Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai
-
Chương 27: Ngọt ngào
Bụng của Úc Cẩn mơ hồ truyền đến một cơn co rút đau đớn, làm cô nhăn mặt. Hứa Vi Mộ quan sát sắc mặt của cô, lo lắng nói: “Em vào bên trong nằm nghỉ trước đi, chúng ta không ra ngoài ăn mà gọi người đem vào.”
Lời nói của anh không có chỗ nào để cho cô phản đối, cô chỉ có thể ngậm miệng không cam lòng mà đi vào phòng nghỉ bên trong.
Hứa Vi Mộ đi theo sau lưng cô, thấy cô động tác chậm như rùa, bò lên giường, đắp chăn nằm xuống, nhìn như một con mèo nhỏ đang mệt mỏi.
Anh nhếch khóe miệng, biết rõ hôm nay cô mặc váy nhưng vẫn cố ý hỏi: “Em không cởi áo lót sao?”
Úc Cẩn hai má đỏ rực, chỉ biết mắng: “Lưu manh!”
Vì cơn đau bụng, cô nói chuyện cũng không có chút khí lực nào, cho nên câu mắng kia nghe không giống mắng mà giống một câu hờn dỗi hơn. Hứa Vi Mộ vẻ mặt hưởng thụ, tiến tới khom lưng ở trên trán cô in một nụ hôn nhẹ nhàng, hơi thở nam tính bao trùm gương mặt cô: “Cô gái ngoan, nghỉ ngơi nhé.”
Nhiệt độ cơ thể của Úc Cẩn tăng lên, làm gương mặt cô càng ngày càng đỏ. Từ khi nhận ra tâm ý của Hứa Vi Mộ cô mới phát hiện trước đây anh ở trước mặt cô đề là giả bộ bức bách, bắt nạt cô, bây giờ lại thỉnh thoảng nói ra những lời thủ thỉ buồn nôn, làm cho cô da gà rụng đầy đất. Nhưng mà, cô thích!
Hứa Vi Mộ trở lại bàn làm việc, mở trình duyệt tìm kiếm Baidu trên máy vi tính, bắt đầu tìm kiếm từ: kinh nguyệt.
Lúc còn học trung học cũng đã được giảng giải qua, nhưng lúc đó học sinh bọn họ đối với những vấn đề này nghe qua đã thấy ngượng ngùng, cho nên bây giờ xem ra cần phải hiểu biết nhiều hơn một chút.
Phái nữ trong thời gian hành kinh phải tránh tham gia những hoạt động mạnh để tránh tăng áp và chấn động đến vùng bụng, tránh ăn đồ ăn quá ngọt hoặc quá mặn, bổ sung chất khoáng, canxi để bảo vệ sức khỏe, ăn những đồ ăn nhiều sắt và kali cũng có thể giảm bớt cơn đau, không được uống café. Thời gian hành kinh bình thường là từ 3-7 ngày, lượng máu mất đi khoảng 100ml, xuất nhiều nhất vào ngày thứ 2-3 của chu kỳ.
Anh đọc đến đây thì nghiêng đầu suy nghĩ, không biết chu kỳ của tiểu Cẩn kéo dài mấy ngày.
Theo như hiểu biết của anh, thời gian hành kinh hẳn là nên uống nước đường đỏ, vì vậy lại bắt đầu tìm kiếm: công hiệu của nước đường đỏ. Nước đường đỏ đối với phụ nữ có tác dụng thông thuận, làm cho cơ thể ấm áp, tăng năng lượng, điều hòa khí huyết, làm cho máu tuần hoàn nhanh hơn, thời gian hành kinh cũng sẽ trôi chảy hơn.
Sau khi xem xong một đống kiến thức kia, Hứa Vi Mộ mặt không đổi sắc bình tĩnh đứng dậy cầm cái ly của mình đến phòng trà. Bình thường anh đều tự mình đi lấy nước uống, chỉ có pha cà phê là nhờ thư ký làm, cho nên mới nói, làm thư ký của Hứa Vi Mộ được xem là một công việc tốt nha.
Trước đây khi anh đến phòng trà có nhìn thấy một gói đường đỏ đã mở sẵn trong tủ, không biết là của nhân viên nào tự mua hay là đồ do công ty cung cấp.
Nếu là đồ do công ty cung cấp thì càng tốt, vì như vậy chứng minh Hứa thị đối với nhân viên càng thêm chu đáo.
Trong phòng trà đang có mấy nữ nhân viên đứng bên cạnh bình nước vừa uống nước vừa nói chuyện phiếm.
Không khéo chính là, anh có thể nghe thấy chuyện phiếm về mình.
“Các cô nói xem, cái gói lúc nãy Hứa tổng cầm lên có phải là băng vệ sinh hay không?”
“Thật là không tưởng tượng được bộ dáng của Hứa tổng đàng hoàng chững chạc như vậy, không biết lúc đi mua băng vệ sinh thì thế nào, ha ha ha!”
“Xem ra Hứa tổng rất thích Úc đại tiểu thư, săn sóc chu đáo vô cùng, đúng là con rùa vàng mà!”
“Cái này gọi là gần quan được ban lộc, ai biểu người ta là thanh mai trúc mã, sớm chiều ở chung nên nhìn vừa mắt nhau là đúng rồi!”
Trên trán Hứa Vi Mộ xuất hiện mấy vạch đen, mấy chuyện bà tám điểm xuất phát trừ toalet ra thì đại khái chính là từ phòng trà nước mà ra. Anh làm như không nghe thấy gì, cứ như vậy đi vào.
“Hứa tổng.” Các nữ nhân viên lập tức thu lại ý cười trên mặt, cung kính nói.
Anh cũng chỉ gật đầu, không có vẻ tươi cười. Cũng đúng, Hứa Vi Mộ bình thường ở công ty đã không có hình tượng bình dị gần gũi gì đó rồi, bây giờ lại còn bị nhân viên của mình bàn tán méo mó về bộ dạng đi mua băng vệ sinh của mình, ai mà cười cho được chứ!
Các cô đưa mắt nhìn nhau, lug1 túng không biết làm gì cho phải, ra hiệu cho nhau định rút êm.
Hứa Vi Mộ hỏi: “Cái gói đường đỏ này là của ai?”
Một trong số nữ nhân viên đứng đó nơm nớp lo sợ trả lời: “Xin lỗi Hứa tổng, đường đỏ là của tôi, tôi không nên để lung tung.” Sau đó muốn bước tới cầm lấy.
Nhưng anh đã nhanh tay cầm gói đường đỏ lên, liếc mắt nhìn cô ta rồi tươi cười nói: “Không sao, tôi muốn mượn dùng một ít, cô chắc không để ý chứ?”
“Nhưng…không để ý, không để ý.” Nữ nhân viên kia đầu óc đã đơ ra rồi.
Các cô giống như bị đóng đinh tại chỗ, không biết nên bày ra vẻ mặt nào đây.
Lúc này, Hứa Vi Mộ nhíu mày hỏi: “Không phải các cô định đi ra ngoài sao?”
Các cô gái lúc này mới hồi hồn, hận không thể ngửa mặt lên trời mà huýt sáo, trời ạ, chuyện gì đây! Quan trọng nhất là, Hứa tổng cười rộ lên sao lại có thể yêu nghiệt đến như vậy!
Hứa Vi Mộ múc một muỗng đường đỏ, đi tới bình nước, chân mày càng nhíu chặt hơn. Không có nước nóng, đoán chừng là bị các nữ nhân viên vừa rồi sử dụng hết.
Anh cứ như vậy nhàn nhã đứng trước bình đợi ánh đèn trên bình nước chuyển sang màu xanh, cũng không chú ý tới, lúc này có mấy nhân viên muốn vào phòng trà, nhìn thấy bóng dáng của Hứa tổng, đều bị dọa đến nhao nhao chạy ra.
Khi Hứa Vi Mộ bưng ly nước đường đỏ đi vao văn phòng, thư ký bên ngoài nói: “Hứa tổng, những việc này sau này cứ kêu tôi làm là được rồi.”
Anh chỉ nói: “Có một số việc tôi không muốn nhờ người khác làm.” Ý của anh là, quan tâm người trong lòng thì chính mình phải tự làm.
Thư ký bị vẻ nho nhã của anh làm làm cho sửng sốt, không phải chỉ là lấy nước uống thôi sao? Trong lúc cô sững sờ thì anh đã đi vào phòng làm việc.
Hứa Vi Mộ đẩy cửa phòng nghỉ ra, nhìn thấy Úc Cẩn không thành thật nằm nghỉ mà đang lăn qua lăn lại, nhẹ giọng thì thầm: “Nào, ngồi dậy uống cho nóng.”
Cô ngạc nhiên, chớp chớp hàng mi rồi ngọt ngào gọi: “Anh Vi Mộ, anh càng ngày càng biết chăm sóc người nha!”
Hứa Vi Mộ bây giờ đã quen với cách gọi nũng nịu của cô khi chỉ có hai người, nếu cô thích thì cứ để cô gọi như vậy đi.
Úc Cẩn nhìn vào màu nước trong ly mới biết đây là nước đường đỏ, cô ho nhẹ một tiếng, không nói gì chỉ vừa thổi vừa uống.
Hứa Vi Mộ nhìn cô vì muốn thổi cho nguội bớt mà chu cái miệng nhỏ nhắn lên, thật sự đáng yêu, trong đầu đang thầm tính toán có nên đút cho cô uống hay không? Nhưng mà, đút bằng muỗng hay vẫn là dùng miệng?
Nghĩ tới đây thì không dám nghĩ tiếp nữa, tự cảm thấy bản thân thật sự là càng ngày càng sắc. Anh đột nhiên cảm thấy cả cơ thể căng cứng, gồng lên nói: “Em phải uống cho hết, không được chừa lại, anh ra ngoài đây.”
Úc Cẩn nhẹ giọng đã biết, không nhìn thấy được gò má của anh đang đỏ lên.
Anh đi tới cạnh cửa, quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, trưa nay em muốn ăn gì?”
Úc Cẩn nghe đến ăn bắt đầu hăng hái, đọc tên các món ăn: “Cá băm, gà xé xào rau cải, sườn xào chua ngọt.” Có lẽ là do bụng đau nên cả người cũng trở nên yếu ớt, khẩu vị lại tốt lên, cái gì cũng muốn ăn.
Hứa Vi Mộ nhớ tới những món nên, không nên ăn trong thời gian hành kinh vừa mới tìm hiểu, anh nhướng mày: “Ăn đồ ăn thanh đạm thôi, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày.”
Quả nhiên, sau đó nghe cô rên một tiếng: “Anh có biết bổ huyết là gì không, huống gì trong lúc dì cả tới có ăn nhiều cũng sẽ không béo, một tháng chỉ có một lần thôi đó, anh lại không để cho em nhân cơ hội này mà ăn!”
Hứa Vi Mộ một ánh mắt đồng tình cũng không bố thí cho cô, nhàn nhạt nói: “Ngụy biện.” Sau đó đi ra ngoài.
Úc Cẩn yên lặng oán thầm với bóng lưng của anh, anh rõ ràng đã quyết định hết, còn hỏi cô làm cái gì!
Hứa Vi Mộ theo những điều trên mạng đọc được, gọi bên ngoài đem tới: Rau trộn mộc nhĩ, nấm xào, thịt băm xào rau cần, và một phần cháo bo bo gạo đỏ.
Sau khi nhận được đồ ăn, anh đem túi xách tới phòng nghỉ, cũng không gọi cô rời giường.
Úc Cẩn đang ngồi dựa lưng vào gối, thấy không có bàn nhỏ để trên giường, cô giãy giụa muốn bò dậy lại bị Hứa Vi Mộ ngăn lại: “Ngoan ngoãn nằm im, đừng dộng đậy.”
“Cơm nước rớt ra giường sẽ bị dơ.”
“Không sao.” Cô nghe anh nói vậy cũng không từ chối nữa, nhưng lại nghe thấy anh nói tiếp: “Dù sao bị dơ cũng do em giặt.”
Cô trừng mắt với anh, đúng là bản tính khó dời mà, dịu dàng chỉ được một lúc thôi. Đến khi nhìn thấy thức ăn, miệng càng mếu máo: “Anh ngược đãi em! Anh biết rõ em không ăn thịt không vui mà!”
Hứa Vi Mộ co rút khóe mắt, xem cô dùng từ kìa, anh nào dám ngược đãi cô chứ? Nhưng vẫn nhẹ nhàng chỉ vào thịt xào rau cần hỏi: “Đây không phải là thịt sao?”
Úc Cẩn không thèm nhìn, miệng vẫn oán hận: “Bao nhiêu đó thịt đủ thỏa mãn em sao?”
Anh thế mà lại mặt không đỏ, tim không đập phun ra một câu: “Anh biết em chưa thỏa mãn, yên tâm, mấy ngày nữa anh sẽ làm cho em thỏa mãn.”
“…” Chưa thỏa mãn? Qua mấy ngày nữa sẽ làm cô thỏa mãn? Là do cô tự hiểu qua ý kia sao? Lời nói của anh toàn những lời ám chỉ mờ ám anh có biết không? Người này vì sao ngay cả khi nói chuyện mờ ám cũng có thể bình tĩnh đến như vậy?
Úc Cẩn nhớ đến thứ anh tìm mua vẫn còn nằm trong túi đồ tiện lợi kia, khó tránh khỏi liên tưởng, anh nói không phải thật đấy chứ?
Nếu như đúng là như cô hiểu, như vậy thật là… thật là làm cho người ta mong đợi mà!
Hứa Vi Mộ thật ra cùng dùng một từ hai ý, anh muốn nhắc nhở cô nên suy nghĩ một chút về việc kia, lại không thấy cô hỏi lại anh cái gì, bỗng nhiên tâm tình có chút khó chịu, anh đã ám chỉ rõ ràng như vậy, cô chắc là đã hiểu rồi chứ?
Bữa cơm cứ như vậy mà trôi qua trong im lặng. Câu nói kia làm Úc Cẩn không biết tiếp tục thế nào? Nói là được? Vậy thì có chút không rụt rè. Nói không được? Vậy thì không phải phải xin lỗi chính mình sao! Cho nên tốt nhất là cô ngậm miệng ngoan ngoãn ăn cơm.
Đẳng cấp của Hứa Vi Mộ thật sự là quá cao, trước đây cô luôn nghĩ mình lanh lợi khéo mồm khéo miệng, bây giờ xem ra nếu so sánh thì cô còn thua xa. Nghĩ đến cô thật sự muốn nổi bão, sau này lẽ nào cô phải suốt đời sống dưới lòng bà tay của anh sao?
Nhưng mà, Úc Cẩn, thừa nhận đi, cho tới bây giờ cô căn bản là không muốn tránh thoát chút nào.
Lời nói của anh không có chỗ nào để cho cô phản đối, cô chỉ có thể ngậm miệng không cam lòng mà đi vào phòng nghỉ bên trong.
Hứa Vi Mộ đi theo sau lưng cô, thấy cô động tác chậm như rùa, bò lên giường, đắp chăn nằm xuống, nhìn như một con mèo nhỏ đang mệt mỏi.
Anh nhếch khóe miệng, biết rõ hôm nay cô mặc váy nhưng vẫn cố ý hỏi: “Em không cởi áo lót sao?”
Úc Cẩn hai má đỏ rực, chỉ biết mắng: “Lưu manh!”
Vì cơn đau bụng, cô nói chuyện cũng không có chút khí lực nào, cho nên câu mắng kia nghe không giống mắng mà giống một câu hờn dỗi hơn. Hứa Vi Mộ vẻ mặt hưởng thụ, tiến tới khom lưng ở trên trán cô in một nụ hôn nhẹ nhàng, hơi thở nam tính bao trùm gương mặt cô: “Cô gái ngoan, nghỉ ngơi nhé.”
Nhiệt độ cơ thể của Úc Cẩn tăng lên, làm gương mặt cô càng ngày càng đỏ. Từ khi nhận ra tâm ý của Hứa Vi Mộ cô mới phát hiện trước đây anh ở trước mặt cô đề là giả bộ bức bách, bắt nạt cô, bây giờ lại thỉnh thoảng nói ra những lời thủ thỉ buồn nôn, làm cho cô da gà rụng đầy đất. Nhưng mà, cô thích!
Hứa Vi Mộ trở lại bàn làm việc, mở trình duyệt tìm kiếm Baidu trên máy vi tính, bắt đầu tìm kiếm từ: kinh nguyệt.
Lúc còn học trung học cũng đã được giảng giải qua, nhưng lúc đó học sinh bọn họ đối với những vấn đề này nghe qua đã thấy ngượng ngùng, cho nên bây giờ xem ra cần phải hiểu biết nhiều hơn một chút.
Phái nữ trong thời gian hành kinh phải tránh tham gia những hoạt động mạnh để tránh tăng áp và chấn động đến vùng bụng, tránh ăn đồ ăn quá ngọt hoặc quá mặn, bổ sung chất khoáng, canxi để bảo vệ sức khỏe, ăn những đồ ăn nhiều sắt và kali cũng có thể giảm bớt cơn đau, không được uống café. Thời gian hành kinh bình thường là từ 3-7 ngày, lượng máu mất đi khoảng 100ml, xuất nhiều nhất vào ngày thứ 2-3 của chu kỳ.
Anh đọc đến đây thì nghiêng đầu suy nghĩ, không biết chu kỳ của tiểu Cẩn kéo dài mấy ngày.
Theo như hiểu biết của anh, thời gian hành kinh hẳn là nên uống nước đường đỏ, vì vậy lại bắt đầu tìm kiếm: công hiệu của nước đường đỏ. Nước đường đỏ đối với phụ nữ có tác dụng thông thuận, làm cho cơ thể ấm áp, tăng năng lượng, điều hòa khí huyết, làm cho máu tuần hoàn nhanh hơn, thời gian hành kinh cũng sẽ trôi chảy hơn.
Sau khi xem xong một đống kiến thức kia, Hứa Vi Mộ mặt không đổi sắc bình tĩnh đứng dậy cầm cái ly của mình đến phòng trà. Bình thường anh đều tự mình đi lấy nước uống, chỉ có pha cà phê là nhờ thư ký làm, cho nên mới nói, làm thư ký của Hứa Vi Mộ được xem là một công việc tốt nha.
Trước đây khi anh đến phòng trà có nhìn thấy một gói đường đỏ đã mở sẵn trong tủ, không biết là của nhân viên nào tự mua hay là đồ do công ty cung cấp.
Nếu là đồ do công ty cung cấp thì càng tốt, vì như vậy chứng minh Hứa thị đối với nhân viên càng thêm chu đáo.
Trong phòng trà đang có mấy nữ nhân viên đứng bên cạnh bình nước vừa uống nước vừa nói chuyện phiếm.
Không khéo chính là, anh có thể nghe thấy chuyện phiếm về mình.
“Các cô nói xem, cái gói lúc nãy Hứa tổng cầm lên có phải là băng vệ sinh hay không?”
“Thật là không tưởng tượng được bộ dáng của Hứa tổng đàng hoàng chững chạc như vậy, không biết lúc đi mua băng vệ sinh thì thế nào, ha ha ha!”
“Xem ra Hứa tổng rất thích Úc đại tiểu thư, săn sóc chu đáo vô cùng, đúng là con rùa vàng mà!”
“Cái này gọi là gần quan được ban lộc, ai biểu người ta là thanh mai trúc mã, sớm chiều ở chung nên nhìn vừa mắt nhau là đúng rồi!”
Trên trán Hứa Vi Mộ xuất hiện mấy vạch đen, mấy chuyện bà tám điểm xuất phát trừ toalet ra thì đại khái chính là từ phòng trà nước mà ra. Anh làm như không nghe thấy gì, cứ như vậy đi vào.
“Hứa tổng.” Các nữ nhân viên lập tức thu lại ý cười trên mặt, cung kính nói.
Anh cũng chỉ gật đầu, không có vẻ tươi cười. Cũng đúng, Hứa Vi Mộ bình thường ở công ty đã không có hình tượng bình dị gần gũi gì đó rồi, bây giờ lại còn bị nhân viên của mình bàn tán méo mó về bộ dạng đi mua băng vệ sinh của mình, ai mà cười cho được chứ!
Các cô đưa mắt nhìn nhau, lug1 túng không biết làm gì cho phải, ra hiệu cho nhau định rút êm.
Hứa Vi Mộ hỏi: “Cái gói đường đỏ này là của ai?”
Một trong số nữ nhân viên đứng đó nơm nớp lo sợ trả lời: “Xin lỗi Hứa tổng, đường đỏ là của tôi, tôi không nên để lung tung.” Sau đó muốn bước tới cầm lấy.
Nhưng anh đã nhanh tay cầm gói đường đỏ lên, liếc mắt nhìn cô ta rồi tươi cười nói: “Không sao, tôi muốn mượn dùng một ít, cô chắc không để ý chứ?”
“Nhưng…không để ý, không để ý.” Nữ nhân viên kia đầu óc đã đơ ra rồi.
Các cô giống như bị đóng đinh tại chỗ, không biết nên bày ra vẻ mặt nào đây.
Lúc này, Hứa Vi Mộ nhíu mày hỏi: “Không phải các cô định đi ra ngoài sao?”
Các cô gái lúc này mới hồi hồn, hận không thể ngửa mặt lên trời mà huýt sáo, trời ạ, chuyện gì đây! Quan trọng nhất là, Hứa tổng cười rộ lên sao lại có thể yêu nghiệt đến như vậy!
Hứa Vi Mộ múc một muỗng đường đỏ, đi tới bình nước, chân mày càng nhíu chặt hơn. Không có nước nóng, đoán chừng là bị các nữ nhân viên vừa rồi sử dụng hết.
Anh cứ như vậy nhàn nhã đứng trước bình đợi ánh đèn trên bình nước chuyển sang màu xanh, cũng không chú ý tới, lúc này có mấy nhân viên muốn vào phòng trà, nhìn thấy bóng dáng của Hứa tổng, đều bị dọa đến nhao nhao chạy ra.
Khi Hứa Vi Mộ bưng ly nước đường đỏ đi vao văn phòng, thư ký bên ngoài nói: “Hứa tổng, những việc này sau này cứ kêu tôi làm là được rồi.”
Anh chỉ nói: “Có một số việc tôi không muốn nhờ người khác làm.” Ý của anh là, quan tâm người trong lòng thì chính mình phải tự làm.
Thư ký bị vẻ nho nhã của anh làm làm cho sửng sốt, không phải chỉ là lấy nước uống thôi sao? Trong lúc cô sững sờ thì anh đã đi vào phòng làm việc.
Hứa Vi Mộ đẩy cửa phòng nghỉ ra, nhìn thấy Úc Cẩn không thành thật nằm nghỉ mà đang lăn qua lăn lại, nhẹ giọng thì thầm: “Nào, ngồi dậy uống cho nóng.”
Cô ngạc nhiên, chớp chớp hàng mi rồi ngọt ngào gọi: “Anh Vi Mộ, anh càng ngày càng biết chăm sóc người nha!”
Hứa Vi Mộ bây giờ đã quen với cách gọi nũng nịu của cô khi chỉ có hai người, nếu cô thích thì cứ để cô gọi như vậy đi.
Úc Cẩn nhìn vào màu nước trong ly mới biết đây là nước đường đỏ, cô ho nhẹ một tiếng, không nói gì chỉ vừa thổi vừa uống.
Hứa Vi Mộ nhìn cô vì muốn thổi cho nguội bớt mà chu cái miệng nhỏ nhắn lên, thật sự đáng yêu, trong đầu đang thầm tính toán có nên đút cho cô uống hay không? Nhưng mà, đút bằng muỗng hay vẫn là dùng miệng?
Nghĩ tới đây thì không dám nghĩ tiếp nữa, tự cảm thấy bản thân thật sự là càng ngày càng sắc. Anh đột nhiên cảm thấy cả cơ thể căng cứng, gồng lên nói: “Em phải uống cho hết, không được chừa lại, anh ra ngoài đây.”
Úc Cẩn nhẹ giọng đã biết, không nhìn thấy được gò má của anh đang đỏ lên.
Anh đi tới cạnh cửa, quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, trưa nay em muốn ăn gì?”
Úc Cẩn nghe đến ăn bắt đầu hăng hái, đọc tên các món ăn: “Cá băm, gà xé xào rau cải, sườn xào chua ngọt.” Có lẽ là do bụng đau nên cả người cũng trở nên yếu ớt, khẩu vị lại tốt lên, cái gì cũng muốn ăn.
Hứa Vi Mộ nhớ tới những món nên, không nên ăn trong thời gian hành kinh vừa mới tìm hiểu, anh nhướng mày: “Ăn đồ ăn thanh đạm thôi, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày.”
Quả nhiên, sau đó nghe cô rên một tiếng: “Anh có biết bổ huyết là gì không, huống gì trong lúc dì cả tới có ăn nhiều cũng sẽ không béo, một tháng chỉ có một lần thôi đó, anh lại không để cho em nhân cơ hội này mà ăn!”
Hứa Vi Mộ một ánh mắt đồng tình cũng không bố thí cho cô, nhàn nhạt nói: “Ngụy biện.” Sau đó đi ra ngoài.
Úc Cẩn yên lặng oán thầm với bóng lưng của anh, anh rõ ràng đã quyết định hết, còn hỏi cô làm cái gì!
Hứa Vi Mộ theo những điều trên mạng đọc được, gọi bên ngoài đem tới: Rau trộn mộc nhĩ, nấm xào, thịt băm xào rau cần, và một phần cháo bo bo gạo đỏ.
Sau khi nhận được đồ ăn, anh đem túi xách tới phòng nghỉ, cũng không gọi cô rời giường.
Úc Cẩn đang ngồi dựa lưng vào gối, thấy không có bàn nhỏ để trên giường, cô giãy giụa muốn bò dậy lại bị Hứa Vi Mộ ngăn lại: “Ngoan ngoãn nằm im, đừng dộng đậy.”
“Cơm nước rớt ra giường sẽ bị dơ.”
“Không sao.” Cô nghe anh nói vậy cũng không từ chối nữa, nhưng lại nghe thấy anh nói tiếp: “Dù sao bị dơ cũng do em giặt.”
Cô trừng mắt với anh, đúng là bản tính khó dời mà, dịu dàng chỉ được một lúc thôi. Đến khi nhìn thấy thức ăn, miệng càng mếu máo: “Anh ngược đãi em! Anh biết rõ em không ăn thịt không vui mà!”
Hứa Vi Mộ co rút khóe mắt, xem cô dùng từ kìa, anh nào dám ngược đãi cô chứ? Nhưng vẫn nhẹ nhàng chỉ vào thịt xào rau cần hỏi: “Đây không phải là thịt sao?”
Úc Cẩn không thèm nhìn, miệng vẫn oán hận: “Bao nhiêu đó thịt đủ thỏa mãn em sao?”
Anh thế mà lại mặt không đỏ, tim không đập phun ra một câu: “Anh biết em chưa thỏa mãn, yên tâm, mấy ngày nữa anh sẽ làm cho em thỏa mãn.”
“…” Chưa thỏa mãn? Qua mấy ngày nữa sẽ làm cô thỏa mãn? Là do cô tự hiểu qua ý kia sao? Lời nói của anh toàn những lời ám chỉ mờ ám anh có biết không? Người này vì sao ngay cả khi nói chuyện mờ ám cũng có thể bình tĩnh đến như vậy?
Úc Cẩn nhớ đến thứ anh tìm mua vẫn còn nằm trong túi đồ tiện lợi kia, khó tránh khỏi liên tưởng, anh nói không phải thật đấy chứ?
Nếu như đúng là như cô hiểu, như vậy thật là… thật là làm cho người ta mong đợi mà!
Hứa Vi Mộ thật ra cùng dùng một từ hai ý, anh muốn nhắc nhở cô nên suy nghĩ một chút về việc kia, lại không thấy cô hỏi lại anh cái gì, bỗng nhiên tâm tình có chút khó chịu, anh đã ám chỉ rõ ràng như vậy, cô chắc là đã hiểu rồi chứ?
Bữa cơm cứ như vậy mà trôi qua trong im lặng. Câu nói kia làm Úc Cẩn không biết tiếp tục thế nào? Nói là được? Vậy thì có chút không rụt rè. Nói không được? Vậy thì không phải phải xin lỗi chính mình sao! Cho nên tốt nhất là cô ngậm miệng ngoan ngoãn ăn cơm.
Đẳng cấp của Hứa Vi Mộ thật sự là quá cao, trước đây cô luôn nghĩ mình lanh lợi khéo mồm khéo miệng, bây giờ xem ra nếu so sánh thì cô còn thua xa. Nghĩ đến cô thật sự muốn nổi bão, sau này lẽ nào cô phải suốt đời sống dưới lòng bà tay của anh sao?
Nhưng mà, Úc Cẩn, thừa nhận đi, cho tới bây giờ cô căn bản là không muốn tránh thoát chút nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook