Trung Cung Có Hỉ
-
Chương 58: Biếm lãnh cung
Editor: Nghiên Linh
Mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, trong lòng không rõ cảm giác, cảm thấy người này dính vào, nhưng lại không cầm được tràn ra ngọt ngào: "Ta… Ta thật sự không thể tin được…" Hắn không thèm động vào phi tần xinh đẹp mà lại cùng nàng ta luận thi từ ca phú.
Cảnh Diễm khẽ cười, nhẹ nhàng nâng mặt nàng: "A Sênh, từ khi trẫm nhận ra mình thích áp nàng, nữ nhân trong hậu cung này đều tàng hình…
Nàng không hiểu phong tình nói: "Thiên Tiệp dư cũng tàng hình?"
Hắn ngẩn ra, rồi nói: "Nếu nàng không nhắc đến nàng ta, trẫm cũng quên mất là có người này!" Đây là lời nói thật.
Luyện Nguyệt Sênh buồn cười, cúi đầu cười ra tiếng. Thấy nàng cười, mặt Cảnh Diễm càng lộ vẻ dịu dàng, ôm nàng vào trong lòng.
Ước chừng sau nửa khắc, ngự liễn dừng lại trước Phượng Tê cung.
Luyện Nguyệt Sênh vừa định rời đi, lại bị hắn dùng sức kéo vào lòng, nàng cau mày ngẩng đầu nhìn hắn.
"Nàng ngoan ngoãn ngồi đây." Hắn mỉm cười với nàng.
Triệu Hoài Sinh tiến lên vén lên màn che, chỉ thấy bệ hạ ôm Hoàng Hậu nương nương từ trong kiệu ra, nhất thời cúi đầu, buông lỏng tay ra.
Luyện Nguyệt Sênh kinh hãi vì không ngờ Cảnh Diễm lại bế nàng trước mặt nhiều cung nhân như vậy, một tay ôm cổ của hắn, một tay đập bộ ngực hắn, cố ý nói nhỏ: "Chàng làm cái gì! Thả ta xuống!"
Cảnh Diễm cúi đầu liếc nhìn nàng: "Không thả." Bộ dạng như lưu manh.
Luyện Nguyệt Sênh đỏ mặt, thầm nghĩ người này thật càn quấy, nhìn gò má hoàn mỹ, ánh mắt đầy yêu thương cùng khóe môi đang giương lên của hắn, nàng bất giác cười.
Cung nhân tiếp giá nhìn thấy cảnh này, đều đỏ mặt cúi đầu.
Triệu Hoài Sinh đi theo Đế hậu phía sau, mắt cũng mau cười híp lại thành một đường may.
Vào trong điện, Cảnh Diễm vẫy lui cung nhân, để Luyện Nguyệt Sênh trên giường, nàng cảnh giác, chỉ thấy hắn đỡ vai của mình, không có ý đồ nào: "A Sênh, mấy ngày nay nàng mệt mỏi lắm rồi, hôm nay ngoan ngoãn nghỉ ngơi một lát, được không?"
Luyện Nguyệt Sênh liền giật mình: "Bệ hạ, vụ án Trương Tu hoa còn phải điều tra."
"Ngày mai hãy tra, hay là để trẫm điều tra thay nàng."
"Bệ hạ, thần thần thiếp mới vừa tra được chút manh mối, không thể trì hoãn được."
"Nàng nói cho trẫm nghe đầu mối nàng tra được, trẫm sai người đi thăm dò, nàng mau nghỉ ngơi đi." Hắn nhất quyết không đồng ý.
Nàng bị Cảnh Diễm ôm eo, nằm ngang ở trên giường cười bất đắc dĩ, hắn không nói lời nào vừa cởi giày của nàng vừa kéo chăn đắp lên người nàng, mày nhăn lại, nói: "Được rồi, không cần nói gì hết, ngày hôm nay nàng phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Nếu đã tìm được đầu mối, kẻ đó sẽ chạy không thoát, tạm thời không cần phải gấp gáp." Hắn cúi người xuống, lo lắng nhìn nàng: "Mấy ngày nàng vội vàng đến nỗi chân không chạm đất, chắc đã mệt muốn chết rồi, nghe lời của trẫm, ngoan ngoãn nghỉ ngơi hôm nay."
Giọng nói ấp ám của hắn ấm vừa dứt lời khiến lòng nàng giống như lông vũ, để trái tim nàng vừa động, không cách nào phản kháng, chỉ đành phải nhìn hắn gật đầu "Ừ" một tiếng.
Hắn vui mừng nói: "Nàng ngủ đi, trẫm ở đây với nàng." Vừa nói vừa chỉnh góc chăn.
"Chuyện này… Bệ hạ…" Nàng nhỏ giọng kêu một tiếng.
Hắn dịu dàng nhìn nàng.
"Bệ hạ, thần thần thiếp nghĩ đầu tiên phải tháo trang sức, sau đó sẽ cởi áo khoác." Nàng ngừng lại, sắc mặt trở nên hồng, mắt đảo vòng, thủ thỉ: "Nếu bệ hạ muốn ở lại với thần thiếp, chi bằng lên đây, chúng ta cùng ngủ bù."
—–
Sau khi ngủ một giấc, Luyện Nguyệt Sênh cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiền, xử lý sự tình cũng hiệu quả cao hơn so với hai ngày trước.
Sau khi tiễn Cảnh Diễm trở về Trường Sinh Điện, nàng tiếp tục xem thư lục soát được chỗ Trương U Huyên.
Mấy phong thư tìm được tại điện của Trương U Huyên bị nàng giấu rất kĩ, đến hai cung nữ cận thân cũng không ngờ đến chỗ cất giấu của nàng.
Nội dung mấy phong thư đều rất ngắn, chỉ hai ba câu là hết. Bởi vì phía trên không có ký tên, cho nên không rõ Trương U Huyên đã liên lạc với người nào.
Tử Vân lợi dụng chức vị, gom chữ viết của các phi tần giao cho Hoàng Hậu.
Sau khi so sánh đã lộ ra manh mối là Nguyên thục viện!
Thường ngày hai người này không oán không thù, Nguyên thục viện vì sao muốn hại Trương U Huyên?
"Tính tình Trương tu hoa mềm yếu, giống như một quả hồng mềm ai cũng có thể bóp. Nếu Nguyên thục viện sinh lòng ghen tỵ, muốn hãm hại nàng ấy lại không muốn bại lộ bí mật, rất có khả năng dùng thông tin bí mật hòng uy hiếp nàng." Hoàng Dương phân tích.
Luyện Nguyệt Sênh cảm thấy chuyện này có khả năng, nhưng sau khi triệu kiến Tích San và Khả San, sự việc lại có chuyển biến.
"Nguyên thục viện…” Tích San cau mày nói: "Lúc còn khuê nữ, chủ tử và Nguyên thục viện có quen biết, mặc dù chưa tới mức độ khăn tay chi giao, nhưng tình cảm của chủ tử với Nguyên thục viện rất tốt."
Khăn tay chi giao: Tình cảm giữa những cô gái thời xưa, thân thiết như chị em ruột, thường tặng nhau những chiếc khăn tay do mình thêu để thể hiện tình cảm
"Vậy vì sao sau khi vào cung, Bổn cung chưa từng thấy Trương Tu hoa qua lại với Nguyên thục viện?" Luyện Nguyệt Sênh nghĩ ngợi xong thì nói ra nghi ngờ.
Tích San hừ nhẹ một tiếng, hơi có phần khinh thường: "Tại nương nương không biết, sau khi vào cung, Nguyên thục viện ngại chủ tử ốm yếu, sợ lây bệnh, nói chủ tử mang điềm xấu, rồi xa lánh nàng, làm bộ như không biết nàng, cũng không qua lại với chủ tử nữa."
"Chủ tử biết ý của nàng ta nên cũng thôi qua lại."
Lời này vừa nói ra, Luyện Nguyệt Sênh lại lâm vào trầm tư.
Mắt Khả San đã sớm đỏ, dập đầu nói: "Cầu xin nương nương vì Trương Tu hoa lấy lại công đạo, người âm thầm bức bách Trương Tu hoa, uy hiếp nàng, chính là Nguyên Thục Viện!"
Tích San nghe vậy cũng đỏ mắt, giọng nói có chút khàn khàn: "Cầu xin nương nương trả thù cho chủ tử!" Nàng dập đầu, cái trán đụng vào mặt đất, phát ra tiếng trầm thấp.
Trương U Huyên tính tình mềm yếu, không muốn gây chuyện thị phi, cho nên bị uy hiếp cũng không kể cho với người khác, chỉ giấu trong lòng. Ngày xưa Nguyên thục viện là khuê mật của Trương U Huyên, hiểu rõ tích cách và phương thức xử sự, nên mới không chút kiêng kỵ mà uy hiếp nàng.
Trương U Huyên không nói cho người khác, tự mình chịu đựng, thân thể nàng vốn yếu đuối, tính cách đa sầu đa cảm, trong lòng lại có chuyện. Trong lúc kích động như vậy nên bị động thai khí, cũng là chuyện dễ hiểu.
Suy nghĩ này rất nhanh được chứng thật.
Đối với chứng cứ trước mặt, Nguyên thục viện thú nhận không chút kiêng kỵ.
Sảng khoái nhận tội như vậy, thật sự Luyện Nguyệt Sênh chưa từng nghĩ tới.
"Nếu nương nương tìm được chứng cứ, thần thần thiếp tranh cãi nữa cũng không có ích gì." Hiếm khi Nguyên thục viện nghiêm tục: "Là thần thiếp âm thầm uy hiếp nàng, để sau khi nàng ấy sinh hài tử, sức khỏe không tốt không cách nào tự mình dưỡng dục phải giao cho thần thiếp nuôi. Thần thiếp nói với nàng ấy nếu không đáp ứng thì khi nàng ta sinh hài tử sẽ bị hạ thủ dẫn đến khó sinh mà chết."
"Thần thiếp nói, nếu ngươi chết rồi, đứa bé có thể sẽ được giao cho người khác. Cho nên, nàng còn sống thì hài tử mới được giao cho thần thiếp, hơn nữa nàng cũng có thể nhìn đứa bé lớn lên." Giọng Nguyên thục viện bình tĩnh, giống như đang kể lại một câu chuyện bình thường.
Ấn đường Luyện Nguyệt Sênh nhíu lại, im lặng một lát rồi nói: "Những lời ngươi nói là thật?"
Đôi mắt Nguyên thục viện khẽ động, sau đó bình tĩnh nói: "Là do tư tâm của thần thiếp gây nên, thần thiếp nhận tội."
Luyện Nguyệt Sênh nhìn nàng một lát, rốt cuộc vẫy tay để cho người dẫn Nguyên thục viện đi.
Lúc này, Nguyên thục viện đứng dậy, hành lễ với Hoàng Hậu: "Mong nương nương ân chuẩn để thần thiếp tự mình ra ngoài."
Luyện Nguyệt Sênh gật đầu.
Nguyên thục viện tạ ơn, xoay người đi ra ngoài. Ngay lúc nàng xoay người, Luyện Nguyệt Sênh liếc thấy nụ cười thư thái trên mặt nàng và bóng lưng đúng mực.
Chuyện được giải quyết quá mức thuận lợi, khiến Luyện Nguyệt Sênh cảm thấy hơi kỳ quái. Nhưng Nguyên thục viện đã nhận tội, cũng không còn điều tra thêm được gì.
Ngày hạ táng Trương Tu hoa, kẻ thường ngày uy hiếp nàng đã nhận tội và đền tội.
Nhiều người không ngờ việc Trương Tu hoa chết đi có liên quan đến Nguyên thục viện.
Lời đồn đãi lưu truyền trong cung vì chân tướng đã công bố nên được dập tắt triệt để. Không ai còn nghĩ Trương Tu hoa là bị Hoàng Hậu làm hại rồi.
Tin Nguyên thục viện bị giáng làm sung y, biếm lãnh cung lập tức lan truyền trong hậu cung.
Cố tu dung nhớ ngày xưa Nguyên thục viện còn nói trong cung này biến đổi thất thường, không biết khi nào đến lượt mình, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã đến phiên Nguyên thục viện.
Hôm nay nghĩ đến, thật là thổn thức, không biết Nguyên thục viện cảm thấy thế nào khi ở trong lãnh cung.
Một câu thành sấm ngược lại ứng nghiệm với bản thân nàng ấy. Cho nên mới nói, trong cung làm này làm chuyện xấu mà để bại lộ, chính là tìm chết. Trừ phi ngươi chắc chắn không bại lộ bí mật, nếu không thì thành thật mà sống đừng vọng tưởng điều gì.
——
Ban đêm, trong Phượng Tê cung yên tĩnh không người, Luyện Nguyệt Sênh cầm phong thư, nghiêng người dựa vào sạp mĩ nhân, lặp lại suy nghĩ. Cảnh Diễm ngồi bên cạnh, yên lặng quan sát nàng.
"Chuyện này không phải do Nguyên thục viện làm." Nàng cất tiếng nặng nề, sắc vàng chiếu vào sườn mặt nàng, biểu cảm nghiêm túc pha thêm ít dịu dàng.
"Sao nàng nghĩ vậy?" Cảnh Diễm thắc mắc.
"Lúc ta vào hỏi Trương Tu hoa là ai muốn hại nàng, nàng chỉ há mồm, không lên tiếng. Nhưng ta nhìn khẩu hình, mặc dù không chắc chắn, nhưng lời nàng ấy nói nhất định không phải Nguyên thục viện." Nàng chăm chú: "Nàng ấy nói hai chữ."
"Hai chữ?" Cảnh Diễm thoáng nhíu mày.
"Không sai." Nàng gật đầu, ấn đường lại cau lại: "Mà tên hay phong hào của Nguyên thục viện đều là ba chữ."
"Cho nên nàng cảm thấy chuyện này không phải do Nguyên thục viện làm, mà có người lấy Nguyên thục viện làm thế thân, mà nàng ta cũng tâm cam tình nguyện nhận tội." Cảnh Diễm trầm ngâm.
"Không biết người đó là ai? Mà có thể khiến Nguyên thục viện cam tâm tình nguyện chịu tội thay." Luyện Nguyệt Sênh nhíu mày suy nghĩ. Đột nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn Cảnh Diễm, mặt nặng nề: "Bệ hạ, hiện tại Nguyên thục viện ở lãnh cung, không ngoại trừ có người sẽ nhân cơ hội giết nàng. Cho nên, ngài phải cho người canh chừng Nguyên thục viện thật kỹ!"
"Trẫm hiểu, nàng cứ yên tâm." Cảnh Diễm cau mày, gật đầu. Hắn nắm tay nàng, trấn an nói: "Nàng đừng làm mình mệt nhọc. Mấy ngày nữa, Nhàn nhi trở lại nàng sẽ bận rộn hơn, đừng làm mình thêm mệt mỏi."
Luyện Nguyệt Sênh dịu dàng, khóe môi hơi cong: "Ta hiểu." Nàng ngừng lại: "Bây giờ còn chưa biết ai muốn hại Nguyên thục viện. Hơn nữa, ta nghĩ là kẻ này sẽ không ra tay ngay, ít nhất là khoảng thời gian công chúa hồi kinh, hắn sẽ không xuống tay giết Nguyên thục viện."
Mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, trong lòng không rõ cảm giác, cảm thấy người này dính vào, nhưng lại không cầm được tràn ra ngọt ngào: "Ta… Ta thật sự không thể tin được…" Hắn không thèm động vào phi tần xinh đẹp mà lại cùng nàng ta luận thi từ ca phú.
Cảnh Diễm khẽ cười, nhẹ nhàng nâng mặt nàng: "A Sênh, từ khi trẫm nhận ra mình thích áp nàng, nữ nhân trong hậu cung này đều tàng hình…
Nàng không hiểu phong tình nói: "Thiên Tiệp dư cũng tàng hình?"
Hắn ngẩn ra, rồi nói: "Nếu nàng không nhắc đến nàng ta, trẫm cũng quên mất là có người này!" Đây là lời nói thật.
Luyện Nguyệt Sênh buồn cười, cúi đầu cười ra tiếng. Thấy nàng cười, mặt Cảnh Diễm càng lộ vẻ dịu dàng, ôm nàng vào trong lòng.
Ước chừng sau nửa khắc, ngự liễn dừng lại trước Phượng Tê cung.
Luyện Nguyệt Sênh vừa định rời đi, lại bị hắn dùng sức kéo vào lòng, nàng cau mày ngẩng đầu nhìn hắn.
"Nàng ngoan ngoãn ngồi đây." Hắn mỉm cười với nàng.
Triệu Hoài Sinh tiến lên vén lên màn che, chỉ thấy bệ hạ ôm Hoàng Hậu nương nương từ trong kiệu ra, nhất thời cúi đầu, buông lỏng tay ra.
Luyện Nguyệt Sênh kinh hãi vì không ngờ Cảnh Diễm lại bế nàng trước mặt nhiều cung nhân như vậy, một tay ôm cổ của hắn, một tay đập bộ ngực hắn, cố ý nói nhỏ: "Chàng làm cái gì! Thả ta xuống!"
Cảnh Diễm cúi đầu liếc nhìn nàng: "Không thả." Bộ dạng như lưu manh.
Luyện Nguyệt Sênh đỏ mặt, thầm nghĩ người này thật càn quấy, nhìn gò má hoàn mỹ, ánh mắt đầy yêu thương cùng khóe môi đang giương lên của hắn, nàng bất giác cười.
Cung nhân tiếp giá nhìn thấy cảnh này, đều đỏ mặt cúi đầu.
Triệu Hoài Sinh đi theo Đế hậu phía sau, mắt cũng mau cười híp lại thành một đường may.
Vào trong điện, Cảnh Diễm vẫy lui cung nhân, để Luyện Nguyệt Sênh trên giường, nàng cảnh giác, chỉ thấy hắn đỡ vai của mình, không có ý đồ nào: "A Sênh, mấy ngày nay nàng mệt mỏi lắm rồi, hôm nay ngoan ngoãn nghỉ ngơi một lát, được không?"
Luyện Nguyệt Sênh liền giật mình: "Bệ hạ, vụ án Trương Tu hoa còn phải điều tra."
"Ngày mai hãy tra, hay là để trẫm điều tra thay nàng."
"Bệ hạ, thần thần thiếp mới vừa tra được chút manh mối, không thể trì hoãn được."
"Nàng nói cho trẫm nghe đầu mối nàng tra được, trẫm sai người đi thăm dò, nàng mau nghỉ ngơi đi." Hắn nhất quyết không đồng ý.
Nàng bị Cảnh Diễm ôm eo, nằm ngang ở trên giường cười bất đắc dĩ, hắn không nói lời nào vừa cởi giày của nàng vừa kéo chăn đắp lên người nàng, mày nhăn lại, nói: "Được rồi, không cần nói gì hết, ngày hôm nay nàng phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Nếu đã tìm được đầu mối, kẻ đó sẽ chạy không thoát, tạm thời không cần phải gấp gáp." Hắn cúi người xuống, lo lắng nhìn nàng: "Mấy ngày nàng vội vàng đến nỗi chân không chạm đất, chắc đã mệt muốn chết rồi, nghe lời của trẫm, ngoan ngoãn nghỉ ngơi hôm nay."
Giọng nói ấp ám của hắn ấm vừa dứt lời khiến lòng nàng giống như lông vũ, để trái tim nàng vừa động, không cách nào phản kháng, chỉ đành phải nhìn hắn gật đầu "Ừ" một tiếng.
Hắn vui mừng nói: "Nàng ngủ đi, trẫm ở đây với nàng." Vừa nói vừa chỉnh góc chăn.
"Chuyện này… Bệ hạ…" Nàng nhỏ giọng kêu một tiếng.
Hắn dịu dàng nhìn nàng.
"Bệ hạ, thần thần thiếp nghĩ đầu tiên phải tháo trang sức, sau đó sẽ cởi áo khoác." Nàng ngừng lại, sắc mặt trở nên hồng, mắt đảo vòng, thủ thỉ: "Nếu bệ hạ muốn ở lại với thần thiếp, chi bằng lên đây, chúng ta cùng ngủ bù."
—–
Sau khi ngủ một giấc, Luyện Nguyệt Sênh cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiền, xử lý sự tình cũng hiệu quả cao hơn so với hai ngày trước.
Sau khi tiễn Cảnh Diễm trở về Trường Sinh Điện, nàng tiếp tục xem thư lục soát được chỗ Trương U Huyên.
Mấy phong thư tìm được tại điện của Trương U Huyên bị nàng giấu rất kĩ, đến hai cung nữ cận thân cũng không ngờ đến chỗ cất giấu của nàng.
Nội dung mấy phong thư đều rất ngắn, chỉ hai ba câu là hết. Bởi vì phía trên không có ký tên, cho nên không rõ Trương U Huyên đã liên lạc với người nào.
Tử Vân lợi dụng chức vị, gom chữ viết của các phi tần giao cho Hoàng Hậu.
Sau khi so sánh đã lộ ra manh mối là Nguyên thục viện!
Thường ngày hai người này không oán không thù, Nguyên thục viện vì sao muốn hại Trương U Huyên?
"Tính tình Trương tu hoa mềm yếu, giống như một quả hồng mềm ai cũng có thể bóp. Nếu Nguyên thục viện sinh lòng ghen tỵ, muốn hãm hại nàng ấy lại không muốn bại lộ bí mật, rất có khả năng dùng thông tin bí mật hòng uy hiếp nàng." Hoàng Dương phân tích.
Luyện Nguyệt Sênh cảm thấy chuyện này có khả năng, nhưng sau khi triệu kiến Tích San và Khả San, sự việc lại có chuyển biến.
"Nguyên thục viện…” Tích San cau mày nói: "Lúc còn khuê nữ, chủ tử và Nguyên thục viện có quen biết, mặc dù chưa tới mức độ khăn tay chi giao, nhưng tình cảm của chủ tử với Nguyên thục viện rất tốt."
Khăn tay chi giao: Tình cảm giữa những cô gái thời xưa, thân thiết như chị em ruột, thường tặng nhau những chiếc khăn tay do mình thêu để thể hiện tình cảm
"Vậy vì sao sau khi vào cung, Bổn cung chưa từng thấy Trương Tu hoa qua lại với Nguyên thục viện?" Luyện Nguyệt Sênh nghĩ ngợi xong thì nói ra nghi ngờ.
Tích San hừ nhẹ một tiếng, hơi có phần khinh thường: "Tại nương nương không biết, sau khi vào cung, Nguyên thục viện ngại chủ tử ốm yếu, sợ lây bệnh, nói chủ tử mang điềm xấu, rồi xa lánh nàng, làm bộ như không biết nàng, cũng không qua lại với chủ tử nữa."
"Chủ tử biết ý của nàng ta nên cũng thôi qua lại."
Lời này vừa nói ra, Luyện Nguyệt Sênh lại lâm vào trầm tư.
Mắt Khả San đã sớm đỏ, dập đầu nói: "Cầu xin nương nương vì Trương Tu hoa lấy lại công đạo, người âm thầm bức bách Trương Tu hoa, uy hiếp nàng, chính là Nguyên Thục Viện!"
Tích San nghe vậy cũng đỏ mắt, giọng nói có chút khàn khàn: "Cầu xin nương nương trả thù cho chủ tử!" Nàng dập đầu, cái trán đụng vào mặt đất, phát ra tiếng trầm thấp.
Trương U Huyên tính tình mềm yếu, không muốn gây chuyện thị phi, cho nên bị uy hiếp cũng không kể cho với người khác, chỉ giấu trong lòng. Ngày xưa Nguyên thục viện là khuê mật của Trương U Huyên, hiểu rõ tích cách và phương thức xử sự, nên mới không chút kiêng kỵ mà uy hiếp nàng.
Trương U Huyên không nói cho người khác, tự mình chịu đựng, thân thể nàng vốn yếu đuối, tính cách đa sầu đa cảm, trong lòng lại có chuyện. Trong lúc kích động như vậy nên bị động thai khí, cũng là chuyện dễ hiểu.
Suy nghĩ này rất nhanh được chứng thật.
Đối với chứng cứ trước mặt, Nguyên thục viện thú nhận không chút kiêng kỵ.
Sảng khoái nhận tội như vậy, thật sự Luyện Nguyệt Sênh chưa từng nghĩ tới.
"Nếu nương nương tìm được chứng cứ, thần thần thiếp tranh cãi nữa cũng không có ích gì." Hiếm khi Nguyên thục viện nghiêm tục: "Là thần thiếp âm thầm uy hiếp nàng, để sau khi nàng ấy sinh hài tử, sức khỏe không tốt không cách nào tự mình dưỡng dục phải giao cho thần thiếp nuôi. Thần thiếp nói với nàng ấy nếu không đáp ứng thì khi nàng ta sinh hài tử sẽ bị hạ thủ dẫn đến khó sinh mà chết."
"Thần thiếp nói, nếu ngươi chết rồi, đứa bé có thể sẽ được giao cho người khác. Cho nên, nàng còn sống thì hài tử mới được giao cho thần thiếp, hơn nữa nàng cũng có thể nhìn đứa bé lớn lên." Giọng Nguyên thục viện bình tĩnh, giống như đang kể lại một câu chuyện bình thường.
Ấn đường Luyện Nguyệt Sênh nhíu lại, im lặng một lát rồi nói: "Những lời ngươi nói là thật?"
Đôi mắt Nguyên thục viện khẽ động, sau đó bình tĩnh nói: "Là do tư tâm của thần thiếp gây nên, thần thiếp nhận tội."
Luyện Nguyệt Sênh nhìn nàng một lát, rốt cuộc vẫy tay để cho người dẫn Nguyên thục viện đi.
Lúc này, Nguyên thục viện đứng dậy, hành lễ với Hoàng Hậu: "Mong nương nương ân chuẩn để thần thiếp tự mình ra ngoài."
Luyện Nguyệt Sênh gật đầu.
Nguyên thục viện tạ ơn, xoay người đi ra ngoài. Ngay lúc nàng xoay người, Luyện Nguyệt Sênh liếc thấy nụ cười thư thái trên mặt nàng và bóng lưng đúng mực.
Chuyện được giải quyết quá mức thuận lợi, khiến Luyện Nguyệt Sênh cảm thấy hơi kỳ quái. Nhưng Nguyên thục viện đã nhận tội, cũng không còn điều tra thêm được gì.
Ngày hạ táng Trương Tu hoa, kẻ thường ngày uy hiếp nàng đã nhận tội và đền tội.
Nhiều người không ngờ việc Trương Tu hoa chết đi có liên quan đến Nguyên thục viện.
Lời đồn đãi lưu truyền trong cung vì chân tướng đã công bố nên được dập tắt triệt để. Không ai còn nghĩ Trương Tu hoa là bị Hoàng Hậu làm hại rồi.
Tin Nguyên thục viện bị giáng làm sung y, biếm lãnh cung lập tức lan truyền trong hậu cung.
Cố tu dung nhớ ngày xưa Nguyên thục viện còn nói trong cung này biến đổi thất thường, không biết khi nào đến lượt mình, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã đến phiên Nguyên thục viện.
Hôm nay nghĩ đến, thật là thổn thức, không biết Nguyên thục viện cảm thấy thế nào khi ở trong lãnh cung.
Một câu thành sấm ngược lại ứng nghiệm với bản thân nàng ấy. Cho nên mới nói, trong cung làm này làm chuyện xấu mà để bại lộ, chính là tìm chết. Trừ phi ngươi chắc chắn không bại lộ bí mật, nếu không thì thành thật mà sống đừng vọng tưởng điều gì.
——
Ban đêm, trong Phượng Tê cung yên tĩnh không người, Luyện Nguyệt Sênh cầm phong thư, nghiêng người dựa vào sạp mĩ nhân, lặp lại suy nghĩ. Cảnh Diễm ngồi bên cạnh, yên lặng quan sát nàng.
"Chuyện này không phải do Nguyên thục viện làm." Nàng cất tiếng nặng nề, sắc vàng chiếu vào sườn mặt nàng, biểu cảm nghiêm túc pha thêm ít dịu dàng.
"Sao nàng nghĩ vậy?" Cảnh Diễm thắc mắc.
"Lúc ta vào hỏi Trương Tu hoa là ai muốn hại nàng, nàng chỉ há mồm, không lên tiếng. Nhưng ta nhìn khẩu hình, mặc dù không chắc chắn, nhưng lời nàng ấy nói nhất định không phải Nguyên thục viện." Nàng chăm chú: "Nàng ấy nói hai chữ."
"Hai chữ?" Cảnh Diễm thoáng nhíu mày.
"Không sai." Nàng gật đầu, ấn đường lại cau lại: "Mà tên hay phong hào của Nguyên thục viện đều là ba chữ."
"Cho nên nàng cảm thấy chuyện này không phải do Nguyên thục viện làm, mà có người lấy Nguyên thục viện làm thế thân, mà nàng ta cũng tâm cam tình nguyện nhận tội." Cảnh Diễm trầm ngâm.
"Không biết người đó là ai? Mà có thể khiến Nguyên thục viện cam tâm tình nguyện chịu tội thay." Luyện Nguyệt Sênh nhíu mày suy nghĩ. Đột nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn Cảnh Diễm, mặt nặng nề: "Bệ hạ, hiện tại Nguyên thục viện ở lãnh cung, không ngoại trừ có người sẽ nhân cơ hội giết nàng. Cho nên, ngài phải cho người canh chừng Nguyên thục viện thật kỹ!"
"Trẫm hiểu, nàng cứ yên tâm." Cảnh Diễm cau mày, gật đầu. Hắn nắm tay nàng, trấn an nói: "Nàng đừng làm mình mệt nhọc. Mấy ngày nữa, Nhàn nhi trở lại nàng sẽ bận rộn hơn, đừng làm mình thêm mệt mỏi."
Luyện Nguyệt Sênh dịu dàng, khóe môi hơi cong: "Ta hiểu." Nàng ngừng lại: "Bây giờ còn chưa biết ai muốn hại Nguyên thục viện. Hơn nữa, ta nghĩ là kẻ này sẽ không ra tay ngay, ít nhất là khoảng thời gian công chúa hồi kinh, hắn sẽ không xuống tay giết Nguyên thục viện."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook