Trúc Mã Nhà Tôi
Chương 3

Sáng sớm tháng chín, trời dần toả sáng, sau đó ánh nắng rực rỡ chiếu vào.

Mễ Tu mở to mắt, hơi nhúc nhích cơ thể, anh lập tức nhíu mày. Tối hôm qua vừa ngồi trên giường thì Tiêu Quý đã quấn lấy anh, vì không muốn quấy nhiễu cô, Mễ Tu không động đậy gì cả, anh tựa vào đầu giường ngủ cả đêm. Hiện giờ toàn thân đau nhức, tay chân lại tê dại.

Anh thử nâng chân lên, nhưng vừa động một cái thì người trong lòng liền nhíu lại đôi mày thanh tú, cánh tay nhỏ bé vòng quanh thắt lưng anh càng chặt hơn, cô cọ cọ trong lòng anh miệng còn lẩm bẩm một tiếng, mò mẫm, mềm mềm êm êm. Mễ Tu khẽ cười, hai chân lại duỗi thẳng tắp, vẫn duy trì tư thế lúc ban đầu, không hề dịch chuyển nửa phần. Tầm mắt anh hơi rũ xuống, chăm chú nhìn người trong lòng mình.

Mễ Tu vươn tay xoa nhẹ mái tóc hơi dày của Tiêu Quý, ánh mắt anh càng chuyên chú dịu dàng hơn. Bởi vì giấc ngủ mà hai má cô đỏ au, cái mũi xinh xắn khẽ động phối hợp cùng hô hấp, đôi môi đỏ mọng hé mở, trong suốt óng ánh, trơn bóng mê người. Ngón tay trắng nõn thon dài của Mễ Tu lướt từ đuôi tóc tới cằm Tiêu Quý, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt anh dịu dàng lại sâu thẳm hơn. Đầu ngón tay khều khều, lưu luyến trên đôi môi xinh xắn khẽ nhếch lên, anh vuốt ve đường vân nhỏ bé trên đó, quyến luyến không rời.

Đột nhiên, Mễ Tu nhíu mày, xúc cảm nóng ướt từ ngón tay khiến anh run lên.

Tiêu Quý cắn ngón tay đang lưu luyến trên môi cô, chiếc lưỡi đinh hương vươn ra không nhẹ không nặng mà hút vào, giống như là húp thạch quả, đáng yêu mà…khiến người ta thèm ăn.

Mễ Tu cảm giác rõ ràng một dòng khô nóng từ chỗ nào đó dưới bụng dâng lên, đầu ngón tay mềm mại dinh dính biến thành luồng điện trêu người, đồng tử đen láy nhuộm một sắc thái đậm đà nào đó, anh từ từ cúi người, từ từ nhắm mắt lại.

“A Tu, em đói bụng…” Tiêu Quý ngậm ngón tay của Mễ Tu, cất giọng không rõ ràng lắm.

Mễ Tu ngừng động tác, anh mở mắt ra, trông thấy một đôi mắt to tròn trước mặt đang nhìn mình, ánh mắt đói khát, người cắn ngón tay mình đang phồng má lên. Anh ẩn nhẫn mà vô lực nói: “Ừ, vậy rời giường đi, anh cũng đói bụng.” Đàn ông vào sáng sớm rất dễ đói nha.

“Ờ.” Tiêu Quý buông ngón tay Mễ Tu ra, êm ái trả lời một tiếng.

Mễ Tu vẫy vẫy ngón tay dính nước bọt hơi ươn ướt, cổ họng anh trượt lên trượt xuống, vừa muốn ngồi dậy thì trên người đã “nặng ngàn cân”.

Bạn học Tiêu Quý đói đến mức bụng đói ăn quàng đã xoay người nhảy lên, khoá ngồi trên eo Mễ Tu, chu cái miệng nhỏ nhắn, mặt mày tươi cười nhìn anh, lông mày uốn cong tựa như ánh trăng trong vắt nơi chân trời.

“A Tu nhà em có ngoan không?” Âm thanh êm ái ngọt ngào, lông mi lướt qua cái mũi cao thẳng của Mễ Tu, hà ra hơi nóng mang theo một mùi hương.

“Có.” Giống như từ trong cổ họng tràn ra một tiếng, Mễ Tu cười nuông chiều, chăm chú nhìn thiên hạ gần ngay trước mắt một cách yêu mến, đồng tử đen láy lóng lánh sáng bóng.

“Có trêu hoa ghẹo nguyệt hay không?” Tiêu Quý trầm mê sâu thẳm trong ánh mắt nuông chiều kia, cô càng bĩu môi tinh nghịch hơn.

“Không có.” Mễ Tu xoa hai gò má ửng hồng của cô, đầu ngón tay lưu luyến nơi trắng nõn mê người kia.

“Có nói với những người rắp tâm bất lương rằng A Tu nhà em là cây đã có chủ không?” Ngón tay thon dài của anh đến gần khuôn mặt, Tiêu Quý càng kề sát anh hơn.

“Có.” Hô hấp dần dần nóng bỏng, Mễ Tu bất giác nhắm mắt lại.

“Rất ngoan!” Tiêu Quý cúi người in xuống một nụ hôn.

Tựa như chuồn chuồn lướt qua nước, Tiêu Quý muốn đứng dậy, nhưng phía sau đầu lại không giữ vững được. Đã nói đàn ông vào sáng sớm rất dễ đói bụng mà!

Sáng sớm, phong cảnh xinh đẹp.

Thế nhưng…

“Tình yêu của tôi mênh mông như chân trời, hoa nở bên dưới những ngọn đồi xanh, loại nhịp điệu nào mạnh mẽ nhất, loại tiếng ca nào là vô tư nhất!”

“Vô tư nhất!”

“…” Mễ Tu, Tiêu Quý…

Cảnh đẹp trong phòng bị tiếng leng keng đanh thép và giọng hát như đinh ốc làm tan biến trong nháy mắt.

Tiêu Quý chớp mắt, hô hấp hơi dồn dập, lông mi cô lướt qua mí mắt Mễ Tu, uỷ khuất nói: “…Em thật sự đói bụng.”

“…Ừm.” Người đói nhất nên là anh chứ.

Mễ Tu đứng dậy, mở tủ quần áo lấy đồ ra đi tắm rửa, anh xoay người nói với Tiêu Quý: “Anh đi tắm trước, lát nữa đến phiên em.” Anh phải vào phòng vệ sinh dọn dẹp trước đã.

“Được.” Tiêu Quý khoanh chân ngồi trên giường, ngoan ngoãn đáp lời.

Mễ Tu đi rồi, Tiêu Quý vô cùng giỏi giang dọn dẹp trên giường, cô cười tủm tỉm lấy ra một chiếc áo thun và quần jeans trong va ly hành lý. Cầm lấy nắm cửa, vừa định mở cửa đi ra ngoài thì lại nghe thấy tiếng nói ngọt ngào ở bên ngoài, mà còn gọi tên Mễ Tu nhà cô.

Tiêu Quý chớp mắt, đồng tử quay tròn, cô xoay người buông quần áo trong tay, rồi lấy ra chiếc váy liền màu xanh nhạt mà mẹ Mễ Tu mua cho cô.

Mễ Tu tắm xong đi ra thì thấy Doãn Cách Tử và Du Phong, còn có Đường Tam Thận đang ăn gì đó trong phòng khách, anh bước một bước sau đó mỉm cười nói: “Doãn Tử đến rồi.” Âm thanh nhàn nhạt, dường như không có cảm xúc gì.

Doãn Cách Tử cười ngọt ngào với anh, nói: “Mau tới đây ăn đi, tớ mua bánh bao mặn và cháo khoai tím mà cậu thích ăn nhất.” Tối hôm qua cô ta có chút thất thố, dù sao thấy người mình thích thân mật với nữ sinh khác như vậy, trong lòng cô ta khó tránh khỏi khó chịu. Nhưng mà sau khi bình tĩnh, cô ta đã thông suốt, mỗi người đều có tự do thích người khác, nhưng Mễ Tu chưa kết hôn, anh còn có quyền lựa chọn lần nữa, huống hồ cô gái tự xưng là bạn gái của Mễ Tu chẳng có gì hơn cô ta, cô ta không có lý do gì bỏ cuộc. Trước kia cô ta rất kiêu ngạo, không thể bỏ xuống sự tự phụ, tình huống lúc này, cô ta chỉ có thể chủ động ra trận, Mễ Tu là người ưu tú như thế, cô ta không muốn để vuột mất.

Mễ Tu đang muốn nói chuyện thì trên cánh tay đột nhiên ấm áp, anh nghiêng đầu, đối diện với một cặp mắt trong veo, lấp loé nhìn anh.

Mễ Tu cười yêu chiều, nói: “Em ra rồi, đi ăn gì nhé, không phải đã bảo đói bụng từ sớm sao?” Đồng tử đen láy lướt qua làn váy màu xanh lay động trên người Tiêu Quý, màu mắt anh dần đậm sâu, anh vươn tay đặt trên ngón tay mềm mại của Tiêu Quý.

“Vâng.” Tiêu Quý cười ngọt ngào.

Cô đi theo Mễ Tu đến trước bàn, chào hỏi với mấy người ở trước mặt: “Chào các bạn!”

Du Phong khẽ gật đầu, Doãn Cách Tử liếc qua ngón tay trắng nõn nằm trên cánh tay Mễ Tu, cô ta hơi nhếch khoé miệng, xem như đáp lại.

Bạn nhỏ Đường Tam Thận niềm nở nhất, lấy ra khí thế vừa mới hát bài “Bản sắc dân tộc đẹp nhất” khi nãy, bỏ xuống bánh bao trong tay, anh ta vẫy tay với Tiêu Quý: “Hi, hi…” Má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện.

“…Hi.” Tiêu Quý thật tình cảm thấy gương mặt búp bê ở trước mắt đang vẫy tay với cô quá đáng yêu đến không có thiên lý, cô rất muốn véo nó nha!

Sau đó mọi người ngồi vây quanh bàn, bắt đầu ăn sáng.

Đường Tam Thận nhiệt tình bắt đầu hỏi đủ loại vấn đề từ khi Tiêu Quý ngồi xuống, tên họ là gì nhà ở đâu, học mẫu giáo nào, số nhà là số mấy, thích bánh bao mặn hay là bánh bao sữa, cùng với tối qua có ngủ ngon không, vân vân…

Sắc mặt Doãn Cách Tử càng tệ hơn, nhất là nhắc tới vấn đề “ngủ” đêm qua, cô ta không quên, đêm qua bọn họ ngủ chung một phòng.

“Tôi vẫn cho rằng A Tu nói có bạn gái là hù người khác thôi, không ngờ thật sự gặp mặt người sống!” Đường Tam Thận nhìn cô nàng như nước trong veo đối diện, ríu rít nói.

Tiêu Quý cúi đầu ăn bánh bao. Ừ, cô là người sống.

“Ăn chút cháo đi.” Mễ Tu đẩy cái bát trước mặt mình về phía Tiêu Quý, nhẹ giọng nói.

Tiêu Quý thuận tay cầm cái bát trước mặt, húp một hơi hết phần cháo còn lại.

Vẻ mặt Doãn Cách Tử đầy kinh ngạc, trong lòng càng căm tức. Tuy rằng Mễ Tu đối với ai cũng khiêm tốn, ôn hoà có lễ độ, nhưng những người quen anh đều biết rằng, anh có chút nghiện sạch sẽ, mặc dù không đến mức khiến người khác khó mà chấp nhận, nhưng đối với thức ăn từ trước đến giờ anh đều nghiêm túc cẩn trọng, thứ nào dính nước bọt của người khác anh chưa bao giờ chạm vào, nhưng bây giờ anh lại dùng chung bát đĩa với cô gái kia. Hơn nữa giữa hai người bọn họ đầy ăn ý và tự nhiên như vậy, hoàn toàn không để cho người khác chen vào.

“Ăn xong rồi anh dẫn em đi cắt tóc, sau đó quay về trường.” Mễ Tu khẽ nói.

Tiêu Quý ngẩng đầu: “Tại sao phải cắt tóc?” A Tu không phải thích con gái để tóc dài sao?

Anh sờ sờ mái tóc thật dày của cô hơi rối bời, rồi nói: “Em lại lười buộc tóc, cứ cắt ngắn đi, thoải mái một chút.” Lúc trước anh từng nói với Tiêu Quý mình thích con gái để tóc dài, nhưng khi đó chẳng qua là vì để cô giữ quy củ, đừng tạo những kiểu mẫu hiếm lạ quái đản. Hiện giờ tóc của cô thật dài, cô lại không buộc tóc, trông có vẻ mệt nhọc.

“Ờ.” Tiêu Quý chớp mắt, đáp lời. Nếu không vì thi vào trường cao đẳng thì cô đã cắt tóc một lần, hiện tại tóc cô ước chừng đã qua vai, cũng sẽ không rối bời như giờ.

Tiêu Quý liếc nhìn mái tóc dài ngang eo của Doãn Cách Tử, cô thầm thở dài. Cô cách khí chất mỹ nhân xa lắm, cô vẫn nên đi con đường thoải mái thôi.

Tiêu Quý và Mễ Tu tay trong tay đi dạo tại sân trường của đại học B, bóng cây lay động, chiếc bóng rũ xuống điềm đạm. Cô ngẩng đầu nhìn về phía người ấm áp bên cạnh, nhoẻn môi cười, chân mày đều mang vẻ hạnh phúc. Cô đã thực hiện ước hẹn với anh, cùng vào đại học, tuy rằng đến muộn một năm, nhưng cuối cùng cũng làm được rồi. Sau này mỗi sớm chiều, mỗi lần vui vẻ và ưu sầu, cô đều ở bên anh. Thời gian đẹp nhất, có thể ở bên cạnh người mình yêu nhất, cả đời như thế cũng đủ rồi.

“Được rồi, anh có một tiết học, em đến ký túc xá nữ xem trước, bây giờ chắc là có bạn học đến rồi, anh không lên với em, đợi anh tan học anh qua đó đón em.” Mễ Tu vén tóc rối ở giữa mi tâm Tiêu Quý, dịu dàng nói. Mới vừa cắt tóc xong, cả người Tiêu Quý thoạt nhìn rất xinh đẹp quyến rũ, cô vốn đã trưởng thành thanh tú hoạt bát, cắt thế này để lộ trọn vẹn khuôn mặt, một đôi mắt to đen láy linh hoạt, cánh môi đỏ tươi vểnh lên tự nhiên, chiếc cằm nhọn, đôi má hồng hào, vô cùng xinh xắn.

“Ừm, em qua đó, lát nữa người ta sẽ tự trở về, anh chăm chỉ học đi nhé.” Tiêu Quý điển hình là loại người ít nói cười, lúc này lại cười tươi cong lên đôi mắt.

“Được.” Mễ Tu nói, lập tức nghiêng về phía trước, khẽ thơm lên cánh môi đỏ mọng mê người trước mắt.

Tiêu Quý hướng về hình bóng anh tuấn của Mễ Tu ở phía trước mà vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, sau đó cô xoay người đi vào ký túc xá nữ sinh.

Ngày mai mới là ngày sinh viên mới báo danh, hôm nay trong ký túc xá cũng không đông người, Tiêu Quý đi thẳng tới, có một số ba mẹ đang giúp con mình thu dọn giường chiếu, khẽ cười cười, Tiêu Quý đi đến trước cửa ký túc xá phòng 308, giơ tay gõ cửa, bên trong không ai trả lời, cô liền đẩy cửa vào.

Tiêu Quý lúc này không ngờ rằng, mấy sinh vật sống trong cánh cửa này sẽ làm cho cuộc sống đại học của cô trở nên thú vị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương