Trúc Mã Chọc Thanh Mai
-
Chương 1-3
Sau khi trải qua việc này năm mười bốn tuổi, Ái Nhiên không chịu mặc bất cứ loại trang phục
nào liên quan đến đăng ten nữa, ngay cả nội y cũng vậy. Chỉ cần có viền
đăng, cho dù cực kỳ nhỏ và tinh tế, nhưng da thịt của cô giống như máy
kiểm tra, không nghi ngờ sẽ nổi lên những nốt sởi màu đỏ.
Chuyện đó đến giờ vẫn luôn là đề tài nói chuyện của hai gia đình, Nguyên Nghiêu và Ái Nhiên thường dựa ở tường thấp, lấy những thứ chọn được mấy ngày trước ra thảo luận, cậu còn không quên trêu chọc Ái Nhiên. “Hay là cô dùng thêm đăng ten ở nội y bên trong sẽ hấp dẫn hơn, không thì... Dây áo nhỏ cũng bỏ qua, phụ nữ sao, chính là...” Còn chưa nói xong, Ái Nhiên đã ném quyển tạp chí vào khuôn mặt đẹp trai mê người của anh, sau đó mở cửa “rầm” một tiếng đi vào nhà, không muốn để ý đến cái tên biến thái này nữa! Mà Nguyên Nghiêu sau mỗi lần như vậy đều cười ha hả vào nhà.
Hai bà mẹ đoán mãi cũng không ra, hai đứa trẻ này rốt cục là “rất tốt”, “rất thích cãi nhau”, hay là “rất không hợp” Rõ ràng là Nguyên Nghiêu có thể làm các cô gái khác coi anh như “bạch mã hoàng tử”, nhưng tại sao với Ái Nhiên lại không có biện pháp chứ? Mẹ Hà hy vọng có một người con rể thân thiết như Nguyên Nghiêu biết bao, nhưng mà... Nguyên Nghiêu này cứ hai, ba ngày lại đổi một cô bạn gái khác, cũng chưa từng đặt suy nghĩ lên con gái bà. Haiz... Nghi ngờ chung này càng làm cho mẹ Lý đau lòng không kể xiết, bà sinh cả hai đều là con trai, cho nên từ khi Ái Nhiên ra đời liền cưng chiều cô hết mực, trong lòng luôn muốn cô làm con dâu, nhưng hết lần này tới lần khác hai đứa con lỗ mãng trong nhà không hề tranh giành, làm cho con dâu tốt của bà không vào được cửa. Con dâu ở ngay cách vách đấy! Khoảng cách gần như vậy nhưng bà phải chờ đến mức ruột gan đứt thành từng khúc, mà đứa con trai thứ Nguyên Nghiêu của bà, nay người này, mai người khác, hẳn là sẽ không tập trung theo đuổi Ái Nhiên ở ngay trước mắt, bà sốt ruột muốn ôm cháu lắm rồi.
Đây là lo lắng chung của người lớn hai nhà. Hơn nữa, hai bà mẹ tin tưởng, loại đau lòng này còn thường trực bên người không biết tới bao giờ... Ý nghĩ của họ dĩ nhiên là Ái Nhiên hiểu, nhưng... Cô khẽ thở dài, nhìn chằm chằm vào bức tường thấp, mắt mất đi tiêu cự, dường như có nỗi buồn bất ngờ ập vào trong đầu. Gió thổi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Ái Nhiên, đôi lông mi dài hơi rũ xuống.
Nguyên Nghiêu đẩy cửa đi ra sân, mắt liếc thấy Ái Nhiên cúi đầu đứng ở trong gió, mái tóc dài mềm mượt tung bay làm động tác của anh phải dừng lại. Anh biết cô không có ý nghĩ đến thẩm mỹ viện làm tóc đang rất phổ biến, nhưng tóc cô còn thẳng hơn, đẹp đến sinh động. Sợi tóc mềm mại kia thổi phất phơ trên khuôn mặt mịn màng của cô, giống như cơn gió dừng lại hôn lên da thịt cô. Nguyên Nghiêu không khỏi nắm tay lại thành quyền, “hừ” một tiếng thật thấp.
Nghe được giọng của anh, đôi mắt rũ xuống thoáng chốc thu hồi lại sự thất thần, chân mày hơi nhíu lại nhìn về phía anh. Trái tim anh vô cùng căng thẳng, nhưng trong nháy mắt lại bày ra vẻ mặt lưu manh. “Này! Ái Nhiên! Trùng hợp thật, cô ở sân chờ tôi sao?” “Không phải.” Cô trả lời qua loa, trong lòng lớn tiếng gào khóc. “Vừa rồi” không vào nhà được, “hiện tại” vẫn đợi bên ngoài không phải là... ý nghĩ dọn nhà trong đầu cô lại sâu thêm một tấc. “Vậy là ra ngoài hóng gió à?” Anh mỉm cười ngả ngớn, bày ra dáng vẻ này trước mặt Ái Nhiên.
“Tôi lập tức vào đây.” Ái Nhiên nâng người, vốn là đang dựa vào lan can, vội vã muốn vào trong nhà. “Này, chúng ta là bạn học kiêm hàng xóm, xin tiểu thư đi thong thả...” Anh nhoài người về phía tường thấp, cánh tay khua sang sân nhà Ái Nhiên làm cô cảm thấy nếu gần thêm một tấc nữa, anh có thể dễ dàng bắt được cô.
“Anh muốn làm gì?” “Đây là thuốc lát nữa Triệu Nhiên có thể phải dùng gấp.” Cánh tay cậu lay động, thuốc trên tay cũng lắc lư theo. “Anh không cảm thấy tư thế này của mình rất giống với cánh tay dài của loài động vật nào đó trong vườn thú sao?” Ái Nhiên với tay nhận lấy đồ, tức thì bước vào cửa.
Nói anh giống vượn tay dài? Cả thế giới có lẽ chỉ có cô cảm thấy như vậy. “Hơn một nửa các cô gái sẽ không hình dung tôi như vậy, họ rất hài lòng với cánh tay dài của tôi, vòng một cái vừa vặn ôm lấy một người đẹp, chiều dài ngón tay vừa vặn...” Ái Nhiên tiến lên một bước dài, giống như trước đây đưa bàn tay che miệng anh, chặn lại lời nói thao thao bất tuyệt đằng sau. Dĩ nhiên cô biết anh có kinh nghiệm phong phú, nhưng cô một chút cũng không muốn nghe.
Nguyên Nghiêu hài lòng với khoảng cách gần sát của cô, không hề giãy dụa ngoan ngoãn im lặng, đồng thời bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lè lưỡi liếm lòng bàn tay cô. “Anh đang làm gì vậy!” Ái Nhiên dùng sức muốn thoát khỏi kiềm chế, tiếc rằng sức lực của anh còn lớn hơn mấy lần so với cô dùng toàn lực, cô chỉ đành dùng bàn tay còn lại tách ngón tay anh ra, ngón tay dài đẹp mắt kia có thể ôm bất kỳ người con gái nào. Cô không phải là một trong những người kia!
“Lý Nguyên Nghiêu!” Cô khẽ kêu lên đau đớn, cắn răng, hung dữ nhìn anh chằm chằm. “Buông tay của anh ra.” Ừm... đôi môi kia rất đẹp, nhưng mở miệng ra toàn nói chuyện khiến người khác chán ghét.
Anh nhìn môi cô, không thể không sinh ra oán trách. Ái Nhiên thấy vị trí ánh mắt anh rơi xuống, vội vàng lấy một tay che miệng mình lại, cô biết người đàn ông điên cuồng này kế tiếp sẽ làm ra chuyện gì, không phải là anh chưa làm qua, căn bản là anh ta coi việc ức hiếp cô như một thú vui! Anh bỏ qua đôi môi cô, cử động cơ thể, vì bản thân tìm hôn gò má hồng. Anh lại hôn cô! A... Đỉnh đầu cô nhất định bốc hỏa, hai mắt nhất định xuất hiện tơ máu. Ái Nhiên hung hăng giơ cánh tay lên, đang muốn mở miệng mắng anh cho hết giận hoặc là đồng thời cho anh một cái tát thì anh ở bên tai cô mở miệng nhàn nhạt.
“Hình như mẹ tôi đang bưng nước trái cây vào phòng khách, cô có muốn đi vào không, ha ha.” Phòng khách! Mẹ Lý đứng cách vị trí cánh cửa kính không xa! Điều đó thành công làm Ái Nhiên nuốt hết lửa giận vào bên trong, dừng lại động tác, nhưng ngọn lửa này quá mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn biến khuôn mặt trắng nõn phình ra thành mặt heo đỏ bừng.
Thật đáng hận! Cô ngay cả tính toán phương hướng cũng dựa vào bản năng, bởi vì cô quen thuộc nhà họ Lý như nhà mình, nếu mẹ Lý ở phòng khách, có nghĩa là chỉ cần ánh mắt hơi di chuyển sang phòng con trai một chút sẽ thấy cô đang muốn dùng nắm đấm dạy dỗ Nguyên Nghiêu xấu xa, thế này bảo cô phải đi xuống dưới làm sao? “Không uống.” Cô thả tay xuống, chỉ còn dư một tay che miệng nên không dám lơ đãng, người đàn ông này không an toàn chút nào. Huống chi với tình huống trước mắt, xem ra anh ta cũng không có ý định buông cô ra, không hiểu tại sao anh ta lại thích chỉnh cô như vậy! “Cô ngoan ngoãn nghe tôi nói thì tôi sẽ bỏ cô ra.” Anh cúi xuống, giọng nói vờn qua trên đầu cô. Rõ ràng là đang mang thù mà! Ái Nhiên biết hôm nay anh ta sẽ tính sổ với mình, nhưng khoảng thời gian từ khi cô không nghe anh ta nói chuyện tự bỏ đi mất đến giờ đã mấy ngày, người này vẫn còn ghi hận nha! “Có rắm mau thả!” Cô nghe lời, Nguyên Nghiêu nhẹ nhàng buông cô ra, ngón tay lướt qua bàn tay mềm mại, không có ai phát hiện ra là anh không muốn xa rời, nhưng cô đã nhanh chóng lùi lại đến một khoảng cách an toàn.
Nếu có thể, cô thực sự muốn kéo khoảng cách an toàn này ra xa vô hạn, tốt nhất là vĩnh viễn không phải gặp lại anh ta. Vừa rồi ở trường tôi gặp A Liên, Hải Sư, Bội Bội, Thục Miên cũng có đó, mọi người hỏi tình hình gần đây, sau đó hẹn cuối tháng tập đi cắm trại. “Cắm trại?” Hai chữ này nhẹ nhàng gõ vào trong lòng Ái Nhiên. Lần đi cắm trại một năm trước, đêm hôm đó trời không sao... quả thực làm trái tim cô tưởng nhớ, hơn nữa lần đó anh cũng không mang bạn gái theo. Nhưng một giây sau khi cô nói, anh đã bật ra câu trả lời.
“Không đi.” Không cần suy nghĩ, một mực từ chối. “Còn chuyện gì nữa không?” Cô nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, chân mày vẫn nhíu lại.
Hai tay anh tách ra, lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười nhạt. “Không có.” Ái Nhiên hoài nghi nhìn cậu, không tin anh sẽ bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy. Nhưng anh vẫn cười nhạt rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Không có việc gì nữa thì cô lách người, sải bước đi vào nhà. Chết tiệt! Dáng vẻ kia của anh ta rõ ràng là có chuyện, nhưng anh lại cố ý muốn từ từ ức hiếp cô, hoặc là đợi một thời gian sau mới cười nhạo cô. Thật đúng là đầu heo! Cô hiểu người đàn ông này rất rõ, hơn nữa nhìn cách anh ta cười giống Lưu Đức Hoa cô liền thấy phiền muộn. Buồn hơn chính là, cô chỉ giống như bạn bè của anh, từ cấp hai lên đến đại học. Sau này cô khôn ngoan hơn chỉ nhận những cô gái không thích anh làm bạn bè, không nghĩ tới bạn anh - A Liên lại theo đuổi bạn của cô. A Liên đáng ghét! Làm hại cô và Thục Miên có bóng ma, mỗi khi thấy anh bực dọc liền trốn không dám chung đụng với anh.
Nhưng bây giờ cô đã tốt nghiệp! Tốt nghiệp đó! Giống như bây giờ nghe thấy tiếng đóng cửa – rầm! Cô muốn ném anh xuống tầng thấp nhất như quả bóng, mãi mãi cách xa! Quản anh ta là cái gì hàng xóm, cái gì chơi thân với nhau, cái gì xui xẻo! Cô muốn sảng khoái đi nói chuyện yêu đương, hạnh phúc nữa thì kết hôn rồi sinh con, cái tên Lý Nguyên Nghiêu đáng ghét này cút sang một bên cho cô!
Chuyện đó đến giờ vẫn luôn là đề tài nói chuyện của hai gia đình, Nguyên Nghiêu và Ái Nhiên thường dựa ở tường thấp, lấy những thứ chọn được mấy ngày trước ra thảo luận, cậu còn không quên trêu chọc Ái Nhiên. “Hay là cô dùng thêm đăng ten ở nội y bên trong sẽ hấp dẫn hơn, không thì... Dây áo nhỏ cũng bỏ qua, phụ nữ sao, chính là...” Còn chưa nói xong, Ái Nhiên đã ném quyển tạp chí vào khuôn mặt đẹp trai mê người của anh, sau đó mở cửa “rầm” một tiếng đi vào nhà, không muốn để ý đến cái tên biến thái này nữa! Mà Nguyên Nghiêu sau mỗi lần như vậy đều cười ha hả vào nhà.
Hai bà mẹ đoán mãi cũng không ra, hai đứa trẻ này rốt cục là “rất tốt”, “rất thích cãi nhau”, hay là “rất không hợp” Rõ ràng là Nguyên Nghiêu có thể làm các cô gái khác coi anh như “bạch mã hoàng tử”, nhưng tại sao với Ái Nhiên lại không có biện pháp chứ? Mẹ Hà hy vọng có một người con rể thân thiết như Nguyên Nghiêu biết bao, nhưng mà... Nguyên Nghiêu này cứ hai, ba ngày lại đổi một cô bạn gái khác, cũng chưa từng đặt suy nghĩ lên con gái bà. Haiz... Nghi ngờ chung này càng làm cho mẹ Lý đau lòng không kể xiết, bà sinh cả hai đều là con trai, cho nên từ khi Ái Nhiên ra đời liền cưng chiều cô hết mực, trong lòng luôn muốn cô làm con dâu, nhưng hết lần này tới lần khác hai đứa con lỗ mãng trong nhà không hề tranh giành, làm cho con dâu tốt của bà không vào được cửa. Con dâu ở ngay cách vách đấy! Khoảng cách gần như vậy nhưng bà phải chờ đến mức ruột gan đứt thành từng khúc, mà đứa con trai thứ Nguyên Nghiêu của bà, nay người này, mai người khác, hẳn là sẽ không tập trung theo đuổi Ái Nhiên ở ngay trước mắt, bà sốt ruột muốn ôm cháu lắm rồi.
Đây là lo lắng chung của người lớn hai nhà. Hơn nữa, hai bà mẹ tin tưởng, loại đau lòng này còn thường trực bên người không biết tới bao giờ... Ý nghĩ của họ dĩ nhiên là Ái Nhiên hiểu, nhưng... Cô khẽ thở dài, nhìn chằm chằm vào bức tường thấp, mắt mất đi tiêu cự, dường như có nỗi buồn bất ngờ ập vào trong đầu. Gió thổi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Ái Nhiên, đôi lông mi dài hơi rũ xuống.
Nguyên Nghiêu đẩy cửa đi ra sân, mắt liếc thấy Ái Nhiên cúi đầu đứng ở trong gió, mái tóc dài mềm mượt tung bay làm động tác của anh phải dừng lại. Anh biết cô không có ý nghĩ đến thẩm mỹ viện làm tóc đang rất phổ biến, nhưng tóc cô còn thẳng hơn, đẹp đến sinh động. Sợi tóc mềm mại kia thổi phất phơ trên khuôn mặt mịn màng của cô, giống như cơn gió dừng lại hôn lên da thịt cô. Nguyên Nghiêu không khỏi nắm tay lại thành quyền, “hừ” một tiếng thật thấp.
Nghe được giọng của anh, đôi mắt rũ xuống thoáng chốc thu hồi lại sự thất thần, chân mày hơi nhíu lại nhìn về phía anh. Trái tim anh vô cùng căng thẳng, nhưng trong nháy mắt lại bày ra vẻ mặt lưu manh. “Này! Ái Nhiên! Trùng hợp thật, cô ở sân chờ tôi sao?” “Không phải.” Cô trả lời qua loa, trong lòng lớn tiếng gào khóc. “Vừa rồi” không vào nhà được, “hiện tại” vẫn đợi bên ngoài không phải là... ý nghĩ dọn nhà trong đầu cô lại sâu thêm một tấc. “Vậy là ra ngoài hóng gió à?” Anh mỉm cười ngả ngớn, bày ra dáng vẻ này trước mặt Ái Nhiên.
“Tôi lập tức vào đây.” Ái Nhiên nâng người, vốn là đang dựa vào lan can, vội vã muốn vào trong nhà. “Này, chúng ta là bạn học kiêm hàng xóm, xin tiểu thư đi thong thả...” Anh nhoài người về phía tường thấp, cánh tay khua sang sân nhà Ái Nhiên làm cô cảm thấy nếu gần thêm một tấc nữa, anh có thể dễ dàng bắt được cô.
“Anh muốn làm gì?” “Đây là thuốc lát nữa Triệu Nhiên có thể phải dùng gấp.” Cánh tay cậu lay động, thuốc trên tay cũng lắc lư theo. “Anh không cảm thấy tư thế này của mình rất giống với cánh tay dài của loài động vật nào đó trong vườn thú sao?” Ái Nhiên với tay nhận lấy đồ, tức thì bước vào cửa.
Nói anh giống vượn tay dài? Cả thế giới có lẽ chỉ có cô cảm thấy như vậy. “Hơn một nửa các cô gái sẽ không hình dung tôi như vậy, họ rất hài lòng với cánh tay dài của tôi, vòng một cái vừa vặn ôm lấy một người đẹp, chiều dài ngón tay vừa vặn...” Ái Nhiên tiến lên một bước dài, giống như trước đây đưa bàn tay che miệng anh, chặn lại lời nói thao thao bất tuyệt đằng sau. Dĩ nhiên cô biết anh có kinh nghiệm phong phú, nhưng cô một chút cũng không muốn nghe.
Nguyên Nghiêu hài lòng với khoảng cách gần sát của cô, không hề giãy dụa ngoan ngoãn im lặng, đồng thời bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lè lưỡi liếm lòng bàn tay cô. “Anh đang làm gì vậy!” Ái Nhiên dùng sức muốn thoát khỏi kiềm chế, tiếc rằng sức lực của anh còn lớn hơn mấy lần so với cô dùng toàn lực, cô chỉ đành dùng bàn tay còn lại tách ngón tay anh ra, ngón tay dài đẹp mắt kia có thể ôm bất kỳ người con gái nào. Cô không phải là một trong những người kia!
“Lý Nguyên Nghiêu!” Cô khẽ kêu lên đau đớn, cắn răng, hung dữ nhìn anh chằm chằm. “Buông tay của anh ra.” Ừm... đôi môi kia rất đẹp, nhưng mở miệng ra toàn nói chuyện khiến người khác chán ghét.
Anh nhìn môi cô, không thể không sinh ra oán trách. Ái Nhiên thấy vị trí ánh mắt anh rơi xuống, vội vàng lấy một tay che miệng mình lại, cô biết người đàn ông điên cuồng này kế tiếp sẽ làm ra chuyện gì, không phải là anh chưa làm qua, căn bản là anh ta coi việc ức hiếp cô như một thú vui! Anh bỏ qua đôi môi cô, cử động cơ thể, vì bản thân tìm hôn gò má hồng. Anh lại hôn cô! A... Đỉnh đầu cô nhất định bốc hỏa, hai mắt nhất định xuất hiện tơ máu. Ái Nhiên hung hăng giơ cánh tay lên, đang muốn mở miệng mắng anh cho hết giận hoặc là đồng thời cho anh một cái tát thì anh ở bên tai cô mở miệng nhàn nhạt.
“Hình như mẹ tôi đang bưng nước trái cây vào phòng khách, cô có muốn đi vào không, ha ha.” Phòng khách! Mẹ Lý đứng cách vị trí cánh cửa kính không xa! Điều đó thành công làm Ái Nhiên nuốt hết lửa giận vào bên trong, dừng lại động tác, nhưng ngọn lửa này quá mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn biến khuôn mặt trắng nõn phình ra thành mặt heo đỏ bừng.
Thật đáng hận! Cô ngay cả tính toán phương hướng cũng dựa vào bản năng, bởi vì cô quen thuộc nhà họ Lý như nhà mình, nếu mẹ Lý ở phòng khách, có nghĩa là chỉ cần ánh mắt hơi di chuyển sang phòng con trai một chút sẽ thấy cô đang muốn dùng nắm đấm dạy dỗ Nguyên Nghiêu xấu xa, thế này bảo cô phải đi xuống dưới làm sao? “Không uống.” Cô thả tay xuống, chỉ còn dư một tay che miệng nên không dám lơ đãng, người đàn ông này không an toàn chút nào. Huống chi với tình huống trước mắt, xem ra anh ta cũng không có ý định buông cô ra, không hiểu tại sao anh ta lại thích chỉnh cô như vậy! “Cô ngoan ngoãn nghe tôi nói thì tôi sẽ bỏ cô ra.” Anh cúi xuống, giọng nói vờn qua trên đầu cô. Rõ ràng là đang mang thù mà! Ái Nhiên biết hôm nay anh ta sẽ tính sổ với mình, nhưng khoảng thời gian từ khi cô không nghe anh ta nói chuyện tự bỏ đi mất đến giờ đã mấy ngày, người này vẫn còn ghi hận nha! “Có rắm mau thả!” Cô nghe lời, Nguyên Nghiêu nhẹ nhàng buông cô ra, ngón tay lướt qua bàn tay mềm mại, không có ai phát hiện ra là anh không muốn xa rời, nhưng cô đã nhanh chóng lùi lại đến một khoảng cách an toàn.
Nếu có thể, cô thực sự muốn kéo khoảng cách an toàn này ra xa vô hạn, tốt nhất là vĩnh viễn không phải gặp lại anh ta. Vừa rồi ở trường tôi gặp A Liên, Hải Sư, Bội Bội, Thục Miên cũng có đó, mọi người hỏi tình hình gần đây, sau đó hẹn cuối tháng tập đi cắm trại. “Cắm trại?” Hai chữ này nhẹ nhàng gõ vào trong lòng Ái Nhiên. Lần đi cắm trại một năm trước, đêm hôm đó trời không sao... quả thực làm trái tim cô tưởng nhớ, hơn nữa lần đó anh cũng không mang bạn gái theo. Nhưng một giây sau khi cô nói, anh đã bật ra câu trả lời.
“Không đi.” Không cần suy nghĩ, một mực từ chối. “Còn chuyện gì nữa không?” Cô nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, chân mày vẫn nhíu lại.
Hai tay anh tách ra, lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười nhạt. “Không có.” Ái Nhiên hoài nghi nhìn cậu, không tin anh sẽ bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy. Nhưng anh vẫn cười nhạt rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Không có việc gì nữa thì cô lách người, sải bước đi vào nhà. Chết tiệt! Dáng vẻ kia của anh ta rõ ràng là có chuyện, nhưng anh lại cố ý muốn từ từ ức hiếp cô, hoặc là đợi một thời gian sau mới cười nhạo cô. Thật đúng là đầu heo! Cô hiểu người đàn ông này rất rõ, hơn nữa nhìn cách anh ta cười giống Lưu Đức Hoa cô liền thấy phiền muộn. Buồn hơn chính là, cô chỉ giống như bạn bè của anh, từ cấp hai lên đến đại học. Sau này cô khôn ngoan hơn chỉ nhận những cô gái không thích anh làm bạn bè, không nghĩ tới bạn anh - A Liên lại theo đuổi bạn của cô. A Liên đáng ghét! Làm hại cô và Thục Miên có bóng ma, mỗi khi thấy anh bực dọc liền trốn không dám chung đụng với anh.
Nhưng bây giờ cô đã tốt nghiệp! Tốt nghiệp đó! Giống như bây giờ nghe thấy tiếng đóng cửa – rầm! Cô muốn ném anh xuống tầng thấp nhất như quả bóng, mãi mãi cách xa! Quản anh ta là cái gì hàng xóm, cái gì chơi thân với nhau, cái gì xui xẻo! Cô muốn sảng khoái đi nói chuyện yêu đương, hạnh phúc nữa thì kết hôn rồi sinh con, cái tên Lý Nguyên Nghiêu đáng ghét này cút sang một bên cho cô!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook