Trúc Mai Yên Đình Nghĩa Tình Trăm Năm
5: Cô Cuối Cùng Cũng Biết Thế Nào Là Sợ Hãi


Tay bị đau, tên lưu manh không còn tâm tư đâu mà chọc ghẹo Lục Anh nữa.

Cô ấy bị hắn thả ra, lùi về sau đứng vững gót chân.
Thấy Diệc Yên ngã sõng soài dưới đất, Lục Anh vội vàng tiến tới đỡ cô dậy, lo lắng hỏi thăm:
- Cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Diệc Yên nhăn mặt, mắng thầm đúng là chạy đâu cho khỏi nắng, vết thương ở tay hôm trước còn chưa kịp hồi phục hẳn thì đã bị sự việc ngày hôm nay vạch ra lần nữa.
Tên lưu manh nhìn vết hằn răng trên cẳng tay của mình, tức giận muốn nổ tung.

Từ trước tới giờ chưa từng có ai dám động vào hắn ta cả, vậy mà con nhóc miệng hôi mùi sữa này lại dám cắn hắn ta!
- Mẹ kiếp, mày tới số rồi con ranh!
Hắn thét một tiếng giận dữ, cúi xuống túm lấy cổ áo Diệc Yên nhấc lên, mặc kệ cho cô giãy dụa kịch liệt cũng không buông tha.
Diệc Yên không chịu yếu thế, cho dù sau gáy và vết thương ở tay rất đau nhưng cô vẫn kiên cường chống đỡ, hung hăng cắn thêm một phát vào bên tay còn lại của tên lưu manh.

Một chiêu dùng tới tận hai lần vậy mà hắn ta vẫn không tránh được, điều này khiến tên lưu manh cảm giác như mình đang bị sỉ nhục.
Hắn ta điên tiết giáng thẳng cái tát trời đánh xuống gương mặt xinh đẹp bầu bĩnh của Diệc Yên, phát tát này mạnh đến mức đầu của cô nghiêng lệch cả sang một bên.
Diệc Yên lần nữa ngã xuống đất, nhìn thấy ánh mắt hung tợn của tên lưu manh thì sắc mặt trắng bệch, phá lệ làm nổi bật dấu ấn bàn tay ở một bên má, đỏ ửng đau rát.
Cô cuối cùng cũng biết thế nào là sợ hãi.
Cô có một loại cảm giác, rằng nếu như mình dám phản kháng lần nữa thì tên lưu manh trước mắt sẽ không ngần ngại giết chết cô.
Đúng vậy, tên này vốn không phải loại người tốt đẹp gì.

Trong lòng hắn ta đang suy tính ngàn vạn cách thức trả thù Diệc Yên, khiến cô đau đớn cùng cực.
Thấy tên lưu manh sắp túm cổ Diệc Yên lần nữa, Lục Anh bình thường nhút nhát đột nhiên dấy lên dũng khí, chen vào giữa chắn trước mặt cô.
- Không được động vào bạn tôi! Anh còn dám tiến tới, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!
Tuy lời nói có ý cảnh cáo rõ ràng nhưng với ngữ khí run rẩy yếu ớt của Lục Anh thì lại không tạo nên bất cứ uy hiếp nào cả.
Tên lưu manh châm chọc cười một tiếng:
- Muộn rồi, hôm nay kiểu gì tao cũng phải cho con ranh kia một bài học!
Hắn ta vung tay đẩy Lục Anh sang một bên, thiếu nữ yếu ớt nào chống lại được sức lực của nam nhân trưởng thành.
- Mày sẽ phải trả giá vì dám động vào tao!
Cánh tay của hắn ta nâng lên cao, Diệc Yên co rụt người lại, nhắm mắt chờ đợi cú đánh kia giáng xuống trên người mình.

- Dừng lại!
Đột nhiên giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô, một bóng dáng cao lớn xuất hiện đứng chắn trước mặt Diệc Yên.

Không ai khác đó chính là Tư Đình.
Anh giữ chặt cánh tay của tên lưu manh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta chằm chằm.

- Mày là ai? Đừng có mà lo chuyện bao đồng!
Nhìn chiều cao vượt trội và cơ thể rắn chắc của Tư Đình, khí thế của tên lưu manh hơi yếu đi, nhưng hắn ta vẫn cứng cổ lên mặt.
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu anh còn dám động tay động chân nữa thì chuẩn bị tinh thần ngồi tù đi!
Tư Đình siết chặt cổ tay hắn ta, giọng nói tràn đầy uy hiếp.

Tên lưu manh oai oái kêu đau, khí thế hung hăng hoàn toàn mất đi, thay vào đó là sợ hãi khẩn cầu.
- Á! Đ… đại ca, em sai rồi! Em không dám làm gì nữa, anh tha cho em!
Thường ngày đi một mình hắn chỉ dám trêu chọc thiếu nữ nhà lành, chỉ khi đi thành nhóm thành đoàn thì hắn mới có lực lượng để lên mặt với những người trên cơ mình, ví dụ như Tư Đình.
Tư Đình thấy hắn thật sự sợ hãi thì thả tay ra, dù sao thì cảnh sát cũng nhanh tới tóm tên này đi mà thôi.
Quay đầu nhìn xuống Diệc Yên, sắc mặt của cô trắng bệch như tờ giấy, cúc áo ở cổ không biết từ khi nào đã bung mất, để lộ ra một mảnh da thịt trắng ngần.
Tư Đình chú ý tới mọi người xung quanh đang xì xào bàn tán, nhíu mày cởi áo khoác bên ngoài ra khoác lên người Diệc Yên, cẩn thận quan sát những vết thương khác trên người cô.
Tư Đình ở bên này bảo vệ Diệc Yên, phía bên kia Nhất Long giúp đỡ Lục Anh đứng dậy.

Khi nãy cô ấy bị tên lưu manh kia đẩy ra thì không may đập lưng vào tường, cơ thể yếu ớt nhất thời không thể hoạt động được.
- Cậu không sao chứ? Bọn tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé?

Thái độ của Nhất Long rất ân cần, có thể là vì nhìn cơ thể Lục Anh mảnh mai nhỏ yếu đến mức chỉ cần một ngọn gió cũng thổi bay được nên sinh lòng thương xót.
- Không cần đâu, tôi ổn.

Cảm ơn cậu.
Lục Anh lảo đảo đứng dậy, e dè trả lời.

Đợi cơ thể vững vàng, cô nàng vội vàng rụt tay lại, ngượng ngùng né tránh đụng chạm với Nhất Long.
Ngoài người nhà ra, đây là lần đầu tiên cô ấy gần gũi người con trai khác đến vậy, có chút không quen…
Đúng lúc này đây tên lưu manh nhìn Tư Đình quay lưng về phía mình không chút phòng bị, trong lòng hắn liền nổi lên ý xấu.

Nhanh tay nắm lấy cái ghế bên cạnh, hung hăng đánh xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương