Edit: Peiria

Sau khi cơm no rượu say, Ái Nhiên thỏa mãn thở ra một hơi.

“Đã rất lâu không được ăn thức ăn bên ngoài rồi.” Cô quay sang nhìn triệu Nhiên, “Đều tại anh, ôm tiền chạy trốn!”

“Ừ ừ ừ, cứ ăn tự nhiên, ăn chưa no lại gọi thêm, ăn đủ rồi cũng gọi tiếp, tha hồ gọi, tha hồ gọi.” 

Ái Nhiên thoải mái dựa lưng vào ghế, “Anh làm gì thế? Đáng lẽ anh không thể vui vẻ mới phải!”

“Không, dù sao cũng không phải dùng thẻ của anh.” Triệu Nhiên lấy thẻ ATM của Nguyên Nghiêu ra, “Còn lại không ít tiền, hoan nghênh sử dụng!”

“Không phải thẻ của anh là có ý gì?” Ái Nhiên không hiểu trong hồ lô của Triệu Nhiên bán thuốc gì.

Nguyên Nghiêu hắng giọng muốn ngăn cản Triệu Nhiên nói tiếp, nhưng mà không còn kịp rồi.

Ái Nhiên nhìn hành động của Nguyên Nghiêu, chậm rãi hỏi: “Anh, hiểu sao?”

Sao người phụ nữ này càng lúc càng thông minh vậy?

“Cậu không nói cho con bé biết?” Triệu Nhiên cho rằng em gái mình đã biết rõ, haizz, sao ác ma này vẫn còn cải trang chứ?

“Nói cho em biết cái gì?”

“Không có!” Hai người đàn ông vội vã uống canh, gắp thức ăn, Nguyên Nghiêu tính toán đi toilet để trốn, đáng tiếc bị ánh mắt giận dữ Ái Nhiên đóng chặt vào ghế.

“Lý Nguyên Nghiêu! Hà Triệu Nhiên! Trong hai người các anh cuối cùng thì ai muốn nói đây?”

“A...” Hà Triệu Nhiên áy này nhìn Nguyên Nghiêu.

“Anh là tên đầu heo! Anh quay về sớm vậy làm gì?” Ác ma Nguyên Nghiêu hiện hình, nắm tay đấm vào bả vai Triệu Nhiên.

“Ngày mai ba mẹ sẽ về, còn sớm sao, tôi chỉ về trước một ngày nghiệm thu thành quả, may mắn thay, kết quả không tệ, thật nhẹ nhõm!”

A? Nhanh như vậy mà đã qua hai tuần lễ rồi? Rốt cuộc cậu ta coi như là lừa gạt được vợ chưa? Haizz, tiền đồ khó khăn, chờ cậu ta qua được cửa này rồi nói sau!

“Hai vị, có thể nói cho tôi biết chủ nhân tấm thẻ này là ai không?”

Nguyên Nghiêu cảm thấy, ngày mai (ý chỉ tương lai) đã ở rất xa!

Anh thật sự không có cách nào tóm được người phụ nữ giảo hoạt này.

Phòng khách nhà họ Hà náo loạn ầm ĩ, hai người cha và hai người mẹ vừa về nước nghe thấy Triệu Nhiên báo cáo như vậy thì vô cùng vui vẻ, hành lý còn chưa sắp xếp, cũng không để ý việc ngồi máy bay mười mấy tiếng làm xương cốt đau nhức, tất cả cùng nhau chen chúc tại phòng khách nhà họ Hà, người này một câu, người kia một câu bàn đến chuyện kết hôn.

“Sớm biết như vậy thì tôi đã nói với Văn Nghiêu cùng chúng ta về nước, hôn lễ của em trai, người làm anh trai nhất định phải bay về, hơn nữa người Nguyên Nghiêu là Ái Nhiên, nó nhất định rất vui!”

Mẹ Lý nắm chặt tay vì đã không mang đứa con lớn nhất xuất ngoại trở về, tốt nhất là anh kết hôn chung một lần bà sẽ càng vui vẻ.

“Ha ha, kết hôn như vậy càng đỡ mệt nhọc, chính là đi từ sân này sang sân kia, thực sự là thông gia thân thiết!”

“Đúng vậy, dứt khoát phải đập tường thấp đi một chút, nếu không thì cô dâu trèo tường cũng không tốt!” Ba Hà vẫn rất lo lắng cho tương lai con gái mình.

“Ông già hồ đồ! Cưới vợ thế nào cũng phải đi bằng cổng chính, chẳng lẽ lại trèo tường qua sân?!” Mẹ hà quả thực bị chồng làm cho tức chết, hôn lễ còn chưa tổ chức, nói cái gì mà trèo tường, rõ là khó chịu!

“Ha ha ha ha.” Hai nhà hòa thuận vui vẻ, ghen chết người đời.

Tiếc rằng có người đỉnh đầu đã bốc hỏa!

“Còn vẫn chưa nói con muốn gả!”

Ái Nhiên ở bên cạnh thực sự nghe không vào, những người này có lầm hay không, người phải gả là cô, cô không đồng ý, những người này mong mỏi là mong mỏi cái gì?

“Không lấy chồng? Ái Nhiên, con nói nhảm gì thế, sắp lập gia đình mà vẫn còn không hiểu chuyện như vậy!” Mẹ Hà không thể không nói con gái của mình.

Cô không hiểu chuyện! Cô sắp điên rồi!

“Anh ta dùng mưu lừa gạt con! Còn có Triệu Nhiên! Đúng là bán em gái cầu vinh!” Ái Nhiên chỉ vào chóp mũi hai người đàn ông, không có ý định tha thứ!

Không nghĩ tới người lớn hai nhà đều vứt cho Nguyên Nghiêu ánh mắt thưởng thức “Làm tốt lắm, con trai.”

Nguyên Nghiêu nhún người đáp lễ.

“Mọi người vậy mà còn khen anh ta! Mọi người...” Ái Nhiên thực sự bị những người này làm cho tức chết. Cô nổi giận đùng đùng đi về phòng mình, “Muốn kết hôn thì tự các người đi kết, dù sao cô dâu sẽ không phải là con!”

Giọng mọi người lập tức im bặt, nhìn theo hướng cô dâu đi mất.

Nguyên Nghiêu đành phải mời mọi người: “Xin mời tất cả sang nhà con được không? Tạm thời người này giao cho con xử lý.”

A! Không thể nhìn Nguyên Nghiêu này được nữa!

“Nguyên Nghiêu, đừng giả vờ nữa, không cần đặt chuyện, có gì nói thẳng đi, tôi tránh trước đây.” Triệu Nhiên nhìn Nguyên Nghiêu lại ra vẻ người đàn ông tốt, khuyên anh nhanh chóng khôi phục lại bộ mặt thật sẽ thoải mái hơn, dù sao bốn người lớn trong nhà đang vui sướng nên sẽ không bị đả kích đâu.

Được. Cũng đến lúc rồi.

Nguyên Nghiêu gật đầu: “Ba, mẹ, ba Hà, mẹ Hà, mời mọi người mau rời đi, con muốn khóa cửa, nếu không con sợ tối nay mọi người sẽ ngủ không yên, giường của con rất lớn, hoan nghênh sử dụng, không tiễn.” Anh còn dặn dò, “Đừng đứng ngoài cửa nghe lén, con sẽ trở mặt.” d/đ'l"q;đ

Trong nháy mắt, bốn người già đang nói chuyện rầm rì như chim sẻ bỗng im lặng, cực kỳ nghe lời nối tiếp nhau đi ra ngoài, mãi đến khi ra đến sân mới dám lên tiếng.

“Tiểu Đào Tử, đó có thật là con trai bà không, hóa ra thường ngày cũng giả vờ giống y như bà.” Ba Lý hiếm khi thấy con trai quyết đoán như vậy, ừm... giống như ba nó, không tệ không tệ.

“Đúng thế, Lệ Tử, đó là Nguyên Nghiêu sao? Tại sao lại khác hoàn toàn với dáng vẻ vô cùng thân thiết thường ngày vậy?”

“Ngược lại tôi thấy Nguyên Nghiêu như vậy mới quản được Ái Nhiên nhà chúng ta, nếu không Ái Nhiên rất ngang bướng, tất cả mọi người quá yêu thương con bé, Nguyên Nghiêu như thế, tôi rất thích.” Ba Hà cương quyết phản bác.

“Vậy cũng không sai, nhưng...”

“A?! Nguyên Nghiêu nói cho chúng ta sử dụng giường, vậy...” Lúc này mẹ Hà mới nghĩ thông suốt.

“Chính là như vậy!” Ba Hà cũng thông suốt, ông đã sớm chấp nhận rồi.

“Nhưng...”

Bốn người già lại rì rầm không ngớt như chim sẻ.

***

Nguyên Nghiêu không khách khí khóa cửa lại, bước về phía phòng của Ái Nhiên.

“Ái Nhiên, mở cửa!” 

Không tiếng động.

“Mở cửa, nếu không anh sẽ dùng lực.”

“Anh dám! Anh dám vào thì tôi sẽ bóp chết anh!”

Bóp chết anh, tốt.

Quả nhiên anh bắt đầu xô cửa, âm thanh ‘rầm, rầm’ nặng nề vang lên.

“Đừng đẩy nữa!” Ái Nhiên cấp tốc ra mở cửa.

Anh chờ bên ngoài thong dong tiến vào, vừa thấy giường lớn liền nằm thẳng xuống.

“Đáng chết, anh bắt đầu nhớ ngày chỉ có hai chúng ta.” Tuy nhiên đó chỉ là chuyện hôm qua.

Trong lòng Ái Nhiên cũng lưu luyến nhưng cái miệng ngoan cố không chịu thừa nhận.

“Anh vào đây làm gì?” Cô đứng cách giường thật xa.

Anh nhanh chóng bật dậy, rồi nhanh chóng ôm cô về giường.

“Vào đây để ngủ, không có em anh không ngủ được, anh đã một đêm không ngủ, lại thêm mấy cặp ba mẹ kia, thần kinh anh sắp nổ tung rồi.” d,đ`l~q.'đ

Cô thực sự có mấy phần đồng cảm, đêm qua cô cũng ngủ không ngon.

Nhưng, tất cả đều nên trách anh ta tự gây nghiệt không thể sống!

“Đừng tức giận, nếu không thì em nói đi, em muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh, anh để tùy em xử trí.” Ở bên cạnh cô, anh cảm thấy tinh thần được thả lỏng, mí mắt cũng muốn trĩu xuống.

“Nhưng tôi không muốn tha thứ cho anh vì tôi rất giận! Tại sao các anh lại có thể tính kế tôi như vậy? Mà tôi... đúng là đã hoàn thành kế hoạch của các anh! Nghĩ đến thật ghê tởm!

Bị trêu đùa như vậy thực sự là khiến người ta không vui, hơn nữa còn có người trong nhà đồng lõa! Cô càng nghĩ càng cảm thấy nhất định Triệu Nhiên sẽ cười lớn sau lưng cô!

“Nếu không anh phải làm sao mới lừa gạt được em? Em nói xem, em tránh anh giống như tránh rắn rết, hơn nữa em ngày càng xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh, em không vội nhưng tóc anh sắp bạc hết rồi!”

Cô xinh đẹp? Trong lòng Ái Nhiên nhen nhóm chút vui mừng.

Khó có khi nào cô ngoan ngoãn nghe anh nói, Nguyên Nghiêu chậm rãi ôm cô rồi mới tiếp tục.

“Thẻ anh đưa cho Triệu Nhiên tất cả đều là tiền tích góp của anh, Triệu Nhiên đã tiêu phân nửa, nếu em chê anh nghèo không thể cưới em... Anh thực sự không thể tặng em nhẫn kim cương, chẳng qua chỉ là một sinh viên nghèo lái xe máy.”

Anh nhìn Ái Nhiên lớn lên từ nhỏ, nếu không tìm ra được nhược điểm của cô là dễ mềm lòng, vậy anh quá kém cỏi rồi!

“Tôi không nói tôi muốn nhẫn kim cương, tôi cũng chưa nói khi ra ngoài phải có ô tô đưa đón, nhưng mà... Anh dùng bộ dạng này gạt tôi làm gì, anh không thể nói rõ ràng ra sao?”

Cô bĩu môi, dáng vẻ nhõng nhẽo thật đáng yêu, Nguyên Nghiêu lại nổi lên sắc tâm, đối với hai cánh môi đỏ mọng kia liên tục nuốt nước miếng!

“Anh nói này cô gái nhỏ, lấy sự chán ghét thường ngày của em với anh thì anh có thể nói rõ sao? Nếu em gạt tay một cái, có phải từ nay về sau ngay cả làm hàng xóm cũng không được?”

“Đáng đời anh làm cho người ta ghét, hơn nữa... Hơn nữa...” Nghĩ đến không biết bao nhiêu lần cô nhìn anh nghênh ngang mà đi, phía sau xe còn có một cô gái xinh đẹp tóc dài tung bay, trái tim cô liền chua xót muốn tránh đi thật xa.

“Ngoan, tại sao lại khóc?”

“Anh vô lại! Anh đã nghĩ ra cách để tôi tha thức cho anh rồi!” Cô lau nước mắt, kiên định nhìn anh, “Tôi muốn anh kể tên từng người bạn gái trong quá khứ của anh ra!”

Cái gì? Tâm tình của người phụ nữ này sao lại thay đổi bất ngờ như vậy, hơn nữa càng lúc càng có thể gây chết người!

Anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, dù sao cũng phải bắt được vợ, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, lừa gạt – đây mới là chí lý.

“Thế nào?” Sợ rồi sao! Cây củ cải hoa tâm này!

Nói đùa, chỉ kém một bước nữa là lấy được bà xã mình đã muốn nhiều năm, sao anh có thể đánh chuông thu binh được!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương