Tô Hiểu Thần cảm thấy lòng mình vẫn còn khúc mắc rất lớn, từ nhỏ đến lớn đều bị như thế này, còn không phải khi còn nhỏ bình thường luôn bị bắt nạt bởi tên Tần Chiêu Dương phúc hắc đại khốn kiếp kia lưu lại bao nhiêu bóng ma cho tuổi thơ của cô.

Tần Noãn Dương cơm nước xong đang ngủ vùi trên ghế, trước lúc ngủ còn rất thản nhiên nói một câu, "em cứ ăn khoảng một giờ nữa, anh chị phỏng chừng sẽ đến. Khi nào hai người đi rồi nhớ phải đem chị mang về cùng nha..."

Tô Hiểu Thần cắn táo nghĩ, để chị ngủ tại đây cho sói tha đi càng tốt.

Tần Noãn Dương ngủ nửa giờ thì bị điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng đứng dậy nghe điện thoại, vẫn đáp lời "vâng", Tô Hiểu Thần ăn xong miếng táo cuối cùng, cô mới mở mắt ra thần trí rất tỉnh táo nói câu, "Em uống say."

Khi nói chuyện, cô lăn lông lốc ngồi dậy, trực tiếp cầm điện thoại cắt đứt, gọi phục vụ mang lên cho một chai rượu vang đỏ.

Tô Hiểu Thần thấy thế trợn tròn mắt, " Chị định làm gì..."

Phục vụ rất nhanh liền bưng một chai rượu vang lên đây, cô không chỉ đổ một ly cho mình còn rất không khách khí cho Hiểu Thần một ly đầy.

Dạ dày Tô Hiểu Thần cũng cố gắng nhịn, nhưng nhìn rượu sắc hồng dưới ánh sáng của ngọn đèn màu sắc lại càng thêm quyến rũ, nuốt một ngụm nước miếng, "Noãn Dương này, chị thì không cần, nhưng ngày mai em còn phải đi làm."

"Em không việc gì phải sợ, sợ anh chị không chăm sóc được em sao." Khi nói chuyện cô đã bày ra biểu tình anh dũng uống một hớp lớn, "Bữa ăn tệ nhất, hết lần này đến lần khác chị phải bày ra là cái vẻ mặt giả dối, không đi thì nói chị không nể tình đùa giỡn kinh thường người ta... Thật là đi đâu tụ tập không đi, cố tình đến hội quán TC."

Tô Hiểu Thần liền liếm miệng chén một cái, "Thật là khổ..."

Tần Noãn Dương rót xong cho mình một ly đầy, còn dựa sát vào cái ly thổi, "Em chừng nào thì bảo anh của chị dạy em uống, tửu lượng tốt lên nhiều, khẳng định anh ấy sẽ vui vẻ."

Tô Hiểu Thần lại lặng lẽ uống một ngụm, bị rượu kia làm say đến ngục đầu xuống liền không thể ngẩng lên được.

Buổi tiệc của Tần Chiêu Dương vừa kết thúc anh liền tới, đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, đưa mắt nhìn qua... Trên bàn đã có 2 cái chai rỗng.

Tô Hiểu Thần uống ít hơn, cửa vừa mở ra khí lạnh tràn vào giật mình nấc lên một cái cô quay đầu nhìn qua, thấy là Tần Chiêu Dương, cầm chai rượu bắt đầu tiếp đón anh, "Nhanh đến uống chung."

Tần Noãn Dương đã gục xuống bàn ngủ, Thái Tử gia cảm thấy mình khi ở trên bàn rượu bị người ta thay nhau chúc rượu cũng chưa từng đau đầu như giờ phút này.

Anh đưa tay nắm cằm Tô Hiểu Thần, để cho cô nhìn mình, "Uống say chưa?"

Tô Hiểu Thần gật gật đầu, lập tức lại lắc đầu, "Em không biết."

Xem ra còn chưa say triệt để.

Anh lấy di động ra gọi điện thoại cho trợ lý, sau đó liền đến ngồi xuống bên cạnh cô.

Bên trong ly rượu của Tô Hiểu Thần vẫn còn đầy, cô liền ngậm miệng chén từ từ uống, uống đến còn lại nửa cốc có lẽ là không uống được nữa, cô đột nhiên đối với rượu vang không có hứng thú, ợ một cái no nê, cầm ngón tay để ở trên bàn của anh nghịch.

Đêm nay Tần Chiêu Dương cũng uống không ít, nhưng mà so với tiểu tửu quỷ Tô Hiểu Thần này mà nói, anh tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn.

Tô Hiểu Thần đã cảm thấy cả người mình đều nóng rực rực, bụng no đến tròn vo lên, trong dạ dày còn bốc lên ghê tởm, có thể từ lúc sau khi Tần Chiêu Dương đi vào, chóp mũi cô có thể ngửi được một loại khí tức rất buốt giá, cô nghịch đầu ngón tay anh, cảm thấy mình cũng không quá buồn nôn.

Khi trợ lý đi lên cũng sửng sốt một chút, "Tiểu thư đây là?"

"Kéo xuống đi." Anh nhíu nhíu mày, hiển nhiên rất không vui."Đưa cô ấy đến chung cư, cứ như vậy về nhà, không biết ba sẽ trừng trị nó như thế nào."

Tô Hiểu Thần vừa nghe đến từ mẫn cảm lập tức liền tỉnh táo một chút, không nhẹ không nặng cào một cái vào mu bàn tay Tần Chiêu Dương, "Vậy em cũng không muốn về nhà, ba của em cũng muốn phạt em."

Tần Chiêu Dương lại nở nụ cười, thanh âm không nhẹ không nặng, "Ừ, theo anh đi, anh về nhà sẽ xử lí em."

Tô Hiểu Thần chỉ nghe nửa câu đầu, lập tức an tâm thoải mái đi từ từ lên."Tốt quá."

Tần Chiêu Dương đuôi lông mày khóe mắt ý cười càng đậm, xoa đầu của cô, nhẹ giọng nói: "Tại sao vừa mới say rượu chỉ số thông minh liền bị rút đi mấy năm..."

Trợ lý đưa Tần Noãn Dương trở về trước, anh vốn là thu xếp để tài xế đưa Tô Hiểu Thần về trường học, cô và Noãn Dương cùng một chỗ, liền cho tài xế nghỉ, bây giờ anh cũng uống rượu nên không thể lái xe, chỉ có thể ở chỗ này cùng tên tiểu tửu quỷ này chờ trợ lý trở về.

Anh cũng còn không làm cái gì, ngược lại Tô Hiểu Thần...

Tô Hiểu Thần níu chặt cổ áo mình ngửi thấy cả người toàn mùi rượu vô cùng khó chịu, một bên cởi quần áo một bên nói muốn tắm rửa.

Tần Chiêu Dương nhờ phục vụ chuẩn bị một bát canh giải rượu, lại gọi một bàn hoa quả, lúc này mới đưa tay ngăn cô lại, "Đừng làm rộn."

Tô Hiểu Thần sau khi uống say lá gan cũng lớn không ít, dậm chân nói, "Buông tay!"

Hai mắt Tần Chiêu Dương nhíu lại, đem cô ôm trong ngực đút một ngụm canh giải rượu, lúc đầu Tô Hiểu rất phối hợp, nhưng vừa đến miệng hương vị khó chịu, lập tức liền phun ra.

Tần Chiêu Dương cả mặt đều đen, lại cho cô uống nước quả.

Cái này hương vị tàm tạm, cô liền ngoan ngoãn nuốt xuống, cuối cùng lại bắt đầu cắn cắn ăn ăn đầu ngón tay của anh, răng nanh của cô cũng không dùng nhiều lực, nhưng mà hơi sắc như vậy, da đầu ngón tay anh bị cọ sát trêu trọc.

Anh hơi hơi sửng sốt một chút, ôm cô chặt hơn một chút, "Lúc này là say thật."

Anh giương mắt nhìn cái miệng nhỏ kia của cô lại nhìn cốc rượu còn hơn phân nửa, đột nhiên lại nở nụ cười, uống say dễ làm việc, về sau không nghe lời liền cho em uống vài ly!

Nghĩ như vậy, trong lòng anh lại mềm một chút, nhẹ giọng hỏi cô, "Đêm nay cùng anh đi đến chỗ này, em còn chưa đến đâu, đêm nay anh dẫn em đi có được hay không?"

Tô Hiểu Thần gật gật đầu, ôm cánh tay anh giọng nói mềm nhũn làm nũng, "Tần Chiêu Dương, bây giờ em cảm thấy thật là khó chịu."

"Nơi nào khó chịu?" Anh vuốt nhẹ theo sống lưng của cô nhẹ nhàng an ủi.

Mặt cô hồng hồng, trong đôi mắt tựa như ngập nước, sóng nước mênh mông ( cái này ý bảo mắt Hiểu Thuần long lanh nước ý mà), anh thấy hô hấp cứng lại, cúi đầu muốn hôn lên mắt cô.

Cô rất biết điều rất biết điều nhắm nghiền hai mắt, để môi anh rơi xuống, ấm áp lại mềm mại.

Trên người hai người đều thơm mùi rượu tinh khiết, môi anh càng ngày càng nóng, dừng ở chóp mũi của cô, cô mở mắt ra nhìn anh một cái, có chút khó chịu che ngực, "Em... Muốn nôn."

Thái Tử gia khó có được chịu dịu dàng nhất thời ngưng bặt, anh trút tức giận liền cắn một cái trên mặt cô, cô đau đến ôm mặt liền ngồi dậy.

Tô Hiểu Thần nôn đến dạ dày cũng trống trơn, lúc này mới thư thái chút, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.

Tần Chiêu Dương ghét bỏ mùi trên người cô, cô muốn gần anh một chút, tính sạch sẽ của Thái tử gia phát tác liền đứng dậy, cô cũng đành bó tay.

Trợ lý còn chưa trở lại, cô đợi một lúc cũng có chút buồn ngủ, gục xuống bàn híp mắt ngủ.

Tần Chiêu Dương nhìn cô cau mày, bộ dáng ngủ thật sự rất không thoải mái khẽ thở dài một hơi, đành cởi áo vest khoác ngoài khoác lên trên người cô đem cô ôm vào trong ngực.

Lúc trợ lý trở lại Tô Hiểu Thần đã nằm trong lòng anh ngủ say, trên mặt màu hồng nhạt, nếu không phải có mùi rượu, ngủ say mềm, quả thực không thể soi mói.

Khi Tô Hiểu Thần bị ôm vào trong xe cũng tỉnh một chút, mở mắt ra nhìn thấy anh ở dưới ngọn đèn gò má dị thường nhu hòa, nhếch môi chân thành cười rộ lên.

Lại nói tiếp... Đây cũng là lần đầu tiên được Tần Chiêu Dương ôm kiểu công chúa, ha ha ha...

Tần Chiêu Dương bấm tay búng một cái vào trán cô, "Ngây ngô cười cái gì?"

Tô Hiểu Thần tâm tình rất tốt, cứ như vậy bị anh ôm vào trong ngực nói chuyện to nhỏ, nhưng nói xong tự mình nhớ lại một chút xem nội dung là gì đều không nhớ rõ.

Tần Chiêu Dương khép hờ mắt để nghe cô nói, thỉnh thoảng cô cho là anh không nghe thì lúc đó anh đều sẽ mở mắt ra nhìn qua, để cho cô nói tiếp.

Chờ đến dưới lầu nhà anh, cô hỏi anh, "Em vừa mới nói nhiều như vậy, anh có nghe được cái gì không?"

"Không muốn nghe." Anh phủ định một câu, thấy sắc mặt cô càng trầm, lại bổ sung một câu, "Anh không chê em ầm ĩ."

Tô Hiểu Thần đối với việc Thái Tử gia thỉnh thoảng biểu đạt ngắn gọn cũng hiểu đôi chút, anh ngụ ý là: em còn dám hỏi anh em nói cái gì, anh không chê em ầm ĩ cũng đã rất nể mặt rồi!

Biểu tình trên mặt cô thay đổi vài loại, cuối cùng vẫn là lặng lẽ đầu hàng.

Ở trong khu vực của Tần Chiêu Dương, anh có thể quyết định cô đêm nay giường ngủ vẫn là ngủ sô pha, cho nên cái này... đành để giải quyết sau thôi, nếu cô có thể nhớ rõ.

Ngôi nhà này của Tần Chiêu Dương không tính là rất lớn, nhưng mà cũng không nói là nhỏ được.

Trang trí rất đơn giản, xem ra là anh mới mua gần đây, phong cách đơn giản hào phóng, bố cục mở. Cô nhào tới sô pha thử độ đàn hồi trước tiên, sau đó rất vui thích nhún vài cái.

Tần Chiêu Dương trên đường tới đã nhờ trợ lý đi mua giúp một bộ áo ngủ, lúc này đưa cho cô tắm rửa thay đồ, lại nhíu mày, "Anh quên mua nội y quần lót cho em."

Tô Hiểu Thần vốn là còn muốn khoa trương một chút khen Thái Tử gia phục vụ quả thực rất chu đáo, nhất định phải rất trân thành khen ngợi vài câu về sau mới có thể tiếp tục đến, nghe vậy vươn tay ra lấy nhất thời đông cứng lại rồi.

Tần Chiêu Dương dường như cảm giác cô còn chưa đủ xấu hổ, hỏi một câu, "Ngày mai em không mặc?"

Tô Hiểu Thần theo lời của anh ảo não một chút, cả người đều không xong, cô hung tợn đi qua cầm quần áo liền hướng trong phòng tắm chui vào, "Anh mới không mặc, anh mới có thể thả rông không đóng gói ấy."

Tần Chiêu Dương nghe được không sai chút nào, đưa tay liền ngăn cản hông của cô đem người kéo trở về trong ngực.

Trong này một ngọn đèn cũng không mở, toàn dựa vào ánh sáng của đèn ngoài phòng khách hắt vào, hai người ẩn ở trong tối, cô một đôi con ngươi thắp sáng, nhìn thấy trong lòng anh vừa động, chỉ cảm thấy say đến mức càng lợi hại.

Tô Hiểu Thần không biết anh muốn làm gì, chỉ nhìn đôi mắt kia của anh đã cảm thấy áp lực hết sức lớn, yên lặng cầm lấy quần áo chắn giữa hai người, "Em ăn không ngon đâu... Toàn thân rất nặng mùi."

Tần Chiêu Dương nhịn lại nhịn, mày vẫn nhíu lại, trực tiếp buông lỏng cô ra, " Cỡ bao nhiêu?"

"A?" Tô Hiểu Thần há hốc mồm.

Tần Chiêu Dương bị ánh mắt thuần khiết nhìn như vậy cũng nghiêm chỉnh đứng lên, khẽ hừ một tiếng, tầm mắt dừng ở ngực cô, "Anh hỏi em cỡ bao nhiêu!"

Tô Hiểu Thần hướng chỗ tối lại né tránh, "Anh lưu manh!"

Đêm đã khuya như này, lại là cô nam quả nữ, Thái Tử gia anh thật sự không phải là đang đùa lưu manh sao!

Tần Chiêu Dương đưa tay đè mi tâm, rất không vui cường điệu, "Anh không được sờ qua thì không biết em mặc cỡ bao nhiêu, không hỏi em vậy để anh tự dùng tay ước lượng?"

Tô Hiểu Thần toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào "Anh không được sờ qua" và "Anh tự mình dùng tay ước lượng", cô khiếp sợ phải hỏi một câu, "

Anh dùng tay có thể biết được số đo?"

Tần Chiêu Dương cả mặt đều đen, "Trọng điểm không phải cái này!"

Tô Hiểu Thần gật gật đầu, chăm chú nhìn lồng ngực của mình, thực thuần khiết đánh giá tay anh, "Ước lượng như thế nào? Khoảng cách các ngón tay? Nhưng, cũng không đúng."

Tần Chiêu Dương đã muốn bị cô làm tức giận đến nói không ra lời: "..."

Ở trên phương diện nào đó, Tần Chiêu Dương phát hiện, Tô Hiểu Thần quả thực là đã tiến rất xa.

Anh hỏi loại phương diện nào?

Giả vờ ngây ngốc...

Quảthực vô cùng xuất sắc, vô cùng kì diệu, đạo cao một thước ma cao một trượng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương