Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi
-
Chương 5: Người đàn ông thần bí
Sau khi nghe tiếng cô gái nói thầm, môi mỏng gợi cảm của người đàn ông khẽ run lên.
Lúc này, từ đằng sau một cái cây khác, có một bóng dáng lặng lẽ không tiếng động đi ra khỏi đó.
Người nọ ôm một bao đồ, từ cách ăn mặc có thể thấy giống như một thư đồng của một anh công tử cổ đại, hắn nhìn về phía Kiều Vô Song, trong mắt mang theo chút mong đợi, cũng mang theo nghi ngờ thật sâu, cùng một chút không thể tin nổi.
Thiếu niên nói: "Chủ tử, nàng đang chửi nương của người."
Mặc dù gã đàn ông đẹp trai kia kinh ngạc, nhưng vẫn chưa nổi giận, đôi mắt câu hồn người mang theo tìm tòi nghiên cứu, nhìn nàng, lại nhếch môi mỉm cười: "Không sao."
Nhìn hai người nói chuyện với nhau, mắt phượng giảo hoạt của Kiều Vô Song thoáng qua một tia sáng, bọn họ ở đây lúc nào, lấy khả năng quan sát của cô, làm sao có thể không nghe ra có người ở gần đây được chứ.
Rốt cuộc bọn họ là ai?
Kiều Vô Song quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông, lạnh lùng nói: "Anh là ai, vì sao lại giúp tôi?"
Gã đàn ông đẹp trai lập lờ nước đôi nói: "Một người đi đường."
Kiều Vô Song nhìn thoáng qua hắn, sau đó chợt phun ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.
Lại bất chợt đứng dậy, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại mà rời đi.
Nhìn bóng lưng của Kiều Vô Song, vẻ mặt thiếu niên vô cùng nghi hoặc nhìn chủ tử nhà mình, nói: "Chủ tử, nàng ta thậm chí không nhìn ngài lấy một cái đó."
Vẻ mặt hắn hoảng sợ, bộ dáng chủ tử đẹp trai như vậy, có thể nói là trực tiếp khiến một đám nữ tử ngất xỉu ấy chứ.
Thế nhưng, cái người kia, có lẽ sẽ trở thành...
Chỉ bị sức quyến rũ cường hãn của chủ tử làm say mê có một lúc.
Ngay cả một khắc cũng chưa tới, nàng kia quả quyết khôi phục thần trí, lại còn mắng chủ tử là tên ẻo lả!
Vẻ mặt thiếu niên nhìn về phía chủ tử đẹp trai, có phải người rất khổ sở hay không?
Gã đàn ông đẹp trai nhìn bóng lưng Kiều Vô Song rời đi, không đuổi theo, ngược lại trong mắt mang theo ánh sáng khó nắm bắt hơn, nhìn cô thật sâu.
Kiều Vô Song rời đi, cảm thấy ánh mắt nóng bỏng sau lưng, liền quay đầu lại lạnh lùng nhìn.
Ánh mắt lạnh lẽo, như có ý cảnh cáo.
Con ngươi của gã đàn ông đẹp trai mênh mông, hơi hơi khiêu khích.
Hắn cười ha ha hai tiếng, chậc chậc nói: "Đúng là một con mèo hoang nhỏ."
Vẻ mặt thiếu niên vô cùng nghi hoặc nhìn về phía hắn: "Chủ tử, chúng ta có lập tức trở về Thiên Sơn không?"
"Không." Gã đàn ông đẹp trai nở một nụ cười thần bí, nói: "Chơi mấy ngày đã."
Kiều Vô Song đi ở đằng xa, nghe thấy thế thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng biết tại sao, cô không muốn gần người đàn ông kia quá mức. Đôi mắt câu hồn đó, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, cô suy đi nghĩ lại, nhưng vẫn không có kết quả.
Cô đưa tay sờ sờ ngực, độ ấm nóng bỏng ở nơi đó, đang thình thịch cuồng loạn, tốc độ tim đập như thế này, còn kịch liệt hơn cả khoảng thời gian chạy trốn lúc trước.
Chẳng lẽ, cô đối với hắn...
Lắc lắc đầu, cô ép buộc mình nghĩ đây chỉ là gặp mặt lần đầu, cho nên người đàn ông thần bí nhiễu loạn tâm trạng của cô lập tức bị ném ra sau ót.
Mặc dù người mà những tên tiểu binh kia muốn bắt không phải là cô, nhưng cô vội vàng đi từ trên núi xuống, có lẽ cũng sẽ bị coi thành bụi pháo! Điều quan trọng nhất bây giờ là phải chạy ra khỏi nơi này!
Lúc này, từ phía xa có một nhóm tiểu binh đi tới, có người hô lên: "Này, tên kia, nhanh qua đây làm việc!"
Người hắn gọi, chính là Kiều Vô Song.
Kiều Vô Song vội cúi đầu, thu bớt lại sự lạnh lẽo trong mắt, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, trà trộn vào trong đội ngũ tiểu binh, giả vờ tìm trong bụi cây bụi cỏ ở trong rừng.
Cho đến lúc tiếng canh buổi trưa vang lên, người dẫn đầu nói thay ca ăn cơm, cô liền đi theo đội ngũ tiểu binh, cứ bình yên vô sự như vậy trà trộn xuống núi.
Hơn nữa, đi tới dưới chân núi, dừng ở trong quân đội.
Hình như quân đội rất coi trọng đợt lùng bắt này, khắp chân núi đều là lều trại, Kiều Vô Song xếp hàng, cúi đầu, sau khi cầm thức ăn của mình, đang chuẩn bị rời đi, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc...
Mắt phượng thoáng qua chút giảo hoạt, cô cúi đầu đi về phía bóng dáng quen thuộc kia, ánh mắt chú ý quan sát bốn phía, khi cô thấy sự chú ý của mọi người đều tập trung vào thức ăn và nghỉ ngơi thì cô chợt tóm lấy bóng người quen thuộc đó, rồi nhanh chóng kéo ra sau lều tránh né.
Lúc này, từ đằng sau một cái cây khác, có một bóng dáng lặng lẽ không tiếng động đi ra khỏi đó.
Người nọ ôm một bao đồ, từ cách ăn mặc có thể thấy giống như một thư đồng của một anh công tử cổ đại, hắn nhìn về phía Kiều Vô Song, trong mắt mang theo chút mong đợi, cũng mang theo nghi ngờ thật sâu, cùng một chút không thể tin nổi.
Thiếu niên nói: "Chủ tử, nàng đang chửi nương của người."
Mặc dù gã đàn ông đẹp trai kia kinh ngạc, nhưng vẫn chưa nổi giận, đôi mắt câu hồn người mang theo tìm tòi nghiên cứu, nhìn nàng, lại nhếch môi mỉm cười: "Không sao."
Nhìn hai người nói chuyện với nhau, mắt phượng giảo hoạt của Kiều Vô Song thoáng qua một tia sáng, bọn họ ở đây lúc nào, lấy khả năng quan sát của cô, làm sao có thể không nghe ra có người ở gần đây được chứ.
Rốt cuộc bọn họ là ai?
Kiều Vô Song quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông, lạnh lùng nói: "Anh là ai, vì sao lại giúp tôi?"
Gã đàn ông đẹp trai lập lờ nước đôi nói: "Một người đi đường."
Kiều Vô Song nhìn thoáng qua hắn, sau đó chợt phun ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.
Lại bất chợt đứng dậy, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại mà rời đi.
Nhìn bóng lưng của Kiều Vô Song, vẻ mặt thiếu niên vô cùng nghi hoặc nhìn chủ tử nhà mình, nói: "Chủ tử, nàng ta thậm chí không nhìn ngài lấy một cái đó."
Vẻ mặt hắn hoảng sợ, bộ dáng chủ tử đẹp trai như vậy, có thể nói là trực tiếp khiến một đám nữ tử ngất xỉu ấy chứ.
Thế nhưng, cái người kia, có lẽ sẽ trở thành...
Chỉ bị sức quyến rũ cường hãn của chủ tử làm say mê có một lúc.
Ngay cả một khắc cũng chưa tới, nàng kia quả quyết khôi phục thần trí, lại còn mắng chủ tử là tên ẻo lả!
Vẻ mặt thiếu niên nhìn về phía chủ tử đẹp trai, có phải người rất khổ sở hay không?
Gã đàn ông đẹp trai nhìn bóng lưng Kiều Vô Song rời đi, không đuổi theo, ngược lại trong mắt mang theo ánh sáng khó nắm bắt hơn, nhìn cô thật sâu.
Kiều Vô Song rời đi, cảm thấy ánh mắt nóng bỏng sau lưng, liền quay đầu lại lạnh lùng nhìn.
Ánh mắt lạnh lẽo, như có ý cảnh cáo.
Con ngươi của gã đàn ông đẹp trai mênh mông, hơi hơi khiêu khích.
Hắn cười ha ha hai tiếng, chậc chậc nói: "Đúng là một con mèo hoang nhỏ."
Vẻ mặt thiếu niên vô cùng nghi hoặc nhìn về phía hắn: "Chủ tử, chúng ta có lập tức trở về Thiên Sơn không?"
"Không." Gã đàn ông đẹp trai nở một nụ cười thần bí, nói: "Chơi mấy ngày đã."
Kiều Vô Song đi ở đằng xa, nghe thấy thế thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng biết tại sao, cô không muốn gần người đàn ông kia quá mức. Đôi mắt câu hồn đó, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, cô suy đi nghĩ lại, nhưng vẫn không có kết quả.
Cô đưa tay sờ sờ ngực, độ ấm nóng bỏng ở nơi đó, đang thình thịch cuồng loạn, tốc độ tim đập như thế này, còn kịch liệt hơn cả khoảng thời gian chạy trốn lúc trước.
Chẳng lẽ, cô đối với hắn...
Lắc lắc đầu, cô ép buộc mình nghĩ đây chỉ là gặp mặt lần đầu, cho nên người đàn ông thần bí nhiễu loạn tâm trạng của cô lập tức bị ném ra sau ót.
Mặc dù người mà những tên tiểu binh kia muốn bắt không phải là cô, nhưng cô vội vàng đi từ trên núi xuống, có lẽ cũng sẽ bị coi thành bụi pháo! Điều quan trọng nhất bây giờ là phải chạy ra khỏi nơi này!
Lúc này, từ phía xa có một nhóm tiểu binh đi tới, có người hô lên: "Này, tên kia, nhanh qua đây làm việc!"
Người hắn gọi, chính là Kiều Vô Song.
Kiều Vô Song vội cúi đầu, thu bớt lại sự lạnh lẽo trong mắt, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, trà trộn vào trong đội ngũ tiểu binh, giả vờ tìm trong bụi cây bụi cỏ ở trong rừng.
Cho đến lúc tiếng canh buổi trưa vang lên, người dẫn đầu nói thay ca ăn cơm, cô liền đi theo đội ngũ tiểu binh, cứ bình yên vô sự như vậy trà trộn xuống núi.
Hơn nữa, đi tới dưới chân núi, dừng ở trong quân đội.
Hình như quân đội rất coi trọng đợt lùng bắt này, khắp chân núi đều là lều trại, Kiều Vô Song xếp hàng, cúi đầu, sau khi cầm thức ăn của mình, đang chuẩn bị rời đi, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc...
Mắt phượng thoáng qua chút giảo hoạt, cô cúi đầu đi về phía bóng dáng quen thuộc kia, ánh mắt chú ý quan sát bốn phía, khi cô thấy sự chú ý của mọi người đều tập trung vào thức ăn và nghỉ ngơi thì cô chợt tóm lấy bóng người quen thuộc đó, rồi nhanh chóng kéo ra sau lều tránh né.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook