Trung Khuyển Cắn Ngược
-
Chương 2
Phàn Ngọc Hương ở Phàn gia đứng hàng thứ thứ tư, trên có ba tỷ tỷ, dưới có một đệ đệ, mà đứng hàng thứ đối với Phàn Ngọc Hương mà nói là vô cùng có lợi.
Nàng không cần giống đại tỷ gánh vác trách nhiệm trưởng tỷ, cũng không cần giống Nhị tỷ tiến triều đình, lại càng không giống Tam tỷ phải học y, may mắn nhất là dưới nàng còn có một nam đinh trân quý duy nhất Phàn gia, tất cả mọi sự quan tâm của người trong nhà đương nhiên đều đặt lên người Phàn gia đệ đệ.
Bởi vậy, Phàn Ngọc Hương đứng hàng thứ thứ tư ở Phàn gia tuy rằng không thể nói không được coi trọng, nhưng quả thật cũng thường bị bỏ qua -- Phàn Ngọc Hương không bất mãn về điều này, thậm chí còn vô cùng thích thú.
Bởi vì Phàn gia đối với Phàn Ngọc Hương không có yêu cầu gì quá lớn, cho nên Phàn Ngọc Hương ở Phàn gia vô cùng tự do, chính là muốn làm sao thì làm. Nàng thích tập võ, cũng có thiên phú, thiên tư xuất chúng, ngay cả Phàn Ngọc Lâm được xưng là truyền kỳ Phàn gia so ra cũng kém.
Mọi người ở Phàn gia biết Phàn Ngọc Hương hoàn toàn triệt để là võ si, nhưng nàng tuyệt đối không phải là cái loại võ si không biết mùi nhân gian khói lửa -- cho dù bộ dạng nàng lừa nhân gạt thế, không phải dạng tiên nữ nhân gian khói lửa, nhưng nàng có rất nhiều khuyết điểm, một trong số đó chính là vô cùng tham hảo hưởng thụ.
Ăn muốn ăn tốt, dùng muốn dùng tốt, ở muốn ở tốt...... Tóm lại, Phàn Ngọc Hương ăn mặc ngủ nghỉ cái gì cũng phải tốt, mà cái gì đều tốt thì điều kiện tiên quyết là phải có tiền.
Phàn gia có tiền, nhưng tổ huấn của Phàn gia quy định con cháu Phàn gia không thể tùy ý lãng phí, cuộc sống không thể xa xỉ kiêu căng, hơn nữa có Phàn lão thái quân quản lý, tiền tiêu vặt của Phàn Ngọc Hương thật đúng là thiếu đáng thương, đừng nói là hưởng thụ, ngay cả đồ ăn vặt cũng không thể mua nhiều.
Đại khái là oán niệm tích lũy dài ngày, làm cho Phàn Ngọc Hương vô cùng yêu tiền, nguyên nhân lớn nhất để năm mười lăm tuổi nàng đả bại Úy Phạm Thiên chính là vì Úy Phạm Thiên đã nhận lời nếu nàng thắng liền tặng Hạo Nhiên sơn trang cho nàng, này cho nàng động lực vô cùng lớn.
Hạo Nhiên sơn trang không chỉ vang danh ở võ lâm, thanh danh ở thương trường cũng không nhỏ. Sản nghiệp Hạo Nhiên sơn trang kinh doanh dường như trải rộng cả Tuyết Tầm Quốc, ngân hàng tư nhân, quần áo, đồ cổ, tửu lâu...... Cũng từng đọc lướt qua, bởi vậy ở trong lòng Phàn Ngọc Hương, Hạo Nhiên sơn trang chính là một núi tiền cho nàng tiêu xài nha!
Khi trở thành chủ nhân núi tiền, ham muốn chiếm hữu cường Phàn Ngọc Hương lập tức khắc tên mình lên núi tiền, thay tên thành Trầm Hương Sơn trang.
Trầm Hương sơn trang cách xa Tuyết U thành của Phàn gia trăm dặm, ỷ vào Phàn lão thái quân quản không đến, Phàn Ngọc Hương triệt để phóng túng bản tính yêu tiêu xài của chính mình, cuộc sống dễ chịu hơn cả khi ở Phàn gia.
Nhưng mà Phàn Ngọc Hương không phải chỉ biết tiêu xài phá sản, bằng không Úy Phạm Thiên cũng sẽ không giao Hạo Nhiên sơn trang cho nàng, nàng vô cùng hiểu được đạo lý miệng ăn núi lở, nàng yêu tiêu xài, nhưng cũng yêu kiếm tiền.
Đối với đạo kinh thương, Phàn Ngọc Hương luôn có biện pháp của mình, hơn nữa Úy Phạm Thiên lưu cho nàng sáu vị quản sự ai ai cũng là nhân tài, chuyện gì nàng không hiểu sẽ không vờ hiểu, luôn tiếp thu ý kiến của quản sự.
Nguyên tắc nàng làm việc cũng rất đơn giản, có công liền thưởng, có tội liền phạt, tuy rằng yêu tiền, nhưng với thủ hạ của mình, nàng sẽ không keo kiệt.
Trầm Hương sơn trang dưới sự tiếp quản của Phàn Ngọc Hương, chẳng những không xuống dốc, thậm chí địa vị ở võ lâm còn cường thịnh hơn cả khi Úy Phạm Thiên tại vị, người ở Trầm Hương sơn trang đều nhất trí cho rằng này toàn bộ điều này là do trang chủ đại nhân uy vũ cường đại của họ ban tặng.
Ngay từ đầu cũng không phải không có người đến gây phiền toái, mặc dù có âm dương song ma làm bài học, nhưng con người có đôi khi luôn ôm tâm lý may mắn, ai bảo Phàn Ngọc Hương còn nhỏ tuổi, bộ dạng lại dịu dàng yếu ớt đâu?
Đối mặt với lời đồn hoài nghi, Phàn Ngọc Hương hoàn toàn không để vào mắt, đối với nàng người không động ta, ta không động người, nhưng người phạm đến nơi quan trọng của nàng, như vậy cũng đừng trách nàng không khách khí.
Phương pháp Phàn Ngọc Hương không khách khí cũng thực rõ ràng, dám động đến Trầm Hương sơn trang của nàng, vậy đừng trách nàng nhổ hết toàn bộ thế lực của người phạm, hơn nữa sẽ nhổ vô cùng sạch sẽ, ngay cả gia sản của đối phương, nàng cũng lấy hết, một chút bạc cũng không lưu, nạp vào kim khố của Trầm Hương sơn trang.
Nàng sâu sắc cảm nhận được cách này kiếm tiền tốt hơn mọi cách khác, khó trách nhiều người như thích làm đạo phỉ như vậy, rốt cục nàng đã hiểu.
Thủ đoạn đánh trả khủng bố của Phàn Ngọc Hương rốt cục dọa đến mấy tên tiểu nhân tính toán quấy nhiễu. Này, này thật sự rất tàn nhẫn nha! Thu địa bàn của người ta thì thôi, ít nhất cũng lưu lại chút tiền cho người ta qua ngày đi? Nhưng Phàn Ngọc Hương sẽ không! Nàng lấy hết mọi thứ đáng giá của kẻ địch không để lại một mảnh, ngay cả quần lót cũng không thoát khỏi số phận, lấy làm khăn lau cũng được, tóm lại, nàng chính là một chút cặn cũng không lưu.
Việc đến tai mấy tên nhân sĩ hay tám gà tám vịt, làm cho Phàn Ngọc Hương trừ bỏ cái danh yêu nữ, còn thên cái danh nữ cướp.
Sau đó thì sao? Lại có thêm ác ma nữ, yêu quái, ác quỷ...... Tóm lại, ác danh của Phàn Ngọc Hương vô số kể.
Trầm Hương sơn trang dưới tác phong ác bá không hề giới hạn của trang chủ, trở thành thế lực ác lớn nhất Bắc võ lâm.
Mà trên giang hồ không người không biết thế lực ác chỉ dưỡng trung khuyển bên người, chủ tử nói đông, trung khuyển tuyệt đối sẽ không đi tây, một người một khuyển dường như là như hình với bóng, khó trách có người sẽ nói sau lưng ác chủ nhân luôn có tên tôi tớ độc ác trung tâm.
Mà Phàn Ngọc Hương đối với trung khuyển của mình cũng vô cùng tốt -- ít nhất, nàng tự nhận là chưa từng bạc đãi.
Nàng cho phép Nhậm Thương Diêu có vinh hạnh ngồi cùng bàn ăn với nàng, nàng ăn cái gì, Nhậm Thương Diêu sẽ ăn cái đó. Nàng để sư phó chuyên phụ trách ăn mặc của Trầm Hương sơn trang mỗi ba tháng liền giúp Nhậm Thương Diêu may quần áo, xuân hạ thu đông, quần áo bốn mùa cho tới bây giờ chưa từng thiếu. Nhậm Thương Diêu thích ăn đồ ngọt, sau ba bữa nàng đều cung cấp điểm tâm ngon miệng cho y, thậm chí nàng còn cho y ở Hương các, phân cho y phòng lớn thứ hai!
Nhìn xem, nàng đối với y không tốt sao? Trên đời này tuyệt đối không tìm thấy chủ tử nào tốt giống nàng.
Nhưng Nhậm Thương Diêu thế nhưng không biết cảm ơn, còn dám đòi lương với nàng? Nhậm Thương Diêu muốn gì có đó, muốn lương bổng làm gì? Hơn nữa, y là nô của nàng! Nếu không, tự do của y từ đâu mà có? Cho dù không có khế bán mình, y cũng phải bán cho nàng, cả đời báo ân.
Tóm lại, Nhậm Thương Diêu đòi tiền nàng, chính là động vào giới hạn của nàng, một tên nô mà cũng dám đòi tiền chủ tử, muốn chết!
Phàn Ngọc Hương trực tiếp giáo huấn, bởi vậy ba ngày này, Nhậm Thương Diêu đều mang đầu heo đi gặp người.
Võ công Nhậm Thương Diêu rất cao, nhưng võ công của y là Phàn Ngọc Hương dạy, lúc Phàn Ngọc Hương lật bàn đánh người, đương nhiên y tránh, tuy rằng y tránh mau, nhưng động tác Phàn Ngọc Hương mau hơn.
Bởi vậy, mặt trái của y vô cùng rõ ràng sưng lên một khối, khóe mắt phải cũng xanh tím một khối, vừa khéo hòa vào vết bớt trước mắt, về phần vết thương dưới lớp quần áo thì không đếm được.
Phàn Ngọc Hương trong trạng thái phẫn nộ sẽ xuống tay vô cùng ác, nhưng thể lực cùng giới hạn chịu đau của Nhậm Thương Diêu vô cùng tốt, cho nên cho dù bị đánh thành đầu heo, y vẫn là có thể đi đường.
Phàn Ngọc Hương cũng sẽ không cho y cơ hội nằm trên giường giả chết, bởi vậy trong phòng nghị sự, Phàn Ngọc Hương ngồi ở bị trí thượng tọa, một người đầy vết thương Nhậm Thương Diêu đứng ở phía sau.
Sáu vị quản sự yên lặng nhìn đầu heo của Nhậm Thương Diêu, trong đó thân là nữ tử Thường quản sự còn chậc chậc thở dài trong lòng. Người này nhìn đẹp mắt không giống người khác, dù tiểu tử Nhậm Thương Diêu này toàn vết bầm tím, dáng vẻ vẫn hào sảng suất kính.
Nhưng mà Nhậm Thương Diêu đã làm chuyện gì, sao lại chọc trang chủ phát hỏa lớn như vậy? Phải biết rằng địa vị của Nhậm Thương Diêu cũng không giống người khác, tuy rằng là nô của trang chủ, nhưng trên cơ bản chẳng khác nào vị chủ tử thứ hai của Trầm Hương sơn trang, mà trang chủ luôn phóng túng Nhậm Thương Diêu, người trong trang còn từng nghi ngờ hai người này có gian tình gì đâu!
Khi ở phòng ngủ của hai người, trang chủ đối mặt với Nhậm Thương Diêu cũng không giống thái độ của nữ nhi, luôn lạnh lùng nhàn nhạt, vênh mặt hất hàm sai khiến, tuy rằng hai người luôn như hình với bóng, nhưng khi các huynh đệ thị vệ trong trang từng kéo Nhậm Thương Diêu tới hoa lâu chơi đùa, muốn biết trang chủ sẽ có phản ứng gì, mà Phàn Ngọc Hương phản ứng gì cũng không có, như gió nhẹ mây bay, rốt cục mọi người phải xác nhận hai người này thực sự chỉ đơn thuần là chủ tớ -- đây là vì bọn họ không biết kết cục sau khi Nhậm Thương Diêu trở về từ hoa lâu.
Kỳ thực sở dĩ Nhậm Thương Diêu đi hoa lâu, cũng là vì muốn nhìn xem Phàn Ngọc Hương sẽ có phản ứng gì, bởi vậy trước khi đi hoa lâu, y còn xin phép riêng Phàn Ngọc Hương.
Nhưng mà thái độ của nàng lại rất bình thản, làm cho Nhậm Thương Diêu thực thất vọng, kéo theo đó, tâm tình cũng buồn theo, đến hoa lâu, đối mặt với hoa nương luôn luôn thiếp tới, một chút hứng thú Nhậm Thương Diêu cũng không có.
Y chỉ chuyên tâm uống rượu buồn.
Chờ tất cả mọi người ôm cô nương đi khoái hoạt, Nhậm Thương Diêu mang theo một thân mùi rượu, yên lặng về Trầm Hương sơn trang, khi chuẩn bị trở về phòng mình, nơi đình hóng mát trong vườn lại bay tới thanh âm sâu kín.
“Hừ! Biết trở về sao?”
Nhậm Thương Diêu sửng sốt, y nhìn về phía đình hóng mát.
Phàn Ngọc Hương mặc nội sam màu trắng đơn bạc ngồi trên cột ngang, trong lòng vẫn ôm con hồ ly mập chướng mắt kia.
“Chủ tử?”
Phàn Ngọc Hương trừng y, “Ai chuẩn ngươi về trễ như vậy?”
Sau đó, nàng nhảy xuống cột ngang, đi tới Nhậm Thương Diêu, ngửi thấy mùi tục phấn son tục diễm trên người y, không khỏi nhíu mày, “Người ngươi thối chết!”
“Ách......” Nhậm Thương Diêu ngửi người mình. Có sao? Rõ ràng là thơm nha!
Nghe được y nói nhỏ, Phàn Ngọc Hương khó chịu trừng mắt.
“Ta nói thối chính là thối!” Sau đó nàng lại hỏi y, “Khai bao? Như thế nào? Hoa nương nơi đó đẹp sao?”
Lời này, bất giác mang theo vị chua.
Nhậm Thương Diêu ngẩn người, không ngờ Phàn Ngọc Hương sẽ hỏi y điều này, y thiếu chút nói ra ba chữ “không bằng ngươi”, nhưng y không dám.
Mà y do dự lại làm cho Phàn Ngọc Hương hiểu lầm, cho rằng y thực sự bị hoa nương trong thanh lâu mê hoặc, điều này làm cho nàng nheo mắt, ngón tay bất giác nhéo lông bạch hồ ly.
Bạch hồ ly run lên, chạy nhanh nhảy xa ra khỏi ôm ấp của chủ nhân.
“Lại đây, chúng ta đối luyện một chút.” thanh âm Phàn Ngọc Hương lạnh lùng nói.
A? Nhậm Thương Diêu còn chưa phản ứng lại, Phàn Ngọc Hương đã tung nắm đấm qua.
Tối đó đối luyện, Nhậm Thương Diêu bị đánh thật sự thảm, nhưng miệng vết thương đều ở phía dưới quần áo, cho nên trong trang không có người biết.
Mà Phàn Ngọc Hương đánh người ta xong, bỏ xuống một câu “Về sau không cho ngươi đi thanh lâu”, sau đó trở về phòng.
Nhậm Thương Diêu thực nghe lời, từ đó không bước vào thanh lâu nữa, nhưng lại không nhịn được suy tư về phản ứng của Phàn Ngọc Hương tối đó, không khỏi ước ao, y có thể cho rằng đây là biểu hiện Phàn Ngọc Hương để ý y sao?
Nhưng thái độ của Phàn Ngọc Hương đối với y vẫn giống nhau không thay đổi, điều này làm cho y không rõ ràng, mà y không rõ nên càng ngày càng mơ hồ.
“Các ngươi tính ngẩn người tới khi nào?” rốt cục Phàn Ngọc Hương cũng lên tiếng, một thân hồng y sấn lên làn da trắng của nàng, tay vân vê cái chén phỉ thúy, vành tai mang khuyên tai ngân diệp, con ngươi lạnh lùng liếc sáu quản sự một cái.
“Ta trả lương cho các ngươi, là để các ngươi ngẩn người ở đây sao?” khi nói đến lương, giọng điệu Phàn Ngọc Hương không khỏi tăng thêm, có hương vị nghiến răng nghiến lợi, tay cầm chén phỉ thúy cũng nắm chặt hơn, nếu không phải chén phỉ thúy này thực quý, Phàn Ngọc Hương tuyệt đối sẽ hung hăng ném về phía người đang đứng phía sau.
Sáu vị quản sự sao lại nghe không ra trong giọng nói của trang chủ nhà mình có mang theo tức giận, không nhịn được lại nhìn Nhậm Thương Diêu, trong mắt đều lộ ra dấu hỏi --
Tiểu tử, ngươi đã làm gì? Sao lại chọc giận trang chủ thành như vậy?
Nhậm Thương Diêu mang đầu heo miễn cưỡng ngoái đầu nhìn lại - tính tình trang chủ các ngươi hư cũng không phải chuyện một ngày hai ngày.
Là thế không sai. Sáu gã quản sự có lưu luyến. Tính tình Phàn Ngọc Hương thật là không tốt, nhưng hư thành như vậy rất ít gặp nha......
Cộp!
Phàn Ngọc Hương vô cùng dùng sức mà phóng chén trà xuống bàn, trái tim sáu quản sự nhất thời cũng nảy mạnh một chút.
“Bây giờ là ta hỏi các ngươi nói, các ngươi nhìn y làm cái gì? Là y trả lương cho các ngươi sao?” Bây giờ là sao? lâu lắm nàng không phát uy, cho nên không có ai xem trọng lời nàng sao?
“Chủ tử, người nói quá lời, ta không được trả lương thì làm gì có lương mà trả cho người ta.” Nhậm Thương Diêu vô cùng không sợ chết nói tiếp.
“Nhậm Thương Diêu!” rốt cục Phàn Ngọc Hương cũng không nhịn được, quản đây có là phỉ thúy quý hay không quý, nàng trực tiếp nắm lấy ném qua.
Nhậm Thương Diêu tiếp được cái cốc, đặt ở trong tay tung tung lên, rất cảm thán nói “Chậc chậc, chén phỉ thúy này, chỉ sợ ta dùng lương bổng mười hai năm cũng không mua nổi, chủ tử, người thật đúng là bỏ được mà lấy để ném.”
Lương bổng, lương bổng...... Thật sự là đủ!
“Nhậm Thương Diêu, ngươi bất mãn cái gì? Nói cho ngươi biết, ngươi ăn dùng mặc, mỗi một thứ ngươi dùng lương bổng mười hai năm cũng không mua nổi.” Xem nàng này chủ tử đối y tốt bao nhiêu, “Ngươi xem, trên đời này có tên nô nào sống tốt hơn ngươi không!”
Không biết cảm ơn thì thôi, thế mà còn dám mở miệng ngậm miệng là đòi lương bổng với nàng!
Kỳ thực lương bổng, Phàn Ngọc Hương cũng không phải không đưa được, nhưng một thần giữ của ghét nhất chính là bị đòi tiền!
Nhậm Thương Diêu nhếch khóe miệng lên một chút trào phúng, mắt vàng cũng nhiễm lên một chút bất tuân, “Tốt thì sao, còn không phải nô.”
Ở trong mắt nàng, y chính là một con khuyển được chăn nuôi, nàng đút cho y áo gấm ngọc thực, y phải cảm động đến rơi nước mắt sao.
Nếu y luôn luôn là nam hài thú tộc chưa khai hóa kia, có lẽ y sẽ phục tùng, cam tâm làm khuyển trung thành ở trong lồng.
Mà khi y học được hết thảy của nhân loại, y dần dần tham lam, ấm no đã không thể thỏa mãn y, y muốn cũng không còn là dục vọng nho nhỏ chỉ cần lấp đầy bụng nữa, mà là càng ngọt ngào, làm cho y càng ngày càng khát vọng......
Nhìn Phàn Ngọc Hương phẫn nộ, đáy mắt Nhậm Thương Diêu xẹt qua một chút ám ảnh.
Phàn Ngọc Hương nheo mắt lại, lập tức sáng tỏ ý của y, “Nhậm Thương Diêu, có lẽ lương bổng chính là cớ, sự thật là ngươi muốn đòi tự do với ta sao?”
Phàn Ngọc Hương hoàn toàn cảm thấy buồn cười, sau buồn cười lại là lửa giận lớn hơn nữa, nàng dùng sức đập bàn, bàn được làm bằng gỗ cứng lập tức bị đập thành mảnh nhỏ.
“Nhậm Thương Diêu, ngươi không tự do chỗ nào? A? Ngươi muốn đi đâu, ta có từng ngăn cản ngươi sao? Ta có nhốt ngươi sao? Người ta nuôi chó còn mang xích, ngươi có sao?” Nói xong lời cuối, Phàn Ngọc Hương cảm thấy nàng chủ tử này thật sự là khoan hồng độ lượng, vậy mà lại dưỡng ra một bạch nhãn lang!
Nói đến dây xích, Nhậm Thương Diêu mới nhớ tới, đùa cợt liếc Phàn Ngọc Hương, “Đó là vì ta làm hư vài cái dây xích da ngươi mang, cuối cùng ngươi không còn tiền, đành phải từ bỏ việc mang dây xích cho ta không phải sao?”
Phàn Ngọc Hương ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy, làm sao có thể không mang dây xích cho vật sở hữu của mình.
Nhưng Phàn Ngọc Hương lúc nhỏ thực sự rất nghèo, đặc chế vài cái dây xích da cho Nhậm Thương Diêu, mà Nhậm Thương Diêu đều hủy hoại hết, mặc kệ Phàn Ngọc Hương làm thế nào cũng không thay đổi, thẳng đến khi Nhậm Thương Diêu phá hư dây xích thứ tư, Phàn Ngọc Hương không có cách nào, nàng cũng không muốn tiêu tiền làm cái dây thứ năm cho Nhậm Thương Diêu xé chơi nữa, cuối cùng mới không cam lòng buông tha mang dây xích cho Nhậm Thương Diêu.
Bị Nhậm Thương Diêu nói như vậy, Phàn Ngọc Hương cũng nhớ lại ký ức xa xôi, sau đó lập tức hối hận. Sao bây giờ nàng có tiền, lại không nhớ tới việc làm dây xích vàng cho Nhậm Thương Diêu mang, em y còn phá thế nào!
Nhưng nếu Nhậm Thương Diêu cho rằng Phàn Ngọc Hương sẽ vì vậy mà xấu hổ, vậy thì sai lầm rồi, Phàn Ngọc Hương hất cằm, hừ lạnh nói: “Ít nhất bây giờ ngươi cũng không mang.”
Nàng quyết định lập tức để người ta làm một cái dây xích hoàng kim để Nhậm Thương Diêu có mạnh tới cỡ nào cũng không phá hư được.
Nhậm Thương Diêu ở bên người Phàn Ngọc Hương mười hai năm, làm sao không biết suy nghĩ của nàng? Y nheo mắt vàng lại, “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Phàn Ngọc Hương nhếch môi, tâm tình phẫn nộ nháy mắt mang theo phần sung sướng, “Ngươi có lựa chọn khác sao?”
Nói tóm lại, ngươi đánh lại ta sao?
Một chủ một phó nhìn chằm chằm nhau, không khí hết sức căng thẳng.
“Ách...... Quấy rầy một chút.” đứng đầu Lục đại quản sự - Đổng quản sự bị năm người đẩy ra, nơm nớp lo sợ đánh gãy không khí đáng sợ, “Kỳ thực A Diêu muốn tự do cũng là chuyện có thể hiểu......”
Hắn không nhịn được nói chuyện cho Nhậm Thương Diêu, nhưng mà vừa thấy ánh mắt giết người lạnh lùng của Phàn Ngọc Hương, trong lòng Đổng quản sự run lẩy bẩy, lập tức thức thời nói.
“Tuy là chuyện có thể hiểu, nhưng trang chủ đối tốt với y như vậy, cho y ăn mặc ở đều tốt, y lại không biết cảm ơn, thật sự là rất đáng giận......” những lời muốn nói lúc nhìn thấy trang chủ đại nhân dần dần nheo mắt lại, thực thức thời nuốt vào.
Phàn Ngọc Hương luôn bao che khuyết điểm vật mình sở hữu, Nhậm Thương Diêu nàng có thể đánh có thể mắng, nhưng nàng không cho phép người khác nói Nhậm Thương Diêu một chút không phải, cho dù tên trứng thối kia là một bạch nhãn lang cũng vậy.
Đổng quản sự cảm thấy làm thuộc hạ thật khó, giúp Nhậm Thương Diêu cũng không đúng, giúp trang chủ nói chuyện cũng không đúng, hắn lau lau mồ hôi, buông tha ý tưởng ban đầu.
“Ách...... Trang chủ, người xem như cái gì ta cũng chưa nói đi.” Sau đó yên lặng lui ra.
Nhưng mà hắn tưởng lui, Phàn Ngọc Hương cũng sẽ không buông tha hắn, còn lôi luôn cả năm quản sự khác vào.
“Sáu người các ngươi đều đứng bên Nhậm Thương Diêu đúng không? Tập thể tạo phản đúng không?”
Gặp sắc mặt trang chủ đại nhân không tốt, sáu vị quản sự hối hận. Vợ chồng son người ta cãi nhau, bọn họ xem náo nhiệt gì nha!
Sáu quản sự dò xét liếc nhau một cái, Võ quản sự phụ trách võ lâm sự vụ thực đáng thương bị người đẩy ra.
Bọn này thật không có nghĩa khí mà! Bộ dạng lưng hùm vai gấu, hàm vuông má vức, một người rắn rỏi Võ quản sự oán hận mắng trong lòng, sắc mặt lại không chút thay đổi, trên tay cầm thiệp mời màu vàng, dùng hai tay cung kính đưa ra.
“Trang chủ, đây là thiệp võ lâm mà võ lâm minh phái người đưa tới, mời trang chủ dự đại hội võ lâm lần này.”
Ý đồ của võ quản sự là dùng việc chung dời đi lửa giận của trang chủ đại nhân.
Võ lâm minh là nơi chính nghĩa nhất võ lâm, tổ chức đại hội võ lâm bốn năm một lần, chọn ra minh chủ võ lâm.
Phương pháp chọn cũng rất đơn giản, các môn phái nổi danh phái người tham dự luận võ, đến cuối cùng ai thắng thì lên làm minh chủ.
Nhưng mà bốn thế lực lớn đứng đầu võ lâm cho tới bây giờ đều chưa từng tham gia tuyển cử minh chủ, võ lâm minh cũng biết tính tình chủ tử bốn thế lực lớn này đều khó dò, thiệp võ lâm đưa tới, bình thường bốn thế lực lớn đều sẽ phái thủ hạ tham gia, coi như cho võ lâm minh chút mặt mũi.
Phàn Ngọc Hương không có gì hứng thú đối với chuyện võ lâm giang hồ, minh chủ võ lâm ai làm, đối với nàng không có ảnh hưởng gì, cho nên từ trước kia, chuyện võ lâm minh, bình thường nàng đều giao cho Võ quản sự phụ trách, nàng chưa bao giờ quản, cũng không tham dự.
Nhưng mà lần này...... Phàn Ngọc Hương tiếp nhận bái thiếp xong, xoay người nhìn về phía Nhậm Thương Diêu.
“Ngươi muốn tự do đúng không?”
Nhậm Thương Diêu đại khái biết Phàn Ngọc Hương muốn làm cái gì, y không đáp lời, mắt vàng nhìn thẳng nàng, ý thực rõ -- ngươi hỏi không phải là vô nghĩa sao?
Phàn Ngọc Hương thiếu chút quăng thiệp võ lâm đang cầm trong tay qua, nàng âm thầm hít sâu, cắn răng nói: “Tốt lắm, chỉ cần ngươi có thể ngồi lên vị trí minh chủ này, ta liền cho ngươi tự do!”
Nhậm Thương Diêu biết mà. Y miễn cưỡng nhíu mày, mặt mày mang theo khiêu khích.
“Đây là ngươi nói.” Không nên đổi ý.
Đối với Nhậm Thương Diêu mà nói, ngồi trên vị trí minh chủ này còn không đơn giản, người thú tộc chiến đấu vốn là thiên phú dị bẩm, hơn nữa Phàn Ngọc Hương tự mình dạy, giá trị vũ lực của y là rất cao.
Nhưng mà...... đồng tử Nhậm Thương Diêu co rụt, y không cho rằng Phàn Ngọc Hương ra điều kiện đơn giản như vậy.
Quả nhiên, Phàn Ngọc Hương lại nói “Nha, lần này luận võ, ta cũng sẽ tham gia.”
Cho nên, muốn tự do đúng không? Đánh thắng bà đây sẽ cho ngươi tự do!
Phàn Ngọc Hương nói được là làm được, hơn nữa nàng làm việc không thích dây dưa kéo dài, lập tức để Thường quản sự xuất môn làm việc.
Võ lâm sẽ cử hành một tháng sau, từ Trầm Hương sơn trang đến chỗ thành Chính Nghĩa võ lâm minh ước chừng hai mươi ngày lộ trình -- đây là khi một đường không ngừng mà đi.
Nhưng mà Phàn Ngọc Hương tham hưởng thụ đương nhiên không tính ngồi xe đi dọc đường, nàng tính thuận tiện du sơn ngoạn thủy, chậm rãi chơi đến thành Chính Nghĩa. Theo tốc độ này, ít nhất ba mươi ngày mới có thể đến thành Chính Nghĩa, mà Phàn Ngọc Hương có tính nôn nóng, bởi vậy nàng chỉ cho Thường quản sự một ngày chuẩn bị hành lý.
Thường quản sự sớm quen cá tính nói gió là mưa của trang chủ nhà mình, lập tức phân phó người chuẩn bị tốt xe ngựa, trong xe ngựa toàn phô lông thỏ dệt thành thảm mềm mại, hộp gỗ mạ vàng màu đen đều là đồ ăn vặt Phàn Ngọc Hương thích, người đi theo cũng an bày xong. Hầu hạ Phàn Ngọc Hương là tứ đại thị nữ nhất định phải có, Võ quản sự chuyên môn phụ trách việc võ lâm, lần này là hắn dẫn đường, còn có mười tên hộ vệ đi theo.
Đương nhiên, thân là trung khuyển Nhậm Thương Diêu cũng phải đi theo.
Phàn Ngọc Hương nói, trước khi y được tự do, y vẫn là nô của nàng.
Tiếng xe lộc cộc, xe ngựa tinh mỹ dùng gỗ tử đàn làm nên đi trên quan đạo, bốn góc đỉnh xe đều là dây kết màu tím, dây kết có mang chuông ngọc, dọc theo đường đi lung lay phát ra tiếng chuông thanh thúy.
Kéo xe ngựa là hai con tuấn mã một đen một trắng, màu lông đều mượt mà sáng bóng, thân hình cao lớn tuấn mỹ, ánh mắt hai con ngựa sáng ngời, vừa thấy đã biết là ngựa tốt khó gặp.
Võ quản sự đánh ngựa đi đằng trước, mười tên hộ vệ cưỡi ngựa, canh giữ chung quanh xe.
Về phần Nhậm Thương Diêu, y đi theo bên phải xe ngựa, ngựa còn thì dùng để chở đồ, y không có ngựa để cưỡi, chỉ có thể dùng hai chân đi theo.
Ngồi ở trong xe ngựa, Phàn Ngọc Hương gối nệm mềm, thích ý vuốt bạch hồ ly tròn vo ghé trên đùi, há miệng ăn nho Tử Tô đã bóc vỏ, Phục Linh giúp tiểu thư nhà mình đấm chân, Hạ Thảo ngồi chồm hỗm ở bàn thấp phía trước pha trà, Đào Chi ngồi một bên an tĩnh thêu khăn tay, bốn nữ tỳ đều rất ăn ý làm chuyện mình nên làm, không nên lên tiếng thì không nói.
Hai cánh cửa sổ xe hoa mở rộng, Nhậm Thương Diêu bước đi ở ngoài của sổ xe.
Phàn Ngọc Hương không ba thì năm ngắm ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ chăm chú nhìn đầy lãnh ý.
Đối mặt với bạch nhãn lang không biết cảm ơn, muốn giáo huấn y, đã sướng không biết đường sướng, đó không phải do nàng sai.
Xuất phát đã hai ngày, nàng khiến cho Nhậm Thương Diêu đi bộ hai ngày, dù sao thể lực Nhậm Thương Diêu tốt, người thú tộc trong truyền thuyết ngày có thể đi ngàn dặm, hai ngày đường tính cái gì? Ba mươi ngày lộ trình này, nàng tính để cho Nhậm Thương Diêu đi bộ.
Làm cho y nếm thử đau khổ, mới biết trước kia mình khoái hoạt bao nhiêu.
Mọi người đi theo biết Nhậm Thương Diêu chọc trang chủ đại nhân vĩ đại của bọn họ tức giận, sợ bị giận chó đánh mèo, không ai dám tiếp cận, cũng không ai dám vụng trộm hỗ trợ, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt đồng tình.
Nói đùa, trang chủ đại nhân nhìn chăm chú, Phàn Ngọc Hương hoàn toàn không cho Nhậm Thương Diêu rời đi tầm mắt của nàng, muốn tận mắt nhìn y chịu khổ.
Nhậm Thương Diêu thấy không sao cả, thủ đoạn Phàn Ngọc Hương giáo huấn ở trong mắt y không đáng kể chút nào, trước kia khi y bị bọn buôn người bắt lấy, dường như là mỗi ngày đều bị lấy roi côn đánh, y phản kháng ác, bọn buôn người đánh ác hơn, dù sao mệnh người thú tộc đều dai, chỉ cần không chết, sẽ không thành tàn phế được.
So với cách để y đi bộ theo xe ngựa như Phàn Ngọc Hương này, không cho người đưa thức ăn cho y, cũng không cho người đưa quần áo giữ ấm giữ ấm, thật là trẻ con nha!
Ăn, y không biết tự đi tìm sao? Trước lúc bị bọn buôn người bắt lấy, y sống một mình trong rừng cây, săn thú kiếm ăn là bản năng của người thú tộc, về phần quần áo giữ ấm, trời sinh thể chất y chịu rét, cho dù ở trời lạnh băng tuyết, y vẫn có thể cởi trần.
Phàn Ngọc Hương sẽ đánh y, sẽ đấm y, nhưng cho tới bây giờ sẽ không thực sự đả thương y, nhiều nhất chỉ cho y bị thương thảm ngoài da.
Dù triệt để chọc giận nàng như bây giờ, nàng cũng không thực sự hạ ác thủ với y.
Cảm nhận được tầm mắt nhìn chăm chú trong xe, Nhậm Thương Diêu không khỏi cong lên khóe môi.
Người này cười cái gì? Phàn Ngọc Hương híp mắt, có loại cảm giác quyền uy của mình bị khiêu chiến.
Người này còn cười được, thật không để chủ nhân nàng đây vào mắt, đúng không?
Động tác bốn vị thị nữ cùng ở trong xe nhất tề dừng một chút. Các nàng hầu hạ Phàn Ngọc Hương nhiều năm, đối với tính tình Phàn Ngọc Hương cho dù không rõ mười phần, cũng hiểu biết bảy, tám phần, đồng thời phát hiện tâm tình tiểu thư nhà mình hình như càng không tốt, bốn người hầu hạ càng dè dặt cẩn trọng.
Lúc này Võ quản sự vừa hay giục ngựa đến ngoài cửa sổ, “Trang chủ, ta thấy trời đột nhiên âm u, hẳn là sắp mưa rồi, phía trước có miếu sơn thần, có muốn vào tránh mưa trước hay không?”
“Ngươi xử lý là được.” Phàn Ngọc Hương nhàn nhạt trả lời.
“Vâng.” Võ quản sự lập tức sai sử mọi người nhanh hơn động tác, đi tới miếu sơn thần, đưa lưng về phía cửa xe, lập tức không tiếng động nói với Nhậm Thương Diêu: Tiểu tử, mau cúi đầu với trang chủ đi, đối cứng với trang chủ không ưu việt a!
Chẳng lẽ ta cúi đầu, nàng sẽ thuận theo ý ta sao? Nhậm Thương Diêu nhíu mày đáp lại, huống chi thứ y muốn, cũng không chỉ là tự do.
Ách...... Đương nhiên không có khả năng, theo cá tính Phàn Ngọc Hương, nếu Nhậm Thương Diêu cúi đầu, nàng chắc chắn sẽ buộc chặt Nhậm Thương Diêu một cách triệt để, sẽ không cho y cơ hội phản kháng.
Nhưng các ngươi còn giằng co như vậy, mọi người qua này cũng không tốt nha! vẻ mặt Võ quản sự đau khổ.
“Võ thúc, muốn nói cái gì liền nói thẳng đi, không cần ở đó lén lút, ta cũng muốn nghe một chút các ngươi đang lặng lẽ nói gì đâu.” Trong xe, Phàn Ngọc Hương lạnh lùng nói.
Ách...... lưng Võ quản sự cứng đờ, gì cũng không dám nói, lập tức giục ngựa đến đằng trước.
Hừ! Phàn Ngọc Hương trừng mắt nhìn sườn mặt Nhậm Thương Diêu.
Nhậm Thương Diêu chậm rãi quay đầu, mắt vàng lười biếng đối mắt với Phàn Ngọc Hương, “Chủ tử có việc phân phó sao?”
“Đào Chi, đóng cửa sổ lại cho ta!” Bạch nhãn lang, chờ đó cho ta!
Chờ mọi người tới trước miếu sơn thần, vừa đúng mưa hạ xuống, ngay từ đầu chỉ là mưa nhỏ lả lướt, chốc lát, mưa lúc càng lớn, lộp bộp đánh lên đính miếu cũ nát.
Miếu sơn thần không nhỏ, xe ngựa trực tiếp tiến vào trong miếu cũng còn dư một nửa không gian, Võ quản sự đã đốt lửa trại, Tử Tô sửa sang lại bốn phía một chút, trên mặt đất phô thảm sạch sẽ, lại thêm cái đệm mềm.
“Tiểu thư, người ngồi.”
Phục Linh đỡ Phàn Ngọc Hương ngồi xuống, Hạ Thảo lập tức dâng trà nóng, Đào Chi lấy hộp điểm tâm ra.
“Tiểu thư, đây là phù dung ngàn tầng người thích ăn, nhuận miệng trước, chờ thức ăn chín thì tốt rồi.”
Phàn Ngọc Hương nhận bánh ngàn tầng cắn một miếng, hộ vệ đi theo cũng đều lo làm chuyện của mình, thêm lửa thêm lửa, quạt nấu quạt nấu, đều rất ăn ý không nhìn mỗ nô còn đứng ở bên ngoài.
Nhậm Thương Diêu một mình đứng dưới mái hiên, mái hiên không lớn, chỉ có thể miễn cưỡng che một ít nước mưa, thân mình cao lớn đã bị ướt hơn nửa.
Lúc Phàn Ngọc Hương vào miếu sơn thần đã nói, mỗ bạch nhãn lang kia không được tiến vào.
Võ quản sự vốn đang muốn nói chuyện thay Nhậm Thương Diêu, không cho người ta ăn, ít nhất cũng cho người ta vào trốn mưa nha! Nhưng nhìn thấy Phàn Ngọc Hương đảo mắt lạnh qua, liền yên lặng nuốt vào.
Phàn Ngọc Hương hừ hừ trong lòng, nàng muốn xem Nhậm Thương Diêu kiên cường bao nhiêu.
Mưa, càng lúc càng lớn.
Đêm dài, gió thổi xe càng mạnh.
Nhậm Thương Diêu vẫn đứng ở dưới mái hiên, y chỉ thâm mặc trang phục cổ tròn ngắn tay bó sát người, dưới mưa gió, bóng lưng cao ngất vẫn đứng thẳng tắp, tựa như cây lớn, tóc trước ướt đẫm dán vào trán, đôi mắt rũ xuống, làm như nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong miếu lửa trại bỗng sáng bỗng tối, tất cả mọi người ngủ thật say.
Một bóng dáng bé bỏng mang đôi ủng mao nhung màu tím nhỏ bước ra khỏi xe ngựa, khoác áo choàng lông nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống xe ngựa, trên tay còn cầm một thứ lớn, rõ ràng là áo khoác lông chồn màu đen của nam nhân, sau đó đi tới cửa, quăng áo khoác lông chồn lên người Nhậm Thương Diêu.
[Cuối cùng vẫn là chị không nhẫn tâm)) Cách mạng của chú Diêu đã thành công bước đầu]
“Tiến vào.” Lạnh giọng nói xong lời này, Phàn Ngọc Hương cũng không quay liền trở vào xe ngựa.
Nhậm Thương Diêu tiếp nhận áo khoác, nhìn bóng lưng bé bỏng trở về xe ngựa, môi mỏng gợi lên.
Y đi vào miếu, đám kia vùi trong góc, mọi người hẳn là đã ngủ say lại ném mắt đưa lời về phía y, y lưu manh liếc ngang qua - làm gì? Các ngươi lo mà ngủ đi!
Tất cả mọi người nhếch môi, sau đó thức thời nhắm mắt lại.
Nhậm Thương Diêu nhìn áo khoác trên tay, mắt vàng rũ xuống ẩn ẩn hiện ánh sáng nhạt.
Khuyết điểm của y chủ tử rất nhiều, nhưng mà ưu điểm chỉ một đó là -- rất mềm lòng.
Nàng không cần giống đại tỷ gánh vác trách nhiệm trưởng tỷ, cũng không cần giống Nhị tỷ tiến triều đình, lại càng không giống Tam tỷ phải học y, may mắn nhất là dưới nàng còn có một nam đinh trân quý duy nhất Phàn gia, tất cả mọi sự quan tâm của người trong nhà đương nhiên đều đặt lên người Phàn gia đệ đệ.
Bởi vậy, Phàn Ngọc Hương đứng hàng thứ thứ tư ở Phàn gia tuy rằng không thể nói không được coi trọng, nhưng quả thật cũng thường bị bỏ qua -- Phàn Ngọc Hương không bất mãn về điều này, thậm chí còn vô cùng thích thú.
Bởi vì Phàn gia đối với Phàn Ngọc Hương không có yêu cầu gì quá lớn, cho nên Phàn Ngọc Hương ở Phàn gia vô cùng tự do, chính là muốn làm sao thì làm. Nàng thích tập võ, cũng có thiên phú, thiên tư xuất chúng, ngay cả Phàn Ngọc Lâm được xưng là truyền kỳ Phàn gia so ra cũng kém.
Mọi người ở Phàn gia biết Phàn Ngọc Hương hoàn toàn triệt để là võ si, nhưng nàng tuyệt đối không phải là cái loại võ si không biết mùi nhân gian khói lửa -- cho dù bộ dạng nàng lừa nhân gạt thế, không phải dạng tiên nữ nhân gian khói lửa, nhưng nàng có rất nhiều khuyết điểm, một trong số đó chính là vô cùng tham hảo hưởng thụ.
Ăn muốn ăn tốt, dùng muốn dùng tốt, ở muốn ở tốt...... Tóm lại, Phàn Ngọc Hương ăn mặc ngủ nghỉ cái gì cũng phải tốt, mà cái gì đều tốt thì điều kiện tiên quyết là phải có tiền.
Phàn gia có tiền, nhưng tổ huấn của Phàn gia quy định con cháu Phàn gia không thể tùy ý lãng phí, cuộc sống không thể xa xỉ kiêu căng, hơn nữa có Phàn lão thái quân quản lý, tiền tiêu vặt của Phàn Ngọc Hương thật đúng là thiếu đáng thương, đừng nói là hưởng thụ, ngay cả đồ ăn vặt cũng không thể mua nhiều.
Đại khái là oán niệm tích lũy dài ngày, làm cho Phàn Ngọc Hương vô cùng yêu tiền, nguyên nhân lớn nhất để năm mười lăm tuổi nàng đả bại Úy Phạm Thiên chính là vì Úy Phạm Thiên đã nhận lời nếu nàng thắng liền tặng Hạo Nhiên sơn trang cho nàng, này cho nàng động lực vô cùng lớn.
Hạo Nhiên sơn trang không chỉ vang danh ở võ lâm, thanh danh ở thương trường cũng không nhỏ. Sản nghiệp Hạo Nhiên sơn trang kinh doanh dường như trải rộng cả Tuyết Tầm Quốc, ngân hàng tư nhân, quần áo, đồ cổ, tửu lâu...... Cũng từng đọc lướt qua, bởi vậy ở trong lòng Phàn Ngọc Hương, Hạo Nhiên sơn trang chính là một núi tiền cho nàng tiêu xài nha!
Khi trở thành chủ nhân núi tiền, ham muốn chiếm hữu cường Phàn Ngọc Hương lập tức khắc tên mình lên núi tiền, thay tên thành Trầm Hương Sơn trang.
Trầm Hương sơn trang cách xa Tuyết U thành của Phàn gia trăm dặm, ỷ vào Phàn lão thái quân quản không đến, Phàn Ngọc Hương triệt để phóng túng bản tính yêu tiêu xài của chính mình, cuộc sống dễ chịu hơn cả khi ở Phàn gia.
Nhưng mà Phàn Ngọc Hương không phải chỉ biết tiêu xài phá sản, bằng không Úy Phạm Thiên cũng sẽ không giao Hạo Nhiên sơn trang cho nàng, nàng vô cùng hiểu được đạo lý miệng ăn núi lở, nàng yêu tiêu xài, nhưng cũng yêu kiếm tiền.
Đối với đạo kinh thương, Phàn Ngọc Hương luôn có biện pháp của mình, hơn nữa Úy Phạm Thiên lưu cho nàng sáu vị quản sự ai ai cũng là nhân tài, chuyện gì nàng không hiểu sẽ không vờ hiểu, luôn tiếp thu ý kiến của quản sự.
Nguyên tắc nàng làm việc cũng rất đơn giản, có công liền thưởng, có tội liền phạt, tuy rằng yêu tiền, nhưng với thủ hạ của mình, nàng sẽ không keo kiệt.
Trầm Hương sơn trang dưới sự tiếp quản của Phàn Ngọc Hương, chẳng những không xuống dốc, thậm chí địa vị ở võ lâm còn cường thịnh hơn cả khi Úy Phạm Thiên tại vị, người ở Trầm Hương sơn trang đều nhất trí cho rằng này toàn bộ điều này là do trang chủ đại nhân uy vũ cường đại của họ ban tặng.
Ngay từ đầu cũng không phải không có người đến gây phiền toái, mặc dù có âm dương song ma làm bài học, nhưng con người có đôi khi luôn ôm tâm lý may mắn, ai bảo Phàn Ngọc Hương còn nhỏ tuổi, bộ dạng lại dịu dàng yếu ớt đâu?
Đối mặt với lời đồn hoài nghi, Phàn Ngọc Hương hoàn toàn không để vào mắt, đối với nàng người không động ta, ta không động người, nhưng người phạm đến nơi quan trọng của nàng, như vậy cũng đừng trách nàng không khách khí.
Phương pháp Phàn Ngọc Hương không khách khí cũng thực rõ ràng, dám động đến Trầm Hương sơn trang của nàng, vậy đừng trách nàng nhổ hết toàn bộ thế lực của người phạm, hơn nữa sẽ nhổ vô cùng sạch sẽ, ngay cả gia sản của đối phương, nàng cũng lấy hết, một chút bạc cũng không lưu, nạp vào kim khố của Trầm Hương sơn trang.
Nàng sâu sắc cảm nhận được cách này kiếm tiền tốt hơn mọi cách khác, khó trách nhiều người như thích làm đạo phỉ như vậy, rốt cục nàng đã hiểu.
Thủ đoạn đánh trả khủng bố của Phàn Ngọc Hương rốt cục dọa đến mấy tên tiểu nhân tính toán quấy nhiễu. Này, này thật sự rất tàn nhẫn nha! Thu địa bàn của người ta thì thôi, ít nhất cũng lưu lại chút tiền cho người ta qua ngày đi? Nhưng Phàn Ngọc Hương sẽ không! Nàng lấy hết mọi thứ đáng giá của kẻ địch không để lại một mảnh, ngay cả quần lót cũng không thoát khỏi số phận, lấy làm khăn lau cũng được, tóm lại, nàng chính là một chút cặn cũng không lưu.
Việc đến tai mấy tên nhân sĩ hay tám gà tám vịt, làm cho Phàn Ngọc Hương trừ bỏ cái danh yêu nữ, còn thên cái danh nữ cướp.
Sau đó thì sao? Lại có thêm ác ma nữ, yêu quái, ác quỷ...... Tóm lại, ác danh của Phàn Ngọc Hương vô số kể.
Trầm Hương sơn trang dưới tác phong ác bá không hề giới hạn của trang chủ, trở thành thế lực ác lớn nhất Bắc võ lâm.
Mà trên giang hồ không người không biết thế lực ác chỉ dưỡng trung khuyển bên người, chủ tử nói đông, trung khuyển tuyệt đối sẽ không đi tây, một người một khuyển dường như là như hình với bóng, khó trách có người sẽ nói sau lưng ác chủ nhân luôn có tên tôi tớ độc ác trung tâm.
Mà Phàn Ngọc Hương đối với trung khuyển của mình cũng vô cùng tốt -- ít nhất, nàng tự nhận là chưa từng bạc đãi.
Nàng cho phép Nhậm Thương Diêu có vinh hạnh ngồi cùng bàn ăn với nàng, nàng ăn cái gì, Nhậm Thương Diêu sẽ ăn cái đó. Nàng để sư phó chuyên phụ trách ăn mặc của Trầm Hương sơn trang mỗi ba tháng liền giúp Nhậm Thương Diêu may quần áo, xuân hạ thu đông, quần áo bốn mùa cho tới bây giờ chưa từng thiếu. Nhậm Thương Diêu thích ăn đồ ngọt, sau ba bữa nàng đều cung cấp điểm tâm ngon miệng cho y, thậm chí nàng còn cho y ở Hương các, phân cho y phòng lớn thứ hai!
Nhìn xem, nàng đối với y không tốt sao? Trên đời này tuyệt đối không tìm thấy chủ tử nào tốt giống nàng.
Nhưng Nhậm Thương Diêu thế nhưng không biết cảm ơn, còn dám đòi lương với nàng? Nhậm Thương Diêu muốn gì có đó, muốn lương bổng làm gì? Hơn nữa, y là nô của nàng! Nếu không, tự do của y từ đâu mà có? Cho dù không có khế bán mình, y cũng phải bán cho nàng, cả đời báo ân.
Tóm lại, Nhậm Thương Diêu đòi tiền nàng, chính là động vào giới hạn của nàng, một tên nô mà cũng dám đòi tiền chủ tử, muốn chết!
Phàn Ngọc Hương trực tiếp giáo huấn, bởi vậy ba ngày này, Nhậm Thương Diêu đều mang đầu heo đi gặp người.
Võ công Nhậm Thương Diêu rất cao, nhưng võ công của y là Phàn Ngọc Hương dạy, lúc Phàn Ngọc Hương lật bàn đánh người, đương nhiên y tránh, tuy rằng y tránh mau, nhưng động tác Phàn Ngọc Hương mau hơn.
Bởi vậy, mặt trái của y vô cùng rõ ràng sưng lên một khối, khóe mắt phải cũng xanh tím một khối, vừa khéo hòa vào vết bớt trước mắt, về phần vết thương dưới lớp quần áo thì không đếm được.
Phàn Ngọc Hương trong trạng thái phẫn nộ sẽ xuống tay vô cùng ác, nhưng thể lực cùng giới hạn chịu đau của Nhậm Thương Diêu vô cùng tốt, cho nên cho dù bị đánh thành đầu heo, y vẫn là có thể đi đường.
Phàn Ngọc Hương cũng sẽ không cho y cơ hội nằm trên giường giả chết, bởi vậy trong phòng nghị sự, Phàn Ngọc Hương ngồi ở bị trí thượng tọa, một người đầy vết thương Nhậm Thương Diêu đứng ở phía sau.
Sáu vị quản sự yên lặng nhìn đầu heo của Nhậm Thương Diêu, trong đó thân là nữ tử Thường quản sự còn chậc chậc thở dài trong lòng. Người này nhìn đẹp mắt không giống người khác, dù tiểu tử Nhậm Thương Diêu này toàn vết bầm tím, dáng vẻ vẫn hào sảng suất kính.
Nhưng mà Nhậm Thương Diêu đã làm chuyện gì, sao lại chọc trang chủ phát hỏa lớn như vậy? Phải biết rằng địa vị của Nhậm Thương Diêu cũng không giống người khác, tuy rằng là nô của trang chủ, nhưng trên cơ bản chẳng khác nào vị chủ tử thứ hai của Trầm Hương sơn trang, mà trang chủ luôn phóng túng Nhậm Thương Diêu, người trong trang còn từng nghi ngờ hai người này có gian tình gì đâu!
Khi ở phòng ngủ của hai người, trang chủ đối mặt với Nhậm Thương Diêu cũng không giống thái độ của nữ nhi, luôn lạnh lùng nhàn nhạt, vênh mặt hất hàm sai khiến, tuy rằng hai người luôn như hình với bóng, nhưng khi các huynh đệ thị vệ trong trang từng kéo Nhậm Thương Diêu tới hoa lâu chơi đùa, muốn biết trang chủ sẽ có phản ứng gì, mà Phàn Ngọc Hương phản ứng gì cũng không có, như gió nhẹ mây bay, rốt cục mọi người phải xác nhận hai người này thực sự chỉ đơn thuần là chủ tớ -- đây là vì bọn họ không biết kết cục sau khi Nhậm Thương Diêu trở về từ hoa lâu.
Kỳ thực sở dĩ Nhậm Thương Diêu đi hoa lâu, cũng là vì muốn nhìn xem Phàn Ngọc Hương sẽ có phản ứng gì, bởi vậy trước khi đi hoa lâu, y còn xin phép riêng Phàn Ngọc Hương.
Nhưng mà thái độ của nàng lại rất bình thản, làm cho Nhậm Thương Diêu thực thất vọng, kéo theo đó, tâm tình cũng buồn theo, đến hoa lâu, đối mặt với hoa nương luôn luôn thiếp tới, một chút hứng thú Nhậm Thương Diêu cũng không có.
Y chỉ chuyên tâm uống rượu buồn.
Chờ tất cả mọi người ôm cô nương đi khoái hoạt, Nhậm Thương Diêu mang theo một thân mùi rượu, yên lặng về Trầm Hương sơn trang, khi chuẩn bị trở về phòng mình, nơi đình hóng mát trong vườn lại bay tới thanh âm sâu kín.
“Hừ! Biết trở về sao?”
Nhậm Thương Diêu sửng sốt, y nhìn về phía đình hóng mát.
Phàn Ngọc Hương mặc nội sam màu trắng đơn bạc ngồi trên cột ngang, trong lòng vẫn ôm con hồ ly mập chướng mắt kia.
“Chủ tử?”
Phàn Ngọc Hương trừng y, “Ai chuẩn ngươi về trễ như vậy?”
Sau đó, nàng nhảy xuống cột ngang, đi tới Nhậm Thương Diêu, ngửi thấy mùi tục phấn son tục diễm trên người y, không khỏi nhíu mày, “Người ngươi thối chết!”
“Ách......” Nhậm Thương Diêu ngửi người mình. Có sao? Rõ ràng là thơm nha!
Nghe được y nói nhỏ, Phàn Ngọc Hương khó chịu trừng mắt.
“Ta nói thối chính là thối!” Sau đó nàng lại hỏi y, “Khai bao? Như thế nào? Hoa nương nơi đó đẹp sao?”
Lời này, bất giác mang theo vị chua.
Nhậm Thương Diêu ngẩn người, không ngờ Phàn Ngọc Hương sẽ hỏi y điều này, y thiếu chút nói ra ba chữ “không bằng ngươi”, nhưng y không dám.
Mà y do dự lại làm cho Phàn Ngọc Hương hiểu lầm, cho rằng y thực sự bị hoa nương trong thanh lâu mê hoặc, điều này làm cho nàng nheo mắt, ngón tay bất giác nhéo lông bạch hồ ly.
Bạch hồ ly run lên, chạy nhanh nhảy xa ra khỏi ôm ấp của chủ nhân.
“Lại đây, chúng ta đối luyện một chút.” thanh âm Phàn Ngọc Hương lạnh lùng nói.
A? Nhậm Thương Diêu còn chưa phản ứng lại, Phàn Ngọc Hương đã tung nắm đấm qua.
Tối đó đối luyện, Nhậm Thương Diêu bị đánh thật sự thảm, nhưng miệng vết thương đều ở phía dưới quần áo, cho nên trong trang không có người biết.
Mà Phàn Ngọc Hương đánh người ta xong, bỏ xuống một câu “Về sau không cho ngươi đi thanh lâu”, sau đó trở về phòng.
Nhậm Thương Diêu thực nghe lời, từ đó không bước vào thanh lâu nữa, nhưng lại không nhịn được suy tư về phản ứng của Phàn Ngọc Hương tối đó, không khỏi ước ao, y có thể cho rằng đây là biểu hiện Phàn Ngọc Hương để ý y sao?
Nhưng thái độ của Phàn Ngọc Hương đối với y vẫn giống nhau không thay đổi, điều này làm cho y không rõ ràng, mà y không rõ nên càng ngày càng mơ hồ.
“Các ngươi tính ngẩn người tới khi nào?” rốt cục Phàn Ngọc Hương cũng lên tiếng, một thân hồng y sấn lên làn da trắng của nàng, tay vân vê cái chén phỉ thúy, vành tai mang khuyên tai ngân diệp, con ngươi lạnh lùng liếc sáu quản sự một cái.
“Ta trả lương cho các ngươi, là để các ngươi ngẩn người ở đây sao?” khi nói đến lương, giọng điệu Phàn Ngọc Hương không khỏi tăng thêm, có hương vị nghiến răng nghiến lợi, tay cầm chén phỉ thúy cũng nắm chặt hơn, nếu không phải chén phỉ thúy này thực quý, Phàn Ngọc Hương tuyệt đối sẽ hung hăng ném về phía người đang đứng phía sau.
Sáu vị quản sự sao lại nghe không ra trong giọng nói của trang chủ nhà mình có mang theo tức giận, không nhịn được lại nhìn Nhậm Thương Diêu, trong mắt đều lộ ra dấu hỏi --
Tiểu tử, ngươi đã làm gì? Sao lại chọc giận trang chủ thành như vậy?
Nhậm Thương Diêu mang đầu heo miễn cưỡng ngoái đầu nhìn lại - tính tình trang chủ các ngươi hư cũng không phải chuyện một ngày hai ngày.
Là thế không sai. Sáu gã quản sự có lưu luyến. Tính tình Phàn Ngọc Hương thật là không tốt, nhưng hư thành như vậy rất ít gặp nha......
Cộp!
Phàn Ngọc Hương vô cùng dùng sức mà phóng chén trà xuống bàn, trái tim sáu quản sự nhất thời cũng nảy mạnh một chút.
“Bây giờ là ta hỏi các ngươi nói, các ngươi nhìn y làm cái gì? Là y trả lương cho các ngươi sao?” Bây giờ là sao? lâu lắm nàng không phát uy, cho nên không có ai xem trọng lời nàng sao?
“Chủ tử, người nói quá lời, ta không được trả lương thì làm gì có lương mà trả cho người ta.” Nhậm Thương Diêu vô cùng không sợ chết nói tiếp.
“Nhậm Thương Diêu!” rốt cục Phàn Ngọc Hương cũng không nhịn được, quản đây có là phỉ thúy quý hay không quý, nàng trực tiếp nắm lấy ném qua.
Nhậm Thương Diêu tiếp được cái cốc, đặt ở trong tay tung tung lên, rất cảm thán nói “Chậc chậc, chén phỉ thúy này, chỉ sợ ta dùng lương bổng mười hai năm cũng không mua nổi, chủ tử, người thật đúng là bỏ được mà lấy để ném.”
Lương bổng, lương bổng...... Thật sự là đủ!
“Nhậm Thương Diêu, ngươi bất mãn cái gì? Nói cho ngươi biết, ngươi ăn dùng mặc, mỗi một thứ ngươi dùng lương bổng mười hai năm cũng không mua nổi.” Xem nàng này chủ tử đối y tốt bao nhiêu, “Ngươi xem, trên đời này có tên nô nào sống tốt hơn ngươi không!”
Không biết cảm ơn thì thôi, thế mà còn dám mở miệng ngậm miệng là đòi lương bổng với nàng!
Kỳ thực lương bổng, Phàn Ngọc Hương cũng không phải không đưa được, nhưng một thần giữ của ghét nhất chính là bị đòi tiền!
Nhậm Thương Diêu nhếch khóe miệng lên một chút trào phúng, mắt vàng cũng nhiễm lên một chút bất tuân, “Tốt thì sao, còn không phải nô.”
Ở trong mắt nàng, y chính là một con khuyển được chăn nuôi, nàng đút cho y áo gấm ngọc thực, y phải cảm động đến rơi nước mắt sao.
Nếu y luôn luôn là nam hài thú tộc chưa khai hóa kia, có lẽ y sẽ phục tùng, cam tâm làm khuyển trung thành ở trong lồng.
Mà khi y học được hết thảy của nhân loại, y dần dần tham lam, ấm no đã không thể thỏa mãn y, y muốn cũng không còn là dục vọng nho nhỏ chỉ cần lấp đầy bụng nữa, mà là càng ngọt ngào, làm cho y càng ngày càng khát vọng......
Nhìn Phàn Ngọc Hương phẫn nộ, đáy mắt Nhậm Thương Diêu xẹt qua một chút ám ảnh.
Phàn Ngọc Hương nheo mắt lại, lập tức sáng tỏ ý của y, “Nhậm Thương Diêu, có lẽ lương bổng chính là cớ, sự thật là ngươi muốn đòi tự do với ta sao?”
Phàn Ngọc Hương hoàn toàn cảm thấy buồn cười, sau buồn cười lại là lửa giận lớn hơn nữa, nàng dùng sức đập bàn, bàn được làm bằng gỗ cứng lập tức bị đập thành mảnh nhỏ.
“Nhậm Thương Diêu, ngươi không tự do chỗ nào? A? Ngươi muốn đi đâu, ta có từng ngăn cản ngươi sao? Ta có nhốt ngươi sao? Người ta nuôi chó còn mang xích, ngươi có sao?” Nói xong lời cuối, Phàn Ngọc Hương cảm thấy nàng chủ tử này thật sự là khoan hồng độ lượng, vậy mà lại dưỡng ra một bạch nhãn lang!
Nói đến dây xích, Nhậm Thương Diêu mới nhớ tới, đùa cợt liếc Phàn Ngọc Hương, “Đó là vì ta làm hư vài cái dây xích da ngươi mang, cuối cùng ngươi không còn tiền, đành phải từ bỏ việc mang dây xích cho ta không phải sao?”
Phàn Ngọc Hương ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy, làm sao có thể không mang dây xích cho vật sở hữu của mình.
Nhưng Phàn Ngọc Hương lúc nhỏ thực sự rất nghèo, đặc chế vài cái dây xích da cho Nhậm Thương Diêu, mà Nhậm Thương Diêu đều hủy hoại hết, mặc kệ Phàn Ngọc Hương làm thế nào cũng không thay đổi, thẳng đến khi Nhậm Thương Diêu phá hư dây xích thứ tư, Phàn Ngọc Hương không có cách nào, nàng cũng không muốn tiêu tiền làm cái dây thứ năm cho Nhậm Thương Diêu xé chơi nữa, cuối cùng mới không cam lòng buông tha mang dây xích cho Nhậm Thương Diêu.
Bị Nhậm Thương Diêu nói như vậy, Phàn Ngọc Hương cũng nhớ lại ký ức xa xôi, sau đó lập tức hối hận. Sao bây giờ nàng có tiền, lại không nhớ tới việc làm dây xích vàng cho Nhậm Thương Diêu mang, em y còn phá thế nào!
Nhưng nếu Nhậm Thương Diêu cho rằng Phàn Ngọc Hương sẽ vì vậy mà xấu hổ, vậy thì sai lầm rồi, Phàn Ngọc Hương hất cằm, hừ lạnh nói: “Ít nhất bây giờ ngươi cũng không mang.”
Nàng quyết định lập tức để người ta làm một cái dây xích hoàng kim để Nhậm Thương Diêu có mạnh tới cỡ nào cũng không phá hư được.
Nhậm Thương Diêu ở bên người Phàn Ngọc Hương mười hai năm, làm sao không biết suy nghĩ của nàng? Y nheo mắt vàng lại, “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Phàn Ngọc Hương nhếch môi, tâm tình phẫn nộ nháy mắt mang theo phần sung sướng, “Ngươi có lựa chọn khác sao?”
Nói tóm lại, ngươi đánh lại ta sao?
Một chủ một phó nhìn chằm chằm nhau, không khí hết sức căng thẳng.
“Ách...... Quấy rầy một chút.” đứng đầu Lục đại quản sự - Đổng quản sự bị năm người đẩy ra, nơm nớp lo sợ đánh gãy không khí đáng sợ, “Kỳ thực A Diêu muốn tự do cũng là chuyện có thể hiểu......”
Hắn không nhịn được nói chuyện cho Nhậm Thương Diêu, nhưng mà vừa thấy ánh mắt giết người lạnh lùng của Phàn Ngọc Hương, trong lòng Đổng quản sự run lẩy bẩy, lập tức thức thời nói.
“Tuy là chuyện có thể hiểu, nhưng trang chủ đối tốt với y như vậy, cho y ăn mặc ở đều tốt, y lại không biết cảm ơn, thật sự là rất đáng giận......” những lời muốn nói lúc nhìn thấy trang chủ đại nhân dần dần nheo mắt lại, thực thức thời nuốt vào.
Phàn Ngọc Hương luôn bao che khuyết điểm vật mình sở hữu, Nhậm Thương Diêu nàng có thể đánh có thể mắng, nhưng nàng không cho phép người khác nói Nhậm Thương Diêu một chút không phải, cho dù tên trứng thối kia là một bạch nhãn lang cũng vậy.
Đổng quản sự cảm thấy làm thuộc hạ thật khó, giúp Nhậm Thương Diêu cũng không đúng, giúp trang chủ nói chuyện cũng không đúng, hắn lau lau mồ hôi, buông tha ý tưởng ban đầu.
“Ách...... Trang chủ, người xem như cái gì ta cũng chưa nói đi.” Sau đó yên lặng lui ra.
Nhưng mà hắn tưởng lui, Phàn Ngọc Hương cũng sẽ không buông tha hắn, còn lôi luôn cả năm quản sự khác vào.
“Sáu người các ngươi đều đứng bên Nhậm Thương Diêu đúng không? Tập thể tạo phản đúng không?”
Gặp sắc mặt trang chủ đại nhân không tốt, sáu vị quản sự hối hận. Vợ chồng son người ta cãi nhau, bọn họ xem náo nhiệt gì nha!
Sáu quản sự dò xét liếc nhau một cái, Võ quản sự phụ trách võ lâm sự vụ thực đáng thương bị người đẩy ra.
Bọn này thật không có nghĩa khí mà! Bộ dạng lưng hùm vai gấu, hàm vuông má vức, một người rắn rỏi Võ quản sự oán hận mắng trong lòng, sắc mặt lại không chút thay đổi, trên tay cầm thiệp mời màu vàng, dùng hai tay cung kính đưa ra.
“Trang chủ, đây là thiệp võ lâm mà võ lâm minh phái người đưa tới, mời trang chủ dự đại hội võ lâm lần này.”
Ý đồ của võ quản sự là dùng việc chung dời đi lửa giận của trang chủ đại nhân.
Võ lâm minh là nơi chính nghĩa nhất võ lâm, tổ chức đại hội võ lâm bốn năm một lần, chọn ra minh chủ võ lâm.
Phương pháp chọn cũng rất đơn giản, các môn phái nổi danh phái người tham dự luận võ, đến cuối cùng ai thắng thì lên làm minh chủ.
Nhưng mà bốn thế lực lớn đứng đầu võ lâm cho tới bây giờ đều chưa từng tham gia tuyển cử minh chủ, võ lâm minh cũng biết tính tình chủ tử bốn thế lực lớn này đều khó dò, thiệp võ lâm đưa tới, bình thường bốn thế lực lớn đều sẽ phái thủ hạ tham gia, coi như cho võ lâm minh chút mặt mũi.
Phàn Ngọc Hương không có gì hứng thú đối với chuyện võ lâm giang hồ, minh chủ võ lâm ai làm, đối với nàng không có ảnh hưởng gì, cho nên từ trước kia, chuyện võ lâm minh, bình thường nàng đều giao cho Võ quản sự phụ trách, nàng chưa bao giờ quản, cũng không tham dự.
Nhưng mà lần này...... Phàn Ngọc Hương tiếp nhận bái thiếp xong, xoay người nhìn về phía Nhậm Thương Diêu.
“Ngươi muốn tự do đúng không?”
Nhậm Thương Diêu đại khái biết Phàn Ngọc Hương muốn làm cái gì, y không đáp lời, mắt vàng nhìn thẳng nàng, ý thực rõ -- ngươi hỏi không phải là vô nghĩa sao?
Phàn Ngọc Hương thiếu chút quăng thiệp võ lâm đang cầm trong tay qua, nàng âm thầm hít sâu, cắn răng nói: “Tốt lắm, chỉ cần ngươi có thể ngồi lên vị trí minh chủ này, ta liền cho ngươi tự do!”
Nhậm Thương Diêu biết mà. Y miễn cưỡng nhíu mày, mặt mày mang theo khiêu khích.
“Đây là ngươi nói.” Không nên đổi ý.
Đối với Nhậm Thương Diêu mà nói, ngồi trên vị trí minh chủ này còn không đơn giản, người thú tộc chiến đấu vốn là thiên phú dị bẩm, hơn nữa Phàn Ngọc Hương tự mình dạy, giá trị vũ lực của y là rất cao.
Nhưng mà...... đồng tử Nhậm Thương Diêu co rụt, y không cho rằng Phàn Ngọc Hương ra điều kiện đơn giản như vậy.
Quả nhiên, Phàn Ngọc Hương lại nói “Nha, lần này luận võ, ta cũng sẽ tham gia.”
Cho nên, muốn tự do đúng không? Đánh thắng bà đây sẽ cho ngươi tự do!
Phàn Ngọc Hương nói được là làm được, hơn nữa nàng làm việc không thích dây dưa kéo dài, lập tức để Thường quản sự xuất môn làm việc.
Võ lâm sẽ cử hành một tháng sau, từ Trầm Hương sơn trang đến chỗ thành Chính Nghĩa võ lâm minh ước chừng hai mươi ngày lộ trình -- đây là khi một đường không ngừng mà đi.
Nhưng mà Phàn Ngọc Hương tham hưởng thụ đương nhiên không tính ngồi xe đi dọc đường, nàng tính thuận tiện du sơn ngoạn thủy, chậm rãi chơi đến thành Chính Nghĩa. Theo tốc độ này, ít nhất ba mươi ngày mới có thể đến thành Chính Nghĩa, mà Phàn Ngọc Hương có tính nôn nóng, bởi vậy nàng chỉ cho Thường quản sự một ngày chuẩn bị hành lý.
Thường quản sự sớm quen cá tính nói gió là mưa của trang chủ nhà mình, lập tức phân phó người chuẩn bị tốt xe ngựa, trong xe ngựa toàn phô lông thỏ dệt thành thảm mềm mại, hộp gỗ mạ vàng màu đen đều là đồ ăn vặt Phàn Ngọc Hương thích, người đi theo cũng an bày xong. Hầu hạ Phàn Ngọc Hương là tứ đại thị nữ nhất định phải có, Võ quản sự chuyên môn phụ trách việc võ lâm, lần này là hắn dẫn đường, còn có mười tên hộ vệ đi theo.
Đương nhiên, thân là trung khuyển Nhậm Thương Diêu cũng phải đi theo.
Phàn Ngọc Hương nói, trước khi y được tự do, y vẫn là nô của nàng.
Tiếng xe lộc cộc, xe ngựa tinh mỹ dùng gỗ tử đàn làm nên đi trên quan đạo, bốn góc đỉnh xe đều là dây kết màu tím, dây kết có mang chuông ngọc, dọc theo đường đi lung lay phát ra tiếng chuông thanh thúy.
Kéo xe ngựa là hai con tuấn mã một đen một trắng, màu lông đều mượt mà sáng bóng, thân hình cao lớn tuấn mỹ, ánh mắt hai con ngựa sáng ngời, vừa thấy đã biết là ngựa tốt khó gặp.
Võ quản sự đánh ngựa đi đằng trước, mười tên hộ vệ cưỡi ngựa, canh giữ chung quanh xe.
Về phần Nhậm Thương Diêu, y đi theo bên phải xe ngựa, ngựa còn thì dùng để chở đồ, y không có ngựa để cưỡi, chỉ có thể dùng hai chân đi theo.
Ngồi ở trong xe ngựa, Phàn Ngọc Hương gối nệm mềm, thích ý vuốt bạch hồ ly tròn vo ghé trên đùi, há miệng ăn nho Tử Tô đã bóc vỏ, Phục Linh giúp tiểu thư nhà mình đấm chân, Hạ Thảo ngồi chồm hỗm ở bàn thấp phía trước pha trà, Đào Chi ngồi một bên an tĩnh thêu khăn tay, bốn nữ tỳ đều rất ăn ý làm chuyện mình nên làm, không nên lên tiếng thì không nói.
Hai cánh cửa sổ xe hoa mở rộng, Nhậm Thương Diêu bước đi ở ngoài của sổ xe.
Phàn Ngọc Hương không ba thì năm ngắm ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ chăm chú nhìn đầy lãnh ý.
Đối mặt với bạch nhãn lang không biết cảm ơn, muốn giáo huấn y, đã sướng không biết đường sướng, đó không phải do nàng sai.
Xuất phát đã hai ngày, nàng khiến cho Nhậm Thương Diêu đi bộ hai ngày, dù sao thể lực Nhậm Thương Diêu tốt, người thú tộc trong truyền thuyết ngày có thể đi ngàn dặm, hai ngày đường tính cái gì? Ba mươi ngày lộ trình này, nàng tính để cho Nhậm Thương Diêu đi bộ.
Làm cho y nếm thử đau khổ, mới biết trước kia mình khoái hoạt bao nhiêu.
Mọi người đi theo biết Nhậm Thương Diêu chọc trang chủ đại nhân vĩ đại của bọn họ tức giận, sợ bị giận chó đánh mèo, không ai dám tiếp cận, cũng không ai dám vụng trộm hỗ trợ, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt đồng tình.
Nói đùa, trang chủ đại nhân nhìn chăm chú, Phàn Ngọc Hương hoàn toàn không cho Nhậm Thương Diêu rời đi tầm mắt của nàng, muốn tận mắt nhìn y chịu khổ.
Nhậm Thương Diêu thấy không sao cả, thủ đoạn Phàn Ngọc Hương giáo huấn ở trong mắt y không đáng kể chút nào, trước kia khi y bị bọn buôn người bắt lấy, dường như là mỗi ngày đều bị lấy roi côn đánh, y phản kháng ác, bọn buôn người đánh ác hơn, dù sao mệnh người thú tộc đều dai, chỉ cần không chết, sẽ không thành tàn phế được.
So với cách để y đi bộ theo xe ngựa như Phàn Ngọc Hương này, không cho người đưa thức ăn cho y, cũng không cho người đưa quần áo giữ ấm giữ ấm, thật là trẻ con nha!
Ăn, y không biết tự đi tìm sao? Trước lúc bị bọn buôn người bắt lấy, y sống một mình trong rừng cây, săn thú kiếm ăn là bản năng của người thú tộc, về phần quần áo giữ ấm, trời sinh thể chất y chịu rét, cho dù ở trời lạnh băng tuyết, y vẫn có thể cởi trần.
Phàn Ngọc Hương sẽ đánh y, sẽ đấm y, nhưng cho tới bây giờ sẽ không thực sự đả thương y, nhiều nhất chỉ cho y bị thương thảm ngoài da.
Dù triệt để chọc giận nàng như bây giờ, nàng cũng không thực sự hạ ác thủ với y.
Cảm nhận được tầm mắt nhìn chăm chú trong xe, Nhậm Thương Diêu không khỏi cong lên khóe môi.
Người này cười cái gì? Phàn Ngọc Hương híp mắt, có loại cảm giác quyền uy của mình bị khiêu chiến.
Người này còn cười được, thật không để chủ nhân nàng đây vào mắt, đúng không?
Động tác bốn vị thị nữ cùng ở trong xe nhất tề dừng một chút. Các nàng hầu hạ Phàn Ngọc Hương nhiều năm, đối với tính tình Phàn Ngọc Hương cho dù không rõ mười phần, cũng hiểu biết bảy, tám phần, đồng thời phát hiện tâm tình tiểu thư nhà mình hình như càng không tốt, bốn người hầu hạ càng dè dặt cẩn trọng.
Lúc này Võ quản sự vừa hay giục ngựa đến ngoài cửa sổ, “Trang chủ, ta thấy trời đột nhiên âm u, hẳn là sắp mưa rồi, phía trước có miếu sơn thần, có muốn vào tránh mưa trước hay không?”
“Ngươi xử lý là được.” Phàn Ngọc Hương nhàn nhạt trả lời.
“Vâng.” Võ quản sự lập tức sai sử mọi người nhanh hơn động tác, đi tới miếu sơn thần, đưa lưng về phía cửa xe, lập tức không tiếng động nói với Nhậm Thương Diêu: Tiểu tử, mau cúi đầu với trang chủ đi, đối cứng với trang chủ không ưu việt a!
Chẳng lẽ ta cúi đầu, nàng sẽ thuận theo ý ta sao? Nhậm Thương Diêu nhíu mày đáp lại, huống chi thứ y muốn, cũng không chỉ là tự do.
Ách...... Đương nhiên không có khả năng, theo cá tính Phàn Ngọc Hương, nếu Nhậm Thương Diêu cúi đầu, nàng chắc chắn sẽ buộc chặt Nhậm Thương Diêu một cách triệt để, sẽ không cho y cơ hội phản kháng.
Nhưng các ngươi còn giằng co như vậy, mọi người qua này cũng không tốt nha! vẻ mặt Võ quản sự đau khổ.
“Võ thúc, muốn nói cái gì liền nói thẳng đi, không cần ở đó lén lút, ta cũng muốn nghe một chút các ngươi đang lặng lẽ nói gì đâu.” Trong xe, Phàn Ngọc Hương lạnh lùng nói.
Ách...... lưng Võ quản sự cứng đờ, gì cũng không dám nói, lập tức giục ngựa đến đằng trước.
Hừ! Phàn Ngọc Hương trừng mắt nhìn sườn mặt Nhậm Thương Diêu.
Nhậm Thương Diêu chậm rãi quay đầu, mắt vàng lười biếng đối mắt với Phàn Ngọc Hương, “Chủ tử có việc phân phó sao?”
“Đào Chi, đóng cửa sổ lại cho ta!” Bạch nhãn lang, chờ đó cho ta!
Chờ mọi người tới trước miếu sơn thần, vừa đúng mưa hạ xuống, ngay từ đầu chỉ là mưa nhỏ lả lướt, chốc lát, mưa lúc càng lớn, lộp bộp đánh lên đính miếu cũ nát.
Miếu sơn thần không nhỏ, xe ngựa trực tiếp tiến vào trong miếu cũng còn dư một nửa không gian, Võ quản sự đã đốt lửa trại, Tử Tô sửa sang lại bốn phía một chút, trên mặt đất phô thảm sạch sẽ, lại thêm cái đệm mềm.
“Tiểu thư, người ngồi.”
Phục Linh đỡ Phàn Ngọc Hương ngồi xuống, Hạ Thảo lập tức dâng trà nóng, Đào Chi lấy hộp điểm tâm ra.
“Tiểu thư, đây là phù dung ngàn tầng người thích ăn, nhuận miệng trước, chờ thức ăn chín thì tốt rồi.”
Phàn Ngọc Hương nhận bánh ngàn tầng cắn một miếng, hộ vệ đi theo cũng đều lo làm chuyện của mình, thêm lửa thêm lửa, quạt nấu quạt nấu, đều rất ăn ý không nhìn mỗ nô còn đứng ở bên ngoài.
Nhậm Thương Diêu một mình đứng dưới mái hiên, mái hiên không lớn, chỉ có thể miễn cưỡng che một ít nước mưa, thân mình cao lớn đã bị ướt hơn nửa.
Lúc Phàn Ngọc Hương vào miếu sơn thần đã nói, mỗ bạch nhãn lang kia không được tiến vào.
Võ quản sự vốn đang muốn nói chuyện thay Nhậm Thương Diêu, không cho người ta ăn, ít nhất cũng cho người ta vào trốn mưa nha! Nhưng nhìn thấy Phàn Ngọc Hương đảo mắt lạnh qua, liền yên lặng nuốt vào.
Phàn Ngọc Hương hừ hừ trong lòng, nàng muốn xem Nhậm Thương Diêu kiên cường bao nhiêu.
Mưa, càng lúc càng lớn.
Đêm dài, gió thổi xe càng mạnh.
Nhậm Thương Diêu vẫn đứng ở dưới mái hiên, y chỉ thâm mặc trang phục cổ tròn ngắn tay bó sát người, dưới mưa gió, bóng lưng cao ngất vẫn đứng thẳng tắp, tựa như cây lớn, tóc trước ướt đẫm dán vào trán, đôi mắt rũ xuống, làm như nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong miếu lửa trại bỗng sáng bỗng tối, tất cả mọi người ngủ thật say.
Một bóng dáng bé bỏng mang đôi ủng mao nhung màu tím nhỏ bước ra khỏi xe ngựa, khoác áo choàng lông nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống xe ngựa, trên tay còn cầm một thứ lớn, rõ ràng là áo khoác lông chồn màu đen của nam nhân, sau đó đi tới cửa, quăng áo khoác lông chồn lên người Nhậm Thương Diêu.
[Cuối cùng vẫn là chị không nhẫn tâm)) Cách mạng của chú Diêu đã thành công bước đầu]
“Tiến vào.” Lạnh giọng nói xong lời này, Phàn Ngọc Hương cũng không quay liền trở vào xe ngựa.
Nhậm Thương Diêu tiếp nhận áo khoác, nhìn bóng lưng bé bỏng trở về xe ngựa, môi mỏng gợi lên.
Y đi vào miếu, đám kia vùi trong góc, mọi người hẳn là đã ngủ say lại ném mắt đưa lời về phía y, y lưu manh liếc ngang qua - làm gì? Các ngươi lo mà ngủ đi!
Tất cả mọi người nhếch môi, sau đó thức thời nhắm mắt lại.
Nhậm Thương Diêu nhìn áo khoác trên tay, mắt vàng rũ xuống ẩn ẩn hiện ánh sáng nhạt.
Khuyết điểm của y chủ tử rất nhiều, nhưng mà ưu điểm chỉ một đó là -- rất mềm lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook