Nguyên Nghiêu trước sau như một không để bụng cười, làm tan đi lời nói hung dữ của Ái Nhiên, “Ồ, nhất định phải nói không chớp mắt rằng mình sẽ cắt những bông hoa này sao? Những bông hoa trạng nguyên này là ba năm trước chúng ta cùng trồng, lòng dạ Ái Nhiên thật là độc ác!”

Anh cố tình bày ra vẻ bận tâm nhưng không nhận được tia đồng tình nào của Ái Nhiên, ngược lại làm cô vì thế mà cười mỉa, “Tiên sinh, người phá hoại hoa không chớp mắt là anh chứ! Nghe mẹ Lý nói, không phải là tháng trước anh vừa đổi một người bạn gái khác sao?”

Nguyên Nghiêu nở nụ cười như ánh mặt trời làm người ta chói mắt, “Tôi là người đàn ông trưởng thành, đương nhiên sẽ có nhiều cơ hội kết giao với nhiều phụ nữ, không phải là tàn phá hoa, tôi là chất dinh dưỡng nuôi hoa tuyệt vời.”

Ái Nhiên nhắm mắt lại day day huyệt thái dương, không nghĩ tới anh bày ra vẻ đó cho người khác xem, “Đàn ông, cẩn thận chơi quá mức, quay đầu lại không rõ thứ mình muốn là gì, thấy anh là bạn học cũ kiêm hàng xóm, tôi chỉ có lời khuyên thẳng thắn này tặng anh.”

Nguyên Nghiêu nhìn ánh mắt Ái Nhiên nhắm lại, ít đi mấy phần khinh thường gay gắt, thay vào đó là vẻ dịu dàng, mềm mỏng hiếm thấy theo gió nhẹ nhàng hôn lên cổ, gò má anh. Nguyên Nghiêu không nhịn được muốn chạm vào gương mặt mềm mại của cô, vừa mới suy nghĩ, khuôn mặt đã tự động kề sát đến gần, vây hơi thở của cô vào trong ngực anh.

Không nghe thấy lời đáp lại, cô hoài nghi mở mắt ra...

“Hù dọa!” Hình ảnh đặc tả Nguyên Nghiêu cứ như vậy che đầy tầm mắt cô, dọa cô sợ đến giật bẵn về phía sau theo phản xạ, suýt nữa cả người và ghế ngã lộn nhào.

Nguyên Nghiêu duỗi một cánh tay dài đỡ lấy Ái Nhiên, đặt người và ghế về vị trí cũ, trả lại cô trái tim sắp nhảy lên cổ họng.

Cô vẫn còn ở trong phạm vị hai cánh tay anh, mà khoảng cách từ chóp mũi tuấn tú của anh đến môi cô chỉ cần mở miệng là có thể cắn một cái... Nguy hiểm, sáng ra cô sắp phải chết sớm mấy năm, Ái Nhiên cau mày tức giận đẩy anh ra.

“Anh làm gì thế? Hé ra khuôn mặt to hù chết người, lại còn chợt xuất hiện nữa.”

Cô muốn đứng dậy rời đi, cánh cửa vừa vặn mở ra, mẹ Hà dậy sớm ra vườn chuẩn bị tưới hoa.

“Ơ? Con gái à? Con là bạn gái Nguyên Nghiêu sao?” Mẹ Hà thấy hai cơ thể gần như không có khoảng cách, thực sự không thể tin được trong cánh tay của Nguyên Nghiêu là con gái của mình... Ô, thắp hương sẽ được phù hộ, Ái Nhiên nhà bọn họ có vận rồi.

Nguyên Nghiêu quay đầu khóc lóc kể lể với mẹ Hà, “Mẹ Hà... Ái Nhiên nói con hé ra khuôn mặt to hù chết người, cô ấy lại làm tổn thương trái tim yếu đuối của con...” Anh vỗ ngực ra vẻ đau lòng.

Con gái đúng là ngang bướng, đúng là ngốc.

“Ái Nhiên vẫn luôn không có mắt nhìn đàn ông, con đừng nghe nó nói nhảm, nó muốn chê con không tốt, thì bảo nó đi tìm một người đẹp trai hơn con tới đây cho mẹ xem. Nó à, ngay cả con mèo còn chó cũng không tới.”

Nguyên Nghiêu nín cười xem Ái Nhiên nói tiếp như thế nào.

Ánh mắt kia nhìn có chút hả hê làm Ái Nhiên lén lút đá Nguyên Nghiêu một cước.

“Đúng đúng, tất nhiên con biết là Nguyên Nghiêu đẹp trai, cho nên mẹ yên tâm, con rể tương lai của mẹ nhất định sẽ đẹp trai như thế, có thể bây giờ mẹ bắt đầu đau lòng, đau sớm khỏi sớm, dù sao thì một cái nồi cũng vừa một cái vung, ai bảo mẹ sinh con ra như vậy, con chính là giống mẹ, không có đẹp đến đâu.”

Cô không đủ tư cách! Đáy lòng Ái Nhiên lại vang lên âm thanh chói tai sắc bén.

Trái tim Nguyên Nghiêu cũng bị mũi tên nhọn kia là cô sát qua vết thương nhẹ.

Anh chịu đựng để không ai nhìn ra được đau đớn, cố gắng muốn yêu người hợp với chiếc nồi.

“Ái Nhiên cô sai rồi, mẹ Hà là người mẹ đẹp nhất tôi từng thấy, nhất định lúc trẻ mẹ Hà là đại mỹ nhân.” Có thể thấy Ái Nhiên cũng là một mỹ nhân, hy vọng cô gái ngốc này nghe được ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời), biết đâu cô có thể đỏ mặt để cho anh cao hứng. (Pey: biết thì anh ôm vợ về lâu rồi ~)

Ái Nhiên lại khăng khăng cho rằng Nguyên Nghiêu cảm thấy cô không xinh đẹp như mẹ mình.

“Đúng đúng đúng, xin anh không cần mang anh với tôi ra so sánh, tôi kém cỏi, nhưng chưa từng tùy tùy tiện tiện kết giao với người khác, tôi không dám, cũng không có cái điều kiện kia được chưa.”

“Mẹ Hà à, Ái Nhiên nhà chúng ta sao có thể không đáng yêu như vậy đây?” Lời nói của anh mang theo tiếng khóc sụt sùi, dẫn đến một tràng cười của mẹ Hà.

Ai là người nhà của bọn anh?

“Anh mới không đáng yêu! Đừng tưởng rằng có mấy người phụ nữ theo đuổi thì cho là mình mạ vàng, vẫn có rất nhiều cô gái nhìn anh thấy chướng mắt đấy!” Ái Nhiên bật dạy, căn bản không muốn ở trong sân này nhiều hơn một giây nữa.

Đúng lúc có qua có lại, vết thương của Ái Nhiên không nhẹ, Nguyên Nghiêu bị nhiều vết thương càng thêm mệt mỏi, nhưng vẫn cưng chiều kéo cánh tay nhỏ nhắn của Ái Nhiên, “Đừng nói người ta như vậy, người ta cũng rất thương tâm.”

Ái Nhiên lại nổi giận, một lần nữa hất tay anh đụng chạm ra, “Dù sao thì tôi chính là như vậy, anh có bản lĩnh cứ đi kết giao với cả đống bạn gái xinh đẹp, đừng có mong đợi mỗi người đều đáng yêu như mấy người bạn gái của anh.”

Bầu không khí trầm xuống làm cả mẹ Hà cũng không chịu nổi, cảm thấy con gái mình không nói rõ được, “Ái Nhiên, sáng sớm con nóng tính vậy để làm gì? Nếu là do ngủ không ngon thì bây giờ đi ngủ đi, chớ tùy tiện phát tác một bụng tính khí thối.”

Ái Nhiên không nói hai lời, chạy vào trong nhà, để lại Nguyên Nghiêu dần lộ vết thương ra ngoài lẳng lặng ngồi trên ghế.

“Đứa nhỏ này là xảy ra chuyện gì? Nguyên Nghiêu, con đi nói với nó một chút, từ nhỏ nó thích con nhất, con giúp một tay...”

Thích anh nhất...

Đó là chuyện bao lâu trước kia, anh rốt cục làm gì, lúc nào thì làm cho cô vứt bỏ tâm tư thích anh nhất? Cuối cùng là lòng của cô xảy ra điều gì không may, hay là anh xảy ra chuyện gì không may?

Anh không tự giác nhíu mi, mẹ Hà thấy thế cũng đau lòng.

“Mẹ Hà, hôm nay chúng ta bỏ hoa trạng nguyên này đi.”

“Đây không phải là con và Ái Nhiên...” Lời phía sau của mẹ Hà cũng không nói được nữa, thật không biết hai người trẻ tuổi này rốt cục xảy ra chuyện gì.

Khuôn viên phía Đông vẫn đưa tới những cơn gió xuân lành lạnh như cũ, mấy bạn học nữ không sợ lạnh dẫn đầu mang đến những tin tức tình yêu, bắp chân giẫm lên tuyết xung quanh sân trường, khắp nơi xuân ý (sắc xuân, cũng có thể chỉ tình yêu) dồi dào.

Nguyên Nghiêu và Triệu Nhiên ăn ý chọn đoạn đường tránh được tai mắt của người khác, vừa hút thuốc lá vừa thưởng thức cảnh xuân.

Giọng Triệu Nhiên lành lạnh vang lên, “Này! Bao lâu nữa cậu mới chịu cho cha mẹ già hai nhà và Ái Nhiên thấy bộ mặt thật? Một năm vừa bắt đầu, tôi thấy mùa xuân là thích hợp nhất, không sung huyết não cũng không đứt mạch máu, ít nhất coi như là có chút hiếu thuận.”

“Anh ngậm miệng chim của anh lại.” Nguyên Nghiêu kẹp thuốc lá, giọng điệu không tốt nhìn Triệu Nhiên một cái.

“Tôi nói cậu cũng là chim đầu thai, trong sân trường các loại oanh yến đều có, sao cậu lại muốn cô đơn đi chọc em gái nhà chúng ta cái người không có chút tự giác của phái nữ? Thực sự không phải tôi nói tốt em gái tôi, mấy ngày liền nó đều không viết cũng không ghi chép. Nếu không, chí ít tôi cũng có thể giúp cậu thăm dò thực hư một chút, tránh cho một khốc nam ngày ngày tâm tình không tốt.”

“Anh nói đủ chưa?” Hiện tại Nguyên Nghiêu không muốn suy nghĩ đến cái vấn đề này, bởi vì không có cách giải quyết. Nếu anh có thể vừa ý một cô gái khác, cần gì phải ngồi chồm hỗm ở chỗ này buồn bực.

“Ngay cả bữa sáng cũng mua cho rồi mà nó còn nổi giận, liên hệ với mấy người bám dính kia... nếu biết cậu sẽ vì một cô gái mà mua đồ ăn sáng, sợ rằng sẽ giết chết Ái Nhiên... Nguyên Nghiêu ở trường học rất lạnh lùng mọi người đều biết, không nghĩ tới người lạnh lùng khi về đến nhà, tất cả đều biến mất, trở thành một học sinh lớp ba làm các mẹ yêu thích.

“Đừng bảo các cô ấy bám dính, rất khó nghe.”

“Mỗi ngày đều trông mong, nghiêng mình trước cậu không phải bám dính thì gọi là gì? Có rồi, có thể gọi là chó Nhật, nhưng quá dễ hiểu lộ liễu, không thể hiện được tôi là nghiên cứu sinh có kiến thức uyên bác.”

“Dựa vào, anh thật sự rất phiền! Ái Nhiên mà có một nửa ồn ào của anh nhất định tôi sẽ ra ngoài, đừng nghĩ tới giải thích.”

“Càng đừng nghĩ tới thầm mến nó hơn mười năm nay có đúng hay không?” Triệu Nhiên không sợ chết nói tiếp.

Một giây kế tiếp, anh ta bị ánh mắt lạnh như băng của Nguyên Nghiêu làm đông cứng như tảng đá trên sàn.

“Đừng... đừng dùng ánh đó mắt đó nhìn tôi, tôi không phải là Ái...”

Một quả đấm mạnh khiến anh ta choáng váng đầu đụng vào sàn nhà đầy hơi lạnh mùa xuân.

“Oa, dựa vào, cậu thật sự không tốt, tôi là có lòng tốt tới nói cho cậu biết, ngày kia ba mẹ tôi muốn đi Mỹ ôn lại tuần trăng mật, cậu có thể nhân cơ hội nói cho ba mẹ cậu biết để học đi cùng nhau, như vậy hai gian phòng chỉ còn sót lại...”

“Ba mẹ tôi đã sớm muốn đi cùng rồi, sáng nay tôi còn giúp bốn vị đặt vé máy bay rồi!” Cái người tin tức không linh thông!

“Vậy thực sự còn dư lại...”

“Còn dư lại tôi, Ái Nhiên, anh – cái con gián đánh không chết này – lão đại họ Hà.” Này, lão đại nhà họ Hà thật là cùng tuổi với Văn Nghiêu sao? Chết người, anh ấy chững chạc, không tự cao tự đại, Triệu Nhiên không thể so sánh được.”

Nhưng... hiện tại trong mắt lão đại nhà họ Hà kia cười y hệt tên trộm.

“Anh... chẳng lẽ cũng giống tôi?” Khóe miệng Nguyên Nghiêu run rẩy.

Hễ là đàn ông bình thường đều sẽ có tà tâm, dâm tâm, huống chi anh (Nguyên Nghiêu) lại không phải là người lịch sự, lễ độ, hiền hòa, vô hại như trong mắt người nhà, anh vẫn luôn không phải! Hơn nữa gần đây càng lúc càng có khuynh hướng mệt mỏi, anh sắm vai vô cùng mệt mỏi.

Nếu không phải sợ tinh thần của hai người phụ nữ lớn tuổi trong nhà sụp đổ, anh một chút cùng không muốn ở trước mặt Ái Nhiên làm hàng xóm “vô hại, không xâm lược”.

“Nhìn cậu cũng vội vàng, tình hướng cũng không ổn, như vậy đi, nhìn cậu có thành ý, chịu phí mua chuộc tôi rời nhà một tuần lễ thì xem như là...”

Nguyên Nghiêu dùng “thiết sa trưởng” (cú đấm sắt) đánh Triệu Nhiên “bán em gái cầu vinh” ruột gan đứt từng khúc.

“Ngoại trừ tôi ra, nếu anh dám dùng phương thức này bán Ái Nhiên đi, tôi tuyệt đối sẽ, làm, anh, biến mất.”

“Tôi nào dám...”

Điều này không sai biệt lắm, ngay sau đó anh vứt cho Triệu Nhiên một nụ cười xấu xa, sau đó ném cho anh ta một cái thẻ, bồi thêm một câu, “Nhưng mà nếu bán cho tôi, anh có thể rất nhah chóng rất nhanh chóng muốn tránh mặt bao lâu thì tránh, không tiễn!”

“Oa, ôi, bạn học Lý, lễ vật này của cậu thật quá long trọng xa hoa, mật mã bao nhiêu?” Long trọng là việc của long trọng, nên cầm thì anh ta vẫn không cần khách sáo.

“Trước sau bốn số tùy ý anh tổ hợp, cứ như vậy đi, nhanh đi đi.”

Hai ngày sau, tại sân bay quốc tế đông nghịt...

Toàn bộ người nhà họ Hà, Lý đều đến đông đủ, trong đám người lộn lộn mẹ Lý không cầm tay con trai mình, ngược lại không nỡ, liên tục vỗ đôi bàn tay nhỏ bé của Ái Nhiên.

“Ái Nhiên à, mẹ Lý rất nhiều ngày sau không nhìn thấy con, hơn nữa ba mẹ con cũng không có nhà, hay bây giờ con mua một chiếc vé, chúng ta cùng đi!”

Nói bậy bạ gì đó! Mẹ Hà vội vàng chen vào giữa một già một trẻ, dám dùng ma chưởng với con gái mình!

“Lệ Tử! Tôi mới là mẹ của Ái Nhiên, thế nào mà bà còn nóng ruột nóng gan hơn cả tôi? Xin bà, với bộ dạng này của bà, sau này Ái Nhiên nhà chúng tôi có chỗ nào thèm lấy!”

Lời này khiến mẹ Lý ôm hận, làm Nguyên Nghiêu thoáng chốc trầm lặng, quên mất đang nghe ba Hà dặn dò rất đúng.

“Oa! Tôi không đi, để vé này cho Nguyên Nghiêu hay Triệu Nhiên đi, tôi ở nhà với Ái Nhiên!”

Vậy sao được!

Khuôn mặt Nguyên Nghiêu hoảng sợ nhìn mẹ mình.

“Lệ Tử, không phải bà sợ ngồi máy bay, cho nên...” Mẹ Hà cố ý bày ra vẻ mặt không tin, sáu người lớn đều ngồi máy bay chẳng lẽ bà lại không dám?”

“Cái bà này!” Mẹ Lý giơ nắm đấm lên.

“Ô, Đau! Nói bà sợ ngồi máy bay không bằng nói máy bay sợ bà ngồi vào!”

Mẹ Lý suýt thì cho thêm cái nữa.

Mẹ Hà thừa dịp có khe hở tách Ái Nhiên ra, “Ái Nhiên, mẹ quên mua túi đồ làm quà, con con ra cửa hàng không phải chịu thuế tùy ý mua giúp mẹ đi.”

Ái Nhiên chỉ ước gì thoát khỏi cục diện hỗn loạn này, vội vàng đồng ý.

Mẹ Lý cũng thông minh, bảo Nguyên Nghiêu, “Đi giúp Ái Nhiên chọn đi.”

Nhất thời, người bị hại không còn, hội bốn người già lập tức thay đổi vẻ mặt ly biệt khóc thút thít, năm người chụm đầu kề tai nói nhỏ.

Mẹ Hà chỉ vào Triệu Nhiên, “Mẹ cho con biết, con biết tính khí không sợ chết của em gái con, sợ rằng sẽ không dễ dàng đón nhận Nguyên Nghiêu chiếu cố, nếu thực sự là vậy không bằng chúng ta suy nghĩ, con ngoan ngoãn trở về chiếu cố Ái Nhiên, nghe rõ chưa?”

“Nếu con trở về thì mới đến lượt con bị “chiếu cố” đấy!” Triệu Nhiên nói nhỏ.

“Thằng nhóc này, con bĩu môi lầm bầm cái gì đấy?” Mẹ Hà gõ đầu anh ta một cái.

“Ai da! Mẹ, có một tuần thôi mà, mẹ cũng đừng hy vọng quá nhiều, cho dù con không có ở đó Ái Nhiên cũng sẽ sống tốt hơn con.”

“Ai nói là một tuần? Mẹ Lý đã liên lạc tốt với Văn Nghiêu, chúng ta còn muốn tới tìm Văn Nghiêu, trong vòng hai tuần sẽ không trở lại.”

“Hai tuần! Mẹ chỉ cho con tiền trong một tuần!” Hoàn hảo là anh ta nhận được sinh hoạt phí của Nguyên Nghiêu, nếu không sẽ thua lỗ lớn!

“Ba vạn đồng vẫn còn chê ít! Như vậy thì, cho con đi Mỹ, ba vạn để mẹ lấy.” Ba Hà rất muốn kiếm tiền riêng đấy!

Hì hì hì, vậy cũng không được.

“Được rồi được rồi, con sẽ tiết kiệm cộng thêm tiện đường đi xin ăn, đại khái có thể chịu được đến lúc mọi người về không bị đói chết, còn có chuyện gì nhắn nhủ nữa không ạ?”

Lúc này đổi lại là mẹ Lý dặn dò.

“Triệu Nhiên à, con phải chú ý nhiều một chút, nếu Nguyên Nghiêu mang mấy cô gái loạn thất bát tao về mà không có chiếu cố Ái Nhiên, thì con phải về nhà vớii Ái Nhiên, nếu không con gái ở nhà một mình rất nguy hiểm.” Con dâu mà còn chưa vào cửa đâu... Thành bại cũng phải xem lần này!

“Vâng vâng, con biết sẽ gặp nguy hiểm!” Nếu cô không nguy hiểm đổi lại sẽ là anh nguy hiểm, anh sẽ bị người trường kỳ không ăn được quả Nguyên Nghiêu giết chết, không nghi ngờ chút nào.

“Thật là sẽ gặp nguy hiểm? Là ai ức hiếp con bé?!” Mẹ Lý luống cuống, bà xót Ái Nhiên còn hơn là xót con trai.

Đương nhiên là Nguyên Nghiêu, còn phải hỏi sao!

“Haizz, mẹ Lý, mẹ đừng lo lắng nữa, nếu không đến sân bay rồi phải làm sao!”

“Đúng rồi, con làm anh trai thì lanh lợi chút cho mẹ, nếu Ái Nhiên biết nó có người anh trai bán em gái này, nhất định sẽ oán giận cả mẹ, nhưng con ngàn vạn lần không thể giúp, mẹ và mẹ Hà sẽ cho con tiền sinh hoạt phí gấp đôi.”

“Yên tâm, yên tâm.” Bốn người già lén lút giúp nhau tốt lắm, anh ta bán em gái cầu vinh một chút cũng không có lỗi, anh ta tự nói mình yên tâm.

Năm tên trộm nhìn đối phương một cái, trong lòng thoải mái rất nhiều, dù sao thì chết cũng có người chôn theo, yên tâm.

Tâm tình buông lỏng, mẹ Hà che miệng cười, “Tôi nói này Lệ Tử, kỹ thuật diễn của bà đúng là “bảo đao không lão” (kiếm tốt không hỏng, ý nói là rất tốt), rốt cuộc con trai ngốc của bà có biết năm đó bà chính là người thần bí biết bí mật hay không?”

“Haizz, vô dụng thôi, nếu không có đứa con trai này tôi còn có thể thử xem đao này còn sắc bén không, được rồi, đi thôi, để mấy ngày này con cái vui đùa một chút!”

Một nhóm bốn người lần lượt nối đuôi nhau tiến vào cửa đăng ký, nước mắt trước kia giống như biến mất trong không khí.

Triệu Nhiên tự lẩm bẩm, “May mà mình không phải con trai của mẹ Lý.”

Một lát sau, hai người bị hại xách theo túi trở lại.

“Ba mẹ bọn họ đâu?” Ái Nhiên hỏi.

“Đi vào rồi.”

“Vào... Vậy túi...”

“Đưa em làm lễ vật trước khi ra khỏi nước.”

“Hà Triệu Nhiên!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương