Trúc Mã Cực Sủng
-
Chương 37: Nụ hôn đầu tiên
Ra cửa KTV, bị gió lạnh ban đêm thổi, Kiều Đa Bảo hắt hơi một cái ngược lại tỉnh rượu không ít, mở to mắt mơ mơ màng màng quan sát bốn phía.
"Đây là. . . . Ở cửa nhà sao?"
Chu Tích Tiệp nhất tay vịn cô đứng thẳng, một tay ôm lưng của cô bao áo khoác, nghe vậy bất đắc dĩ phủi một cái.
"Lần sau không cho phép lại uống rượu."
Kiều Đa Bảo đứng rúc vào trong lòng Chu Tích Tiệp, híp mắt cười như lưỡi liềm hì hì nói lầm bầm: "Lần sau còn muốn uống. . ."
"Tiểu Tiệp? Các cậu cũng ở đây nha?"
Phía sau truyền tới một thanh âm kinh ngạc, Chu Tích Tiệp quay đầu đi, chỉ thấy một thanh niên anh tuấn nhã nhặn vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Chu Tích Tiệp, mà càng thành thục xinh đẹp Lâm Nguyệt Dung liền đứng ở bên cạnh người thanh niên kia.
"A Tiệp, đã lâu không gặp, các cậu cũng ở nơi đây tụ hội nha."
Chu Tích Tiệp hơi có chút ngoài ý muốn ở chỗ này bắt gặp bạn học sơ trung, vị này chính là trưởng lớp năm đó sát vách- Nhậm Đức Diệu.
"Ừ, tham gia tụ hội "
Mặc dù là bạn học cũ, nhưng giọng điệu của cậu vẫn như cũ, hết sức bình thản. Nhậm Đức Diệu biết được tính tình của cậu cũng không nói gì, nhìn Kiều Đa Bảo say khướt trong lòng Chu Tích Tiệp tựa hồ cũng hết sức hiểu rõ quan hệ của bọn họ.
Chỉ là bên cạnh- Lâm Nguyệt Dung đang nhìn Chu Tích Tiệp một khắc cứng ngắc bộ dáng cùng cậu giữ hơi chút khoảng cách, Nhậm Đức Diệu nhìn ở trong mắt cô, trong lòng lại ảm đạm không thôi.
Liền hơn một năm trước, Lâm Nguyệt Dung đúng lúc chuyển tới trung học của hắn mà lúc hai người ngẫu nhiên gặp nhau, lại lần nữa kích phát hắn ý chí chiến đấu theo đuổi giai nhân, nhưng mà đến bây giờ quan hệ của hai người còn là ở không thể gần hơn một bước, chỉ là hắn đêm nay đáp ứng lời mời, tới tham gia tụ hội thử gọi cô cùng đi, không nghĩ tới cô lại đáp ứng.
Lâm Nguyệt Dung nhìn xem Kiều Đa Bảo ở trong lòng Chu Tích Tiệp, đột nhiên quyến rũ hướng về phía Chu Tích Tiệp cười một tiếng: "Cần muốn giúp đỡ sao?"
Một bên Nhậm Đức Diệu thoáng cái bị nụ cười kia hấp dẫn lấy, con mắt nhìn chằm chằm.
"Không cần, cám ơn." Chu Tích Tiệp nhàn nhạt nhìn cô một cái, cúi đầu xuống đè lại đầu Kiều Đa Bảo, mang áo khoác của cô, cầm lấy tay liền hướng trên người cô mặc vào.
Lâm Nguyệt Dung dáng tươi cười, diễn không đạt ở nơi đáy mắt, nhìn một màn kia: cậu giúp Kiều Đa Bảo mặc quần áo thậm chí vẫn có chút chói mắt.
Nhậm Đức Diệu hoà giải cười ha hả hẹn Lâm Nguyệt Dung đi xem phim, sau đó cùng Chu Tích Tiệp cáo biệt, mà Chu Tích Tiệp cũng chỉ là gật đầu nhẹ, chưa từng có nhiều bày tỏ.
Kiều Đa Bảo hết sức không phối hợp, lắc lắc thân thể không chịu mặc áo khoác, Chu Tích Tiệp cầm eo của cô, vôz cái mông nhỏ một tý, ý bảo cô an phận, sau đó cầm lấy tay cô liền hướng bên trong tay áo mà nhét.
Thật vất vả mới mặc áo khoác xong, mới bắt được một chiếc tắc xi về nhà.
Về đến nhà đã hơn mười một giờ, cha mẹ sớm liền buồn ngủ, Dương Yên khoác y phục đứng lên làm canh giải rượu cho Kiều Đa Bảo sau liền trờ về phòng, bởi vì bà biết rõ con trai mình có thể thu phục tất cả.
Chu Tích Tiệp đem Đa Bảo ôm trở về gian phòng của cô, lau mặt rồi đắp kín mền xong mới trở về phòng của mình, cầm quần áo đi tắm rửa.
Khi cậu tắm rửa xong trở lại, lại kinh hãi phát hiện Kiều Đa Bảo ngã chỏng vó lên trời nằm ở trên giường của cậu, mà vung đầy đất là mấy phụ kiện lẻ tẻ, đó đều là một chút mô hình kỷ niệm, hiện thời lại bị phá thành mảnh nhỏ, thành một đống phế phẩm.
Cậu nhắm lại mắt, hít sâu một hơi mới nhịn xuống được ý muốn bóp chết Kiều Đa Bảo.
Say rượu thì say rượu, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua lại đi hủy đi đồ! Hủy đi liền hủy đi tốt lắm, vì cái gì không phá hủy đồ của mình, ngược lại đi hủy của người khác?
Chu Tích Tiệp thở dài, đi tới duỗi tay vỗ nhẹ nhàng khuôn mặt của cô.
"Đa Bảo, tỉnh! Trở về phòng của mình đi ngủ."
Kiều Đa Bảo bị ầm ĩ, trở mình ôm con rùa đen kia gối đầu cọ xát lại ngủ, Chu Tích Tiệp bất đắc dĩ, đành phải cầm lấy tay cô muốn nàng đứng lên.
Kiều Đa Bảo bị kéo ngồi dậy xong, lại ôm eo của cậu không thả, khuôn mặt đỏ rực cảm nhận được trên người cậu đã tắm rửa qua nên rất mát mẻ, càng thêm chặt chẽ dán vào lồng ngực của cậu không thả.
Lúc này Chu Tích Tiệp để trần, trên người chỉ mặc một cái quần ngắn, trên ngực bị khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên, lập tức cảm thấy toàn thân đều nóng lên. Mặc dù bọn họ bình thường thường nắm tay trong tay, ấp ấp ôm ôm gì gì đó, nhưng hai người còn thật là quan hệ thuần khiết, hơn nữa Chu Tích Tiệp lo lắng Đa Bảo còn nhỏ, rất nhiều hành vi đều cũng không vượt qua.
Giờ phút này trong lòng cậu lại là vui vẻ cùng gian nan, vui vẻ chính là bảo bối mình bảo vệ nhiều năm như vậy lúc này ỷ lại kề cận cậu như vậy, mà gian nan chính là cậu đang đứng ở thời điểm huyết khí sôi trào, khi cô đụng phải cậu trong tích tắc trong đầu liền bắt đầu càng không ngừng toát ra rất nhiều không hình ảnh hài hòa.
Ngón tay thon dài vươn khuôn mặt như bột của cô, Chu Tích Tiệp ánh mắt ôn nhu mà tâm thì rối tinh rối mù.
Cậu nhất tay ôm lấy eo của cô, một tay vuốt mặt của nàng, ánh mắt trầm luân gian nan, thế nhưng ma xui quỷ khiến cúi đầu, từng điểm từng điểm đến gần môi mềm mại ướt át mọng đỏ.
Hai môi kề nhau, cảm nhận được một phần ấm áp mềm mại kia, tâm của cậu đều nhanh nhảy ra ngoài, con mắt không tự chủ được nhắm lại, lẳng lặng cảm thụ.
Đợi khi cậu từ từ mở mắt ra, lại phát hiện Kiều Đa Bảo đang mở mắt to không hề chớp mắt nhìn xem. Chu Tích Tiệp cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên thối lui, ánh mắt có chút ít tránh né, gương mặt tuấn tú đỏ bừng một mảnh, lỗ tai cũng nóng hổi.
Hai bên trầm mặc mười mấy giây sau, Chu Tích Tiệp nhìn Kiều Đa Bảo còn là một bộ mở to hai mắt chỉ ngây ngốc nhìn xem bộ dáng của cậu, lập tức có chút ít thẹn quá hoá giận trừng mắt cô,
"Như thế nào, hạ thân không được sao? Là em chính mình chạy tới phòng anh trước."
Kiều Đa Bảo nháy mắt ngây ngốc một chút mới phản ứng, choáng váng mà nói: "Chưa có nói là không được."
Nói xong cô lại liếm miệng môi dưới, giống như là hồi tưởng tư vị.
Chu Tích Tiệp xem bộ dáng này ngược lại bình tĩnh lại, nhìn ra được hiện tại khả năng cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Kia. . . . Có muốn hay không. . . Lại thử một lần?" Cậu rục rịch lại ân cần hướng dẫn.
Kiều Đa Bảo mở to mắt nhìn cậu, một lúc sau, thế nhưng gật đầu nhẹ.
Chu Tích Tiệp trong lòng một trận kích động, trong mơ hồ lại có loại cảm giác người phạm tội chột dạ, nhưng cậu còn là ngăn cản xúc động không nổi muốn tiếp xúc cô.
"Em trước đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại."
Kiều Đa Bảo nghe lời nhắm lại, lông mi rất nhỏ thật dài vểnh vểnh lên run rẩy.
Chu Tích Tiệp thấy bộ dạng nhu thuận nghe lời, trong lòng lại là một trận mềm mại.
Tay trắng nõn thon dài lại lần nữa nâng lên cằm của cô, hai bên tâm tình khẩn trương, hai môi lại lần nữa từ từ gần sát.
Cậu ôn nhu vô hạn hôn đôi môi mềm mại, bình tĩnh mấy giây sau mới bắt đầu nhẹ nhàng mút vào, từ từ gặm nuốt, động tác có chút ngốc cùng trẻ trung, nhưng mà có thể làm cho người không tự chủ được đắm chìm ở biển nhu tình.
Thấy cô không có chút nào phản kháng, con mắt sít sao nhắm, ngược lại có chút ít vô lực cầm lấy quần áo của cậu, hai tay ôm lấy cô bắt đầu dần dần buộc chặt, đầu lưỡi thử dò xét tính cạy ra hàm răng của cô, khẽ liếm mà vào, tựa như thân mật vơi một món trân ái bảo vật vô giá trở mình trằn trọc, cơ hồ muốn đem cả người cô đều vân vê vào trong ngực mình, hấp thụ trong miệng tất cả ngọt ngào của cô.
Một nụ hôn không dài không ngắn, bất quá khi Chu Tích Tiệp buông cô ra, lại phát hiện Kiều Đa Bảo sớm liền đã ngủ.
Chu Tích Tiệp hết chỗ nói rồi, không nghĩ tới nụ hôn đầu tiên của hai người thế nhưng tại đây từ dưới tình huống này phát sinh, lại là kết quả kết thúc như vậy.
Một lúc sau, lại yêu thương vuốt ve một tý môi của cô, lại lần nữa ở trên trán nàng ấn xuống một cái hôn. Thấy cô ngủ thiếp đi, cũng ôm lấy mình không chịu buông tay, liền dứt khoát cho côở trên giường mình ngủ, nghĩ tới buổi sáng ngày mai lại ôm cô trở về.
Đêm nay Chu Tích Tiệp ôm Kiều Đa Bảo, rất khuya mới mơ mơ màng màng ngủ . Nhưng ngủ không bao lâu liền thở không nổi lại đã tỉnh, nguyên nhân, bởi vì có cái bắp chân trắng nõn hồ hồ đang đè ở trên ngực cậu.
Cậu mở mắt vừa nhìn, phát hiện Kiều Đa Bảo tư thế ngủ có chút kỳ lạ, cả thân thể trình hình chữ đại hình, người nằm dang tay chân ngồi ngủ, một chân gấp lại, một chân khác liền đè ở trước ngực cậu, sau đó bàn tay nhỏ bé còn vô ý thức vung lên bụng cậu kéo quần áo lên.
Chu Tích Tiệp vuốt vuốt lồng ngực ngồi dậy, bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc biết vì sao giường của Kiều Đa Bảo so với ai khác cũng phải lớn hơn.
Cô ngủ như vậy, bao nhiêu giường cũng không đủ để cô giãn ra.
Chu Tích Tiệp mất phen công phu đem người ôm tới giam cầm vào trong ngực, sau đó vừa trầm trầm đã ngủ.
Cho đến khi rạng sáng bốn, năm giờ, Kiều Đa Bảo lại đột nhiên bị buồn tiểu mà tỉnh.
Lúc cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là gương mặt tuấn tú của Chu Tích Tiệp kia gần trong gang tấc.
Cô kinh hãi trợn to hai mắt nghĩ lui về phía sau, lại phát hiện mình giờ phút này như bạch tuộc quấn ở trên người cậu, mà tay của cậu chính đặt ở trên eo cô.
Chu Tích Tiệp không có ngủ cực kỳ sâu, Kiều Đa Bảo hơi chút vừa động cậu cũng đã tỉnh.
"Như thế nào lại tỉnh?" Cậu có chút ít còn buồn ngủ ngẩng đầu, thanh âm phi thường có từ tính.
Kiều Đa Bảo lúc này triệt để tỉnh rượu, cố gắng đang hồi tưởng chuyện tối hôm qua phát sinh, lại phát hiện chỉ có một chút rải rác mảnh vụn ký ức.
"Em. . . . . Em như thế nào ngủ ở nơi này?" Cô lắp bắp.
Chu Tích Tiệp xem bộ dạng này đang chấn kinh bộ dáng, trong lòng có chút buồn cười, vì vậy ra vẻ nghiêm túc nói với cô: "Tối hôm qua, em vô lễ với anh."
Kiều Đa Bảo miệng lập tức thành hình chữ O, thẹn quá hoá giận ra sức đẩy cậu một tý, "Gạt người! Em mới không có!"
Ai ngờ Kiều Đa Bảo ngủ chiếm đoạt không gian quá lớn, mà Chu Tích Tiệp đúng lúc đã ngủ thẳng bên cạnh mép giường, bị cô đẩy như vậy, lập tức cả người ‘bịch’ rơi xuống giường.
Chu Tích Tiệp nằm trên mặt đất ngửa mặt lên trời thở dài,
Sau này nhất định phải mua giường siêu cấp lớn!
"Đây là. . . . Ở cửa nhà sao?"
Chu Tích Tiệp nhất tay vịn cô đứng thẳng, một tay ôm lưng của cô bao áo khoác, nghe vậy bất đắc dĩ phủi một cái.
"Lần sau không cho phép lại uống rượu."
Kiều Đa Bảo đứng rúc vào trong lòng Chu Tích Tiệp, híp mắt cười như lưỡi liềm hì hì nói lầm bầm: "Lần sau còn muốn uống. . ."
"Tiểu Tiệp? Các cậu cũng ở đây nha?"
Phía sau truyền tới một thanh âm kinh ngạc, Chu Tích Tiệp quay đầu đi, chỉ thấy một thanh niên anh tuấn nhã nhặn vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Chu Tích Tiệp, mà càng thành thục xinh đẹp Lâm Nguyệt Dung liền đứng ở bên cạnh người thanh niên kia.
"A Tiệp, đã lâu không gặp, các cậu cũng ở nơi đây tụ hội nha."
Chu Tích Tiệp hơi có chút ngoài ý muốn ở chỗ này bắt gặp bạn học sơ trung, vị này chính là trưởng lớp năm đó sát vách- Nhậm Đức Diệu.
"Ừ, tham gia tụ hội "
Mặc dù là bạn học cũ, nhưng giọng điệu của cậu vẫn như cũ, hết sức bình thản. Nhậm Đức Diệu biết được tính tình của cậu cũng không nói gì, nhìn Kiều Đa Bảo say khướt trong lòng Chu Tích Tiệp tựa hồ cũng hết sức hiểu rõ quan hệ của bọn họ.
Chỉ là bên cạnh- Lâm Nguyệt Dung đang nhìn Chu Tích Tiệp một khắc cứng ngắc bộ dáng cùng cậu giữ hơi chút khoảng cách, Nhậm Đức Diệu nhìn ở trong mắt cô, trong lòng lại ảm đạm không thôi.
Liền hơn một năm trước, Lâm Nguyệt Dung đúng lúc chuyển tới trung học của hắn mà lúc hai người ngẫu nhiên gặp nhau, lại lần nữa kích phát hắn ý chí chiến đấu theo đuổi giai nhân, nhưng mà đến bây giờ quan hệ của hai người còn là ở không thể gần hơn một bước, chỉ là hắn đêm nay đáp ứng lời mời, tới tham gia tụ hội thử gọi cô cùng đi, không nghĩ tới cô lại đáp ứng.
Lâm Nguyệt Dung nhìn xem Kiều Đa Bảo ở trong lòng Chu Tích Tiệp, đột nhiên quyến rũ hướng về phía Chu Tích Tiệp cười một tiếng: "Cần muốn giúp đỡ sao?"
Một bên Nhậm Đức Diệu thoáng cái bị nụ cười kia hấp dẫn lấy, con mắt nhìn chằm chằm.
"Không cần, cám ơn." Chu Tích Tiệp nhàn nhạt nhìn cô một cái, cúi đầu xuống đè lại đầu Kiều Đa Bảo, mang áo khoác của cô, cầm lấy tay liền hướng trên người cô mặc vào.
Lâm Nguyệt Dung dáng tươi cười, diễn không đạt ở nơi đáy mắt, nhìn một màn kia: cậu giúp Kiều Đa Bảo mặc quần áo thậm chí vẫn có chút chói mắt.
Nhậm Đức Diệu hoà giải cười ha hả hẹn Lâm Nguyệt Dung đi xem phim, sau đó cùng Chu Tích Tiệp cáo biệt, mà Chu Tích Tiệp cũng chỉ là gật đầu nhẹ, chưa từng có nhiều bày tỏ.
Kiều Đa Bảo hết sức không phối hợp, lắc lắc thân thể không chịu mặc áo khoác, Chu Tích Tiệp cầm eo của cô, vôz cái mông nhỏ một tý, ý bảo cô an phận, sau đó cầm lấy tay cô liền hướng bên trong tay áo mà nhét.
Thật vất vả mới mặc áo khoác xong, mới bắt được một chiếc tắc xi về nhà.
Về đến nhà đã hơn mười một giờ, cha mẹ sớm liền buồn ngủ, Dương Yên khoác y phục đứng lên làm canh giải rượu cho Kiều Đa Bảo sau liền trờ về phòng, bởi vì bà biết rõ con trai mình có thể thu phục tất cả.
Chu Tích Tiệp đem Đa Bảo ôm trở về gian phòng của cô, lau mặt rồi đắp kín mền xong mới trở về phòng của mình, cầm quần áo đi tắm rửa.
Khi cậu tắm rửa xong trở lại, lại kinh hãi phát hiện Kiều Đa Bảo ngã chỏng vó lên trời nằm ở trên giường của cậu, mà vung đầy đất là mấy phụ kiện lẻ tẻ, đó đều là một chút mô hình kỷ niệm, hiện thời lại bị phá thành mảnh nhỏ, thành một đống phế phẩm.
Cậu nhắm lại mắt, hít sâu một hơi mới nhịn xuống được ý muốn bóp chết Kiều Đa Bảo.
Say rượu thì say rượu, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua lại đi hủy đi đồ! Hủy đi liền hủy đi tốt lắm, vì cái gì không phá hủy đồ của mình, ngược lại đi hủy của người khác?
Chu Tích Tiệp thở dài, đi tới duỗi tay vỗ nhẹ nhàng khuôn mặt của cô.
"Đa Bảo, tỉnh! Trở về phòng của mình đi ngủ."
Kiều Đa Bảo bị ầm ĩ, trở mình ôm con rùa đen kia gối đầu cọ xát lại ngủ, Chu Tích Tiệp bất đắc dĩ, đành phải cầm lấy tay cô muốn nàng đứng lên.
Kiều Đa Bảo bị kéo ngồi dậy xong, lại ôm eo của cậu không thả, khuôn mặt đỏ rực cảm nhận được trên người cậu đã tắm rửa qua nên rất mát mẻ, càng thêm chặt chẽ dán vào lồng ngực của cậu không thả.
Lúc này Chu Tích Tiệp để trần, trên người chỉ mặc một cái quần ngắn, trên ngực bị khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên, lập tức cảm thấy toàn thân đều nóng lên. Mặc dù bọn họ bình thường thường nắm tay trong tay, ấp ấp ôm ôm gì gì đó, nhưng hai người còn thật là quan hệ thuần khiết, hơn nữa Chu Tích Tiệp lo lắng Đa Bảo còn nhỏ, rất nhiều hành vi đều cũng không vượt qua.
Giờ phút này trong lòng cậu lại là vui vẻ cùng gian nan, vui vẻ chính là bảo bối mình bảo vệ nhiều năm như vậy lúc này ỷ lại kề cận cậu như vậy, mà gian nan chính là cậu đang đứng ở thời điểm huyết khí sôi trào, khi cô đụng phải cậu trong tích tắc trong đầu liền bắt đầu càng không ngừng toát ra rất nhiều không hình ảnh hài hòa.
Ngón tay thon dài vươn khuôn mặt như bột của cô, Chu Tích Tiệp ánh mắt ôn nhu mà tâm thì rối tinh rối mù.
Cậu nhất tay ôm lấy eo của cô, một tay vuốt mặt của nàng, ánh mắt trầm luân gian nan, thế nhưng ma xui quỷ khiến cúi đầu, từng điểm từng điểm đến gần môi mềm mại ướt át mọng đỏ.
Hai môi kề nhau, cảm nhận được một phần ấm áp mềm mại kia, tâm của cậu đều nhanh nhảy ra ngoài, con mắt không tự chủ được nhắm lại, lẳng lặng cảm thụ.
Đợi khi cậu từ từ mở mắt ra, lại phát hiện Kiều Đa Bảo đang mở mắt to không hề chớp mắt nhìn xem. Chu Tích Tiệp cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên thối lui, ánh mắt có chút ít tránh né, gương mặt tuấn tú đỏ bừng một mảnh, lỗ tai cũng nóng hổi.
Hai bên trầm mặc mười mấy giây sau, Chu Tích Tiệp nhìn Kiều Đa Bảo còn là một bộ mở to hai mắt chỉ ngây ngốc nhìn xem bộ dáng của cậu, lập tức có chút ít thẹn quá hoá giận trừng mắt cô,
"Như thế nào, hạ thân không được sao? Là em chính mình chạy tới phòng anh trước."
Kiều Đa Bảo nháy mắt ngây ngốc một chút mới phản ứng, choáng váng mà nói: "Chưa có nói là không được."
Nói xong cô lại liếm miệng môi dưới, giống như là hồi tưởng tư vị.
Chu Tích Tiệp xem bộ dáng này ngược lại bình tĩnh lại, nhìn ra được hiện tại khả năng cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Kia. . . . Có muốn hay không. . . Lại thử một lần?" Cậu rục rịch lại ân cần hướng dẫn.
Kiều Đa Bảo mở to mắt nhìn cậu, một lúc sau, thế nhưng gật đầu nhẹ.
Chu Tích Tiệp trong lòng một trận kích động, trong mơ hồ lại có loại cảm giác người phạm tội chột dạ, nhưng cậu còn là ngăn cản xúc động không nổi muốn tiếp xúc cô.
"Em trước đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại."
Kiều Đa Bảo nghe lời nhắm lại, lông mi rất nhỏ thật dài vểnh vểnh lên run rẩy.
Chu Tích Tiệp thấy bộ dạng nhu thuận nghe lời, trong lòng lại là một trận mềm mại.
Tay trắng nõn thon dài lại lần nữa nâng lên cằm của cô, hai bên tâm tình khẩn trương, hai môi lại lần nữa từ từ gần sát.
Cậu ôn nhu vô hạn hôn đôi môi mềm mại, bình tĩnh mấy giây sau mới bắt đầu nhẹ nhàng mút vào, từ từ gặm nuốt, động tác có chút ngốc cùng trẻ trung, nhưng mà có thể làm cho người không tự chủ được đắm chìm ở biển nhu tình.
Thấy cô không có chút nào phản kháng, con mắt sít sao nhắm, ngược lại có chút ít vô lực cầm lấy quần áo của cậu, hai tay ôm lấy cô bắt đầu dần dần buộc chặt, đầu lưỡi thử dò xét tính cạy ra hàm răng của cô, khẽ liếm mà vào, tựa như thân mật vơi một món trân ái bảo vật vô giá trở mình trằn trọc, cơ hồ muốn đem cả người cô đều vân vê vào trong ngực mình, hấp thụ trong miệng tất cả ngọt ngào của cô.
Một nụ hôn không dài không ngắn, bất quá khi Chu Tích Tiệp buông cô ra, lại phát hiện Kiều Đa Bảo sớm liền đã ngủ.
Chu Tích Tiệp hết chỗ nói rồi, không nghĩ tới nụ hôn đầu tiên của hai người thế nhưng tại đây từ dưới tình huống này phát sinh, lại là kết quả kết thúc như vậy.
Một lúc sau, lại yêu thương vuốt ve một tý môi của cô, lại lần nữa ở trên trán nàng ấn xuống một cái hôn. Thấy cô ngủ thiếp đi, cũng ôm lấy mình không chịu buông tay, liền dứt khoát cho côở trên giường mình ngủ, nghĩ tới buổi sáng ngày mai lại ôm cô trở về.
Đêm nay Chu Tích Tiệp ôm Kiều Đa Bảo, rất khuya mới mơ mơ màng màng ngủ . Nhưng ngủ không bao lâu liền thở không nổi lại đã tỉnh, nguyên nhân, bởi vì có cái bắp chân trắng nõn hồ hồ đang đè ở trên ngực cậu.
Cậu mở mắt vừa nhìn, phát hiện Kiều Đa Bảo tư thế ngủ có chút kỳ lạ, cả thân thể trình hình chữ đại hình, người nằm dang tay chân ngồi ngủ, một chân gấp lại, một chân khác liền đè ở trước ngực cậu, sau đó bàn tay nhỏ bé còn vô ý thức vung lên bụng cậu kéo quần áo lên.
Chu Tích Tiệp vuốt vuốt lồng ngực ngồi dậy, bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc biết vì sao giường của Kiều Đa Bảo so với ai khác cũng phải lớn hơn.
Cô ngủ như vậy, bao nhiêu giường cũng không đủ để cô giãn ra.
Chu Tích Tiệp mất phen công phu đem người ôm tới giam cầm vào trong ngực, sau đó vừa trầm trầm đã ngủ.
Cho đến khi rạng sáng bốn, năm giờ, Kiều Đa Bảo lại đột nhiên bị buồn tiểu mà tỉnh.
Lúc cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là gương mặt tuấn tú của Chu Tích Tiệp kia gần trong gang tấc.
Cô kinh hãi trợn to hai mắt nghĩ lui về phía sau, lại phát hiện mình giờ phút này như bạch tuộc quấn ở trên người cậu, mà tay của cậu chính đặt ở trên eo cô.
Chu Tích Tiệp không có ngủ cực kỳ sâu, Kiều Đa Bảo hơi chút vừa động cậu cũng đã tỉnh.
"Như thế nào lại tỉnh?" Cậu có chút ít còn buồn ngủ ngẩng đầu, thanh âm phi thường có từ tính.
Kiều Đa Bảo lúc này triệt để tỉnh rượu, cố gắng đang hồi tưởng chuyện tối hôm qua phát sinh, lại phát hiện chỉ có một chút rải rác mảnh vụn ký ức.
"Em. . . . . Em như thế nào ngủ ở nơi này?" Cô lắp bắp.
Chu Tích Tiệp xem bộ dạng này đang chấn kinh bộ dáng, trong lòng có chút buồn cười, vì vậy ra vẻ nghiêm túc nói với cô: "Tối hôm qua, em vô lễ với anh."
Kiều Đa Bảo miệng lập tức thành hình chữ O, thẹn quá hoá giận ra sức đẩy cậu một tý, "Gạt người! Em mới không có!"
Ai ngờ Kiều Đa Bảo ngủ chiếm đoạt không gian quá lớn, mà Chu Tích Tiệp đúng lúc đã ngủ thẳng bên cạnh mép giường, bị cô đẩy như vậy, lập tức cả người ‘bịch’ rơi xuống giường.
Chu Tích Tiệp nằm trên mặt đất ngửa mặt lên trời thở dài,
Sau này nhất định phải mua giường siêu cấp lớn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook