Trúc Mã Nhà Tôi
Chương 27: Chúc mừng năm mới

Đây là một cái tết náo nhiệt nhất mà Tiêu Quý đã trải qua kể từ năm mười ba tuổi.

Khi chỉ còn vài ngày là đến năm mới, Mai Phương và bố Mễ Tu đều được nghỉ, mỗi ngày ra ra vào vào, vui vẻ trang trí trong nhà, dán câu đối xuân, treo chữ phúc, trong phòng khách còn treo một chiếc đèn lồng thật lớn, nghe nói là đơn vị của bố Mễ Tu phát cho. Tiêu Quý mải miết nhìn chiếc đèn lồng to lớn không nói nên lời, cô suy nghĩ, may mà bố Mễ Tu là phó cục trưởng, nếu ông là cục trưởng, có lẽ nào thể tích của chiếc đèn lồng sẽ chiếm cứ cả phòng không, đồ sộ biết bao.

Buổi chiều giao thừa, Mễ Tu và bố mình đội mũ xếp bằng giấy báo bắt đầu quét dọn nhà cửa, quét sạch sẽ một số góc khuất, Tiêu Quý và Mai Phương thì cùng nhau gói bánh sủi cảo. Dựa theo phong tục ở chỗ họ, đêm ba mươi nhất định phải ăn sủi cảo, mà còn phải chừa lại một ít, ngụ ý là hàng năm có dư. Tiêu Quý không biết trộn nhân thịt, cũng không biết lăn bột, chẳng qua gói bánh cũng không tệ, dùng lời nói của Mai Phương chính là có góc có cạnh. Tiêu Quý cho rằng những lời này hình như không phải đang khen cô, tuy rằng cô cũng biết được, sủi cảo do cô làm ra quả thật góc cạnh rõ ràng.

Gói xong sủi cảo thì đã gần tám giờ tối, bữa tiệc tết mỗi năm một lần cũng chính thức bắt đầu. Ở trong phòng khách đặt một cái bàn, âm thanh tivi mở thật lớn, bởi vì là đêm ba mươi, hôm nay được phép đốt pháo, từ chiều tiểu khu của bọn họ đã bắt đầu, tiếng pháo chưa từng chấm dứt, hiện tại nhìn qua ban công, vẫn có thể phảng phất thấy được từng đợt pháo hoa xinh đẹp.

Bưng lên mấy dĩa nước chấm cho sủi cảo, chuẩn bị xong tỏi, tương ớt và nước tương, rồi khui một chai rượu nho, sủi cảo cũng hấp gần xong. Nhân thịt, hành tây. Trong nhân thịt còn có tôm bóc vỏ, cải trắng, bởi vì năm nay có Tiêu Quý, Mai Phương gói riêng vài bánh sủi cảo có nhân đặc biệt, có thịt có rau, màu sắc tươi ngon.

Trên tivi đang chiếu một vở hài kịch, là một dàn diễn viên mới nổi rất được yêu thích phối hợp với những diễn viên gạo cội, chương trình rất hấp dẫn vui tai vui mắt, khiến có mỗi người cười đến run rẩy, chọc cười Tiêu Quý đến mức không thể ăn sủi cảo.

Đang cười, Tiêu Quý chợt ngừng lại, ngẩn người từ trong miệng lấy ra một vật màu trắng.

Là đồng tiền xu đã bỏ vào khi gói sủi cảo, không ngờ lại bị cô ăn được.

“A! Tiểu Quý ăn được cái bánh có tiền xu! Năm nay nhất định gặp chuyện tốt!” Mai Phương thấy trên tay Tiêu Quý cầm đồng tiền xu trong nhân thịt, bà vui vẻ nói.

Tiêu Quý ngẩng đầu nhìn về phía Mai Phương mà mỉm cười ngọt ngào, cô cẩn thận đặt đồng tiền kia qua một bên. Cô tin, cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt hơn.

Mễ Tu cụp mắt cười nhẹ, ở dưới bàn anh bóp nhẹ lòng bàn tay Tiêu Quý, trong lòng ấm áp. Thảo nào vừa rồi mẹ anh không muốn đặt dĩa sủi cảo kia trước mặt Tiêu Quý, mà lại lựa chọn hồi lâu mới bảo anh bưng lên, thì ra là thế.

Vừa xem Đêm Mùa Xuân* vừa ăn sủi cảo, thấm thoát đến mười hai giờ đêm, kết thúc đếm ngược, bữa cơm tất niên này mới tính là ăn xong rồi. Nói thật, bọn họ cũng không ăn nhiều lắm, chỉ vừa nói chuyện vừa ăn sủi cảo, ăn chừng một hai cái là buông đũa, rồi đánh giá chương trình trên tivi, sau đó ôm bụng cười to chốc lát, thỉnh thoảng còn bắt chước nhân vật trên tivi, không khí vô cùng tốt mà trước nay chưa từng có.

một chương trình của đài CCTV, phát sóng vào đêm giao thừa.

Giúp đỡ thu dọn phòng khách xong, Tiêu Quý trở về phòng ngủ, vậy mà ngã xuống liền ngủ thiếp đi, hơn nữa một đêm không mất ngủ.

Ngày hôm sau, Tiêu Quý mặc chiếc áo khoác ngoài màu đỏ thẫm mà Mễ Tu mua cho cô, theo Mai Phương cùng đi chúc tết. Mỗi lần đến một nhà, Mai Phương sẽ thân thiết nắm tay Tiêu Quý, giới thiệu với người ta rằng: “Đây là con dâu tương lai của nhà tôi, thế nào? Xinh đẹp phải không!”

Mỗi lần sau lúc ấy, Tiêu Quý sẽ phối hợp mỉm cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền, lễ phép gọi chú dì. Sau đó sẽ nhận được lời khen ngợi, đây là con dâu nhà chị à, thật sự rất xinh đẹp, đáng yêu quá, còn hiểu chuyện nữa, chị rất có phúc nha. Tiêu Quý được khen đến ngượng ngùng, Mai Phương cũng đưa ra dáng vẻ là lẽ dĩ nhiên, sau đó bà tiếp lời, đúng vậy, Tiểu Quý của chúng tôi đáng yêu lại xinh đẹp, dáng người đẹp biết lễ nghĩa, sau này đứa con sinh ra nhất định là cực phẩm đấy!

Đi theo Mai Phương đến tất cả gia đình thân thích, Tiêu Quý gần như tàn tạ, chờ về đến nhà, ngay cả quần áo cô cũng không kịp thay mà đặt mông ngồi trên sofa, ngửa đầu dựa vào, hận không thể nằm dài ở đây. Mai Phương vào phòng thay quần áo, còn bố Mễ Tu thì đến phòng sách, Mễ Tu cởi áo khoác, trông thấy Tiêu Quý xụi lơ trên sofa. Anh khẽ cười, đi qua ngồi bên cạnh Tiêu Quý, rồi ôm vai cô để cô nằm trên đùi anh. Tiêu Quý phối hợp nhích người, tìm một vị trí thoải mái nhất, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Hôm nay thật sự mệt chết đi được.” Từ sau khi bố qua đời, hàng năm vào tết âm lịch đều chỉ có cô, sau đó bà nội dọn đến ở với cô, cũng sẽ có người đến chúc tết, nhưng cô chưa từng mệt mỏi như vậy, hôm nay loanh quanh khắp cả thị trấn, thân thích nhà Mễ Tu thật sự rất nhiều nha.

“Ừm, em nghỉ ngơi một lúc cho khoẻ.” Mễ Tu xoa nhẹ trán cô, dịu dàng nói.

Tiêu Quý khẽ ừ một tiếng, cô nắm tay Mễ Tu đặt lên bụng mình, hô hấp kéo dài, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, dường như đã có chút buồn ngủ.

Mễ Tu cụp mắt nhìn cô, ánh mắt chuyên chú, tia sáng trong mắt đầy dịu dàng, hôm nay bọn họ rất giống như đi ra mắt bạn bè thân thích vào ngày đầu tiên sau tân hôn, dưới sự giới thiệu của bố mẹ, nhận lời chúc phúc của người khác. Nhìn thấy Tiêu Quý vừa hạnh phúc vừa thẹn thùng cúi đầu cười ngọt ngào, đi theo phía sau mẹ chào hỏi trưởng bối, kêu một tiếng chú dì, nhận được lời khen ngợi của các trưởng bối, trong lòng anh còn vui mừng hơn cả bản thân mình nhận được lời khen.

Một tiếng pháo đinh tai nhức óc chợt vang lên, Mễ Tu còn chưa kịp che lỗ tai Tiêu Quý thì cô đã mở choàng mắt, trong mắt có một tia hoang mang.

Mễ Tu đến gần tai cô, dịu dàng nói: “Không có việc gì, bên ngoài đốt pháo thôi.”

“Ừm.” Tiêu Quý trả lời một tiếng, chớp mắt, đã hoàn toàn không còn buồn ngủ, nhìn thấy Mễ Tu gần ngay trước mắt, cô nói: “Em muốn xem pháo hoa.”

“Không ngủ sao?” Mễ Tu hỏi.

“Không ngủ.” Tiêu Quý ngồi dậy, dựa trước ngực Mễ Tu, ngắm nghía ngón tay anh.

“Ừm.” Mễ Tu kề sát tai cô, hít sâu một hơi, nói: “Đến ban công xem pháo hoa nhé.”

“Được.” Tiêu Quý nhẹ giọng đáp.

Mễ Tu ôm eo cô, cùng nhau đứng lên, tư thế không đổi, bọn họ giống như hai đứa bé sinh đôi, dính sát vào nhau, bắt chước nhau, chầm chậm thong thả đi đến ban công.

Mễ Tu nắm hai tay Tiêu Quý, nhoài người trên lan can, lồng ngực dính sát sau lưng cô, chặt chẽ đến mức không chút khe hở. Đêm khuya giá lạnh, trên bầu trời tràn ngập pháo hoa rực rỡ, đủ loại màu sắc, tiếng pháo bùng nổ tiến vào màng tai, nhưng lại không cảm thấy chói tai chút nào.

Trong phòng khách không biết có ai tới, Mai Phương tiếp đón bọn họ, có thể láng máng nghe được một ít đối thoại giữa bọn họ.

“Nghe nói, hôm nay chị dẫn theo một cô gái xinh đẹp đi chúc tết? Ai thế?”

“Ai chứ! Đó chính là vợ tương lai của Mễ Tu nhà tôi, con dâu của tôi đấy!”

Tiêu Quý hơi nghiêng mặt, đối diện với ánh mắt lóng lánh rực rỡ của Mễ Tu, tầm mắt giao nhau, biểu lộ tình cảm chân thật mặn nồng còn hơn cả hàng ngàn lời nói.

Đôi môi nhẹ nhàng dán sát vào nhau, sau đó tách ra, có thể nghe thấy hô hấp rõ ràng, trên bầu trời nở rộ pháo hoa muôn màu muôn vẻ.

“Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương