Trúc Mã Cực Sủng
-
Chương 48: Cắm trại
Khóa học này, Kiều Đa Bảo vừa định nhanh chóng ra khỏi trường, ra phố buôn bán làm chút đồ ăn, kết quả vẫn bị Chu Tích Tiệp bắt được.
Tay phải của cô đều không sai biệt lắm sớm hồi phục lại, căn bản không có hoạt động chướng ngại gì sẽ không cần bôi thuốc, nhưng cậu vì để cho cô được hồi phục hoàn toàn hơn, cho dù việc học cùng chuyện của công ty bận rộn đi chăng nữa cũng vẫn kiên trì mỗi ngày giao cho cô thuốc cùng băng gạc triền miên.
Mỗi ngày đều phải thoa những thứ thuốc Đông y kia, Kiều Đa Bảo cảm giác tay mình trắng mềm đều nhanh biến thành màu thuốc, còn có một hương vị nồng đậm. Bạn trong ký túc xá mặc dù không nói gì, nhưng trực giác nhạy cảm còn là có thể cảm giác được ánh mắt có chút không vui.
"Ai - - "
Kiều Đa Bảo, một bộ dạng mặc ngươi chém giết nằm sấp ở trên bàn, một bên duỗi thẳng tay phải cho Chu Tích Tiệp đổi thuốc, một bên ai oán thở dài.
"Than thở cái gì, anh cảnh cáo em, không có lệnh anh, về sau không cho phép ăn BBQ ở quán ven đường nữa, tay không có hồi phục triệt để được, không thể tự tiện vứt băng gạc đi, đã nghe chưa?"
Chu Tích Tiệp nghiêm mặt nghiêm túc dặn dò, hai tay thuần thục từng vòng vạch trần băng gạc trên cánh tay của cô.
"Ai - -! ! ! !"
Nghe được lời nói của cậu, Kiều Đa Bảo không khỏi càng thêm ngửa mặt lên trời nặng nề thở dài một tiếng.
"Lão Tam thối, anh mau cùng được với cha của em vào hội càm ràm."
"Ừm, chê anh càm ràm đúng không, vậy thì ăn canh đi."
Đôi mắt Chu Tích Tiệp cụp xuống, môi mỏng khẽ mím, nắm cánh tay Kiều Đa Bảo, bàn tay không nặng không nhẹ vuốt vuốt một hồi, cường gân hoạt huyết một phen sau mới thuần thục đắp thuốc Đông y lên, sau đó lại dùng băng gạc chèn lên. Giờ khắc này, gò má nghiêm túc thoạt nhìn tuấn tú mê người, một vài nữ sinh xung quanh phòng học còn chưa đi đều thỉnh thoảng ghé mắt quan sát.
"Em mới không cần uống, bụng đều nhanh uống thành hồ nước!"
Đối với kinh nghiệm uống trước đây không lâu, ước chừng là một tuần lễ khủng bố, Kiều Đa Bảo ngẫm lại cũng nhịn không được rùng mình một cái, liền vội vàng lắc đầu.
Chu Tích Tiệp hơi cong môi một cái, đem cánh tay phải nâng lên, kéo ống tay áo cẩn thận xuống, giúp cô mặc áo khoác.
Kiều Đa Bảo lắc lắc tay phải, "Anh xem, tay của em thực sự hồi phục tốt lắm, đổi hết lần thuốc này, cũng không cần đắp lại!"
"Đừng thực hiện những động tác mạnh như vậy!"Chu Tích Tiệp một bên thu thập xong đồ gì đó trên mặt bàn, một bên quay đầu trách mắng.
"Lại đổi ba lượt cũng không cần."
Kiều Đa Bảo ai oán khuôn mặt nhỏ nhắn, "Thực sự là hương vị rất hắc, người trong ký túc xá đều có ý kiến."
"Đi tới chỗ anh ở, bao nhiêu hương vị đều không sao cả."
"Không cần."
Mới vừa lúc mới bắt đầu Chu Tích Tiệp rất nhiều lần cũng bảo cô đến phòng của mình, để cho cậu tiện chăm sóc, nhưng Kiều Đa Bảo nghĩ tới các loại lời đồn đãi chuyện nhảm từ người khác nói bọn họ chưa lập gia đình ở chung nên không có đáp ứng. Cứ việc cho là cô không thèm để ý những thứ này, nhưng Chu Tích Tiệp vừa mới bắt đầu cuộc sống đại học không bao lâu, còn là nhiều điểm phiền toái tương đối lớn, huống chi cô đều ở ký túc xá lâu như vậy thoáng cái chuyển ra, rời đi hết sức không có quen.
Chu Tích Tiệp khuyên bảo không có hiệu quả, đành phải nhiều lần nhìn chằm chằm.
"Đa Bảo, nguyên lai cậu còn ngây ngốc ở phòng học, chúng ta nhanh lên đi qua đi, bên kia mới mở một quán cánh gà nướng, ăn siêu ngon."
Cao Tâm Nhã sôi nổi đi qua đến, kéo tay phải Kiều Đa Bảo, cao hứng bừng bừng nói ra.
Phảng phất không nhìn thấy Kiều Đa Bảo mạnh mẽ cùng cô nháy mắt, Cao Tâm Nhã khóe mắt liếc qua Chu Tích Tiệp bên cạnh, con mắt chợt lóe qua tới tia khác thường, rất là quen thuộc mời mọc: "Bạn học Chu Tích Tiệp, cậu cũng ở đây, nếu không thì chúng ta cùng đi chứ!"
Chu Tích Tiệp gặp Cao Tâm Nhã cao hứng giữ chặt tay phải Kiều Đa Bảo nhíu nhíu mày, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô một cái, hồi phục vẻ lạnh nhạt bình thường, nói: "Cô ấy hiện tại không thích hợp ăn những thứ đó.
"Ách. . . . Đúng vậy. . . . Kỳ thật tớ cũng cảm thấy những thứ đó không vệ sinh, nhưng Đa Bảo thích ăn sao, tớ không có biện pháp cũng liền cùng đi . . . Lần sau, lần sau tớ sẽ nhắc cô ấy!"
Cao Tâm Nhã cảm thấy Chu Tích Tiệp nhìn sang, lòng mình cơ hồ đều đông lại, nói không ra lời, mặt đỏ hồng, duy trì ngọt ngào mỉm cười giải thích.
Nhưng mà Chu Tích Tiệp chỉ là ừ một tiếng, lại không lại liếc nhìn cô một cái.
"Đói bụng đói bụng, đi nhà ăn ăn cơm!"
Kiều Đa Bảo cũng không có để ý lời nói Cao Tâm Nhã, xoa bụng đổi chủ đề, miễn cho Chu Tích Tiệp truy cứu đến cùng.
"Tớ vừa rồi vì chờ cậu cũng còn chưa ăn cơm nữa." Cao Tâm Nhã ôm thật chặt tay Kiều Đa Bảo, chu miệng lên làm nũng nói.
"Vậy thì cùng nhau."
Kiều Đa Bảo không nhìn nổi bộ dáng làm nũng, một tay nổi da gà, nghĩ tới mình quả thật cùng cô hẹn rồi cùng đi ăn, hiện tại đi không được cũng không nên vứt người ta đi.
Bất quá nói đến kỳ quái, trước liền tính Cao Tâm Nhã ngẫu nhiên quấn quít lấy chính mình đi tìm trai đẹp, nhưng cũng không có dính đến trình độ như vậy, những ngày qua cơ hồ ngày ngày đều cùng với cô, ở ký túc xá cũng đối với tổn thương của cô cũng bận trước bận sau, quan tâm đầy đủ cực kỳ, Kiều Đa Bảo cảm thấy cô ấy hiện tại đối với mình cũng rất tốt, cho nên sẽ không giống như trước kia tránh đi như vậy.
Không biết Cao Tâm Nhã đó là ‘thân tại Tào doanh, tâm tại Hán’, vừa rồi vừa mới tiến vào phòng học liền gặp được Chu Tích Tiệp như vậy thật cùng ôn nhu đổi thuốc cho Kiều Đa Bảo, các loại hâm mộ cùng ghen tị a, quả thực là thời thời khắc khắc đều ở dày vò tâm can cô.
Cô không biết rõ là khi nào thì bắt đầu lực chú ý của mình cũng đã từ Dụ Đàm, Ôn Thịnh, mấy người kia… triệt để chuyển dời đến trên người nam sinh này, thời khắc đều chú ý đến cậu ta hết thảy. Ngẫu nhiên ở trong sân trường nhìn thấy bóng dáng cao lớn của cậu, cô cũng nhịn không được, tim đập tăng nhanh, mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt đều nhanh đọng lại.
Nhưng mà nam sinhtuấn tú này lại đối với bất kỳ người nào cũng đều lạnh lùng vô tình như vậy, toàn thân tản ra hơi thở cự tuyệt ngoài ngàn dặm lạnh lùng, lại duy chỉ có đối với Kiều Đa Bảo đổ vào tất cả ôn nhu cùng tình yêu, không giống những nam sinh khác rất.
Cao Tâm Nhã nghĩ thầm nếu như nam sinh trong trẻo nhưng lạnh lung, ôn nhu như thế đổi thuốc cho mình, thật là tốt biết bao, cô sẽ ‘thụ sủng nhược kinh’, cẩn thận ngượng ngùng tiếp nhận quan tâm của cậu ta cỡ nào. . . Mà sẽ không giống Kiều Đa Bảo biểu hiện được như vậy không sao cả, còn ghét bỏ. Nghĩ đi nghĩ lại, Cao Tâm Nhã cơ hồ đều muốn tức chết.
Cô mặc dù hết sức ghen tị với Kiều Đa Bảo có người tốt như vậy, nhưng bây giờ chỉ có thể lợi dụng Kiều Đa Bảo để tới gần cậu ta.
Ra bậc thang phòng học, gió đầu mùa đông có chút ít rét lạnh, Cao Tâm Nhã liên tục kéo Kiều Đa Bảo líu ríu đi ở phía trước, khiến cho Chu Tích Tiệp cầm lấy đồ đi ở phía sau, không để cho hai người có cơ hội tiếp xúc.
"Đa Bảo."
Sau lưng truyền đến thanh âm lạnh nhạt có từ tính, Cao Tâm Nhã liên tiếp trong lời nói củ cậu bị thất thần, Kiều Đa Bảo liền kéo trở lại.
"Ừ?"
Kiều Đa Bảo nghiêng đầu nghi ngờ nhìn sang, mắt to trắng đen rõ ràng, thấy cậu hướng về phía mình vẫy vẫy tay. Lờ mờ như vậy, vô thức rút tay bị Cao Tâm Nhã nắm ra, đi tới.
Chu Tích Tiệp lấy ra một cái khăn quàng cổ mỏng, vòng vài cái đeo vào trên cổ cô.
"Chao ôi, cũng không lạnh!"
Kiều Đa Bảo thấy cậu đột nhiên vây khăn quàng cổ cho cô, không khỏi hết sức sát phong cảnh lầm bầm một câu.
"Không lạnh cũng phải quàng." Chu Tích Tiệp liếc cô một cái, mang khăn quàng cổ cho cô xong, bàn tay đưa tới bọc lại bàn tay nhỏ có chút cảm giác mát, sóng vai đi trên đường trường.
Một bên Cao Tâm Nhã sắc mặt có chút khó coi, có chút ít mất tự nhiên cúi đầu xuống đi ở bên kia Kiều Đa Bảo, lại không có lại ôm lấy tay của cô, còn không đến mức không có ánh mắt như vậy.
Vào lúc ăn cơm, Cao Tâm Nhã lại một lần nữa phát hiện Chu Tích Tiệp đối với Kiều Đa Bảo phân biệt cỡ nào.
Kiều Đa Bảo ăn hộp cơm thịt của mình xong, lại duỗi thân chiếc đũa đi kẹp trong bát thịt của Chu Tích Tiệp, nhưng mà đối với hành động của cô, Chu Tích Tiệp lại không có bất kỳ phản ứng, tựa hồ tập mãi thành thói que. Ngẫu nhiên cũng sẽ chủ động kẹp chút rau đi tới bức bách cô ăn hết.
Cao Tâm Nhã bới cơm, trong lòng rất không tư vị, bởi vì giờ phút này tình cảnh của cô cực kỳ giống cái bóng đèn. Nhưng càng là đến gần mới phát hiện Kiều Đa Bảo làm người ta hâm mộ cỡ nào, Cao Tâm Nhã phát hiện từ cao trung tới nay, gặp phải nhiều đôi tình nhân như vậy, còn có một bạn trai như Chu Tích Tiệp, mỹ nam cực phẩm, vừa cao lớn vừa đẹp trai vừa thần bí an phận, đối người khác lạnh lùng lại không để ý người nào, đối với người bên cạnh ôn nhu cùng săn sóc.
Trái lại Kiều Đa Bảo, lại ngây ngốc lại lười cũng sẽ không trang điểm hay chú trọng ăn mặc, thậm chí còn bạo lực, yên tâm thoải mái hưởng thụ Chu Tích Tiệp chiếu cố như vậy còn không có chút nào cảm kích.
Đối lập như vậy, Cao Tâm Nhã cảm giác mình không biết so với Kiều Đa Bảo tốt hơn bao nhiêu lần, hơn nữa chính mình lại tốn chút trang điểm tinh xảo, đủ để xứng đôi với Chu Tích Tiệp đi, nghĩ tới đây Cao Tâm Nhã trên mặt đột nhiên đỏ ửng lên, khóe mắt trộm nhìn lén Chu Tích Tiệp một cái, phát hiện chính là khi cậu ta ăn cơm, gò má cũng đẹp mắt như vậy.
"Ồ, Tâm Nhã mặt của cậu như thế nào lại hồng như vậy?"
Kiều Đa Bảo trong miệng nhai lấy thức ăn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cao Tâm Nhã mơ hồ không rõ hỏi.
"A? Ách. . . . Này, có chút nóng."
Cao Tâm Nhã phục hồi tinh thần lại, có chút ít chột dạ tránh né ánh mắt Kiều Đa Bảo, che giấu nói.
"Có nóng như vậy sao?"
Kiều Đa Bảo trong lòng nghi ngờ một tý cũng không có quá để ý, quay đầu trở lại lại bới vài miếng cơm to, sau đó liền ngây ngốc nhìn một chỗ, từ từ nhai lấy, nhiều phút sau mới nuốt nuốt xuống.
Thói quen ăn cơm của cô chính là như vậy, chậm giống như dê bò gặm cỏ.
Chu Tích Tiệp tại quân doanh ngây người trong đoạn thời gian kia, tốc độ ăn cơm so với người bình thường phải nhanh hơn rất nhiều, không đến mười phút liền có thể ăn xong, nhưng mỗi lần bởi vì Kiều Đa Bảo ăn chậm mà không thể không thả chậm tốc độ.
Cao Tâm Nhã sau khi ăn xong gặp hai người vẫn còn ở lại ăn, chính cô ngây ngốc ngồi ở một bên có chút lúng túng, lại không nghĩ sớm rời đi, vì vậy liền nói nhảm cùng Kiều Đa Bảo trò chuyện.
"Đa Bảo, lần trước trưởng lớp đề nghị nói đi cắm trại, rất nhiều người đều báo danh tham gia, cậu có đi hay không?"
Kiều Đa Bảo hào hứng chọn món ăn nói: "Đi vùng ngoại ô ngủ có cái gì tốt để chơi, không đi."
"Cắm trại có rất nhiều hoạt động thích thú nha, tỷ như nấu cơm dã ngoại, BBQ, ca hát, leo núi đợi chút a, hơn nữa còn có thể mang bạn bè thân thuộc a, lớp chúng ta phần lớn tham gia, mọi người đều mang theo bạn than cùng đi nha."
Cao Tâm Nhã hưng trí bừng bừng nói, một câu cuối cùng có chút ý tứ hàm xúc không rõ nhìn thoáng qua Chu Tích Tiệp. Vừa rồi từ lúc ăn cơm đến bây giờ, đều hoàn toàn không để ý đến cô một tý, đem mọi ánh mắt cùng sự chú ý tất cả trên người Kiều Đa Bả, làm cho cô cảm thây thất lạc, bất quá lại kiên cố hơn nhờ tâm tư của mình.
Mà Kiều Đa Bảo nghe được hai chữ BBQ, lập tức con mắt liền sáng giống như hai cái bóng đèn, quét Chu Tích Tiệp một cái, tiến đến bên tai Cao Tâm Nhã nhỏ giọng hỏi: "Thật sự có BBQ?"
Cao Tâm Nhã hiểu ý gật gật đầu.
"Ừ, ách. . . Nếu đã như vậy, dù sao cuối tuần tớ không có việc gì, rảnh rỗi không có việc làm, hay theo cậu cùng đi chứ." Kiều Đa Bảo mặt không đỏ, tim không đập, cao hứng vỗ bả vai cười nói.
"Tốt, bạn học Chu Tích Tiệp không đi sao?"
Cô cao hứng nhếch khóe miệng cười cười, bỏ qua ánh mắt của Kiều Đa Bảo, quay đầu liền hỏi Chu Tích Tiệp.
"Đi."
Chu Tích Tiệp không có nhìn, chỉ là đưa tay vuốt hạt cơm trên khóe miệng Kiều Đa Bảo, lạnh nhạt hồi đáp.
"Kia. . . Vậy thì tốt quá, nhiều người mới náo nhiệt."
Cao Tâm Nhã trong lòng chấn phấn một tý, không nghĩ tới Chu Tích Tiệp lạnh nhạt như vậy sẽ như vậy dứt khoát đồng ý tham gia, nếu cậu ta đã đáp ứng, hết thảy đều có cơ hội.
Lần trước chơi xuân, bạn học Thẩm xinh đẹp không phải là thừa dịp đi giao du đoạt đi bạn trai của bạn than sao, lúc ấy cô còn ghen ghét được một lúc, mặc dù như vậy không quá hào quang, nhưng là tình cảm chính là muốn tranh thủ mới có thể được tiến đến được sao? Huống chi cô cùng Đa Bảo còn không phải là bạn thân.
Được câu trả lời trong lòng, Cao Tâm Nhã khó được thức thời rời đi.
"Chao ôi, lớp emhoạt động làm sao anh cũng muốn đi nha?"
Kiều Đa Bảo có chút khó chịu, Chu Tích Tiệp cùng theo một lúc, quản quản, nhất định là cô sẽ không được ăn hết BBQ.
"Em biết dựng lều sao?" Chu Tích Tiệp liếc nàng một cái.
". . . Em sẽ cùng người khác cũng sẽ không sao."
"Sẽ xảy ra hỏa hoạn thì sao?"
"Vậy thì dùng lửa thế nào?"
"Đừng quên em còn say xe."
". . ."
"Dù sao nói thật là em làm không đến, tay còn chưa có hồi phục, hết thảy hoạt động cũng phải ở dưới mí mắt của anh tiến hành."
Chu Tích Tiệp lạnh buốt ném xuống một câu quyết đoán xong liền đi, để lại Kiều Đa Bảo ở nguyên đó, trừng mắt với bóng lưng của cậu mà cắn răng.
Tay phải của cô đều không sai biệt lắm sớm hồi phục lại, căn bản không có hoạt động chướng ngại gì sẽ không cần bôi thuốc, nhưng cậu vì để cho cô được hồi phục hoàn toàn hơn, cho dù việc học cùng chuyện của công ty bận rộn đi chăng nữa cũng vẫn kiên trì mỗi ngày giao cho cô thuốc cùng băng gạc triền miên.
Mỗi ngày đều phải thoa những thứ thuốc Đông y kia, Kiều Đa Bảo cảm giác tay mình trắng mềm đều nhanh biến thành màu thuốc, còn có một hương vị nồng đậm. Bạn trong ký túc xá mặc dù không nói gì, nhưng trực giác nhạy cảm còn là có thể cảm giác được ánh mắt có chút không vui.
"Ai - - "
Kiều Đa Bảo, một bộ dạng mặc ngươi chém giết nằm sấp ở trên bàn, một bên duỗi thẳng tay phải cho Chu Tích Tiệp đổi thuốc, một bên ai oán thở dài.
"Than thở cái gì, anh cảnh cáo em, không có lệnh anh, về sau không cho phép ăn BBQ ở quán ven đường nữa, tay không có hồi phục triệt để được, không thể tự tiện vứt băng gạc đi, đã nghe chưa?"
Chu Tích Tiệp nghiêm mặt nghiêm túc dặn dò, hai tay thuần thục từng vòng vạch trần băng gạc trên cánh tay của cô.
"Ai - -! ! ! !"
Nghe được lời nói của cậu, Kiều Đa Bảo không khỏi càng thêm ngửa mặt lên trời nặng nề thở dài một tiếng.
"Lão Tam thối, anh mau cùng được với cha của em vào hội càm ràm."
"Ừm, chê anh càm ràm đúng không, vậy thì ăn canh đi."
Đôi mắt Chu Tích Tiệp cụp xuống, môi mỏng khẽ mím, nắm cánh tay Kiều Đa Bảo, bàn tay không nặng không nhẹ vuốt vuốt một hồi, cường gân hoạt huyết một phen sau mới thuần thục đắp thuốc Đông y lên, sau đó lại dùng băng gạc chèn lên. Giờ khắc này, gò má nghiêm túc thoạt nhìn tuấn tú mê người, một vài nữ sinh xung quanh phòng học còn chưa đi đều thỉnh thoảng ghé mắt quan sát.
"Em mới không cần uống, bụng đều nhanh uống thành hồ nước!"
Đối với kinh nghiệm uống trước đây không lâu, ước chừng là một tuần lễ khủng bố, Kiều Đa Bảo ngẫm lại cũng nhịn không được rùng mình một cái, liền vội vàng lắc đầu.
Chu Tích Tiệp hơi cong môi một cái, đem cánh tay phải nâng lên, kéo ống tay áo cẩn thận xuống, giúp cô mặc áo khoác.
Kiều Đa Bảo lắc lắc tay phải, "Anh xem, tay của em thực sự hồi phục tốt lắm, đổi hết lần thuốc này, cũng không cần đắp lại!"
"Đừng thực hiện những động tác mạnh như vậy!"Chu Tích Tiệp một bên thu thập xong đồ gì đó trên mặt bàn, một bên quay đầu trách mắng.
"Lại đổi ba lượt cũng không cần."
Kiều Đa Bảo ai oán khuôn mặt nhỏ nhắn, "Thực sự là hương vị rất hắc, người trong ký túc xá đều có ý kiến."
"Đi tới chỗ anh ở, bao nhiêu hương vị đều không sao cả."
"Không cần."
Mới vừa lúc mới bắt đầu Chu Tích Tiệp rất nhiều lần cũng bảo cô đến phòng của mình, để cho cậu tiện chăm sóc, nhưng Kiều Đa Bảo nghĩ tới các loại lời đồn đãi chuyện nhảm từ người khác nói bọn họ chưa lập gia đình ở chung nên không có đáp ứng. Cứ việc cho là cô không thèm để ý những thứ này, nhưng Chu Tích Tiệp vừa mới bắt đầu cuộc sống đại học không bao lâu, còn là nhiều điểm phiền toái tương đối lớn, huống chi cô đều ở ký túc xá lâu như vậy thoáng cái chuyển ra, rời đi hết sức không có quen.
Chu Tích Tiệp khuyên bảo không có hiệu quả, đành phải nhiều lần nhìn chằm chằm.
"Đa Bảo, nguyên lai cậu còn ngây ngốc ở phòng học, chúng ta nhanh lên đi qua đi, bên kia mới mở một quán cánh gà nướng, ăn siêu ngon."
Cao Tâm Nhã sôi nổi đi qua đến, kéo tay phải Kiều Đa Bảo, cao hứng bừng bừng nói ra.
Phảng phất không nhìn thấy Kiều Đa Bảo mạnh mẽ cùng cô nháy mắt, Cao Tâm Nhã khóe mắt liếc qua Chu Tích Tiệp bên cạnh, con mắt chợt lóe qua tới tia khác thường, rất là quen thuộc mời mọc: "Bạn học Chu Tích Tiệp, cậu cũng ở đây, nếu không thì chúng ta cùng đi chứ!"
Chu Tích Tiệp gặp Cao Tâm Nhã cao hứng giữ chặt tay phải Kiều Đa Bảo nhíu nhíu mày, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô một cái, hồi phục vẻ lạnh nhạt bình thường, nói: "Cô ấy hiện tại không thích hợp ăn những thứ đó.
"Ách. . . . Đúng vậy. . . . Kỳ thật tớ cũng cảm thấy những thứ đó không vệ sinh, nhưng Đa Bảo thích ăn sao, tớ không có biện pháp cũng liền cùng đi . . . Lần sau, lần sau tớ sẽ nhắc cô ấy!"
Cao Tâm Nhã cảm thấy Chu Tích Tiệp nhìn sang, lòng mình cơ hồ đều đông lại, nói không ra lời, mặt đỏ hồng, duy trì ngọt ngào mỉm cười giải thích.
Nhưng mà Chu Tích Tiệp chỉ là ừ một tiếng, lại không lại liếc nhìn cô một cái.
"Đói bụng đói bụng, đi nhà ăn ăn cơm!"
Kiều Đa Bảo cũng không có để ý lời nói Cao Tâm Nhã, xoa bụng đổi chủ đề, miễn cho Chu Tích Tiệp truy cứu đến cùng.
"Tớ vừa rồi vì chờ cậu cũng còn chưa ăn cơm nữa." Cao Tâm Nhã ôm thật chặt tay Kiều Đa Bảo, chu miệng lên làm nũng nói.
"Vậy thì cùng nhau."
Kiều Đa Bảo không nhìn nổi bộ dáng làm nũng, một tay nổi da gà, nghĩ tới mình quả thật cùng cô hẹn rồi cùng đi ăn, hiện tại đi không được cũng không nên vứt người ta đi.
Bất quá nói đến kỳ quái, trước liền tính Cao Tâm Nhã ngẫu nhiên quấn quít lấy chính mình đi tìm trai đẹp, nhưng cũng không có dính đến trình độ như vậy, những ngày qua cơ hồ ngày ngày đều cùng với cô, ở ký túc xá cũng đối với tổn thương của cô cũng bận trước bận sau, quan tâm đầy đủ cực kỳ, Kiều Đa Bảo cảm thấy cô ấy hiện tại đối với mình cũng rất tốt, cho nên sẽ không giống như trước kia tránh đi như vậy.
Không biết Cao Tâm Nhã đó là ‘thân tại Tào doanh, tâm tại Hán’, vừa rồi vừa mới tiến vào phòng học liền gặp được Chu Tích Tiệp như vậy thật cùng ôn nhu đổi thuốc cho Kiều Đa Bảo, các loại hâm mộ cùng ghen tị a, quả thực là thời thời khắc khắc đều ở dày vò tâm can cô.
Cô không biết rõ là khi nào thì bắt đầu lực chú ý của mình cũng đã từ Dụ Đàm, Ôn Thịnh, mấy người kia… triệt để chuyển dời đến trên người nam sinh này, thời khắc đều chú ý đến cậu ta hết thảy. Ngẫu nhiên ở trong sân trường nhìn thấy bóng dáng cao lớn của cậu, cô cũng nhịn không được, tim đập tăng nhanh, mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt đều nhanh đọng lại.
Nhưng mà nam sinhtuấn tú này lại đối với bất kỳ người nào cũng đều lạnh lùng vô tình như vậy, toàn thân tản ra hơi thở cự tuyệt ngoài ngàn dặm lạnh lùng, lại duy chỉ có đối với Kiều Đa Bảo đổ vào tất cả ôn nhu cùng tình yêu, không giống những nam sinh khác rất.
Cao Tâm Nhã nghĩ thầm nếu như nam sinh trong trẻo nhưng lạnh lung, ôn nhu như thế đổi thuốc cho mình, thật là tốt biết bao, cô sẽ ‘thụ sủng nhược kinh’, cẩn thận ngượng ngùng tiếp nhận quan tâm của cậu ta cỡ nào. . . Mà sẽ không giống Kiều Đa Bảo biểu hiện được như vậy không sao cả, còn ghét bỏ. Nghĩ đi nghĩ lại, Cao Tâm Nhã cơ hồ đều muốn tức chết.
Cô mặc dù hết sức ghen tị với Kiều Đa Bảo có người tốt như vậy, nhưng bây giờ chỉ có thể lợi dụng Kiều Đa Bảo để tới gần cậu ta.
Ra bậc thang phòng học, gió đầu mùa đông có chút ít rét lạnh, Cao Tâm Nhã liên tục kéo Kiều Đa Bảo líu ríu đi ở phía trước, khiến cho Chu Tích Tiệp cầm lấy đồ đi ở phía sau, không để cho hai người có cơ hội tiếp xúc.
"Đa Bảo."
Sau lưng truyền đến thanh âm lạnh nhạt có từ tính, Cao Tâm Nhã liên tiếp trong lời nói củ cậu bị thất thần, Kiều Đa Bảo liền kéo trở lại.
"Ừ?"
Kiều Đa Bảo nghiêng đầu nghi ngờ nhìn sang, mắt to trắng đen rõ ràng, thấy cậu hướng về phía mình vẫy vẫy tay. Lờ mờ như vậy, vô thức rút tay bị Cao Tâm Nhã nắm ra, đi tới.
Chu Tích Tiệp lấy ra một cái khăn quàng cổ mỏng, vòng vài cái đeo vào trên cổ cô.
"Chao ôi, cũng không lạnh!"
Kiều Đa Bảo thấy cậu đột nhiên vây khăn quàng cổ cho cô, không khỏi hết sức sát phong cảnh lầm bầm một câu.
"Không lạnh cũng phải quàng." Chu Tích Tiệp liếc cô một cái, mang khăn quàng cổ cho cô xong, bàn tay đưa tới bọc lại bàn tay nhỏ có chút cảm giác mát, sóng vai đi trên đường trường.
Một bên Cao Tâm Nhã sắc mặt có chút khó coi, có chút ít mất tự nhiên cúi đầu xuống đi ở bên kia Kiều Đa Bảo, lại không có lại ôm lấy tay của cô, còn không đến mức không có ánh mắt như vậy.
Vào lúc ăn cơm, Cao Tâm Nhã lại một lần nữa phát hiện Chu Tích Tiệp đối với Kiều Đa Bảo phân biệt cỡ nào.
Kiều Đa Bảo ăn hộp cơm thịt của mình xong, lại duỗi thân chiếc đũa đi kẹp trong bát thịt của Chu Tích Tiệp, nhưng mà đối với hành động của cô, Chu Tích Tiệp lại không có bất kỳ phản ứng, tựa hồ tập mãi thành thói que. Ngẫu nhiên cũng sẽ chủ động kẹp chút rau đi tới bức bách cô ăn hết.
Cao Tâm Nhã bới cơm, trong lòng rất không tư vị, bởi vì giờ phút này tình cảnh của cô cực kỳ giống cái bóng đèn. Nhưng càng là đến gần mới phát hiện Kiều Đa Bảo làm người ta hâm mộ cỡ nào, Cao Tâm Nhã phát hiện từ cao trung tới nay, gặp phải nhiều đôi tình nhân như vậy, còn có một bạn trai như Chu Tích Tiệp, mỹ nam cực phẩm, vừa cao lớn vừa đẹp trai vừa thần bí an phận, đối người khác lạnh lùng lại không để ý người nào, đối với người bên cạnh ôn nhu cùng săn sóc.
Trái lại Kiều Đa Bảo, lại ngây ngốc lại lười cũng sẽ không trang điểm hay chú trọng ăn mặc, thậm chí còn bạo lực, yên tâm thoải mái hưởng thụ Chu Tích Tiệp chiếu cố như vậy còn không có chút nào cảm kích.
Đối lập như vậy, Cao Tâm Nhã cảm giác mình không biết so với Kiều Đa Bảo tốt hơn bao nhiêu lần, hơn nữa chính mình lại tốn chút trang điểm tinh xảo, đủ để xứng đôi với Chu Tích Tiệp đi, nghĩ tới đây Cao Tâm Nhã trên mặt đột nhiên đỏ ửng lên, khóe mắt trộm nhìn lén Chu Tích Tiệp một cái, phát hiện chính là khi cậu ta ăn cơm, gò má cũng đẹp mắt như vậy.
"Ồ, Tâm Nhã mặt của cậu như thế nào lại hồng như vậy?"
Kiều Đa Bảo trong miệng nhai lấy thức ăn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cao Tâm Nhã mơ hồ không rõ hỏi.
"A? Ách. . . . Này, có chút nóng."
Cao Tâm Nhã phục hồi tinh thần lại, có chút ít chột dạ tránh né ánh mắt Kiều Đa Bảo, che giấu nói.
"Có nóng như vậy sao?"
Kiều Đa Bảo trong lòng nghi ngờ một tý cũng không có quá để ý, quay đầu trở lại lại bới vài miếng cơm to, sau đó liền ngây ngốc nhìn một chỗ, từ từ nhai lấy, nhiều phút sau mới nuốt nuốt xuống.
Thói quen ăn cơm của cô chính là như vậy, chậm giống như dê bò gặm cỏ.
Chu Tích Tiệp tại quân doanh ngây người trong đoạn thời gian kia, tốc độ ăn cơm so với người bình thường phải nhanh hơn rất nhiều, không đến mười phút liền có thể ăn xong, nhưng mỗi lần bởi vì Kiều Đa Bảo ăn chậm mà không thể không thả chậm tốc độ.
Cao Tâm Nhã sau khi ăn xong gặp hai người vẫn còn ở lại ăn, chính cô ngây ngốc ngồi ở một bên có chút lúng túng, lại không nghĩ sớm rời đi, vì vậy liền nói nhảm cùng Kiều Đa Bảo trò chuyện.
"Đa Bảo, lần trước trưởng lớp đề nghị nói đi cắm trại, rất nhiều người đều báo danh tham gia, cậu có đi hay không?"
Kiều Đa Bảo hào hứng chọn món ăn nói: "Đi vùng ngoại ô ngủ có cái gì tốt để chơi, không đi."
"Cắm trại có rất nhiều hoạt động thích thú nha, tỷ như nấu cơm dã ngoại, BBQ, ca hát, leo núi đợi chút a, hơn nữa còn có thể mang bạn bè thân thuộc a, lớp chúng ta phần lớn tham gia, mọi người đều mang theo bạn than cùng đi nha."
Cao Tâm Nhã hưng trí bừng bừng nói, một câu cuối cùng có chút ý tứ hàm xúc không rõ nhìn thoáng qua Chu Tích Tiệp. Vừa rồi từ lúc ăn cơm đến bây giờ, đều hoàn toàn không để ý đến cô một tý, đem mọi ánh mắt cùng sự chú ý tất cả trên người Kiều Đa Bả, làm cho cô cảm thây thất lạc, bất quá lại kiên cố hơn nhờ tâm tư của mình.
Mà Kiều Đa Bảo nghe được hai chữ BBQ, lập tức con mắt liền sáng giống như hai cái bóng đèn, quét Chu Tích Tiệp một cái, tiến đến bên tai Cao Tâm Nhã nhỏ giọng hỏi: "Thật sự có BBQ?"
Cao Tâm Nhã hiểu ý gật gật đầu.
"Ừ, ách. . . Nếu đã như vậy, dù sao cuối tuần tớ không có việc gì, rảnh rỗi không có việc làm, hay theo cậu cùng đi chứ." Kiều Đa Bảo mặt không đỏ, tim không đập, cao hứng vỗ bả vai cười nói.
"Tốt, bạn học Chu Tích Tiệp không đi sao?"
Cô cao hứng nhếch khóe miệng cười cười, bỏ qua ánh mắt của Kiều Đa Bảo, quay đầu liền hỏi Chu Tích Tiệp.
"Đi."
Chu Tích Tiệp không có nhìn, chỉ là đưa tay vuốt hạt cơm trên khóe miệng Kiều Đa Bảo, lạnh nhạt hồi đáp.
"Kia. . . Vậy thì tốt quá, nhiều người mới náo nhiệt."
Cao Tâm Nhã trong lòng chấn phấn một tý, không nghĩ tới Chu Tích Tiệp lạnh nhạt như vậy sẽ như vậy dứt khoát đồng ý tham gia, nếu cậu ta đã đáp ứng, hết thảy đều có cơ hội.
Lần trước chơi xuân, bạn học Thẩm xinh đẹp không phải là thừa dịp đi giao du đoạt đi bạn trai của bạn than sao, lúc ấy cô còn ghen ghét được một lúc, mặc dù như vậy không quá hào quang, nhưng là tình cảm chính là muốn tranh thủ mới có thể được tiến đến được sao? Huống chi cô cùng Đa Bảo còn không phải là bạn thân.
Được câu trả lời trong lòng, Cao Tâm Nhã khó được thức thời rời đi.
"Chao ôi, lớp emhoạt động làm sao anh cũng muốn đi nha?"
Kiều Đa Bảo có chút khó chịu, Chu Tích Tiệp cùng theo một lúc, quản quản, nhất định là cô sẽ không được ăn hết BBQ.
"Em biết dựng lều sao?" Chu Tích Tiệp liếc nàng một cái.
". . . Em sẽ cùng người khác cũng sẽ không sao."
"Sẽ xảy ra hỏa hoạn thì sao?"
"Vậy thì dùng lửa thế nào?"
"Đừng quên em còn say xe."
". . ."
"Dù sao nói thật là em làm không đến, tay còn chưa có hồi phục, hết thảy hoạt động cũng phải ở dưới mí mắt của anh tiến hành."
Chu Tích Tiệp lạnh buốt ném xuống một câu quyết đoán xong liền đi, để lại Kiều Đa Bảo ở nguyên đó, trừng mắt với bóng lưng của cậu mà cắn răng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook