Trúc Mã Cực Sủng
-
Chương 14: Lạc đường đánh người
Chu Tích Tiệp tay ôm áo mà cậu vừa mới chơi bóng, dưới bóng cây ở sân trường, cậu tìm được Kiều Đa Bảo đang hóng gió.
Kiều Đa Bảo thấy xa xa Chu Tích Tiệp như mang theo ánh sáng đi đến, bóng dáng tuấn tú đẹp mắt tựa như từ trong truyện tranh đi ra. Mắt to híp lại, tay mập hướng về phía cậu quơ quơ, kéo dài âm thanh, "Hắc ~~~~ sao ~~~ "
Nghe vậy, cậu liền ném áo chơi bóng lên đầu cô.
"Này! Đồ thối." Ba chân bốn cẳng, cô đem y phục lột xuống, Kiều Đa Bảo mặt mũi tràn đầy ghét bỏ quăng ra ghế đá.
Chu Tích Tiệp ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy chai hồng trà cô đã uống, thô lỗ uống hết sạch.
"Cậu lần sau đừng đánh được không? Tôi lại phải xem những nữ sinh. . . Chậc chậc. . . Quả thực là tê tâm liệt phế thét chói tai." Kiều Đa Bảo nghiêng đầu trêu ghẹo nói.
Chu Tích Tiệp liếc cô một cái tức giận, "Vậy sao cậu không gọi tôi lại?"
"Thôi, trận bóng nho nhỏ này cậu đấu cũng không tệ.” Kiều Đa Bảo liếc mắt.
"Vậy có phải hay không tôi nên nói: Tại hạ rất vinh hạnh a!" Chu Tích Tiệp giễu cợt.
"Đó là đương nhiên, không có tôi ở bên cạnh cổ vũ, trợ giúp thêm can đảm, cậu sao có thể đấu được tốt như vậy? Nếu như là Chu Mạch đấu cùng, cậu căn bản sẽ thua. . ." Nhìn mặt Chu Tích Tiệp càng ngày càng âm trầm, Kiều Đa Bảo không khỏi rụt cổ một cái, tự giác mà nói: ". . . Bất quá nói quay lại vấn đề đầu, cậu đánh coi như cũng không tệ."
Chu Tích Tiệp hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không để ý đến cô. Kiều Đa Bảo tự giác biết mình đã nói sai, hiếm khi làm nũng, ô lấy cánh tay Chu Tích Tiệp, mắt chớp chớp: "Để ăn mừng đấu bóng tốt làm ban chúng ta trở nên vẻ vang, hôm nay tôi mời cậu ăn tiệc lớn! Như thế nào?"
"Cậu khi nào trở thành thành viên trong ban của tôi?"
". . . Ơ, không phải xế chiều hôm nay đó sao, ủy viên thể dục đã xác nhận rồi à." Người nào đó đùa giỡn vô lại đến mắt cũng không chớp.
"Hừ, cậu ta cũng không biết trong ban có người tên Kiều Đa Bảo đâu."
"Chu, lão, tam!"
"Cậu có tiền mời tôi ăn cơm sao?"
"Tiền của tôi đều ở chỗ cậu, không phải sao. Nói cho cậu biết đừng quỵt của tôi a!"
"Chậc. . . Nguyên lai chính là tôi trả thù lao."
Một lát sau, hai người cùng nói chuyện, liền đứng dậy cùng đi.
Trên cánh rừng cách trường Trung học không xa, một nữ sinh mặc quần màu trắng, dịu dàng duyên dáng đang lẳng lặng ở đứng ở đằng kia, mái tóc đen thẳng buông tới eo, gió nhẹ lướt nhẹ qua, nữ sinh tựa như một con bươm bướm nhẹ nhàng, một đám nam sinh xung quanh nhìn đến ngây người.
Con mắt to long lanh như nước nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Tích Tiệp ở xa, trong mắt phức tạp suy nghĩ.
"Ồ? Người kia không phải Kiều Đa Bảo của ban chúng ta sao, như thế nào lại được Chu Tích Tiệp ban 3 đi đến gần như vậy?"
Lâm Nguyệt Dung đứng sau lưng của mấy nữ sinh vẻ mặt nghi ngờ tự nhủ.
Đợt thi trung khảo, thành tích Lâm Nguyệt Dung chỉ kém xếp hạng Chu Tích Tiệp vài bâc, lúc ấy vô luận là thầy giáo hay gia đình cô đều giật mình không thôi, nên biết bình thường thành tích Lâm Nguyệt Dung tuy tốt nhưng chỉ là một trong mười người top đầu, không nghĩ tới lần này, thi tốt như vậy.
Người khác nói cô chính là tiềm lực phát huy, lại không biết là vì có thể theo đuổi bước chân Chu Tích Tiệp, cùng đứng sóng vai với cậu. Mà hiện tại, cô đã làm được điều đó, nhưng mà mãi mãi không có cơ hội giống như Kiều Đa Bảo kéo cánh tay, đi ở bên cạnh cậu. Mà cái khéo chính là, cô hiện tại còn cùng Đa Bảo ở chung lớp, cô liên tục xem thường cô ở sơ trung, vì vậy, cô không có chủ động cùng cô ấy nói câu nào.
"Bọn họ. . . Vẫn luôn rất quen thuộc." Lâm Nguyệt Dung ngưng mắt nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, nhẹ nhàng nói một câu liền xoay người rời đi.
Tôi còn chưa buông tha cho đâu, ban đầu là tôi quá bị động, liên tục không có tranh thủ nắm lấy cơ hội chủ động, nhưng bắt đầu từ bây giờ, hết thảy đều không giống nhau, thật hy vọng các cậu có thể ‘cùng nhau’ đến cuối cùng.
Không ý thức được cuộc sống cao trung mới đó đã vượt qua một tháng, giữa trưa, ở ký túc xá nữ sinh, chuông báo thức vang lên nhiều phút, Kiều Đa Bảo còn ngã chỏng vó lên trời co quắp ở trên giường ngáy to mà ngủ.
Cho đến khi ở đầu giường, điện thoại di động rung trời vang lên, cô mới tỉnh được ba phần mười, lục lọi thật lâu mới ấn đúng phím call.
". . . . ."
Hai giây phút sau, Kiều Đa Bảo bá ở trên giường nhảy dựng lên, vừa mừng vừa sợ rống lớn một tiếng: "Ba!"
Thanh âm trực tiếp khiến nữ sinh bên trong bên ngoài ký túc xá đều chấn động ngây người.
Đúng vậy, cha của Kiều Đa Bảo - Kiều Viễn Sơn đã gọi điện thoại cho cô.
"Tâm can bảo bối của ta a, mau kêu ba ba, mau kêu ba ba!" Âm thanh kích động từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
"… cha à, con rất nhớ người!" Kiều Đa Bảo không chút nào che dấu tâm tình của mình, hốc mắt hồng hồng nói.
"Ba ba cũng nhớ con a, tiểu Bảo nhi của ta! Mau thương ta đi, Mau! Ba ba lo lắng cho con tóc bạc hết rồi đây này!"
"Ba ba ba! Huhu. . . Cha, khi nào cha trở lại a. Một năm rồi con đã không thấy hai người." Bình thường Kiều Đa Bảo mặc dù đến cuối tuần vẫn trở về Chu gia, mặc dù chỗ đó có gia đình ấm áp, nhưng cô thủy chung ghi nhớ lấy máu mủ tình thâm, cha mẹ của mình. Không quản xem bọn họ làm những cái khỉ gì mà gấp rút như vậy, thường xuyên không ở nhà, cô cũng không rảnh đi hận thù bọn họ, dù sao bình thường ghi hận, vài phần phút sau lại không nhớ , còn không bằng khi có thể liên lạc với bọn họ, giành giật từng giây coi như đang cùng bọn họ sống chung một chỗ.
"Tâm can của ta, yên tâm đi, còn có nửa tháng ba ba liền trở về. Ai, đều là do ba không tốt, ngay cả khai giảng cao trung cũng không thời gian đến đưa con đi. Chú Chu cùng dì Dương như thế nào? Chu tiểu tử kia không phải nói là cùng con hoc một trường sao, cậu ta còn giúp đỡ con không ?" Cha Kiều lệ rơi đầy mặt, tự trách không được, nhưng không biết làm thế nào vì nghề nghiệp của bọn họ vô cùng đặc thù, thậm chí là phải giữ bí mật , căn bản rất ít khi có thể về nhà chăm sóc con gái.
"Vâng, bọn họ vẫn luôn đối với con rất tốt ."
"Vậy là được, tiểu tử kia nếu như bắt nạt con, ta sẽ mạnh mẽ đánh cho nó một trận! Cơ mà bấy giờ ngay cả con, nó cũng không đánh được đi?"
". . . Khó nói, đã lâu không có cùng cậu ta đấu võ. . ."
"Không có việc gì, đã có ba đây, nếu là nó bắt nạt con, ta sẽ gọi chú Chu cho nó ăn roi.... ..... hắc hắc."
". . ."
Có người cha vô lương, độc ác như vậy, con gái cũng cảm thấy đau lòng thay a. Chu Tích Tiệp sau khi biết chuyện này, khả năng muốn khóc không ra nước mắt, ai dám khi dễ con gái của chú nha, không thấy con quả thực là làm trâu làm ngựa hầu hạ tâm can bảo bối của chú sao.
Buổi trưa, kể từ khi nghe điện thoại của cha xong, Kiều Đa Bảo cả một buổi chiều đều mệt mỏi không có tinh thần, sau khi tan học, cô nhàn rỗi, nhàm chán liền theo một đám người đi tham quan sinh vật cảnh của trường. Đi tới đó xong, liền nghe nói đằng sau sinh vật cảnh có nhiều loại xoài lắm nha, kết quả là xoài thì không thấy, chỉ thấy đầu người a! Cô lấy tinh thần, dự định đi chiêm ngưỡng mùi vị 'đại quả xoài 'Phong thái, nhất phẩm' đại quả xoài'.
Cô nghĩ tới vụng trộm leo lên đây, nhưng mà không được để lộ ra ngoài nha.Nhưng sự thật là ban đêm cây xoài căn bản còn không thấy, căn bản sẽ không kết quả a!
Ban đêm Chu Tích Tiệp đi tập bóng cầu trở về ký túc xá, bởi vì trường học cho phép nghỉ ba ngày, cậu đơn giản đeo cầm cái ba lô, liền gọi điện thoại cho Kiều Đa Bảo, sau đó dự định cùng nhau về nhà.
Ai ngờ Chu Tích Tiệp gọi mấy lần cũng không có ai nghe máy, sau đó cậu dứt khoát trực tiếp gọi tới điện thoại ký túc xá của cô, điện thoại vang lên thật lâu mới có người nghe máy, xem ra là mọi người đi ngủ hết rồi, chỉ còn vài người thức.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Tích Tiệp chau mày, bạn học nói Kiều Đa Bảo sau khi tan học liền đi tới vườn sinh vật cảnh của trường, nhưng không lý do gì đến bây giờ cũng không thấy mặt mũi đâu.
Vườn sinh vật đằng sau một ngọn núi nhỏ, mặc dù không lớn nhưng là cũng có rất nhiều đoạn đường đá quanh co khúc, hơn nữa hiện tại cũng hơn sáu giờ, chỗ đó đã đến thời gian đóng cửa.
Trong lòng nghĩ đến khả năng lớn nhất,
Chu Tích Tiệp vội vàng ném túi sách ở trên giường, bước nhanh tới vườn sinh vật cảnh.
Kiều Đa Bảo đã leo lên núi hơn một giờ vẫn không tìm được đường còn bị mấy con ruồi che mắt, còn bị mấy con muỗi trên núi đốt làm da cô trở nên ửng hồng! Điện thoại di động không mang, xung quanh không có người, trời đã nhanh ngả tối, chẳng lẽ cô đêm nay phải ở đỉnh núi qua đêm sao!?
Chó má! Chu lão tam mau tới cứu tôi nha.
Sau khi đi tán loạn bốn phía, Kiều Đa Bảo ngồi xuống một khối đá lớn, cúi đầu ủ rũ, nhấc tay chống cằm, một tay quơ quơ trong không khí loạn cả lên để ---- đuổi muỗi, mắt to nháy nháy nhìn chằm chằm trời chiều, ở xa xa thấy được mái nhà màu bạch kim của trường mình.
Giờ khắc này trong lòng cô đã quyết định chủ ý, nghỉ ngơi vài phút xong, bồi dưỡng đủ dũng khí cô liền bắt đầu lên tiếng rống to! Cô liền không tin, chính mình đi ra không được, chẳng lẽ không thể gọi vài người đến đưa cô ra ngoài sao!?
Triệu Nghị Nhiên mới vừa từ vườn sinh vật cảnh về, ở nơi hẻo lánh góp nhặt rất nhiều đủ loại lá cây để làm một ít tiêu bản , vốn là muốn lúc rời đi, lại đột nhiên nhớ tới trên đỉnh núi có mấy cây đại thụ trăm năm, sau đó lại quyết định đi lên góp nhặt vài cái lá cây, nhìn trời đã tối mới vội vã dọc theo đường đá đi xuống.
Không nghĩ tới nửa đường lại trông thấy trên một tảng đá lớn có một bóng người nhỏ nhắn, tóc buộc đuôi ngựa đã xù hết cả lên, áo tay ngắn cùng quần jean, bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn non nớt, xem ra giống như là nữ sinh năm nhất, ánh nắng chiều chiếu rọi ở trên người cô gái kia, gò má mập đáng yêu như ẩn như hiện, một cảm giác đã từng quen biết chỉ dẫn cậu không tự chủ được đi vào vài bước.
"Bạn học. . ."
Đang lúc cậu muốn mở miệng hỏi vì cái gì ngồi ở chỗ này còn không xuống núi, nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn kia lại đột nhiên bá đạo đứng lên, hai tay đặt lên môi liền lên tiếng rống to:
"A! Có người đến nha! ! ! Có người lạc ở trên núi a! Cứu mạng a a a, help! ! ! SOS! ! !"
Triệu Nghị Nhiên vốn là đã đi đến sau lưng Kiều Đa Bảo, bị tiếng hô bất thình lình chấn động đến mức liên tiếp giật mình, trái tim đều bịch bịch thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.
Kiều Đa Bảo hô xong sau, đột nhiên cảm giác đến phía sau có điều khác thường, lại có cơn gió lạnh lẽo thổi qua, trong nội tâm nổi một trận sợ hãi, lập tức không cần suy nghĩ liền vung một quả đấm nhỏ!
"Ầm!"
"Ơ. . ."
Triệu Nghị Nhiên vội vàng, không kịp chuẩn bị tinh thần bị ăn đấm, mấy chiếc lá trong tay rơi đầy đất, cậu che lấy cái cằm, đau đến nước mắt đều chảy ra.
Kiều Đa Bảo thấy xa xa Chu Tích Tiệp như mang theo ánh sáng đi đến, bóng dáng tuấn tú đẹp mắt tựa như từ trong truyện tranh đi ra. Mắt to híp lại, tay mập hướng về phía cậu quơ quơ, kéo dài âm thanh, "Hắc ~~~~ sao ~~~ "
Nghe vậy, cậu liền ném áo chơi bóng lên đầu cô.
"Này! Đồ thối." Ba chân bốn cẳng, cô đem y phục lột xuống, Kiều Đa Bảo mặt mũi tràn đầy ghét bỏ quăng ra ghế đá.
Chu Tích Tiệp ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy chai hồng trà cô đã uống, thô lỗ uống hết sạch.
"Cậu lần sau đừng đánh được không? Tôi lại phải xem những nữ sinh. . . Chậc chậc. . . Quả thực là tê tâm liệt phế thét chói tai." Kiều Đa Bảo nghiêng đầu trêu ghẹo nói.
Chu Tích Tiệp liếc cô một cái tức giận, "Vậy sao cậu không gọi tôi lại?"
"Thôi, trận bóng nho nhỏ này cậu đấu cũng không tệ.” Kiều Đa Bảo liếc mắt.
"Vậy có phải hay không tôi nên nói: Tại hạ rất vinh hạnh a!" Chu Tích Tiệp giễu cợt.
"Đó là đương nhiên, không có tôi ở bên cạnh cổ vũ, trợ giúp thêm can đảm, cậu sao có thể đấu được tốt như vậy? Nếu như là Chu Mạch đấu cùng, cậu căn bản sẽ thua. . ." Nhìn mặt Chu Tích Tiệp càng ngày càng âm trầm, Kiều Đa Bảo không khỏi rụt cổ một cái, tự giác mà nói: ". . . Bất quá nói quay lại vấn đề đầu, cậu đánh coi như cũng không tệ."
Chu Tích Tiệp hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không để ý đến cô. Kiều Đa Bảo tự giác biết mình đã nói sai, hiếm khi làm nũng, ô lấy cánh tay Chu Tích Tiệp, mắt chớp chớp: "Để ăn mừng đấu bóng tốt làm ban chúng ta trở nên vẻ vang, hôm nay tôi mời cậu ăn tiệc lớn! Như thế nào?"
"Cậu khi nào trở thành thành viên trong ban của tôi?"
". . . Ơ, không phải xế chiều hôm nay đó sao, ủy viên thể dục đã xác nhận rồi à." Người nào đó đùa giỡn vô lại đến mắt cũng không chớp.
"Hừ, cậu ta cũng không biết trong ban có người tên Kiều Đa Bảo đâu."
"Chu, lão, tam!"
"Cậu có tiền mời tôi ăn cơm sao?"
"Tiền của tôi đều ở chỗ cậu, không phải sao. Nói cho cậu biết đừng quỵt của tôi a!"
"Chậc. . . Nguyên lai chính là tôi trả thù lao."
Một lát sau, hai người cùng nói chuyện, liền đứng dậy cùng đi.
Trên cánh rừng cách trường Trung học không xa, một nữ sinh mặc quần màu trắng, dịu dàng duyên dáng đang lẳng lặng ở đứng ở đằng kia, mái tóc đen thẳng buông tới eo, gió nhẹ lướt nhẹ qua, nữ sinh tựa như một con bươm bướm nhẹ nhàng, một đám nam sinh xung quanh nhìn đến ngây người.
Con mắt to long lanh như nước nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Tích Tiệp ở xa, trong mắt phức tạp suy nghĩ.
"Ồ? Người kia không phải Kiều Đa Bảo của ban chúng ta sao, như thế nào lại được Chu Tích Tiệp ban 3 đi đến gần như vậy?"
Lâm Nguyệt Dung đứng sau lưng của mấy nữ sinh vẻ mặt nghi ngờ tự nhủ.
Đợt thi trung khảo, thành tích Lâm Nguyệt Dung chỉ kém xếp hạng Chu Tích Tiệp vài bâc, lúc ấy vô luận là thầy giáo hay gia đình cô đều giật mình không thôi, nên biết bình thường thành tích Lâm Nguyệt Dung tuy tốt nhưng chỉ là một trong mười người top đầu, không nghĩ tới lần này, thi tốt như vậy.
Người khác nói cô chính là tiềm lực phát huy, lại không biết là vì có thể theo đuổi bước chân Chu Tích Tiệp, cùng đứng sóng vai với cậu. Mà hiện tại, cô đã làm được điều đó, nhưng mà mãi mãi không có cơ hội giống như Kiều Đa Bảo kéo cánh tay, đi ở bên cạnh cậu. Mà cái khéo chính là, cô hiện tại còn cùng Đa Bảo ở chung lớp, cô liên tục xem thường cô ở sơ trung, vì vậy, cô không có chủ động cùng cô ấy nói câu nào.
"Bọn họ. . . Vẫn luôn rất quen thuộc." Lâm Nguyệt Dung ngưng mắt nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, nhẹ nhàng nói một câu liền xoay người rời đi.
Tôi còn chưa buông tha cho đâu, ban đầu là tôi quá bị động, liên tục không có tranh thủ nắm lấy cơ hội chủ động, nhưng bắt đầu từ bây giờ, hết thảy đều không giống nhau, thật hy vọng các cậu có thể ‘cùng nhau’ đến cuối cùng.
Không ý thức được cuộc sống cao trung mới đó đã vượt qua một tháng, giữa trưa, ở ký túc xá nữ sinh, chuông báo thức vang lên nhiều phút, Kiều Đa Bảo còn ngã chỏng vó lên trời co quắp ở trên giường ngáy to mà ngủ.
Cho đến khi ở đầu giường, điện thoại di động rung trời vang lên, cô mới tỉnh được ba phần mười, lục lọi thật lâu mới ấn đúng phím call.
". . . . ."
Hai giây phút sau, Kiều Đa Bảo bá ở trên giường nhảy dựng lên, vừa mừng vừa sợ rống lớn một tiếng: "Ba!"
Thanh âm trực tiếp khiến nữ sinh bên trong bên ngoài ký túc xá đều chấn động ngây người.
Đúng vậy, cha của Kiều Đa Bảo - Kiều Viễn Sơn đã gọi điện thoại cho cô.
"Tâm can bảo bối của ta a, mau kêu ba ba, mau kêu ba ba!" Âm thanh kích động từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
"… cha à, con rất nhớ người!" Kiều Đa Bảo không chút nào che dấu tâm tình của mình, hốc mắt hồng hồng nói.
"Ba ba cũng nhớ con a, tiểu Bảo nhi của ta! Mau thương ta đi, Mau! Ba ba lo lắng cho con tóc bạc hết rồi đây này!"
"Ba ba ba! Huhu. . . Cha, khi nào cha trở lại a. Một năm rồi con đã không thấy hai người." Bình thường Kiều Đa Bảo mặc dù đến cuối tuần vẫn trở về Chu gia, mặc dù chỗ đó có gia đình ấm áp, nhưng cô thủy chung ghi nhớ lấy máu mủ tình thâm, cha mẹ của mình. Không quản xem bọn họ làm những cái khỉ gì mà gấp rút như vậy, thường xuyên không ở nhà, cô cũng không rảnh đi hận thù bọn họ, dù sao bình thường ghi hận, vài phần phút sau lại không nhớ , còn không bằng khi có thể liên lạc với bọn họ, giành giật từng giây coi như đang cùng bọn họ sống chung một chỗ.
"Tâm can của ta, yên tâm đi, còn có nửa tháng ba ba liền trở về. Ai, đều là do ba không tốt, ngay cả khai giảng cao trung cũng không thời gian đến đưa con đi. Chú Chu cùng dì Dương như thế nào? Chu tiểu tử kia không phải nói là cùng con hoc một trường sao, cậu ta còn giúp đỡ con không ?" Cha Kiều lệ rơi đầy mặt, tự trách không được, nhưng không biết làm thế nào vì nghề nghiệp của bọn họ vô cùng đặc thù, thậm chí là phải giữ bí mật , căn bản rất ít khi có thể về nhà chăm sóc con gái.
"Vâng, bọn họ vẫn luôn đối với con rất tốt ."
"Vậy là được, tiểu tử kia nếu như bắt nạt con, ta sẽ mạnh mẽ đánh cho nó một trận! Cơ mà bấy giờ ngay cả con, nó cũng không đánh được đi?"
". . . Khó nói, đã lâu không có cùng cậu ta đấu võ. . ."
"Không có việc gì, đã có ba đây, nếu là nó bắt nạt con, ta sẽ gọi chú Chu cho nó ăn roi.... ..... hắc hắc."
". . ."
Có người cha vô lương, độc ác như vậy, con gái cũng cảm thấy đau lòng thay a. Chu Tích Tiệp sau khi biết chuyện này, khả năng muốn khóc không ra nước mắt, ai dám khi dễ con gái của chú nha, không thấy con quả thực là làm trâu làm ngựa hầu hạ tâm can bảo bối của chú sao.
Buổi trưa, kể từ khi nghe điện thoại của cha xong, Kiều Đa Bảo cả một buổi chiều đều mệt mỏi không có tinh thần, sau khi tan học, cô nhàn rỗi, nhàm chán liền theo một đám người đi tham quan sinh vật cảnh của trường. Đi tới đó xong, liền nghe nói đằng sau sinh vật cảnh có nhiều loại xoài lắm nha, kết quả là xoài thì không thấy, chỉ thấy đầu người a! Cô lấy tinh thần, dự định đi chiêm ngưỡng mùi vị 'đại quả xoài 'Phong thái, nhất phẩm' đại quả xoài'.
Cô nghĩ tới vụng trộm leo lên đây, nhưng mà không được để lộ ra ngoài nha.Nhưng sự thật là ban đêm cây xoài căn bản còn không thấy, căn bản sẽ không kết quả a!
Ban đêm Chu Tích Tiệp đi tập bóng cầu trở về ký túc xá, bởi vì trường học cho phép nghỉ ba ngày, cậu đơn giản đeo cầm cái ba lô, liền gọi điện thoại cho Kiều Đa Bảo, sau đó dự định cùng nhau về nhà.
Ai ngờ Chu Tích Tiệp gọi mấy lần cũng không có ai nghe máy, sau đó cậu dứt khoát trực tiếp gọi tới điện thoại ký túc xá của cô, điện thoại vang lên thật lâu mới có người nghe máy, xem ra là mọi người đi ngủ hết rồi, chỉ còn vài người thức.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Tích Tiệp chau mày, bạn học nói Kiều Đa Bảo sau khi tan học liền đi tới vườn sinh vật cảnh của trường, nhưng không lý do gì đến bây giờ cũng không thấy mặt mũi đâu.
Vườn sinh vật đằng sau một ngọn núi nhỏ, mặc dù không lớn nhưng là cũng có rất nhiều đoạn đường đá quanh co khúc, hơn nữa hiện tại cũng hơn sáu giờ, chỗ đó đã đến thời gian đóng cửa.
Trong lòng nghĩ đến khả năng lớn nhất,
Chu Tích Tiệp vội vàng ném túi sách ở trên giường, bước nhanh tới vườn sinh vật cảnh.
Kiều Đa Bảo đã leo lên núi hơn một giờ vẫn không tìm được đường còn bị mấy con ruồi che mắt, còn bị mấy con muỗi trên núi đốt làm da cô trở nên ửng hồng! Điện thoại di động không mang, xung quanh không có người, trời đã nhanh ngả tối, chẳng lẽ cô đêm nay phải ở đỉnh núi qua đêm sao!?
Chó má! Chu lão tam mau tới cứu tôi nha.
Sau khi đi tán loạn bốn phía, Kiều Đa Bảo ngồi xuống một khối đá lớn, cúi đầu ủ rũ, nhấc tay chống cằm, một tay quơ quơ trong không khí loạn cả lên để ---- đuổi muỗi, mắt to nháy nháy nhìn chằm chằm trời chiều, ở xa xa thấy được mái nhà màu bạch kim của trường mình.
Giờ khắc này trong lòng cô đã quyết định chủ ý, nghỉ ngơi vài phút xong, bồi dưỡng đủ dũng khí cô liền bắt đầu lên tiếng rống to! Cô liền không tin, chính mình đi ra không được, chẳng lẽ không thể gọi vài người đến đưa cô ra ngoài sao!?
Triệu Nghị Nhiên mới vừa từ vườn sinh vật cảnh về, ở nơi hẻo lánh góp nhặt rất nhiều đủ loại lá cây để làm một ít tiêu bản , vốn là muốn lúc rời đi, lại đột nhiên nhớ tới trên đỉnh núi có mấy cây đại thụ trăm năm, sau đó lại quyết định đi lên góp nhặt vài cái lá cây, nhìn trời đã tối mới vội vã dọc theo đường đá đi xuống.
Không nghĩ tới nửa đường lại trông thấy trên một tảng đá lớn có một bóng người nhỏ nhắn, tóc buộc đuôi ngựa đã xù hết cả lên, áo tay ngắn cùng quần jean, bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn non nớt, xem ra giống như là nữ sinh năm nhất, ánh nắng chiều chiếu rọi ở trên người cô gái kia, gò má mập đáng yêu như ẩn như hiện, một cảm giác đã từng quen biết chỉ dẫn cậu không tự chủ được đi vào vài bước.
"Bạn học. . ."
Đang lúc cậu muốn mở miệng hỏi vì cái gì ngồi ở chỗ này còn không xuống núi, nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn kia lại đột nhiên bá đạo đứng lên, hai tay đặt lên môi liền lên tiếng rống to:
"A! Có người đến nha! ! ! Có người lạc ở trên núi a! Cứu mạng a a a, help! ! ! SOS! ! !"
Triệu Nghị Nhiên vốn là đã đi đến sau lưng Kiều Đa Bảo, bị tiếng hô bất thình lình chấn động đến mức liên tiếp giật mình, trái tim đều bịch bịch thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.
Kiều Đa Bảo hô xong sau, đột nhiên cảm giác đến phía sau có điều khác thường, lại có cơn gió lạnh lẽo thổi qua, trong nội tâm nổi một trận sợ hãi, lập tức không cần suy nghĩ liền vung một quả đấm nhỏ!
"Ầm!"
"Ơ. . ."
Triệu Nghị Nhiên vội vàng, không kịp chuẩn bị tinh thần bị ăn đấm, mấy chiếc lá trong tay rơi đầy đất, cậu che lấy cái cằm, đau đến nước mắt đều chảy ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook