Khoảnh khắc ấy Tô Hiểu Thần cảm thấy bản thân như đang bay lên đến tận cùng bầu trời, trong thời khắc này cảm giác gì cũng có, nhưng cảm giác lớn nhất, quan trọng nhất vẫn là cô và Tần Chiêu Dương đã có con... Xong rồi, không kết hôn cũng phải kết.

Chờ thêm ít lâu nữa, tên âm hồn kia có thể sẽ ỷ vào việc có cục cưng, không thèm cầu hôn nữa mà trực tiếp bắt cô đi kết hôn hay không?

Nhưng ngay sau đó, nữ bác sĩ liền đánh nát những ý nghĩ này của cô, "Không mang thai."

Tô Hiểu Thần lần này trực tiếp phát ngốc, "Cái gì?"

"Tôi nói chúc mừng cô không mang thai." Bà ta nhàn nhạt liếc nhìn cô, "Học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường như cô, không có đứa trẻ không phải là nên chúc mừng sao?"

Mặt Tô Hiểu Thần tái đi, Dì à, cháu vừa mới tốt nghiệp xong."

Nữ bác sĩ không ngẩng đầu lên "Xoát xoát" vài cái viết lời chẩn đoán vào bệnh án cho cô, thuận tay đưa đến, "Được rồi; có thể ra ngoài."

Tô Hiểu Thần hơi nghi ngờ nhìn bà đầy quở trách, "Nhưng lần trước lúc ở trường cháu thử bằng que rõ ràng là hai vạch mà."

"Thông thường thì que thử sẽ không sai lệch" nữ bác sĩ đẩy đẩy kính mắt kẹp ở trên sống mũi, "Chỉ có khả năng sai sót là một phần vạn, hoặc có người thử thai quá sớm, thai còn nhỏ nên xác xuất chính xác là 75%. Cho nên trường hợp que thử thai không chuẩn cũng có, tỷ như quá hạn sử dụng, hoặc là vấn đề chất lượng sản phẩm..."

Bà khựng một chút, nhìn Tô Hiểu Thần một cái rồi nói: "Cô còn trẻ như vậy còn sợ không có thai được sao, còn chưa thấy cô gái nào tầm tuổi cô đã vội vã muốn có con như vậy."

Tô Hiểu Thần: "... không phải cháu gấp." Chỉ là cô vừa mới tiếp nhận chuyện mình đang có em bé, bây giờ lại nói không có, sự chênh lệch tâm lí trong cô không thể giảm thiểu nổi.

Nữ bác sĩ thấy cô còn đứng ở đó không đi, hơi chọn mi, "Kinh nguyệt không tới hẳn là do bị áp lực lớn, còn có thói quen sinh hoạt, đừng thức đêm và ăn uống quy luật thì sẽ nhanh chóng không sao nữa."

Tô Hiểu Thần còn muốn nói điều gì, Tư Tư vẫn luôn ngồi bên cạnh nghe không nổi nữa, cầm lấy bệnh án của cô cưỡng chế lôi kéo cô rời khỏi phòng khám."Làm sao vậy, cậu vui hay thất vọng?."

Tô Hiểu Thần cau mày, khẽ thở dài, "Kỳ thật tớ vẫn hi vọng là có..."

Tư Tư một bên gọi taxi, một bên đem bệnh án trong tay nhét vào túi xách của cô, "Được rồi, cậu gấp gáp gì chuyện có con chứ, nếu thật sự có đứa nhỏ thì cậu cứ ngồi ở nhà biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng đi."

Nhưng một khắc kia Tô Hiểu Thần vẫn thật sự nghĩ rằng... Nếu như quả thực có cũng không có gì không tốt.

Đến khi Tư Tư thấy đã đạt được mục đích thì hộ tống cô trực tiếp trở về nhà, cầm bệnh án đơn giản nhìn một hồi lâu, rồi mới thuận tay đặt trong ngăn kéo, vừa lúc để ngay bên dưới tờ phê duyệt của cô.

Hàn Tiêu Ly cũng cùng tới giúp cô xếp đồ, may mà là mùa hè, quần áo mang theo ra ngoài cũng mỏng manh, Tô Hiểu Thần đăng kí chuyến du lịch lữ hành kia cả đi cả về nhiều lắm cũng chỉ mười ngày, quần áo đủ tắm rửa là được, trên đường đi không chừng còn mua thêm bao nhiêu đồ lưu niệm.

Vốn dĩ Tần Chiêu Dương đưa cô đến trạm xe lửa, nhưng hôm nay anh lại có việc đột xuất không thể phân thân ra được, việc này liền do Tô Khiêm Thành phụ trách.

Tô Hiểu Thần lớn tới từng này còn chưa từng rời khỏi ông thời gian lâu như thế, tâm lí của Tô Khiêm trong thời gian ngắn đã có sự hẫng hụt, thế nên toàn bộ hành trình sắc mặt đều không tốt chút nào, rất nhiều việc đều dặn dò đi dặn dò lại.

Tổng kết lại, thật ra chỉ trong một câu nói, "Bước ra khỏi cửa nhất định phải cẩn thận cảnh giác, đêm khuya rồi không được chạy loạn, có vấn đề không tìm cảnh sát thì tìm lão ba nhà mình!"

Tô Hiểu Thần đang dồi dào sức lực hưng phấn khởi hành, tự nhiên nghe không lọt chút nào, lúc ở cửa nhà ga nhìn thấy bọn Tư Tư lại càng không hề do dự kéo va li hành lí chạy qua.

Trước khi lên xe, Tô Hiểu Thần còn gửi cho Tần Chiêu Dương một tin nhắn "Em lên xe rồi".

Theo kế hoạch đã định trước là trực tiếp chơi một tuần lễ ở thành phố L, nhưng sau này khi quan sát tuyến đường du lịch, cô lại phát hiện còn có rất nhiều điểm du lịch khác cùng với địa điểm du lịch địa phương, thật vất vả đến một chuyến, tất nhiên không thể bỏ qua, cho nên kế hoạch chiến đấu liền chậm rãi kéo dài ra một chút.

Điện thoại của Tần Chiêu Dương gọi đến khi cô vừa xuống xe, chỉ đơn giản dặn dò vài câu liền cúp máy.

Khi đến thành phố L thì trời đã tối rồi, mấy người bụng đói kêu vang, vừa xuống xe còn gặp phải mưa rào có sấm chớp, ở cửa ra nhà ga chờ một hồi lâu mới đợi được xe của khách sạn đến đón, lúc này mới về khách sạn thu xếp bản thân ổn thỏa.

Cơm tối cũng đơn giản hơn bình thường, các cô gái cùng ở chung một căn phòng, tắm rửa xong thì tụ lại một chỗ chơi đấu địa chủ, chơi đến khuya cũng không hay biết.

Thành phố L là tụ điểm du lịch nổi tiếng, kì nghỉ lần này khách du lịch không nhiều lắm, nhưng cũng không ít chút nào.

Tô Hiểu Thần và Tư Tư cùng nhau đi vòng quanh phố cổ L một vòng, dọc con phố người địa phương thấy du khách cũng không hề lạ lẫm, thỉnh thoảng còn có thể thấy mấy con thú nuôi ở trên đường.

Lúc đi qua một cửa tiệm bán bưu thiếp địa phương, mấy người đều đi vào viết một phong thư cho chỉnh bản thân mình trong tương lai, tính thời gian ngày trở về rồi nhờ chủ quán gửi cho các cô.

Tô Hiểu Thần đối loại chuyện như viết thư thì quả thật là mù tịt, cứ nhìn lá thư tình cô viết cho Tần Chiêu Dương là biết... lá thư gửi cho Tần Chiêu Dương và gửi cho bản thân cô đều vẽ mấy bức tranh.

Tốc độ của cô rất nhanh, Trong khi Tư Tư còn đang trầm tư suy nghĩ thì cô đã bắt đầu cất bưu thiếp vào phong thư.

Buổi chiều lại càng nhàn nhã, bà chủ một khách sạn nhỏ sát lề đường ở ven sông ngồi bên cửa sổ xâu chuỗi hạt, Tô Hiểu Thần ngại đi đường mệt mỏi, nên một mình ngồi lại đó thưởng trà xem bà chủ làm chuỗi vòng tay.

Cô cũng không tin phật, nhưng lắng nghe bà chủ nói tới những điều sâu sắc của phật gia suốt một buổi chiều, bản thân cũng cảm thấy hứng thú, liền cho thêm một hành trình mới —— đi chùa Phạm Âm của thành phố L.

Trưởng phòng ngủ trưởng và lão Nhị đi trung tâm thành phố L mua sắm, cô và Tư Tư liền cùng nhau đi chùa Phạm Âm.

Trong chùa khói hương cường thịnh, cô nghiêm túc bái lạy, còn cầu thêm mấy tấm bùa Bình An, Tần Chiêu Dương một cái, Tần Noãn Dương một cái, Tô Khiêm Thành cùng Hàn Tiêu Ly tất nhiên cũng có, cuối cùng nghĩ ngợi một lúc; thiếu chút nữa quên béng bản thân.

Trước khi trở về còn đi cầu ký, vị đại sư đoán xâm cầm lấy thẻ bài của cô thì nói thêm vài câu, "Quẻ này là trung Cát, ta thấy tướng mạo cháu trái lại rất hợp nhãn duyên của ta. Nếu không nhìn lầm, vận mệnh của cháu cực tốt, đại phú đại quý bình an trôi chảy, đường nhân duyên hiện giờ cũng đã vào vị trí, chỉ còn lại vấn đề thời gian. Càng khó được cô gái như cháu lớn lên cũng lịch sự tao nhã, ánh mắt trong suốt, chắc hẳn tính tình cũng thông thấu."

Tô Hiểu Thần được khen một hồi, cười đến hơi ngại ngùng, "Cám ơn đại sư, chút nữa cháu sẽ gửi lại ít tiền nhang đèn."

"Không phải chuyện này." Đại sư nở nụ cười, ngón tay điểm nhẹ giữa mi tâm của cô, "Ta nói quẻ này là trung Cát, lại ẩn bên trong có họa lớn, cháu phải tự cẩn thận."

Tuy rằng đại sư dáng vẻ hòa ái dễ gần, giữa hai hàng lông mày một điểm từ bi, thật sự giống như người biết tỏ tường mọi chuyện, nhưng Tô Hiểu Thần không tim không phổi đã quen, nghe xong là quên ngay.

Thắp hương xong, bước ra khỏi chùa phạm âm không bao xa, cô quay đầu nhìn lại một lần, nghĩ tới đại sư đã nói "Họa lớn", nhíu nhíu mày, lại không để ở trong lòng.

Hành trình kế tiếp hơi gấp gáp, đoàn người lại dừng lại ở phụ cận thành phố vài ngày, rốt cuộc đến lúc ấy mới chơi tận hứng, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.

Tô Hiểu Thần trái lại còn nhận được điện thoại của biên tập phía nhà xuất bản mà cô hợp tác, vị tác giả mà cô thích đang mở hội kí tặng sách ở thành phố K, biết cô đang ở thành phố L cách đó khá gần nên đặc biệt gọi điện thoại tới mời cô qua đó, vừa lúc có thể làm quen một chút.

Bản thảo cuối cùng của Tô Hiểu chính là minh họa cho sách của cô ấy, nhưng sách vẫn chưa đưa ra thị trường.

Cô nhất thời động lòng liền đáp ứng, buổi chiều liền dời lại vé khứ hồi của mình, đặt vé đi thành phố K, nghĩ bản thân đi người không, cô gọi cho Tần Chiêu Dương cú điện thoại, nhờ anh mang bản thảo cô đặt trong ngăn kéo gửi đến nhà xuất bản.

Tần Chiêu Dương vừa lúc cùng Noãn Dương về nhà ăn cơm với nhau, nhận điện thoại xong liền đi vào trong phòng cô tìm bản thảo.

Bàn học của cô vô cùng lộn xộn, thứ gì cũng bày hết ra, trong ngăn kéo lại sắp xếp sạch sẽ, các bản thảo chỉnh tề phân chia rõ ràng.

Anh lấy vài tờ bản thảo ra nhìn, đã ngả màu rồi, đại khái là thường ngày cô luyện vẽ cảm thấy không đẹp, nhưng lại tiếc không ném đi, lưu trữ đủ các loại chuyện vụn vặt.

Tỷ như lần đầu tiên bản thảo của cô bị trả về, lần đầu tiên được thông qua, lần đầu tiên cùng họa sĩ cô thích góp ý cho nhau, đều vẽ thành những mẩu truyện nhỏ đơn giản, vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Anh xem xong liền nở nụ cười, nói cô không tim không phổi, nhưng cô lại có một tấm lòng linh lung thông suốt.

Anh lấy những bản thảo này xong, vừa muốn đẩy lại ngăn kéo, nhưng bỗng chốc lại nhìn thấy bệnh án cô đặt ở bên dưới, Tần Chiêu Dương khựng một chút rồi vẫn lật ra nhìn thoáng qua, như vậy vừa nhìn sắc mặt của anh lập tức không tốt lắm.

Vì chữ bác sĩ viết quá mờ và rối, ngoại trừ xem tên phòng khám và tên bác sĩ anh không đọc thêm nữa, nhưng chỉ bằng những điều này anh cũng hiểu đại khái chuyện gì xảy ra, vừa nhờ tài xế gửi bản thảo theo địa chỉ nhà xuất bản, vừa gọi điện thoại cho cô.

Đêm nay là đêm cuối cùng ở thành phố L, Tô Hiểu Thần cùng Tư Tư đi dọc con phố ăn một chút đặc sản của thành phố L, lại mua thêm vài đồ lưu niệm mới tụ họp ở cửa khách sạn với trưởng phòng ngủ và lão Nhị, thì nhận được điện thoại của anh.

"Lúc anh lấy bản thảo cho em nhìn thấy bệnh án để bên dưới, có phải chuyện như anh nghĩ không?"

Anh không nhắc tới, Tô Hiểu Thần cũng không nhớ được chính mình khi nào thì có thêm một cái bệnh án, anh vừa nhắc tới, cô lập tức nghĩ ra, úp úp mở mở có chút ngại ngùng, "Ai nha, đấy là em tưởng em... Cái gì gì đó, mấy ngày sau đó anh lại không rảnh, nên em... gì gì đó."

Tần Chiêu Dương nhíu nhíu mày, "Tưởng rằng bản thân có thai rồi, cho nên tự mình đi bệnh viện kiểm tra? Anh không bận đến nỗi một cuộc điện thoại của em cũng không có thời gian nhận, em quên nói cho anh biết hay là căn bản không có ý định nói cho anh biết?"

"Không có mà." Tô Hiểu Thần cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, "Em chỉ cảm thấy đây cũng không phải là chuyện quan trọng gì, nên không nhắc tới."

"Vậy thì trong mắt em cái gì là quan trọng?" Giọng nói Tần Chiêu Dương bỗng nhiên trầm xuống, hơi nghiêm khắc, "Thân thể không thoải mái hoặc là có những chỗ bất thường vì sao không nói với anh? Nếu như anh không tính sai, trước khi em tốt nghiệp thì đã có dấu hiệu rồi? Tthời gian lâu như vậy em cũng không nhắc tới một chữ."

Tô Hiểu Thần há há miệng muốn giải thích, nhưng lời đến bên miệng lại không biết làm sao đánh một vòng tròn yên lặng nuốt xuống.

Chẳng lẽ cô sai rồi?

Ban đầu còn chưa xác định, cô không dám nói, sau này biết rõ là hiểu lầm... Thì cũng không cần thiết phải nói mà, không phải sao?

Ở bên cô trầm xuống im lặng, Tần Chiêu Dương cũng không nói gì thêm, một lát sau, anh liền cúp điện thoại trước.

Tô Hiểu Thần nhìn màn hình tối đen lại lập tức tức cười, ai, làm sao mà vừa nói xong đã nổi giận tắt điện thoại rồi.

Sau khi Tần Chiêu Dương cúp điện thoại xong lại cảm thấy bực mình, nghĩ ngợi một lúc; lại gọi một cú cho bệnh viện kia, không bao lâu sau thì kết nối với nữ bác sĩ đã chẩn đoán cho Tô Thiểu Thần.

Nữ bác sĩ nhận được điện thoại của anh thì hơi ngoài ý muốn, " Tần tiên sinh? Tô tiểu thư mấy hôm trước quả thực đã đến chỗ tôi, nhưng chúng tôi phải bảo vệ tình hình bệnh án riêng tư cá nhân của bệnh nhân, dù là anh cũng không thể ngoại lệ."

"Tôi là vị hôn phu của cô ấy, tôi biết cô ấy đến kiểm tra xem có mang thai hay không, tôi chỉ cần bác sĩ nói về tình huống thân thể của cô ấy, tỷ như vấn đề về phương diện sức khỏe."

Đầu kia khựng một chút mới lên tiếng: "Có khỏe mạnh hay không thì cần phải làm kiểm tra toàn thân, Tô tiểu thư hôm đó chỉ tới đây làm thử thai, không có cách nào đánh giá được. Đại khái là kinh nguyệt đến muộn nên cô ấy tưởng rằng bản thân có thai rồi, vừa lúc que thử thai lại trục trặccô ấy vẫn luôn cho rằng chính mình đã có thai rồi mới đến bệnh viện kiểm tra lại, lúc biết không có... rất thất vọng."

Tần Chiêu Dương cau mày lặp lại một lần, "Trước đó cô ấy đã thử rồi, và tưởng rằng mình đã có thai rồi?"

"Đúng vậy."

Khó trách lúc trước không nhắc tới với anh, thì ra là tự kiểm tra lại không có kết quả rõ ràng nên mới không nói, mà khoảng thời gian ấy anh đang làm gì? Loay hoay bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, biết cô hơi bất thường, cũng không cẩn thận lưu ý một chút.

Vừanghĩ như vậy, anh khẽ nhấp môi, hơi mỏi mệt giơ tay nhéo nhéo mi tâm. Mở mắt ranhìn thấy chiếc hộp tinh xảo màu đỏ sậm bày ở trên bàn sách mới cảm thấy thảnhthơi hơn một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương