Tô Hiểu Thần đói một buổi tối, bây giờ nhìn thấy quả táo cũng giống như nhìn thấy mẹ ruột, cũng không có kịp nghiên cứu kĩ một chút quả táo Thái Tử gia đưa bề ngoài như thế nào, vội vàng mà nhét vào trong miệng cắn một miếng.

Tần Chiêu Dương nhìn thấy những hành động này nhưng không phàn nàn, hơi ngả người về sau dựa ở đầu giường hơi nghiêng mặt qua để nhìn cô.

Khoảng thời gian này anh bận rộn ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, rất vất vả chạy về, thần kinh vừa được thả lỏng một chút liền có chút mệt mỏi.

Anh giơ tay nhéo nhéo mi tâm, cởi bỏ hai cúc trên cùng của áo sơ mi, cứ như vậy dựa ở đầu giường của cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tô Hiểu Thần ăn xong quả táo rửa xong tay trở về lúc đó anh mới mở mắt ra nhìn qua, đáy mắt hơi ửng đỏ, hiển nhiên là đã lâu không có nghỉ ngơi cho khỏe.

Cô ngồi xổm ở bên cạnh anh, sờ sờ mặt của anh, ngồi lại gần giúp anh cởi bỏ cúc áo.

Tần Chiêu Dương đột nhiên bật cười, nắm lấy tay của anh, âm thanh cũng có chút khàn khàn, "Em làm gì thế? Muốn câu dẫn anh?"

Tô Hiểu Thần vẻ mặt thuần khiết nhìn anh, phá lệ đứng đắn, "Câu dẫn cái gì?"

Tần Chiêu Dương cầm chặt cổ tay của cô nhẹ nhàng kéo vào phía của mình, cô liền mất thăng bằng trực tiếp ngã vào trong ngực của anh, anh thuận tay một đường đem cô ôm ở lồng ngực, khe khẽ thở dài, "Vốn dĩ ngốc nghếch như vậy, không cần giả bộ cũng rất ngốc."

Tô Hiểu Thần: "..."

Ngón tay của anh chạm nhẹ lên cặp tóc của cô, hạ thấp giọng xuống hỏi: "Về sau khi nào bực mình cáu giận không cần tắt máy, em không cần tắt máy anh cũng có thể biết em không vui vẻ."

Tâm tư nho nhỏ kia của Tô Hiểu Thần bị vạch trần, không hề xấu hổ, "Em tắt máy mới không phải là để cho anh biết em bực mình, đó là em từ chối nói chuyện với anh!"

Tần Chiêu Dương "Ừm" một tiếng, giơ tay vỗ một cái lên đầu của cô, "Giận anh? Anh chọc đến em lúc nào?"

Tô Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt anh còn chứa đựng nụ cười thản nhiên, tuy rằng nhìn qua có phần mệt mỏi, nhưng ngược lại còn có thể nhìn ra một chút thần thái sáng láng ở đó.

Anh giơ tay che khuất tầm mắt của cô, ngón tay nhẹ nhàng đảo qua chóp mũi cô, "Tắt máy không phải là để cho anh không tìm được em sao? Bây giờ tại sao lại không nói vì sao mất hứng?"

Anh dịu dàng như vậy, nhất thời Tô Hiểu Thần còn có chút không thích ứng, nằm yên trong ngực anh chốc lát, mới xoay xoay đầu ngón tay thấp giọng báo cáo, "Hôm nay em thấy Từ Nhu Tình, cô ấy ở cùng một chỗ với Kha Thụy, chúng em cũng tâm sự rất nhiều..."

Cô khựng một chút, hơi có chút chần chờ hỏi, "Có phải là đàn ông đều thích trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu bồng bềnh hay không?"

Tần Chiêu Dương suy nghĩ một lát, tán thành gật gật đầu, "Những người như thế đều là khốn nạn, tất cả những người khốn nạn đều nghĩ như vậy là bình thường."

Tô Hiểu Thần vẫn là không thể vui vẻ, cô mất hứng không phải bởi vì chuyện này, cũng không phải lo lắng Tần Chiêu Dương tương lai cũng sẽ làm như vậy, cô tin tưởng anh đã vượt ra khỏi trình độ lớn nhất mà cô có thể nghĩ đến, thế nhưng cô một chút cũng không sợ anh sẽ đánh cho cô một đòn phủ đầu.

Cô không vui vẻ chỉ là bởi vì Từ Nhu Tình, vì cô ấy khổ sở, vì cô ấy không đáng, đến bây giờ tâm tình không tốt đã là hoàn toàn không biết tại sao.

"Anh không thế." Anh giơ tay nhéo nhéo mi tâm, thanh âm êm dịu lại kiên định, "Anh cuồng sạch sẽ quá nghiêm trọng, bất luận là sinh lý hay là tâm lý, đều không chấp nhận được bất kể người nào bên ngoài ngoại trừ người anh đã quyết định. Từ trước đây đến bây giờ, thậm chí về sau, đều chỉ có em."

Nói xong câu này, anh liền không đồng ý tiếp tục trả lời câu hỏi của cô, ôm cô nằm xuống, kéo chăn đắp lên, cứ như vậy đem cô ôm vào trong ngực, ôm nhau mà ngủ.

Tô Hiểu Thần vừa tỉnh ngủ, bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có, cô biết rằng hiện tại anh cực kỳ mệt mỏi, cũng không nỡ làm phiền, chậm rãi ôm lấy anh, ở bên tai anh cọ cọ."Tại sao anh lại tốt như vậy."

Tần Chiêu Dương nghe vậy, nhếch nhếch khóe môi, "Có phải hay không đột nhiên cảm thấy người anh có sức lôi cuốn phi thường?"

Tô Hiểu Thần nghẹn cứng không nói gì, "Đúng là không biết xấu hổ."

Lực ôm của anh với cô thêm chặt, "Ngủ cùng anh một chút, anh vì gấp trở về cùng em trải qua đêm giáng sinh, mệt đến không thở được. Nhưng mà chuyến bay trễ chút, anh chỉ còn kịp mua quả táo tặng cho em."

Tô Hiểu Thần không nói chuyện, hơi nghiêng đầu hôn anh một cái, cứ như vậy yên yên ổn ổn bị anh ôm ngủ giấc bù.

Tỉnh lại vào ngày hôm sau mặt trời đã muốn lên quá ba sào, Tô Hiểu Thần là bị đói tỉnh, vừa định duỗi người một cái bò dậy, phát hiện tay chân bị ngăn trở, không thể nhúc nhích.

Tần Chiêu Dương nhíu nhíu mày, mắt còn chưa mở ra, tay ngược lại lại nới lỏng, "Anh ngủ tiếp."

Tô Hiểu Thần "Vâng" một tiếng, rón rén bò dậy, vừa mới đứng dậy, liền nhìn thấy ngoài cửa sổ trắng xoá một mảnh, thế là tuyết rơi.

Cô chỉ mặc đồ ngủ đơn giản, cứ như vậy ghé bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, trong phòng có hơi ấm, phía bên ngoài của tấm thuỷ tinh đã có một mảnh hơi nước bám lên trên mặt. Cô nhìn không rõ lắm, ngứa tay mở một chút cửa sổ, bên ngoài gió lạnh lập tức cuốn vào.

Tần Chiêu Dương mở mắt ra nhìn thấy, tầm mắt đầu tiên là dừng ở trên bóng lưng của cô, chậm rãi dời xuống dừng trên đôi chân trần của cô thì lập tức không vui, "Tô Hiểu Thần, mang giày vào."

Cô ngoài miệng đáp ứng, cũng không có động tác nào, liền nằm trên cửa sổ mở hé nhìn ngoài cửa sổ tuyết lớn bay tán loạn.

Có lẽ là đã bắt đầu rơi từ tối qua, trên đất đã tích một lớp thật dày, trắng xoá một mảnh, tất cả mọi chỗ mà mắt có thể nhìn thấy đều được phủ một lớp băng tuyết.

Anh lại gọi hai tiếng, thấy cô không phản ứng, cũng nhấc chăn xuống giường đi đến, không nói hai lời ôm cô liền đi vòng lại, trực tiếp đem cô ném vào trên giường, xoay người lại đem cửa sổ đóng lại.

Anh nghỉ ngơi một buổi tối, sắc mặt đã dễ nhìn hơn rất nhiều so với tối qua, nhưng vẫn là có chút tái nhợt, bây giờ đang cau mày nhìn cô, còn có vài phần lãnh liệt.

Tô Hiểu Thần chỉ chỉ ngoài cửa sổ, "Tuyết rơi..."

Cô và Tần Noãn Dương giống nhau, nhìn thấy tuyết rơi liền vô cùng hưng phấn, trước đây khi ở cùng Noãn Dương, hai người sáng sớm liền có thể bò dậy, cùng nhau đắp người tuyết ném tuyết, tuyết buồn tẻ như vậy, cũng có thể chơi được cả ngày lưu luyến không về.

Hai cô bé cùng một chỗ, anh liền thành phe địch, bốc một nắm lớn tuyết liền hướng phía anh đáp qua.

Khi tâm tình anh tốt cũng sẽ phản kích, khi tâm tình không tốt liền nhìn lượt qua một cái lạnh buốt; hai người lập tức rất ăn ý đem anh loại trừ ra ngoài.

Còn nhớ năm đó Tô Hiểu Thần mới vừa lên cấp 2, vẫn còn rất ngây thơ, sáng sớm tuyết rơi liền chạy đến nhà anh, ánh mắt trông ngóng ở trong phòng khách chờ Noãn Dương ăn xong bữa sáng cùng đi chơi tuyết.

Anh hứng khởi, đi ra ngoài xem.

Trên vai của cô đã muốn rơi xuống một lớp tuyết, còn hăng hái bừng bừng ngồi đắp mặt người tuyết, chỉ tiếc, tại sao đầu bóp như thế nào cũng đều ra hình dạng bất quy tắc.

Noãn Dương ở cạnh bên cười cô, cô quay mặt qua nhìn thấy anh, đáng thương tội nghiệp mà cầu cứu.

Anh đứng tại chỗ đó một lúc lâu, vẫn là bước đến, chỉnh sửa một chút liền tạo ra hình dạng người tuyết rất đẹp; vừa quay đầu liền nhìn thấy cô chuyên tâm nhìn anh, cả mắt đều là ý cười.

Tươi cười thuần khiết lại tốt đẹp, bây giờ anh nghĩ lại vẫn rõ ràng như cũ.

Sau khi trở về chỉ có Noãn Dương và anh, giữ tay anh hỏi, "Anh trai, có phải anh thích Hiểu Thần hay không?"

Anh không trả lời.

Tần Noãn Dương nhìn anh một cái, ý cười càng sâu, "Hiểu Thần rất tốt, về sau em không ở bên cạnh anh có em ấy cùng với anh."

Anh nhướn mày, quay đầu nhìn cô, "Làm sao lại thấy được?"

"Anh trai nhìn Hiểu Thần thì sẽ cười, khi không cười thì trong mắt cũng có ánh sáng." Cô chỉ chỉ mắt, cảm giác khao khát mong chờ, "Em về sau sẽ thích dạng nam nhi như thế nào nhỉ? Giống như anh là được rồi, sau đó chỉ cần khi em gặp phải anh ấy, một cái; liền nhận ra anh ấy."

Đương nhiên, khi đó cô tuyệt đối sẽ không nghĩ đến người mình thích sẽ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với Tần Chiêu Dương, cũng sẽ không nghĩ đến cuối cùng cô không thể vừa thấy liền nhận ra anh, ngược lại là mấy năm sau, mới một lần nữa chính thức gặp phải.

Thế gian này có loại cách nói, gọi là vận mệnh đã định trước.

Tần Noãn Dương sau này ngẫm lại, khi đó mình quan tâm anh, sau này gặp phải anh, duyên phận dây dưa như vậy nhiều năm, nhìn như không có điểm nào chung, nhưng cuối cùng trải qua thời gian thì vẫn ở cùng một chỗ với nhau.

Cũng giống như anh trai, vận mệnh như đã định trước từ lúc bắt đầu gặp.

******

Tần Chiêu Dương dắt cô cùng nhau trở về ăn cơm, cơm trưa Tần gia đã ăn xong rồi, anh dắt Tô Hiểu Thần tiến vào, ngược lại là khiến dì Trương ngạc nhiên một chút; lập tức liền vào phòng bếp làm mấy món ăn nữa.

Trình An An vừa muốn ra ngoài, nhìn thấy hai người bọn họ còn có chút lạ lùng, "Chiêu Dương trở về từ lúc nào?"

"Tối qua." Anh nhấp một ngụm trà thấm giọng một cái, mắt nhìn vào nhà bếp vây quanh dì Trương xoay quanh Tô Hiểu Thần, "Trở về ăn cơm ạ."

Trình An An theo tầm mắt của anh nhìn về phía đó; lập tức sáng tỏ, như có chút đăm chiêu, "Tối qua ở cùng Hiểu Thần? Không vượt quá giới hạn chứ?"

Tần Chiêu Dương liếc bà một cái; lười trả lời.

Trình An An xoay xoay vòng chìa khóa trên tay, cười đến dịu dàng nhỏ nhẹ nhắc nhở, "Buổi tối các con tự nấu cơm, mẹ và ba con không trở lại. dì Trương cũng về, mẹ muốn tạo cho các con không gian riêng nhưng mà cũng không nên xúc động quá, cẩn thận tạo ra cái người thứ ba nhé, mẹ tạm thời không muốn giúp các con chăm sóc trẻ con."

Đến lúc này thì Tần Chiêu Dương không thể bình tĩnh thêm được nữa, khóe môi co giật, cau mày liền đi rồi.

Trình An An nhìn bóng lưng anh tinh thần vui vẻ thư thái, "Như vậy liền bị dọa chạy?"

Chờ ăn cơm xong, Tô Hiểu Thần vội vàng kéo anh cùng đi chơi tuyết, bông tuyết tinh tế bay dày đặc, cả trời đất cùng một màu.

Hôm nay cô mặc màu hồng vô cùng bắt mắt, áo lông màu vàng nhạt, độn nhiều giống y như chim cánh cụt, chóp mũi bị đông đến có chút hồng, mặt lại trắng như tuyết trắng, hai má còn hơi mang chút hồng, thoạt vô cùng xinh đẹp.

Anh kéo cô đến trước mắt cẩn thận nhìn nhìn, một đôi mắt dịu dàng nhìn xung quanh cô, thế này mới cười buông cô ra, cong lại cạo cạo chóp mũi của cô, "Anh chờ không được muốn cưới em vào cửa."

Tô Hiểu Thần da mặt đủ dày, không hề thẹn thùng cười, dậm chân hướng anh nói chán ghét, ngược lại hào phóng ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, khen anh, "Có phải anh thông minh phát hiện ra em phù hợp với hình mẫu lý tưởng trong hôn nhân của anh hay không? Đặc biệt yêu em?"

Tần Chiêu Dương thập phần bình tĩnh liếc cô một cái; không chút lưu tình mà đả kích nói: "Hết hy vọng đi, em chưa bao giờ là hình mẫu lý tưởng của anh."

Tốt lắm, Thái Tử gia thắng.

Tô Hiểu Thần bắt đầu không ngừng đặt câu hỏi về hình mẫu lý tưởng của anh là thế nào.

Tần Chiêu Dương thản nhiên tự đắc nhìn cô đầy quở trách, lời ít mà ý nhiều, "Đằng nào cũng đi theo con đường trái ngược với em."

Tô Hiểu Thần lập tức giống như nuốt phải ruồi bọ, không vui vẻ mà lườm anh, "Anh nói!"

"Thì đã nói là trái ngược với em, cần gì tự rước lấy nhục?" Anh ưu nhã cười cười, duỗi tay thay cô quét rơi xuống một mảng tuyết trắng trên tóc.

Tô Hiểu Thần tức đến hộc máu, hất văng tay anh ra vô cùng tức giận, "Tuyệt giao!"

Tần Chiêu Dương không nhanh không chậm duỗi tay giữ chặt cô, "Nhưng kiếp sau..."

Anhnhìn cô, gằn từng chữ: "Anh nguyện từ bỏ thân phận cao quý, cùng em sống vô tưđến đầu bạc."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương