Trung Cung Có Hỉ
-
Chương 37: Xâm nhập điều tra
Editor: Nguyen_Khanh
Càng điều tra chuyện của Băng Dao thì lại càng phát hiện chuyện bất thường bên trong.
Vì để làm rõ chân tướng, Luyện Nguyệt Sênh đành gọi hai người Tô quý tần và Đức phi đến.
Hai người vừa thấy mặt, trong mắt Tô quý tần chợt lóe lên hận ý. Ngược lại, Đức phi mặt không đổi sắc, bình thản cúi người hành lễ, ưu nhã ngồi vào chỗ.
Luyện Nguyệt Sênh ngồi phía trên, vẻ mặt nhàn nhạt, quét mắt nhìn xuống hai người; giơ tay, để cung nhân hầu hạ trong điện lui xuống.
"Hôm nay bản cung cho gọi hai ngươi đến đây, chắc hẳn cả hai cũng đoán được là vì chuyện gì?"
Trên mặt Đức phi vẫn đang treo nụ cười, đáp: "Thiếp hiểu, xin nương nương cứ nói."
Luyện Nguyệt Sênh không nóng không lạnh "Ừ" một tiếng. Nhìn thoáng qua Tô quý tần đang rất không tốt, lên tiếng: "Chuyện xưa của Băng Dao hiện giờ cũng chỉ có hai người biết." Dừng một chút, "Một người là chủ cũ của nàng, một người là chủ mới của nàng."
Đức phi gật gật đầu, Tô quý tần ngước mắt nhìn Hoàng Hậu, trong mắt dường như lóe lên một loại ánh sáng mang tên hi vọng.
Luyện Nguyệt Sênh làm bộ không nhìn thấy, hỏi Đức phi: "Đức phi, bản cung hỏi ngươi trước."
Đức phi gật đầu, Luyện Nguyệt Sênh tiếp tục nói: "Ngươi nhận thấy Băng Dao là người như thế nào?"
Đức phi suy nghĩ một chút, nói: "Con người nàng cẩn thận, làm việc tỉ mỉ, chỉ là lá gan có chút nhỏ, lúc nào cũng khiếp nhược lo lắng."
Tô quý tần nghe vậy "Chậc" một tiếng, nói tiếp: "Đức phi nương nương thật đúng là nhìn người không chuẩn. Liên Nhi là người lòng dạ thâm trầm, tâm kế thủ đoạn đều có, thời điểm còn ở Tô phủ, vì quyến rũ ca ca thiếp, thủ đoạn gì nàng ta cũng sử dụng!"
Đức phi âm thanh thường thường "Ồ" một tiếng, âm cuối có chút dài, âm dương quái khí, "Nói vậy, Tô quý tần quả thực là không thích Liên Nhi nhỉ?"
Tô quý tần cười, "Tất nhiên là vậy!"
Nghe vậy, khóe môi Đức phi khẽ nhếch, liếc nhìn Tô quý tần một cái.
Tô quý tần đang trong cơn giận dữ, cũng không cảm thấy lời nói của mình có gì không ổn, khi nhìn đến nụ cười sâu xa của Đức phi thì mới phát hiện lời nói của mình không ổn; nhất thời trên mặt xanh trắng đan xen lẫn lộn, hận không thể tiến lên xé nát khuôn mặt của Đức phi.
Luyện Nguyệt Sênh không nói chuyện, xoay xoay vòng tay hồng ngọc của mình, tầm mắt nhàn nhạt liếc nhìn hai người ngồi dưới, không nóng không lạnh nói: "Hai người các ngươi yên lặng cho bản cung."
Đức phi hơi giật mình, Tô quý tần cắn cắn môi, thấp đầu.
Luyện Nguyệt Sênh không nhìn Tô quý tần, đảo mắt tiếp tục hỏi Đức phi một ít chuyện của Băng Dao, cuối cùng còn hỏi ra được vài cung nữ có quan hệ tốt với Băng Dao.
Tất cả các câu trả lời nhận được đều là Băng Dao thành thật gan nhỏ, làm việc cẩn thận, từ trước đến nay không nói sai một câu, không làm lỗi việc nào. Nàng ta tuy rằng có tư sắc, nhưng lại nhát gan khiếp nhược như thế, tính tình thành thật cẩn thận, ở Ngọc Trinh trong cung tuy rằng không làm người khác chú ý, nhưng cũng là được Đức phi thưởng thức.
Tô quý tần nghe được thì nhíu mày lắc đầu, toàn bộ phủ định nhận xét của các nàng. Cái người trong miệng các nàng cùng với Liên Nhi ở Tô phủ, quả thực là sự khác biệt một trời một vực.
"Nương nương, Liên nhi từng hầu hạ thiếp ở Tô phủ, nàng là cái dạng người gì, thiếp chẳng lẽ còn không rõ sao!" Tô quý tần có chút kích động, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Con người nàng thích làm ra vẻ mảnh mai, trong nội tâm không biết đánh bao nhiêu tính toán nhỏ nhặt, một lòng chỉ muốn thượng vị. Nếu không phải là nàng quyến rũ huynh trưởng thiếp thì thiếp sẽ chẳng cãi vã với huynh trưởng, như thế thì mẫu thân thiếp cũng chẳng phải đuổi Liên Nhi khỏi phủ!"
"Nương nương nếu không tin, có thể goi Hủy Tâm cùng vài người khác vào hỏi xem, các nàng đều là theo chân thiếp từ Tô gia tới đây, Liên Nhi là người như thế nào, các nàng cũng đều rõ ràng!"
Nhìn Tô quý tần kích động, lồng ngực nhấp nhô, sắc mặt đỏ lên, Luyện Nguyệt Sênh đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Dương, gọi Hủy Tâm và vài cung nữ khác vào trong.
Không nghi ngờ gì nữa, mấy người Hủy Tâm đều có cùng đáp án với Tô quý tần.
Bầu không khí trong điện rơi vào giằng co, đột nhiên có một cung nữ nhỏ giọng, "Nô tỳ nhớ ra rồi, Băng Dao dường như có viết thư…" Âm thanh càng ngày càng nhỏ, "…mà không chỉ có một bức…"
"Thư?" Luyện Nguyệt Sênh nhìn về phía cung nữ áo hồng kia, "Nàng biết chữ?"
"Hồi nương nương." Tô quý tần tiếp lời: "Liên nhi vào Tô phủ từ năm năm tuổi, ở bên thiếp cũng học được không ít chữ."
Đức phi nhìn chằm chằm Như Như: "Ngươi còn biết những gì, nói hết ra."
Như Như cúi người, "Nô tỳ nhớ ra Băng Dao từng viết thư, còn hỏi nàng là viết cho ai, nàng nói là viết cho cha mẹ bên ngoài cung. Nàng còn hỏi nô tỳ có biết chữ hay không, nô tỳ nói không biết. Sau này nô tỳ lại thấy nàng viết thư, liền đi qua nhìn, tuy rằng nô tỳ nói không biết chữ, nhưng thực tế nô tỳ có biết chỉ là không biết được đầy đủ, thư kia nô tỳ có nhìn qua, là viết cho một nam nhân, hơn nữa Băng Dao hẳn là rất thích hắn."
Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy liền hỏi: "Ngươi còn nhớ được là viết cho ai không?"
Như Như lắc lắc đầu, "Cái này nô tỳ cũng không biết, lúc nô tỳ xem thì thư kia vẫn còn chưa viết xong."
Luyện Nguyệt Sênh ngưng thần trầm tư, một lát sau nhìn về phía Đức phi, "Bản cung muốn phái người đi lục soát phòng Băng Dao, Đức phi có dị nghị gì không?"
Đức phi đứng dậy, phúc lễ, "Hết thảy đều do nương nương làm chủ."
Tô quý tần tức giận việc Đức phi vu oan nàng giết người, lúc này thấy Hoàng Hậu sai người đi lục soát tại Ngọc Trinh cung, nhất thời thốt ra lời mỉa mai Đức phi.
Đức phi làm sao không nghe ra mỉa mai của nàng ta, cũng chỉ cười cười, "Là ta nóng lòng! Một lòng chỉ nghĩ tới báo thù rửa hận cho Băng Dao. Nếu là vu oan muội muội, mong rằng muội muội có thể tha lỗi cho ta."
Vừa nghe thấy hai từ "nếu là", Tô quý tần mắt hạnh hơi mở, bực tức nói: "Ngươi vẫn là hoài nghi là ta giết Liên Nhi?"
Đức phi mỉm cười nhìn nàng, "Chân tướng của sự tình hiện tại vẫn chưa rõ. Muội muội là chủ cũ của nàng, lại bất mãn với nàng, ta hoài nghi ngươi cũng là có lý thôi."
Tô quý tần nghe xong thì tức giận, còn định tiếp tục phản bác Đức phi, liền nghe được một thanh âm nặng nề truyền đến từ phía trên, là thanh âm ly trà đặt mạnh xuống mặt bàn. Tuy rằng không lớn không nhỏ, lại thẳng tắp gõ vào trong lòng Tô quý tần, nàng cả kinh đến độ dường như tim cũng đập lỡ một nhịp.
"Muốn ầm ĩ thì ra ngoài Phượng Tê cung mà ầm ĩ." Âm thanh nhàn nhạt lại mang theo uy nghi, Luyện Nguyệt Sênh liếc mắt nhìn hai người; bầu không khí trong nháy mắt dường như liền trở nên nghiêm túc trở lại.
Đức phi đứng dậy phúc lễ, Tô quý tần mặt trắng bệch, cũng đứng lên nói một câu, "Thiếp biết sai rồi."
"Chuyện giữa hai người các ngươi ra khỏi Phượng Tê cung tự giải quyết." Luyện Nguyệt Sênh lại không mặn không nhạt bổ sung một câu, "Đừng ở chỗ này khiến bản cung chướng mắt."
Trong điện nhất thời trầm tĩnh xuống, một lát sau, Hoàng Dương và Thanh Linh đi lục soát Ngọc Trinh cung trở về.
Hoàng Dương trong tay cầm hai phong thư, "Nương nương, nô tỳ đã lục soát gian phòng, tìm được hai phong thư này dưới gối đầu!". Vừa dứt lời thì đem hai phong thư đến cho Nguyệt Sênh.
Luyện Nguyệt Sênh trầm mặt, lấy thư ra khỏi phong thư, nghe Như Như đang quỳ bên dưới thì thấy Băng Dao viết lại không dưới mười lần.
Đọc sơ một lượt. Đây là một phong thư biểu lộ nồng đậm tình yêu của nữ nhân, từ trong những hàng chữ có thể thấy được sự yêu thích cùng cam tâm tình nguyện của nàng đối với người nọ, Luyện Nguyệt Sênh thấy được dòng kí tên ở cuối phong thư.
“Mùng hai tháng tư, Liên Nhi kính thư, cầu mong Vệ công tử hết thảy mạnh khỏe.”
Xem ra Băng Dao này chính là Liên Nhi, mà Vệ công tử này, chắc hẳn chính là người nam nhân đã đưa nàng tiến cung kia.
Luyện Nguyệt Sênh lại xem phong thư còn lại. Là bút tích của một nam nhân, chắc là vị Vệ công tử kia.
Ý nói chính là chờ kết thúc mọi chuyện, hắn sẽ đối xử với nàng thật tốt, nhắc nhở nàng ở trong cung làm việc cẩn thận, đừng để bại lộ hành tung. Tuy rằng không giống như phong thư của Liên Nhi tràn ngập tình cảm nhưng cũng có vẻ là một bức thừ tràn đầy lời lẽ quan tâm, ấm áp động lòng người.
Cuối cùng kí tên là Vệ Hạo.
Ngày tháng trên phong thư này sớm hơn phong thư của Liên Nhi. Như vậy có thể hình dung được, Băng Dao viết thư, nhưng không gửi, mà lại cất giấu nó cùng với phong thư của Vệ Hạo trong gối đầu.
Trong lúc Luyện Nguyệt Sênh đang trầm tư, Lục Oánh liền mang người đến.
Người đến là cô cô chưởng sự quản lý đồ trang sức Vũ Hoa. Bởi vì thường xuyên xuất cung thu mua, nàng thường giúp các cung nữ trong nội cung đưa thư hoặc mua giúp các nàng son phấn bột nước… bên ngoài vào cung để kiếm tiền. Việc này cũng được Thái Hậu ngầm đồng ý, cho nên hành động của Vũ Hoa cũng là quang minh chính đại. Chỉ có điều mỗi lần mang đồ xuất cung cũng như mang gì đó từ ngoài cung vào cũng phải để nội giam ở Chu Tước môn kiểm tra, xác nhận được phép mới có thể đi qua.
Vũ Hoa thấp thỏm, âm thầm nghĩ gần đây có phải mình đã phạm sai lầm gì không hoặc là mang thứ gì có vấn đề vào trong cung. Mãi cho đến khi nghe được Hoàng Hậu hỏi chuyện của Băng Dao, nàng mới chợt ngẩn ra.
"Vâng! Đúng là Băng Dao có nhờ nô tỳ chuyển thư giúp. Mỗi tháng nàng ta gửi bốn phong, đồng thời nô tỳ cũng nhận thư từ bên ngoài giúp nàng."
"Người chuyển thư kia là ai? Ngươi còn nhớ được không?" Luyện Nguyệt Sênh hỏi.
Vũ Hoa suy nghĩ một chút, gật đầu: "Nhớ rõ, là một gã sai vặt, hẳn là chuyển thư thay chủ tử."
"Vậy bộ dạng của gã sai vặt đó thì sao?" Tô quý tần vội vàng hỏi một câu, Luyện Nguyệt Sênh ánh mắt có chút lành lạnh liếc nhìn nàng.
"Nhớ rõ, người nọ trắng trẻo, mắt nhỏ, miệng nhỏ, trên mu bàn tay còn có một cái bớt nhỏ màu đỏ." Vũ Hoa nhớ lại, nói: "Nếu bây giờ người nọ đứng trước mặt nô tỳ thì nô tỳ có thể nhận ra được."
Đức phi ánh mắt bình tĩnh nhìn thoáng qua Hoàng Hậu một cái, lại chuyển mắt nhìn sang Vũ Hoa, hỏi nàng: "Ngươi có biết ai đưa thư không?"
Vũ Hoa ngơ ngác, cau mày, "Cái này, nô tỳ cũng không biết..." Ngừng lại thoáng chốc, "Trái lại, nghe gã sai vặt kia nói, là tình nhân bên ngoài của Băng Dao, đang đợi nàng ta đủ tuổi xuất cung."
"Nương nương, ngài xem..." Đức phi trầm giọng, nhìn về phía Hoàng Hậu.
Luyện Nguyệt Sênh sầm mặt, suy nghĩ một chút, nàng đưa phong thư trong tay cho Hoàng Dương bên cạnh, nói với Vũ Hoa: "Được rồi! Ngươi lui xuống đi."
Tim Vũ Hoa bình tĩnh lại, thở phào một cái, hành lễ xong thì lui về sau vài bước, tiếp tục cúi đầu đi ra ngoài.
"Hôm nay các ngươi cũng cực khổ rồi, đi về trước đi." Luyện Nguyệt Sênh gác lại ly trà, bình thản nói.
Tô quý tần vội nói: "Nương nương, chuyện này…"
Luyện Nguyệt Sênh liếc nàng một cái, rồi liếc nhìn Đức phi, liền nói: "Chuyện của Băng Dao liên lụy rất rộng, trong lòng hai ngươi nên hiểu rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói, phải không?"
Đức phi hơi giật mình, khẽ nâng chân mày lá liễu, cúi đầu nói: "Băng Dao là người trong cung thiếp, nếu thật sự nàng ta là tai mắt trong cung của ai đó, là chủ tử của nàng, thiếp cũng khó thoát tội. Đợi khi chân tướng được sáng tỏ, thiếp chấp nhận chịu mọi hình phạt."
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn vâng lời của Đức phi, Tô quý tần cũng cảm thấy hả dạ, trên mặt hòa hoãn một chút, hơi nhếch khóe môi, nàng cúi người, nói: "Chuyện này liên lụy đến sự trong sạch của thiếp. Mong nương nương sớm tra rõ chân tướng." Lại nói tiếp, "Nương nương yên tâm, thiếp nhất định sẽ giữ kín chuyện này."
Đức phi cũng gật đầu.
Luyện Nguyệt Sênh chậm rãi cười, phất tay cho các nàng lui.
Khi người đã đi hết, Thanh Linh cẩn thận lại gần, hỏi thăm: "Nương nương, có cần báo cho lão gia biết không? Để lão gia điều tra xem Vệ công tử là ai?"
"Ngươi thật là khờ!." Luyện Nguyệt Sênh cười cười, liếc Thanh Linh một cái "Ngươi nghĩ Vệ công tử này thật sự tồn tại? Sợ chỉ là một cái tên giả mà thôi." Dứt lời, nàng cất giọng, "Dạ Lan, Giang Thanh."
Vừa dứt lời, trong điện thoáng chốc liền xuất hiện hai hắc y nam tử.
"Những lời trong điện khi nãy, chắc hẳn các ngươi cũng nghe thấy, đã biết nên làm gì rồi chứ?"
Nghe vậy, hai người chắp tay, trong thanh âm cung kính mang theo cái lạnh, đồng thanh, "Ty chức lĩnh mệnh."
"Hiện giờ Ninh quốc công phủ có thể bớt một chuyện thì bớt một chuyện! Loại chuyện này cứ dùng người của bệ hạ là được, cần gì làm phiền phụ thân khiến người phải bận tâm thêm." Đôi mắt Luyện Nguyệt Sênh nhàn nhạt nhìn Thanh Linh một cái "Ngươi là người ổn trọng. Về sau đừng nói những lời này nữa."
Càng điều tra chuyện của Băng Dao thì lại càng phát hiện chuyện bất thường bên trong.
Vì để làm rõ chân tướng, Luyện Nguyệt Sênh đành gọi hai người Tô quý tần và Đức phi đến.
Hai người vừa thấy mặt, trong mắt Tô quý tần chợt lóe lên hận ý. Ngược lại, Đức phi mặt không đổi sắc, bình thản cúi người hành lễ, ưu nhã ngồi vào chỗ.
Luyện Nguyệt Sênh ngồi phía trên, vẻ mặt nhàn nhạt, quét mắt nhìn xuống hai người; giơ tay, để cung nhân hầu hạ trong điện lui xuống.
"Hôm nay bản cung cho gọi hai ngươi đến đây, chắc hẳn cả hai cũng đoán được là vì chuyện gì?"
Trên mặt Đức phi vẫn đang treo nụ cười, đáp: "Thiếp hiểu, xin nương nương cứ nói."
Luyện Nguyệt Sênh không nóng không lạnh "Ừ" một tiếng. Nhìn thoáng qua Tô quý tần đang rất không tốt, lên tiếng: "Chuyện xưa của Băng Dao hiện giờ cũng chỉ có hai người biết." Dừng một chút, "Một người là chủ cũ của nàng, một người là chủ mới của nàng."
Đức phi gật gật đầu, Tô quý tần ngước mắt nhìn Hoàng Hậu, trong mắt dường như lóe lên một loại ánh sáng mang tên hi vọng.
Luyện Nguyệt Sênh làm bộ không nhìn thấy, hỏi Đức phi: "Đức phi, bản cung hỏi ngươi trước."
Đức phi gật đầu, Luyện Nguyệt Sênh tiếp tục nói: "Ngươi nhận thấy Băng Dao là người như thế nào?"
Đức phi suy nghĩ một chút, nói: "Con người nàng cẩn thận, làm việc tỉ mỉ, chỉ là lá gan có chút nhỏ, lúc nào cũng khiếp nhược lo lắng."
Tô quý tần nghe vậy "Chậc" một tiếng, nói tiếp: "Đức phi nương nương thật đúng là nhìn người không chuẩn. Liên Nhi là người lòng dạ thâm trầm, tâm kế thủ đoạn đều có, thời điểm còn ở Tô phủ, vì quyến rũ ca ca thiếp, thủ đoạn gì nàng ta cũng sử dụng!"
Đức phi âm thanh thường thường "Ồ" một tiếng, âm cuối có chút dài, âm dương quái khí, "Nói vậy, Tô quý tần quả thực là không thích Liên Nhi nhỉ?"
Tô quý tần cười, "Tất nhiên là vậy!"
Nghe vậy, khóe môi Đức phi khẽ nhếch, liếc nhìn Tô quý tần một cái.
Tô quý tần đang trong cơn giận dữ, cũng không cảm thấy lời nói của mình có gì không ổn, khi nhìn đến nụ cười sâu xa của Đức phi thì mới phát hiện lời nói của mình không ổn; nhất thời trên mặt xanh trắng đan xen lẫn lộn, hận không thể tiến lên xé nát khuôn mặt của Đức phi.
Luyện Nguyệt Sênh không nói chuyện, xoay xoay vòng tay hồng ngọc của mình, tầm mắt nhàn nhạt liếc nhìn hai người ngồi dưới, không nóng không lạnh nói: "Hai người các ngươi yên lặng cho bản cung."
Đức phi hơi giật mình, Tô quý tần cắn cắn môi, thấp đầu.
Luyện Nguyệt Sênh không nhìn Tô quý tần, đảo mắt tiếp tục hỏi Đức phi một ít chuyện của Băng Dao, cuối cùng còn hỏi ra được vài cung nữ có quan hệ tốt với Băng Dao.
Tất cả các câu trả lời nhận được đều là Băng Dao thành thật gan nhỏ, làm việc cẩn thận, từ trước đến nay không nói sai một câu, không làm lỗi việc nào. Nàng ta tuy rằng có tư sắc, nhưng lại nhát gan khiếp nhược như thế, tính tình thành thật cẩn thận, ở Ngọc Trinh trong cung tuy rằng không làm người khác chú ý, nhưng cũng là được Đức phi thưởng thức.
Tô quý tần nghe được thì nhíu mày lắc đầu, toàn bộ phủ định nhận xét của các nàng. Cái người trong miệng các nàng cùng với Liên Nhi ở Tô phủ, quả thực là sự khác biệt một trời một vực.
"Nương nương, Liên nhi từng hầu hạ thiếp ở Tô phủ, nàng là cái dạng người gì, thiếp chẳng lẽ còn không rõ sao!" Tô quý tần có chút kích động, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Con người nàng thích làm ra vẻ mảnh mai, trong nội tâm không biết đánh bao nhiêu tính toán nhỏ nhặt, một lòng chỉ muốn thượng vị. Nếu không phải là nàng quyến rũ huynh trưởng thiếp thì thiếp sẽ chẳng cãi vã với huynh trưởng, như thế thì mẫu thân thiếp cũng chẳng phải đuổi Liên Nhi khỏi phủ!"
"Nương nương nếu không tin, có thể goi Hủy Tâm cùng vài người khác vào hỏi xem, các nàng đều là theo chân thiếp từ Tô gia tới đây, Liên Nhi là người như thế nào, các nàng cũng đều rõ ràng!"
Nhìn Tô quý tần kích động, lồng ngực nhấp nhô, sắc mặt đỏ lên, Luyện Nguyệt Sênh đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Dương, gọi Hủy Tâm và vài cung nữ khác vào trong.
Không nghi ngờ gì nữa, mấy người Hủy Tâm đều có cùng đáp án với Tô quý tần.
Bầu không khí trong điện rơi vào giằng co, đột nhiên có một cung nữ nhỏ giọng, "Nô tỳ nhớ ra rồi, Băng Dao dường như có viết thư…" Âm thanh càng ngày càng nhỏ, "…mà không chỉ có một bức…"
"Thư?" Luyện Nguyệt Sênh nhìn về phía cung nữ áo hồng kia, "Nàng biết chữ?"
"Hồi nương nương." Tô quý tần tiếp lời: "Liên nhi vào Tô phủ từ năm năm tuổi, ở bên thiếp cũng học được không ít chữ."
Đức phi nhìn chằm chằm Như Như: "Ngươi còn biết những gì, nói hết ra."
Như Như cúi người, "Nô tỳ nhớ ra Băng Dao từng viết thư, còn hỏi nàng là viết cho ai, nàng nói là viết cho cha mẹ bên ngoài cung. Nàng còn hỏi nô tỳ có biết chữ hay không, nô tỳ nói không biết. Sau này nô tỳ lại thấy nàng viết thư, liền đi qua nhìn, tuy rằng nô tỳ nói không biết chữ, nhưng thực tế nô tỳ có biết chỉ là không biết được đầy đủ, thư kia nô tỳ có nhìn qua, là viết cho một nam nhân, hơn nữa Băng Dao hẳn là rất thích hắn."
Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy liền hỏi: "Ngươi còn nhớ được là viết cho ai không?"
Như Như lắc lắc đầu, "Cái này nô tỳ cũng không biết, lúc nô tỳ xem thì thư kia vẫn còn chưa viết xong."
Luyện Nguyệt Sênh ngưng thần trầm tư, một lát sau nhìn về phía Đức phi, "Bản cung muốn phái người đi lục soát phòng Băng Dao, Đức phi có dị nghị gì không?"
Đức phi đứng dậy, phúc lễ, "Hết thảy đều do nương nương làm chủ."
Tô quý tần tức giận việc Đức phi vu oan nàng giết người, lúc này thấy Hoàng Hậu sai người đi lục soát tại Ngọc Trinh cung, nhất thời thốt ra lời mỉa mai Đức phi.
Đức phi làm sao không nghe ra mỉa mai của nàng ta, cũng chỉ cười cười, "Là ta nóng lòng! Một lòng chỉ nghĩ tới báo thù rửa hận cho Băng Dao. Nếu là vu oan muội muội, mong rằng muội muội có thể tha lỗi cho ta."
Vừa nghe thấy hai từ "nếu là", Tô quý tần mắt hạnh hơi mở, bực tức nói: "Ngươi vẫn là hoài nghi là ta giết Liên Nhi?"
Đức phi mỉm cười nhìn nàng, "Chân tướng của sự tình hiện tại vẫn chưa rõ. Muội muội là chủ cũ của nàng, lại bất mãn với nàng, ta hoài nghi ngươi cũng là có lý thôi."
Tô quý tần nghe xong thì tức giận, còn định tiếp tục phản bác Đức phi, liền nghe được một thanh âm nặng nề truyền đến từ phía trên, là thanh âm ly trà đặt mạnh xuống mặt bàn. Tuy rằng không lớn không nhỏ, lại thẳng tắp gõ vào trong lòng Tô quý tần, nàng cả kinh đến độ dường như tim cũng đập lỡ một nhịp.
"Muốn ầm ĩ thì ra ngoài Phượng Tê cung mà ầm ĩ." Âm thanh nhàn nhạt lại mang theo uy nghi, Luyện Nguyệt Sênh liếc mắt nhìn hai người; bầu không khí trong nháy mắt dường như liền trở nên nghiêm túc trở lại.
Đức phi đứng dậy phúc lễ, Tô quý tần mặt trắng bệch, cũng đứng lên nói một câu, "Thiếp biết sai rồi."
"Chuyện giữa hai người các ngươi ra khỏi Phượng Tê cung tự giải quyết." Luyện Nguyệt Sênh lại không mặn không nhạt bổ sung một câu, "Đừng ở chỗ này khiến bản cung chướng mắt."
Trong điện nhất thời trầm tĩnh xuống, một lát sau, Hoàng Dương và Thanh Linh đi lục soát Ngọc Trinh cung trở về.
Hoàng Dương trong tay cầm hai phong thư, "Nương nương, nô tỳ đã lục soát gian phòng, tìm được hai phong thư này dưới gối đầu!". Vừa dứt lời thì đem hai phong thư đến cho Nguyệt Sênh.
Luyện Nguyệt Sênh trầm mặt, lấy thư ra khỏi phong thư, nghe Như Như đang quỳ bên dưới thì thấy Băng Dao viết lại không dưới mười lần.
Đọc sơ một lượt. Đây là một phong thư biểu lộ nồng đậm tình yêu của nữ nhân, từ trong những hàng chữ có thể thấy được sự yêu thích cùng cam tâm tình nguyện của nàng đối với người nọ, Luyện Nguyệt Sênh thấy được dòng kí tên ở cuối phong thư.
“Mùng hai tháng tư, Liên Nhi kính thư, cầu mong Vệ công tử hết thảy mạnh khỏe.”
Xem ra Băng Dao này chính là Liên Nhi, mà Vệ công tử này, chắc hẳn chính là người nam nhân đã đưa nàng tiến cung kia.
Luyện Nguyệt Sênh lại xem phong thư còn lại. Là bút tích của một nam nhân, chắc là vị Vệ công tử kia.
Ý nói chính là chờ kết thúc mọi chuyện, hắn sẽ đối xử với nàng thật tốt, nhắc nhở nàng ở trong cung làm việc cẩn thận, đừng để bại lộ hành tung. Tuy rằng không giống như phong thư của Liên Nhi tràn ngập tình cảm nhưng cũng có vẻ là một bức thừ tràn đầy lời lẽ quan tâm, ấm áp động lòng người.
Cuối cùng kí tên là Vệ Hạo.
Ngày tháng trên phong thư này sớm hơn phong thư của Liên Nhi. Như vậy có thể hình dung được, Băng Dao viết thư, nhưng không gửi, mà lại cất giấu nó cùng với phong thư của Vệ Hạo trong gối đầu.
Trong lúc Luyện Nguyệt Sênh đang trầm tư, Lục Oánh liền mang người đến.
Người đến là cô cô chưởng sự quản lý đồ trang sức Vũ Hoa. Bởi vì thường xuyên xuất cung thu mua, nàng thường giúp các cung nữ trong nội cung đưa thư hoặc mua giúp các nàng son phấn bột nước… bên ngoài vào cung để kiếm tiền. Việc này cũng được Thái Hậu ngầm đồng ý, cho nên hành động của Vũ Hoa cũng là quang minh chính đại. Chỉ có điều mỗi lần mang đồ xuất cung cũng như mang gì đó từ ngoài cung vào cũng phải để nội giam ở Chu Tước môn kiểm tra, xác nhận được phép mới có thể đi qua.
Vũ Hoa thấp thỏm, âm thầm nghĩ gần đây có phải mình đã phạm sai lầm gì không hoặc là mang thứ gì có vấn đề vào trong cung. Mãi cho đến khi nghe được Hoàng Hậu hỏi chuyện của Băng Dao, nàng mới chợt ngẩn ra.
"Vâng! Đúng là Băng Dao có nhờ nô tỳ chuyển thư giúp. Mỗi tháng nàng ta gửi bốn phong, đồng thời nô tỳ cũng nhận thư từ bên ngoài giúp nàng."
"Người chuyển thư kia là ai? Ngươi còn nhớ được không?" Luyện Nguyệt Sênh hỏi.
Vũ Hoa suy nghĩ một chút, gật đầu: "Nhớ rõ, là một gã sai vặt, hẳn là chuyển thư thay chủ tử."
"Vậy bộ dạng của gã sai vặt đó thì sao?" Tô quý tần vội vàng hỏi một câu, Luyện Nguyệt Sênh ánh mắt có chút lành lạnh liếc nhìn nàng.
"Nhớ rõ, người nọ trắng trẻo, mắt nhỏ, miệng nhỏ, trên mu bàn tay còn có một cái bớt nhỏ màu đỏ." Vũ Hoa nhớ lại, nói: "Nếu bây giờ người nọ đứng trước mặt nô tỳ thì nô tỳ có thể nhận ra được."
Đức phi ánh mắt bình tĩnh nhìn thoáng qua Hoàng Hậu một cái, lại chuyển mắt nhìn sang Vũ Hoa, hỏi nàng: "Ngươi có biết ai đưa thư không?"
Vũ Hoa ngơ ngác, cau mày, "Cái này, nô tỳ cũng không biết..." Ngừng lại thoáng chốc, "Trái lại, nghe gã sai vặt kia nói, là tình nhân bên ngoài của Băng Dao, đang đợi nàng ta đủ tuổi xuất cung."
"Nương nương, ngài xem..." Đức phi trầm giọng, nhìn về phía Hoàng Hậu.
Luyện Nguyệt Sênh sầm mặt, suy nghĩ một chút, nàng đưa phong thư trong tay cho Hoàng Dương bên cạnh, nói với Vũ Hoa: "Được rồi! Ngươi lui xuống đi."
Tim Vũ Hoa bình tĩnh lại, thở phào một cái, hành lễ xong thì lui về sau vài bước, tiếp tục cúi đầu đi ra ngoài.
"Hôm nay các ngươi cũng cực khổ rồi, đi về trước đi." Luyện Nguyệt Sênh gác lại ly trà, bình thản nói.
Tô quý tần vội nói: "Nương nương, chuyện này…"
Luyện Nguyệt Sênh liếc nàng một cái, rồi liếc nhìn Đức phi, liền nói: "Chuyện của Băng Dao liên lụy rất rộng, trong lòng hai ngươi nên hiểu rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói, phải không?"
Đức phi hơi giật mình, khẽ nâng chân mày lá liễu, cúi đầu nói: "Băng Dao là người trong cung thiếp, nếu thật sự nàng ta là tai mắt trong cung của ai đó, là chủ tử của nàng, thiếp cũng khó thoát tội. Đợi khi chân tướng được sáng tỏ, thiếp chấp nhận chịu mọi hình phạt."
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn vâng lời của Đức phi, Tô quý tần cũng cảm thấy hả dạ, trên mặt hòa hoãn một chút, hơi nhếch khóe môi, nàng cúi người, nói: "Chuyện này liên lụy đến sự trong sạch của thiếp. Mong nương nương sớm tra rõ chân tướng." Lại nói tiếp, "Nương nương yên tâm, thiếp nhất định sẽ giữ kín chuyện này."
Đức phi cũng gật đầu.
Luyện Nguyệt Sênh chậm rãi cười, phất tay cho các nàng lui.
Khi người đã đi hết, Thanh Linh cẩn thận lại gần, hỏi thăm: "Nương nương, có cần báo cho lão gia biết không? Để lão gia điều tra xem Vệ công tử là ai?"
"Ngươi thật là khờ!." Luyện Nguyệt Sênh cười cười, liếc Thanh Linh một cái "Ngươi nghĩ Vệ công tử này thật sự tồn tại? Sợ chỉ là một cái tên giả mà thôi." Dứt lời, nàng cất giọng, "Dạ Lan, Giang Thanh."
Vừa dứt lời, trong điện thoáng chốc liền xuất hiện hai hắc y nam tử.
"Những lời trong điện khi nãy, chắc hẳn các ngươi cũng nghe thấy, đã biết nên làm gì rồi chứ?"
Nghe vậy, hai người chắp tay, trong thanh âm cung kính mang theo cái lạnh, đồng thanh, "Ty chức lĩnh mệnh."
"Hiện giờ Ninh quốc công phủ có thể bớt một chuyện thì bớt một chuyện! Loại chuyện này cứ dùng người của bệ hạ là được, cần gì làm phiền phụ thân khiến người phải bận tâm thêm." Đôi mắt Luyện Nguyệt Sênh nhàn nhạt nhìn Thanh Linh một cái "Ngươi là người ổn trọng. Về sau đừng nói những lời này nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook