Trúc Mã Là Nam Thần
-
Chương 43
Editor: Rosegi
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tấm rèm cửa dày che kín không để lọt tia sáng nào, nhìn không rõ sắc trời bên ngoài.
Người trong ngực ngủ say, hai má còn hơi ửng đỏ, vài sợi tóc dính ở khóe môi, nhìn qua vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Đàn ông vào sáng sớm rất dễ xúc động, nhưng anh chỉ giơ tay vén mấy sợi tóc lộn xộn ra sau tai giúp cô, sau đó liền nhẹ nhàng nhấc eo cô lên, chậm rãi rời khỏi cơ thể cô.
Cọ xát quen thuộc khiến Lãm Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, lông mày khẽ nhíu lại.
"Ngủ đi." Người đàn ông ôm cô xoay người, cánh tay thực vững vàng đem cô đặt xuống giường, tiếng nói hơi khàn, mang theo hương vị khiến người ta an tâm.
Cô nhất định rất mệt.
Ngón tay thon dài cài lại từng nút áo, khí chất cấm dục lại hiện ra.
Dùng tay thử độ ấm của nước, vắt chiếc khăn lông ấm áp, cẩn thận lau sạch sẽ cho người trên giường.
Lãm Nguyệt chỉ hơi xoay người, tiếp tục lâm vào giấc ngủ.
.........
Lúc Lãm Nguyệt tỉnh lại, cảm thấy cả người đau nhức, còn mệt hơn so với huấn luyện trước kia.
Cô muốn ngồi dậy, lại nhỏ giọng khụ một tiếng, hai má từ từ nóng lên.
Dưới thân... vẫn còn cảm giác bị căng ra.
Lãm Nguyệt quạt quạt tay xua tan nhiệt độ trên má.
Tối hôm qua sau khi khó khăn lắm mới kết thúc, cô đã không còn chút sức lực nào, bị anh ôm đi tắm rửa. Nhưng trong bồn tắm......
Được nửa chừng thì cô cũng không kiên trì được nữa mà lịm đi, nhưng mà cô vẫn mơ hồ cảm giác được, người đàn ông phía trên nâng một chân của cô lên, tiếp tục không ngừng thọc vào rút ra, cho đến khi hoàn toàn thỏa mãn cũng không có rời đi.
Lãm Nguyệt ngồi dậy, tạm dừng vài giây, sau đó tiếp tục dịch về phía mép giường, chỉ là vừa mới đặt chân xuống đất lại ngã ngồi xuống giường, cô khẽ than nhẹ một tiếng.
Trần Dục Sâm bưng một ly nước mật ong tiến vào.
Giống như không nhìn thấy tư thế của cô, một tay tự nhiên ôm lấy eo cô, "Uống nước đi."
"Ừ." Lãm Nguyệt cũng không kinh ngạc vì giọng nói lạc đi của mình, tự nhiên cầm lấy ly nước, vị ngọt của mật ong lướt qua cổ họng giảm bớt cảm giác khô rát.
Vẻ mặt người đàn ông thỏa mãn, đến khí chất thanh lãnh cũng có vẻ trở nên nhu hòa hơn. Tựa như rượu nho trong vắt, mát lạnh, càng ủ càng thêm tinh khiết và thơm ngọt, quyến rũ khiến tâm hồn người ta mê muội.
Lãm Nguyệt cầm cái ly suy tư nói, "Em thấy, chúng ta phải phân phòng ngủ,"
Cô mỉm cười hỏi, "Anh thấy sao?"
Trần Dục Sâm mím môi, không dao động chút nào, nghiêm trang nhắc nhở nói, "Quân tử nhất ngôn, em đã nói rồi."
Chính miệng cô từng nói, sau khi đính hôn sẽ ở cùng nhau.
"Đúng vậy." Lãm Nguyệt tiếp tục uống một ngụm nước mật ong, thản nhiên nói, "Nhưng em không phải quân tử."
Người đàn ông bỗng nhiên cúi đầu, đôi mắt đen nhánh phản ánh bóng dáng cô, đạm mạc nói, "Anh cũng không phải quân tử."
Lời này......
Lãm Nguyệt chọc chọc cánh tay bên hông, đưa ly nước cho anh, có chút buồn cười, "Thế nào, anh còn muốn trèo cửa sổ à?"
"Không trèo cửa sổ." Trần Dục Sâm cầm lấy ly nước, ngón tay thon dài lau khóe miệng cho cô, thanh âm không gợn sóng.
"Trèo giường."
Còn trèo giường!
Lãm Nguyệt nhịn không được bật cười, một tay tóm cổ áo, một tay giữ mặt anh, "Lại đây, để tôi nhìn xem trên mặt anh có phải có dán thứ gì không, có phải anh giả mạo nam thần nhà tôi không, không đứng đắn như vậy."
Trước kia người đàn ông này trầm mặc cấm dục đến mức nào chứ, bây giờ liền giống như được mở khóa một thuộc tính quan trọng, gương mặt vẫn thanh lãnh như trước, nhưng mỗi câu nói ra đều đặc sắc như vậy.
"Không phải không đứng đắn," người đàn ông nghe lời ngoan ngoãn ngồi xổm xuống để cô thoải mái giữ.
Anh đối với cô, đều là xuất phát từ chân tâm.
Một người đàn ông cao hơn 1 mét 8 ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt, khiến Lãm Nguyệt mạc danh thấy giống như một con chó lớn đang làm nũng, sinh ra một loại xúc động muốn sờ sờ đầu anh.
.........
Bụng ục ục kêu lên.
"Đói bụng sao?"
Anh bế cô lên, cất bước đi ra ngoài, "Anh nấu cháo xương rồi."
Đã ninh mấy giờ đồng hồ, hiện tại ăn vừa lúc.
"Đợi lát nữa." Lãm Nguyệt ôm cổ anh, lại nhẹ nhàng xoa xoa tai anh, "Trước cho em đến phòng vệ sinh rửa mặt đã."
Người đàn ông nhà mình, cô không cần phải chờ tới khi nào dùng.
"Ừ." Người đàn ông bị cô sai sử, lại hoàn toàn không buồn bực chút nào, trong mắt chỉ có dịu dàng.
Có lẽ chính cô cũng không để ý, hai người rõ ràng đã thân mật hơn rất nhiều.
Nhớ tới gì đó, Lãm Nguyệt đột nhiên nhìn anh chăm chú, mỉm cười hỏi, "Hôm qua vì sao anh một hai phải bắt em ăn nhiều như thế?"
Trần Dục Sâm trầm ngâm một chút, "Sợ em đói."
Da mặt thật dày.
Tới phòng vệ sinh, Trần Dục Sâm cẩn thận thả cô xuống, vòng tay đỡ eo cô.
Lãm Nguyệt lúc này mới phát hiện, trên bàn chải đánh răng đã có sẵn kem đánh răng.
Lơ đãng nhìn qua gương, Lãm Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Người bên trong là cô mà cũng không phải cô, dung mạo thanh lệ nhiều thêm phần quyến rũ, đôi mắt long lanh như hồ nước, giống như hoa hải đường mang theo sương sớm, kiều diễm ướt át, khiến người ta hận không thể hái xuống.
"Hóa ra mình xinh đẹp thế này."
Cô còn hận không thể cắn một ngụm, xem có phải sẽ chảy nước hay không.
Lãm Nguyệt bắt đầu đánh răng, trong gương hai người dính lấy nhau.
............
Bữa sáng tự nhiên cũng là bị ép ăn.
Ăn xong, Trần Dục Sâm ôm cô xem ti vi, trên màn hình là một phim cũ, không biết đã xem qua bao nhiêu lần.
Lãm Nguyệt không hứng thú lắm, liền ngồi trong lòng anh mà đùa giỡn, anh cũng để cô tùy ý đùa giỡn.
Dù sao, cuối cùng cũng sẽ đòi lại.
Giữa trưa, tủ lạnh báo nguy, đoán chừng không còn đủ thức ăn cho một bữa cơm.
Trần Dục Sâm mím môi, sắc mặt bình tĩnh bế lên Lãm Nguyệt còn đang ngồi ở sô pha, "Chúng ta đi siêu thị một chuyến."
"...... Anh muốn ôm em đi à?" Lãm Nguyệt hiện tại một chút cũng không muốn đi ra ngoài.
Không phải vì còn đau, trước kia nhiều lúc còn đau đớn mệt mỏi hơn lúc này nhiều, nhưng con người chính là thích ỷ lại, trước kia không có người để làm nũng, chịu nhiều mệt mỏi khổ sở cũng phải nhịn, bây giờ đã có người che chở, lại trở nên yếu đuối hơn rất nhiều.
Cũng giống như một đứa trẻ bị ngã, nếu không có người lớn dỗ dành thì cũng chỉ mếu máo mà bò dậy, nhưng lúc có người lớn chạy đến dỗ dành, lại giống như bị ủy khuất vô cùng.
"Ừ." Trần Dục Sâm đương nhiên không phải người sẽ để ý ánh mắt người khác, "Cùng nhau đi."
Hiện tại, anh không muốn rời cô một phút một giây nào.
Lãm Nguyệt nhổm lên hôn anh một cái, trong mắt đều là ý cười, lại nói, "Nếu vậy anh sẽ không cầm được đồ, em ở nhà chờ anh, anh đi nhanh một chút được không?"
Người đàn ông nhấp môi không nói gì, cả người đều nói không tình nguyện.
Dính người.
Nhưng mà cô thích a, Lãm Nguyệt cười tủm tỉm nghĩ.
Trần Dục Sâm cuối cùng đỏ tai, tốc độ thực mau bước chân đi ra ngoài, đến điện thoại cũng quên mang.
Lãm Nguyệt ở nhà, nhàm chán cầm lấy di động nhấp vào biểu tượng chim cánh cụt. (mạng xã hội QQ)
Sau đó liền phát hiện biên tập đã gửi cho mình hơn 20 tin nhắn...
Lãm Nguyệt:.........
"Lạc Tinh cô có đó không?!"
"Nhìn thấy thì trả lời tôi!"
"Chuyện xảy ra trên Weibo cô có biết không?!"
......
Lãm Nguyệt nghĩ nghĩ, không có trả lời ngay lập tức, mà mở Weibo xem trước.
Kết quả thấy trên Weibo sóng yên biển lặng, điều duy nhất bất thường chính là...... Khi gõ tìm tên Lạc Tinh, thậm chí một số tin tức trước đây về Lạc Tinh, ân oán tình thù giữa cô và vài vị đại thần khác, tin đồn bóng gió gì cũng đều không thấy...
Sạch sẽ đến mức không thể tưởng tượng được.
Lãm Nguyệt chỉ có thể trả lời biên tập, "Không có gì, mấy ngày nay tôi đính hôn, không có chú ý tới, có chuyện gì vậy?"
Biên tập rất trách nhiệm, lập tức trả lời, "Cô không biết?!"
"Cô cũng không biết chuyện kia được giải quyết như thế nào?!"
Biên tập kinh ngạc.
"Lần này trên mạng đưa tin cô ký hợp đồng với Đại Phong, nói cô chỉ cần tiền không cần tác phẩm gì đó...... Còn có...... Kết quả tất cả các Weibo v nổi tiếng lên tiếng về chuyện này đều đã bị đóng băng, hơn nữa còn nhận được đơn kiện của luật sư, đến phía trên cũng lên tiếng, chính phủ hành động sấm rền gió cuốn khiến mọi người đều sợ hãi..."
"Cô không biết... Đó là ai giải quyết giúp cô sao?"
Lãm Nguyệt cuối cùng cũng biết từ đầu đến cuối sự tình, ánh mắt thấm ra ý cười, gợn sóng dịu dàng tràn ra.
"Không có gì, là có người giúp tôi."
Cô không thích nói chuyện riêng của mình, chỉ giải thích một câu đơn giản liền không nói nữa.
Nói chuyện với biên tập xong, cô lên hậu trường phát 500 bao lì xì, sau đó lại vào Weibo.
Không nói nhiều lắm, chỉ là chân thành cảm ơn các tiểu thiên sứ đã giữ gìn, lúc đó cô không ở đây, các tiểu thiên sứ nhất định đã chịu thiệt thòi.
Chỉ là, cô mới vừa phát xong, lại thấy di động bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh thông báo Weibo đặc biệt.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tấm rèm cửa dày che kín không để lọt tia sáng nào, nhìn không rõ sắc trời bên ngoài.
Người trong ngực ngủ say, hai má còn hơi ửng đỏ, vài sợi tóc dính ở khóe môi, nhìn qua vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Đàn ông vào sáng sớm rất dễ xúc động, nhưng anh chỉ giơ tay vén mấy sợi tóc lộn xộn ra sau tai giúp cô, sau đó liền nhẹ nhàng nhấc eo cô lên, chậm rãi rời khỏi cơ thể cô.
Cọ xát quen thuộc khiến Lãm Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, lông mày khẽ nhíu lại.
"Ngủ đi." Người đàn ông ôm cô xoay người, cánh tay thực vững vàng đem cô đặt xuống giường, tiếng nói hơi khàn, mang theo hương vị khiến người ta an tâm.
Cô nhất định rất mệt.
Ngón tay thon dài cài lại từng nút áo, khí chất cấm dục lại hiện ra.
Dùng tay thử độ ấm của nước, vắt chiếc khăn lông ấm áp, cẩn thận lau sạch sẽ cho người trên giường.
Lãm Nguyệt chỉ hơi xoay người, tiếp tục lâm vào giấc ngủ.
.........
Lúc Lãm Nguyệt tỉnh lại, cảm thấy cả người đau nhức, còn mệt hơn so với huấn luyện trước kia.
Cô muốn ngồi dậy, lại nhỏ giọng khụ một tiếng, hai má từ từ nóng lên.
Dưới thân... vẫn còn cảm giác bị căng ra.
Lãm Nguyệt quạt quạt tay xua tan nhiệt độ trên má.
Tối hôm qua sau khi khó khăn lắm mới kết thúc, cô đã không còn chút sức lực nào, bị anh ôm đi tắm rửa. Nhưng trong bồn tắm......
Được nửa chừng thì cô cũng không kiên trì được nữa mà lịm đi, nhưng mà cô vẫn mơ hồ cảm giác được, người đàn ông phía trên nâng một chân của cô lên, tiếp tục không ngừng thọc vào rút ra, cho đến khi hoàn toàn thỏa mãn cũng không có rời đi.
Lãm Nguyệt ngồi dậy, tạm dừng vài giây, sau đó tiếp tục dịch về phía mép giường, chỉ là vừa mới đặt chân xuống đất lại ngã ngồi xuống giường, cô khẽ than nhẹ một tiếng.
Trần Dục Sâm bưng một ly nước mật ong tiến vào.
Giống như không nhìn thấy tư thế của cô, một tay tự nhiên ôm lấy eo cô, "Uống nước đi."
"Ừ." Lãm Nguyệt cũng không kinh ngạc vì giọng nói lạc đi của mình, tự nhiên cầm lấy ly nước, vị ngọt của mật ong lướt qua cổ họng giảm bớt cảm giác khô rát.
Vẻ mặt người đàn ông thỏa mãn, đến khí chất thanh lãnh cũng có vẻ trở nên nhu hòa hơn. Tựa như rượu nho trong vắt, mát lạnh, càng ủ càng thêm tinh khiết và thơm ngọt, quyến rũ khiến tâm hồn người ta mê muội.
Lãm Nguyệt cầm cái ly suy tư nói, "Em thấy, chúng ta phải phân phòng ngủ,"
Cô mỉm cười hỏi, "Anh thấy sao?"
Trần Dục Sâm mím môi, không dao động chút nào, nghiêm trang nhắc nhở nói, "Quân tử nhất ngôn, em đã nói rồi."
Chính miệng cô từng nói, sau khi đính hôn sẽ ở cùng nhau.
"Đúng vậy." Lãm Nguyệt tiếp tục uống một ngụm nước mật ong, thản nhiên nói, "Nhưng em không phải quân tử."
Người đàn ông bỗng nhiên cúi đầu, đôi mắt đen nhánh phản ánh bóng dáng cô, đạm mạc nói, "Anh cũng không phải quân tử."
Lời này......
Lãm Nguyệt chọc chọc cánh tay bên hông, đưa ly nước cho anh, có chút buồn cười, "Thế nào, anh còn muốn trèo cửa sổ à?"
"Không trèo cửa sổ." Trần Dục Sâm cầm lấy ly nước, ngón tay thon dài lau khóe miệng cho cô, thanh âm không gợn sóng.
"Trèo giường."
Còn trèo giường!
Lãm Nguyệt nhịn không được bật cười, một tay tóm cổ áo, một tay giữ mặt anh, "Lại đây, để tôi nhìn xem trên mặt anh có phải có dán thứ gì không, có phải anh giả mạo nam thần nhà tôi không, không đứng đắn như vậy."
Trước kia người đàn ông này trầm mặc cấm dục đến mức nào chứ, bây giờ liền giống như được mở khóa một thuộc tính quan trọng, gương mặt vẫn thanh lãnh như trước, nhưng mỗi câu nói ra đều đặc sắc như vậy.
"Không phải không đứng đắn," người đàn ông nghe lời ngoan ngoãn ngồi xổm xuống để cô thoải mái giữ.
Anh đối với cô, đều là xuất phát từ chân tâm.
Một người đàn ông cao hơn 1 mét 8 ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt, khiến Lãm Nguyệt mạc danh thấy giống như một con chó lớn đang làm nũng, sinh ra một loại xúc động muốn sờ sờ đầu anh.
.........
Bụng ục ục kêu lên.
"Đói bụng sao?"
Anh bế cô lên, cất bước đi ra ngoài, "Anh nấu cháo xương rồi."
Đã ninh mấy giờ đồng hồ, hiện tại ăn vừa lúc.
"Đợi lát nữa." Lãm Nguyệt ôm cổ anh, lại nhẹ nhàng xoa xoa tai anh, "Trước cho em đến phòng vệ sinh rửa mặt đã."
Người đàn ông nhà mình, cô không cần phải chờ tới khi nào dùng.
"Ừ." Người đàn ông bị cô sai sử, lại hoàn toàn không buồn bực chút nào, trong mắt chỉ có dịu dàng.
Có lẽ chính cô cũng không để ý, hai người rõ ràng đã thân mật hơn rất nhiều.
Nhớ tới gì đó, Lãm Nguyệt đột nhiên nhìn anh chăm chú, mỉm cười hỏi, "Hôm qua vì sao anh một hai phải bắt em ăn nhiều như thế?"
Trần Dục Sâm trầm ngâm một chút, "Sợ em đói."
Da mặt thật dày.
Tới phòng vệ sinh, Trần Dục Sâm cẩn thận thả cô xuống, vòng tay đỡ eo cô.
Lãm Nguyệt lúc này mới phát hiện, trên bàn chải đánh răng đã có sẵn kem đánh răng.
Lơ đãng nhìn qua gương, Lãm Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Người bên trong là cô mà cũng không phải cô, dung mạo thanh lệ nhiều thêm phần quyến rũ, đôi mắt long lanh như hồ nước, giống như hoa hải đường mang theo sương sớm, kiều diễm ướt át, khiến người ta hận không thể hái xuống.
"Hóa ra mình xinh đẹp thế này."
Cô còn hận không thể cắn một ngụm, xem có phải sẽ chảy nước hay không.
Lãm Nguyệt bắt đầu đánh răng, trong gương hai người dính lấy nhau.
............
Bữa sáng tự nhiên cũng là bị ép ăn.
Ăn xong, Trần Dục Sâm ôm cô xem ti vi, trên màn hình là một phim cũ, không biết đã xem qua bao nhiêu lần.
Lãm Nguyệt không hứng thú lắm, liền ngồi trong lòng anh mà đùa giỡn, anh cũng để cô tùy ý đùa giỡn.
Dù sao, cuối cùng cũng sẽ đòi lại.
Giữa trưa, tủ lạnh báo nguy, đoán chừng không còn đủ thức ăn cho một bữa cơm.
Trần Dục Sâm mím môi, sắc mặt bình tĩnh bế lên Lãm Nguyệt còn đang ngồi ở sô pha, "Chúng ta đi siêu thị một chuyến."
"...... Anh muốn ôm em đi à?" Lãm Nguyệt hiện tại một chút cũng không muốn đi ra ngoài.
Không phải vì còn đau, trước kia nhiều lúc còn đau đớn mệt mỏi hơn lúc này nhiều, nhưng con người chính là thích ỷ lại, trước kia không có người để làm nũng, chịu nhiều mệt mỏi khổ sở cũng phải nhịn, bây giờ đã có người che chở, lại trở nên yếu đuối hơn rất nhiều.
Cũng giống như một đứa trẻ bị ngã, nếu không có người lớn dỗ dành thì cũng chỉ mếu máo mà bò dậy, nhưng lúc có người lớn chạy đến dỗ dành, lại giống như bị ủy khuất vô cùng.
"Ừ." Trần Dục Sâm đương nhiên không phải người sẽ để ý ánh mắt người khác, "Cùng nhau đi."
Hiện tại, anh không muốn rời cô một phút một giây nào.
Lãm Nguyệt nhổm lên hôn anh một cái, trong mắt đều là ý cười, lại nói, "Nếu vậy anh sẽ không cầm được đồ, em ở nhà chờ anh, anh đi nhanh một chút được không?"
Người đàn ông nhấp môi không nói gì, cả người đều nói không tình nguyện.
Dính người.
Nhưng mà cô thích a, Lãm Nguyệt cười tủm tỉm nghĩ.
Trần Dục Sâm cuối cùng đỏ tai, tốc độ thực mau bước chân đi ra ngoài, đến điện thoại cũng quên mang.
Lãm Nguyệt ở nhà, nhàm chán cầm lấy di động nhấp vào biểu tượng chim cánh cụt. (mạng xã hội QQ)
Sau đó liền phát hiện biên tập đã gửi cho mình hơn 20 tin nhắn...
Lãm Nguyệt:.........
"Lạc Tinh cô có đó không?!"
"Nhìn thấy thì trả lời tôi!"
"Chuyện xảy ra trên Weibo cô có biết không?!"
......
Lãm Nguyệt nghĩ nghĩ, không có trả lời ngay lập tức, mà mở Weibo xem trước.
Kết quả thấy trên Weibo sóng yên biển lặng, điều duy nhất bất thường chính là...... Khi gõ tìm tên Lạc Tinh, thậm chí một số tin tức trước đây về Lạc Tinh, ân oán tình thù giữa cô và vài vị đại thần khác, tin đồn bóng gió gì cũng đều không thấy...
Sạch sẽ đến mức không thể tưởng tượng được.
Lãm Nguyệt chỉ có thể trả lời biên tập, "Không có gì, mấy ngày nay tôi đính hôn, không có chú ý tới, có chuyện gì vậy?"
Biên tập rất trách nhiệm, lập tức trả lời, "Cô không biết?!"
"Cô cũng không biết chuyện kia được giải quyết như thế nào?!"
Biên tập kinh ngạc.
"Lần này trên mạng đưa tin cô ký hợp đồng với Đại Phong, nói cô chỉ cần tiền không cần tác phẩm gì đó...... Còn có...... Kết quả tất cả các Weibo v nổi tiếng lên tiếng về chuyện này đều đã bị đóng băng, hơn nữa còn nhận được đơn kiện của luật sư, đến phía trên cũng lên tiếng, chính phủ hành động sấm rền gió cuốn khiến mọi người đều sợ hãi..."
"Cô không biết... Đó là ai giải quyết giúp cô sao?"
Lãm Nguyệt cuối cùng cũng biết từ đầu đến cuối sự tình, ánh mắt thấm ra ý cười, gợn sóng dịu dàng tràn ra.
"Không có gì, là có người giúp tôi."
Cô không thích nói chuyện riêng của mình, chỉ giải thích một câu đơn giản liền không nói nữa.
Nói chuyện với biên tập xong, cô lên hậu trường phát 500 bao lì xì, sau đó lại vào Weibo.
Không nói nhiều lắm, chỉ là chân thành cảm ơn các tiểu thiên sứ đã giữ gìn, lúc đó cô không ở đây, các tiểu thiên sứ nhất định đã chịu thiệt thòi.
Chỉ là, cô mới vừa phát xong, lại thấy di động bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh thông báo Weibo đặc biệt.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook