Trúc Mã Thanh Mai
-
Chương 59
Chỉ Thanh miễn cưỡng nói:
- Ngày mai sớm anh đã phải lái xe đi làm rồi, đâu có thời gian đến phòng thí nghiệm của em thử máu được?
- Anh không thể xin nghỉ sao?
- Nếu muốn xin nghỉ thì cũng phải nói sớm, công ty bọn anh là kiểu ăn xổi ở thì, anh không đi làm, em bảo người ta tạm thời đi đâu tìm người thay thế? Hơn nữa anh vừa đến đây chưa lâu…
Cô hơi bực:
- Rốt cuộc đi làm quan trọng hay là con gái quan trọng?
Anh cũng bực:
- Em đừng có đổ trách nhiệm lên đầu anh, việc này đều là do em gây ra, nếu em không…
- Giờ nói ai gây ra thì có tác dụng gì? Trước tiên phải làm cho rõ sự thật, rồi hãy truy cứu trách nhiệm, nếu Tiểu Km đúng là…, anh muốn giết em thì tuỳ anh, nhưng mai anh phải đến phòng thí nghiệm của em để thử máu.
- Anh không đi đến chỗ mất mặt đó.
- Sao lại là mất mặt?
- Đi thử máu còn không mất mặt, người ta sẽ đoán ra là có chuyện gì, vô duyên vô cớ đi thử nhóm máu làm gì?
- Vậy giờ chúng ta đi luôn, cuối tuần phòng làm thí nghiệm của em không có người.
Chỉ Thanh tức giận nói:
- Không cần thử, anh nhóm máu O, nếu cần thử thì thử của em và Petal là được rồi.
Sầm Kim như chết lặng.
Anh thấy cô không nói gì liền hỏi:
- Sao vậy? Có phải em biết nhóm máu của hai mẹ con là gì rồi không?
- Vâng.
- Nó nhóm máu gì?
- Nhóm AB
- Còn em?
- Em nhóm máu B.
Chỉ Thanh không tin hỏi:
- Sao em biết nhóm máu của em và nó? Hai người đi hiến máu?
- Lúc em sinh Tiểu Kim em từng phải truyền máu, lúc đó em biết nhóm máu của mình, em còn nhớ đã nói cho anh biết, có thể anh không chú ý.
- Còn Petal?
- Lúc nó đến phòng thí nghiệm của em… nhân viên thí nghiệm đó dạy nó tự thử máu.
- Người ở phòng thí nghiệm của em điên à? Sao lại dạy nó thử máu?
- Trường học của Tiểu Kim mỗi năm đều có một ngày học đặc biệt, để cho con cái đến chỗ bố mẹ làm việc, tìm hiểu công việc của bố mẹ.
- Nó tự thử máu liệu có chuẩn không?
- Em đã xem rồi, không sai đâu.
Chỉ Thanh gầm lên:
- Chết tiệt!
Sau đó hai tay ôm đầu đi đi lại lại trong phòng.
Cô không biết Chỉ Thanh đang suy nghĩ gì trong đầu, rất sợ anh sẽ làm hại Tiểu Kim. Bản thân cô thì không sao, sống mấy chục năm rồi, chết cũng chẳng ân hận gì. Nhưng Tiểu Kim còn nhỏ, hơn nữa vô tội. Cô muốn gọi 911, nhưng Chỉ Thanh không làm gì cả, cô gọi 911 cũng vô tác dụng. Cô lại muốn bảo nhưng Tiểu Kim khoá trái cửa lại, ai gọi cũng không mở, nhưng cô lại sợ như vậy sẽ làm cho con bé sợ, còn sợ nhỡ chọc giận Chỉ Thanh.
Lo sợ một hồi, cô lấy hết can đảm nói:
- Anh… về chỗ anh và Lận Phong đi.
- Tại sao?
- Vì việc này không liên quan đến anh.
Anh sững ra ở đó, mãi mới nói:
- Ý em là… Petal không phải con đẻ của anh… việc này không liên quan tới anh?
Cô biết mình đã lỡ lời, không dám trả lời chính diện.
Anh giận dữ nói:
- Được rồi, em căn cứ vào nhóm máu biết anh không phải là biological father (cha đẻ) của Petal, nhưng em đừng quên, đứng trên góc độ pháp luật, anh vẫn là bố của nó. Bao nhiêu năm qua… anh yêu thương, chăm sóc nó, về mặt tình cảm, anh cũng là bố của nó. Sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Muốn anh đi thì bảo anh đi?
Cô giải thích:
- Em không có ý đó, em chỉ sợ anh…
- Sợ anh cái gì?
- Em thấy anh giận dữ như vậy…
- Anh có tức giận thì cũng không nên giận Petal, sao anh có thể tức giận với nó? Nó được anh nuôi nấng từ khi còn đỏ hỏn, nó chính là sự sống, là cốt nhục của anh, sao anh lại giận nó?
- Em biết, anh đang giận em.
- Anh cũng không giận em, em chỉ đang giận số phận của mình.
Cô khóc.
Một lát sau, Chỉ Thanh mới ôm hi vọng hỏi:
- Liệu có khả năng… Petal cũng không phải là… con gái Vệ Quốc không?
- Không thể nào, nếu nó không phải là con gái anh thì chỉ có thể là con gái anh ấy.
- Em không nói với người khác…
- Anh nói linh linh cái gì vậy! Em là loại người đấy sao?
- Sẽ không bế nhầm ở bệnh viện chứ?
- Chắc không thể… nó vừa sinh ra, bác sĩ đã đeo số vào cổ tay nó, về đến nhà mới lấy ra, anh quên rồi sao? Mới có mấy hôm mà cổ tay của nó đã mũm mỉn hơn nhiều, suýt chút nữa còn không lấy được ra.
Anh không đáp lại.
Cô nói không đủ tự tin:
- Giờ chỉ còn hi vọng… Vệ Quốc không phải là biological father (bố đẻ) của Victor.
- Sao có thể thế? Victor chẳng đã nói rồi sao? Vệ Quốc là bố đẻ của nó.
- Nhưng có lẽ giờ Victor không biết? Em còn nhớ Trịnh Đông Lăng từng nói… nó không phải là con trai Vệ Quốc.
- Thế mà cũng tin được? Đó rõ ràng chỉ là lúc nhau, tức lên nói mà thôi?
- Nếu nó là con trai Vệ Quốc, sao Trịnh Đông Lăng lại nói như vậy?
- Em nói sai rồi, nếu nó không phải là con trai Vệ Quốc, thì Trịnh Đông Lăng sẽ không dám nói như vậy. Cô ta lúc đó còn chưa chịu li hôn, nói như vậy lai không sợ Vệ Quốc sinh nghi, đi giám định cha con sao?
Trong lòng cô thừa nhận sự phân tích của Chỉ Thanh là có lí, nhưng cô vẫn không cam tâm:
- Nhưng nếu Vệ Quốc là bố đẻ của Victor, Trịnh Đông Lăng sau khi chết, sao bố nó là luật sư Lưu vẫn không trả đứa con đó về cho Vệ Quốc?
Chỉ Thanh khinh khỉnh nói:
- Em tưởng người ta cũng giống như em? Khi phát hiện con không phải là con đẻ của mình thì sẽ phẩy tay phủi đi? Anh nói cho em biết, tình cảm giữa người bố với con cái không phải chỉ là vấn đề con đẻ hay không phái con đẻ, mà quan trọng hơn là… có nuôi dưỡng hay không. Bố đẻ thì làm sao? Cũng chỉ là hiến một chút t*ng trùng mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là sản phẩm của sự hoan lạc, nếu ngoài t*ng trùng ra, anh ta không làm điều gì khác cho đứa trẻ thì gọi được là bố đẻ ư?
- Vệ Quốc đã nuôi Victor nhiều năm? Lẽ nào nhiều năm hơn luật sư Lưu? Vệ Quốc đã li thân với Trịnh Đông Lăng một thời gian dài, trốn ở đại học G, con cũng theo mẹ, sau khi li hôn, tòa lại không xử cho anh ta nuôi con, anh ta có nuôi đứa trẻ nhiều nhất cũng chỉ hai ba năm. Nhưng luật sư Lưu đã nuôi đứa trẻ bao nhiêu năm? Chuyện Trịnh Đông Lăng lái xe bị tai nạn chắc cũng là chuyện xảy ra gần đây, luật sư Lưu ít nhất cũng đã nuôi đứa trẻ đó mười mấy năm.
- Nhưng người vợ đầu của anh ta…
- Vợ đầu là sao? Người ta đã đợi bao nhiêu năm không tái hôn, chứng tỏ người ta yêu luật sư Lưu hết lòng, người ta còn để ý gì đến việc phải thêm một đứa con sao? Huống hồ lại không phải là con của chồng với người đàn bà khác, chẳng qua là con nuôi thôi… có cái gì không thề chấp nhận được? Nếu Lận Phong biết Petal không phải là con đẻ của anh… chắc chắn sẽ dễ chấp nhận.
©STE.NT
Cô biết những điều anh nói có lí, cô còn biết Murphy’s Law (định luật Murphy), nghĩa là “Anything that can go wrong will go wrong” (Việc gì có thể sai thì nó có thể sai), nhưng cô vẫn cố vớt vát:
- Em vẫn phải nói chuyện lại với Victor.
- Nói chuyện gì? Hỏi nó có phải là con đẻ của Vệ Quốc không? Nếu không phải thì việc gì nó lại nói là phải?
- Nhỡ bố mẹ nó đều giấu nó thì sao?
- Vệ Quốc giấu nó, anh tin. Nhưng luật sư Lưu sao lại phải giấu nó?
- Có lẽ luật sư Lưu cũng không biết?
- Họ đã không giấu thì nghĩa là không biết, em đi hỏi thì có đem lại kết quả gì không?
- Vậy anh nói phải làm thế nào?
- Em hỏi anh, anh làm sao biết được? Việc này em phải đi hỏi cái gã đó… Vệ Quốc, đều là việc hay ho mà anh ta gây ra cả!
- Lâu lắm rồi em không liên hệ được với anh ấy.
- Victor cũng không liên hệ được?
Cô ngớ ra, nói:
- Cho nên mới nói vẫn phải tìm Victor.
Không đợi Chỉ Thanh trả lời, cô đã đứng ra khỏi phòng, tìm con gái:
- Tiểu Kim, có thể cho mẹ số điện thoại của Victor được không?
- Mẹ muốn tìm cậu ta nói chuyện.
- Chẳng phải mẹ đã tìm anh ấy nói chuyện rồi sao?
- Mẹ sực nhớ còn chút chuyện nữa…
- Chuyện gì?
Cô ấp úng nói:
- Mẹ vừa mới nói với con rồi đấy, nó có… hai ông bố…
- Con biết anh ấy có hai bố từ lâu rồi, mẹ cũng chẳng đã biết rồi sao? Sao còn đi hỏi anh ấy? Đây là privacy (chuyện riêng) của anh ấy, mẹ không nên dò la.
- Không phải mẹ dò la chuyện privacy, mẹ chỉ muốn biết ai là… biological father (bố đẻ) của nó.
- Chẳng phải anh ấy đã nói cho mẹ biết ai là biological father (bố đẻ) rồi sao?
- Nhưng… mẹ nhớ biological mother (mẹ đẻ) nó trước đây cãi nhau với bố nó, từng nói ông ấy không phải là biological father (bố đẻ) của nó…
Tiểu Kim kêu lên:
- Mẹ còn nói không đi dò la chuyện privacy! Đến chuyện bố mẹ người ta cãi nhau cũng quan tâm…
- Không phải mẹ quan tâm chuyện bố mẹ nó cãi nhau, mà là thế này, mẹ là vì con… các con… con và Victor… vì biological father (bố đẻ) của con… không phải… là bố…
Con gái sững ra mấy giây:
- Để con gọi bố đến.
Chỉ Thanh cùng Tiểu Kim quay lại. Con bé hỏi:
- Bố, mẹ nói bố không phải là biological father (bố đẻ) của con, có thật không?
Chỉ Thanh hỏi:
- Em đã nói với nó rồi?
- Ừ.
Chỉ Thanh thừa nhận:
- Thật, bố không phải là biological father (bố đẻ) của con.
- Vậy ai là… biological father (bố đẻ) của con?
- Bố của Victor, nhưng không phải cái ông họ Lưu… mà là người khác, tên là Doãn Vệ Quốc.
- Ai nói?
- Không phải ai nói, là sự thật… bởi vì bố mẹ biết nhóm máu của bố mẹ.
- Bố nhóm máu gì?
- Bố nhóm máu O.
Cô gái mở tròn to mắt:
- Mẹ, có thật không? Sao nghe cứ như là soap opera (kịch opera) vậy?
Chỉ Thanh làm chứng:
- Soap opera thì mất rất nhiều nước mắt mà.
Sầm Kim tự nhận lỗi:
- Những điều mẹ nói đều là sự thật, mẹ rất có lỗi với con… khiến con… lại rơi vào tình cảnh đáng sợ này.
Tiểu Kim nghiêm túc suy nghĩ:
- You mean (ý của mẹ là), biological father (bố đẻ) của con cũng là biological father của Victor?
- Ừ.
- Nói như vậy, con và Victor là… halfbrother and sister (anh em cùng cha khác mẹ)?
- Ừ!
- Có phải bố mẹ vì không muốn con date (hẹn hò) với Victor nên đã make up the story (bịa ra câu chuyện này)?
Chỉ Thanh lại làm chứng:
- Không phải, không phải bịa ra mà là sự thật, con nghĩ xem, phải thừa nhận bố không phải là bố đẻ của con, liệu bố có đồng ý bịa ra câu chuyện như vậy không?
- Bố là bố của con, mãi mãi cũng là bố của con, còn cái ông Doãn Vệ Quốc đó, ông ấy sinh ra con, không nuôi dưỡng con, ông ấy chỉ là biological father (bố đẻ) của con, nhưng bố mới là bố của con, bố hiểu không?
Bố được con gái giáo huấn một hồi cũng vui vẻ hơn:
- Bố hiểu, bố hiểu, Petal nói đúng, bố mãi mãi là bố của Petal.
Sầm Kim muốn nói thay Vệ Quốc mấy câu công bằng nhưng cảm thấy giờ không phải lúc, bèn kéo chủ đề trở lại điểm mấu chốt cô quan tâm nhất:
- Giờ thì phải xem bố đẻ của Victor rốt cuộc là ai…
Tiểu Kim nói rất chắc chắn:
- Tất nhiên là Doãn Vệ Quốc.
- Sao con biết?
- Victor nói.
- Victor có chắc biological father (bố đẻ) của nó là… Doãn Vệ Quốc không?
- Sao lại không chắc? Lúc nhỏ anh ấy làm phẫu thuật, ông Doãn Vệ Quốc truyền máu cho anh ấy.
Nước mắt của Sầm Kim lại lăn dài, còn Chỉ Thanh thì tức giận hầm hầm đi đi lại lại trong căn phòng, chỉ có Tiểu Kim như không sao cả:
- Mẹ, mẹ khóc cái gì? Đây không phải là chuyện rất hay sao?
- Sao lại là hay?
- Tại sao không hay? Con lại có một người anh trai.
- Nhưng hai đứa chẳng phải đang… date nhau sao?
- Thế có sao đâu? Chúng con không date (hẹn hò) nữa. Nhưng anh ấy vẫn có thể đưa con đi xem phim, đến nhà chúng ta chơi đúng không?
Cô rưng rưng nước mắt gật đầu:
- Phải, phải, nó vẫn có thể… làm bạn với con.
- Anh ấy không chỉ là bạn, anh ấy là brother (anh trai) của con nữa! Con luôn mong có một brother (anh trai), giờ có rồi, chẳng phải là rất tuyệt sao? Mẹ không cần sinh brother (em trai) cho con nữa, nếu sinh thì sinh thêm sister (em gái). Mẹ, đừng khóc, đây là chuyện vui, sao lại phải khóc?
- Mẹ sợ con… sợ các con…
- Ồ! Mẹ sợ bọn con… đã made love?
- Các con… chưa sao?
Con gái không trả lời thẳng:
- Does it matter? (Thế có vấn đề sao?).
Bố mẹ đều ngây ra, sau đó đồng thanh nói:
- No. It doesn’t matter (Không có gì).
Sầm Kim không ngờ con gái lại thấu hiểu, phóng khoáng như vậy, nhẹ nhàng giải quyết một vấn đề khó khăn mà cô tưởng là sẽ không có cách nào giải quyết. Cô hỏi:
- Vậy cậu Victor đó…
- Con sẽ nói với anh ấy. Chắc chắn Victor sẽ rất vui vì đã tìm được một cô sister (em gái)!
- Nhưng nó không thể date (hẹn hò) với con nữa.
- Không thể date (hẹn hò) với con thì sợ cái gì? Anh ấy có thể date với đứa khác, con cũng có thể date với bạn trai khác.
- Nhưng trong lòng con… không buồn sao? Mẹ thấy con rất… yêu cậu ta, mẹ thấy con đã viết một bài thơ cho cậu ta.
- Bài thơ nào?
- Chính là bài… Until forever ends.
- Ố! Đó không phải là bài thơ viết cho anh ấy, con viết lời bài hát, tham gia thi…
- Là lời bài hát?
- Mẹ không nhận ra? Trong đó chẳng phải có rất nhiều refrain (phần điệp khúc) đấy sao?
Cô không biết refrain là cái gì, nhưng từ chữ “re” đoán ra là từ lặp lại trong lời bài hát đó, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều:
- Con thật… không buồn chứ?
- Không phải anh ấy dump (bỏ) con, sao con phải buồn?
Tiểu Kim liền trêu:
- Để con dọa anh ấy một trận rồi sẽ nói con dump anh ấy. Xem anh ấy có buồn hay không.
Mẹ ngăn cản:
- Đừng chơi trò ác thế!
Con gái chu miệng lên:
- Chỉ là thử thôi.
- Nó không biết con đang thử nó, nhỡ nó… làm chuyện gì dại dột.
- Làm chuyện gì ạ?
- Hại bản thân nó hoặc… hại cả con.
- Không đâu ! Mẹ, sao mẹ cứ thích cuộc sống giống như soap opera (kịch opera) vậy? Chắc chắn là vì mẹ xem Life Time movie nhiều quá (kênh đời sống, phim truyền hình Mỹ, chủ yếu về vấn đề tình yêu hôn nhân).
Cô không biết có phải do mình xem nhiều Life Time movie hay không, nhưng cô thật sự mong cuộc sống đừng đầy rẫy những kịch tính như movie (điện ảnh), cứ bình lặng trôi đi là được.
Cô chăm chú quan sát con gái một lúc, cảm thấy sự thoải mái của con gái không phải là giả vờ, có lẽ suy nghĩ của cô đã già thật rồi, không theo kịp thời đại nữa.
Lòng tĩnh lại cô nghĩ, cũng phải, anh em cùng bố khác mẹ trong trường hợp không biết nhau mà yêu nhau thì sao? Biết rồi, biến thành tình anh em, vậy không được sao? Lẽ nào cứ giống như trong Lôi Vũ đau khổ, không muốn sống, trái tim tan vỡ mới được?
Đứng trên bất kỳ góc độ nào mà nói đều không gây nên hậu quả nào quá lớn. Xét về khái niệm cam luyen, thì cũng là được xây dựng dần dần trong quá trình phát triển của xã hội nhân loại, có thể nói là vì mục đích mưu sinh mới phát triển lên. Thời cổ xưa, con người vốn không biết bố, chỉ biết mẹ, lúc đó chắc chắn không có cách nói cam luyen giữa anh em.
Trong thần thoại Hy lạp, các vị thần hầu như đều là anh em lấy nhau, giống như thần Zeus và vợ ông ta, chính là anh em, chứng tỏ thời ấy xã hội cho phép anh em lấy nhau, bởi vì thần thoại là phản ánh của tình hình xã hội.
Nếu việc ngăn cấm sự cam luyen là xuất phát từ vấn đề ưu sinh, vậy chỉ cần không sinh ra đứa thiểu năng, thì cũng coi như không thuộc những tội ác khó dung, huống hồ lại xảy ra trong những trường hợp không biết nhau.
Trước cô vẫn lo lắng Tiều Kim và Victor không thề tự thoát ra khỏi tình yêu của hai đứa, nhưng giờ thấy con bé nghĩ thoáng được như vậy thì chắc chắn có thể tự thoát ra.
Còn về Victor, cô tin Tiểu Kim sẽ nói với cậu ta ngay, cô cũng tin chuyện này để Tiểu Kim nói với cậu ta thì tốt hơn.
- Ngày mai sớm anh đã phải lái xe đi làm rồi, đâu có thời gian đến phòng thí nghiệm của em thử máu được?
- Anh không thể xin nghỉ sao?
- Nếu muốn xin nghỉ thì cũng phải nói sớm, công ty bọn anh là kiểu ăn xổi ở thì, anh không đi làm, em bảo người ta tạm thời đi đâu tìm người thay thế? Hơn nữa anh vừa đến đây chưa lâu…
Cô hơi bực:
- Rốt cuộc đi làm quan trọng hay là con gái quan trọng?
Anh cũng bực:
- Em đừng có đổ trách nhiệm lên đầu anh, việc này đều là do em gây ra, nếu em không…
- Giờ nói ai gây ra thì có tác dụng gì? Trước tiên phải làm cho rõ sự thật, rồi hãy truy cứu trách nhiệm, nếu Tiểu Km đúng là…, anh muốn giết em thì tuỳ anh, nhưng mai anh phải đến phòng thí nghiệm của em để thử máu.
- Anh không đi đến chỗ mất mặt đó.
- Sao lại là mất mặt?
- Đi thử máu còn không mất mặt, người ta sẽ đoán ra là có chuyện gì, vô duyên vô cớ đi thử nhóm máu làm gì?
- Vậy giờ chúng ta đi luôn, cuối tuần phòng làm thí nghiệm của em không có người.
Chỉ Thanh tức giận nói:
- Không cần thử, anh nhóm máu O, nếu cần thử thì thử của em và Petal là được rồi.
Sầm Kim như chết lặng.
Anh thấy cô không nói gì liền hỏi:
- Sao vậy? Có phải em biết nhóm máu của hai mẹ con là gì rồi không?
- Vâng.
- Nó nhóm máu gì?
- Nhóm AB
- Còn em?
- Em nhóm máu B.
Chỉ Thanh không tin hỏi:
- Sao em biết nhóm máu của em và nó? Hai người đi hiến máu?
- Lúc em sinh Tiểu Kim em từng phải truyền máu, lúc đó em biết nhóm máu của mình, em còn nhớ đã nói cho anh biết, có thể anh không chú ý.
- Còn Petal?
- Lúc nó đến phòng thí nghiệm của em… nhân viên thí nghiệm đó dạy nó tự thử máu.
- Người ở phòng thí nghiệm của em điên à? Sao lại dạy nó thử máu?
- Trường học của Tiểu Kim mỗi năm đều có một ngày học đặc biệt, để cho con cái đến chỗ bố mẹ làm việc, tìm hiểu công việc của bố mẹ.
- Nó tự thử máu liệu có chuẩn không?
- Em đã xem rồi, không sai đâu.
Chỉ Thanh gầm lên:
- Chết tiệt!
Sau đó hai tay ôm đầu đi đi lại lại trong phòng.
Cô không biết Chỉ Thanh đang suy nghĩ gì trong đầu, rất sợ anh sẽ làm hại Tiểu Kim. Bản thân cô thì không sao, sống mấy chục năm rồi, chết cũng chẳng ân hận gì. Nhưng Tiểu Kim còn nhỏ, hơn nữa vô tội. Cô muốn gọi 911, nhưng Chỉ Thanh không làm gì cả, cô gọi 911 cũng vô tác dụng. Cô lại muốn bảo nhưng Tiểu Kim khoá trái cửa lại, ai gọi cũng không mở, nhưng cô lại sợ như vậy sẽ làm cho con bé sợ, còn sợ nhỡ chọc giận Chỉ Thanh.
Lo sợ một hồi, cô lấy hết can đảm nói:
- Anh… về chỗ anh và Lận Phong đi.
- Tại sao?
- Vì việc này không liên quan đến anh.
Anh sững ra ở đó, mãi mới nói:
- Ý em là… Petal không phải con đẻ của anh… việc này không liên quan tới anh?
Cô biết mình đã lỡ lời, không dám trả lời chính diện.
Anh giận dữ nói:
- Được rồi, em căn cứ vào nhóm máu biết anh không phải là biological father (cha đẻ) của Petal, nhưng em đừng quên, đứng trên góc độ pháp luật, anh vẫn là bố của nó. Bao nhiêu năm qua… anh yêu thương, chăm sóc nó, về mặt tình cảm, anh cũng là bố của nó. Sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Muốn anh đi thì bảo anh đi?
Cô giải thích:
- Em không có ý đó, em chỉ sợ anh…
- Sợ anh cái gì?
- Em thấy anh giận dữ như vậy…
- Anh có tức giận thì cũng không nên giận Petal, sao anh có thể tức giận với nó? Nó được anh nuôi nấng từ khi còn đỏ hỏn, nó chính là sự sống, là cốt nhục của anh, sao anh lại giận nó?
- Em biết, anh đang giận em.
- Anh cũng không giận em, em chỉ đang giận số phận của mình.
Cô khóc.
Một lát sau, Chỉ Thanh mới ôm hi vọng hỏi:
- Liệu có khả năng… Petal cũng không phải là… con gái Vệ Quốc không?
- Không thể nào, nếu nó không phải là con gái anh thì chỉ có thể là con gái anh ấy.
- Em không nói với người khác…
- Anh nói linh linh cái gì vậy! Em là loại người đấy sao?
- Sẽ không bế nhầm ở bệnh viện chứ?
- Chắc không thể… nó vừa sinh ra, bác sĩ đã đeo số vào cổ tay nó, về đến nhà mới lấy ra, anh quên rồi sao? Mới có mấy hôm mà cổ tay của nó đã mũm mỉn hơn nhiều, suýt chút nữa còn không lấy được ra.
Anh không đáp lại.
Cô nói không đủ tự tin:
- Giờ chỉ còn hi vọng… Vệ Quốc không phải là biological father (bố đẻ) của Victor.
- Sao có thể thế? Victor chẳng đã nói rồi sao? Vệ Quốc là bố đẻ của nó.
- Nhưng có lẽ giờ Victor không biết? Em còn nhớ Trịnh Đông Lăng từng nói… nó không phải là con trai Vệ Quốc.
- Thế mà cũng tin được? Đó rõ ràng chỉ là lúc nhau, tức lên nói mà thôi?
- Nếu nó là con trai Vệ Quốc, sao Trịnh Đông Lăng lại nói như vậy?
- Em nói sai rồi, nếu nó không phải là con trai Vệ Quốc, thì Trịnh Đông Lăng sẽ không dám nói như vậy. Cô ta lúc đó còn chưa chịu li hôn, nói như vậy lai không sợ Vệ Quốc sinh nghi, đi giám định cha con sao?
Trong lòng cô thừa nhận sự phân tích của Chỉ Thanh là có lí, nhưng cô vẫn không cam tâm:
- Nhưng nếu Vệ Quốc là bố đẻ của Victor, Trịnh Đông Lăng sau khi chết, sao bố nó là luật sư Lưu vẫn không trả đứa con đó về cho Vệ Quốc?
Chỉ Thanh khinh khỉnh nói:
- Em tưởng người ta cũng giống như em? Khi phát hiện con không phải là con đẻ của mình thì sẽ phẩy tay phủi đi? Anh nói cho em biết, tình cảm giữa người bố với con cái không phải chỉ là vấn đề con đẻ hay không phái con đẻ, mà quan trọng hơn là… có nuôi dưỡng hay không. Bố đẻ thì làm sao? Cũng chỉ là hiến một chút t*ng trùng mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là sản phẩm của sự hoan lạc, nếu ngoài t*ng trùng ra, anh ta không làm điều gì khác cho đứa trẻ thì gọi được là bố đẻ ư?
- Vệ Quốc đã nuôi Victor nhiều năm? Lẽ nào nhiều năm hơn luật sư Lưu? Vệ Quốc đã li thân với Trịnh Đông Lăng một thời gian dài, trốn ở đại học G, con cũng theo mẹ, sau khi li hôn, tòa lại không xử cho anh ta nuôi con, anh ta có nuôi đứa trẻ nhiều nhất cũng chỉ hai ba năm. Nhưng luật sư Lưu đã nuôi đứa trẻ bao nhiêu năm? Chuyện Trịnh Đông Lăng lái xe bị tai nạn chắc cũng là chuyện xảy ra gần đây, luật sư Lưu ít nhất cũng đã nuôi đứa trẻ đó mười mấy năm.
- Nhưng người vợ đầu của anh ta…
- Vợ đầu là sao? Người ta đã đợi bao nhiêu năm không tái hôn, chứng tỏ người ta yêu luật sư Lưu hết lòng, người ta còn để ý gì đến việc phải thêm một đứa con sao? Huống hồ lại không phải là con của chồng với người đàn bà khác, chẳng qua là con nuôi thôi… có cái gì không thề chấp nhận được? Nếu Lận Phong biết Petal không phải là con đẻ của anh… chắc chắn sẽ dễ chấp nhận.
©STE.NT
Cô biết những điều anh nói có lí, cô còn biết Murphy’s Law (định luật Murphy), nghĩa là “Anything that can go wrong will go wrong” (Việc gì có thể sai thì nó có thể sai), nhưng cô vẫn cố vớt vát:
- Em vẫn phải nói chuyện lại với Victor.
- Nói chuyện gì? Hỏi nó có phải là con đẻ của Vệ Quốc không? Nếu không phải thì việc gì nó lại nói là phải?
- Nhỡ bố mẹ nó đều giấu nó thì sao?
- Vệ Quốc giấu nó, anh tin. Nhưng luật sư Lưu sao lại phải giấu nó?
- Có lẽ luật sư Lưu cũng không biết?
- Họ đã không giấu thì nghĩa là không biết, em đi hỏi thì có đem lại kết quả gì không?
- Vậy anh nói phải làm thế nào?
- Em hỏi anh, anh làm sao biết được? Việc này em phải đi hỏi cái gã đó… Vệ Quốc, đều là việc hay ho mà anh ta gây ra cả!
- Lâu lắm rồi em không liên hệ được với anh ấy.
- Victor cũng không liên hệ được?
Cô ngớ ra, nói:
- Cho nên mới nói vẫn phải tìm Victor.
Không đợi Chỉ Thanh trả lời, cô đã đứng ra khỏi phòng, tìm con gái:
- Tiểu Kim, có thể cho mẹ số điện thoại của Victor được không?
- Mẹ muốn tìm cậu ta nói chuyện.
- Chẳng phải mẹ đã tìm anh ấy nói chuyện rồi sao?
- Mẹ sực nhớ còn chút chuyện nữa…
- Chuyện gì?
Cô ấp úng nói:
- Mẹ vừa mới nói với con rồi đấy, nó có… hai ông bố…
- Con biết anh ấy có hai bố từ lâu rồi, mẹ cũng chẳng đã biết rồi sao? Sao còn đi hỏi anh ấy? Đây là privacy (chuyện riêng) của anh ấy, mẹ không nên dò la.
- Không phải mẹ dò la chuyện privacy, mẹ chỉ muốn biết ai là… biological father (bố đẻ) của nó.
- Chẳng phải anh ấy đã nói cho mẹ biết ai là biological father (bố đẻ) rồi sao?
- Nhưng… mẹ nhớ biological mother (mẹ đẻ) nó trước đây cãi nhau với bố nó, từng nói ông ấy không phải là biological father (bố đẻ) của nó…
Tiểu Kim kêu lên:
- Mẹ còn nói không đi dò la chuyện privacy! Đến chuyện bố mẹ người ta cãi nhau cũng quan tâm…
- Không phải mẹ quan tâm chuyện bố mẹ nó cãi nhau, mà là thế này, mẹ là vì con… các con… con và Victor… vì biological father (bố đẻ) của con… không phải… là bố…
Con gái sững ra mấy giây:
- Để con gọi bố đến.
Chỉ Thanh cùng Tiểu Kim quay lại. Con bé hỏi:
- Bố, mẹ nói bố không phải là biological father (bố đẻ) của con, có thật không?
Chỉ Thanh hỏi:
- Em đã nói với nó rồi?
- Ừ.
Chỉ Thanh thừa nhận:
- Thật, bố không phải là biological father (bố đẻ) của con.
- Vậy ai là… biological father (bố đẻ) của con?
- Bố của Victor, nhưng không phải cái ông họ Lưu… mà là người khác, tên là Doãn Vệ Quốc.
- Ai nói?
- Không phải ai nói, là sự thật… bởi vì bố mẹ biết nhóm máu của bố mẹ.
- Bố nhóm máu gì?
- Bố nhóm máu O.
Cô gái mở tròn to mắt:
- Mẹ, có thật không? Sao nghe cứ như là soap opera (kịch opera) vậy?
Chỉ Thanh làm chứng:
- Soap opera thì mất rất nhiều nước mắt mà.
Sầm Kim tự nhận lỗi:
- Những điều mẹ nói đều là sự thật, mẹ rất có lỗi với con… khiến con… lại rơi vào tình cảnh đáng sợ này.
Tiểu Kim nghiêm túc suy nghĩ:
- You mean (ý của mẹ là), biological father (bố đẻ) của con cũng là biological father của Victor?
- Ừ.
- Nói như vậy, con và Victor là… halfbrother and sister (anh em cùng cha khác mẹ)?
- Ừ!
- Có phải bố mẹ vì không muốn con date (hẹn hò) với Victor nên đã make up the story (bịa ra câu chuyện này)?
Chỉ Thanh lại làm chứng:
- Không phải, không phải bịa ra mà là sự thật, con nghĩ xem, phải thừa nhận bố không phải là bố đẻ của con, liệu bố có đồng ý bịa ra câu chuyện như vậy không?
- Bố là bố của con, mãi mãi cũng là bố của con, còn cái ông Doãn Vệ Quốc đó, ông ấy sinh ra con, không nuôi dưỡng con, ông ấy chỉ là biological father (bố đẻ) của con, nhưng bố mới là bố của con, bố hiểu không?
Bố được con gái giáo huấn một hồi cũng vui vẻ hơn:
- Bố hiểu, bố hiểu, Petal nói đúng, bố mãi mãi là bố của Petal.
Sầm Kim muốn nói thay Vệ Quốc mấy câu công bằng nhưng cảm thấy giờ không phải lúc, bèn kéo chủ đề trở lại điểm mấu chốt cô quan tâm nhất:
- Giờ thì phải xem bố đẻ của Victor rốt cuộc là ai…
Tiểu Kim nói rất chắc chắn:
- Tất nhiên là Doãn Vệ Quốc.
- Sao con biết?
- Victor nói.
- Victor có chắc biological father (bố đẻ) của nó là… Doãn Vệ Quốc không?
- Sao lại không chắc? Lúc nhỏ anh ấy làm phẫu thuật, ông Doãn Vệ Quốc truyền máu cho anh ấy.
Nước mắt của Sầm Kim lại lăn dài, còn Chỉ Thanh thì tức giận hầm hầm đi đi lại lại trong căn phòng, chỉ có Tiểu Kim như không sao cả:
- Mẹ, mẹ khóc cái gì? Đây không phải là chuyện rất hay sao?
- Sao lại là hay?
- Tại sao không hay? Con lại có một người anh trai.
- Nhưng hai đứa chẳng phải đang… date nhau sao?
- Thế có sao đâu? Chúng con không date (hẹn hò) nữa. Nhưng anh ấy vẫn có thể đưa con đi xem phim, đến nhà chúng ta chơi đúng không?
Cô rưng rưng nước mắt gật đầu:
- Phải, phải, nó vẫn có thể… làm bạn với con.
- Anh ấy không chỉ là bạn, anh ấy là brother (anh trai) của con nữa! Con luôn mong có một brother (anh trai), giờ có rồi, chẳng phải là rất tuyệt sao? Mẹ không cần sinh brother (em trai) cho con nữa, nếu sinh thì sinh thêm sister (em gái). Mẹ, đừng khóc, đây là chuyện vui, sao lại phải khóc?
- Mẹ sợ con… sợ các con…
- Ồ! Mẹ sợ bọn con… đã made love?
- Các con… chưa sao?
Con gái không trả lời thẳng:
- Does it matter? (Thế có vấn đề sao?).
Bố mẹ đều ngây ra, sau đó đồng thanh nói:
- No. It doesn’t matter (Không có gì).
Sầm Kim không ngờ con gái lại thấu hiểu, phóng khoáng như vậy, nhẹ nhàng giải quyết một vấn đề khó khăn mà cô tưởng là sẽ không có cách nào giải quyết. Cô hỏi:
- Vậy cậu Victor đó…
- Con sẽ nói với anh ấy. Chắc chắn Victor sẽ rất vui vì đã tìm được một cô sister (em gái)!
- Nhưng nó không thể date (hẹn hò) với con nữa.
- Không thể date (hẹn hò) với con thì sợ cái gì? Anh ấy có thể date với đứa khác, con cũng có thể date với bạn trai khác.
- Nhưng trong lòng con… không buồn sao? Mẹ thấy con rất… yêu cậu ta, mẹ thấy con đã viết một bài thơ cho cậu ta.
- Bài thơ nào?
- Chính là bài… Until forever ends.
- Ố! Đó không phải là bài thơ viết cho anh ấy, con viết lời bài hát, tham gia thi…
- Là lời bài hát?
- Mẹ không nhận ra? Trong đó chẳng phải có rất nhiều refrain (phần điệp khúc) đấy sao?
Cô không biết refrain là cái gì, nhưng từ chữ “re” đoán ra là từ lặp lại trong lời bài hát đó, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều:
- Con thật… không buồn chứ?
- Không phải anh ấy dump (bỏ) con, sao con phải buồn?
Tiểu Kim liền trêu:
- Để con dọa anh ấy một trận rồi sẽ nói con dump anh ấy. Xem anh ấy có buồn hay không.
Mẹ ngăn cản:
- Đừng chơi trò ác thế!
Con gái chu miệng lên:
- Chỉ là thử thôi.
- Nó không biết con đang thử nó, nhỡ nó… làm chuyện gì dại dột.
- Làm chuyện gì ạ?
- Hại bản thân nó hoặc… hại cả con.
- Không đâu ! Mẹ, sao mẹ cứ thích cuộc sống giống như soap opera (kịch opera) vậy? Chắc chắn là vì mẹ xem Life Time movie nhiều quá (kênh đời sống, phim truyền hình Mỹ, chủ yếu về vấn đề tình yêu hôn nhân).
Cô không biết có phải do mình xem nhiều Life Time movie hay không, nhưng cô thật sự mong cuộc sống đừng đầy rẫy những kịch tính như movie (điện ảnh), cứ bình lặng trôi đi là được.
Cô chăm chú quan sát con gái một lúc, cảm thấy sự thoải mái của con gái không phải là giả vờ, có lẽ suy nghĩ của cô đã già thật rồi, không theo kịp thời đại nữa.
Lòng tĩnh lại cô nghĩ, cũng phải, anh em cùng bố khác mẹ trong trường hợp không biết nhau mà yêu nhau thì sao? Biết rồi, biến thành tình anh em, vậy không được sao? Lẽ nào cứ giống như trong Lôi Vũ đau khổ, không muốn sống, trái tim tan vỡ mới được?
Đứng trên bất kỳ góc độ nào mà nói đều không gây nên hậu quả nào quá lớn. Xét về khái niệm cam luyen, thì cũng là được xây dựng dần dần trong quá trình phát triển của xã hội nhân loại, có thể nói là vì mục đích mưu sinh mới phát triển lên. Thời cổ xưa, con người vốn không biết bố, chỉ biết mẹ, lúc đó chắc chắn không có cách nói cam luyen giữa anh em.
Trong thần thoại Hy lạp, các vị thần hầu như đều là anh em lấy nhau, giống như thần Zeus và vợ ông ta, chính là anh em, chứng tỏ thời ấy xã hội cho phép anh em lấy nhau, bởi vì thần thoại là phản ánh của tình hình xã hội.
Nếu việc ngăn cấm sự cam luyen là xuất phát từ vấn đề ưu sinh, vậy chỉ cần không sinh ra đứa thiểu năng, thì cũng coi như không thuộc những tội ác khó dung, huống hồ lại xảy ra trong những trường hợp không biết nhau.
Trước cô vẫn lo lắng Tiều Kim và Victor không thề tự thoát ra khỏi tình yêu của hai đứa, nhưng giờ thấy con bé nghĩ thoáng được như vậy thì chắc chắn có thể tự thoát ra.
Còn về Victor, cô tin Tiểu Kim sẽ nói với cậu ta ngay, cô cũng tin chuyện này để Tiểu Kim nói với cậu ta thì tốt hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook