Trúc Mộc Lang Mã
Chương 82: Em thích bị trị cho một trận đây mà

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mồ hôi trên người Phó Nhất Kiệt nhỏ lên mặt Phó Khôn, Phó Khôn nhìn vẻ mặt hơi mê loạn của nó, ánh sáng quá yếu, nhìn không chân thực, nhưng hô hấp gấp gáp và từng lần tiến vào rút ra, thân thể mình lại cảm nhận càng rõ ràng hơn.

Phó Khôn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày bị em trai nhấn chân lại đè dưới thân, nhận lấy va chạm không ngừng. Cảm giác không thoải mái trên người không còn mãnh liệt như trước, cũng không thể nói là thoải mái tới nhường nào, nhưng vẫn chịu đựng được, cảm giác xấu hổ vì bị đàn ông lại còn là thằng em trai mình vẫn luôn cảm thấy chỉ là một đứa bé con đè xuống, pha lẫn với khoái cảm quỷ dị đến từ chính lòng mình làm cho cậu hơi mê man.

Tay cậu nắm lấy cánh tay Phó Nhất Kiệt, cảm nhận được cơ bắp căng tràn của nó, đầu óc một lần nữa phóng không, ngập đầu là thở dốc mang theo chút điên cuồng.

Mãi cho tới lúc Phó Nhất Kiệt đột nhiên rút ra, nắm lấy cánh tay cậu vặn người cậu lại, cậu bị vặn người thành nằm úp sấp, mới hơi tỉnh táo được lại.

Tư thế quỳ như chó con này làm cho cậu hơi muốn chống cự.

“Đừng…” Phó Khôn bị Phó Nhất Kiệt đè vai xuống gối, dù Phó Nhất Kiệt vẫn chưa cắm vào, nhưng phía dưới vẫn là một mảng tê dại mềm nhũn.

“Em thích mông anh mà,” Phó Nhất Kiệt ấn lưng cậu xuống, vỗ nhẹ lên mông cậu, dìu eo cậu cắm vào một lần nữa, “Thích lắm.”

“Đệt…” Phó Khôn cau mày chôn mặt vào gối, “Phó Nhất Kiệt em chờ đấy!”

“Được.” Phó Nhất Kiệt đáp, nằm sấp xuống liếm lên lưng anh.

Tư thế khiến Phó Khôn cảm thấy rất phiền muộn này, đối với Phó Nhất Kiệt có vẻ lại rất kích thích, Phó Khôn có thể nghe ra được thay đổi trong hô hấp và nhịp điệu của động tác, thay đổi này cũng sẽ nhẹ nhàng khêu lên dây thần kinh đang vô cùng nhạy cảm của Phó Khôn, mỗi lần Phó Nhất Kiệt tiến vào sẽ khiến hô hấp cậu căng ra.

Theo động tác của Phó Nhất Kiệt càng lúc càng nhanh, cường độ cũng từ từ mạnh lên, thân thể Phó Khôn run lên theo va chạm của nó, tim đập loạn nhịp, ngộp trong gối phát ra tiếng rên rỉ không kiềm chế được.

Cậu không biết vì sao lại phải rên, chỉ cảm thấy nếu không phát ra âm thanh gì, mình sẽ thở không ra hơi.

Ngón tay Phó Nhất Kiệt đột nhiên siết chặt, đầu ngón tay như thể muốn khảm vào trong da thịt trên eo cậu, sau mấy lần đâm vào thật mạnh, Phó Nhất Kiệt phát ra một tiếng rên rỉ rất trầm, tiếp đó chậm rãi áp lên người cậu.

Phó Khôn chậm rãi nằm sấp xuống, bên tai chỉ còn tiếng thở gấp gáp của hai người họ, em ngừng hát anh lên sân khấu, như thi đấu, ai thở nhanh người ấy thắng, ai thở to người ấy trâu bò.

“Thôi em đừng thở hổn hển nữa, thở cho anh cũng không ngừng lại được,” Phó Khôn dùng cùi chỏ chọc lên sườn Phó Nhất Kiệt, “Xuống đi, mệt chết đi được rồi.”

Phó Nhất Kiệt thở hổn hển thêm một lúc nữa mới chống tay ngồi dậy, cầm giấy ăn bên cạnh tới, đưa tới bên mông Phó Khôn.

“Để anh tự làm!” Phó Khôn nhanh chóng giật lấy giấy ăn, lau qua loa.

Phó Nhất Kiệt dán sau lưng ôm lấy cậu: “Đau không?”

“Tàm tạm.” Tâm trạng không dễ dàng gì mà bình tĩnh lại được của Phó Khôn lại hơi nóng lên, mặt lại bắt đầu nóng bừng.

“Anh vẫn chưa..” Tay Phó Nhất Kiệt trượt xuống theo bung cậu, “Em giúp anh.”

“Không cần,” Phó Khôn vỗ lên tay nó, “Giờ anh không cứng nổi.”

“Tại sao?” Phó Nhất Kiệt ngơ ngác, “Đau thế kia à?”

“Không phải,” Phó Khôn cau mày chép miệng, giờ không hiểu vì làm sao mà cậu lại vô cùng cực kỳ hết sức ngại ngùng, “Có thể đừng thảo luận vấn đề của anh được không?”

“Em muốn làm anh thoải mái mà,” Phó Nhất Kiệt ôm anh, nhẹ nhàng cọ lên cổ anh, cổ họng vẫn hơi khàn, giọng nghe làm người rất thoải mái.

“Giờ anh rất thoải mái, không cần bắn,” Phó Khôn ngồi hơi khó chịu, thế là đổ người ra sàn tatami, “Em đi rửa ráy đi, nhẹ tay thôi đừng để bố mẹ nghe thấy.”

“Còn anh? Đi cùng luôn đi, em lấy ra cho anh,” Phó Khôn lại nằm sấp xuống bên cạnh cậu.

“Em đi tắm đi, tự anh làm.” Phó Khôn vỗ lên mặt nó, “Đừng nói nhảm nữa.”

Phó Nhất Kiệt rón rén mở cửa đi tắm, Phó Khôn nằm sấp trên sàn tatami một lúc, ngồi dậy, không thoải mái, thế là đứng lên, mặc quần lót đi qua đi lại trong phòng, đi vài vòng rồi lại ngồi xuống.

Nói chung, sau khi tê dại qua đi, tri giác một lần nữa quay về, cậu bắt đầu đứng ngồi không yên, tư thế nào cũng thấy bỏng rát vô cùng.

“Ai…” Cậu ôm lấy bao cát thở dài, cảm giác này thực sự là không ra sao, nếu không phải sợ Phó Nhất Kiệt nghẹn quá khó chịu, cậu còn lâu mới chịu nỗi khổ này.

Mấy phút sau, Phó Nhất Kiệt rón rén đẩy cửa trở về.

Vừa vào phòng là đến ôm lấy Phó Khôn, Phó Khôn ngửi thấy mùi sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái trên người nó, cảm nhận được một cơn thư thái, không nhịn được nhắm mắt lại.

“Anh,” Tay Phó Nhất Kiệt nhẹ nhàng xoa lên lưng cậu, “Anh chịu khổ rồi…”

Phó Khôn ngơ ngác: “Hả?”

“Mới vừa nãy tắm em có thử,” Phó Nhất Kiệt nói khẽ vào tai cậu, “Ôi khó chịu thật.”

“Đệt,” Phó Khôn lùi người ra sau dựa vào, nhìn lên mặt Phó Nhất Kiệt, ánh trăng vừa khéo chiếu lên người nó, rất đẹp, nhưng biểu cảm trên mặt thì rất u buồn, “Em thử thế nào?”

“Lấy ngón tay đâm vào một chút chứ thế nào.” Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng nói, “Vừa mới cắm một đầu ngón tay vào đã không chịu được.”

“…Thần kinh.” Phó Khôn không biết nên nói gì, “Anh đi tắm đây, trong đầu óc em chắc toàn là cái durex làm ấm kia.”

“Còn có cả loại làm mát nữa,” Phó Nhất Kiệt vò tóc cười, “Nhưng nghe nói là loại mát không hợp làm cái này.”

“Phó Nhất Kiệt!” Phó Khôn quả thực không thể nào hình dung được cảm xúc trong lòng mình, cậu dùng ngón tay chọc chọc lên ngực Phó Nhất Kiệt mấy cái, vẫn không tìm được từ, thế là lại chọc chọc thêm mấy lần nữa rồi mới nói một câu, “Chốc nữa anh tắm xong vào chúng ta tâm sự.”

Lúc đi ngang qua phòng khách, Phó Khôn nghe thấy tiếng ngáy của bố, lập tức cảm thấy lòng ấm áp mà chân thật, đã một năm rồi cậu không nghe thấy tiếng kéo gỗ của bố.

Đây là một trong những đặc trưng của nhà cậu, mấy năm qua còn khiêm tốn đi nhiều, hồi trẻ bố còn có thể làm cho nhà bên cạnh một tối gõ lên tường bốn năm lần, công lực của mẹ càng thâm hậu hơn, bố kéo gỗ khiến hàng xóm gõ tường cũng chẳng đánh thức được mẹ…

Cậu nhẹ nhàng chạy vào buồng tắm, đóng cửa lại, ngồi trên bồn cầu thở ra một hơi thật dài.

Ngồi cả buổi trên bồn cầu, cậu mới đứng dậy mở nước, quay mặt về phía nước.

Theo nước lạnh lướt qua người, khô nóng trong cơ thể mới chậm rãi lui xuống, có điều thay vào đó là khó chịu trên mông, cậu khom lưng chống tay lên đầu gối, để nước xối lên mông, không nhịn được mà văng tục một câu: “Đệt.”

Lúc về lại phòng, đèn đã bật lên, Phó Nhất Kiệt đã thu dọn xong sàn tatami bị lăn lộn bừa bộn, đang cả người trần truồng nằm đó.

Thân thể Phó Nhất Kiệt trở nên rõ ràng dưới ánh đèn, thân thể khiến cậu sinh ra đủ loại khoái cảm không nói rõ cũng không tả rõ đang ở ngay trước mắt Phó Khôn, liếc mắt cái là rõ mồn một.

“Em mặc quần vào đi.” Phó Khôn nhanh chóng tắt đèn đi.

“Chim nóng,” Phó Nhất Kiệt cười.

“Chim nóng thì bỏ vào tủ lạnh!” Phó Khôn đạp nó một cái, bò lên sàn tatami nằm xuống.

Phó Nhất Kiệt nhanh chóng dán lại ôm cậu, chân cọ cọ lên người cậu: “Dễ chịu hơn không?”

“Ừ.” Phó Khôn trở mình, nằm nghiêng quay lưng về phía Phó Nhất Kiệt.

“Anh,” Phó Nhất Kiệt đưa cùi chỏ qua ôm lấy eo cậu, đầu ngón tay vẽ vòng trên bụng cậu, “Không thì lần tới… đến anh đi?”

“Hả? Đến cái gì?” Phó Khôn nhẹ nhàng sờ lên tay nó, không kịp phản ứng lại ngay.

Phó Nhất Kiệt kề sát bên tai cậu, như thể thổi mà nói một câu: “Lần sau anh ở trên, thế nào?”

“Không phải là cụ đến một đầu ngón tay cũng không chịu được à?” Tâm trạng Phó Khôn vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, giờ lại bị câu nói này của Phó Nhất Kiệt làm cho hỗn loạn một lần nữa.

“Nếu là của anh…” Phó Nhất Kiệt cắn lên vành tai cậu, nắm lấy tay cậu, nắn bóp ngón tay cậu, “thì chịu được.”

Phó Khôn lập tức cảm thấy một cơn ngứa ngáy râm ran lan từ đầu ngón tay ra cả người, hình ảnh Phó Nhất Kiệt bị mình đặt dưới thân cau mày nhắm mắt lại rên rỉ khiến cậu cắn môi nuốt nước miếng: “Em còn có định cho người khác ngủ không?”

“Ngủ!” Phó Nhất Kiệt cười, cọ trán vào gáy cậu, “Nhưng không phải anh muốn tâm sự với em à?”

“Đúng rồi, em không nói thì suýt nữa anh quên mất!” Phó Khôn đập một cái lên tay nó, “Em có cả làm mát lẫn làm nóng em định mở cửa hàng đồ chơi tình thú đấy à?”

“Thấy hay thì mua thôi,” Phó Nhất Kiệt hôn một cái lên cổ cậu, “Lúc nào nhớ anh không chịu nổi thì lấy ra làm.”

“Xóc thôi còn phải chơi close-up lửa băng?” Phó Khôn thở dài, cảm xúc của Phó Nhất Kiệt thì cậu hiểu được, cậu cũng có lúc sẽ nhớ Phó Nhất Kiệt tới mức chỉ muốn đâm vào tường ngất đi, chỉ là…

Phó Khôn quay đầu lại: “Ai dạy em làm như thế?’

“Không ai dạy.” Tay Phó Nhất Kiệt vẫn chẳng hề nhàn rỗi, liên tục sờ qua lại giữa eo và đùi cậu.

“Có phải là thằng nhóc Tưởng Tùng kia không!” Phó Khôn nghiến răng, hung dữ hỏi.

Phó Nhất Kiệt cười: “Không phải thật, xem phim thấy.”

“Ai,” Phó Khôn thở dài, “Em là em trai anh thật đấy à? Em có phải là bị lưu manh nào đấy ám vào người không đấy? Anh nhớ em trai anh nghiêm túc lắm mà, mặt bé xíu không có chuyện gì còn thích dạy bảo anh, sao giờ lại biến thành thế này?”

“Thích không?” Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng hỏi, “Anh có hai em trai, một là làm anh đau, một là đau anh.”

“Ngủ đi, mai dậy sớm.”

“Hả?”

“Dậy sớm đưa em đi viện năm khám đầu óc, đi muộn lại tách ra thêm người thứ ba nữa.”

Phó Nhất Kiệt cười khà khà sau lưng Phó Khôn mãi một lúc: “Phó Khôn, em thật sự thích anh thế này.”

“Thế nào.”

“Thích cà khịa, cực kỳ đáng yêu.”

“Lượn, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Sáng sớm Phó Khôn bị mẹ gõ cửa đánh thức, mở mắt ra, Phó Nhất Kiệt đã mặc quần đi qua mở cửa: “Mẹ.”

“Ăn sáng,” Mẹ mãn nguyện đứng chống nạnh ngoài cửa, “Vui thật, mẹ có thể gõ cửa gọi con trai mẹ dậy.”

“A——“ Phó Khôn vớ lấy gối của Phó Nhất Kiệt che lên mặt, dài giọng, “Lâu lắm rồi con không ngủ sâu được như thế, mẹ thêm một tiếng nữa hẵng gõ không được à?”

“Không được,” Mẹ cười quay người đi vào bếp, “Hôm nay hai đứa không đi làm à?”

“Chốc nữa con ra phòng khám,” Phó Nhất Kiệt xỏ dép lê đi ra phòng khách rót cốc nước uống, “Anh đi xem không?”

“Xem em nhổ răng cho người ta?” Phó Khôn nằm nhoài ra sàn tatami, lười biếng hỏi.

Phó Nhất Kiệt vào phòng, nhìn Phó Khôn không nói gì, Phó Khôn quay đầu lại mở mắt ra nhìn nó: “Đóng cửa lại, anh thay quần áo.”

Phó Nhất Kiệt đóng cửa lại, đứng hai giây rồi đột ngột nhào tới sàn tatami, chưa đợi cho Phó Khôn phản ứng lại, nó đã lột thẳng quần lót Phó Khôn xuống, cắn lên mông cậu một cái.

“Ơ!” Phó Khôn giật mình, trở tay đập lên đầu Phó Nhất Kiệt, “Có tin anh đập vỡ mông em không! Thần kinh!”

“Vỡ em xem thử nào?” Phó Nhất Kiệt nhìn cậu cười.

“Giờ cái mặt này của em có bào ba thước da cũng không tìm thấy răng.” Phó Khôn đẩy nó ra, bò dậy tìm quần áo trong tủ, phân vân giữa một đống quần áo trong tủ.

Suy nghĩ phải đến năm phút, mới cầm cái áo sơ mi ra mặc vào, rồi lại kiểm duyệt từng cái quần một lần, xỏ vào cái quần màu đen.

“Giờ anh thích mặc áo sơ mi à?” Phó Nhất Kiệt dựa lên tường khoanh tay nhìn anh, Phó Khôn mặc gì cũng rất có phong cách, dù chỉ là áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản nhất.

“Ừ, nhập da tùy tục,” Phó Khôn cúi đầu cài thắt lưng, “Chỗ vườn ươm, mấy người ở đó đều mặc sơ mi trắng, mặc thành cháo lòng thì đổi, khách hàng thấy anh không mặc sơ mi trắng cũng thấy anh không đáng tin…”

“Nói như thật.” Phó Nhất Kiệt cười, mở cửa ra ngoài, chạy vào nhà bếp giúp mẹ bê đồ ăn sáng ra phòng khách.

Phó Nhất Kiệt đưa Một Nắm đi dạo hai vòng dưới tầng, về đến nhà bố mẹ đều đã đi làm, Phó Khôn đã thu dọn xong bát đũa: “Bác sĩ Phó, mang tôi đi dạo phòng khám các cậu.”

“Được.” Phó Nhất Kiệt tươi cười hớn hở, đứng trong hành lang đáp một tiếng.

Lúc Phó Khôn đổi giày rất xúc động, hai hôm nay cứ như nằm mơ, không, cả một năm nay đều như nằm mơ.

Cậu đột nhiên tưởng như đã mất đi tất cả, mái nhà, bố mẹ, Phó Nhất Kiệt, vậy mà hiện giờ, tất cả những thứ này đã thật sự trở về trong cuộc sống của cậu.

Mỗi lần nhớ tới, đầu tiên đều thở gấp gáp, cố gắng thở ra một hơi thật mạnh, người nhẹ như thể bay lên được.

Phó Khôn lái Ngôi sao Trường An vừa khởi động là như jingle bells tới phòng khám, đậu xe xong, nhìn cửa chính phòng khám, trong lòng xuýt xoa không thôi.

Năm ngoái lúc nói với Phó Nhất Kiệt về cái phòng khám này, vẫn là chuyện chẳng hề có một dấu vết nào, giờ nhìn thấy phòng khám trang trí rất ra gì như vậy, Phó Khôn đột nhiên thấy rất áy náy, lúc Phó Nhất Kiệt cực khổ nhất mình vậy mà lại không ở bên nó, không thể giúp đỡ được gì cho nó…

“Nghĩ gì thế?” Phó Nhất Kiệt đứng bên cạnh cậu hỏi một câu.

“Vất vả lắm đúng không,” Phó Khôn ngừng nghĩ ngợi, “Một mình phải quán xuyến hết cả.”

“Không vất vả, thật, Lã Diễn Thu và Tưởng Tùng đều giúp đỡ em làm mà,” Phó Nhất Kiệt xoa bóp vai cậu, đẩy cậu vào trong phòng khám, “Thuận lợi lắm.”

Nghe thấy tên Tưởng Tùng, Phó Khôn lại nghiến răng nghiến lợi, vào lúc Phó Nhất Kiệt vất vả nhất lại là thằng nhóc này ở bên cạnh, nghĩ thế nào cũng không sảng khoái được, vào cửa nhìn thấy Tưởng Tùng quên mất cả phải cười một cái.

“Em chào anh!” Tưởng Tùng đang ngồi trên ghế đọc sách, ngước mắt lên thấy là Phó Khôn thì nhảy dựng lên như bị kiến lửa đốt.

“Nhảy giỏi đấy chứ.” Phó Khôn cười, Tưởng Tùng mặc áo blouse trắng trông còn rất nghiêm túc.

“Anh, anh đến thị sát à?” Tưởng Tùng rót cốc nước đưa tới cho cậu.

“Anh đến khám răng.” Phó Khôn ngồi xuống, đánh giá trang thiết bị trong phòng khám, kể cả vẫn cảm thấy không hề chân thực, nhưng đây vẫn thực sự là một phòng khám răng đủ tiêu chuẩn.

“Quách Vũ đâu?” Phó Nhất Kiệt lên tầng hai thay quần áo đi xuống, hỏi một câu.

Phó Khôn liếc mắt nhìn Phó Nhất Kiệt đã thay sang áo blouse trắng, huýt sáo thầm trong lòng, hai mắt cũng không nỡ rời đi, nếu như không nghĩ tới cái kiểu da mặt dày như thần kinh sau lưng, thì khí chất của Phó Nhất Kiệt rất hợp mặc bộ đồ này, thoạt nhìn khá đáng tin, hơn nữa đối với Phó Khôn, còn mang theo một tia mê hoặc khó giải thích.

“Đến chỗ dì Lữ xem tài liệu, chiều lại đây.” Tưởng Tùng ngồi trở về bàn tiếp tục đọc sách, lúc ở trường Tưởng Tùng còn không cần cù bằng bây giờ.

“Anh,” Phó Nhất Kiệt vỗ vỗ ghế nha khoa, “Ngồi lên đây.”

“Làm gì,” Phó Khôn ngây người, tự nhiên căng thẳng, “Anh đang ngồi rất yên ổn ở đây.”

“Khám răng cho anh.” Phó Nhất Kiệt cầm kìm nhìn cậu cười, “Lại đây, ngồi lên đây.”

“Chờ đã,” Phó Khôn ngồi trên ghế không chịu di chuyển, “Răng anh không bị làm sao cả.”

“Không phải anh hay bảo răng nhức à.”

“Không nhức, giờ không nhức nữa.” Phó Khôn nhanh chóng nói, từ nhỏ cậu đã sợ nha sĩ, nhổ răng đối với cậu cũng chẳng khác tra tấn lắm, mỗi lần vào bệnh viện răng cũng đều phải yên lặng tự tưởng tượng mình thành chú giải phóng quân đối mặt với hình phạt tàn khốc là nhổ răng, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Phó Nhất Kiệt không nói gì, chỉ nhìn cậu chằm chằm.

Phó Khôn và nó nhìn chăm chú nhau một lúc, không thắng được nó, đã vậy bên cạnh còn có một Tưởng Tùng ở đó, cậu đành phải đứng lên, ngồi xuống ghế nha khoa.

“Dựa vào, thả lỏng,” Phó Nhất Kiệt ấn vai cậu xuống, “Em đang lo là ngà răng anh dị ứng.”

Phó Khôn dựa vào ghế, Phó Nhất Kiệt sau đó nói gì cậu nghe không rõ, cậu chỉ nghe rõ đúng hai chữ “thả lỏng”, cảm giác mồ hôi quấn quýt lấy nhau đêm qua lại ập tới, tai cậu lập tức nóng bừng.

“Há miệng.” Phó Nhất Kiệt chạm lên môi cậu.

Câu này vừa nói ra, Phó Khôn đã cứng cả người, khung cảnh Phó Nhất Kiệt từ trên cao nhìn xuống cậu, nói “há miệng” chợt lóe lên trong đầu, như thể cánh quạt sắp khuấy cho não cậu không còn.

Phó Nhất Kiệt nhìn vẻ mặt cậu, cũng ngây người theo, sau đó phản ứng lại được, cười hơi ngượng ngùng, lén lút liếc nhìn Tưởng Tùng, nhỏ giọng nói: “Nhanh.”

Phó Khôn há miệng, Phó Nhất Kiệt cầm một cái thám châm*, đang định đưa vào miệng Phó Khôn, Phó Khôn lại ngậm miệng lại.

“Sao?” Phó Nhất Kiệt nhìn anh.

“Cái móc này là để làm gì?” Phó Khôn cau mày, cái thứ này vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ quái quỷ gì hay ho, liếc mắt nhìn thôi đã nổi da gà.

“Chỉ đụng vào răng anh thôi, không móc lưỡi anh đâu, yên tâm.” Phó Nhất Kiệt hơi bất đắc dĩ.

Phó Khôn một lần nữa há miệng, mặt không yên tâm.

Phó Nhất Kiệt luồn thám châm vào trong miệng cậu, nhẹ nhàng gõ lên mấy cái răng cậu bảo nhức.

“A.” Phó Khôn nhíu mày.

Phó Nhất Kiệt lại cẩn thận kiểm tra thêm: “Dị ứng, không nghiêm trọng, anh đổi kem đánh răng đi, đổi cái kem đánh răng trẻ em vị cam của anh sang thành loại nhạy cảm thử xem.”

“…Rồi.” Phó Khôn nhìn thám châm rút ra khỏi miệng mình rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhổ răng khôn đi, bào mòn hết răng khác rồi,” Phó Nhất Kiệt thả thám châm xuống rồi nói một câu, “Em nhìn xem…”

“Cái gì?” Phó Khôn ngồi thẳng dậy.

Phó Nhất Kiệt ấn cậu về lại ghế: “Anh có bốn cái răng khôn này, sớm muộn gì cũng bào hết răng khỏe đi.”

“Không,” Phó Khôn che miệng, “Em định lấy anh ra luyện tập đấy à, em đi nhổ Tưởng Tùng đi.”

Tưởng Tùng thở dài: “Hết cơ hội rồi, tháng trước răng khôn em nhiễm trùng, để cho bác sĩ Quách vĩ đại nhổ mất, tổng cộng mỗi một cái, không có nhiều để chia cho Nhất Kiệt nữa.”

“Răng khôn anh không nhiễm trùng, vẫn khỏe.” Phó Khôn giãy dụa muốn xuống khỏi ghế.”

Phó Nhất Kiệt đè cậu xuống, nhìn cậu chằm chằm rồi đột nhiên cười, Phó Khôn đang cảm thấy nụ cười này của Phó Nhất Kiệt hết sức không đứng đắn, Phó Nhất Kiệt đã tiến tới bên tai cậu nói nhỏ một câu rất nhanh: “Hôm nào đấy thử trên này xem?”

Phó Khôn ngây người, nhảy xuống khỏi ghế, trừng Phó Nhất Kiệt, thằng nhóc này ở trước mặt Tưởng Từng mà lại dám nói ra câu như thế!

Cậu hạ thấp giọng: “Em thích bị trị cho một trận đây mà.”

“Ừ, anh trị em cũng được, anh thích em mặc bộ này mà đúng không,” Giọng Phó Nhất Kiệt khẽ tới mức gần như không nghe thấy được, nói xong thì vừa cười một mình vừa bỏ đi.

Phó Khôn đang định đuổi theo đạp cho nó một phát, điện thoại đi động lại kêu một tiếng, báo có tin nhắn đến.

Cậu lấy điện thoại ra nhìn, ngây người.

Là tin nhắn của ngân hàng, báo cậu có ba vạn vào tài khoản.
*thám châm: lần đầu tiên biết tên của thứ vũ khí hủy diệt này

tham chamjpg

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương