Cả đêm Tô Hiểu Thần đều ngây ngất trong cảm giác thì ra mình cũng là một người có sức hấp dẫn như vậy, ngủ thẳng một giấc đến sáng thì Tần Chiêu Dương đã đi rồi.

Cô sờ sờ chỗ trống bên cạnh, mặt trên truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, anh đã đi được một lúc rồi.

Cô ôm chăn ngồi dậy, thầm thì lẩm bẩm bất mãn, "Đại lừa đảo, vậy mà còn nói sẽ cùng mình đi ăn sáng."

Nghĩ như vậy, cô nhìn đến đồng hồ trên cổ tay, ngay tức khắc cả kinh thất sắc, "Linh hồn ơi, lại còn không chịu gọi mình dậy nữa, trễ rồi trễ rồi."

Sau một hồi nhốn nháo hoảng loạn, cô rốt cuộc cũng xuất hiện ở trong công ty, vội vội vàng vàng chạy vào thang máy, còn đụng vào người ta.

Cô liên tiếp nói lời xin lỗi, vừa ngẩng đầu lên liền một trận choáng váng.

Kha Thụy cau mày giúp đỡ cô một chút, đợi đến khi thấy rõ cô là người nào rồi thì nhíu mày lại.

Tô Hiểu Thần cực kỳ 囧, rất ngoan ngoãn mà lui về phía sau đứng, lúc cửa thang máy gần khép lại cô mới len lén nhìn lên thang máy chuyên dụng phía đối diện, phía trên treo lên ba chữ chói lóa: "Đang sửa chữa."

Kha Thụy nhìn cô mấy cái, đột nhiên hỏi: "Cô là thực tập sinh?"

Tô Hiểu Thần vẫn còn đang trong trạng thái đấu tranh không biết mình nên chủ động nhận sai trước mới là tốt hay là vẫn nên bị động che giấu chuyện cô đi trễ đây, Kha Thụy lại hỏi thêm một câu: "Thuộc tổ 7 sao?"

Tô Hiểu Thần gật gật đầu: "Đúng vậy ạ, tôi là thực tập sinh tổ 7, Tô Hiểu Thần."

Kha Thụy quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, trên mặt vẫn là một loại biểu hiện bất động thanh sắc.

Chờ đến khi Tô Hiểu Thần cụp đuôi chạy ra ngoài rồi, ông lúc này mới quay đầu sang hỏi thư ký bên cạnh, "Tần thiếu gia lần trước tới đây cũng là bởi vì cô ta phải không?"

Thư ký tựa hồ hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó liền nói: "Đúng vậy ạ, tôi đã đem tài liệu ở phòng nhân sự đặt lên bàn rồi đấy ạ."

Lúc này Kha Thụy mới cười cười một tiếng, "Cái kia à, tôi cũng đã sớm thấy rồi, ta nói Tần thiếu gia làm sao lại có thể tự mình đến đây cơ chứ, lai lịch của Tô Hiểu Thần này cũng không nhỏ."

Dứt lời, ông lại nhíu nhíu mày, theo tiếng thang máy "Đinh" một tiếng, ông phân phó: "Hạng mục Tinh Quang kia dời từ tổ 3 qua cho tổ 7 đi, mang cho Tô Hiểu Thần."

Đáy mắt thư ký thoáng hiện qua nét vô cùng kinh ngạc, đáp ứng một tiếng liền đi phân công.

Cuộc sống nhàn nhã đánh cá phơi lưới của Tô Hiểu Thần còn không có mấy ngày liền trực tiếp bị điều vào tổ hạng mục. Cô có chút nghĩ không ra liền đi tìm tổ trưởng tổ 7 xác nhận lại một lần nữa, lúc này mới thực sự có phản ứng, cô được đề bạt.....

Sau đó cô lập tức liên tưởng đến chuyện sáng nay mình vừa một cước đạp lên chân lão tổng Kha Thụy lại còn cắm đầu đụng người ta, không những thế lại còn dám xưng ra tên tuổi, cả khuôn mặt liền xanh mét.

Đây là đụng phải quy tắc ngầm chốn công sở sao?

Nhưng vì cái gì lại không đụng phải một soái ca trẻ tuổi như Tần Chiêu Dương mà lại phải gặp một ông chú trung niên đầu hói. Mà ông chú không phải là thích vẻ thanh thuần khả ái của sinh viên đại học đấy chứ? Cô chỉ đạt tiêu chuẩn phần sau thôi, còn phần trước cô đảm đương không nổi a!

Còn nếu mà ông ta thích những người đẹp thành thục xinh đẹp minh diễm, cô miễn cưỡng mới đạt được yêu cầu minh diễm kia thôi a.....

Tô Hiểu Thần suy nghĩ đến nát óc vẫn không thể nào nghĩ ra được, cuối cùng tổng kết ra bốn chữ: Mị lực cá nhân!

Trong công ty, tổ 7 thuộc về loại bất ôn bất hỏa, là tổ hạng mục có công trạng trung bình, nhưng nhận hạng mục so với tổ 3 còn nhiều hơn, nhưng cũng chỉ toàn là hạng mục của các công ty nhỏ, còn chưa bao giờ nhận được một cái hạng mục lớn như thế này.

Cho nên thời điểm thư ký đến thông báo, trên mặt đều đâu ra đấy, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, yêu cầu tổ 7 phải dốc toàn sức ứng phó nhất thiết phải làm ra được thiết kế khiến khách hàng hài lòng, phải làm một cú lật mình thật ngoạn mục.

Tô Hiểu Thần lúc đầu còn có lòng tin tràn đầy, sau khi nghe được công ty đối tác là công ty Tinh Quang, ngay tức khắc như bị nước xối lên đầu.

Hóa ra mị lực của cô tạm thời chỉ có Thái tử gia thưởng thức thôi.

Cô nghĩ nghĩ mình là thực tập sinh, một chút kinh nghiệm cũng đều không có, đi ra xông pha chiến đấu hình như cũng không tốt lắm, thành thật chủ động đề xuất mình làm chân hỗ trợ, học hỏi một chút thì hơn.

Cũng may là thư ký chỉ nói toàn bộ tổ 7 tham gia vào bao gồm cả thực tập sinh, mà thực tập sinh là loại sinh vật non yếu cỡ nào, dưới loại tình huống này không có gây phiền phức đã là cảm ơn trời đất lắm rồi, cho nên tổ trưởng tổ 7 rất sung sướng liền phê duyệt.

Sau đó, Tô Hiểu Thần ngoại trừ việc đánh cá phơi nắng ra thì bắt đầu chịu trách nhiệm làm người bưng trà rót nước cho toàn bộ mọi người trong tổ....

Hai ngày nay Tần Chiêu Dương đi công tác vẫn không liên lạc với cô, cô liền đúng giờ đi làm, cũng không có đi đến chung cư nữa mà trực tiếp quay về trường học. Sau hai lần như vậy, cô rốt cuộc lĩnh ngộ được mình phải đi thuê một nhà trọ trong thành phố thôi.

Cô tự mình chạy đi chạy lại vài chuyến cũng chưa tìm thấy được nơi nào thích hợp cả, về sau khi nhắc đến với Tần Chiêu Dương, anh ngẫm nghĩ chốc lát liền nói: "Chung cư của anh còn trống đấy, em vào đấy ở đi?"

Tô Hiểu Thần vội vã lắc đầu, "Không muốn."

Phản ứng của cô cũng đều đã ở trong dự liệu của anh, Tần Chiêu Dương suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy em đại khái có yêu cầu gì không, anh giúp em tìm thử."

Tô Hiểu Thần nghĩ công ty của Tư Tư vừa đúng ở gần đây, vừa vặn hai người thuê chung, nói với Tần Chiêu Dương, anh liền nở nụ cười, rất vui vẻ nói: "Vậy được, các em tự mình tìm đi, chỉ có điều giá phòng ở trung tâm thành phố hơi đắt đấy, ở nhà trọ có lẽ sẽ hơi vất vả một chút."

Tô Hiểu Thần tự nhiên biết rõ, cùng Tư Tư chạy mấy chuyến bên trung tâm môi giới phòng ốc, rốt cuộc cũng có phòng cho thuê thích hợp với điều kiện kinh tế của hai người, dự định hai ngày nữa chủ nhật tới sẽ cùng nhau đi xem một chút.

Lúc nhận được điện thoại của Trần Thiếu Trác, Tô Hiểu Thần đang ở trong phòng giải khát pha cà phê.

Sau khi mưa tạnh, khẽ mở cửa sổ ra là có thể ngửi thấy được một bầu không khí mát mẻ không hề nhuốm một hạt bụi nào.

Cô nhấp một ngụm cà phê, trong lòng tràn ngập ấm áp, lúc nhận được điện thoại của cậu, giọng nói cũng thanh thoát hơn rất nhiều.

Trần Thiếu Trác hẹn cô chiều thứ bảy đi uống trà chiều, cô tính toán thời gian một chút, vừa vặn rảnh rỗi liền đáp ứng.

Vốn là muốn đi xem phòng càng sớm càng tốt nhưng ngày đó Tư Tư đúng lúc lại phải đi tham dự một đám cưới, chỉ có thể dời lại một ngày, thứ bảy liền trống.

Cô suy nghĩ, mặc dù mấy năm nay Trần Thiếu Trác cũng không chính miệng nói ra cậu thích cô, nhưng mà dù sao thì cứ nhập nhằng không rõ như vậy thì đối với người nào cũng không tốt, vừa vặn nhân dịp này nói cho rõ ràng luôn.

Nhưng mà lúc tối gọi điện cho Tần Chiêu Dương, Tô Hiểu Thần liền trợn tròn mắt, lập tức bắn ra khỏi giường, "Chiều thứ bảy anh về?"

Tần Chiêu Dương lười biếng "Ừ" một tiếng, dường như có điều phát giác liền hỏi: "Điện thoại sắp hết pin rồi, sao vậy? Thứ bảy em có việc hả?"

"Em có hẹn với Trần Thiếu Trác."

Tiếng nói của cô vừa dứt, bên kia Tần Chiêu Dương liền trầm mặc.

Tô Hiểu Thần cũng trầm mặc theo, cứ yên lặng như vậy một hồi, Thái tử gia cúp điện thoại.....

Cô lúc này mới hậu tri hậu giác bổ sung cứu chữa: ".....Em chính là thiếu người ta một chuyện phải trả, cho dù có bất cứ chuyện gì, em cũng dự định hôm đó sẽ nói rõ ràng với cậu ấy...."

Gửi đi một hồi cũng không đợi được anh trả lời, Tô Hiểu Thần vò đầu bứt tai lại bổ sung thêm một câu: "Thật mà, anh tin em đi tin em tin em tin em!"

Vẫn một trạng thái biệt tăm biệt tích như cũ.

Tô Hiểu Thần rốt cuộc nổi giận, "Một chút cũng đều không thấu tình đạt lý, ôn nhu nhàn thục! Em đi leo tường đây! Hừ!"

Lúc này rốt cuộc cũng có phản ứng, cô đợi không bao lâu, điện thoại của Thái tử gia liền tới.

Cô cứ chờ cho chuông reo một lúc lâu, lúc này mới nhận điện thoại, nhận rồi đánh đòn phủ đầu tực giận nói: "Còn gọi điện làm gì hả, anh không cần để ý tới em!"

Tần Chiêu Dương khẽ cười một tiếng, đem quyền lựa chọn giao cho cô, "Em không phải là nói anh không thấu tình đạt lý, không ôn nhu hiền thục sao? Hiện tại em có thể lựa chọn cúp điện thoại của anh." Dứt lời, anh dừng một chút, bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, bây giờ mà cúp điện thoại cũng đừng hy vọng anh dạy em viết luận văn."

Tô Hiểu Thần ngay tức khắc nghiến răng nghiến lợi, quá âm hiểm!

Tư Tư đều thấy toàn bộ biểu cảm của Tô Hiểu Thần, đang cầm ly cà phê "Chậc chậc" hai tiếng, nhẹ nhàng thở dài, "Phụ nữ trong tình yêu, mới vừa rồi còn nổ trời nổ đất, nghe được điện thoại một cái lại bắt đầu phủi sạch, thế đạo này..."

Mặt Tô Hiểu Thần càng đen hơn....

"Vậy anh vừa rồi làm cái gì mà cúp điện thoại của em, lại còn không chịu trả lời tin nhắn nữa hả!"

Tần Chiêu Dương cầm ly trà trong tay lên uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi hỏi lại cô một câu: "Anh mới vừa rồi không phải là đã nói với em điện thoại anh hết pin sao?"

Tô Hiểu Thần ngây ngẩn cả người, cô cố gắng hồi tưởng lại một chút, phát hiện hình như anh thực sự có nói, bất quá dường như cô không chú ý?

Tô Hiểu Thần vốn vẫn còn rất hùng hồn, khí thế kia lập tức bị cuốn đi ngàn dặm, cô hắng giọng một cái, hỏi một câu rất là không được tự nhiên: "A, có sao.... Em không có nghe thấy."

"Ừ." Anh đáp một tiếng, cầm điện thoại vì gọi điện hơi hơi nóng lên, chậm rãi híp mắt, "Nếu việc này đã không thành vấn đề, vậy bây giờ em giải thích cho anh một chút tin nhắn cuối cùng kia rốt cuộc là thế nào hả?"

Tô Hiểu Thần một chút dáng vẻ bệ vệ vừa nãy cũng mất hết, lầm bầm hai tiếng, bắt đầu giả ngu, "Tin nhắn gì.... Em cũng không nhớ rõ."

"Không nhớ rõ?" Ngữ khí của anh lại càng nguy hiểm hơn.

Cách qua điện thoại mà Tô Hiểu Thần vẫn có thể cảm nhận được luồng sát khí lạnh thấu xương trên người anh, nuốt nuốt nước miếng, chưa từ bỏ ý định tiếp tục phản kháng: "Đây gọi là tức giận công tâm, là kết quả của loại tâm tình bị kích thích, không được cân nhắc qua."

Tần Chiêu Dương hơi nâng cao âm đuôi "À" một tiếng, trầm bổng chọc cả tim cô đều run rẩy thêm mấy phần.

Tần Chiêu Dương nhịn không được cười, vẫn đối với cô nghiêm túc, "Muốn leo tường nhà ai?"

Tô Hiểu Thần một bên vừa âm thầm than mình tại sao lại cứ không có tiền đồ như vậy chứ, một bên lại chân chó nói: "Em chân ngắn không leo tường được a..." Nói xong, chính cô cũng muốn khóc.

Nhà người ta đều là bạn trai nhị thập tứ hiếu, làm sao mà đến lượt cô lại thành cô phải cẩn thận từng li từng tí dụ dỗ rồi chứ hả!

Nhất định là do phong thủy không tốt QAQ.

Thanh âm của cô ủy ủy khuất khuất, lại mang thêm một chút mềm mại, sợ là chính cô cũng không nhận ra được trong lời nói kia có một tia ý tứ hàm xúc nũng nịu. Anh cả người nằm trên sofa, chỉ cảm thấy trong ngực có một dòng nước ấm chảy qua, vừa mềm mại lại vừa quyến luyến.

Anh nhìn ra hàng ngàn ngôi nhà sáng ánh đèn xa xa ngoài cửa sổ, nhớ tới đêm trước khi đi, lúc cô gái nhỏ ở trong ngực anh, hô hấp ở chỗ xương quai xanh của anh, thở ra một cổ khí u lan tươi mát.

Anh ôm cô trong ngực, chỉ cảm thấy năm tháng cứ tĩnh lặng như vầy thật tốt.

Tô Hiểu Thần đợi một hồi không nghe được thanh âm của anh, không khỏi kêu anh một tiếng, anh lấy lại tinh thần, trong đôi mắt sáng rực rỡ khác thường. "Tô Hiểu Thần."

Cô "Ừm" một tiếng, nghe thanh âm vừa trầm thấp lại mát lạnh của anh bên tai, tim đột nhiên có chút đập rộn lên, "Gì vậy?"

Tần Chiêu Dương nghĩ nghĩ, nói: "Anh phát hiện em ngày càng tự mình biết mình."

MặtTô Hiểu Thần nhất thời đen đến nỗi có thể sánh với đáy nồi, nuốt nước mắt cúpđiện thoại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương