nhẹ.

“Cười cái gì!” Phàn Ngọc Hương thẹn quá hóa giận trợn mắt trừng y, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên thịt nướng quét một lớp mật.

Nhậm Thương Diêu cong môi, thấy thịt nướng vừa rồi, liền kéo chân thỏ xuống, đi đến trước Phàn Ngọc Hương, ngồi xổm xuống, tự tay xé một miếng thịt thỏ, đưa tới bên miệng nàng, “Ăn không?”

Sao không ăn! Phàn Ngọc Hương mới không ngược đãi chính mình!

Nàng há miệng cắn thịt thỏ, oán hận nhấm nuốt, ánh mắt vẫn trừng Nhậm Thương Diêu, giống như trong miệng đang nhai là thịt y...... Phi! Nàng mới khinh thường ăn thịt sói!

NhậmThương Diêu lại kéo xuống một miếng thịt, Phàn Ngọc Hương đang muốn mở miệng ra, đã thấy Nhậm Thương Diêu bỏ thịt vào miệng của mình.

Nàng lập tức trừng to mắt.

Y dám cướp thịt của nàng!

Dĩ vãng Nhậm Thương Diêu nướng thịt cho nàng ăn, đều đút nàng ăn no rồi chính mình mới ăn phần còn lại, mà bây giờ nàng còn chưa có ăn no, tên thối tha này dám cướp thịt của nàng!

Phàn Ngọc Hương không biết, đó là Nhậm Thương Diêu chiều nàng, nhưng bây giờ y không tính chiều nàng nữa.

Dưới ánh mắt Phàn Ngọc Hương nhìn chằm chằm, Nhậm Thương Diêu chậm rãi nuốt thịt vào miệng, lại kéo xuống một miếng thịt thỏ, đưa tới bên miệng Phàn Ngọc Hương, lại hỏi lần nữa, “Ăn không?”

Phàn Ngọc Hương hung hăng trừng y.

Nhậm Thương Diêu để nàng trừng, khuôn mặt anh tuấn lười biếng cười.

“Không ăn sao?” Y tiếc nuối muốn rút tay về.

Phàn Ngọc Hương nhanh chóng cắn thịt trên tay Nhậm Thương Diêu. Nàng biết nếu nàng không ăn, Nhậm Thương Diêu sẽ không cho nàng ăn nữa, ánh mắt y rõ ràng nói -- y chỉ ột cơ hội.

Phàn Ngọc Hương dùng răng nanh nghiến thịt trong miệng, nàng không còn cảm thấy mỹ vị của thịt, nuốt vào đều là lửa giận.

Nếu không phải nàng đói bụng, nếu không phải bây giờ nàng đau đầu lợi hại, nàng chắc chắn......

Phàn Ngọc Hương trừng mắt nhìn Nhậm Thương Diêu.

Bạch nhãn lang, chờ!

Một ngày kia, nàng chắc chắn sẽ làm thịt y!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương