Khỉ ốm hoảng sợ quay đầu lại, thân hình cấp tốc lui về phía sau, Giang Hành Chu duỗi tay về phía trước, phân giải lực lượng xé cổ áo Khỉ ốm thành nhiều sợi nhỏ, xẹt qua đầu tóc đen nhánh của Giang Hành Chu.

Khỉ ốm đột nhiên co người, thân hình bỗng nhiên biến mất, giây lát sau xuất hiện ở chỗ xa hơn: "Mày quả nhiên không phải hệ lực lượng!"

Hắn như nghĩ đến cái gì, sắc mặt dữ tợn lại cuồng vọng: "Ha ha ha, mày truy tao như vậy, không bằng đi xem con vợ bảo bối của mày, hiện tại chỉ sợ bị ăn đến không còn xương!"

"À? Ông đang nói tôi sao?" Phía sau hắn vang lên giọng nữ ôn nhu, "Chú Hầu, cẩn thận phía sau nha!"

Khỉ ốm không chút nghĩ ngợi thuấn di về phía trước, nhưng vừa dừng chân thì trong nháy mắt đóa hoa trắng xuất hiện, một mùi hương theo đó mà từ từ bay ra.


Thân hình hắn giống như TV cũ lập lòe một chút, lần thứ ba mạnh mẽ thuấn di.

"Dị năng thứ hai là thuấn di sao?" Giọng Thích Miên mang theo điểm bừng tỉnh, "Ông quả nhiên sớm biết rằng nơi này có dị chủng cấp hai."

Dị chủng "Ôn hôn" cấp hai, đặc điểm là nụ hoa thật lớn, lúc hoa nở rộ sẽ tản ra thanh hương, loại hương này sẽ mê hoặc tâm trí con người, đồng thời là trí mạng nhất đối với dị năng giả —— ức chế.

Dị năng giả ngửi được mùi hoa trước tiên sẽ mất đi khống chế dị năng của mình, hút vào mùi hoa nhiều ít sẽ quyết định thời gian mất đi dị năng dài ngắn, Khỉ ốm hiển nhiên là biết điểm này nên khi đóa hoa nở rộ, hắn nín thở, vì vậy vẫn có thể sử dụng dị năng thuấn di.

Giang Hành Chu đã lần thứ hai theo sát thân mình, Khỉ ốm hấp hấp tấp ứng đối, tức giận mắng: "Các người sớm có chuẩn bị?"


"Nghe được A Lương và thím Cầm kêu thảm thiết thì hiểu được, A Lương hệ thổ phòng ngự cực mạnh, thím Cầm hệ chữa trị có thể nhanh chóng khôi phục, tuyệt đối sẽ không trong vài phút ngắn ngủi mà bị công phá phòng tuyến, trừ phi ông ở sau lưng đánh lén." Chủy thủ trong tay Thích Miên tung bay, vừa mới cắt đi cánh hoa thật lớn mới tập kích đến, quay đầu hung hăng cắt một đao trên cánh tay Khỉ ốm, "Ông dẫn chúng tôi tới đây, mục đích không phải tìm ra ai gϊếŧ hại Phương Dũng, mà là làm những người có hiềm nghi gϊếŧ hại Phương Dũng đều đi tìm chết!"

Khỉ ốm bị chủy thủ của Thích Miên đâm trúng, chủy thủ này làm từ móng vuốt dị chủng còn có năng lực ăn mòn, từ từ ăn mòn lên miệng vết thương Khỉ ốm, hắn phân thần một cái, tay Giang Hành Chu đã ấn lên cổ hắn.


Khỉ ốm hoảng kinh ra một thân mồ hôi lạnh, một tầng đất mỏng trong chớp mắt ngăn trở tay Giang Hành Chu, nhưng trước cổ hắn một tảng lớn máu thịt vẫn như cũ bị lực lượng vô hình xé toạt một mảng to, máu tươi phun ra, đau đến hắn tức giận mắng một tiếng, trên cổ nhanh chóng sáng lên luồng sáng chữa trị.

"Loại thứ ba dị năng hệ thổ, thứ tư hệ chữa trị." Giọng Thích Miên phát lạnh, "Trên tay ông đến tột cùng lây dính biết bao nhiêu mạng người!"

"Thế nào, muốn báo thù cho bọn họ?" Ngữ khí Khỉ ốm thật ác liệt, "Muốn có đồ vật thì đi đoạt lấy, bọn họ đánh không lại nên đáng chết!"

Hắn không hề lưu lực, thanh âm trở nên cực kỳ cổ quái, như một ngữ điệu nào đó thật kỳ lạ. Trước mặt Thích Miên bỗng nhiên sáng lên ánh sáng nhu hòa, cha mẹ cô mở rộng vòng tay, ôn nhu gọi tên cô, hương khí thổi từ bên người họ tới.
"Miên miên, con gái ngoan của chúng ta ......"

Tay phải Khỉ ốm biến thành một gai đất sắc nhọn, đâm vào sau lưng Thích Miên.

Thích Miên ánh mắt lạnh nhạt, không lưu tình chút nào mà cắt ngang yết hầu cha mẹ, chủy thủ trên tay hoa một vòng tung ra phía sau lưng.

Khỉ ốm bị trúng chủy thủ, khóe mắt muốn nứt ra: "Vì sao mày thoát ra khỏi ảo cảnh nhanh như vậy?"

"Loại trình độ này cũng xứng kêu ảo cảnh?" Bàn tay Thích Miên đồng thời ấn lên mặt đất, lấy cô làm trọng tâm, mặt đất nứt ra thành một mạng nhện thật lớn, Khỉ ốm đang một lần nữa muốn thuấn di bị ấn chặt lên đất, Thích Miên quát chói tai, "Chu ca!"

Giang Hành Chu nhanh chóng đấm ra một quyền, quyền đi vào bụng Khỉ ốm, trong nháy mắt bụng Khỉ ốm bị ăn mòn lộ ra nội tạng, bay lên cao cao. Cành hoa theo sát ôm lấy Khỉ ốm, nụ hoa mở ra thật lớn, Khỉ ốm kiệt lực xoay người đi, bị nụ hoa xé mất một cánh tay!
"Kẽo kẹt kẽo kẹt" tiếng nhấm nuốt tiếng vang lên, Khỉ ốm kêu thảm thiết, liều mạng thúc giục dị năng chữa trị.

Thích Miên đồng thời cảm nhận được một nguy cơ cực độ, thân thể cô cong về phía sau, nhìn thấy trước mặt xẹt qua một cánh tay thật dài. Cô đối diện với người cao kều, cánh tay người này đột nhiên từ không trung vặn ra một móng vuốt cực kỳ bén nhọn, ngón tay cong thành trảo hướng tới đôi mắt cô, lòng bàn tay phun ra vài sợi tơ.

Tốc độ hắn quá nhanh!

Thích Miên vô pháp hoàn toàn tránh đi, hai tay che lại trước mắt, tính toán trực tiếp ứng kháng.

"Hô hô ——" Đạn từ Dư Mậu liên tiếp đánh xuyên qua cánh tay kia, cánh tay dài bị thoát lực mềm mại rũ xuống.

Thích Miên không chút do dự, duỗi tay bắt lấy cánh tay ấn trên mặt đất, dị năng trong lòng bàn tay cô nổ tung, cánh tay trong nháy mắt dập nát!
Cao kều hô đau, Thích Miên trên tay nhẹ đi, đè cao kều vào tường, hắn trực tiếp bẻ gãy đoạn tay mình, từ đoạn tay gãy máu me đầm đìa mọc ra một cánh tay mới.

"Dị năng ngụy trang?" Hai mắt Thích Miên nheo lại.

Cao kều thấy tình thế không ổn, nhanh chóng bò đi khỏi từ lỗ cửa sổ máy quạt gió trên tường.

"Chị không sao chứ?" Dư Mậu lớn tiếng kêu, cậu hiển nhiên bị thương, tiếng nói mang theo âm thô suyễn.

Thích Miên muốn đuổi theo cao kều, lại bị hoa ôn hôn chặn đường, cô bực mình, la lớn: "Chu ca lưu người sống!"

Giang Hành Chu vốn chuẩn bị mắt lạnh nhìn Khỉ ốm bị ôn hôn nuốt ăn, nghe vậy lập tức phi thân lên, kẹp lấy Khỉ ốm mất hết cánh tay mà phi dẫm trên tường, không ngừng né tránh cành hoa đánh tới.

Dư Mậu hô to: "Viên đạn của em vô dụng với quái vật này! Hoa của nó lập tức mọc ra cả đống!"
"Đánh cành hoa, yểm hộ tôi!"

Thích Miên dưới sự yểm trợ mưa đạn của Dư Mậu mà nhảy lên, nhảy lên thật cao, nhìn đến giữa kho lúa một đóa hoa mũm mĩm, bị một đám nụ hoa che lấp, so với những nụ hoa rõ ràng nó nhỏ nhất. Thích Miên nắm chủy thủ cấp tốc hạ xuống, không ngừng chém tới những cành hoa tới tấp ngăn trở mà chạy tới gần bông hoa nhỏ.

Nụ hoa kia bỗng nhiên mở ra, nhắm ngay cô mà phun ra một luồng hương đặc nặng, hương khí quất vào mặt, giống như cô gái ôn nhu hôn môi, thật lâu không tiêu tan.

Thích Miên lại một chút không lùi, nâng đao phá vỡ nụ hoa.

Giữa nụ hoa cuộn tròn một đứa trẻ, đôi mắt như nho đen tràn đầy nước mắt, phát ra tiếng khóc nỉ non, nâng lên hai cánh tay béo như củ sen, dường như muốn được cô ôm.

Thích Miên duỗi tay đè lại đầu đứa bé, chủy thủ hung hăng mổ vào ngực đứa nhỏ, lộ ra tinh hạch giữa đám dịch nhầy.
Tiếng khóc đứa nhỏ chỉ vang lên một cái rồi đứt tuyệt, máu đen bắn đầy đầu đầy cổ Thích Miên, Thích Miên lấy ra tinh hạch, nhanh chóng công kích nụ hoa đồng thời khô héo đi.

Dư Mậu lung lay đi đến chỗ Thích Miên, nhìn đến giữa nụ hoa có đứa trẻ bị mổ tim, tròng mắt vô tội đối diện với cậu, hốc mắt tràn đầy nước mắt, dường như chất vấn cậu vì sao không cứu nó.

Dư Mậu dời tầm mắt đi, thô mắng một tiếng: "Dị chủng này cũng quá giảo hoạt, cư nhiên còn sẽ dùng loại ảo giác này."

Ánh mắt Thích Miên nhàn nhạt: "Cái này không phải ảo giác."

Sắc mặt Dư Mậu cứng lại.

"Có lẽ là đứa nhỏ trong vùng chạy trốn tới nơi này, bị dị chủng đem tinh hạch giấu vào trái tim. Đại khái coi như......" Thích Miên nghĩ nghĩ tìm từ thích hợp, "Cộng sinh."

Ít nhất trước khi Thích Miên động thủ, đứa nhỏ này vẫn chân thật tồn tại, có thể khóc có thể cười có thể lớn lên, chờ đến tương lai có thể chạy, chỉ cần đứa bé không chết, ôn hôn sẽ không phải chết.
Muốn gϊếŧ chết ôn hôn, nhất định phải gϊếŧ người.

Khỉ ốm ở phía sau Thích Miên cười sắc nhọn: "Mày cũng gϊếŧ người, chúng bây cùng chúng tao có cái gì khác nhau? Ha ha!"

Thích Miên nhìn hắn, sắc mặt lạnh nhạt: "Ông nói rất đúng. Ít nhất các người có một quan niệm tôi rất thích, nghĩ muốn cái gì thì đi đoạt lấy, giống như tôi muốn mạng của ông, ông đánh không lại nên sẽ chết."

Khỉ ốm sắc mặt trắng nhợt.

Dư Mậu không đành lòng nhìn đứa bé, nhặt đèn pin lên nhìn chung quanh, thi thể thím Cầm và A Lương nằm ở cách đó không xa, giống như Nghị cổ tử thân đầu chia lìa, chết không toàn thây, lão Cách bị trọng thương nhưng còn thoi thóp, cậu lập tức giống như trốn mà chạy nhanh tới xem tình huống của ông.

Giang Hành Chu dẫm lên miệng vết thương của hắn, Thích Miên đi đến bên người Khỉ ốm, ngồi xổm xuống nhìn thẳng đôi mắt hắn: "Ông thật đúng là quá tham, lực lượng, thuấn di, thổ hệ, chữa trị, tinh thần, cái gì đều muốn, kết quả cái gì cũng đều không tốt. Tôi cho rằng ông ít nhất sẽ đem một cái trong đó luyện lên tới cấp hai, không nghĩ tới lại xuẩn như vậy."
Khỉ ốm mắng: "Con mẹ mày...... A!"

Giang Hành Chu dùng sức nghiền trụ miệng vết thương Khỉ ốm, máu tươi ào ạt trào ra.

Thích Miên: "Tên đồng bọn chạy trốn kia của ông ngoại trừ có thể ngụy trang thành thằn lằn, còn có dị năng gì? Còn có, Lý Dân Quý, hắn tựa hồ thông minh hơn ông, ít nhất trí dị năng hệ mộc rõ ràng đã tăng lên cấp hai. Ngoài ra còn có dị năng gì?"

Khỉ ốm hổn hển: "Nói cho mày, tao có chỗ tốt gì?"

Thích Miên: "Đại khái sẽ làm ông chết không thống khổ như vậy? Ông cũng thấy rồi, dị năng Chu ca là phân giải, ông biết nhất tàn nhẫn là gì sao? Anh ấy có thể một tấc một tấc phân giải cơ bắp của ông, mạch máu, chỉ duy nhất vòng qua thần kinh, làm thống khổ không chút nào sai biệt mà truyền đến não của ông, còn có, nhìn nội tạng dạ dày mình từ trong bụng chảy ra mà không thể chết được, loại cảm giác này nói vậy cũng rất mỹ diệu."
Khỉ ốm khóe mắt muốn nứt ra.

Hắn đột nhiên cười thật cổ quái, nhẹ giọng: "Còn có một loại cảm giác, càng mỹ diệu."

"Cảm giác tình cảm chân thành bị chết đi!"

Khỉ ốm chỉ còn một nửa khuỷu tay bỗng nhiên ôm lấy Giang Hành Chu.

Giang Hành Chu không lùi không cho, nhìn khuỷu tay kia vòng lên, tựa hồ sớm có chuẩn bị. Không nghĩ ngay sau đó lại bị đẩy ra, Thích Miên thay thế vị trí của anh, nghênh hướng khuỷu tay Khỉ ốm.

Giang Hành Chu sắc mặt kịch biến, nghiến răng nghiến lợi: "Thích Miên!"

Thích Miên ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, bị Khỉ ốm mang theo, thuấn di ra kho lúa, một đôi cánh tay cực dài vớt hai người lên, tơ trắng trong lòng bàn tay cao kều nhanh chóng kết hai người vào trong cái kén, cõng trên lưng chạy như điên trong đêm tối, trong chớp mắt đã chạy ra vài km.

Khỉ ốm thấy rõ được người trong tay, không khỏi nghi ngờ, lại thật vui vẻ: "Yêu nhau như vậy, tới cả nguyện ý chết thế nó?"
Một cây kim tiêm bén nhọn chui vào cổ Thích Miên, toàn thân cô nhũn ra, dị năng nhanh chóng trôi đi, không còn năng lực phản kháng.

Khỉ ốm sắc mặt dữ tợn, cuồng vọng cười to: "Biết còn sống bị lột tinh hạch là cảm giác gì sao? Lập tức cho mày nếm thử tư vị kia!"

Thích Miên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn, khóe miệng gợi lên nụ cười trào phúng.

Cô nhẹ giọng nói: "Biết." Thanh âm trong tiếng gió nhanh chóng bị tan đi, không ai nghe rõ được.

Thuốc chích dần dần có công hiệu, tầm nhìn Thích Miên nhanh chóng biến đen.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương