Buổi tối khi Tư Tư trở về, Tô Hiểu Thần túm cô lại hỏi, "Nếu như cho cậu một số tiền lớn, ví dụ như 100 triệu, bắt cậu làm người tình cho một người đàn ông trung niên cậu đồng ý không?"

Tư Tư lập tức bày ra một bộ dạng chảy nước miếng, "Cái nếu như này nhân vật có thể đổi thành Thái Tử gia tài năng và nhiều mặt khác nữa được không?"

Tô Hiểu Thần liếc cô một cái, "Cậu tưởng tượng giỏi quá."

"Tưởng tượng đương nhiên tốt đẹp, nhưng hiện thực lại quá tàn khốc, Đại tiểu thư." Cô khẽ thở dài một cái, tay khoác lên vai Tô Hiểu Thần gõ gõ, "Nói thật thì, đối mặt với 100 triệu ai mà không động tâm cơ chứ? Chỉ là giang rộng hai chân ra rên rỉ vài tiếng ở trên giường, tâm lý bình thường tuyệt đối là chuyện tốt, nhưng chuyện như vậy cậu sẽ đi làm sao?"

Tô Hiểu Thần còn chưa kịp lắc đầu để bày tỏ mình đối với Thái Tử gia chân thành, Tư Tư đã vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nói, "Đương nhiên người tớ hỏi không phải cậu, cậu có Tần Chiêu Dương, giá trị con người của Thái Tử gia trăm triệu cũng có thể định giá sao? Cậu lấy lòng Thái Tử gia để cho anh ấy thích cậu, toàn bộ tiền tự động vào túi, cái đó không cách nào so sánh được."

Tô Hiểu Thần sầm sì mặt mày: "..."

Cô suy nghĩ một lát rồi mới nghiêm túc nói: "Quan niệm sống của tớ vẫn rất đoan chính, hơn nữa còn là người theo chủ nghĩa lãng mạn ảo tưởng, loại chuyện này sẽ không làm cũng chưa từng nghĩ tới. Huống hồ chỉ là nếu như, người nào có tiền dám lấy trăm ngàn để mua một đêm của tớ chứ!" Vừa dứt lời, Tư Tư lập tức chuyện bé xé to hít một hơi khí lạnh, "Chẳng lẽ có người làm như vậy với cậu sao?"

Tô Hiểu Thần lườm cô một cái; "Cậu cảm thấy có khả năng không?"

Tư Tư nghiêm túc lắc lắc đầu, "Không có khả năng, nhà cậu giàu nổi tiếng mỗi ngày nằm ngủ trên đống tiền, người không có mắt mới dụ dỗ cậu bằng tiền, chắc người đó tối thiểu phải xếp tiền vào mấy chiếc xe tải thì mới có khả năng để cậu liếc mắt một cái."

Tô Hiểu Thần bị chọc cười...

Lúc chiều Từ Nhu Tình hỏi cô "Tô Hiểu Thần, có phải cậu nhìn tôi đặc biệt không vừa mắt nên muốn xa lánh tôi hay không?"

Cô không nhớ trả lời như thế nào, hình như là gật đầu?

Sau đó Từ Nhu Tình lại hỏi cô, "Nếu như cậu không phải là Tô Hiểu Thần, có người cho cậu một số tiền lớn, để cậu làm người tình cho Kha Thụy cậu đồng ý không?"

Khi đó trên mặt Tô Hiểu Thần trắng bệch, nhìn cô ấy như nhìn người xa lạ, "Từ Nhu Tình cậu nói như vậy là có ý gì? Nếu trong lòng cậu bi thương muốn tìm người an ủi, vậy thì ở tôi cậu không tìm được một chút gì, bởi vì chính tôi cái gì cũng hơn cậu, điểm nào cũng đều mạnh hơn cậu, như vậy cậu hài lòng chưa?"

Cô đè nén giận dữ, đôi mắt sáng như là bên trong có một ngọn lửa, "Đừng có lại khiêu chiến giới hạn của tôi, tôi đến gặp cậu thật sự rất mệt. Đường đời trước giờ đều là bản thân cậu chọn, cậu đừng cứ oán trời trách đất mãi, cảm thấy ai cũng không công bằng với cậu, đó là tự cậu chuốc lấy."

"Cho dù ba mẹ cậu ly hôn vứt bỏ cậu, nhưng vì sao cậu không học xong đại học? Cho dù cậu bỏ học, nhưng vì sao lại đi tìm công việc không đứng đắn? Cho dù cậu thật sự quyết tâm muốn đi con đường làm tiểu Tam, làm tình nhân, vì sao không có biện pháp giữ vững lương tâm? Cậu đích xác bỉ ổi."

Tô Hiểu Thần đời này cũng chưa bao giờ thể hiển sắc mặt tồi tệ với người khác như vậy, nói quá nặng lời như vậy.

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, cô giơ tay nhắn cho Trần Thiểu Trác một tin nhắn, thu điện thoại lại, cô khẽ thở dài, hơi có chút bất đắc dĩ, "Không ai có lỗi với cậu hay đối với cậu không công bằng, mọi chuyện trên đời này vốn chính là cho đi rồi mới có nhận lại, cậu cho đi cái gì thì sau đó sẽ nhận lại được cái đó, nhưng cũng có đôi khi khi cho đi và nhận lại là không thể so sánh được. Nếu như ai cũng nghĩ giống cậu, mỗi ngày vất vả bon chen để trang trải cuộc sống của mình, không bằng vừa sinh ra liền tự kết liễu mình, như thế sẽ không bệnh không đau không chịu tội."

"Cậu đừng nói những lời như tôi từ nhỏ đã sống sung sướng, trước giờ tôi muốn cái gì đều do chính bản thân tôi ra sức thực hiện, không có ai sẽ đem thứ tôi muốn bày ra trước mặt, chỉ cần tôi giơ tay là lấy là được luôn. Cậu luôn luôn lặp lại những lời này thật sự là vừa phiền vừa mệt."

Từ Nhu Tình không nói chuyện, chỉ thút tha thút thít.

Tô Hiểu Thần nhìn mà phiền lòng, nhưng Trần Thiểu Trác không đến cô lại không dễ đi, cứ như vậy buồn bực mà ngồi cùng cô ta một hồi, chờ Trần Thiểu Trác vừa đến liền đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Cô đứng ở cửa phòng kí túc xá một hồi, thấy hai người nói chuyện bình tĩnh, ôn hoà, cũng không có gì không ổn, xoay người lên lầu.

Trần Thiểu Trác trước khi đi nhắn tin báo qua với cô một tiếng, khi đó cô đang chống cằm ăn mì tôm, không tập trung.

Kỳ thật Tần Chiêu Dương đã từng nói với cô, người như Từ Nhu Tình không thích hợp làm bạn bè với cô, bởi vì tính cách có giới hạn, bất luận là chuyện gì, suy nghĩ của cô ta luôn cực đoan lại tối tăm.

Trên người Tô Hiểu Thần năng lượng sống như vậy, nhưng cô ấy làm như thế quả thực làm cho tâm trạng của cô rất tệ.

Nghĩ tới đây cô lại lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho anh, ban đầu cũng không nghĩ tới anh có thể nghe, chuông vang vài tiếng được anh trả lời lúc ban đầu cô còn có chút sững sờ, lập tức "A" một tiếng, lo sợ anh đợi lát nữa liền ngắt điện thoại.

Tần Chiêu Dương vừa họp xong, còn ngồi ở trong phòng hội nghị xem lại tư liệu của hội nghị vừa rồi, nghe thấy giọng nói của cô đầu lông mày vẫn luôn nhíu chặt hơi buông ra, "Ừ, anh nghe."

Hình như anh không tức giận, âm thanh dịu dàng nhỏ nhẹ,giống như trong trí nhớ.

Tô Hiểu Thần nghĩ ngợi một lúc; giải thích với anh: "Buổi sáng em và Trần Thiểu Trác ở cùng một chỗ là bởi vì gặp Từ Nhu Tình nói một số chuyện, có một chút việc là do Trần Thiểu Trác gây ra, cậu ấy rất áy náy, em là người có lòng tốt muốn đưa Phật đưa đến Tây phương nên sáng sớm đã dậy cùng hỗ trợ tìm người."

Khựng một chút, cô lại tủi thân, "Tại sao anh không nghe em giải thích liền cúp điện thoại, em đang khổ sở đến chết rồi. Em nhận điện thoại của anh xong liền vội vàng trở về, lại bị tắc đường, em hít mấy cân tro bụi mới đi đến. Vừa về đến, anh lại đi rồi..."

Nói xong thấy anh còn chưa có phản ứng như cũ, giọng nói lại thêm nhẹ nhàng; "Anh đừng nóng giận có được hay không..."

Tần Chiêu Dương đã lâu không nhìn thấy cô thật sự có chút nhớ nhung, cho nên tối qua liền nhất thời xúc động trực tiếp đặt vé máy bay đi tới lui, vốn là thời gian nghỉ ngơi đã thiếu, ở trên máy bay cũng không thể nghỉ ngơi cho tốt.

Đi hàng nghìn km qua đây, cô lại không ở nhà, gọi điện thoại vừa hỏi, thì lại là đang ở cùng một chỗ với tên tiểu Tử thối kia, anh có thể không tức giận sao?

Tâm trạng nhất thời khó chịu, Thái Tử gia liền không thèm đợi, vừa trở về lại vội vàng đi, bây giờ cũng vừa rảnh rỗi, nghe cô giải thích như vậy xong, lập tức tất cả oán khí kia đều tan thành mây khói.

"Muốn ăn mì hoành thánh thì nhờ dì Trương làm cho em."

Tô Hiểu Thần nhăn nhăn nhó nhó một hồi, mới hỏi, "Vậy anh có trở về hay không, anh không về em không có mặt mũi nhờ dì Trương xuống bếp làm cho mình em."

Tần Chiêu Dương cong khóe miệng cười ra tiếng, trầm thấp, làm cho trái tim cô run lên.

Lại tán gẫu một hồi, Tần Chiêu Dương trước khi cúp điện thoại đột nhiên hỏi cô, "Từ Nhu Tình xảy ra chuyện gì? Lại làm cho cô không thoải mái?"

"Cũng không có." Cô rũ con ngươi, nhẹ nhàng thở dài, đại khái là em thật sự không có cách nào hiểu được cô ta, lúc này đây cũng không thể cảm thấy chút thương cảm nào, nhưng mà quả thực phiền lòng là có.

Cô không nói nhiều, anh cũng không hỏi nhiều, "Người khác em, không quan trọng. Anh và em, mới quan trọng." Nói xong câu này, cũng không đợi cô đáp lại, liền bình tĩnh cúp điện thoại.

Tô Hiểu Thần cầm di động nhất thời không kịp phản ứng lại, một lúc lâu mới đỏ mặt mắng một câu, "Thật là không biết xấu hổ, anh mới không quan trọng."

Tần Chiêu Dương tuy rằng chưa nói gì cả; nhưng không có nghĩa là anh không làm cái gì.

Tô Hiểu Thần phát rồ hoàn thành xong bản vẽ của ngày đầu tiên, còn đang miệt mài bổ sung giấc ngủ liền nhận được điện thoại của Tần Noãn Dương, "Chị dâu, em ở dưới lầu, chị mau xuống dưới."

Tần Noãn Dương một câu "Chị dâu" lập tức dọa cô sợ tới mức tỉnh hẳn, lăn lông lốc bò dậy, chải vuốt một chút liền vội vã xuống lầu.

Xuống đến nơi, cô lại bị dọa nhảy dựng...

Tần Noãn Dương là nhờ Đường Trạch Thần làm tài xế đến đưa mì hoành thánh, shiper đưa đồ cũng quá xa xỉ.

Tần Noãn Dương đem bình giữ nhiệt đưa cho cô" Anh trai phân công."

Đường Trạch Thần sắc mặt nhàn nhạt, thấy cô ngây người như phỗng, nhếch nhếch khóe môi, hiếm khi tươi cười với cô, nhưng lại mang chút đùa cợt.

Đại não Tô Hiểu Thần phản ứng trước một bước, "Hai người đang có ý đồ gì đấy? Đây là nỗ lực giao lưu thân thể?"

Đường Trạch Thần đại khái nghe không hiểu, Tần Noãn Dương lại là hiểu được cô nói cái gì, không mấy quan tâm mà lườm một cái; "Mắc mớ gì tới chị? Lại không ăn mì hoành thánh mà muốn lột da hả."

Không phủ nhận chính là thừa nhận, Tô Hiểu Thần được đáp án, vui mừng hỉ hả chạy về phòng kí túc xá ăn mì hoành thánh thân yêu.

Mà bên này.

Đường Trạch Thần quay sang nhìn Tần Noãn Dương, "Nỗ lực giao lưu thân thể?"

Tần Noãn Dương "A" một tiếng, giả ngu, "Cái gì?"

Đường Trạch Thần đôi mắt thâm u, mắt như có như không mà quan sát vành tai hơi hồng của cô, "Em chột dạ như vậy làm gì?"

Tần Noãn Dương: "... Không có, đâu có?"

Chỗ nào cũng có!!!

******

Tốt nghiệp có người vui có kẻ buồn, Tô Hiểu Thần thuộc về loại buồn càng thêm buồn...

Mấy ngày trước khi tốt nghiệp, cô đột nhiên phát hiện hơn một tháng dì cả của cô còn chưa có đến, cô bấm đốt tay tính toán, vừa lúc cách lần Tần Chiêu Dương trở về 1 tháng.

Cô lại cẩn thận nghĩ ngợi một lúc; phát hiện hôm đó lần đầu tiên anh làm—— không dùng biện pháp!

Cô lại ngẫm lại một chút, lập tức như bị sét đánh, dọa sợ tới mức mất hồn mất vía, song lại không dám nói với Tần Chiêu Dương, nghĩ ngợi liền tự mình đi mua que thử thai tự mình kiểm tra một chút.

Bởi vì thử nước tiểu vào sáng sớm tương đối chính xác, sau khi cô mua cứ một mực đặt ở trong túi, thỉnh thoảng nhìn qua một cái; trong lòng hoang mang lo sợ.

Buổi tối khi gọi điện cho Tần Chiêu Dương hơi lơ đãng, anh ở bên kia nói rất nhiều chuyện, cô một câu cũng nghe không lọt.

Tần Chiêu Dương rốt cuộc cũng phát hiện gì đó không đúng; nhíu nhíu mày, hỏi cô: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, dao động xong lại phát hiện cách điện thoại anh nhìn không thấy, nói: "Không có việc gì, chỉ là gần đây có chút mệt..."

Anh vẫn là có chút không yên lòng, lại truy hỏi thêm mấy lần, cô vẫn trả lời như cũ, lòng đầy nghi ngờ cúp điện thoại. Anh phải nhanh chóng trở về... Nghĩ đến cái tiểu đồ ngốc trong nhà cái kia thần kinh đều rối loạn, haizzzzz.

Tô Hiểu Thần nếu biết Tần Chiêu Dương nghĩ như vậy, không biết có thể giải quyết được rối loạn hay không.

Sáng sớm ngày hôm sau cô nhốt mình trong toilet một hồi lâu, khi ra ngoài mặt đều trắng bệt.

Hai... Vạch...

Tư Tư thấy sắc mặt không tốt cô, rất săn sóc mà sờ sờ trán cô, "Nhìn cậu hình như không thoải mái, bị bệnh sao?"

Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, mềm nhũn ngồi trên giường của mình, mở to đôi mắt nhìn trần nhà.

Đếnbây giờ cô còn không thể tiếp nhận sự thật này, trong lòng cô hoàn toàn khôngcó chuẩn bị, nhưng trời giáng việc vui lớn như vậy, ở đây cô làm như thế nàocũng không thể vui nổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương