Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi
-
Chương 14: Đối thủ chính thức
Nhóm lính đánh thuê
của Trương Tử Thạc, sau khi lọt vào cuộc tập kích của quân đội Trác
Nhiên, liền nhanh chóng thay đổi một sào huyệt khác.
Cả nhóm lính đánh thuê tổn thương nguyên khí nặng nề, lúc này trên đường đi, đều đã uể oải.
Mãi đến buổi trưa, đội ngũ mới dừng lại nghỉ ngơi trong rừng cây rậm rạp một lúc. Tất cả thành viên trong nhóm lính đánh thuê, nhao nhao tò mò nhìn về phía nữ tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi đằng kia, đồng phục của cô quái dị, cùng với thái độ ung dung, càng làm cho bọn họ cảm thấy cô không bình thường.
Trương Tử Thạc cầm ấm nước, đi tới bên cạnh Kiều Vô Song, nói: "Uống nước đi."
Đôi mắt Kiều Vô Song mở ra, ánh mắt lại thoáng qua một chút ánh sáng lạnh: "Đám huynh đệ kia của ngươi, nếu cứ ở đó nhìn ta chằm chằm như vậy, ta nghĩ ta sẽ không nhịn được đâm mù đôi mắt của bọn họ."
Trương Tử Thạc theo ánh mắt của cô nhìn lại, quả nhiên, không ít các huynh đệ đều tò mò nhìn về phía Kiều Vô Song, hơn nữa khẽ xì xào bàn tán.
Trương Tử Thạc nở nụ cười, nói: “Cô lại đang nói đùa."
Kiều Vô Song cau mày lại, được rồi, cô đúng là cố ý nói ra lời nói ác độc này, đểi hù dọa những tiểu bằng hữu này một chút.
Trương Tử Thạc đưa một bao quần áo, nói: "Cầm lấy cái này đi."
Nhìn bao quần áo trên tay hắn, Kiều Vô Song đưa tay ra nhận, nói: "Ta không cần phải cải trang."
Trương Tử Thạc hơi kinh ngạc nói: "Làm sao cô biết bên trong là y phục?"
Kiều Vô Song nói chi tiết: "Lúc chúng ta đi ngang qua trước thôn trang nhỏ, thấy ngươi và dân chúng nơi đó mua vài bộ y phục."
Trương Tử Thạc nở nụ cười có chút ngượng ngùng, thậm chí hai má ửng đỏ: "Một chút vải thô xiêm y, cô đừng ghét bỏ, chờ chúng ta đến căn cứ mới, ta đích thân mua cho cô một vài tấm vải dệt tốt hơn."
Kiều Vô Song bĩu môi, mở bao quần áo kia ra, nhìn có vài bộ y phục tốt, vừa chọn y phục, vừa tấm tắc nói: "Y phục ở đây ta mặc không quen."
Ánh mắt Trương Tử Thạc lóe lóe, nói có chút không tự nhiên: "Nếu như cô không muốn bị người khác nhìn thấy như vậy nữa thì phải đi thay những bộ y phục này đi."
Kiều Vô Song lại nhìn đám người kìa, quả nhiên, ngoài ánh mắt tò mò của những người đó đối với cô ra, còn có chút ánh mắt bỉ ổi.
Kiều Vô Song lạnh lùng khẽ hừ, ánh mắt giống như súng laser vậy, trực tiếp lướt nhìn những người thô bỉ này một lần.
Nhất thời, tất cả mọi người không dám nhìn về phía cô nữa.
"Tốt."
Kiều Vô Song tùy ý cầm quần áo lên, cũng không hề kiêng kỵ, mà lấy một cái áo khoác màu xám tro, tùy ý mặc vào người.
"Ách. . . . . ."
Nhìn động tác nhanh chóng của cô, Trương Tử Thạc ngoại trừ dở khóc dở cười ra, còn có một tia kinh ngạc, song, ngoại trừ kinh ngạc ra, màu da của hắn ngăm đen, vừa lúng túng lại đỏ hồng.
Y phục Kiều Vô Song mặc là một cái áo khoác màu xám tro, vải dệt là vải thô lấm chấm hạng kém nhất, trên y phục không có hoa văn tuyệt đẹp, cũng không thừa những chỗ khâu vá sửa chữa, mà bộ y phục này, rõ ràng có chút rộng rãi, y phục hạng kém như vậy, mặc ở trên người của cô, cũng không hề che dấu được vẻ đẹp tuyệt diệu của cô.
Ngược lại, y phục rộng thùng thình này, lại tiếp tục khiến dáng người tuyệt với của cô hiện ra như ẩn như hiện, càng làm cho tất cả nam nhân lần nữa mắt không mở lên được.
Khuôn mặt tuấn tú của Trương Tử Thạc ửng đỏ, nói: "Làm sao cô có thể thay quần áo ở nơi này?"
Kiều Vô Song cải chính nói: "Đây là tùy tiện mặc một bộ y phục, không phải thay!"
Y phục của người cổ đại có ba lớp bên trong, ba lớp bên ngoài, nếu là cô mặc như thế thật, đoán chừng đã biến thành bánh chưng rồi.
"Được rồi. . . . . ." Trương Tử Thạc vốn là bất đắc dĩ, sau đó vẻ mặt lại nghiêm túc nói: "Chúng ta tiếp tục gấp rút lên đường, tranh thủ trước khi trời tối, chạy tới căn cứ mới."
Bỗng nhiên một cơn gió từ bên cạnh bọn họ xẹt qua, Kiều Vô Song nhìn cơn gió quỷ dị đó, chợt hé mắt.
Trương Tử Thạc nghi hoặc nhìn cô: "Làm sao vậy, còn có thể đi không?"
"Không có việc gì, đi thôi."
Nhóm người lại bắt đầu lên đường, vậy mà, Kiều Vô Song luôn luôn ung dung, lại bỗng nhiên cảnh giác.
Cơn gió vừa nãy, thực sự quá quỷ dị!
Nếu nói là gió, nhưng nó không hề thổi bay cây cối chung quanh, ngược lại khiến cho cô có một chút cảm giác tế nhị.
Loại cảm giác này, làm cho cô nhớ lại lúc ở trong tổ chức, có đồng nghiệp có dị năng giống thế.
Vị đồng nghiệp đó, sở hữu tốc độ chạy trốn, nhanh giống như gió vậy, tốc độ của hắn cực nhanh có thể khiến hắn căn bản không thể bị phát hiện!
Kiều Vô Song nhếch miệng, lộ ra một nụ cười thần bí. . . . . .
Xem ra, cô gặp phải đối thủ thực sự rồi !
Cả nhóm lính đánh thuê tổn thương nguyên khí nặng nề, lúc này trên đường đi, đều đã uể oải.
Mãi đến buổi trưa, đội ngũ mới dừng lại nghỉ ngơi trong rừng cây rậm rạp một lúc. Tất cả thành viên trong nhóm lính đánh thuê, nhao nhao tò mò nhìn về phía nữ tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi đằng kia, đồng phục của cô quái dị, cùng với thái độ ung dung, càng làm cho bọn họ cảm thấy cô không bình thường.
Trương Tử Thạc cầm ấm nước, đi tới bên cạnh Kiều Vô Song, nói: "Uống nước đi."
Đôi mắt Kiều Vô Song mở ra, ánh mắt lại thoáng qua một chút ánh sáng lạnh: "Đám huynh đệ kia của ngươi, nếu cứ ở đó nhìn ta chằm chằm như vậy, ta nghĩ ta sẽ không nhịn được đâm mù đôi mắt của bọn họ."
Trương Tử Thạc theo ánh mắt của cô nhìn lại, quả nhiên, không ít các huynh đệ đều tò mò nhìn về phía Kiều Vô Song, hơn nữa khẽ xì xào bàn tán.
Trương Tử Thạc nở nụ cười, nói: “Cô lại đang nói đùa."
Kiều Vô Song cau mày lại, được rồi, cô đúng là cố ý nói ra lời nói ác độc này, đểi hù dọa những tiểu bằng hữu này một chút.
Trương Tử Thạc đưa một bao quần áo, nói: "Cầm lấy cái này đi."
Nhìn bao quần áo trên tay hắn, Kiều Vô Song đưa tay ra nhận, nói: "Ta không cần phải cải trang."
Trương Tử Thạc hơi kinh ngạc nói: "Làm sao cô biết bên trong là y phục?"
Kiều Vô Song nói chi tiết: "Lúc chúng ta đi ngang qua trước thôn trang nhỏ, thấy ngươi và dân chúng nơi đó mua vài bộ y phục."
Trương Tử Thạc nở nụ cười có chút ngượng ngùng, thậm chí hai má ửng đỏ: "Một chút vải thô xiêm y, cô đừng ghét bỏ, chờ chúng ta đến căn cứ mới, ta đích thân mua cho cô một vài tấm vải dệt tốt hơn."
Kiều Vô Song bĩu môi, mở bao quần áo kia ra, nhìn có vài bộ y phục tốt, vừa chọn y phục, vừa tấm tắc nói: "Y phục ở đây ta mặc không quen."
Ánh mắt Trương Tử Thạc lóe lóe, nói có chút không tự nhiên: "Nếu như cô không muốn bị người khác nhìn thấy như vậy nữa thì phải đi thay những bộ y phục này đi."
Kiều Vô Song lại nhìn đám người kìa, quả nhiên, ngoài ánh mắt tò mò của những người đó đối với cô ra, còn có chút ánh mắt bỉ ổi.
Kiều Vô Song lạnh lùng khẽ hừ, ánh mắt giống như súng laser vậy, trực tiếp lướt nhìn những người thô bỉ này một lần.
Nhất thời, tất cả mọi người không dám nhìn về phía cô nữa.
"Tốt."
Kiều Vô Song tùy ý cầm quần áo lên, cũng không hề kiêng kỵ, mà lấy một cái áo khoác màu xám tro, tùy ý mặc vào người.
"Ách. . . . . ."
Nhìn động tác nhanh chóng của cô, Trương Tử Thạc ngoại trừ dở khóc dở cười ra, còn có một tia kinh ngạc, song, ngoại trừ kinh ngạc ra, màu da của hắn ngăm đen, vừa lúng túng lại đỏ hồng.
Y phục Kiều Vô Song mặc là một cái áo khoác màu xám tro, vải dệt là vải thô lấm chấm hạng kém nhất, trên y phục không có hoa văn tuyệt đẹp, cũng không thừa những chỗ khâu vá sửa chữa, mà bộ y phục này, rõ ràng có chút rộng rãi, y phục hạng kém như vậy, mặc ở trên người của cô, cũng không hề che dấu được vẻ đẹp tuyệt diệu của cô.
Ngược lại, y phục rộng thùng thình này, lại tiếp tục khiến dáng người tuyệt với của cô hiện ra như ẩn như hiện, càng làm cho tất cả nam nhân lần nữa mắt không mở lên được.
Khuôn mặt tuấn tú của Trương Tử Thạc ửng đỏ, nói: "Làm sao cô có thể thay quần áo ở nơi này?"
Kiều Vô Song cải chính nói: "Đây là tùy tiện mặc một bộ y phục, không phải thay!"
Y phục của người cổ đại có ba lớp bên trong, ba lớp bên ngoài, nếu là cô mặc như thế thật, đoán chừng đã biến thành bánh chưng rồi.
"Được rồi. . . . . ." Trương Tử Thạc vốn là bất đắc dĩ, sau đó vẻ mặt lại nghiêm túc nói: "Chúng ta tiếp tục gấp rút lên đường, tranh thủ trước khi trời tối, chạy tới căn cứ mới."
Bỗng nhiên một cơn gió từ bên cạnh bọn họ xẹt qua, Kiều Vô Song nhìn cơn gió quỷ dị đó, chợt hé mắt.
Trương Tử Thạc nghi hoặc nhìn cô: "Làm sao vậy, còn có thể đi không?"
"Không có việc gì, đi thôi."
Nhóm người lại bắt đầu lên đường, vậy mà, Kiều Vô Song luôn luôn ung dung, lại bỗng nhiên cảnh giác.
Cơn gió vừa nãy, thực sự quá quỷ dị!
Nếu nói là gió, nhưng nó không hề thổi bay cây cối chung quanh, ngược lại khiến cho cô có một chút cảm giác tế nhị.
Loại cảm giác này, làm cho cô nhớ lại lúc ở trong tổ chức, có đồng nghiệp có dị năng giống thế.
Vị đồng nghiệp đó, sở hữu tốc độ chạy trốn, nhanh giống như gió vậy, tốc độ của hắn cực nhanh có thể khiến hắn căn bản không thể bị phát hiện!
Kiều Vô Song nhếch miệng, lộ ra một nụ cười thần bí. . . . . .
Xem ra, cô gặp phải đối thủ thực sự rồi !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook