Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai
-
Chương 32: Khúc nhạc dạo
**
Suy nghĩ một lúc, Hứa Vi Mộ lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Chấp.
“Em gái của anh đã trở về.”
“Có thể đoán được. Thuận tiện tôi nhắc nhở cậu một câu, tôi không có em gái.”
Hứa Vi Mộ cũng biết tính tình của anh ta nên không để ý, nhưng vẫn hỏi thẳng: “Anh cảm thấy ba anh đối xử với Lâm Khê và mẹ của cô ta thế nào?”
Chỉ nghe Lâm Chấp hừ một tiếng: “Ở sau lưng mẹ tôi lén lút quan hệ với bà ta, sau đó ông ta còn đem con gái riêng về Lâm gia, anh nói xem rốt cuộc là đối xử thế nào?”
Hứa Vi Mộ trầm mặc một lúc, dường như chú Lâm đối với mẹ của Lâm Khê cũng không phait hoàn toàn không có tình cảm.
“Lâm Khê lần này trở về rõ ràng là để trả thù. Nếu có thể, tôi nghĩ anh nên hỏi rõ ràng chú Lâm về chuyện năm đó, tôi cũng sẽ tìm chú Úc để dò hỏi, không thể kéo dài được nữa.”
*********
Mặc dù Hứa Vi Mộ đã nói buổi tối sẽ đến đón cô, thế nhưng Úc Cẩn vẫn chủ động tìm đến Hứa thị, ai bảo cô không kiềm chế được nỗi nhớ trong lòng làm chi. Trong tình yêu luôn có một loại cảm giác gắn bó ngọt ngào như vậy, anh đã là người nội tâm vậy thì cô cớ gì phải rụt rè?
Cô vừa đến trước cửa phòng làm việc đã thấy thư ký nhìn cô như muốn nói gì nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Úc Cẩn nghiêng đầu khó hiểu nhưng cũng không để ý, đẩy cửa ra: “Surprise!”
Hứa Vi Mộ đang nhập tâm suy nghĩ bỗng hoàn hồn, anh nhìn thấy gương mặt tươi cười dịu dàng ở cửa thì cũng nhẹ nhõm bật cười theo. Tiểu Cẩn chính là như vậy, đôi khi cô sẽ vì một chuyện không đâu mà náo loạn với anh, mặc dù tính tình có chút nhỏ nhen, thế nhưng sau đó người làm cho mọi việc trở nên tốt đẹp cũng chính là cô.
Về điểm này, anh luôn cảm thấy không có gì tốt hơn. Ai cũng biết phụ nữ rất khó chiều, trong lúc các cô ấy tức giận thì cho dù bạn có nói gì cũng đều là sai, nhưng tiểu Cẩn của anh không bao lâu sau đó sẽ bình tĩnh lại. Thậm chí trong lúc anh còn chưa nghĩ ra cách dỗ dành cô thì tâm tình của cô đã chuyển biến tốt như không có việc gì.
Sau này Úc Cẩn nói với anh: “Em căn bản là không đành lòng nổi giận với anh, ngược lại sau đó còn tự kiểm điểm xem trong lúc nổi giận có nói gì tổn thương anh hay không. Cho nên nếu em nổi giận anh cũng không cần dỗ em, đợi em bình tĩnh nghĩ thông suốt rồi sẽ đến tìm anh.”
Sau khi nghe xong, anh ngoài ôm cô càng chặt hơn thì cũng không biết làm gì khác để biểu hiện những rung động trong trái tim mình.
“Anh đã nói tối sẽ đến đón em mà?”
“Em biết. Nhưng em nghĩ xem chỗ này là hình như không có gì sai, ai bảo anh một ngày thì có đến mười tiếng ngồi ở đây làm gì?” Úc Cẩn nói xong lại tự chà chà cánh tay mình: “Sao em lại có thể buồn nôn như thế nhỉ? Một chút cũng không giống em.”
Hứa Vi Mộ không thể nín cười, trong lòng lại là một mảnh ấm áp. Có ai khi yêu sẽ không thay đổi tâm tính chứ? Có phải anh cũng đã thay đổi rất nhiều không? Vì muốn trở thành người mà đối phương yêu thích cơ mà.
“Bởi vì em có anh.” Anh bày tỏ những lời này hoàn toàn theo tâm ý của mình, không hề tô son trát phấn.
“Được rồi, anh thắng.”
Hứa Vi Mộ dường như có chút rối loạn, Úc Cẩn quá đơn giản, chỉ mới như vậy mà cô đã không có sức chống cự, liên tiếp bị đánh bại. Nếu như anh tấn công thêm chút nữa, cô chắc chắn sẽ không giữ lại gì.
Úc Cẩn yên tĩnh ngồi trên sô pha xem tạp chí, ánh mắt đảo qua ly nước có dấu son hồng trên miệng ly, thuận miệng hỏi: “Anh vừa mới có khách à?”
Động tác của Hứa Vi Mộ bất ngờ dừng lại, không biết lời này của cô có phải là thăm dò hay không, hay là cô đã biết Lâm Khê trở về?
Lần trước, cô từ Kha Thuấn Ngôn biết được tin tức Lâm Khê muốn trở về, việc đầu tiên cô làm không phải là đi tìm anh hỏi rõ ràng mà là trốn tránh thương tâm một mình, cho nên anh không thể lại giấu giếm cô: “Là Lâm Khê, cô ta đã trở về.”
“Vậy sao?” Úc Cẩn tiếp tục lật một trang lại không nghĩ đến việc tra hỏi tiếp, từ lúc Hứa Vi Mộ giải thích rõ ràng với cô, cô dường như đã đem chuyện Lâm Khê muốn quay về quên sạch.
“Cô ta đến tìm anh là vì chuyện năm đó.” Hứa Vi Mộ chỉ nói đến đó rồi dừng, dù sao chuyện năm xưa sự thật như thế nào anh vẫn còn chưa biết rõ, lúc này không phải là lúc để nói với cô.
“À.”
Úc Cẩn phản ứng như vậy làm anh nghĩ không ra là ý gì, nhưng để phòng ngừa anh vẫn nhắc nhở cô một chút, chần chừ nói: “Nếu như Lâm Khê cô ta tìm em...”
Hứa Vi Mộ chưa nói xong đã bị cô cắt ngang, cô trừng mắt: “Cô ta rất quan trọng sao? Em có nói là muốn gặp cô ta sao?”
Cô sẽ không ngu xuẩn như năm đó. Cô và Tập Ngữ đối xử với Lâm Khê rất thật tình, không chút nào che dấu tâm tư của mình, chuyện tình cảm đều cùng nhau chia sẻ. Lâm Khê biết rõ cô thích Hứa Vi Mộ, nhưng vẫn qua lại cùng anh. Lúc ấy cô còn tưởng hai người thật lòng yêu nhau nên tự ủy khuất chính mình.
Nhưng Hứa Vi Mộ đã nói cô ta chính là ghen tị, không chịu được cảnh người ta hạnh phúc. Úc Cẩn cho rằng, cô và Tập Ngữ mang cho Lâm Khê cảm giác ấm áp, ít nhất có thể thay đổi tính cách tự ti của cô ta, lại không ngờ rằng điều đó còn xa lắm. Úc Cẩn không muốn nghĩ rằng Lâm Khê là chịu ảnh hưởng từ mẹ, dù sao mẹ cô ta chính là người thứ ba, cùng ba Lâm Chấp, người đàn ông đã có vợ, có quan hệ.
Cô ghét kẻ thứ ba, ghét người đi phá hư tình cảm của người khác, nhất là loại người trong lòng ghen tỵ với hạnh phúc của người khác nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ duy trì tình bạn tốt đẹp. Mặc kệ Lâm Khê có làm gì đi nữa cũng không thể chia rẽ cô và Hứa Vi Mộ, tám năm thầm mến mới tu thành chính quả, cô không muốn cách xa anh, một giây cũng không được.
Năm đó cô cho là bọn họ yêu nhau thật lòng, cũng hiểu rõ trong tình yêu không thể miễn cưỡng cho nên lựa chọn thoái lui, giấu diếm tâm tư của mình, nhưng hiện tại cô sẽ không mềm yếu, cô cũng là con người, cũng biết nổi giận.
*******
Tới hôm đó, cô và Hứa Vi Mộ ăn cởm ở một nhà hàng Pháp, nơi ánh đèn vàng bao phủ khắp nơi, trên bàn chỉ có một cây nến đỏ, làm cho bữa ăn càng thêm lãng mạn. Hứa Vi Mộ đã đặt trước một bàn sát bên cửa sổ có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài rõ ràng.
“Chị Úc Cẩn.” Giọng nói mềm mại, trong veo nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Không biết có phải do trùng hợp hay không, ở chỗ này cũng có thể chạm mặt Lâm Khê. Biết cô ta đã trở về là một chuyện, những tận mắt gặp gỡ cô ta lại là chuyện khác. Hai năm không gặp, Lâm Khê đã lột xác càng lúc càng xinh đẹp, đã không còn bộ dáng tự ti vâng vâng dạ dạ lúc trước, hiện giờ trên mặt cô ta tràn đầy vẻ tự tin. Nhìn thấy cô còn có thể xem như không có việc gì gọi cô là chị, giống như hai năm trước cô ta hoàn toàn vô tội.
Hiển nhiên, Hứa Vi Mộ cũng không ngờ rằng lại gặp phải Lâm Khê ở đây, ánh mắt anh có thêm mấy phần không kiên nhẫn cùng với nghi ngờ.
Úc Cẩn không thay đổi sắc mặt, không có chút nào mừng rõ lâu ngày gặp lại, có chỉ nhàn nhạt nói: “Đã trở về sao?”
“Đúng. Em và bạn trai cùng đến ăn tối, thế mà trùng hợp gặp hai người, để em gọi anh ấy đến chào hỏi anh chị nhé?”
Cô ta nói xong không chờ bọn họ phản ứng đã xoay người đi về hướng chỗ ngồi của mình, làm như thực sự chỉ trùng hợp mà thôi.
Bạn trai?
Chỉ chốc lát sau, Lâm Khê khoác tay một người đàn ông đến, trên mặt bọn họ là nụ cười e thẹn, giới thiệu với bọn họ: “Đây là bạn trai của em, Lưu Lâm. Còn đây là hai người trước đây đã rất quan tâm em, anh Hứa Vi Mộ, chị Úc Cẩn.”
Quan tâm?
Lưu Lâm nhìn qua cũng biết là một nhân tài, nghe thấy Lâm Khê xưng hô như vậy cũng khiêm tốn lễ phép nói: “Lâm Khê vẫn thường hay nhắc đến ở thành phố có vài người bạn thân như người nhà, cám ơn các vị đã quan tâm đến cô ấy.”
Người nhà?
Úc Cẩn nhìn Lâm Khê tự biên tự diễn, chỉ mở miệng cười: “Ha hả.”
Làm như đáp lại cho có lệ cũng là dư thừa.
Lâm Khê lúng túng cười: “Được rồi, không quấy rầy hai người ăn cơm, bọn em đi trước.”
Úc Cẩn ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, thoáng nhìn thấy Hứa Vi Mộ dường như đang sững sờ, cố ý trêu anh: “Thế nào? Thấy bạn gái cũ có bạn trai ưu tú như vậy trong lòng không thoải mái sao?”
Hứa Vi Mộ thấy Úc Cẩn còn có thể trêu chọc mình nhất định là cô không quan tâm đến Lâm Khê, càng tăng thêm ý cười.
“Không cần so sánh cũng biết, người bạn trai ưu tú như anh rất khó tìm. Cho nên Úc tiểu thư, em càng phải quý trọng đó!”
Úc Cẩn cười mắng: “Tự kỷ!”
Suy nghĩ một lúc, Hứa Vi Mộ lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Chấp.
“Em gái của anh đã trở về.”
“Có thể đoán được. Thuận tiện tôi nhắc nhở cậu một câu, tôi không có em gái.”
Hứa Vi Mộ cũng biết tính tình của anh ta nên không để ý, nhưng vẫn hỏi thẳng: “Anh cảm thấy ba anh đối xử với Lâm Khê và mẹ của cô ta thế nào?”
Chỉ nghe Lâm Chấp hừ một tiếng: “Ở sau lưng mẹ tôi lén lút quan hệ với bà ta, sau đó ông ta còn đem con gái riêng về Lâm gia, anh nói xem rốt cuộc là đối xử thế nào?”
Hứa Vi Mộ trầm mặc một lúc, dường như chú Lâm đối với mẹ của Lâm Khê cũng không phait hoàn toàn không có tình cảm.
“Lâm Khê lần này trở về rõ ràng là để trả thù. Nếu có thể, tôi nghĩ anh nên hỏi rõ ràng chú Lâm về chuyện năm đó, tôi cũng sẽ tìm chú Úc để dò hỏi, không thể kéo dài được nữa.”
*********
Mặc dù Hứa Vi Mộ đã nói buổi tối sẽ đến đón cô, thế nhưng Úc Cẩn vẫn chủ động tìm đến Hứa thị, ai bảo cô không kiềm chế được nỗi nhớ trong lòng làm chi. Trong tình yêu luôn có một loại cảm giác gắn bó ngọt ngào như vậy, anh đã là người nội tâm vậy thì cô cớ gì phải rụt rè?
Cô vừa đến trước cửa phòng làm việc đã thấy thư ký nhìn cô như muốn nói gì nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Úc Cẩn nghiêng đầu khó hiểu nhưng cũng không để ý, đẩy cửa ra: “Surprise!”
Hứa Vi Mộ đang nhập tâm suy nghĩ bỗng hoàn hồn, anh nhìn thấy gương mặt tươi cười dịu dàng ở cửa thì cũng nhẹ nhõm bật cười theo. Tiểu Cẩn chính là như vậy, đôi khi cô sẽ vì một chuyện không đâu mà náo loạn với anh, mặc dù tính tình có chút nhỏ nhen, thế nhưng sau đó người làm cho mọi việc trở nên tốt đẹp cũng chính là cô.
Về điểm này, anh luôn cảm thấy không có gì tốt hơn. Ai cũng biết phụ nữ rất khó chiều, trong lúc các cô ấy tức giận thì cho dù bạn có nói gì cũng đều là sai, nhưng tiểu Cẩn của anh không bao lâu sau đó sẽ bình tĩnh lại. Thậm chí trong lúc anh còn chưa nghĩ ra cách dỗ dành cô thì tâm tình của cô đã chuyển biến tốt như không có việc gì.
Sau này Úc Cẩn nói với anh: “Em căn bản là không đành lòng nổi giận với anh, ngược lại sau đó còn tự kiểm điểm xem trong lúc nổi giận có nói gì tổn thương anh hay không. Cho nên nếu em nổi giận anh cũng không cần dỗ em, đợi em bình tĩnh nghĩ thông suốt rồi sẽ đến tìm anh.”
Sau khi nghe xong, anh ngoài ôm cô càng chặt hơn thì cũng không biết làm gì khác để biểu hiện những rung động trong trái tim mình.
“Anh đã nói tối sẽ đến đón em mà?”
“Em biết. Nhưng em nghĩ xem chỗ này là hình như không có gì sai, ai bảo anh một ngày thì có đến mười tiếng ngồi ở đây làm gì?” Úc Cẩn nói xong lại tự chà chà cánh tay mình: “Sao em lại có thể buồn nôn như thế nhỉ? Một chút cũng không giống em.”
Hứa Vi Mộ không thể nín cười, trong lòng lại là một mảnh ấm áp. Có ai khi yêu sẽ không thay đổi tâm tính chứ? Có phải anh cũng đã thay đổi rất nhiều không? Vì muốn trở thành người mà đối phương yêu thích cơ mà.
“Bởi vì em có anh.” Anh bày tỏ những lời này hoàn toàn theo tâm ý của mình, không hề tô son trát phấn.
“Được rồi, anh thắng.”
Hứa Vi Mộ dường như có chút rối loạn, Úc Cẩn quá đơn giản, chỉ mới như vậy mà cô đã không có sức chống cự, liên tiếp bị đánh bại. Nếu như anh tấn công thêm chút nữa, cô chắc chắn sẽ không giữ lại gì.
Úc Cẩn yên tĩnh ngồi trên sô pha xem tạp chí, ánh mắt đảo qua ly nước có dấu son hồng trên miệng ly, thuận miệng hỏi: “Anh vừa mới có khách à?”
Động tác của Hứa Vi Mộ bất ngờ dừng lại, không biết lời này của cô có phải là thăm dò hay không, hay là cô đã biết Lâm Khê trở về?
Lần trước, cô từ Kha Thuấn Ngôn biết được tin tức Lâm Khê muốn trở về, việc đầu tiên cô làm không phải là đi tìm anh hỏi rõ ràng mà là trốn tránh thương tâm một mình, cho nên anh không thể lại giấu giếm cô: “Là Lâm Khê, cô ta đã trở về.”
“Vậy sao?” Úc Cẩn tiếp tục lật một trang lại không nghĩ đến việc tra hỏi tiếp, từ lúc Hứa Vi Mộ giải thích rõ ràng với cô, cô dường như đã đem chuyện Lâm Khê muốn quay về quên sạch.
“Cô ta đến tìm anh là vì chuyện năm đó.” Hứa Vi Mộ chỉ nói đến đó rồi dừng, dù sao chuyện năm xưa sự thật như thế nào anh vẫn còn chưa biết rõ, lúc này không phải là lúc để nói với cô.
“À.”
Úc Cẩn phản ứng như vậy làm anh nghĩ không ra là ý gì, nhưng để phòng ngừa anh vẫn nhắc nhở cô một chút, chần chừ nói: “Nếu như Lâm Khê cô ta tìm em...”
Hứa Vi Mộ chưa nói xong đã bị cô cắt ngang, cô trừng mắt: “Cô ta rất quan trọng sao? Em có nói là muốn gặp cô ta sao?”
Cô sẽ không ngu xuẩn như năm đó. Cô và Tập Ngữ đối xử với Lâm Khê rất thật tình, không chút nào che dấu tâm tư của mình, chuyện tình cảm đều cùng nhau chia sẻ. Lâm Khê biết rõ cô thích Hứa Vi Mộ, nhưng vẫn qua lại cùng anh. Lúc ấy cô còn tưởng hai người thật lòng yêu nhau nên tự ủy khuất chính mình.
Nhưng Hứa Vi Mộ đã nói cô ta chính là ghen tị, không chịu được cảnh người ta hạnh phúc. Úc Cẩn cho rằng, cô và Tập Ngữ mang cho Lâm Khê cảm giác ấm áp, ít nhất có thể thay đổi tính cách tự ti của cô ta, lại không ngờ rằng điều đó còn xa lắm. Úc Cẩn không muốn nghĩ rằng Lâm Khê là chịu ảnh hưởng từ mẹ, dù sao mẹ cô ta chính là người thứ ba, cùng ba Lâm Chấp, người đàn ông đã có vợ, có quan hệ.
Cô ghét kẻ thứ ba, ghét người đi phá hư tình cảm của người khác, nhất là loại người trong lòng ghen tỵ với hạnh phúc của người khác nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ duy trì tình bạn tốt đẹp. Mặc kệ Lâm Khê có làm gì đi nữa cũng không thể chia rẽ cô và Hứa Vi Mộ, tám năm thầm mến mới tu thành chính quả, cô không muốn cách xa anh, một giây cũng không được.
Năm đó cô cho là bọn họ yêu nhau thật lòng, cũng hiểu rõ trong tình yêu không thể miễn cưỡng cho nên lựa chọn thoái lui, giấu diếm tâm tư của mình, nhưng hiện tại cô sẽ không mềm yếu, cô cũng là con người, cũng biết nổi giận.
*******
Tới hôm đó, cô và Hứa Vi Mộ ăn cởm ở một nhà hàng Pháp, nơi ánh đèn vàng bao phủ khắp nơi, trên bàn chỉ có một cây nến đỏ, làm cho bữa ăn càng thêm lãng mạn. Hứa Vi Mộ đã đặt trước một bàn sát bên cửa sổ có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài rõ ràng.
“Chị Úc Cẩn.” Giọng nói mềm mại, trong veo nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Không biết có phải do trùng hợp hay không, ở chỗ này cũng có thể chạm mặt Lâm Khê. Biết cô ta đã trở về là một chuyện, những tận mắt gặp gỡ cô ta lại là chuyện khác. Hai năm không gặp, Lâm Khê đã lột xác càng lúc càng xinh đẹp, đã không còn bộ dáng tự ti vâng vâng dạ dạ lúc trước, hiện giờ trên mặt cô ta tràn đầy vẻ tự tin. Nhìn thấy cô còn có thể xem như không có việc gì gọi cô là chị, giống như hai năm trước cô ta hoàn toàn vô tội.
Hiển nhiên, Hứa Vi Mộ cũng không ngờ rằng lại gặp phải Lâm Khê ở đây, ánh mắt anh có thêm mấy phần không kiên nhẫn cùng với nghi ngờ.
Úc Cẩn không thay đổi sắc mặt, không có chút nào mừng rõ lâu ngày gặp lại, có chỉ nhàn nhạt nói: “Đã trở về sao?”
“Đúng. Em và bạn trai cùng đến ăn tối, thế mà trùng hợp gặp hai người, để em gọi anh ấy đến chào hỏi anh chị nhé?”
Cô ta nói xong không chờ bọn họ phản ứng đã xoay người đi về hướng chỗ ngồi của mình, làm như thực sự chỉ trùng hợp mà thôi.
Bạn trai?
Chỉ chốc lát sau, Lâm Khê khoác tay một người đàn ông đến, trên mặt bọn họ là nụ cười e thẹn, giới thiệu với bọn họ: “Đây là bạn trai của em, Lưu Lâm. Còn đây là hai người trước đây đã rất quan tâm em, anh Hứa Vi Mộ, chị Úc Cẩn.”
Quan tâm?
Lưu Lâm nhìn qua cũng biết là một nhân tài, nghe thấy Lâm Khê xưng hô như vậy cũng khiêm tốn lễ phép nói: “Lâm Khê vẫn thường hay nhắc đến ở thành phố có vài người bạn thân như người nhà, cám ơn các vị đã quan tâm đến cô ấy.”
Người nhà?
Úc Cẩn nhìn Lâm Khê tự biên tự diễn, chỉ mở miệng cười: “Ha hả.”
Làm như đáp lại cho có lệ cũng là dư thừa.
Lâm Khê lúng túng cười: “Được rồi, không quấy rầy hai người ăn cơm, bọn em đi trước.”
Úc Cẩn ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, thoáng nhìn thấy Hứa Vi Mộ dường như đang sững sờ, cố ý trêu anh: “Thế nào? Thấy bạn gái cũ có bạn trai ưu tú như vậy trong lòng không thoải mái sao?”
Hứa Vi Mộ thấy Úc Cẩn còn có thể trêu chọc mình nhất định là cô không quan tâm đến Lâm Khê, càng tăng thêm ý cười.
“Không cần so sánh cũng biết, người bạn trai ưu tú như anh rất khó tìm. Cho nên Úc tiểu thư, em càng phải quý trọng đó!”
Úc Cẩn cười mắng: “Tự kỷ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook