Buổi sáng ngày hôm sau Tô Hiểu Thần còn có một môn học, khi Tần Chiêu Dương đến thì cô vừa mới tan học, cúi đầu đang muốn gọi điện thoại cho anh hỏi anh đến đâu rồi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh đứng ở cửa phòng học cách đó không xa.

Có lẽ là không muốn thu hút sự chú ý quá nhiều, anh cởi áo vest ra cầm trên tay, vẻ mặt không mấy quan tâm, nhìn thấy cô thì mới cất bước đi tới.

Tần Chiêu Dương cũng được coi là nhân vật công chúng, thường ngày tuy ít xuất hiện nhưng tuyệt đối không trở ngại đến độ nổi tiếng của anh, nhất là sau sự kiện thiếp mời lần trước, độ nổi tiếng của Tần Chiêu Dương tuyệt đối giống như là ngồi tên lửa bay lên.

Anh thuận tay nhận lấy sách trong tay cô, "Một mình em à?"

"Vâng, Tư Tư còn đang thực tập." Cô lắc lắc cổ, kéo cánh tay anh, "Anh không lái xe tới đây ạ?"

Động tác của cô rất là thuần thục tự nhiên, anh cong cong môi, "Ở đằng trước."

Bữa cơm trưa này cũng là cơm bữa thường ngày, chỉ có sự khác biết duy nhất chính là cả hai nhà đều tập chung ở đó, đang thương lượng chi tiết theo giàn ý mà Tần Chiêu Dương đưa ra.

Tô Hiểu Thần nghe đến đầu óc choáng váng, tổng kết một câu, "Tổ chức đơn giản là tốt nhất, đằng nào cũng là gọi một đám người đến ăn ăn uống uống, chúng ta cũng được ăn uống tốt là được."

Tô Khiêm Thành & Hàn Tiêu Ly: "..."

Tần Mặc & Trình An An: "..."

Tần Chiêu Dương & Tần Noãn Dương: "..."

Sau khi ăn cơm xong, Tô Hiểu Thần cũng đã nắm được toàn bộ buổi lễ, lễ tiết nhìn rườm rà, nhưng mà cũng đơn giản. Đầu tiên là gặp khách, sau đó cùng nhau đi qua thảm đỏ, để người làm chứng phát biểu một chút, mở rượu vang chúc mừng, sau đó ăn một bữa là kết thúc.

Tô Hiểu Thần thấy buổi lễ không có phần mình được ăn liền tỏ vẻ bất mãn, "Em đính hôn mà em không được ăn sao?"

Tần Chiêu Dương liếc cô một cái; "Nghiêm túc một chút."

Tô Hiểu Thần rất nghiêm túc mà hỏi: "Sau khi mọi người đi rồi em có thể ngồi xuống ăn một bữa cho ngon được không?"

Tần Chiêu Dương trừng cô, "Em có tin là bây giờ anh sẽ để cho em ăn đến ngày mai nhìn thấy cái gì cũng buồn nôn hay không?"

Tô Hiểu Thần tin... Cho nên cô lập tức ngậm miệng.

Lúc chiều, lễ phục cũng đưa tới, thật sự là cô muốn cái váy đuôi cá bó sát người khoe đường cong, màu trắng tinh khiết, kiểu dáng cũng cực kỳ đẹp mắt, cô sờ mấy cái yêu thích không muốn rời, liền ôm đi vào trong phòng thay đồ.

Tần Chiêu Dương đợi nửa ngày cũng không thấy cô cùng Noãn Dương đi ra, liền lên lầu, vừa đến cửa, Noãn Dương liền mở cửa đi ra nhìn thấy anh ranh mãnh mà nháy nháy mắt, "Ai, chờ không được rồi hả?"

"Cô ấy đâu?"

Tần Noãn Dương tiện tay đóng cửa, chính là không cho anh nhìn, "Làm sao, đây còn chưa phải kết hôn đâu, đã muốn độc chiếm phòng ngủ."

Tần Chiêu Dương cũng không cùng cô lằng nhằng, lấy điện thoại di động ra làm như muốn gọi điện thoại, vừa nói nói: "Đường Trạch Thần lần trước hẹn gặp mặt anh anh còn chưa đồng ý..."

Tần Noãn Dương lập tức nhận kinh sợ, "Anh mau chóng vào đi thôi... Em canh chừng!"

Tần Chiêu Dương thế này mới vừa lòng thu di động lại, dương dương tự đắc mà vào cửa.

Tô Hiểu Thần đang đứng ở trước gương xoay lòng vòng trái phải ngắm mình, nghe thấy tiếng mở cửa tưởng là Noãn Dương trở lại rồi; vuốt bụng nhỏ oán giận nói: "Buổi trưa ăn hơn nhiều..."

Vừa lúc cô xoay người lại, mặt sau váy đuôi cá mở chữ V hơi sâu, anh hơi nhíu nhíu mày, bước đến, "Thay đổi một chút chỗ này?"

Thấy thế Tô Hiểu Thần mới xoay người lại, nhìn thấy là Tần Chiêu Dương còn rất ngượng ngùng mà đỏ mặt, "Sao anh lại vào đây, em vẫn chưa làm xong đâu."

Anh không đáp, cứ như vậy quan sát cả người cô một vòng, tay nâng lên, trực tiếp cởi bỏ dây cột tóc của cô.

Tóc cô dài, đen như mực như tơ lụa thượng hạng, Tần Chiêu Dương không cho cô đi uốn tóc, chính cô cũng cực kỳ yêu quý, cho nên tóc cô, đến nay vẫn là tự nhiên không ô nhiễm.

Ngón tay anh vuốt lên mái tóc dài của cô, xúc cảm ở đầu ngón tay nhẵn nhụi."Ngày mai để thợ trang điểm uốn nhẹ tóc cho em, tóc hơi cuốn sẽ càng thích hợp."

Vốn mặt Tô Hiểu Thần đã ửng đỏ mặt lại hồng thêm chút, sợ hãi mà đứng ở bên người anh, ngẩng đầu hỏi anh, "Tần Chiêu Dương, em đẹp không?"

Anh cúi đầu, ngưng mắt nhìn hai con ngươi long lanh ánh nước của cô, kìm lòng không đặng cúi đầu hôn cô một cái, "Đẹp lắm."

Tô Hiểu Thần cười lên, sóng nước long lanh, kiễng chân lên ôm lấy anh đi đến gần hôn một cái, "Xem ra con mắt chúng ta giống nhau, thưởng cho anh một cái."

Tần Chiêu Dương lập tức ngạo kiều, anh ngạo kiều liền thích trêu đùa cô, cho nên anh giơ tay sờ bụng dưới của cô một cái, "Quả thực là ăn có chút nhiều."

Tô Hiểu Thần: "..."

Cô trầm xuống lặng yên, anh liền hơi kề sát vào chút, cúi thấp thân thể chỉ vào môi của mình, "Có phải hối hận đã thưởng cho anh hay không? Vậy để anh hôn trả lại là được rồi."

Dứt lời, Tô Hiểu Thần còn chưa kịp cự tuyệt, anh đã ôm lấy tấm lưng của cô hơi kéo gần, cúi đầu liền hôn lên.

Môi cô vừa đánh một lớp son môi, tuy rằng chỉ có một lớp mỏng, nhưng ăn vào trong miệng mùi vị thật sự có chút... Ghê tởm. Anh hôn một cái liền có vẻ không mấy hứng thú, trực tiếp rút khăn giấy lau sạch.

Sau đó ấn đầu của cô lại hôn xuống...

Tô Hiểu Thần lập tức đen mặt.

Tần Chiêu Dương nhìn qua một chút, liền để cho cô thay đổi lễ phục, thế này mới cùng nhau xuống lầu.

Tất cả người lớn tập chung ở một chỗ đều đã phân chia giới tính ra, Tần Mặc cùng Tô Khiêm Thành đang ngồi ở trong phòng khách đánh cờ. Tô Hiểu Thần đến xem, nhưng bởi vì quá cao thâm cho nên có chút không hiểu, nhưng cô lại không muốn biểu hiện ra ngoài, bỏ lại Tần Chiêu Dương như không có việc gì gia nhập vào phe nhà gái.

Tần Noãn Dương thấy cô lại đây, thuận tay kéo ghế dựa cho cô.

Ban công nhỏ ngăn cách ở lầu 1 này luôn luôn là nơi Hàn Tiêu Ly yêu nhất, khi bà ngẫu nhiên viết kịch bản không phải ở thư phòng thì chính là ở trong này, thêm một ly trà, liền có thể ngồi đến trưa.

Tô Hiểu Thần lớn lên thêm chút thì điềm đạm ít nói, ngẫu nhiên có hứng thú muốn đọc sách cũng có thể ngồi ở trong này cả một buổi chiều.

Ban công đầy nắng, ánh mặt trời tản ra vẻ ấm áp, cô ngồi một lát liền có chút lười, trong tay nâng một chén trà nhỏ, cứ như vậy lắng nghe mọi người nói chuyện phiếm.

Đề tài nói chuyện của mọi người... Tô Hiểu Thần nghe qua không kĩ, lại hết sức cảm thấy hứng thú.

3 người bọn họ đều là người thuộc giới giải trí, đề tài nói chuyện đương nhiên đều là bát quái trong giới, có thể so với những tin tức phổ biến đang bùng nổ trên mạng kia chân thật hơn nhiều.

Đến cuối cùng lại bắt đầu nói đến các đại gia tộc, bao gồm cả Ôn gia cũng bao gồm Đường Trạch Thần...

Khi Tần Noãn Dương nghe thấy3 chữ Đường Trạch Thần lập tức tắt lửa, Trình An An liếc cô một cái; nhấp một ngụm trà thấm giọng một cái, cười tủm tỉm, "Loại người này chính là thật sự từ trong ra ngoài đều hiểm độc, mỗi một phút đều tính kế một ai đó."

Tô Hiểu Thần xấu tính hỏi một câu, "Ai bị tính kế sao? Cuối cùng thế nào?"

Trình An An đem chiếc cốc hướng trên bàn để xuống, bá khí mười phần, "Ăn!"

Tô Hiểu Thần trong lòng cười điên cuồng, trên mặt vô cùng bình tĩnh, "Noãn Dương không phải chị và Đường Trạch Thần quan hệ rất gần gũi sao, nhất định phải cẩn thận."

Tần Noãn Dương trừng cô một cái; vung ra 5 chữ, "Chị tuyệt giao với em."

Tô Hiểu Thần liền vui vẻ mà ngồi bị bỏ rơi cả buổi chiều.

Buổi tối hai gia đình cùng nhau ăn cơm như cũ, dì Trương qua đây nấu ăn, Hàn Tiêu Ly liền giúp đỡ, Trình An An luôn luôn không vào phòng bếp, hôm nay hiếm hoi, đi vào rửa trái cây bưng ra, tới tới lui lui ra vào mấy lần.

Tần Noãn Dương ngồi co lại ở sô pha, cầm kịch bản trong tay nói lẩm bẩm, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Mặc, Tô Khiêm Thành cùng Tần Chiêu Dương cùng nhau đi ra ngoài.

Cô giơ tay đẩy đẩy Tô Hiểu Thần cúi đầu chơi game bên cạnh, tỏ ý bảo cô nhìn về phía đó; "Bọn họ đi làm gì?"

Tô Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Em cũng không biết."

Tần Noãn Dương suy nghĩ, "Ngày mai là đính hôn, chẳng lẽ là nhìn thấy anh trai không vừa mắt muốn đánh một trận?"

"Chị nghĩ anh chị là bao cát hả." Tô Hiểu Thần lập tức ngay cả ăn trái cây cũng không muốn ăn; nhìn cửa đóng lại hơi có chút không yên tâm.

Vết thương lần trước Tô Khiêm Thành nện ở xương bả vai của anh lại hiện ra trước mắt rõ mồn một, tuy rằng biết là Tần Noãn Dương muốn trêu cô, cô vẫn tránh không được kinh hãi.

Đến khi dọn cơm xong, ba người bọn họ cùng nhau trở về, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Mặc và Tô Khiêm Thành trực tiếp đi đến bàn ăm, Tần Chiêu Dương đi hơi chút chậm một chút, Tô Hiểu Thần đẩy lại dừng cửa trước, đánh giá trên trên dưới dưới, tay vươn vào trong áo khoác của anh sờ sờ.

Tần Chiêu Dương cũng không phản kháng, trong đôi mắt đều là ý cười, "Muốn chiếm tiện nghi của anh cũng đợi buổi tối không có người rồi hành động, vội vả như vậy làm gì?"

Trong lúc nói chuyện, anh giơ tay cầm cổ tay của cô kéo vào trong ngực nhốt lại, "Tốt lắm, ngoan, ôm em một cái, đừng lộn xộn nữa."

Tô Hiểu Thần buồn bực một lúc, còn lấy tay dứt khoát véo vào eo hơn nửa vòng, nghe thấy Tần Chiêu Dương hít sâu một tiếng, cô mới vô tội mà buông tay ra, đem câu nói anh vừa rồi nói trả trở về: "Muốn chiếm tiện nghi của em cũng không đợi buổi tối không có người mà hành động, gấp gáp."

Trên người anh còn vương lại chút không khí bên ngoài lành lạnh, cô thuận tay đẩy anh liền thuận thế buông ra, cới áo khoác treo ở trên giá áo.

Không biết có phải đi ra ngoài một chuyến thu hoạch được cái gì hay không, tâm tình của anh thoạt nhìn vô cùng tốt, bên môi đều là ý cười.

Tô Hiểu Thần nhìn cảm thấy rất là chướng mắt, hắng giọng một cái mới hỏi: "Anh ra ngoài làm gì đấy?"

Anh để tay lên bờ vai của cô, choàng ôm lấy cô hướng nhà bếp đi, cũng không trả lời, chỉ thấp giọng nói một câu, "Buổi tối tới phòng anh, anh có lời nói với em."

Khi anh nói câu nói này, còn cố ý hạ thấp giọng xuống, hơi quay đầu, âm thanh ngay ở bên tai của cô.

Giọng Tần Chiêu Dương vẫn luôn trầm thấp, âm sắc mát lạnh, đặc biệt sau khi anh cố ý hạ thấp giọng xuống, liền có một loại cộng hưởng từ, hơi mang một chút ít mờ ám, quả thực rất quyến rũ.

Trong một khoảng khắc Tô Hiểu Thần thậm chí không thuần khiết nghĩ đến loại vận động nào đó, nếu anh mất hồn rên rỉ một tiếng, tuyệt đối mưu sát lỗ tai.

Nghĩ tới cô lập tức đỏ mặt, đúng lúc cũng đã đi đến nhà bếp, Tần Noãn Dương nhìn cô một cái, vẻ mặt tò mò, "Hiểu Thần em nghĩ chuyện 18 +hả, mặt hồng như vậy?"

Tô Hiểu Thần "A" một tiếng, ngẩng đầu nhìn, mọi người trong phòng đều rất là mờ ám nhìn cô và Tần Chiêu Dương.

Tần Chiêu Dương muôn phần bình tĩnh, mặt Tô Hiểu Thần giống như bị thiêu cháy càng đỏ...

Có cảm giác mọi người đều hiểu được cô đang nghĩ cái gì QAQ.

Sựtình không phải như vậy, nghe con nói! Hu hu hu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương