Trúc Mã Tương Thanh Mai
-
Chương 18
Tư Tư vẫn nhớ kỹ buổi toạ đàm vào sáng sớm, ăn cơm xong liền lôi kéo cô đi chiếm chỗ ngồi.
Tô Hiểu Thần sáng sớm đã bắt đầu rời giường, luôn luôn thầm thắc mắc tối qua anh trả lời nhanh như vậy,còn chưa nghiêm túc hỏi cô gặp mặt ở chỗ nào hoặc là thời gian gặp nhau lúc nào.
Cho nên thủy chung có chút không yên lòng, đợi đến khi phòng học đều đầy ắp người hò hét ầm ĩ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua bục giảng.
Thế mà vừa thấy hai mắt của cô liền hoàn toàn không thể di chuyển.
Anh vừa đi vào trong phòng học, còn đứng ở bên cửa, toàn thân như khép lại một tầng ánh sáng nhàn nhạt vào bên trong, tây trang phẳng phiu màu đen, cả người toát lên vẻ vừa tinh anh vừa mặt người dạ thú...
Bên tai liên tục có âm thanh hít hơi, khóe môi Tô Hiểu Thần lại giương lên.
Tần Chiêu Dương chính là người như vậy, anh xuất hiện chính là tiêu điểm, bất luận là ai cũng phải nhìn anh vài lần.
Cô và lớn lên bên nhau, đã được nhìn thấy rất nhiều rất nhiều dáng vẻ của anh mà các cô gái khác chưa từng thấy qua, tâm tư nhỏ bé ấy cô cẩn thận giấu ở trong lòng cũng khiến cho cô vui vẻ rất lâu.
Thân hình anh cao ráo, mặt mày tuấn lãng, hơi hơi cúi đầu cẩn thận nghe người ta nói chuyện dáng vẻ bình yên lại nghiêm túc, vẻ đẹp nói không lên lời. Nhưng chỉ có Tô Hiểu Thần mới biết được, nếu như anh không hề để người ta vào trong mắt thì bình thường đều là anh không thể kiên nhẫn lúc nghe người ta nói chuyện.
Tư Tư lúc này bùng phát hoa tâm, nhưng thèm nhỏ dãi một lúc lại cảm thấy không thích hợp, nâng cánh tay đụng đụng Tô Hiểu Thần, "Người này chúng ta đã gặp qua ở đâu đó rồi phải không?"
Tô Hiểu Thần không nói lời nào, chỉ là cúi đầu cười, cười đến môi mắt cong cong, sáng rực như ngôi sao.
Tần Chiêu Dương quan sát một vòng liền nhìn thấy cô ở trong đám người, thấy cô nheo mắt cười giống tiểu hồ ly, làm bộ như không để ý đến vẫn nói chuyện như bình thường hỏi hiệu trưởng bên cạnh, " Ngành quản lí công trình năm thứ tư hệ đại học có sinh viên nào tên là Tô Hiểu Thần không?"
Thầy giáo đi cùng đúng lúc là giáo viên của Tô Hiểu Thần, liền lập tức nói ngay: "Là thuộc lớp của tôi."
Tần Chiêu Dương gật gật đầu, đối với thầy giáo cười cười, đưa tay ra, "Tính cách Hiểu Thần luôn luôn không ổn định, nhưng mà học tập vẫn rất cố gắng, mấy năm nay thật đúng là phiền toái thầy giáo."
Thầy giáo thụ sủng nhược kinh, cầm tay anh, chỉ cảm thấy tay người trẻ tuổi tựa hồ cũng mang theo chí tiến thủ mạnh mẽ. Trong lòng nghi hoặc, liền thuận miệng hỏi câu, "Không biết Tô Hiểu Thần có quan hệ thế nào với Tần tổng?"
Đôi mắt Tần Chiêu Dương càng thêm vẻ sâu sắc, ý cười càng đậm, "Bạn gái."
Thầy giáo đầu mày giật giật, cũng nở nụ cười, "Kim Đồng Ngọc Nữ, ông trời tác hợp cho."
Tần Chiêu Dương được Tần Mặc khen một chữ "Giỏi", cũng chưa bao giờ cảm thấy cao hứng như bây giờ.
Lại nhìn hướng Tô Hiểu Thần thì tất cả khóe mắt đuôi lông mày trong nháy mắt đều mang theo chút xuân ý.
******
Tần Chiêu Dương trở về từ nước Mĩ thì trực tiếp được bố trí vào cái ghế của văn phòng ở trên tầng cao nhất của công ty Tinh Quang kia, lại không người nào dám không phục.
Vị Thái Tử gia nhà họ Tần ở nước Mĩ sát phạt quyết đoán đánh thắng không ít trận hoành tráng, vừa về nước Tần Mặc liền đem một nửa giang sơn của mình cho đứa con trai này dùng để luyện tập.
Tần Chiêu Dương chỉ dùng một tuần, nhanh chóng quen thuộc nghiệp vụ công ty, lại dễ dàng kí được vài cái đơn hàng lớn, đem vị trí ngồi ngày càng vững chắc, nhân viên dưới quyền lại càng dễ bảo không dám lỗ mãng.
Khi có Tần Mặc, mọi người gọi anh một tiếng Tần thiếu, nhưng Tần Mặc không ở đó, chính là phải quy củ gọi một tiếng Tần tổng.
Huống chi, hiện tại công ty Tinh Quang còn có thế lực của Nhị gia nhà họ Tần ở thành phố A giúp đỡ, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ thương giới thần hồn nát thần tính, gặp phải một cuộc cạnh tranh tàn khốc.
Tần Chiêu Dương trở về vào thời điểm nóng bỏng này, lúc đầu còn có người xem nhẹ năng lực của anh, sau vài lần ngáng chân, Tần gia thiếu gia này mày cũng chưa nhăn một cái, giơ tay chém xuống so với Tần Mặc năm đó chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng anh trước sau gì vẫn còn bỡ ngỡ, vẫn phải đợi Tần Mặc và Tần nhị gia đều thu tay lại thì tự anh mới được làm, nhưng vẫn phải hao tổn một chút công sức.
Nhưng mà dựa theo hiện nay mà nói, anh khí thế rào rạt, quả thực không thể xem nhẹ.
Cứ như vậy nhân vật sau này sẽ độc chiếm nửa bầu trời ở trên thương trường hạ mình đến đại học A bắt đầu buổi tọa đạm, có thể không chật ních sao!
Đây là lần đầu tiên Tô Hiểu Thần nghe người khác đánh giá Tần Chiêu Dương, cô biết anh nếu là trở về tất nhiên sẽ lay động toàn bộ thành phố A, nhưng lại không biết người khác đánh giá cao anh như thế.
Cho nên cô lần đầu ngồi nghe tọa đàm nghiêm túc, toàn bộ buổi thuyết trình không có một chút buồn ngủ —— chuyên môn theo đuôi người khác.
Hai mắt Tần Chiêu Dương thỉnh thoảng đảo qua, thấy cô chăm chú nghiêm túc nghe, liền chuyển tầm mắt, nghiêm trang.
Chờ buổi toạ đàm chấm dứt, trong phòng học ầm ĩ đều là muốn đi lên xin ý kiến tham khảo. Tần Chiêu Dương cũng không vội mà đi, mượn lúc trong phòng học đang lộn xộn kia đi theo hướng ngược lại mà lên.
Anh vừa đi, tự nhiên cũng không ai dám đi trước, đều nhường ra cho anh một con đường để đi.
Trước đó Tô Hiểu Thần hoàn không chú ý đến, chờ lúc cô chú ý đến thì đã là lúc anh chạy tới trước mặt của cô, phòng học chật chội như vậy, không gian xung quanh anh lại trống ra một khoảng lớn. Anh liền bị mọi người vây quanh ở bên trong, đối với cô nhợt nhạt cười.
Khuôn mặt anh lúc đó có ý cười rất ôn hòa, khóe mắt đuôi lông mày hơi hơi nhấc lên, chứa đựng một mạt xuân ý.
Anh vươn tay trắng nõn mảnh dài ra đến cô, ngữ khí cũng như nụ cười kia bình thường ôn nhuận lại dễ nghe, "Giữa trưa cùng anh và thầy giáo dùng bữa cơm nhé."
Tô Hiểu Thần trợn tròn mắt, cô nhìn loại tươi cười kia vạn vạn không có khả năng xuất hiện tại trên mặt anh, lại nhìn đáy mắt anh nhàn nhạt ý trêu tức, nhất thời phản ứng không kịp.
Anh muốn làm gì?
Chung quanh người vây xem đã bắt đầu bàn luận xôn xao ầm ĩ, tầm mắt của bọn họ qua lại dò xét vài vòng giữa hai người, đều đang suy đoán quan hệ hai người.
Tô Hiểu Thần vừa định giả vờ không quen cự tuyệt anh, ngay lúc đó thì Tư Tư đột nhiên vỗ ót, đắc ý cười rộ lên, "Tớ rốt cuộc đã nghĩ ra, anh là bạn trai trúc mã của Hiểu Thần đúng hay không?"
Tần Chiêu Dương đáy mắt xẹt qua một ý nghĩ sâu xa, hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tô Hiểu Thần. Lúc này không chỉ đáy mắt ý cười càng sâu, ngay cả khóe môi cũng gợi lên nét tươi cười, thật rứt khoát cầm tay của cô đem cô kéo lại đây, "Xấu hổ cái gì?"
Tô Hiểu Thần bị anh một phen kéo đến bên người, quả thực muốn lệ rơi đầy mặt, hung hăng trừng mắt Tư Tư, "Em không xấu hổ..."
Tần Chiêu Dương lập tức dùng một loại ánh mắt khiển trách liếc mắt nhìn cô, cười hướng Tư Tư đưa tay ra, "Xin chào, tôi là Tần Chiêu Dương."
Tư Tư sững sờ nhìn người kia đưa tay tới trước mặt, ở bên trên quần áo hung hăng lau một cái rồi mới run rẩy nắm tới, "Xin chào, tôi là bạn cùng phòng Hiểu Thần, tôi tên là Tư Tư."
Tần Chiêu Dương rõ ràng muốn khẳng định Tô Hiểu Thần là người của anh, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, ôn hòa lễ độ nói: "Lần sau tôi cùng Hiểu Thần mời mọi người ăn cơm."
Tô Hiểu Thần lúc này chỉ triệt để một ý nghĩ, nghĩ các lãnh đạo vẫn chờ bên dưới, kéo kéo tay anh.
Tần Chiêu Dương lúc này lôi kéo cô đi xuống dưới, ngón tay nắm thật chặt tay cô, xiết đến ngay cả những hoa văn trong lòng bàn tay, cô chỉ cần cẩn thận cảm giác đều có thể vẽ ra được.
Nhiều người nhìn như vậy, cô đột nhiên ngượng ngùng, muốn rụt tay về, lại bị anh cầm thật chặt thêm một chút, đây có thể là thật sự dùng lực, xiết cô đến xương cốt đều đau.
Anh nói mời thầy giáo ăn cơm, thật đúng là mời ăn cơm. Tuy rằng ngồi tại vị trí chủ tọa, nhưng lại nho nhã lễ độ, đãi khách rất chu toàn.
Cô ngồi bên cạnh anh, quay đầu có thể nhìn thấy anh.
Anh ở trên bàn cơm cũng có chút không chuyên tâm, thủy chung buông mi cười, nghe những thầy giáo kia chậm rãi nói, kịp thời tiếp một câu, khiến cho đề tài theo tiếp tục phát triển.
Phần lớn thời gian của anh là để ý cô, thấy ánh mắt cô bay tới trên đồ ăn ở nơi nào đó, liền thuận tiện xoay lại đây cho cô, sau vài lần như vậy, Tô Hiểu Thần đã không dám nhìn loạn nữa, lặng lẽ chằm chằm nhìn đĩa thịt bò trước mắt kia thủy chung cắn cắn cắn, răng cũng đều chua xót.
Ngược lại anh ăn cũng không nhiều, cũng không thấy anh động đũa như thế nào.
Tô Hiểu Thần biết anh ăn kiêng, cũng biết khẩu vị của anh so với cô thanh đạm hơn chút, thừa dịp mọi người đều không chú ý, gọi nhân viên phục vụ mang lên cho một ít đồ ăn nhẹ lót dạ và thêm một đĩa trái cây, ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện.
Thái Tử gia thật ra căn bản không cần phải tự mình xã giao bọn họ, nhưng mà là vì cô, ở đây lại có thầy giáo của cô, cho nên tự nhiên muốn làm mọi việc được chu toàn.
Nhân viên phục vụ làm rất nhanh, cô để vào trong bát chuyển qua trước mặt anh, ý bảo anh nếm thử một miếng.
Tần Chiêu Dương vốn lười động đũa, nét mặt giờ phút này lại có vài phần ý cười biếng nhác, ở dưới gầm bàn cầm tay của cô, cô không được tự nhiên tránh một chút, anh liền cầm thật chặt, trực tiếp nắm để vào trên đầu gối của mình.
Tay của cô mềm mại, nắm trong lòng bàn tay xúc cảm rất tốt.
Anh cầm chiếc đũa ăn mấy miếng đồ ăn cô vừa đưa tới đây, đầu ngón tay ở trên mu bàn tay của cô nhẹ nhàng mà xoa vài cái, khóe môi nở nụ cười.
Tô Hiểu Thần tuy rằng không được tự nhiên, nhưng bị anh nắm tay cũng không dám giãy dụa quá kịch liệt, cố hai lần không thoát ra được, dứt khoát đầu hàng, liền mím môi uống nước trái cây, không yên lòng.
Cô từ trước đến giờ không thích các bữa tiệc, cũng không kiên nhẫn tiếp khách, điểm ấy Tần Chiêu Dương cũng đã biết đến.
Nét mặt anh mang theo điểm ủ rũ, trong ngôn ngữ lại để lộ chút lời ngầm anh không có nhiều thời gian, bữa ăn cứ như vậy bị anh nói hai ba câu lên kết thúc.
Tiễn mọi người đi, anh đứng trước thang máy, cúi đầu nhìn cô, "Trên lầu thuê phòng?"
Tô Hiểu Thần sửng sốt, lập tức cả khuôn mặt đều đỏ lên, quyết đoán một phen hất tay của anh ra xoay người rời đi.
Tần Chiêu Dương cười đem cô bắt trở về, đầu ngón tay gõ một cái lên trán của cô, "Đừng làm rộn."
Tô Hiểu Thần lập tức nóng nảy, "Ai thèm đùa với anh, buông ra."
Gặp bốn phía không có ai, ở trên hành lang xa xa có 2 nhân viên phục vụ đang đứng, anh đơn giản đem cô ôm vào trong ngực."Không phải gặp anh hỏi tội sao, buông ra ai hỏi tội cùng em?"
Tô Hiểu Thần thật sự bị anh chọc cho mặt đỏ tai hồng, tức giận cực kỳ, tính tình cũng bộc phát, hung hăng cào anh vài cái, "Yêu cầu anh buông ra."
"Tínhtình ngược lại là càng lúc càng ghê gớm." Anh khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu cắnvành tai của cô một cái, không nhẹ không nặng, lại làm cho Tô Hiểu Thần cả ngườirun lên, bất động...
Tô Hiểu Thần sáng sớm đã bắt đầu rời giường, luôn luôn thầm thắc mắc tối qua anh trả lời nhanh như vậy,còn chưa nghiêm túc hỏi cô gặp mặt ở chỗ nào hoặc là thời gian gặp nhau lúc nào.
Cho nên thủy chung có chút không yên lòng, đợi đến khi phòng học đều đầy ắp người hò hét ầm ĩ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua bục giảng.
Thế mà vừa thấy hai mắt của cô liền hoàn toàn không thể di chuyển.
Anh vừa đi vào trong phòng học, còn đứng ở bên cửa, toàn thân như khép lại một tầng ánh sáng nhàn nhạt vào bên trong, tây trang phẳng phiu màu đen, cả người toát lên vẻ vừa tinh anh vừa mặt người dạ thú...
Bên tai liên tục có âm thanh hít hơi, khóe môi Tô Hiểu Thần lại giương lên.
Tần Chiêu Dương chính là người như vậy, anh xuất hiện chính là tiêu điểm, bất luận là ai cũng phải nhìn anh vài lần.
Cô và lớn lên bên nhau, đã được nhìn thấy rất nhiều rất nhiều dáng vẻ của anh mà các cô gái khác chưa từng thấy qua, tâm tư nhỏ bé ấy cô cẩn thận giấu ở trong lòng cũng khiến cho cô vui vẻ rất lâu.
Thân hình anh cao ráo, mặt mày tuấn lãng, hơi hơi cúi đầu cẩn thận nghe người ta nói chuyện dáng vẻ bình yên lại nghiêm túc, vẻ đẹp nói không lên lời. Nhưng chỉ có Tô Hiểu Thần mới biết được, nếu như anh không hề để người ta vào trong mắt thì bình thường đều là anh không thể kiên nhẫn lúc nghe người ta nói chuyện.
Tư Tư lúc này bùng phát hoa tâm, nhưng thèm nhỏ dãi một lúc lại cảm thấy không thích hợp, nâng cánh tay đụng đụng Tô Hiểu Thần, "Người này chúng ta đã gặp qua ở đâu đó rồi phải không?"
Tô Hiểu Thần không nói lời nào, chỉ là cúi đầu cười, cười đến môi mắt cong cong, sáng rực như ngôi sao.
Tần Chiêu Dương quan sát một vòng liền nhìn thấy cô ở trong đám người, thấy cô nheo mắt cười giống tiểu hồ ly, làm bộ như không để ý đến vẫn nói chuyện như bình thường hỏi hiệu trưởng bên cạnh, " Ngành quản lí công trình năm thứ tư hệ đại học có sinh viên nào tên là Tô Hiểu Thần không?"
Thầy giáo đi cùng đúng lúc là giáo viên của Tô Hiểu Thần, liền lập tức nói ngay: "Là thuộc lớp của tôi."
Tần Chiêu Dương gật gật đầu, đối với thầy giáo cười cười, đưa tay ra, "Tính cách Hiểu Thần luôn luôn không ổn định, nhưng mà học tập vẫn rất cố gắng, mấy năm nay thật đúng là phiền toái thầy giáo."
Thầy giáo thụ sủng nhược kinh, cầm tay anh, chỉ cảm thấy tay người trẻ tuổi tựa hồ cũng mang theo chí tiến thủ mạnh mẽ. Trong lòng nghi hoặc, liền thuận miệng hỏi câu, "Không biết Tô Hiểu Thần có quan hệ thế nào với Tần tổng?"
Đôi mắt Tần Chiêu Dương càng thêm vẻ sâu sắc, ý cười càng đậm, "Bạn gái."
Thầy giáo đầu mày giật giật, cũng nở nụ cười, "Kim Đồng Ngọc Nữ, ông trời tác hợp cho."
Tần Chiêu Dương được Tần Mặc khen một chữ "Giỏi", cũng chưa bao giờ cảm thấy cao hứng như bây giờ.
Lại nhìn hướng Tô Hiểu Thần thì tất cả khóe mắt đuôi lông mày trong nháy mắt đều mang theo chút xuân ý.
******
Tần Chiêu Dương trở về từ nước Mĩ thì trực tiếp được bố trí vào cái ghế của văn phòng ở trên tầng cao nhất của công ty Tinh Quang kia, lại không người nào dám không phục.
Vị Thái Tử gia nhà họ Tần ở nước Mĩ sát phạt quyết đoán đánh thắng không ít trận hoành tráng, vừa về nước Tần Mặc liền đem một nửa giang sơn của mình cho đứa con trai này dùng để luyện tập.
Tần Chiêu Dương chỉ dùng một tuần, nhanh chóng quen thuộc nghiệp vụ công ty, lại dễ dàng kí được vài cái đơn hàng lớn, đem vị trí ngồi ngày càng vững chắc, nhân viên dưới quyền lại càng dễ bảo không dám lỗ mãng.
Khi có Tần Mặc, mọi người gọi anh một tiếng Tần thiếu, nhưng Tần Mặc không ở đó, chính là phải quy củ gọi một tiếng Tần tổng.
Huống chi, hiện tại công ty Tinh Quang còn có thế lực của Nhị gia nhà họ Tần ở thành phố A giúp đỡ, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ thương giới thần hồn nát thần tính, gặp phải một cuộc cạnh tranh tàn khốc.
Tần Chiêu Dương trở về vào thời điểm nóng bỏng này, lúc đầu còn có người xem nhẹ năng lực của anh, sau vài lần ngáng chân, Tần gia thiếu gia này mày cũng chưa nhăn một cái, giơ tay chém xuống so với Tần Mặc năm đó chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng anh trước sau gì vẫn còn bỡ ngỡ, vẫn phải đợi Tần Mặc và Tần nhị gia đều thu tay lại thì tự anh mới được làm, nhưng vẫn phải hao tổn một chút công sức.
Nhưng mà dựa theo hiện nay mà nói, anh khí thế rào rạt, quả thực không thể xem nhẹ.
Cứ như vậy nhân vật sau này sẽ độc chiếm nửa bầu trời ở trên thương trường hạ mình đến đại học A bắt đầu buổi tọa đạm, có thể không chật ních sao!
Đây là lần đầu tiên Tô Hiểu Thần nghe người khác đánh giá Tần Chiêu Dương, cô biết anh nếu là trở về tất nhiên sẽ lay động toàn bộ thành phố A, nhưng lại không biết người khác đánh giá cao anh như thế.
Cho nên cô lần đầu ngồi nghe tọa đàm nghiêm túc, toàn bộ buổi thuyết trình không có một chút buồn ngủ —— chuyên môn theo đuôi người khác.
Hai mắt Tần Chiêu Dương thỉnh thoảng đảo qua, thấy cô chăm chú nghiêm túc nghe, liền chuyển tầm mắt, nghiêm trang.
Chờ buổi toạ đàm chấm dứt, trong phòng học ầm ĩ đều là muốn đi lên xin ý kiến tham khảo. Tần Chiêu Dương cũng không vội mà đi, mượn lúc trong phòng học đang lộn xộn kia đi theo hướng ngược lại mà lên.
Anh vừa đi, tự nhiên cũng không ai dám đi trước, đều nhường ra cho anh một con đường để đi.
Trước đó Tô Hiểu Thần hoàn không chú ý đến, chờ lúc cô chú ý đến thì đã là lúc anh chạy tới trước mặt của cô, phòng học chật chội như vậy, không gian xung quanh anh lại trống ra một khoảng lớn. Anh liền bị mọi người vây quanh ở bên trong, đối với cô nhợt nhạt cười.
Khuôn mặt anh lúc đó có ý cười rất ôn hòa, khóe mắt đuôi lông mày hơi hơi nhấc lên, chứa đựng một mạt xuân ý.
Anh vươn tay trắng nõn mảnh dài ra đến cô, ngữ khí cũng như nụ cười kia bình thường ôn nhuận lại dễ nghe, "Giữa trưa cùng anh và thầy giáo dùng bữa cơm nhé."
Tô Hiểu Thần trợn tròn mắt, cô nhìn loại tươi cười kia vạn vạn không có khả năng xuất hiện tại trên mặt anh, lại nhìn đáy mắt anh nhàn nhạt ý trêu tức, nhất thời phản ứng không kịp.
Anh muốn làm gì?
Chung quanh người vây xem đã bắt đầu bàn luận xôn xao ầm ĩ, tầm mắt của bọn họ qua lại dò xét vài vòng giữa hai người, đều đang suy đoán quan hệ hai người.
Tô Hiểu Thần vừa định giả vờ không quen cự tuyệt anh, ngay lúc đó thì Tư Tư đột nhiên vỗ ót, đắc ý cười rộ lên, "Tớ rốt cuộc đã nghĩ ra, anh là bạn trai trúc mã của Hiểu Thần đúng hay không?"
Tần Chiêu Dương đáy mắt xẹt qua một ý nghĩ sâu xa, hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tô Hiểu Thần. Lúc này không chỉ đáy mắt ý cười càng sâu, ngay cả khóe môi cũng gợi lên nét tươi cười, thật rứt khoát cầm tay của cô đem cô kéo lại đây, "Xấu hổ cái gì?"
Tô Hiểu Thần bị anh một phen kéo đến bên người, quả thực muốn lệ rơi đầy mặt, hung hăng trừng mắt Tư Tư, "Em không xấu hổ..."
Tần Chiêu Dương lập tức dùng một loại ánh mắt khiển trách liếc mắt nhìn cô, cười hướng Tư Tư đưa tay ra, "Xin chào, tôi là Tần Chiêu Dương."
Tư Tư sững sờ nhìn người kia đưa tay tới trước mặt, ở bên trên quần áo hung hăng lau một cái rồi mới run rẩy nắm tới, "Xin chào, tôi là bạn cùng phòng Hiểu Thần, tôi tên là Tư Tư."
Tần Chiêu Dương rõ ràng muốn khẳng định Tô Hiểu Thần là người của anh, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, ôn hòa lễ độ nói: "Lần sau tôi cùng Hiểu Thần mời mọi người ăn cơm."
Tô Hiểu Thần lúc này chỉ triệt để một ý nghĩ, nghĩ các lãnh đạo vẫn chờ bên dưới, kéo kéo tay anh.
Tần Chiêu Dương lúc này lôi kéo cô đi xuống dưới, ngón tay nắm thật chặt tay cô, xiết đến ngay cả những hoa văn trong lòng bàn tay, cô chỉ cần cẩn thận cảm giác đều có thể vẽ ra được.
Nhiều người nhìn như vậy, cô đột nhiên ngượng ngùng, muốn rụt tay về, lại bị anh cầm thật chặt thêm một chút, đây có thể là thật sự dùng lực, xiết cô đến xương cốt đều đau.
Anh nói mời thầy giáo ăn cơm, thật đúng là mời ăn cơm. Tuy rằng ngồi tại vị trí chủ tọa, nhưng lại nho nhã lễ độ, đãi khách rất chu toàn.
Cô ngồi bên cạnh anh, quay đầu có thể nhìn thấy anh.
Anh ở trên bàn cơm cũng có chút không chuyên tâm, thủy chung buông mi cười, nghe những thầy giáo kia chậm rãi nói, kịp thời tiếp một câu, khiến cho đề tài theo tiếp tục phát triển.
Phần lớn thời gian của anh là để ý cô, thấy ánh mắt cô bay tới trên đồ ăn ở nơi nào đó, liền thuận tiện xoay lại đây cho cô, sau vài lần như vậy, Tô Hiểu Thần đã không dám nhìn loạn nữa, lặng lẽ chằm chằm nhìn đĩa thịt bò trước mắt kia thủy chung cắn cắn cắn, răng cũng đều chua xót.
Ngược lại anh ăn cũng không nhiều, cũng không thấy anh động đũa như thế nào.
Tô Hiểu Thần biết anh ăn kiêng, cũng biết khẩu vị của anh so với cô thanh đạm hơn chút, thừa dịp mọi người đều không chú ý, gọi nhân viên phục vụ mang lên cho một ít đồ ăn nhẹ lót dạ và thêm một đĩa trái cây, ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện.
Thái Tử gia thật ra căn bản không cần phải tự mình xã giao bọn họ, nhưng mà là vì cô, ở đây lại có thầy giáo của cô, cho nên tự nhiên muốn làm mọi việc được chu toàn.
Nhân viên phục vụ làm rất nhanh, cô để vào trong bát chuyển qua trước mặt anh, ý bảo anh nếm thử một miếng.
Tần Chiêu Dương vốn lười động đũa, nét mặt giờ phút này lại có vài phần ý cười biếng nhác, ở dưới gầm bàn cầm tay của cô, cô không được tự nhiên tránh một chút, anh liền cầm thật chặt, trực tiếp nắm để vào trên đầu gối của mình.
Tay của cô mềm mại, nắm trong lòng bàn tay xúc cảm rất tốt.
Anh cầm chiếc đũa ăn mấy miếng đồ ăn cô vừa đưa tới đây, đầu ngón tay ở trên mu bàn tay của cô nhẹ nhàng mà xoa vài cái, khóe môi nở nụ cười.
Tô Hiểu Thần tuy rằng không được tự nhiên, nhưng bị anh nắm tay cũng không dám giãy dụa quá kịch liệt, cố hai lần không thoát ra được, dứt khoát đầu hàng, liền mím môi uống nước trái cây, không yên lòng.
Cô từ trước đến giờ không thích các bữa tiệc, cũng không kiên nhẫn tiếp khách, điểm ấy Tần Chiêu Dương cũng đã biết đến.
Nét mặt anh mang theo điểm ủ rũ, trong ngôn ngữ lại để lộ chút lời ngầm anh không có nhiều thời gian, bữa ăn cứ như vậy bị anh nói hai ba câu lên kết thúc.
Tiễn mọi người đi, anh đứng trước thang máy, cúi đầu nhìn cô, "Trên lầu thuê phòng?"
Tô Hiểu Thần sửng sốt, lập tức cả khuôn mặt đều đỏ lên, quyết đoán một phen hất tay của anh ra xoay người rời đi.
Tần Chiêu Dương cười đem cô bắt trở về, đầu ngón tay gõ một cái lên trán của cô, "Đừng làm rộn."
Tô Hiểu Thần lập tức nóng nảy, "Ai thèm đùa với anh, buông ra."
Gặp bốn phía không có ai, ở trên hành lang xa xa có 2 nhân viên phục vụ đang đứng, anh đơn giản đem cô ôm vào trong ngực."Không phải gặp anh hỏi tội sao, buông ra ai hỏi tội cùng em?"
Tô Hiểu Thần thật sự bị anh chọc cho mặt đỏ tai hồng, tức giận cực kỳ, tính tình cũng bộc phát, hung hăng cào anh vài cái, "Yêu cầu anh buông ra."
"Tínhtình ngược lại là càng lúc càng ghê gớm." Anh khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu cắnvành tai của cô một cái, không nhẹ không nặng, lại làm cho Tô Hiểu Thần cả ngườirun lên, bất động...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook