Trúc Mã Tương Thanh Mai
-
Chương 22
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, vẫn là Tần Chiêu Dương mở miệng trước phá vỡ bầu không khí trầm mặc đầy xấu hổ này.
Anh quay đầu lại ý vị thâm trường đưa mắt nhìn Tô Hiểu Thần, ý tứ cảnh cáo mạnh mẽ ở đáy mắt làm cho Tô Hiểu Thần không nhìn anh nhưng vẫn có thể cảm nhận được, cô lặng lẽ cúi đầu gặm xương, tự an ủi bản thân, vào thời điểm này càng nói nhiều càng sai nhiều, giả chết là tốt nhất...
Tần Chiêu Dương nhìn cô một cái, liền nói: "Hiểu Thần sau này cũng nên mang bạn trai đến cho anh gặp một chút phải không?"
Tô Hiểu Thần nhanh chóng lắc đầu, lập tức tỏ rõ lập trường, "Em không có bạn trai."
Tần Chiêu Dương hơi mím môi, không thuận theo không khuất phục, "Đã tới nhà còn không phải à?"
Tô Hiểu Thần sợ anh lại nói ra chuyện gì đó, cô cũng không cân nhắc đem chuyện đang nghĩ nói một mạch không bỏ sót ra khỏi miệng rồi, không hề nghĩ ngợi liền bồi một câu, "Anh không phải còn thường xuyên đến nhà em hơn, anh cũng không phải bạn trai em."
Tô Khiêm Thành nhất thời hài lòng, Tần Chiêu Dương mặt lại càng đen hơn.
Tô Hiểu Thần ăn miếng xương, tim như đã bị chết... Cái này là do mình tự đào hố để tự mình nhảy vào đi.
Một bữa đến ăn cơm, tim cô đập như muốn suy kiệt, ăn xong xương, lập tức đem cục diện rối rắm bỏ đấy, chạy lên lầu.
Tần Chiêu Dương ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô giống con thỏ nhảy lên lên lầu, cũng đi theo, đắc ý biện hộ là đã lâu không gặp muốn tạo thêm một chút cảm tình.
Đêm nay Tô Hiểu Thần hạ quyết tâm muốn giả chết,sau khi nhảy lên trên lầu liền đi đóng cửa sổ kéo bức màn trước, khi nghe tiếng đóng cửa vừa quay đầu lại nhất thời liền trợn tròn mắt, "Tại sao anh không trở về nhà?"
Tần Chiêu Dương chậm rãi đi tới, vừa đi vừa đánh giá.
Cô ngược lại là vẫn thích màu hồng phấn, anh đi bốn năm rồi, trở về nơi này vẫn là một phòng màu hồng phấn như cũ, như trước khi anh rời đi.
Anh quay đầu xem qua, đáy lòng lại nhộn nhạo cuộn sóng.
Trên bàn đàm phán mặt có thể không đổi sắc, trấn định tự nhiên, nhưng đến nơi này của cô, tâm cứng rắn lại có một cái khe, bị những chi tiết nhỏ bình thường này đả động.
Lúc trước anh đi cũng không tình nguyện, không yên lòng về cô, nhưng mà nếu muốn nhanh một chút ngồi trên vị trí cao nhất của Tinh Quang chỉ có thể lựa chọn xuất ngoại. Nước ngoài có thể cung cấp cho anh không gian lớn để học tập, công ty của Chú hai nhà họ Tần tách ra riêng vừa lúc có thể cho anh vừa có thể đến trường vừa có thực tiễn, cho nên dù luyến tiếc cũng phải rời đi, đến hôm nay trở về.
Thời gian như là thiên vị anh, cô còn ở nơi này, tay còn có thể chạm tới.
Nghĩ như vậy, trên mặt của anh không tự chủ được lại dãn rất nhiều, anh liền đến bên giường của cô ngồi xuống, nhìn trên tủ đầu giường một đống đồ ăn vặt linh tinh lộn xộn, chút nhu tình tốt ở đáy lòng kia còn chưa kịp nổi lên lập tức đã tan thành mây khói.
Mặt anh trầm xuống cầm lấy cái bánh trứng bị cắn mấy miếng để ở một bên hỏi cô, "Anh không phải đã nói em trước khi ngủ đừng ăn đồ ngọt sao?"
Tô Hiểu Thần chột dạ, "Đó là ăn sau khi tỉnh ngủ..."
Tần Chiêu Dương: "... Em cảm thấy anh sẽ tin?"
Tô Hiểu Thần đấu tranh một chút, gật gật đầu, "Chỉ cần thành khẩn thì sẽ được đền đáp, hiện tại em rất thành khẩn."
"Thật là thành khẩn..." Anh nói thầm vài câu, thuận tay đem miếng bánh trứng kia ném vào thùng rác. Thế mà vừa cúi đầu, anh vô tình lại nhìn thấy một thứ ——một góc ảnh chụp lộ ra.
Tần Chiêu Dương nâng nâng mi, đem tấm hình từ trong khe hở dưới đáy tủ đầu giường kia khó khăn rút ra.
Tô Hiểu Thần nhìn thoáng qua liền lập tức nhào lên cướp, "Không cho xem!"
Không cho xem? Vậy thì càng muốn thấy rõ ràng là cái gì!
Anh một tay chặn cô lại, một tay cầm tấm ảnh chụp nhìn thoáng qua, nhất thời tức giận đến sắc mặt đều đen."Tô Hiểu Thần!"
Tô Hiểu Thần nửa người còn dựa trên người anh, bị anh quát như vậy, chân bị run lên một chút, ý thức được muốn dứng dậy, còn chưa động thân mình, bị anh ôm eo một phen đặt trên giường, anh liền chống nửa thân phía trên lên trên người của cô híp mắt nhìn cô.
Đỉnh đầu của anh chính là cái đèn thủy tinh mà Tô Hiểu Thần thích nhất, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi quả thực muốn làm mù mắt của cô, cô bị hoảng liền nhắm mắt, hai mắt hoàn toàn chỉ còn màu đen, hơi hơi đau.
Tần Chiêu Dương hiển nhiên cũng chú ý đến điểm này, trực tiếp tắt đèn thủy tinh trên đầu, chỉ giữ lại ngọn đèn mờ nhạt dán sát tường."Được rồi."
Tô Hiểu Thần lúc này mới mở mắt ra, không biết có phải là bị vừa rồi ngọn đèn làm bị thương mắt hay không, giờ phút này cô nhìn mặt Tần Chiêu Dương... Tức giận trước giờ chưa từng có.
Tần Chiêu Dương mở tấm ảnh bị vò đến mức có chút trắng bệch bẩn thỉu đến gần trước mắt của cô, nghiến răng nghiến lợi, "Em luôn đối đãi như vậy với ảnh chụp của anh!"
Tô Hiểu Thần há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói, Thái Tử gia lại bổ sung một câu, "Dù sao cũng là em vụng trộm lấy đi từ bảng thông báo, vậy mà lại đối đãi với nó như thế?"
Tô Hiểu đầu đầy hắc tuyến, bị anh áp chế, còn rất không sợ chết hỏi: "Lẽ nào phải được gắn bên trong khung ảnh để trừ tà?"
Được lắm!
Thái Tử gia cười lạnh một tiếng, đột nhiên buông cô ra ngồi dậy, cũng không hề so đo cái này, trầm giọng hỏi: "Em và Trần Thiếu Trác thân nhau như vậy từ khi nào?"
Không phải vừa nãy còn đang nói đến chuyện ảnh chụp sao? Tại sao đột nhiên lại nói đến Trần thiếu Trác?
Cô trừng mắt nhìn, kéo tay áo của anh ngồi dậy, còn muốn giả vờ vô tội giấu diếm quá khứ, khi ngồi dậy đã nhìn thấy ánh mắt Tần Chiêu Dương đột nhiên thay đổi.
Cô cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh, đã nhìn thấy cổ áo rộng rãi của mình giờ phút này lệch ra, lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng, mơ hồ còn lộ ra một khoảng màu đen viền ren.
Tô Hiểu Thần trợn mắt há hốc mồm, ngay cả chỉnh lại quần áo cũng quên mất, cúi nhìn ngực mình một lúc lâu, vẫn là Tần Chiêu Dương giúp cô sửa lại quần áo, nhìn bộ dáng ngu ngốc kia của cô, tức giận cái gì đều không còn, ngược lại nở nụ cười, "Về sau không nên mặc quần áo lộ như vậy, anh chiếm chút tiện nghi là chuyện nhỏ, người khác nhìn thì làm thế nào?"
Tô Hiểu Thần chỉnh lại cổ áo, bên tai nóng cực kỳ, "Anh nhìn lúc đó chẳng phải là chiếm tiện nghi sao..."
Tần Chiêu Dương nhíu mày, đúng lý hợp tình, "Từ nhỏ đến lớn anh cũng xem không ít, lần đầu tiên là anh chiếm tiện nghi, lần thứ hai chính là anh bị thua thiệt."
Tô Hiểu Thần bị anh quay vòng vòng, ngây ngốc hùa theo hỏi: "Vì sao?"
Tần Chiêu Dương ý cười bên môi càng đậm, đáy mắt cũng ánh lên những tia sáng nhỏ nhỏ vụn vụn, "Bởi vì giống một dạng với lần đầu tiên xem, một chút cũng không lớn lên."
Tô Hiểu Thần bình tĩnh đem lời này tiêu hóa, lại bình tĩnh nhìn anh một cái, sau đó bình tĩnh cầm gối đầu lên đánh.
Tần Chiêu Dương bị đánh vài cái, lúc này mới một tay bắt lấy gối đầu, một tay cầm cổ tay cô đem cô kéo đến trước mặt."Ngoan một chút, đừng làm rộn."
"Ai cùng anh náo loạn!" Tô Hiểu Thần rất nghiêm túc, "Em rất nghiêm túc."
Tần Chiêu Dương trực tiếp kéo cái gối đầu trong tay cô ra, rất tự nhiên liền đem cô ôm vào trong ngực, "Giữa trưa quá nhiều người, cũng không tiện thân thiết."
Tô Hiểu Thần bị anh ôm, cả người liền mềm nhũn, cứ như vậy ngồi chồm hỗm trên giường ngoan ngoãn ghé vào trên người của anh.
Chóp mũi cũng thản nhiên thưởng thức mùi hương trên người anh, còn giống như lẫn vào mùi thuốc là thoang thoảng, mùi hương rất độc đáo, lại làm cho tâm lý người ta bình ổn.
Cô rầu rĩ hừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ba em nói bừa, Trần Thiếu Trác kỳ thật đến không chỉ mấy lần, là hơn mười lần..."
Tần Chiêu Dương chỉ cảm thấy ngực buồn bực vì bị tiểu cô nương nhà mình hầu hạ một vòng, đau đến khó chịu, thật có tài phá hư không khí.
Anh đơn giản đem cô từ trong lòng lôi ra, sau đó lại nhìn thấy cô nheo mắt cười bộ dáng giống hồ ly kia, dũng khí gạt anh đã vụng trộm luyện qua, bây giờ đã biết phản kích.
Tần Chiêu Dương cũng lười so đo với cô, nắm ngón tay cô niết chơi, chơi mấy ngón tay vẻ mặt chán ghét nhìn cô, "Có phải béo lên hay không?"
Lúc này người bị đả kích đổi thành Tô Hiểu Thần, cô nhất thời không cười được, "Thì sao nào đã thành bạn gái của anh, anh cũng không để bỏ em!"
Thái Tử gia cuối cùng cũng thấy hạnh phúc, "Em cũng không phải vợ anh."
Tô Hiểu Thần bị nghẹn nói không ra lời, rút tay về trực tiếp nhấc chân đạp.
Từ nhỏ đến lớn cô nói không lại anh liền dùng vũ lực uy hiếp, tuy nhiên điều này cũng đánh không lại anh, liền bắt đầu hành động bất ngờ, từ đột nhiên lấy đầu thúc vào ngực anh, rồi đến đá người, Tần Chiêu Dương sau vài lần trúng chiêu liền không để cho cô đạt được mục đích, hiện tại tự nhiên cũng không ngoại lệ, một phen chế trụ cổ chân của cô, nắm ở trong lòng bàn tay.
Cổ chân cô có chút lành lạnh, lòng bàn tay anh lại ấm áp, nắm không buông, cô chỉ cảm thấy cả chân đều nóng lên, tránh vài cái không được liền mở miệng ủy khuất cực kỳ, "Vậy thì không làm bạn gái của anh nữa, rõ ràng là chẳng có một chút đặc quyền nào."
Tần Chiêu Dương quét mắt nhìn cô, rất có hứng thú xác nhận lại một lần, "Thật hay giả?"
"Thật sự." Cô hừ một tiếng, nhấc cằm rất khí khái.
Biểu tình có chút kiêu ngạo này thành công lấy lòng Thái Tử gia, anh cầm hai chân của cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà cào lòng bàn chân cô.
Tô Hiểu Thần ngứa cực kỳ, ôm gối đầu lăn vài vòng không tránh ra được, lập tức liền đầu hàng, "Tần Chiêu Dương đồ âm hồn nhà anh, anh thắng."
Tần Chiêu Dương lúc này mới buông cô ra, lôi kéo cô ngồi dậy, "Về sau còn nói lời này hay không?"
Cô trong mắt còn lấp lánh nước, tội nghiệp nhìn anh, " Anh chỉ biết bắt nạt em."
"Em cũng biết anh chỉ bắt nạt em." Anh ngữ khí đột nhiên nhẹ chút, nhặt một cọng tóc dài của cô lên vén ra sau tai, "Được rồi, em đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai anh đưa em đi làm, anh đi về trước."
Anh đứng dậy muốn đi, Tô Hiểu Thần theo bản năng kéo lấy chéo áo của anh, ánh mắt kia so với vừa rồi càng đáng thương, "Đã phải đi rồi sao?"
"Không thì em..." Anh nói được một nửa, lại bỗng nhiên ngừng. Mắt anh nhìn xa xăm ra cửa, quay đầu lại thì đáy mắt đều là ý cười.
Tô Hiểu Thần bị anh cười đến đáy lòng đều phát lạnh, lập tức rút tay lại "Em không có ý tứ khác nha, chỉ là khách khí một chút..."
Tần Chiêu Dương nhíu mày, đè tay của cô lại trực tiếp nắm ở trong lòng bàn tay, "Anh vừa rồi không khóa cửa."
Tô Hiểu Thần sửng sốt, "A?"
"Anh nói anh không khóa cửa." Anh lại lặp lại một lần.
Tô Hiểu Thần phản ứng không kịp, hướng cửa nhìn thoáng qua, vừa xoay đầu đi, anh đã cầm cằm của cô chuyển trở về, một tay đè lên gáy cô, cúi đầu liền hôn tới.
Tô Hiểu Thần hóa đá.
Phản ứng đầu tiên là: lại bị hôn...
Phản ứng thứ hai là: anh lại được lợi...
Phản ứng thứ ba cái là: được rồi, cô cũng không phải là không bằng lòng...
Môi Tần Chiêu Dương rơi đi xuống cũng chỉ là lướt qua tức thì ngừng lại, trên môi xúc cảm ấm áp mềm mại, môi anh ở bên trên di chuyển cọ xát, trong lúc mạnh mẽ còn mang theo ôn nhu, Tô Hiểu Thần nhìn anh gần ngay trước mặt, tâm lập tức liền rối loạn.
Chóp mũi còn có khí lạnh của anh, cô chợt cảm thấy đầu có chút choáng váng, môi bị anh hút một mảnh tê dại.
Tần Chiêu Dương nhẹ nhàng mà cắn cô một cái, lúc này mới rốt cuộc buông cô ra. Tô Hiểu Thần bị anh cắn một cái không nhẹ không nặng làm đầu óc trống rỗng, ánh mắt sững sờ dừng lại trên môi đang cong lên của Tần Chiêu Dương, trong lòng rất bất bình...
Thế mà còn cắn cô!
Vềsau không cho hôn!
Anh quay đầu lại ý vị thâm trường đưa mắt nhìn Tô Hiểu Thần, ý tứ cảnh cáo mạnh mẽ ở đáy mắt làm cho Tô Hiểu Thần không nhìn anh nhưng vẫn có thể cảm nhận được, cô lặng lẽ cúi đầu gặm xương, tự an ủi bản thân, vào thời điểm này càng nói nhiều càng sai nhiều, giả chết là tốt nhất...
Tần Chiêu Dương nhìn cô một cái, liền nói: "Hiểu Thần sau này cũng nên mang bạn trai đến cho anh gặp một chút phải không?"
Tô Hiểu Thần nhanh chóng lắc đầu, lập tức tỏ rõ lập trường, "Em không có bạn trai."
Tần Chiêu Dương hơi mím môi, không thuận theo không khuất phục, "Đã tới nhà còn không phải à?"
Tô Hiểu Thần sợ anh lại nói ra chuyện gì đó, cô cũng không cân nhắc đem chuyện đang nghĩ nói một mạch không bỏ sót ra khỏi miệng rồi, không hề nghĩ ngợi liền bồi một câu, "Anh không phải còn thường xuyên đến nhà em hơn, anh cũng không phải bạn trai em."
Tô Khiêm Thành nhất thời hài lòng, Tần Chiêu Dương mặt lại càng đen hơn.
Tô Hiểu Thần ăn miếng xương, tim như đã bị chết... Cái này là do mình tự đào hố để tự mình nhảy vào đi.
Một bữa đến ăn cơm, tim cô đập như muốn suy kiệt, ăn xong xương, lập tức đem cục diện rối rắm bỏ đấy, chạy lên lầu.
Tần Chiêu Dương ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô giống con thỏ nhảy lên lên lầu, cũng đi theo, đắc ý biện hộ là đã lâu không gặp muốn tạo thêm một chút cảm tình.
Đêm nay Tô Hiểu Thần hạ quyết tâm muốn giả chết,sau khi nhảy lên trên lầu liền đi đóng cửa sổ kéo bức màn trước, khi nghe tiếng đóng cửa vừa quay đầu lại nhất thời liền trợn tròn mắt, "Tại sao anh không trở về nhà?"
Tần Chiêu Dương chậm rãi đi tới, vừa đi vừa đánh giá.
Cô ngược lại là vẫn thích màu hồng phấn, anh đi bốn năm rồi, trở về nơi này vẫn là một phòng màu hồng phấn như cũ, như trước khi anh rời đi.
Anh quay đầu xem qua, đáy lòng lại nhộn nhạo cuộn sóng.
Trên bàn đàm phán mặt có thể không đổi sắc, trấn định tự nhiên, nhưng đến nơi này của cô, tâm cứng rắn lại có một cái khe, bị những chi tiết nhỏ bình thường này đả động.
Lúc trước anh đi cũng không tình nguyện, không yên lòng về cô, nhưng mà nếu muốn nhanh một chút ngồi trên vị trí cao nhất của Tinh Quang chỉ có thể lựa chọn xuất ngoại. Nước ngoài có thể cung cấp cho anh không gian lớn để học tập, công ty của Chú hai nhà họ Tần tách ra riêng vừa lúc có thể cho anh vừa có thể đến trường vừa có thực tiễn, cho nên dù luyến tiếc cũng phải rời đi, đến hôm nay trở về.
Thời gian như là thiên vị anh, cô còn ở nơi này, tay còn có thể chạm tới.
Nghĩ như vậy, trên mặt của anh không tự chủ được lại dãn rất nhiều, anh liền đến bên giường của cô ngồi xuống, nhìn trên tủ đầu giường một đống đồ ăn vặt linh tinh lộn xộn, chút nhu tình tốt ở đáy lòng kia còn chưa kịp nổi lên lập tức đã tan thành mây khói.
Mặt anh trầm xuống cầm lấy cái bánh trứng bị cắn mấy miếng để ở một bên hỏi cô, "Anh không phải đã nói em trước khi ngủ đừng ăn đồ ngọt sao?"
Tô Hiểu Thần chột dạ, "Đó là ăn sau khi tỉnh ngủ..."
Tần Chiêu Dương: "... Em cảm thấy anh sẽ tin?"
Tô Hiểu Thần đấu tranh một chút, gật gật đầu, "Chỉ cần thành khẩn thì sẽ được đền đáp, hiện tại em rất thành khẩn."
"Thật là thành khẩn..." Anh nói thầm vài câu, thuận tay đem miếng bánh trứng kia ném vào thùng rác. Thế mà vừa cúi đầu, anh vô tình lại nhìn thấy một thứ ——một góc ảnh chụp lộ ra.
Tần Chiêu Dương nâng nâng mi, đem tấm hình từ trong khe hở dưới đáy tủ đầu giường kia khó khăn rút ra.
Tô Hiểu Thần nhìn thoáng qua liền lập tức nhào lên cướp, "Không cho xem!"
Không cho xem? Vậy thì càng muốn thấy rõ ràng là cái gì!
Anh một tay chặn cô lại, một tay cầm tấm ảnh chụp nhìn thoáng qua, nhất thời tức giận đến sắc mặt đều đen."Tô Hiểu Thần!"
Tô Hiểu Thần nửa người còn dựa trên người anh, bị anh quát như vậy, chân bị run lên một chút, ý thức được muốn dứng dậy, còn chưa động thân mình, bị anh ôm eo một phen đặt trên giường, anh liền chống nửa thân phía trên lên trên người của cô híp mắt nhìn cô.
Đỉnh đầu của anh chính là cái đèn thủy tinh mà Tô Hiểu Thần thích nhất, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi quả thực muốn làm mù mắt của cô, cô bị hoảng liền nhắm mắt, hai mắt hoàn toàn chỉ còn màu đen, hơi hơi đau.
Tần Chiêu Dương hiển nhiên cũng chú ý đến điểm này, trực tiếp tắt đèn thủy tinh trên đầu, chỉ giữ lại ngọn đèn mờ nhạt dán sát tường."Được rồi."
Tô Hiểu Thần lúc này mới mở mắt ra, không biết có phải là bị vừa rồi ngọn đèn làm bị thương mắt hay không, giờ phút này cô nhìn mặt Tần Chiêu Dương... Tức giận trước giờ chưa từng có.
Tần Chiêu Dương mở tấm ảnh bị vò đến mức có chút trắng bệch bẩn thỉu đến gần trước mắt của cô, nghiến răng nghiến lợi, "Em luôn đối đãi như vậy với ảnh chụp của anh!"
Tô Hiểu Thần há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói, Thái Tử gia lại bổ sung một câu, "Dù sao cũng là em vụng trộm lấy đi từ bảng thông báo, vậy mà lại đối đãi với nó như thế?"
Tô Hiểu đầu đầy hắc tuyến, bị anh áp chế, còn rất không sợ chết hỏi: "Lẽ nào phải được gắn bên trong khung ảnh để trừ tà?"
Được lắm!
Thái Tử gia cười lạnh một tiếng, đột nhiên buông cô ra ngồi dậy, cũng không hề so đo cái này, trầm giọng hỏi: "Em và Trần Thiếu Trác thân nhau như vậy từ khi nào?"
Không phải vừa nãy còn đang nói đến chuyện ảnh chụp sao? Tại sao đột nhiên lại nói đến Trần thiếu Trác?
Cô trừng mắt nhìn, kéo tay áo của anh ngồi dậy, còn muốn giả vờ vô tội giấu diếm quá khứ, khi ngồi dậy đã nhìn thấy ánh mắt Tần Chiêu Dương đột nhiên thay đổi.
Cô cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh, đã nhìn thấy cổ áo rộng rãi của mình giờ phút này lệch ra, lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng, mơ hồ còn lộ ra một khoảng màu đen viền ren.
Tô Hiểu Thần trợn mắt há hốc mồm, ngay cả chỉnh lại quần áo cũng quên mất, cúi nhìn ngực mình một lúc lâu, vẫn là Tần Chiêu Dương giúp cô sửa lại quần áo, nhìn bộ dáng ngu ngốc kia của cô, tức giận cái gì đều không còn, ngược lại nở nụ cười, "Về sau không nên mặc quần áo lộ như vậy, anh chiếm chút tiện nghi là chuyện nhỏ, người khác nhìn thì làm thế nào?"
Tô Hiểu Thần chỉnh lại cổ áo, bên tai nóng cực kỳ, "Anh nhìn lúc đó chẳng phải là chiếm tiện nghi sao..."
Tần Chiêu Dương nhíu mày, đúng lý hợp tình, "Từ nhỏ đến lớn anh cũng xem không ít, lần đầu tiên là anh chiếm tiện nghi, lần thứ hai chính là anh bị thua thiệt."
Tô Hiểu Thần bị anh quay vòng vòng, ngây ngốc hùa theo hỏi: "Vì sao?"
Tần Chiêu Dương ý cười bên môi càng đậm, đáy mắt cũng ánh lên những tia sáng nhỏ nhỏ vụn vụn, "Bởi vì giống một dạng với lần đầu tiên xem, một chút cũng không lớn lên."
Tô Hiểu Thần bình tĩnh đem lời này tiêu hóa, lại bình tĩnh nhìn anh một cái, sau đó bình tĩnh cầm gối đầu lên đánh.
Tần Chiêu Dương bị đánh vài cái, lúc này mới một tay bắt lấy gối đầu, một tay cầm cổ tay cô đem cô kéo đến trước mặt."Ngoan một chút, đừng làm rộn."
"Ai cùng anh náo loạn!" Tô Hiểu Thần rất nghiêm túc, "Em rất nghiêm túc."
Tần Chiêu Dương trực tiếp kéo cái gối đầu trong tay cô ra, rất tự nhiên liền đem cô ôm vào trong ngực, "Giữa trưa quá nhiều người, cũng không tiện thân thiết."
Tô Hiểu Thần bị anh ôm, cả người liền mềm nhũn, cứ như vậy ngồi chồm hỗm trên giường ngoan ngoãn ghé vào trên người của anh.
Chóp mũi cũng thản nhiên thưởng thức mùi hương trên người anh, còn giống như lẫn vào mùi thuốc là thoang thoảng, mùi hương rất độc đáo, lại làm cho tâm lý người ta bình ổn.
Cô rầu rĩ hừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ba em nói bừa, Trần Thiếu Trác kỳ thật đến không chỉ mấy lần, là hơn mười lần..."
Tần Chiêu Dương chỉ cảm thấy ngực buồn bực vì bị tiểu cô nương nhà mình hầu hạ một vòng, đau đến khó chịu, thật có tài phá hư không khí.
Anh đơn giản đem cô từ trong lòng lôi ra, sau đó lại nhìn thấy cô nheo mắt cười bộ dáng giống hồ ly kia, dũng khí gạt anh đã vụng trộm luyện qua, bây giờ đã biết phản kích.
Tần Chiêu Dương cũng lười so đo với cô, nắm ngón tay cô niết chơi, chơi mấy ngón tay vẻ mặt chán ghét nhìn cô, "Có phải béo lên hay không?"
Lúc này người bị đả kích đổi thành Tô Hiểu Thần, cô nhất thời không cười được, "Thì sao nào đã thành bạn gái của anh, anh cũng không để bỏ em!"
Thái Tử gia cuối cùng cũng thấy hạnh phúc, "Em cũng không phải vợ anh."
Tô Hiểu Thần bị nghẹn nói không ra lời, rút tay về trực tiếp nhấc chân đạp.
Từ nhỏ đến lớn cô nói không lại anh liền dùng vũ lực uy hiếp, tuy nhiên điều này cũng đánh không lại anh, liền bắt đầu hành động bất ngờ, từ đột nhiên lấy đầu thúc vào ngực anh, rồi đến đá người, Tần Chiêu Dương sau vài lần trúng chiêu liền không để cho cô đạt được mục đích, hiện tại tự nhiên cũng không ngoại lệ, một phen chế trụ cổ chân của cô, nắm ở trong lòng bàn tay.
Cổ chân cô có chút lành lạnh, lòng bàn tay anh lại ấm áp, nắm không buông, cô chỉ cảm thấy cả chân đều nóng lên, tránh vài cái không được liền mở miệng ủy khuất cực kỳ, "Vậy thì không làm bạn gái của anh nữa, rõ ràng là chẳng có một chút đặc quyền nào."
Tần Chiêu Dương quét mắt nhìn cô, rất có hứng thú xác nhận lại một lần, "Thật hay giả?"
"Thật sự." Cô hừ một tiếng, nhấc cằm rất khí khái.
Biểu tình có chút kiêu ngạo này thành công lấy lòng Thái Tử gia, anh cầm hai chân của cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà cào lòng bàn chân cô.
Tô Hiểu Thần ngứa cực kỳ, ôm gối đầu lăn vài vòng không tránh ra được, lập tức liền đầu hàng, "Tần Chiêu Dương đồ âm hồn nhà anh, anh thắng."
Tần Chiêu Dương lúc này mới buông cô ra, lôi kéo cô ngồi dậy, "Về sau còn nói lời này hay không?"
Cô trong mắt còn lấp lánh nước, tội nghiệp nhìn anh, " Anh chỉ biết bắt nạt em."
"Em cũng biết anh chỉ bắt nạt em." Anh ngữ khí đột nhiên nhẹ chút, nhặt một cọng tóc dài của cô lên vén ra sau tai, "Được rồi, em đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai anh đưa em đi làm, anh đi về trước."
Anh đứng dậy muốn đi, Tô Hiểu Thần theo bản năng kéo lấy chéo áo của anh, ánh mắt kia so với vừa rồi càng đáng thương, "Đã phải đi rồi sao?"
"Không thì em..." Anh nói được một nửa, lại bỗng nhiên ngừng. Mắt anh nhìn xa xăm ra cửa, quay đầu lại thì đáy mắt đều là ý cười.
Tô Hiểu Thần bị anh cười đến đáy lòng đều phát lạnh, lập tức rút tay lại "Em không có ý tứ khác nha, chỉ là khách khí một chút..."
Tần Chiêu Dương nhíu mày, đè tay của cô lại trực tiếp nắm ở trong lòng bàn tay, "Anh vừa rồi không khóa cửa."
Tô Hiểu Thần sửng sốt, "A?"
"Anh nói anh không khóa cửa." Anh lại lặp lại một lần.
Tô Hiểu Thần phản ứng không kịp, hướng cửa nhìn thoáng qua, vừa xoay đầu đi, anh đã cầm cằm của cô chuyển trở về, một tay đè lên gáy cô, cúi đầu liền hôn tới.
Tô Hiểu Thần hóa đá.
Phản ứng đầu tiên là: lại bị hôn...
Phản ứng thứ hai là: anh lại được lợi...
Phản ứng thứ ba cái là: được rồi, cô cũng không phải là không bằng lòng...
Môi Tần Chiêu Dương rơi đi xuống cũng chỉ là lướt qua tức thì ngừng lại, trên môi xúc cảm ấm áp mềm mại, môi anh ở bên trên di chuyển cọ xát, trong lúc mạnh mẽ còn mang theo ôn nhu, Tô Hiểu Thần nhìn anh gần ngay trước mặt, tâm lập tức liền rối loạn.
Chóp mũi còn có khí lạnh của anh, cô chợt cảm thấy đầu có chút choáng váng, môi bị anh hút một mảnh tê dại.
Tần Chiêu Dương nhẹ nhàng mà cắn cô một cái, lúc này mới rốt cuộc buông cô ra. Tô Hiểu Thần bị anh cắn một cái không nhẹ không nặng làm đầu óc trống rỗng, ánh mắt sững sờ dừng lại trên môi đang cong lên của Tần Chiêu Dương, trong lòng rất bất bình...
Thế mà còn cắn cô!
Vềsau không cho hôn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook