Trúc Mã, Anh Rớt Ngựa Rồi
-
Chương 2: Thầm mến chua xót
Trở lại lớp 11 lúc Kiều Sâm đi nhà Trình Tư Nam đùa máy tính, nhảy ra một khung đối thoại còn chưa chat xong. ——
Tư Nam: Cậu thế nào cũng phải đi sao?
Vệ Thiên Minh: Tôi ở lại đây, chúng tôi căn bản không có tương lai.
Tư Nam: Nhưng là như vậy không công bằng.
Vệ Thiên Minh:......
Tư Nam: Cậu hẳn là nên cho
Lúc này Kiều Sâm đột nhiên tiến vào, Trình Tư Nam còn chưa đánh xong lời nói liền gửi đi. Mà câu cuối cùng đối phương gửi đến là——
Vệ Thiên Minh: Tôi làm không được... Tôi đã từ chối.
Xem xong, Kiều Sâm liên tưởng đến mấy ngày nay tâm tình Trình Tư Nam không quá tốt, đôi mắt lập tức đỏ, cậu nháy mắt não bổ Trình Tư Nam cầu Vệ Thiên Minh lưu lại, mà Vệ Thiên Minh không chỉ từ chối anh thổ lộ hơn nữa kiên trì muốn ra đi. Mà tức giận trong các con chữ của Trịnh Tư Nam vừa nhìn là thấy rõ. Một chút hy vọng cuối cùng của Kiều Sâm đã hóa thành bột phấn.
Đương nhiên nếu Kiều Sâm kéo khung chat lên chút nữa, sẽ phát hiện “chúng ta” (chúng ta, chúng tôi trong tiếng Trung đều là 我们) là chỉ chuyện giữa Vệ Thiên Minh cùng một nam sinh tên Diệp Tịch. Mà câu Trình Tư Nam chưa đánh xong kia là: cậu hẳn là nên cho Diệp Tịch một cơ hội đối mặt với cậu.
Đáng tiếc Kiều Sâm không biết, từ đó về sau Kiều Sâm thu lại tâm tư muốn thổ lộ, trộm trong xã đoàn thầm mến anh, cố gắng thi vào đại học của anh, lừa anh nói bạn cùng phòng không hợp ở chung mặt dày mày dạn dọn lại đây ở......
Thở dài một hơi, Kiều Sâm thu hồi suy nghĩ, lại nhìn về phía khung thoại:
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: (_)ψ(`)ψ không tin cậu
Nam Hữu Kiều Mộc: sao lại không tin ~ tui đơn phương thầm mến đại thần thôi ( ̄^ ̄)ゞ
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: lại không thấy cậu đi thổ lộ (_) cậu mà đi nói không chừng đại thần đang chờ cậu nằm thẳng đưa lên cửa đâu Aha ha ha ha ha
Nam Hữu Kiều Mộc: không cần lại kích thích tui! Mau mượt mà lượn đi đi (╯°□°)╯︵┻━┻
Kiều Sâm biết cô đang mói giỡn, kỳ thật cậu ở trên mạng xuất hiện cùng Trình Tư Nam thật sự không nhiều lắm, Kiều Sâm chịu không nổi Trình Tư Nam luôn ôn nhu với cậu ở trên mạng đối xử với cậu lại chỉ là “Ừ.” “A.” “Được.” tựa như người xa lạ, cho nên Kiều Sâm trên cơ bản chỉ cùng mọi người đùa giỡn anh trên nhóm thôi.
Nam Hữu Kiều Mộc: mấy thứ này làm xong sẽ đưa cô, tui phải đi ăn cơm (((o(*▽*)o))) vẫy ~
Kiều Sâm nghe thấy tiếng bày biện bát đũa bên ngoài, trong lòng đếm: ba, hai, một. ———”Kiều Kiều, rửa tay ăn cơm.”
Nhìn Trình Tư Nam mặc tạp dề tặng phẩm màu hồng phấn, trên tay vội vàng bày biện bát đũa, ánh đèn mờ nhạt khiến ngũ quan anh nhu hòa, mặt mày sáng láng, hai mắt thâm thúy, mũi thẳng, còn có lúc hạ mắt lông mi tạo nên một vòng bóng râm. Kiều Sâm tựa như si hán nhìn chăm chú áo sơ mi chỉnh tề vén đến khuỷu tay lộ ra da thịt màu mật ong của anh, cảm thấy cả người như tan chảy. Trong lòng thở dài một cái: nam nhân như vậy sao lại không phải của tui chứ? Tên kỹ nữ bỏ trốn kia dựa vào cái gì không quý trọng? Vệ Thiên Minh ở nước M đang muốn lên máy bay hắt xì một cái, xoa xoa cái mũi, than thở: chẳng lẽ Tiểu Tịch nhớ mình? Ai, tuy rằng bản thân đi không từ biệt, chỉ là sau khi ổn định lại mỗi một phong thư đều không có hồi âm là tiết tấu gì, sẽ không bị ai lừa chạy đi......
Một bên như đi vào cõi thần tiên ngàn dặm, một bên vô ý thức tiếp nhận Trình Tư Nam đút thức ăn, thẳng đến Trình Tư Nam không chút để ý nói một câu: “Vệ Thiên Minh muốn về nước...” nổ đến thức ăn trên tay Kiều Sâm đều rơi lên bàn.”Cái... Cái gì?”
Trình Tư Nam có chút kinh ngạc “Chính là bạn thời trung học của anh, thường xuyên đến nhà anh chơi, em đã gặp qua rồi.” Một bên tiếp tục đút một bên giải thích. Kiều Sâm vừa máy móc ăn thức ăn Trình Tư Nam gắp cho cậu vừa xoay chuyển thật nhanh trong đầu, đương nhiên nhớ rõ, không phải là tiểu kỹ nữ cự tuyệt Trình Tư Nam rồi xuất ngoại đó sao.”Qua hai ngày nữa cùng nhau ăn một bữa cơm.” “Em cũng muốn đi!” Kiều Sâm gấp gáp to tiếng nói.
Trình Tư Nam nhíu mày, bọn họ rất quen thuộc sao? Sẽ không là tên Vệ Thiên Minh cầm thú kia thừa dịp mình không ở đùa giỡn Kiều Sâm đi? Nghĩ thế trong mắt xẹt qua một đạo âm u. Nghĩ lại chuyện xưa Kiều Sâm của anh bị nhìn chằm chằm mà kinh, vậy chính mình càng cần phải đi, tuyệt đối không để hai người bọn họ ở chung một mình!
“Được không? Em cũng thật lâu rồi không gặp Vệ đại ca.” Kiều Sâm dối trá nói, làm ra vẻ mặt khẩn cầu. Vệ đại ca? Trình Tư Nam trong lòng yên lặng hung hăng ghi sổ Vệ Thiên Minh. Biểu tình manh như vậy dĩ nhiên là vì Vệ Thiên Minh? Trình Tư Nam lại yên lặng ghi thêm một sổ.
Qua vài ngày, Kiều Sâm rốt cục làm xong hết việc trong tay, gửi văn kiện cho Chu Sa rồi lại làm bài tập Trình Tư Nam cho, cậu cùng Trịnh Tư Nam đều học thiết kế chuyên nghiệp ở đại học, chẳng qua Trình Tư Nam đã năm tư, bản thân cùng mấy đồng học hùn vốn thuê mặt bằng mở phòng thiết kế, Kiều Sâm đã giao hẹn tốt với Trình Tư Nam, chờ năm ba đến phòng làm việc công tác, cho nên Kiều Sâm vội vàng lợi dụng ngày nghỉ nâng cao thực lực bản thân. Chờ sau khi làm xong liền thấy khung chat rung điên cuồng——
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: a a a a a a a, thần hậu kì xin nhận một lạy của ngộ!!!!
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: Tiểu Kiều tốc độ của cậu nhanh quá mà!!!!
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: nhất định có thể phát kịch trước Tụ Âm xã!!!!
《 Giang hồ thiếu niên du 》 là một bộ tiểu quyết trao hai quyền, Mặc Hương Thanh sắc lấy được trao quyền trước, lúc ấy tác giả cũng không nói là giao hai quyền, nhưng vẻn vẹn vài ngày Tụ Âm xã cũng lấy được trao quyền, chuyện này trên diễn đàn còn bị nói qua, hai cái xã đoàn ngay cả thời gian phát kịch cũng thực gần nhau, bởi vì thời gian trao quyền cũng gần sát, đến lúc đó tất nhiên bị lấy ra so sánh một phen. Kết quả lúc trước bởi vì Lê Hoa Bạch vẫn kéo âm, Chu Sa nghĩ kịch này chắc sẽ chậm hơn Tụ Âm xã, không nghĩ đến Kiều Sâm nhanh như vậy đã chế tác hậu kì xong.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: tôi nghe xong!!!
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: ô ô ô, Tiểu Kiều cậu cắt thật quá tốt, nghe âm thô không có cảm giác này, thiệt xúc động người ta!!!
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: tôi đăng lên nhóm của xã đoàn đây!!! Để bọn họ đều đến cúng bái đại thần!!!
Kiều Sâm tắt khung chat, khóe miệng cong cong, che miệng ngáp một cái, khóe mắt còn chảy ra mấy giọt nước mắt sinh lý. Cửa khép kín bị mở ra, một mâm trái cây hiện ra trước mắt.”Mệt chết đi?” Trình Tư Nam nhìn thấy một vòng xanh đen lờ mờ dưới mắt Kiều Sâm, không đồng ý nhăn mày lại.”Tối hôm qua thức đêm?” Kiều Sâm lấy lòng nhìn anh, hắc hắc cười hai tiếng: “Ngủ không được.” Là thật ngủ không được, tối hôm qua lướt diễn đàn bát quái phát hiện bài post tranh cãi cùng Tụ Âm xã lại bị đẩy lên, đều nói Mặc Hương Thanh Sắc ức hiếp xã đoàn mới, Kiều Sâm nhìn tức một bụng, máu gà xông lên liền sửa xong《 Giang hồ 》. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Trình Tư Nam đen thui, Kiều Sâm không hiểu sao có chút chột dạ. Trình Tư Nam trực tiếp tắt máy tính cho cậu, cưỡng chế kéo cậu lên giường đắp chăn, ôm cánh tay nhìn chằm chằm Kiều Sâm: “Ngủ! Anh nhìn em ngủ!”
Trong lòng Kiều Sâm ấm áp, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cũng không biết mơ thấy gì, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, Trình Tư Nam nhìn chằm chằm màu hồng phấn kia, cảm thấy khí huyết phun trào, thật sự là, thích người này thích đến sắp điên rồi. Nhưng cố tình lại không dám nói rõ sợ đôi mắt sạch sẽ đơn thuần tràn đầy tin cậy kia nhiễm lên sợ hãi, nếu không nói ra, Kiều Sâm có thể nhận mình hay không? Điểm tin tưởng ấy Trình Tư Nam vẫn phải có, bản thân đối tốt với cậu nhiều năm như vậy, ngay cả cha mẹ mình đều bất đắc dĩ tiếp nhận rồi, thái độ của Kiều Sâm đối với anh cũng vẫn là ỷ lại vô điều kiện, vừa không bài xích Trình Tư Nam quản cậu, cũng không bài xích anh như hình với bóng. Bạn tốt cũng nói anh muốn bẻ cong Kiều Sâm, hẳn là khó khăn không lớn, để Kiều Sâm chịu kích thích gì gì đó, chỉ là bản thân Trình Tư Nam không nỡ tàn nhẫn, không nỡ khiến cậu bị chính mình mang xa khỏi quỹ tích người bình thường.
Trình Tư Nam chưa bao giờ nghĩ tới Kiều Sâm đã thích anh, anh hiểu Kiều Sâm, lấy tính cách cái gì cũng viết trên mặt của cậu kia, nếu thích, hẳn là nhanh chóng nói với anh. Nếu Kiều Sâm không nói vậy là Kiều Sâm không có thích anh, Trình Tư Nam cũng chỉ có thể chậm rãi chờ cậu thông suốt. Có lẽ chờ ngày nào đó chính mình cũng chết tâm, còn có thể bảo hộ tốt cậu cả đời, cho dù không phải thân phận bản thân muốn. Trình Tư Nam tự giễu nghĩ, thật sự là ma chướng a.
Chỉ có thể nói, Trình Tư Nam quả thật thực hiểu Kiều Sâm, chẳng qua anh không biết lúc Kiều Sâm muốn thổ lộ, một bản đối thoại tràn ngập ý nghĩa khác đã mạnh mẽ kéo cuộc sống hạnh phúc trong mộng của Trình Tư Nam lại bốn năm sau. (* 罒 ▽ 罒 *)
Tư Nam: Cậu thế nào cũng phải đi sao?
Vệ Thiên Minh: Tôi ở lại đây, chúng tôi căn bản không có tương lai.
Tư Nam: Nhưng là như vậy không công bằng.
Vệ Thiên Minh:......
Tư Nam: Cậu hẳn là nên cho
Lúc này Kiều Sâm đột nhiên tiến vào, Trình Tư Nam còn chưa đánh xong lời nói liền gửi đi. Mà câu cuối cùng đối phương gửi đến là——
Vệ Thiên Minh: Tôi làm không được... Tôi đã từ chối.
Xem xong, Kiều Sâm liên tưởng đến mấy ngày nay tâm tình Trình Tư Nam không quá tốt, đôi mắt lập tức đỏ, cậu nháy mắt não bổ Trình Tư Nam cầu Vệ Thiên Minh lưu lại, mà Vệ Thiên Minh không chỉ từ chối anh thổ lộ hơn nữa kiên trì muốn ra đi. Mà tức giận trong các con chữ của Trịnh Tư Nam vừa nhìn là thấy rõ. Một chút hy vọng cuối cùng của Kiều Sâm đã hóa thành bột phấn.
Đương nhiên nếu Kiều Sâm kéo khung chat lên chút nữa, sẽ phát hiện “chúng ta” (chúng ta, chúng tôi trong tiếng Trung đều là 我们) là chỉ chuyện giữa Vệ Thiên Minh cùng một nam sinh tên Diệp Tịch. Mà câu Trình Tư Nam chưa đánh xong kia là: cậu hẳn là nên cho Diệp Tịch một cơ hội đối mặt với cậu.
Đáng tiếc Kiều Sâm không biết, từ đó về sau Kiều Sâm thu lại tâm tư muốn thổ lộ, trộm trong xã đoàn thầm mến anh, cố gắng thi vào đại học của anh, lừa anh nói bạn cùng phòng không hợp ở chung mặt dày mày dạn dọn lại đây ở......
Thở dài một hơi, Kiều Sâm thu hồi suy nghĩ, lại nhìn về phía khung thoại:
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: (_)ψ(`)ψ không tin cậu
Nam Hữu Kiều Mộc: sao lại không tin ~ tui đơn phương thầm mến đại thần thôi ( ̄^ ̄)ゞ
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: lại không thấy cậu đi thổ lộ (_) cậu mà đi nói không chừng đại thần đang chờ cậu nằm thẳng đưa lên cửa đâu Aha ha ha ha ha
Nam Hữu Kiều Mộc: không cần lại kích thích tui! Mau mượt mà lượn đi đi (╯°□°)╯︵┻━┻
Kiều Sâm biết cô đang mói giỡn, kỳ thật cậu ở trên mạng xuất hiện cùng Trình Tư Nam thật sự không nhiều lắm, Kiều Sâm chịu không nổi Trình Tư Nam luôn ôn nhu với cậu ở trên mạng đối xử với cậu lại chỉ là “Ừ.” “A.” “Được.” tựa như người xa lạ, cho nên Kiều Sâm trên cơ bản chỉ cùng mọi người đùa giỡn anh trên nhóm thôi.
Nam Hữu Kiều Mộc: mấy thứ này làm xong sẽ đưa cô, tui phải đi ăn cơm (((o(*▽*)o))) vẫy ~
Kiều Sâm nghe thấy tiếng bày biện bát đũa bên ngoài, trong lòng đếm: ba, hai, một. ———”Kiều Kiều, rửa tay ăn cơm.”
Nhìn Trình Tư Nam mặc tạp dề tặng phẩm màu hồng phấn, trên tay vội vàng bày biện bát đũa, ánh đèn mờ nhạt khiến ngũ quan anh nhu hòa, mặt mày sáng láng, hai mắt thâm thúy, mũi thẳng, còn có lúc hạ mắt lông mi tạo nên một vòng bóng râm. Kiều Sâm tựa như si hán nhìn chăm chú áo sơ mi chỉnh tề vén đến khuỷu tay lộ ra da thịt màu mật ong của anh, cảm thấy cả người như tan chảy. Trong lòng thở dài một cái: nam nhân như vậy sao lại không phải của tui chứ? Tên kỹ nữ bỏ trốn kia dựa vào cái gì không quý trọng? Vệ Thiên Minh ở nước M đang muốn lên máy bay hắt xì một cái, xoa xoa cái mũi, than thở: chẳng lẽ Tiểu Tịch nhớ mình? Ai, tuy rằng bản thân đi không từ biệt, chỉ là sau khi ổn định lại mỗi một phong thư đều không có hồi âm là tiết tấu gì, sẽ không bị ai lừa chạy đi......
Một bên như đi vào cõi thần tiên ngàn dặm, một bên vô ý thức tiếp nhận Trình Tư Nam đút thức ăn, thẳng đến Trình Tư Nam không chút để ý nói một câu: “Vệ Thiên Minh muốn về nước...” nổ đến thức ăn trên tay Kiều Sâm đều rơi lên bàn.”Cái... Cái gì?”
Trình Tư Nam có chút kinh ngạc “Chính là bạn thời trung học của anh, thường xuyên đến nhà anh chơi, em đã gặp qua rồi.” Một bên tiếp tục đút một bên giải thích. Kiều Sâm vừa máy móc ăn thức ăn Trình Tư Nam gắp cho cậu vừa xoay chuyển thật nhanh trong đầu, đương nhiên nhớ rõ, không phải là tiểu kỹ nữ cự tuyệt Trình Tư Nam rồi xuất ngoại đó sao.”Qua hai ngày nữa cùng nhau ăn một bữa cơm.” “Em cũng muốn đi!” Kiều Sâm gấp gáp to tiếng nói.
Trình Tư Nam nhíu mày, bọn họ rất quen thuộc sao? Sẽ không là tên Vệ Thiên Minh cầm thú kia thừa dịp mình không ở đùa giỡn Kiều Sâm đi? Nghĩ thế trong mắt xẹt qua một đạo âm u. Nghĩ lại chuyện xưa Kiều Sâm của anh bị nhìn chằm chằm mà kinh, vậy chính mình càng cần phải đi, tuyệt đối không để hai người bọn họ ở chung một mình!
“Được không? Em cũng thật lâu rồi không gặp Vệ đại ca.” Kiều Sâm dối trá nói, làm ra vẻ mặt khẩn cầu. Vệ đại ca? Trình Tư Nam trong lòng yên lặng hung hăng ghi sổ Vệ Thiên Minh. Biểu tình manh như vậy dĩ nhiên là vì Vệ Thiên Minh? Trình Tư Nam lại yên lặng ghi thêm một sổ.
Qua vài ngày, Kiều Sâm rốt cục làm xong hết việc trong tay, gửi văn kiện cho Chu Sa rồi lại làm bài tập Trình Tư Nam cho, cậu cùng Trịnh Tư Nam đều học thiết kế chuyên nghiệp ở đại học, chẳng qua Trình Tư Nam đã năm tư, bản thân cùng mấy đồng học hùn vốn thuê mặt bằng mở phòng thiết kế, Kiều Sâm đã giao hẹn tốt với Trình Tư Nam, chờ năm ba đến phòng làm việc công tác, cho nên Kiều Sâm vội vàng lợi dụng ngày nghỉ nâng cao thực lực bản thân. Chờ sau khi làm xong liền thấy khung chat rung điên cuồng——
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: a a a a a a a, thần hậu kì xin nhận một lạy của ngộ!!!!
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: Tiểu Kiều tốc độ của cậu nhanh quá mà!!!!
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: nhất định có thể phát kịch trước Tụ Âm xã!!!!
《 Giang hồ thiếu niên du 》 là một bộ tiểu quyết trao hai quyền, Mặc Hương Thanh sắc lấy được trao quyền trước, lúc ấy tác giả cũng không nói là giao hai quyền, nhưng vẻn vẹn vài ngày Tụ Âm xã cũng lấy được trao quyền, chuyện này trên diễn đàn còn bị nói qua, hai cái xã đoàn ngay cả thời gian phát kịch cũng thực gần nhau, bởi vì thời gian trao quyền cũng gần sát, đến lúc đó tất nhiên bị lấy ra so sánh một phen. Kết quả lúc trước bởi vì Lê Hoa Bạch vẫn kéo âm, Chu Sa nghĩ kịch này chắc sẽ chậm hơn Tụ Âm xã, không nghĩ đến Kiều Sâm nhanh như vậy đã chế tác hậu kì xong.
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: tôi nghe xong!!!
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: ô ô ô, Tiểu Kiều cậu cắt thật quá tốt, nghe âm thô không có cảm giác này, thiệt xúc động người ta!!!
【 Mặc Hương 】 Chu Sa: tôi đăng lên nhóm của xã đoàn đây!!! Để bọn họ đều đến cúng bái đại thần!!!
Kiều Sâm tắt khung chat, khóe miệng cong cong, che miệng ngáp một cái, khóe mắt còn chảy ra mấy giọt nước mắt sinh lý. Cửa khép kín bị mở ra, một mâm trái cây hiện ra trước mắt.”Mệt chết đi?” Trình Tư Nam nhìn thấy một vòng xanh đen lờ mờ dưới mắt Kiều Sâm, không đồng ý nhăn mày lại.”Tối hôm qua thức đêm?” Kiều Sâm lấy lòng nhìn anh, hắc hắc cười hai tiếng: “Ngủ không được.” Là thật ngủ không được, tối hôm qua lướt diễn đàn bát quái phát hiện bài post tranh cãi cùng Tụ Âm xã lại bị đẩy lên, đều nói Mặc Hương Thanh Sắc ức hiếp xã đoàn mới, Kiều Sâm nhìn tức một bụng, máu gà xông lên liền sửa xong《 Giang hồ 》. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Trình Tư Nam đen thui, Kiều Sâm không hiểu sao có chút chột dạ. Trình Tư Nam trực tiếp tắt máy tính cho cậu, cưỡng chế kéo cậu lên giường đắp chăn, ôm cánh tay nhìn chằm chằm Kiều Sâm: “Ngủ! Anh nhìn em ngủ!”
Trong lòng Kiều Sâm ấm áp, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cũng không biết mơ thấy gì, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, Trình Tư Nam nhìn chằm chằm màu hồng phấn kia, cảm thấy khí huyết phun trào, thật sự là, thích người này thích đến sắp điên rồi. Nhưng cố tình lại không dám nói rõ sợ đôi mắt sạch sẽ đơn thuần tràn đầy tin cậy kia nhiễm lên sợ hãi, nếu không nói ra, Kiều Sâm có thể nhận mình hay không? Điểm tin tưởng ấy Trình Tư Nam vẫn phải có, bản thân đối tốt với cậu nhiều năm như vậy, ngay cả cha mẹ mình đều bất đắc dĩ tiếp nhận rồi, thái độ của Kiều Sâm đối với anh cũng vẫn là ỷ lại vô điều kiện, vừa không bài xích Trình Tư Nam quản cậu, cũng không bài xích anh như hình với bóng. Bạn tốt cũng nói anh muốn bẻ cong Kiều Sâm, hẳn là khó khăn không lớn, để Kiều Sâm chịu kích thích gì gì đó, chỉ là bản thân Trình Tư Nam không nỡ tàn nhẫn, không nỡ khiến cậu bị chính mình mang xa khỏi quỹ tích người bình thường.
Trình Tư Nam chưa bao giờ nghĩ tới Kiều Sâm đã thích anh, anh hiểu Kiều Sâm, lấy tính cách cái gì cũng viết trên mặt của cậu kia, nếu thích, hẳn là nhanh chóng nói với anh. Nếu Kiều Sâm không nói vậy là Kiều Sâm không có thích anh, Trình Tư Nam cũng chỉ có thể chậm rãi chờ cậu thông suốt. Có lẽ chờ ngày nào đó chính mình cũng chết tâm, còn có thể bảo hộ tốt cậu cả đời, cho dù không phải thân phận bản thân muốn. Trình Tư Nam tự giễu nghĩ, thật sự là ma chướng a.
Chỉ có thể nói, Trình Tư Nam quả thật thực hiểu Kiều Sâm, chẳng qua anh không biết lúc Kiều Sâm muốn thổ lộ, một bản đối thoại tràn ngập ý nghĩa khác đã mạnh mẽ kéo cuộc sống hạnh phúc trong mộng của Trình Tư Nam lại bốn năm sau. (* 罒 ▽ 罒 *)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook