Trúc Mã Cực Sủng
-
Chương 30: Hai đại soái ca trên đỉnh núi quyết đấu
Kiều Đa Bảo bị Long Phượng Kiều kéo chen vào sân bóng, đúng lúc chứng kiến Chu Tích Tiệp cùng đội cao nhị đánh bóng xong cuối cùng sau hiệp đấu mà đoạt được thắng lợi, cô không khỏi dụi dụi con mắt, lại cẩn thận nhìn lại, hồi lâu mới lẩm bẩm tự nói.
"Người này, nhầm, thuốc sao? . . . Như thế nào lại khỏe như trâu, còn cùng Chu lão đại chơi bóng như thế."
Cuối cùng sau một trận bóng, hai đại soái nam trên đỉnh núi quyết đấu, bên trong sân bầu không khí bành trướng chưa từng có, nữ sinh thét chói tai đều muốn đâm thủng trời.
Bình thường Triệu Nghị Nhiên đều là hết sức nhã nhặn ôn nhã, tác phong nhanh nhẹn, ở trên sân bóng thay một thân đồng phục màu trắng, sau đó lại là một phen phong thái khác, quả thực là đem phong thái phong phú như ngọc vô cùng nhuần nhuyễn.
Mà Chu Tích Tiệp một thân màu đen, mày kiếm mắt sáng, hình dáng rõ ràng, ánh mắt sắc bén thâm thúy như dọa người.
"Không nghĩ tới, cậu thực sự đánh lên được đây, trước đây tôi thật đúng là xem thường cậu."
Hai người đứng đối diện, Triệu Nghị Nhiên rất nghiêm nghị nhìn Chu Tích Tiệp, trong mắt tồn tại kiêng kỵ cũng có một chút bội phục. Mặc dù Triệu Nghị Nhiên so với Chu Tích Tiệp cao hơn một chút, nhưng khí thế của Chu Tích Tiệp lại mảy may không có yếu đi, thậm chí so với trước còn lớn hơn, giống như núi lửa ẩn nhẫn không phát, mặt không chút thay đổi.
"Tôi nói rồi, đánh với anh, liền nhất định sẽ không nuốt lời." Chu Tích Tiệp ánh mắt lạnh như băng, giọng điệu kiên định, cho dù là ở vào yếu thế, như cũ không sợ.
"Tôi sẽ không hứa hẹn cậu cái gì, cho dù cuối cùng cậu thực sự thắng, tôi chỉ biết đi theo lòng mình, bất cứ chuyện gì đều không thể trở ngại được tôi." Triệu Nghị Nhiên trong mắt đột nhiên phát lên một ý hiếu thắng, ánh mắt nóng rực nhìn thoáng qua Kiều Đa Bảo đứng ngoài, lại lần nữa trở lại trên người Chu Tích Tiệp.
Kiều Đa Bảo đang ngồi dưới cái ô che nắng không khỏi giật thót mình, cứ để họ giằng co ngắm đi.
Chu Tích Tiệp lạnh lùng cong khóe miệng, trong mắt ý châm biếm rất rõ ràng, "Còn muốn cam kết gì, chỉ cần tôi thắng, anh cũng như tướng bại không dám làm gì dưới trướng tôi."
Nghe vậy, mặt Triệu Nghị Nhiên cuối cùng cũng chìm xuống, lúc này tiếng cười thổi lên, lợi dụng thân cao ưu thế đại duỗi tay ra, trực tiếp đem bóng rổ ném cho đồng đội.
Đối với Triệu Nghị Nhiên lớn tiếng doạ người, Chu Tích Tiệp cũng căn bản không có cùng hắn đoạt, hung mãnh giống như trâu, mạnh mẽ chạy tới, chộp trong tay học trưởng kia một phen đem bóng một lần nữa đoạt trở lại, mặc dù đối với giỏ còn có chút khoảng cách, nhưng tay cậu vừa nhấc, bóng liền ném theo đường vòng cung, vèo một cái, rơi vào khung, chuyển ngườivài cái -- liền tiến vào!
Chỉ một thoáng tiếng thét chói tai liên tiếp, bầu không khí trong nháy mắt mang nhiệt, không nghĩ tới cao nhất giao đấu cấp ba thế nhưng cũng có thể ghi một bàn.
Cơ hồ là không có khởi động như thế nào, trận bóng kịch liệt liền trực tiếp bắt đầu, nhưng mà đôi hình phân bố hiện ra rất kỳ quái, Chu Tích Tiệp đứng giữa sân, một đống người đang khẩn trương phòng thủ, mà chỉ vẻn vẹn một đồng đội phụ trợ Chu Tích Tiệp hung mãnh tiến công.
Học trưởng cao lớn cố ý lợi dụng thân cao ngăn cản Chu Tích Tiệp trước mặt, lại bị cậu linh xảo nhất trốn mà qua, lại hoặc là bị cậu ra sức phá khai. Nói giỡn, Chu Tích Tiệp từ nhỏ được huấn luyện, thân thủ rất tốt, huống chi lại thường xuyên cùng bộ đội đặc chủng huấn luyện và đại ca Chu Huyền chơi bóng, hiện tại những người này mặc dù lớn tuổi hơn cậu nhưng đến cùng còn là ‘văn nhược thư sinh’ tối đa cũng chỉ có thể đấu ngang trình với cậu, nếu như một chọi một như lời nói, hoàn toàn có thể bại hoàn toàn.
Triệu Nghị Nhiên híp híp mắt, chạy tới chỗ có cậu bạn được Chu Tích Tiệp chuyền bóng tới đang đinh vươn tay liền bị hắn tiện tay chở vài cái, đột phá mấy phần căng thẳng, vạn phần phòng vệ, một cái lắc mình liền cho vào cầu.
Tư thế ưu nhã, khí thanh thần định. Lại là một trận tiếng thét chói tai, một vài fan si mê, thiếu chút nữa kích động đến khóc ra.
Đội ngũ của Chu Tích Tiệp lại không giống như trước ‘một đường hát vang tiến mạnh’, bởi vì cho dù cậu lợi hại thế nào, cũng là một mình cậu lợi hại, cũng không phải là cả đội hợp tác, chẳng những học trưởng cấp ba cũng có tất cả ưu thế, có khả năng dùng lự. Hơn nữa, hắn còn có đôi khi cũng là thiếu phương pháp, một chút chỗ sơ hở của bọn họ không phải là có thể lưu ý cũng đạt được, là tối trọng nhất còn có Triệu Nghị Nhiên đang không ngừng kiềm chế lấy cậu.
Nhưng dù vậy, Chu Tích Tiệp còn là dũng mãnh phi phàm, ngươi truy ta đuổi, ngươi tranh ta đoạt, kịch liệt cạnh tranh, trận đấu liên tục tiến hành đến hiệp đấu sau điểm số cũng không có kéo ra.
Mỗi một người đều căng thẳng nhìn xem, Kiều Đa Bảo cũng khó có được chút ít nghiêm nghị, siết chặt bình nước suối khoáng, ánh mắt chuyên tâm. Đội viên hai bên giờ phút này cũng đã nhìn ra, trận bóng này xem như hai người bọn họ ở giữa đấu tranh, lúc kết thúc, Chu Tích Tiệp bởi vì rớt lại phía sau một cái bàn, ánh mắt của cậu càng phát ra tia nóng bỏng cùng sắc bén, toàn bộ sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Âm thanh xung quanh sớm đã nghe không được, Chu Tích Tiệp nhìn sâu một cái tới Kiều Đa Bảo, thấy cô trừng to mắt không nháy mắt nhìn mình, lập tức, cậu tự tin hướng tới phía cô cười một tiếng, dáng vẻ tươi cười dưới ánh mặt trời chói mắt tỏ ra phá lệ sáng chói mê người, tránh không được làm Kiều Đa Bảo con mắt hoảng hốt.
Chu Tích Tiệp tốc độ thoáng cái tăng lên, cầm bóng đột phá tất cả chướng ngại phía sau, đối mặt cuối cùng Triệu Nghị Nhiên canh giữ ở cầu khung, cậu đang ra sức nhảy lên đồng thời, Triệu Nghị Nhiên cũng nhảy dựng lên, bàn tay hướng về tay cậu đang hướng lên giỏ.
Nhưng mà, xoay ngược lại chính là, vốn là bóng rổ trên tay phải Chu Tích Tiệp lại ở đột nhiên ném tay trái, tay phải khuỷu tay dùng sức nện ở ngực Triệu Nghị Nhiên, đầu gối Triệu Nghị Nhiên cũng hung hăng đâm vào bụng của cậu, hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Mà đang ngã xuống trong nháy mắt, bóng rổ trong tay trái Chu Tích Tiệp lại lấy một góc độ cực kỳ xảo trá tránh thoát chặn lại --- chụp vào giỏ!
Thời gian kết thúc, hai bên điểm số ngang hàng.
Toàn trường oanh hoan hô đứng lên, hưng phấn, ăn mừng, thất vọng, kịch liệt thảo luận, thoáng cái phi thường náo nhiệt.
Kiều Đa Bảo khi thấy bọn họ ngã xuống liền nhìn Triệu Nghị Nhiên, nhấc cái mông đứng lên, một phen ném bình nước suối khoáng đi, chen vào giữa mọi người.
"Chu lão tam, cậu không sao chứ!" Kiều Đa Bảo đến phụ cận Chu Tích Tiệp, mấy nữ sinh vây quanh cũng muốn đỡ Chu Tích Tiệp, không ngừng nhào vào trên người cậu, căng thẳng vạn phần ầm ầm ĩ ĩ .
"Không có việc gì. . . cậu muốn đè chết tôi. . ." Thanh âm suy yếu từ dưới truyền đến.
Kiều Đa Bảo nhận ra, nhìn kỹ mới phát hiện Chu Tích Tiệp đầu đầy mồ hôi ôm bụng, sắc mặt có chút tái nhợt, trên đùi đều rách da, rỉ ra vết máu.
Lập tức, Kiều Đa Bảo nổi giận, dám lộng thương người của cô! Thật sự là buồn cười! Cô lập tức buông tay dang giữ chặt Chu Tích Tiệp, xoay người trông thấy Triệu Nghị Nhiên đang được đỡ dậy, liền ra sức tiến lên đẩy, Triệu Nghị Nhiên dưới chân mất thăng bằng lập tức lại bị đẩy tới, bất quá hoàn hảo, sau lưng có người kê.
"Các người cấp ba chính là đáng ghét!"
Nhìn xem Kiều Đa Bảo nộ khí đằng đằng trừng mắt với hắn, Triệu Nghị Nhiên xoa nhẹ hạ ngực, khóe miệng có chút ít khổ sở, cùng cao nhất đánh đều đánh không thắng, mặc dù là chia đều, thế nhưng cùng với thua có cái gì khác nhau, hơn nữa đối phương còn dựa vào một mình Chu Tích Tiệp mà thôi.
Để cho nội tâm của hắn ảm đạm chính là, Kiều Đa Bảo trong mắt tựa hồ căng thẳng cũng chỉ có vì Chu Tích Tiệp.
Khóe mắt quét đến Chu Tích Tiệp giả bộ thống khổ lại yên lặng quan sát Kiều Đa Bảo cử động, Triệu Nghị Nhiên đúng là vẫn còn bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, có chút ít vô lực đứng lên, xoay người rời đi.
Chưa từng tiền lệ có cấp thấp khiêu chiến cấp cao mà có thể chiến thắng, mà lần này Chu Tích Tiệp thế nhưng có thể cùng cấp ba đội đánh đến hòa, thoáng cái thanh danh lan truyền lớn, danh tiếng thẳng đuổi theo Triệu Nghị Nhiên, chẳng những nữ sinh đều điên cuồng không thôi, liền ngay cả nam sinh đối với cậu cũng bội phục vạn phần.
Cùng Triệu Nghị Nhiên ôn hòa như ngọc cao quý ưu nhã bất đồng, Chu Tích Tiệp lãnh khốc tuấn tú, giống như khối băng lạnh lùng khí chất càng thêm hấp dẫn sự chú ý của nữ sinh.
Vì vậy, Chu Tích Tiệp trong ngăn kéo, trong sách, trong ba lô đều kẹp lấy thư tình, tiểu lễ vật điên cuồng mà gia tăng, cơ hồ đều có thể cân. Nhưng phương thức xử lý của cậu cùng những nam sinh khác hoàn toàn bất đồng là, nam sinh khác nhận được thư tình đều hội tâm lý mừng thầm, dương dương đắc ý ,một phen sau cho dù là cự tuyệt cũng là uyển chuyển viết thơ hồi âm cho qua. Nào có như Chu Tích Tiệp, trực tiếp nhìn cũng chưa từng nhìn, ngay trước cả lớp tiến đến thùng rác liền vứt, lúc ấy truyền ra đến sau quả thực làm tổn thương mấy cô gái tâm như thủy tinh vớ.
Một đời vương tử hot boy Triệu Nghị Nhiên không bao lâu liền bước tới lịch trình thi tốt nghiệp trung học, rời cao trung muốn thi vào đại học, trường học thiếu vương tử, lại thêm một nam thần, nhưng nam thần này dù cũng muốn ngắm nhưng phải qua một đoạn thời gian mới có thể gặp được, bởi vì, được nghỉ hè
"Người này, nhầm, thuốc sao? . . . Như thế nào lại khỏe như trâu, còn cùng Chu lão đại chơi bóng như thế."
Cuối cùng sau một trận bóng, hai đại soái nam trên đỉnh núi quyết đấu, bên trong sân bầu không khí bành trướng chưa từng có, nữ sinh thét chói tai đều muốn đâm thủng trời.
Bình thường Triệu Nghị Nhiên đều là hết sức nhã nhặn ôn nhã, tác phong nhanh nhẹn, ở trên sân bóng thay một thân đồng phục màu trắng, sau đó lại là một phen phong thái khác, quả thực là đem phong thái phong phú như ngọc vô cùng nhuần nhuyễn.
Mà Chu Tích Tiệp một thân màu đen, mày kiếm mắt sáng, hình dáng rõ ràng, ánh mắt sắc bén thâm thúy như dọa người.
"Không nghĩ tới, cậu thực sự đánh lên được đây, trước đây tôi thật đúng là xem thường cậu."
Hai người đứng đối diện, Triệu Nghị Nhiên rất nghiêm nghị nhìn Chu Tích Tiệp, trong mắt tồn tại kiêng kỵ cũng có một chút bội phục. Mặc dù Triệu Nghị Nhiên so với Chu Tích Tiệp cao hơn một chút, nhưng khí thế của Chu Tích Tiệp lại mảy may không có yếu đi, thậm chí so với trước còn lớn hơn, giống như núi lửa ẩn nhẫn không phát, mặt không chút thay đổi.
"Tôi nói rồi, đánh với anh, liền nhất định sẽ không nuốt lời." Chu Tích Tiệp ánh mắt lạnh như băng, giọng điệu kiên định, cho dù là ở vào yếu thế, như cũ không sợ.
"Tôi sẽ không hứa hẹn cậu cái gì, cho dù cuối cùng cậu thực sự thắng, tôi chỉ biết đi theo lòng mình, bất cứ chuyện gì đều không thể trở ngại được tôi." Triệu Nghị Nhiên trong mắt đột nhiên phát lên một ý hiếu thắng, ánh mắt nóng rực nhìn thoáng qua Kiều Đa Bảo đứng ngoài, lại lần nữa trở lại trên người Chu Tích Tiệp.
Kiều Đa Bảo đang ngồi dưới cái ô che nắng không khỏi giật thót mình, cứ để họ giằng co ngắm đi.
Chu Tích Tiệp lạnh lùng cong khóe miệng, trong mắt ý châm biếm rất rõ ràng, "Còn muốn cam kết gì, chỉ cần tôi thắng, anh cũng như tướng bại không dám làm gì dưới trướng tôi."
Nghe vậy, mặt Triệu Nghị Nhiên cuối cùng cũng chìm xuống, lúc này tiếng cười thổi lên, lợi dụng thân cao ưu thế đại duỗi tay ra, trực tiếp đem bóng rổ ném cho đồng đội.
Đối với Triệu Nghị Nhiên lớn tiếng doạ người, Chu Tích Tiệp cũng căn bản không có cùng hắn đoạt, hung mãnh giống như trâu, mạnh mẽ chạy tới, chộp trong tay học trưởng kia một phen đem bóng một lần nữa đoạt trở lại, mặc dù đối với giỏ còn có chút khoảng cách, nhưng tay cậu vừa nhấc, bóng liền ném theo đường vòng cung, vèo một cái, rơi vào khung, chuyển ngườivài cái -- liền tiến vào!
Chỉ một thoáng tiếng thét chói tai liên tiếp, bầu không khí trong nháy mắt mang nhiệt, không nghĩ tới cao nhất giao đấu cấp ba thế nhưng cũng có thể ghi một bàn.
Cơ hồ là không có khởi động như thế nào, trận bóng kịch liệt liền trực tiếp bắt đầu, nhưng mà đôi hình phân bố hiện ra rất kỳ quái, Chu Tích Tiệp đứng giữa sân, một đống người đang khẩn trương phòng thủ, mà chỉ vẻn vẹn một đồng đội phụ trợ Chu Tích Tiệp hung mãnh tiến công.
Học trưởng cao lớn cố ý lợi dụng thân cao ngăn cản Chu Tích Tiệp trước mặt, lại bị cậu linh xảo nhất trốn mà qua, lại hoặc là bị cậu ra sức phá khai. Nói giỡn, Chu Tích Tiệp từ nhỏ được huấn luyện, thân thủ rất tốt, huống chi lại thường xuyên cùng bộ đội đặc chủng huấn luyện và đại ca Chu Huyền chơi bóng, hiện tại những người này mặc dù lớn tuổi hơn cậu nhưng đến cùng còn là ‘văn nhược thư sinh’ tối đa cũng chỉ có thể đấu ngang trình với cậu, nếu như một chọi một như lời nói, hoàn toàn có thể bại hoàn toàn.
Triệu Nghị Nhiên híp híp mắt, chạy tới chỗ có cậu bạn được Chu Tích Tiệp chuyền bóng tới đang đinh vươn tay liền bị hắn tiện tay chở vài cái, đột phá mấy phần căng thẳng, vạn phần phòng vệ, một cái lắc mình liền cho vào cầu.
Tư thế ưu nhã, khí thanh thần định. Lại là một trận tiếng thét chói tai, một vài fan si mê, thiếu chút nữa kích động đến khóc ra.
Đội ngũ của Chu Tích Tiệp lại không giống như trước ‘một đường hát vang tiến mạnh’, bởi vì cho dù cậu lợi hại thế nào, cũng là một mình cậu lợi hại, cũng không phải là cả đội hợp tác, chẳng những học trưởng cấp ba cũng có tất cả ưu thế, có khả năng dùng lự. Hơn nữa, hắn còn có đôi khi cũng là thiếu phương pháp, một chút chỗ sơ hở của bọn họ không phải là có thể lưu ý cũng đạt được, là tối trọng nhất còn có Triệu Nghị Nhiên đang không ngừng kiềm chế lấy cậu.
Nhưng dù vậy, Chu Tích Tiệp còn là dũng mãnh phi phàm, ngươi truy ta đuổi, ngươi tranh ta đoạt, kịch liệt cạnh tranh, trận đấu liên tục tiến hành đến hiệp đấu sau điểm số cũng không có kéo ra.
Mỗi một người đều căng thẳng nhìn xem, Kiều Đa Bảo cũng khó có được chút ít nghiêm nghị, siết chặt bình nước suối khoáng, ánh mắt chuyên tâm. Đội viên hai bên giờ phút này cũng đã nhìn ra, trận bóng này xem như hai người bọn họ ở giữa đấu tranh, lúc kết thúc, Chu Tích Tiệp bởi vì rớt lại phía sau một cái bàn, ánh mắt của cậu càng phát ra tia nóng bỏng cùng sắc bén, toàn bộ sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Âm thanh xung quanh sớm đã nghe không được, Chu Tích Tiệp nhìn sâu một cái tới Kiều Đa Bảo, thấy cô trừng to mắt không nháy mắt nhìn mình, lập tức, cậu tự tin hướng tới phía cô cười một tiếng, dáng vẻ tươi cười dưới ánh mặt trời chói mắt tỏ ra phá lệ sáng chói mê người, tránh không được làm Kiều Đa Bảo con mắt hoảng hốt.
Chu Tích Tiệp tốc độ thoáng cái tăng lên, cầm bóng đột phá tất cả chướng ngại phía sau, đối mặt cuối cùng Triệu Nghị Nhiên canh giữ ở cầu khung, cậu đang ra sức nhảy lên đồng thời, Triệu Nghị Nhiên cũng nhảy dựng lên, bàn tay hướng về tay cậu đang hướng lên giỏ.
Nhưng mà, xoay ngược lại chính là, vốn là bóng rổ trên tay phải Chu Tích Tiệp lại ở đột nhiên ném tay trái, tay phải khuỷu tay dùng sức nện ở ngực Triệu Nghị Nhiên, đầu gối Triệu Nghị Nhiên cũng hung hăng đâm vào bụng của cậu, hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Mà đang ngã xuống trong nháy mắt, bóng rổ trong tay trái Chu Tích Tiệp lại lấy một góc độ cực kỳ xảo trá tránh thoát chặn lại --- chụp vào giỏ!
Thời gian kết thúc, hai bên điểm số ngang hàng.
Toàn trường oanh hoan hô đứng lên, hưng phấn, ăn mừng, thất vọng, kịch liệt thảo luận, thoáng cái phi thường náo nhiệt.
Kiều Đa Bảo khi thấy bọn họ ngã xuống liền nhìn Triệu Nghị Nhiên, nhấc cái mông đứng lên, một phen ném bình nước suối khoáng đi, chen vào giữa mọi người.
"Chu lão tam, cậu không sao chứ!" Kiều Đa Bảo đến phụ cận Chu Tích Tiệp, mấy nữ sinh vây quanh cũng muốn đỡ Chu Tích Tiệp, không ngừng nhào vào trên người cậu, căng thẳng vạn phần ầm ầm ĩ ĩ .
"Không có việc gì. . . cậu muốn đè chết tôi. . ." Thanh âm suy yếu từ dưới truyền đến.
Kiều Đa Bảo nhận ra, nhìn kỹ mới phát hiện Chu Tích Tiệp đầu đầy mồ hôi ôm bụng, sắc mặt có chút tái nhợt, trên đùi đều rách da, rỉ ra vết máu.
Lập tức, Kiều Đa Bảo nổi giận, dám lộng thương người của cô! Thật sự là buồn cười! Cô lập tức buông tay dang giữ chặt Chu Tích Tiệp, xoay người trông thấy Triệu Nghị Nhiên đang được đỡ dậy, liền ra sức tiến lên đẩy, Triệu Nghị Nhiên dưới chân mất thăng bằng lập tức lại bị đẩy tới, bất quá hoàn hảo, sau lưng có người kê.
"Các người cấp ba chính là đáng ghét!"
Nhìn xem Kiều Đa Bảo nộ khí đằng đằng trừng mắt với hắn, Triệu Nghị Nhiên xoa nhẹ hạ ngực, khóe miệng có chút ít khổ sở, cùng cao nhất đánh đều đánh không thắng, mặc dù là chia đều, thế nhưng cùng với thua có cái gì khác nhau, hơn nữa đối phương còn dựa vào một mình Chu Tích Tiệp mà thôi.
Để cho nội tâm của hắn ảm đạm chính là, Kiều Đa Bảo trong mắt tựa hồ căng thẳng cũng chỉ có vì Chu Tích Tiệp.
Khóe mắt quét đến Chu Tích Tiệp giả bộ thống khổ lại yên lặng quan sát Kiều Đa Bảo cử động, Triệu Nghị Nhiên đúng là vẫn còn bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, có chút ít vô lực đứng lên, xoay người rời đi.
Chưa từng tiền lệ có cấp thấp khiêu chiến cấp cao mà có thể chiến thắng, mà lần này Chu Tích Tiệp thế nhưng có thể cùng cấp ba đội đánh đến hòa, thoáng cái thanh danh lan truyền lớn, danh tiếng thẳng đuổi theo Triệu Nghị Nhiên, chẳng những nữ sinh đều điên cuồng không thôi, liền ngay cả nam sinh đối với cậu cũng bội phục vạn phần.
Cùng Triệu Nghị Nhiên ôn hòa như ngọc cao quý ưu nhã bất đồng, Chu Tích Tiệp lãnh khốc tuấn tú, giống như khối băng lạnh lùng khí chất càng thêm hấp dẫn sự chú ý của nữ sinh.
Vì vậy, Chu Tích Tiệp trong ngăn kéo, trong sách, trong ba lô đều kẹp lấy thư tình, tiểu lễ vật điên cuồng mà gia tăng, cơ hồ đều có thể cân. Nhưng phương thức xử lý của cậu cùng những nam sinh khác hoàn toàn bất đồng là, nam sinh khác nhận được thư tình đều hội tâm lý mừng thầm, dương dương đắc ý ,một phen sau cho dù là cự tuyệt cũng là uyển chuyển viết thơ hồi âm cho qua. Nào có như Chu Tích Tiệp, trực tiếp nhìn cũng chưa từng nhìn, ngay trước cả lớp tiến đến thùng rác liền vứt, lúc ấy truyền ra đến sau quả thực làm tổn thương mấy cô gái tâm như thủy tinh vớ.
Một đời vương tử hot boy Triệu Nghị Nhiên không bao lâu liền bước tới lịch trình thi tốt nghiệp trung học, rời cao trung muốn thi vào đại học, trường học thiếu vương tử, lại thêm một nam thần, nhưng nam thần này dù cũng muốn ngắm nhưng phải qua một đoạn thời gian mới có thể gặp được, bởi vì, được nghỉ hè
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook