Trứng Gà Yêu Tảng Đá
-
Chương 97
Trần Mặc nằm trên giường đùa nghịch với mái tóc mềm của Lương Sơ Lam, nhìn nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, lưu lại một nụ hôn dịu dàng trên trán nàng, trong đầu vẫn còn quẩn quanh với hình dáng Lương Sơ Lam vừa rồi hoàn toàn rút đi nét thanh lãnh, toàn bộ thân thể nở rộ dưới đầu ngón tay mình. Cái loại mị hoặc đến cực điểm đó, suýt nữa đem đi mất linh hồn của Trần Mặc.
Cô đã quên rốt cuộc mình "muốn" Lương Sơ Lam mấy lần, dù sao thứ cảm giác sức cùng lực kiệt lại vẫn không muốn buông tha đối phương quá mức tuyệt vời, cũng làm cho tình yêu càng thêm nồng đậm. Thẳng đến khi cơn kích tình chấm dứt, Trần Mặc vẫn không buồn ngủ chút nào, tuy rằng có vẻ mình phải là người mệt hơn, nhưng không biết vì sao, cảm xúc hưng phấn vẫn không hạ.
Cô tuỳ ý thoáng nhìn di động trên tủ đầu giường mới sực nhớ lúc nãy khi mình và Lương Sơ Lam làm tình đến chỗ cao trào, Hạ Đông Noãn lại không biết sống chết gọi một cuộc tới, làm cô phừng phừng lửa giận, dùng thái độ cực kỳ ác liệt cúp máy. Cảm giác áy náy kiểu trọng sắc khinh bạn sinh ra, Trần Mặc bĩu bĩu môi, cẩn thận rút cánh tay đang đặt phía dưới cho Lương Sơ Lam gối đầu ra, tuỳ tiện khoác một bộ quần áo lên người, cầm di động đi đến ban công, bấm số của Hạ Đông Noãn.
"A lô, tiểu Noãn hả, vừa nãy, khụ khụ, tôi bận." Trần Mặc ngượng ngùng nói.
"Phải rồi phải rồi, tôi hiểu mà, bận thừa nhận sức nặng của một người thôi. Ha ha." Khi Hạ Đông Noãn nhìn số điện thoại của Trần Mặc loé lên trên màn hình di động, liền không có ý tốt nở nụ cười. Nghe máy, vừa nghe ngữ khí ấp a ấp úng của Trần Mặc liền biết mình đoán trúng.
"Cái đó......gọi tôi có chuyện gì thế?" Trần Mặc vội vàng nói lảng sang chuyện khác. Sau hai năm không gặp, cô phát giác công lực tấn công người khác của Hạ Đông Noãn đã thăng cấp lên vài bậc so với hồi ở đại học, chưa gì đã đoán chuẩn mình vừa rồi đang làm "chính sự" gì, làm cho Trần Mặc nhớ tới màn điên cuồng vừa nãy, không khỏi ngượng ngùng một phen.
"Vừa rồi cậu đối xử với tôi như thế, chẳng nhẽ tính cứ qua loa đánh trống lảng cho xong chuyện? Bụng dạ tôi cũng không rộng rãi đến vậy đâu." Hạ Đông Noãn đương nhiên không chịu buông tha cho Trần Mặc nhanh như vậy, thái độ người kia vừa nãy hung dữ như thế, làm sao cũng khiến nàng ngứa miệng.
"Đâu có, hiện tại không phải tôi đang nhận lỗi đó thôi, đừng nhỏ mọn thế mà, bụng cậu không rộng rãi thì để Y Vận Hàm cắn cậu để làm một cái đi!" Trần Mặc cười khẽ đáp. Vừa đụng đến việc đấu võ mồm, đó chính là bản lĩnh của cô, chút ngượng ngùng rất nhạt vừa rồi đã bị lời Hạ Đông Noãn nói làm cho hoàn toàn biến mất.
"Này này này! Sao Lương Sơ Lam không thèm quản cái miệng ba hoa này của cậu thế!" Hạ Đông Noãn bị Trần Mặc trêu đùa khiến cho triệt để ở trong gió hỗn độn. Cô nàng này sao nói chuyện vẫn không đáng tin cậy như thế chứ.
"Cô ấy không có sức để quản tôi!" Trên mặt Trần Mặc lộ ra biểu tình đắc ý.
"Trần Mặc, cậu đủ rồi nha, rung đùi đắc ý quá nhỉ!"
"Thì sao chứ, nghe chua thế! Muốn học tập à?Vậy thì cần phải thu lễ bái sư nhé, chẳng qua xem xét chúng ta từng là bạn học, có thể tính cho cậu một giá hữu nghị."
"Thôi đi, cho ít màu sắc liền muốn mở phường nhuộm! Nói chuyện đứng đắn chút coi." Hạ Đông Noãn xem như bại trận, Trần Mặc cái đồ không biết liêm sỉ này, mình thật đúng là nói không lại.
"Cậu sớm nói chuyện đứng đắn tử tế không phải tốt rồi sao, điện thoại đường dài quốc tế đắt tiền lắm đó! Đại minh tinh." Trần Mặc chưa đã nghiền nói.
"Hừ, chờ tôi trở lại sẽ dạy cho cậu một trận! Có chuyện hỏi cậu đây, cậu tính khi nào thì cưới Lương Sơ Lam?" Hạ Đông Noãn đổi chủ đề, bắt đầu nói nghiêm túc.
"Sao lại hỏi đột ngột vậy?! Cũng chưa nghĩ kỹ nữa! Cậu vội vàng muốn đổi theo họ vợ thế cơ à?"
"Là chị ấy đổi sang họ tôi không được à?! Mỗi lần cậu đều nói sai chủ khách." Trần Mặc chưa nói dứt lời, đã khiến Hạ Đông Noãn không nhịn được phản bác. Rõ ràng người bị đè không phải là mình, làm chi suốt ngày bị người ta cho rằng mình yếu lắm chứ.
"Được được được, tiểu Noãn 'công' nhất, tổng công đại nhân được chưa! Ha ha ha." Trần Mặc không có hình tượng cười ha hả, đột nhiên lại nhớ ra Lương Sơ Lam đang ngủ, lập tức phi thường nhị thập tứ hiếu che miệng, lại không phát hiện có người đã sớm tỉnh.
Trần Mặc nghiêm túc nói: "Hai người còn chưa công khai, cậu còn nhiều thân phận nữa, đại minh tinh định tổ chức đám cưới bí mật à?"
"Chuyện đó cậu không cần lo lắng, trong vòng nửa năm chắc chắn tôi sẽ giải quyết mọi vấn đề. Cứ tiếp tục thế này, tôi sợ đêm dài lắm mộng, kết hôn rồi tôi còn có pháp luật bảo hộ, chị ấy sẽ không thể nói muốn bỏ tôi là có thể bỏ. Cậu nói xem đúng không? Hi hi." Hạ Đông Noãn ảo tưởng Y Vận Hàm mặc bộ váy cưới màu trắng, sau đó khoảnh khắc mình vén khăn che mặt của cô, hôn lên môi cô, liền nở nụ cười rất đáng khinh.
"Tổng công đại nhân, sao cậu không có cốt khí thế chứ, Y Vận Hàm cho cậu ăn gì vậy, lại dễ bảo còn ngoan ngoãn khúm núm. Mất rồi thì tìm người khác, khắp chân trời nơi nào không có cỏ xanh chứ."
"Nói mát cái rắm, để Lương Sơ Lam vứt bỏ cậu xem, đến lúc đó đừng đến chỗ tôi rơi nước mắt nước mũi thành thác." Hạ Đông Noãn ở bên kia điện thoại trợn trắng mắt, cực kỳ tỏ ra không cho là đúng với lời Trần Mặc nói: "Cho nên hỏi cậu đó, có muốn cùng tụi này không, tổ chức hôn lễ tập thể gì gì đó?"
"Ý kiến hay!......Nhưng mà, Lam chị ấy......"
Phản ứng đầu tiên của Trần Mặc đương nhiên là đồng ý, cùng khuê mật cử hành hôn lễ, biết bao người hâm mộ còn không được, nhưng nghĩ lại, chuyện nhà chưa giải quyết rõ ràng lại càng loạn hơn của Lương Sơ Lam liệu có thể xong xuôi trong nửa năm không lại là vấn đề lớn. Ép nàng, cô làm không được, huống chi trong lòng cũng không nguyện ép nàng, dù sao kết hôn là chuyện lớn, nói thế nào cũng cần cha mẹ Lương Sơ Lam chúc phúc, đây có thể là một khó khăn không dễ vượt qua.
Hơn nữa hai năm qua, bản thân cô cũng đã trải qua một tình yêu kinh thiên động địa, cái nhìn đối với người cha như Trần Thượng Vũ cũng thay đổi không ít. Ông ấy quả thật có lỗi, nhưng khi có chuyện gì xảy ra, trừ mẹ, người Trần Mặc muốn có được sự chấp thuận vẫn trong tiềm thức sẽ nghĩ đến người đàn ông đó. Cha mẹ của mình phải chấp nhận, rồi còn sắp xếp hôn lễ, chụp ảnh, áo cưới, cũng không phải loã hôn, huống chi, dù là loã hôn cũng có một loạt trình tự phức tạp phải theo. Trần Mặc nghĩ lại liền cảm thấy không mất một năm rưỡi thì không thể thực hiện được.
"Trước kia không phải cậu mạnh mẽ vang dội dứt khoát lắm à, khi nào thì trở nên lề mề thế! Vì hạnh phúc của mình còn không mau châm lửa sau mông, liều mạng chạy đi! Đây vẫn là điều trước kia cậu nói với tôi đó thôi!"
Trong lòng Hạ Đông Noãn biết rõ tình huống của Trần Mặc và Lương Sơ Lam, cũng biết Trần Mặc không muốn ép Lương Sơ Lam, nhưng vấn đề chính là vấn đề, giải quyết sớm hay muộn cũng đều phải giải quyết. Trần Mặc nhát gan như thế thật đúng là xa lạ. Trong ấn tượng của nàng, còn tưởng Trần Mặc vừa nghe được sẽ nhất định một hơi đồng ý chứ.
"Để tôi hỏi nàng một chút xem, trong vòng nửa năm, hơi gấp nhỉ, bất quá cứ tích cực dựa theo chiều hướng sẽ tổ chức đi!" Trần Mặc hít sâu một hơi, trong đầu cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều. Hai năm nói trưởng thành hơn, lại cũng không thay đổi cái gì, nhưng nếu nói không thay đổi không chín chắn, khi tự hỏi vấn đề, Trần Mặc cũng trở nên chu đáo hơn trước.
Trò chuyện với Hạ Đông Noãn lâu như vậy, những lời này đánh thức phần mà Trần Mặc cho rằng đến nay vẫn có khối sương mù che phủ. Cô vẫn cảm thấy mình và Lương Sơ Lam khi ở bên nhau còn thiếu gì đó, hiện tại mới biết được, thì ra là thiếu sự dũng cảm thẳng thắn truy đuổi trước kia, thiếu đi dũng khí cái gì cũng không sợ hãi, nếu gặp phải sự tình gì sẽ trở nên khiếp đảm, quả thực rất không giống tính cách Trần Mặc.
"Tôi chờ tin tốt của cậu!" Khoé miệng Hạ Đông Noãn cong lên nụ cười sáng lạn, giờ khắc này đột nhiên cảm thấy hạnh phúc rất đơn giản, là khi mình và người yêu ở bên nhau, sao đó bạn thân nhất của mình cũng tìm được tình yêu thực sự, cảm giác này, thật sự rất thoả mãn.
Trần mặc cúp máy, tựa vào lan can trên ban công, tuỳ ý để cho làn gió diễn tấu trên mặt, cuốn lên vạt áo, lâm vào trầm tư thật sâu. Cô hoàn toàn không phát giác có một cô gái đã đứng cạnh cửa ban công nhìn mình lâu thật lâu, từ lúc cô bắt đầu thảo luận cùng Hạ Đông Noãn vấn đề kết hôn, cũng nghe được toàn bộ cuộc đối thoại.
Lương Sơ Lam cảm giác được Trần Mặc có khúc mắc, nàng chậm rãi tới gần, sau đó từ phía sau cầm áo ngủ màu san hô bằng nhung khoác lên thân mình đơn bạc của Trần Mặc.
"Sax......Đi đường sao không phát ra tiếng động, làm em sợ nhảy dựng!" Trần Mặc bị cử động cùng sự tiếp cận trong im lặng của Lương Sơ Lam doạ giật mình, thiếu chút nữa di động trên tay rớt xuống. Xoay người, nhìn Lương Sơ Lam, vẻ mặt rõ ràng bị doạ.
"Là do em nghĩ nhập tâm quá, không phát hiện tôi đứng đó lâu rồi thôi!" Lương Sơ Lam cười yếu ớt, đôi mắt nâu nhạt ánh lên vẻ sủng nịnh.
"Được rồi, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào đi!" Trần Mặc nhìn Lương Sơ Lam còn mặc áo đơn mỏng manh, đặt tay lên hai vai nàng, giữ vai nàng đẩy vào phòng.
"Đừng có nói tôi, chính em cũng mặc vậy đó thôi!" Lương Sơ Lam nhìn Trần Mặc, hiếm hoi phàn nàn một câu. Trên gương mặt thanh nhã trí thức hiện lên nét tươi cười, Trần Mặc cứ đem nàng trở thành một kẻ ngốc không hiểu gì về cuộc sống, nhưng loại săn sóc quan tâm mọi mặt này mới đúng là Trần Mặc, cho nên sự ôn nhu của em ấy mới khiến mình cả đời không quên được.
"Em là đứa có luyện tập, chị là một cô gái yếu mềm, đương nhiên không giống nhau." Trần Mặc bĩu môi, siết chặt vòng tay mình.
"Đúng vậy, tôi là người phụ nữ của em." Lương Sơ Lam mỉm cười đáp lời, cũng không mỉa mai, nhân nhượng để Trần Mặc dương dương tự đắc. Chính nàng cũng không phát giác thốt ra là những lời yêu thương ngọt ngào cỡ nào: "Vừa rồi chuyện mà em và Hạ Đông Noãn nói, tôi đại khái đã nghe được." Lương Sơ Lam ngồi trên sô pha, tựa đầu mình lên vai Trần Mặc, an tâm đem mình giao phó cho cô gái còn nhỏ tuổi hơn mình này.
"Không vội, chúng ta cứ từ từ rồi sẽ đến." Trần Mặc vùi mặt vào mái tóc của Lương Sơ Lam, hương thơm mình quen thuộc mà yêu suốt cuộc đời tràn ngập chóp mũi. Có lẽ vì một câu tình cảm thuận miệng của Lương Sơ Lam, làm cho tâm tình cô lập tức tốt đến không cách nào hình dung.
"Lại nói trái lương tâm rồi. Sao em không nói thật với tôi." Lương Sơ Lam nghe câu trả lời tinh tế của Trần Mặc, ngược lại có chút mất hứng.
"Ha ha! Em thật sự không vội mà!" Trần Mặc ngẩng đầu lên, lời này do Lương Sơ Lam nói ra, cứ cảm thấy buồn cười mà không hiểu sao, tiếp tục phát huy khả năng đùa giỡn, bắt đầu giở trò với Lương Sơ Lam, cộng thêm mở miệng trêu đùa.
Trần Mặc hôn lên má Lương Sơ Lam: "Hay là do chị thấy em tốt quá, sợ bị người ta cướp mất, cho nên hận không thể lập tức gả cho em!"
"Đứng đắn một chút đi!" Lương Sơ Lam bị bàn tay không an phận của Trần Mặc biến thành bên tai phiếm hồng. Nàng cũng không muốn lại lặp lại một lượt nữa, thể lực vừa rồi tiêu hao mới khôi phục lại được một phần, nàng cũng không muốn chết trong ôn nhu. Lương Sơ Lam đẩy bàn tay ác ma nhỏ bé của Trần Mặc ra, cố ý nghiêm mặt.
"Được rồi được rồi, vậy chị nói xem phải làm thế nào bây giờ?"
"Vậy thì, ngày mai tôi đưa em về nhà được không?" Lương Sơ Lam quay đầu lại, nghiêm túc hỏi.
"Chị nói thật à?" Thần sắc Trần Măc trở nên đứng đắn, thu hồi vẻ cợt nhả vừa rồi: "Chị thật sự chuẩn bị sẵn sàng? Như thế có lẽ sẽ rất vất vả."
"Đã chọn đi con đường này, chẳng phải sẽ nhất định sẽ có một ngày như vậy sao?!"
Lương Sơ Lam hít sâu một hơi cực nhẹ, vẫn bị Trần Mặc phát hiện. Lần này nàng lựa chọn Trần Mặc, nàng từng dùng cha mẹ để lấy cớ, rồi đánh mất hai năm quý giá. Nếu không phải ông trời thương tiếc, có lẽ cả đời đều sẽ sống như một cái xác không hồn. Thời gian mất đi đó, nàng hiểu được rất nhiều đạo lý, sau khi gặp lại Trần Mặc, nàng thật sự không muốn lại đánh mất.
Kết quả xấu nhất chính là dứt khoát với người nhà. Vừa nghĩ đến đó, trái tim Lương Sơ Lam liền co lại. Cho tới giờ nàng vẫn luôn hiếu thuận, thậm chí hiếu thuận đến mức tình nguyện hy sinh hạnh phúc của mình cùng tình cảm chân chính. Nếu Trần Mặc không xuất hiện lần nữa, Lương Sơ Lam cảm thấy mình cũng sẽ vẫn sống một cuộc sống không có tình yêu như thế.
Nhưng hiện tại nàng thật sự chân thành, chưa bao giờ từng muốn cố gắng một lần vì hạnh phúc sau này của mình như thế.
Sự khó xử của Lương Sơ Lam, Trần Mặc xem vào mắt, đau lòng kéo nàng vào vòng tay. Giờ khắc này, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần một cái ôm chặt, dùng đồng dạng mạch đập nói cho nàng biết, có em ở đây, cho nên không cần sợ.
Có lẽ gánh nặng ngọt ngào chính là như vậy, ánh sáng nhu hoà rót xuống người đôi tình nhân, giống như hạnh phúc chỉ vô cùng đơn giản là dựa sát vào nhau, sưởi ấm lẫn nhau. Nghĩ cùng một chuyện, có chung một niềm tin, tất cả mọi chuyện dù lớn đến đâu, ở khoảnh khắc này đều bị nhu tình hoá thành một đám mây mềm, đẩy ra là có thể nhìn đến ánh dương quang.
Hết chương 97
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook